Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Chương 4
Tiếng thì thầm kỳ quái nổi lên to hơn.
Tôi ngồi bật thẳng dậy, mắt mở choàng. Trong bóng tối đen đặc tôi nhìn thấy Jessica đứng bên cạnh giường. Nó thì thào, tay xoắn cánh tay áo pijama của tôi:
— Mark… Mark…
Tôi cau mặt, tim đập mạnh:
— Hả? Có chuyện gì vậy?
Nó lập bập:
— Em nằm mơ sợ quá. Xong rồi em ngã ra khỏi giường.
Chuyện Jessica bị lăn khỏi giường thì chẳng lạ lùng gì, ít nhất mỗi tuần phải một lần. Mẹ đã bảo là sẽ phải làm một cái chắn cao quanh giường Jessica để giữ nó khỏi bị lăn xuống. Em gái tôi là một con choi choi ngay cả khi nó ngủ.
Nó thì thào, tay vẫn nắm chặt tay áo tôi:
— Em khát nước.
Tôi làu bàu và giật tay ra, nói:
— Được, vậy đi xuống dưới gác mà lấy lấy. Mày không phải là trẻ con nữa.
Nó túm chặt tay tôi kéo đi.
— Em sợ. Anh phải đi với em.
Tôi bắt đầu phản đối. Nhưng tại sao lại như vậy kia chứ? Cứ mỗi khi Jessica nằm mơ sợ, tôi lại phải đi xuống dưới nhà để lấy cho nó một cốc nước.
Tôi bèn trèo khỏi giường và bắt đầu đi về phía cửa. Cả hai chúng tôi dừng lại trước cái bàn đầu giường. Từ trong bóng tối, cái đầu người khô đang nhìn chúng tôi.
Jessica khẽ nói:
— Chắc là cái này làm em nằm mơ sợ đấy.
Tôi giễu cợt đáp:
— Đừng có đổ cho cái đầu này. Đêm nào mày chẳng nằm mơ sợ như thế, nhớ không? Đó là tại vì chính cái đầu mày nhát như cáy thì có.
Nó đấm tôi một cái thật đau vào vai và giận dữ kêu lên:
— Không phải.
Tôi bảo nó:
— Nếu mày còn đấm tao thế thì tao sẽ không đi lấy nước cho mày nữa.
Nó giơ một ngón tay ra chạm vào một bên má nhăn nheo của cái đầu:
— Ê, giống như da thuộc vậy. Không giống da người.
Tôi kéo cái búi tóc lên và nói:
— Tao đoán là sau khi nhồi thì cái đầu cứng lên rất nhiều.
Jessica hỏi:
— Tại sao cô Benna lại gửi cho anh cái đầu này mà không gửi cho em?
Tôi nhún vai:
— Tao cũng chịu. – Chúng tôi nhón chân đi vào phòng lớn và quay ra cầu thang. – Có khi tại vì cô Benna không nhớ mày. Lần cuối cùng khi cô đến thăm nhà mình mày còn bé tý, tao cũng mới có bốn tuổi.
Jessica đáp:
— Cô Benna nhớ em chứ.
Lúc nào nó cũng chỉ thích cãi nhau.
Tôi trả lời:
— Cũng được, có thể cô ấy nghĩ rằng con gái không thích đầu người khô.
Chúng tôi đi về phía bếp. Cái cầu thang kêu cọt kẹt theo mỗi bước chân. Jessica cãi:
— Con gái cũng thích đầu người khô. Em biết là em thích. Nó hiền khô ấy mà.
Tôi rót một cốc nước và đưa cho Jessica. Nó uống ừng ực rồi gạ:
— Anh cho em chung cái đầu với nhé.
Tôi bảo nó:
— Không được.
Làm sao có thể chung nhau một cái đầu được?
Chúng tôi lại mò mẫm đi trong bóng tối lên cầu thang. Tôi dẫn nó về phòng rồi rón rén đi về phòng mình và chui vào giường.
Tôi ngáp và kéo chăn đắp lên tận cằm.
Tôi nhắm mắt nhưng lại mở choàng ngay ra. Luồng ánh sáng màu vàng vừa quét qua gian phòng kia là gì vậy?
Thoạt tiên tôi nghĩ vừa có ai bật đèn.
Nhưng nhìn kỹ khắp gian phòng tôi nhận ra đó không phải là ánh sáng. Cái đầu. Cái đầu người khô đang tỏa sáng!
Tựa như có một vầng ánh sáng rực rỡ bao quanh nó. Một vầng ánh sáng màu vàng.
Và trong quầng ánh sáng đó, tôi nhìn thấy hai con mắt lóe sáng và chớp chớp.
Rồi đến đôi môi – đôi môi mỏng, khô héo vốn mím lại một cách khắc nghiệt – dường như đang co rúm lại. Và cái miệng nhếch lên thành một nụ cười khủng khiếp.