Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 11: The Boy Who Ate Fear Street
Số lần đọc/download: 1788 / 31
Cập nhật: 2018-04-23 23:17:58 +0700
Chương 4
T
ôi kêu lên, nhảy chồm ra khỏi ghế:
— Cứu cháu với! Miệng cháu như có lửa đốt ấy!
Bà Sullivans đưa cho tôi một cốc sữa. Tôi nốc một hơi. Rồi tôi lại đưa tay vớ lấy cốc sữa của Lissa. Lại nốc một hơi nữa.
Cảm giác bỏng rát lan ra môi và xuống cổ họng. Ngay cả lồng ngực tôi cũng ngứa ngáy, lưỡi bắt đầu sưng phồng.
Tôi vớ lấy tất cả mọi cốc sữa trên bàn và uống ừng ực. Rồi bưng cả bình sữa để trên bàn bếp mà tu.
Cô Sylvie vỗ vào lưng tôi, hỏi:
— Cháu đã khỏi chưa?
Tôi giật ra khỏi bà ta, lắp bắp:
— Cô… cô… đã… bỏ… bỏ… cái gì… vào… bánh pút đinh… của cháu?
Lissa nói:
— Cô Sylvie chẳng bỏ cái gì vào bánh pút đinh của anh cả. Chắc là anh bị nghẹn đấy thôi.
Bố mẹ Kevin và nó đều gật đầu tán thành, nhưng cô Sylvie gõ gõ ngón tay trỏ lên trán.
— Hừm, để ta nghĩ xem nào. Để ta nghĩ xem.
Cô cứ nhắc đi nhắc lại mãi mấy tiếng đó.
Trong khi cô Sylvie cố nhớ lại thì tôi lấy thìa chọc chọc lớp trên cùng của chiếc bánh pút đinh.
Tôi tìm thấy gạo. Tôi thấy bánh pút đinh.
Ngoài ra không thấy gì khác.
Tôi chọc xung quanh thêm một lúc nữa.
A ha! Ở dưới đáy cái bát tôi tìm thấy vật đang muốn tìm. Những mảnh nhỏ màu đen thẫm. Nhỏ đến nỗi thoạt tiên có thể tưởng đó chỉ là những mảnh vỏ quế.
— Cái này là cái gì? – Tôi hỏi cô Sylvie và chỉ vào bát bánh bằng những ngón tay run run.
Cô Sylvie kêu lên:
— Bác Henry!
— Cái gì ạ?
— Bây giờ ta nhớ ra rồi. Lúc ta đang làm bánh pút đinh, bác Henry có đến chơi chuyện gẫu một lúc. – Cô Sylvie bắt đầu giải thích. – Và bác ấy đề nghị ta thử dùng một thứ gia vị mới vừa đem từ Phương Đông về.
Cô Sylvie giơ một cái lọ đựng những mảnh gì đó nhỏ và đen đen lên.
— Ta rất thích nói chuyện với bác Henry. – Cô thở dài. – Từ hồi ông ấy chết đến giờ chúng ta ít nói chuyện với nhau quá.
Bà Sullivans nhắc:
— Cô Sylvie, cô làm bọn trẻ sợ chết khiếp mất.
Cô Sylvie cười khúc khích:
— Ồ, có gì đâu mà. Bọn trẻ biết ta là một mụ già như thế nào rồi mà.
Tất cả mọi người ngồi quanh bàn đều cười. Tất cả, trừ tôi.
Cô Sylvie quay về phía tôi:
— Rất tiếc là món gia vị của ta làm cháu phỏng lưỡi. Lẽ ra nó chỉ hơi tê tê, chứ không nên cay quá.
Tôi lẩm bẩm;
— Có lẽ nó đã bị hỏng.
Cô Sylvie đưa tay cầm bát bánh của tôi đưa lên mũi ngửi:
— Mùi vẫn tốt, nhưng chắc là cháu nói đúng. Có lẽ nó đã bị hỏng. Ta sẽ vứt nó đi ngay bây giờ.
Tôi hỏi:
— Sao cô không nếm thử xem? Cũng có thể nó không bị hỏng mà chỉ hắc quá đối với cháu thôi thì sao?
Cô Sylvie há hốc miệng:
— Nếm ư? Ôi, không! Ta sẽ không nếm đâu!