Nguyên tác: Bet Me
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:59 +0700
Chương 4
K
hi Cal từ chỗ làm về nhà, anh bật chiếc đèn màu trắng trên đầu, đá giày ra, đi vào trong khu
bếp màu trắng đằng sau quầy bar ăn sáng cũng màu trắng để tự rót cho mình một cốc rượu
Glenlivet. Khi anh rót, nhạc của Elvis Costello phát ra ầm ĩ ở căn hộ bên cạnh, vang vọng bài
“She(1) ” qua bức tường.
“Ôi, Chúa ơi,” Cal áp cốc rượu lên trán. Cuộc tình lãng mạn bất ổn của Shanna hẳn đã tan vỡ.
Anh vứt cốc rượu lại và đi sang nện cửa nhà cô.
Khi Shanna mở cửa, khuôn mặt xinh đẹp của cô giàn giụa nước mắt dưới mái tóc xoăn mềm
mại rối bời. “Xin chào, Cal,” cô nói và sụt sịt. “Vào đi.”
Anh đi theo cô vào phiên bản rực rỡ của căn hộ nhà anh, nhăn mặt cho đến khi cô vặn nhỏ
Elvis xuống một nấc vừa phải. “Kể anh nghe đi.”
“Thật là khủng khiếp,” cô đi tới giá sách màu đỏ rực và dịch một con búp bê hình thần hộ
mệnh của người Hawai có màu sặc rực rỡ khủng khiếp sang bên, lấy ra chai rượu Glenlivet mà cô
giữ riêng cho anh.
“Anh vừa uống một cốc rồi,” anh từ chối cốc rượu của cô.
“Em cứ tưởng đây là nó rồi.” Shanna đặt vị thần lại và chuyển sang ngồi tại cái tràng kỷ to
đùng cũ kỹ mà cô bọc bằng một chiếc khăn trải giường Ấn Độ màu tím. “Em cứ nghĩ chuyện sẽ kéo
dài mãi mãi.”
“Em luôn luôn nghĩ nó kéo dài mãi mãi.” Cal ngồi xuống cạnh cô và quàng tay quanh người
cô. “Lần này là ai vậy? Anh không theo kịp nữa rồi.”
“Megan,” mặt Shanna nhăn lại.
“Phải rồi,” Cal đặt chân lên cái thùng cổ mà cô dùng làm bàn cà phê. “Megan khốn kiếp. Em
biết đấy, có lẽ em nên thử hẹn hò ai đó cho vui thôi. Hay là tạm ngưng hẹn hò đi, đó là điều mà
anh…”
“Megan rất vui tính,” Shanna ngắt lời.
“Megan là một ả xấu xa không biết hài hước là gì,” Cal nói. “Anh không hiểu nổi tại sao em
luôn đổ gục trước những người phụ nữ khiến em cảm thấy mình tội lỗi. Tuýp đó luôn khiến anh
chạy dài.”
Shanna nhìn anh với vẻ chê trách đầy nước mắt. “Mọi tuýp phụ nữ đều khiến anh chạy dài.”
“Chuyện này không phải về anh,” Cal nói khi Elvis kết thúc với một chữ “She!” ầm ĩ, và lại tiếp
tục; Shanna đã đặt chế độ tự động lặp lại. “Em phải có một bài hát chia tay mới đi.”
“Em yêu bài hát này,” Shanna nói.
“Anh cũng từng thích nó,” Cal nói. “Nhưng đó là cách đây nhiều tháng rồi trước khi em tra tấn
đầu anh bằng bài này mỗi lần thảm họa mới nhất của em bỏ đi. Em đang hủy hoại Elvis Costello
đấy.”
“Không ai có thể hủy hoại Elvis. Elvis là một vị thánh,” Shanna nói.
“Megan không phải là người ghét Elvis sao?” Cal hỏi.
“Không, đấy là Anne,” Shanna chữa lại. “Mặc dù Megan cũng không phải là fan.”
“Chà, có cách rồi,” Cal nói. “Bật nhạc Elvis trong buổi hẹn hò đầu tiên, và nếu cô ta không
thích ông ấy, hãy thoát khỏi cô ta trước khi em trở nên gắn bó.”
“Đó có phải những gì anh làm không?” Shanna ngả đầu mình vào cánh tay anh. “Đó có phải là
cách anh bình an vô sự rời khỏi tất cả những người phụ nữ ấy không?”
“Chuyện này không phải về anh,” Cal nói. “Mà là về em. Hãy dừng hẹn hò với những kẻ mà
em nghĩ mình nên thích lại và dành thời gian với ai đó mà em thấy vui khi ở cùng.”
“Có những người như thế ư?” Shanna hỏi.
“Lúc mới đầu tất cả bọn họ đều thế,” Cal nói và rồi nhớ đến Min. “Chà, ngoại trừ người phụ nữ
cùng anh ăn tối hôm qua. Cô ấy gần như đã cư xử chẳng ra sao ngay từ đầu.”
“Tất nhiên là tối qua anh đã hẹn hò với một người phụ nữ,” Shanna quay đầu để nhìn vào anh.
“Người ta có thể thả anh vào giữa một căn phòng thay quần áo của đàn ông và rồi anh vẫn sẽ đi ra
cùng với một cô gái. Làm sao anh làm được thế?”
Cal cười toe toét với cô. “Sức quyến rũ bẩm sinh của anh.” Anh gần như có thể nhìn thấy cô
chuyên viên bảo hiểm đảo tròn mắt khi anh nói câu đó.
Shanna quay đầu đi. “Và điều đáng buồn là, đấy là sự thật. Em không có tí quyến rũ bẩm sinh
nào.”
“Có, em có,” Cal nói. “Em chỉ không sử dụng chúng thôi.”
Shanna quay lại nhìn anh. “Em có ư?”
“Khi em không lo lắng về việc gây ấn tượng với vài kẻ ngu ngốc ngạo mạn nào đó, em rất
tuyệt,” Cal nói. “Em thông minh, hài hước và khiến người ta vui vẻ.”
“Em ư?”
“Anh rất hay chơi với em, phải không?”
“Ừm, phải, nhưng anh chỉ tỏ ra tử tế thôi.”
“Anh không tử tế,” Cal nói. “Anh ích kỷ tồi tệ. Và từ khi em tỏ rõ là sẽ không bao giờ ngủ với
anh, anh dành thời gian cho em chỉ bởi vì em hài hước, đúng chứ? Không tính đến những đêm
Elvis sướt mướt đâu đấy.”
“Phải,” Shanna hơi tươi tỉnh lên.
“Chà, tiêu chuẩn hài hước của anh là cực kỳ cao,” Cal nói. “Nên em phải cực kỳ xuất sắc. Chỉ là
em hẹn hò với những kẻ tồi tệ nhất anh từng gặp trong đời.”
“Ồ, và tất cả những người phụ nữ anh hẹn hò đều ngọt ngào cả,” Shanna đứng dậy và rời khỏi
anh.
“Chuyện này không phải về anh cơ mà,” Cal nói. “Lý do em tiếp tục tan nát cõi lòng rồi lại
bùng cháy là vì em không có tự tin và liên tục chọn những người phụ nữ thích em như thế.”
“Em biết.” Shanna ngồi xuống chiếc ghế đẩu màu đỏ cạnh quầy ăn sáng và vén chiếc màn
vàng cô trang trí ở cửa, với lấy hộp bánh bích quy giăm bông Betty Boop.
“Do đó em nên chọn những người khiến em cảm thấy vui vẻ.”
Shanna mở hộp bánh bích quy và lấy ra một cái Oreo. “Em biết.”
“Chúng ta đã có cuộc trò chuyện này bao nhiêu lần rồi?”
“Một nghìn lần.” Shanna cắn chiếc bánh một cách giận dữ.
“Và mỗi lần, em đều ngược đãi Elvis. Đấy là một bài hát hay thế mà em luôn lạm dụng nó.
Sớm hay muộn, em cũng phải trả giá vì điều này.”
“Em biết,” Shanna nói, miệng nhai miếng bánh Oreo.
“Chọn bài nào có tí tranh đấu trong đó đi,” Cal nói. “Đó phải là một bài ca chia tay giận dữ.”
“Em luôn thích bài ‘I will survive(2),’” Shanna hào hứng hơn một tí.
“Ôi, Chúa ơi.” Cal đứng dậy. Đằng sau anh, Elvis lại bắt đầu hát bài “She” một lần nữa. “Hãy
giải thoát cho ông ấy, được chứ?”
Shanna sải bước tới giá sách và tắt Elvis đi. “Anh biết đấy, họ không hề xấu tính khi em gặp
họ.”
“Có nhớ buổi hẹn hò đầu tiên của em với Megan không?” Cal nói. “Em đã giới thiệu bọn anh ở
sảnh ấy?” Shanna gật đầu. “Cô ta đã xin lỗi vì quần áo của em. Lúc đó đáng lẽ anh định tát cô ta
nhưng cô ta trông có thể ăn tươi nuốt sống anh.”
“Cô ấy có tiêu chuẩn rất cao.”
“Cô ta là một kẻ vênh váo chua cay, thích kiểm soát,” Cal nói. “Đáng ra em nên chấm dứt tổn
hại của mình ngay sau buổi hẹn hò đầu tiên.”
“Đó có phải những gì anh làm tối hôm qua không?” Shanna hỏi.
“Chết tiệt, phải,” Cal thừa nhận.
“Chà, em không thể làm thế,” Shanna quay lại với bánh bích quy. “Em không giống anh. Em
phải cho mối quan hệ một cơ hội công bằng.”
Cal thở dài. “Được rồi. Tại sao cô ta lại bỏ em?”
Khuôn mặt của Shanna lại nhăn nhó. “Cô ta nói em quá giống một cái thảm chùi chân.”
“Chà, cô ta chùi chân lên em thường xuyên đủ để biết điều ấy,”Cal nói. Shanna òa khóc, và
anh đi tới bên cô, choàng tay quanh cô. “Hãy tức giận với cô ta đi, Shan. Cô ta không phải người
tốt đâu.”
“Nhưng em đã yêu cô ấy!” Shanna rên rỉ trong ngực anh, phun vụn bánh Oreo lên áo sơmi của
anh.
“Không, em không yêu cô ta,” Cal ôm cô chặt hơn. “Em muốn yêu cô ta. Hai chuyện không
giống nhau. Em chỉ mới biết cô ta có vài tuần.”
“Mọi việc có thể xảy ra như vậy.” Shanna ngước lên nhìn anh. “Anh chỉ có thể đơn giản là nhận
biết thôi.”
“Không,” Cal nói. “Em không chỉ nhìn một ai đó, nghe thấy Elvis Costello hát vang bài ‘She’
trong đầu và yêu ngay được. Tình yêu cần có thời gian.”
“Cứ như thể là anh biết rõ ý.” Shanna thoát ra và cầm hộp bánh của cô lên. “Anh đã bao giờ ở
bên ai đủ lâu để yêu cô ấy chưa?”
“Này,” Cal thấy bị xúc phạm.
“Không có câu trả lời chứ gì,” Shanna rút về tràng kỷ với bánh quy của mình. “Đó có phải lý do
cho việc anh cứ bỏ đi vội vã thế không? Bởi vì ít nhất thì em cũng cố gắng.”
“Chuyện này không phải về anh,” Cal nhắc lại.
“Em biết, em biết,” Shanna rút ra một chiếc bánh Oreo nữa. “Chúa ơi, em thật lộn xộn. Muốn
một chiếc bánh không?”
“Không,” Cal nói. “Hãy tự xem xét lại mình và thử lại lần nữa ngày mai. Nếu em ghé qua văn
phòng, anh sẽ đưa em đi ăn trưa trước khi em đi làm.”
“Thật là tốt bụng,” Shanna nói. “Anh là một người tốt, Cal. Đôi khi em ước gì anh là phụ nữ…”
“Cảm ơn,” Cal hồ nghi.
“…và rồi em nhớ ra rằng anh sợ gắn bó và em mừng vì anh là đàn ông. Em có đủ rắc rối rồi.”
“Thế là đúng.” Cal đặt tay lên nắm cửa. “Bây giờ anh có thể về nhà rồi chứ?”
“Chắc rồi,” Shanna nói. “Mai hãy đưa em tới chỗ nào đắt đỏ nhé.”
“Anh sẽ đưa em tới quán Emilio,” Cal nói. “Cậu ấy cần làm ăn và em thích pesto.”
Trong khi Cal đang cố dỗ dành Shanna, Min ghé qua tiệm Emilio để mua salad và bánh mì.
“A, Min đáng yêu!” anh ta reo lên khi cô lần theo anh ta xuống bếp.
“Emilio, bạn thân mến của tôi,” Min đáp lại. “Tôi cần salad và bánh mì cho ba người ngay bây
giờ và một cái bánh cưới chết tiệt cho hai trăm người trong ba tuần tới tính từ Chủ nhật.”
“Ồ,” Emilio dựa vào quầy thu tiền. “Bà tôi làm bánh cưới đấy. Chúng có vị giống như...” Anh
nhắm mắt lại. “... thiên đường. Nhẹ như lông vũ.” Anh mở mắt ra. “Nhưng chúng là bánh ngon
kiểu cổ điển, không có kem đường mềm hoặc chim hạnh nhân ở trên đâu.”
“Bà có thể làm bánh và trang trí với hoa tươi không?” Min nói. “Tôi có thể lấy vài hạt ngọc trai
thật. Có lẽ nếu bánh được phủ với đồ thật thay vì những đồ mô phỏng bằng đường, người ta sẽ thấy
ấn tượng.”
“Tôi không biết,” Emilio nói. “Nhưng vấn đề là hương vị của chiếc bánh, và nó có vị…”
“Emilio, điều đó thật tuyệt,” Min khen ngợi và tưởng tượng phản ứng của bà Nanette với chiếc
bánh đó. “Thật không may là, trong trường hợp này, vấn đề là nó trông như thế nào.”
“Thế này nhé,” Emilio nói. “Tôi sẽ xem xem bà có nhận làm bánh không. Nếu bà đồng ý, bà sẽ
dát phẳng nó, và em có thể đặt hoa và ngọc trai lên.”
“Tôi ư,” Min hồ nghi. “Chà, không phải tôi, nhưng Bonnie có thể làm được, cô ấy có khiếu
thẩm mỹ tuyệt vời. Thế là thỏa thuận xong. Gọi bà anh đi.”
Emilio nhấc điện thoại lên. “Vậy là em sẽ đưa Cal tới dự đám cưới à?”
“Tôi sẽ không bao giờ gặp Cal nữa,” Min nói.
“Chúa ơi, hai người đều ngốc cả,” Emilio nói khi anh ấn số điện thoại. Trong một giây, mặt
anh sáng bừng lên. “Bà à?” anh hỏi và bắt đầu trò chuyện bằng tiếng Ý. Từ duy nhất Min nhận ra
đượ là “Cal”, nó đượm vẻ lo lắng, nhưng khi Emilio gác máy, anh đang mỉm cười.
“Xong xuôi rồi đấy,” anh nói. “Tôi đã bảo bà em là bạn gái của Cal. Bà yêu Cal lắm.”
“Mọi phụ nữ đều thế.” Min hôn má anh. “Anh là người hùng của tôi.”
“Thức ăn kia,” Emilio gói ba suất bánh mì và salad lại cho cô. Rồi cô về nhà, đi bộ lên ba mươi
hai bậc cầu thang tới căn hộ của Bonnie ở tầng một.
“Vậy,” Liza nói khi trả lời chuông cửa hộ Bonnie. “Cậu có muốn giải thích chuyện tối qua
không?”
“Tớ có thể vào nhà trước được không?” Min hỏi và lách qua Liza vào căn hộ ấm áp, rực rỡ của
Bonnie.
Bonnie đã trang trí bàn làm việc với đồ sứ hoàng gia Doulton Tennyson cùng một lọ thủy tinh
cắm đầy hoa hồng. Nó đẹp đến nỗi Min nghĩ, Được rồi, căn hộ của mình sẽ không bao giờ trông
đẹp được thế này, nhưng mình có thể trang trí bàn đẹp hơn. Mình thậm chí còn có thể nấu ăn.
Mình có thể bỏ đồ làm bếp của bà mình ra khỏi tầng hầm. Sẽ rất hay khi nấu ăn như bà cô từng
làm. Có thể là nướng bánh.
Những thứ cô không thể ăn.
Min thở dài và đặt các hộp Styrofoam lên bàn của Bonnie.
“Gì thế?” Bonnie chọc vào hộp.
“Món salad tuyệt nhất mà cậu từng được nếm, và thậm chí bánh mì còn tuyệt hơn,” Min trả lời
và Bonnie đi lấy bát đựng.
“Bánh mì ư?” Liza nói với Min. “Cậu sẽ ăn bánh mì ư?”
“Không,” Min nói. “Tối qua tớ đã ăn bánh mì và hôm nay đã phải trả giá cho nó rồi. Các cậu sẽ
ăn bánh mì và tớ sẽ thưởng thức thông qua các cậu.”
Liza làm mặt trêu chọc khi cô kéo một cái ghế ăn cao của Bonnie ra. “Giống như món tráng
miệng vậy, Thống kê, cậu…“
“Cậu mang cái gì đến vậy?” Min hỏi, khiếp sợ câu trả lời.
“Kẹo Swirl Dove vị mâm xôi,” Liza đáp khi ngồi xuống.
“Khỉ gió,” Min kéo ghế của cô ra. “Sao cậu không bao giờ mang hoa quả thế?”
“Bởi vì hoa quả không phải món tráng miệng,” Liza nói. “Giờ thì hãy giải thích cho bọn tớ xem
tại sao tối qua cậu lại rời quầy bar với Calvin Morrisey.”
Min đẩy hộp bánh mì đến chỗ của Liza. “David đã cá mười đô với anh ta rằng anh ta không thể
lôi tớ lên giường trong vòng một tháng.”
Cô thấy họ sững người tại chỗ, Bonnie với một khay thịt gà và rau trên tay, Liza đang mở hộp
bánh mì.
“Cậu đang trêu tớ đấy à,” khuôn mặt giận dữ của Liza đầy nguy hiểm.
“Tớ để anh ta đưa tớ đi vì tớ định sẽ kiếm một bạn hẹn tới đám cưới, và rồi tớ nhận ra rằng
mình không thể cặp với kẻ quyến rũ xun xoe đó tận ba tuần, nên tớ đã ăn một bữa tối tuyệt hảo và
đi về.”
Khuôn mặt của Bonnie rúm lại. “Ôi cưng ơi, thật khủng khiếp.”
“Không,” Min nói. “Hãy quên Cal Morrisey và ăn đi. Tớ muốn nói chuyện về Diana. Con bé
không vui.”
“Ướt Át và Tệ Hơn.” Liza trao cho Min một cái nhìn hứa hẹn rằng họ sẽ sớm nói chuyện lại về
Cal. “Họ có thể khiến tất cả mọi người suy sụp.”
Min nhắm mắt lại. “Đừng gọi họ thế. Chiều nay tớ gần như đã gọi Susie là Ướt Át ở phòng thử
đồ. Cô ta trông như thể sắp nức nở hết cả buổi.”
“Chà, chuyện đó có thể hiểu được,” giọng Bonnie đượm vẻ thông cảm. Cô đặt khay thức ăn ở
giữa bàn rồi ngồi xuống.
Liza đổ bánh mì vào bát. “Có lẽ Di không nên đề nghị Ướt Át làm phù dâu. Thế gần như là tàn
nhẫn.”
“Không hỏi còn tệ hơn,” Bonnie nói. “Đó có phải là lý do khiến em ấy buồn không Min?”
“Tớ nghĩ là do Greg,” Min bắt đầu chén món salad, “nhưng nó sẽ không thừa nhận chuyện đó.
Anh ta là người đã quên đặt bánh cưới.”
“Ôi,” Liza kêu lên. “Đây là một người đàn ông đang phản đối đám cưới của chính mình. Và
hãy đối mặt với điều này, mẹ cậu và Diana đã trói buộc anh ta vào đám cưới.”
“Tự anh ta cầu hôn đấy chứ,” Bonnie bác bỏ.
“Tớ nghĩ anh ta muốn thời gian đính hôn dài hơn,” Min nói. “Nhưng anh ta đã nói ‘đồng ý’
khi họ định ngày cưới. Anh ta đâu có mất khả năng nói. Anh ta có thể nói ‘không’ mà.”
“Với bác Nanette và Diana ư?” Liza bắt đầu ăn món salad. “Khó có khả năng lắm. Tệ Hơn sẽ
trở thành một người tốt trước cả khi Greg có xương sống. Giờ thì cậu hãy nói về Calvin Morrisey và
vụ cá cược chết tiệt đó đi. Chúng tớ muốn biết tất tần tật.”
Nửa giờ sau, salad đã hết, thịt gà còn thừa để trong tủ lạnh, còn Bonnie đang mở một thanh
Dove khi Min kết thúc bản tóm tắt về buổi tối hôm qua.
“Chí ít thì anh ta cũng đã đưa cậu về nhà,” Bonnie nói. “Thế là tử tế.” Cô nghe có vẻ hoài nghi.
“Phải. Và sau đó anh ta đánh vào đầu tớ, nói, ‘Hãy sống tốt nhé’, và bỏ tớ lại.” Min khẳng định
lại. “Tớ không thích anh ta, các cậu không thích anh ta, và anh ta không thích tớ. Tớ cho đó là một
lý do hoàn hảo.”
“Tớ nghĩ toàn bộ những trò tạm biệt đấy chỉ là mưu mẹo,” Liza nói với cái miệng nhồm nhoàm
kẹo Dove. “Tớ nghĩ anh ta đang khiến cậu mất cảnh giác, và rồi sẽ quay lại. Nếu cậu không cẩn
thận, anh ta sẽ quyến rũ cậu vào giường và làm tan nát trái tim cậu.”
Min cau mày lại, tức giận với cô. “Tớ trông ngây thơ đến thế à? Tớ biết về vụ cá cược. Mà dẫu
sao đi nữa, tớ mới có một kế hoạch.”
“Ồ, tốt,” Liza nói. “Bởi vì cậu chẳng bao giờ có đủ kế hoạch cả.”
Min lờ cô đi. “Tối qua khi đang nghe Elvis hát bài ‘Love me tender’, tớ chợt nhận ra rằng nếu
ông ấy được đầu thai, thì giờ ông ấy phải khoảng hai mươi bảy tuổi rồi, và tớ không phản đối bạn
trai trẻ hơn. Theo thống kê thì, những đám cưới thành công nhất là những đám cưới mà vợ lớn hơn
chồng tám tuổi. Nên tớ đã quyết định sẽ chờ Elvis tới tìm mình.”
“Cậu sẽ chỉ lớn hơn sáu tuổi,” Bonnie nói.
“Phải, nhưng đó là Elvis, nên tớ sẽ cố gắng hơn,” Min nói.
“Tại sao lại là Elvis?” Liza hỏi.
“Bởi vì ông ấy luôn nói sự thực mỗi khi hát. Elvis là người đàn ông duy nhất mà tớ có thể tin
trong đời.”
“Để tớ nói rõ lại xem nào,” Liza xỉa thanh Dove đã ăn hết một nửa của cô ra. “Bonnie đang chờ
một nhân vật cổ tích để hoàn thiện đời mình, và cậu đang giữ mình chờ kiếp sau của một người ăn
bánh xúc xích kẹp chuối rán à.”
“Phải,” Min đáp và Liza lắc đầu.
“Có lẽ tớ đã tìm ra hoàng tử của mình,” Bonnie nói. “Roger rất tốt.”
“Roger?” Min hỏi, cố không nhìn Liza giải quyết nốt thanh Dove.
“Bọn tớ đã hẹn hò với bạn của quái vật tối hôm qua,” Liza nói với cái miệng đầy kem. “Bonnie
đi với anh chàng dáng thẳng đơ ấy.”
“Roger rất đáng yêu,” Bonnie nói. “Tớ đang nghĩ đến chuyện hủy buổi hẹn tối thứ Bảy và thay
vào đó sẽ đi chơi với anh ấy. Tớ sẽ đợi và chờ xem tối thứ Sáu với anh ấy diễn ra thế nào.”
“Anh ta đã mời cậu đi chơi à?” Min nhẹ nhõm vì được thoát khỏi chủ đề về Cal. “Kể hết đi.”
“Anh ta mời cậu ấy đi chơi tất cả các buổi tối còn lại trong đời cậu ấy,” Liza nói. “Anh ta mù
quáng vì cậu ấy rồi.”
“Thật tốt,” Min nhón lấy nốt miếng salad cuối cùng khỏi bát để bù đắp cho việc cô bị thiếu
đường. “Vậy là anh ta có tiềm năng hả Bon?”
“Cũng có thể.” Bonnie hơi cau mày, điều cô chưa từng làm bao giờ. “Tớ nghĩ là mình sẽ tiếp
tục gặp anh ấy trong vài tuần nữa, và nếu ổn thỏa, tớ sẽ đưa anh ấy về nhà cho Mama đánh giá xem
sao.”
Min nhướn mày lên. “Cậu nghĩ là anh ta sẽ chịu băng qua ba bang để gặp mẹ cậu sau hai tuần
ư?”
“Anh ta sẽ băng qua cả dãy Andes để kiếm một cái tăm xỉa răng cho cậu ấy,” Liza nói. “Thật
đáng khinh.”
“Không, không hề.” Bonnie cau mày nhìn qua que kem của mình. “Thế là ngọt ngào. Và anh
ấy nghĩ Cal rất cừ, thật khó hiểu.”
“Vậy là Bonnie đã gặp được người tốt,” Min bảo với Liza, lờ đi đánh giá về Cal. “Vậy cậu đã
chọn được tên nào?”
“Tên đần độn nhà quê,” Liza nói. “Anh ta cũng nghĩ Cal là người đàn ông chân chính. Họ
giống như nhóm Three Stooges(3). Chỉ là không buồn cười tí nào.”
“Nhóm Three Stooges có buồn cười tí nào đâu,” Bonnie nói.
“Quá đúng,” Min nói. “Cậu có định gặp lại tên ngốc ấy không?”
“Có.” Liza liếm nốt miếng kem cuối cùng trên que. “Tớ nghĩ là quái vật của cậu sẽ quay lại, và
chàng đần của tớ sẽ lảm nhảm một cách thú vị nếu tớ hỏi anh ta vài câu hỏi. Thêm vào đó, có một
cô pha chế sống ngay cạnh nhà quái vật mà tớ phải tạo quan hệ.”
“Thôi đi, đừng hỏi vì tớ,” Min nói. “Calvin Morrisey chả có chỗ trong tương lai của tớ.”
“Anh ta sẽ ở trong đấy tối mai,” Bonnie nói. “Anh ta sẽ ở quán The Long Shot với Roger và
Tony.”
Min lắc đầu. “Vậy tớ sẽ ở nhà.”
“Không,” Bonnie không vui. “Bọn mình không nhất thiết phải đến đó. Bọn mình sẽ đi một chỗ
khác để cậu cũng đến được.”
“Và khiến cậu lỡ hẹn với Roger?” Min xem xét lại. “Không. Không kể cả khi tớ đủ ích kỷ để gạt
bỏ Tình Yêu Thực Sự. Tớ sẽ đi. Dẫu sao tớ cũng muốn nhìn anh chàng Roger đó gần hơn.”
“Cậu có chắc Cal thực hiện vụ cá cược đó không?” Bonnie nói.
“Tớ đang đứng ngay đó,” Min nói. “Tớ nghe thấy. Bằng chính đôi tai của tớ. Anh ta đã nói, ‘Dễ
như ăn bánh.’” Điều đó đau đớn hơn mọi thứ khác.
“Bởi vì Roger nghĩ anh ta là cả thế giới,” Bonnie nói. “Anh ấy đã kể hết với tớ về anh ta, về ba
người bọn họ. Một câu chuyện khá buồn. Họ đã gặp nhau mùa hè lớp ba. Roger nói anh ấy là một
kẻ chậm suy nghĩ, Tony không thèm quan tâm đến học hành, và Cal mắc chứng khó đọc viết, nên
mọi người đều nghĩ họ đần độn.”
“Cal mắc chứng khó đọc viết ư?” Min ngạc nhiên.
“Tony thực sự đần độn,” Liza nói cùng lúc.
“Không,” Bonnie nói, bằng sự kiên nhẫn mạnh mẽ mang nghĩa “rút lui đi.”
“Tony không đần độn. Khi anh ấy quan tâm, anh ấy rất thông minh. Và Roger cũng không đần
độn, anh ấy chỉ quá cẩn thận, cậu không thể thúc giục anh ấy. Anh ấy cũng giống chú Julian của
tớ.”
“Ôi, Chúa ơi,” Liza nói với trần nhà. “Anh ta giống như gia đình. Tớ sẽ cá với cậu bất kỳ thứ gì
rằng Roger là Nếu của cậu ấy cuối tuần này.”
“Tớ không cá cược,” Min nói. “Bonnie? Nếu của cậu là gì?”
Bonnie hếch cằm ra. “Nếu Roger trở nên ngọt ngào như tớ nghĩ về anh ấy, tớ sẽ cưới anh ấy.”
“Ôi trời ơi,” Liza nói.
“Hãy để cậu ấy yên,” Min nói với Liza. “Cậu ấy có thể có bất kỳ Nếu nào mà cậu ấy muốn. Của
cậu là gì?”
Liza thẳng người dậy. “Nếu công việc của tớ không thú vị lên tí nào, tuần tới tớ sẽ bỏ việc.”
“Lấy lịch đi,” Min nói với Bonnie.
“Tớ không cần,” Bonnie đáp ngay. “Cậu ấy bỏ việc lần cuối vào tháng Tám bởi vì cậu ấy bảo là
người ta không nên làm việc trong lò lửa.”
“Mười tháng,” Min nói. “Thế là không tốt. Giai đoạn tập trung của cậu ấy ngày càng ngắn lại.”
“Đấy là Nếu,” Liza bảo Min. “Tớ vẫn để cửa cho các lựa chọn của mình mà. Tớ nghĩ có thể tớ
muốn đi làm phục vụ lại nếu tìm được chỗ nào đó thú vị. Nếu của cậu là gì?”
Min nghĩ về Cal Morrisey, và đầu cô bắt đầu nhức nhối. “Nếu tìm thấy kiếp sau của Elvis, tớ sẽ
hẹn hò trở lại. Cho tới khi đó, tớ tạm cắt đứt với các mối quan hệ tình cảm xã hội. Nó hao tâm tổn
trí quá.”
“Tớ là người phụ nữ tỉnh táo duy nhất trong căn phòng này,” Liza nhận xét.
“Tỉnh táo quá mức đấy,” Min nói, đoạn đi về nhà để lấy một viên aspirin.
Tối hôm sau, Cal quay lại The Long Shot, cách xa khỏi đầu cầu thang hết mức có thể để chừa
cho mình một lối thoát rộng rãi. Roger đứng cách đó tầm ba mét, nhìn Bonnie như thể cô nàng là
trung tâm vũ trụ. Bonnie thì đang nhìn Roger như thể cậu ta là một người đàn ông rất tốt mà cô ấy
chưa được biết rõ. Cal lắc đầu. Xem Roger hẹn hò cũng như xem đứa bé chập chững biết đi giữa làn
giao thông.
Tony ngồi xuống cạnh Cal và đẩy cốc Scot qua. “Tớ nghĩ cậu nên cố lên,” cậu ta
hất đầu về phía quầy bar.
“Gì cơ?” Cal nhìn qua Bonnie, thấy một cô nàng tóc đỏ cao, thon thả. Liza của Tony. Rồi cô ta
dời chỗ, và anh trông thấy Min đứng ngay đằng sau, mặc một cái áo len chùng màu đỏ có một
chiếc mũ ở đằng sau. Roger kéo mũ và nói gì đó khiến cô mỉm cười. “Tuyệt.” Giờ thì anh phải chịu
để Min chửi rủa mình thêm một tối nữa.
“Trố mắt nhìn mà chẳng làm gì thật không giống cậu tí nào,” Tony nói. “Cậu sẽ thua cuộc
mất.”
“Tớ đang quan sát Roger và Bonnie,” Cal đáp trả.
“Ồ,” Tony nhìn qua Roger và nhún vai. “ Phải, cậu ta đúng là vô vọng rồi. Chà, một lúc nào đó
tất cả chúng ta đều phải chết cả mà.”
“Phải rồi, cậu chính là người tớ muốn yểm hộ cho tớ,” Cal nói.
“Chà, cậu định làm gì?” Tony nhìn qua vai anh và ngồi thẳng người lên. “Cái khỉ gì thế kia? Họ
nghĩ họ đang đi đâu thế?”
Cal quay lại thì thấy bốn người họ trưng dụng một cái bàn poker bên kia quầy rượu. “Không
phải chỗ này,” anh phấn khởi nói. Rõ ràng là Min cũng đã có một khoảng thời gian tồi tệ y như
anh. Đó là lỗi của cô thôi vì không có cách nào làm hài lòng cô hết. Chúa biết là anh đã cố. Chà,
ngoại trừ việc đụng trúng cô lúc cuối.
Cô ngồi xuống cạnh Liza, và anh quan sát khi cô ngồi dựa ra sau, duỗi thẳng đôi chân mang
quần tất màu đen ra. Chân cô khá là đẹp, bắp chân đầy đặn, săn chắc và cứng cáp, như Min khi
nhìn tổng thể vậy.
“Cô ấy sẽ ra đây trong năm phút nữa,” Tony nói.
“Mười đô rằng cô ấy sẽ không,” Cal quay lại với ly Glenlivet của mình.
“Cá nhé,” Tony nói. “Cô ấy muốn tớ.”
“Cậu ư?” Cal ngạc nhiên. “Ồ, ý cậu là Liza à.” Anh nhìn lại cô gái tóc đỏ đang cười với Min và
không hề tỏ ra biết đến sự có mặt của Tony. “Không, cả cô ấy cũng không.”
“Ồ, cậu vừa nói về cô mũm mĩm đấy à?” Tony hỏi.
“Đừng gọi cô ấy thế,” Cal nói. “Tên cô ấy là Min. Cô ấy là một phụ nữ tốt, trừ cái tính nóng nảy
ra.” Anh nhìn cô khi cô dựa vào một bên ghế để nói gì đó với Bonnie. “Cô ấy không mũm mĩm. Cô
ấy chỉ có một thân hình hơi bị đầy đặn thôi. Ở mọi chỗ.”
“Khung xương đẹp,” Tony cố tỏ ra công bằng. “Vậy là cậu đã thất bại, hả?”
“Không,” Cal lại quay lưng về phía họ. “Tớ đã mời cô ấy đi ăn tối và cô ấy nhận lời. Rồi tớ đưa
cô ấy về nhà và nói tạm biệt. Tớ không hề thất bại.”
“Cuối cùng thì cũng có một người phụ nữ mà cậu không tán đổ được,” giọng Tony đầy thỏa
mãn. “Chuyện đó khá là thất vọng đấy, như thể là một kỷ nguyên đang trôi đi…”
“Tớ đã không hề thử,” Cal nói.
“…nhưng thật tuyệt khi biết được rằng cậu cũng xỏ từng chân một vào quần (4) như tất cả bọn
tớ.”
“Tớ không đời nào hiểu được câu đó,” Cal nói, “Còn có cách khác để mặc quần ư?”
Tony cúi người tới trước. “Mười đô rằng cậu không thể đưa Min ra ngoài tối mai.”
“Tớ không muốn đi đâu với cô ấy tối mai,” Cal gạt đi.
“Đưa cô ấy đi xem phim đi,” Tony nói, “Cậu sẽ không phải nói chuyện gì với cô ấy cả.”
“Tony này...”
“Mười đô nào, anh chàng giỏi giang. Tớ không nghĩ cậu làm được việc này đâu.”
Cal ngoái qua vai nhìn Min. Ngoài chuyện cười đùa, trông cô không hề thoải mái hơn buổi tối
thứ Tư tí nào. Và cô đang lờ anh. Anh lắc đầu với Tony. “Cô ấy sẽ không đi đâu. Không cá cược.”
“Chuyện này khó tin đây,” Tony nói. “Cậu nhát cáy.”
“Tony, ngay bây giờ cô ấy đang ghét đàn ông. Cô ấy vừa chia tay.”
“Chà, vậy cậu nên đi đi. Cô ấy đang thất tình,” Tony gạ gẫm, “Lợi thế cho cậu đấy. Cậu có thể
đưa cô ấy lên giường.”
“Tớ không muốn có cô ấy ở trên giường,” Cal nói. “Cô ấy hẳn sẽ lạnh lùng chọn bừa tên đàn
ông tiếp theo cô ấy ngủ cùng để trả đũa kẻ đã đá cô ấy. Tin tớ đi, đây không phải là một người phụ
nữ mà cậu có thể nhắm mắt làm ngơ.”
“Úi trời,” Tony kêu lên. “Tớ sẽ để mọi thứ dễ dàng hơn vậy nhé. Bữa trưa. Mười đô cá rằng cậu
không thể đưa cô ấy đi ăn trưa.”
Cal lại nhìn sang Min. Điều gì sẽ mang cô ấy đi ăn trưa được nhỉ? Lúc này cô đang ngồi trên
ghế mỉm cười với Roger, như thể đang đánh giá cậu ấy. Bảo vệ bạn cô. Cô ấy không cần bận lòng về
Roger. Bonnie sẽ là người phụ nữ may mắn nếu có được bạn anh.
Tất nhiên, Min không hề biết điều đó.
“Cậu cá chứ?” Tony hỏi lại.
Vậy nếu anh đi qua đó và nói…
“Cynthie vừa bước vào,” Tony bảo anh.
“Chết tiệt.” Cal đứng lên nhưng không nhìn về phía cửa. “Cô ấy ghét quán bar này. Tại sao…”
“Cô ta đang bám theo cậu,” Tony nói. “Cô ta hẳn phải thực sự muốn làm đám cưới. Và cô ta
đang hướng đến lối này đấy.”
“Phải rồi.” Cal đứng dậy. “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Tony không hề nhổm dậy.
“Ra đó để cậu có thể quấy rầy tóc đỏ của cậu trong khi tớ kiếm một cái hẹn ăn trưa và tránh
mặt Cyn. Tớ nhận lời cá cược.”
“Cậu vừa mất mười đô la đấy, bạn thân ạ,” Tony gần như cười ngặt nghẽo. “Tớ đã nhìn thấy vẻ
mặt của Min lúc cậu bước vào, và cô ấy không hề vui khi thấy cậu.” Anh cũng đứng dậy. “Tớ không
thể tin cậu lại cá cược vụ này. Cậu đã đánh vào đầu cô ấy, ngốc ạ. Làm sao cô ấy lại đi chơi với cậu
cơ chứ?”
“Mười đô trước,” Cal giơ tay ra.
“Cậu phải có cái hẹn trước đã,” Tony nói. “Chuyện không tưởng đấy.”
“Không, đây là vì cô tóc đỏ không đến chỗ cậu trong năm phút,” Cal chữa lại, Tony thở dài và
rút ví ra.
Min đang lờ Cal đi và đánh giá Roger, còn Liza thì nhấc ghế để bên tay phải cô và ngồi xuống.
“Vậy,” miệng hỏi, tay Liza đưa qua một cốc rum và Coca dành cho người ăn kiêng. “Có gì mới
với Di không?”
“Tớ mới gọi con bé hôm nay,” Min nhấc cốc lên. “Tớ đã hỏi nó xem liệu mọi thứ có ổn với Ướt
Át…” Cô nhắm mắt lại.“…với Susie hay không, và nó nói, ổn, Susie đang hẹn hò với một người đàn
ông rất tốt bụng và cô ta vui vẻ với đám cưới. Và Tệ Hơn... và Karen đã nói chuyện với Susie và
đảm bảo với Diana rằng Susie rất vui vẻ với đám cưới.”
“Cô ta có bị ảo tưởng không?” Liza nói, trong khi một ai đó kéo ghế bên trái Min ra.
“Ai cơ? Ướt Át, Tệ Hơn hay Diana?” Min hỏi lại.
“Tất cả bọn họ,” Liza nói.
“Phỏng đoán của mình là Ướt Át đang tỏ ra dũng cảm, Tệ Hơn thì ngu đần, và Diana đang cố
phủ nhận,” Min quay sang nhìn xem ai đang ở bên trái mình “Ồ,” cô thốt lên, khi nhìn thấy Cal
đang ngồi đó với hai cái cốc ở trước mặt. Anh vẫn đẹp trai y như hai tối trước, và DNA của cô lại
nhảy loạn lên.
“Xin chào cô bé,” anh nói và búng nhẹ cái mũ trên áo cô.
Liza khịt mũi và quay sang tán chuyện với Bonnie ở bên kia.
“Ồ, hay đấy,” Min nói. “Tối nay anh rõ ràng là người đầu tiên liên tưởng tôi với cô bé quàng
khăn đỏ đấy. Tôi sẽ không bao giờ mặc chiếc áo len này nữa.”
“Thái độ thù địch,” Cal nói. “Cảm giác này thật quen thuộc xiết bao. Đầu của cô thế nào rồi?”
“Cơn đau đến rồi đi,” Min nói. “Và rồi lại có thêm tiếng gì đó nữa.”
“Tốt. Giờ thì cô có ai đó để nói chuyện cùng rồi. Ai là Ướt Át, Tệ Hơn và Diana, và làm sao mà
họ được gọi bằng mấy cái tên khủng khiếp thế?”
“Anh chẳng muốn biết ai trong số họ cả đâu,” Min nhấc cốc lên. “Anh đang làm gì thế?”
“Để tôi đoán,” giọng Cal đầy cáu kỉnh. “Kia là rum và Coca dành cho người ăn kiêng. Bữa sáng
của những người ăn kiêng.”
“Anh không còn chỗ nào khác để đi à?”
“Không, Buffy(5). Số mệnh đã gửi tôi tới đây để dạy cô cách uống rượu với lòng tự trọng.” Anh
bỏ cốc rum của cô ra xa và đẩy một chiếc cốc của anh lại chỗ cô. “Glenlivet. Hãy uống nó từ từ
thôi.”
Min cau mày với anh. “Đây là ý tưởng của anh về sự quyến rũ ư?”
“Không,” Cal nói. “Tôi không lãng phí sự quyến rũ với cô. Tôi chỉ đang cố giúp cô lớn lên đấy.
Phụ nữ đích thực không trộn lẫn rượu ngon với soda ăn kiêng.”
“Áp lực từ việc săm soi nhòm ngó,” Min nói. “Chẳng bao giờ chấm dứt cả.”
“Thử đi,” Cal nói. “Một ngụm thôi. Nếu cô ghét nó, tôi sẽ trả lại cho cô thứ hổ lốn này.”
Min nhún vai. “Được thôi.” Cô nâng cốc lên, làm một hơi và ho sặc sụa khi rượu Scotch thiêu
đốt cổ họng cô.
“Tôi nói, ngụm, Dobbs,” Cal nói trong khi cô thở dốc. “Lẽ ra cô phải thưởng thức chứ không
phải nốc ừng ực như thế.”
Đến lúc Min thở lại được, cô bảo anh.
“Cảm ơn. Giờ anh có thể đi rồi.”
“Không, tôi chưa đi được.” Anh dựa vào gần hơn, và bên dưới chiếc áo len, Min bắt đầu cảm
thấy cơ thể mình ấm sực. “Tôi có một thỏa thuận dành cho cô.”
Min nâng cốc Scotch lên và nhấp một hớp. Cốc rượu dễ chịu khi bạn nhấm nháp thôi.
Cal dựa vào gần hơn cho đến khi anh gần như thì thầm bên tai cô. “Tôi muốn biết về Bonnie.”
Hơi thở của anh ấm áp bên cổ cô, và Min chớp mắt với anh. “Bonnie? Tôi nghĩ là Roger đang
tấn công Bonnie mà.”
“Tôi biết. Đó là lý do tôi muốn biết về cô ấy. Roger...” Cal nhìn qua bàn. “... không giỏi về vấn
đề phụ nữ. Tôi muốn biết về bạn cô.”
“Chà,” Min chuẩn bị cho Bonnie một bản báo cáo hoàn hảo.
“Không phải ở đây,” Cal nói, vẫn quá gần. “Tôi nghĩ họ sẽ chú ý. Tôi sẽ gặp cô trưa mai. Cô biết
công viên Cherry Hill ở đâu chứ?”
“Tôi đã nghe đến nó,” Min nói. “Tôi không có tài khoản ngân hàng để lên đó và đi dạo
quanh.”
“Có một khu pic-nic ở phía bắc công viên. Tôi sẽ gặp cô ở bàn đầu tiên vào trưa mai.”
“Tại sao tôi lại có cảm giác nên có một câu mật khẩu nhỉ?” cuối cùng Min cũng tránh xa anh
ra. “Tôi sẽ nói ‘đồ tự phụ’ còn anh nói ‘đồ hợm hĩnh’.”
“Cô muốn biết về Roger không nào?” Cal nói.
Min nhìn Bonnie. Nếu bạn không hiểu cô ấy, cô ấy trông lạc lõng. Nhưng Min thì hiểu, Bonnie
là người sôi nổi. “Có.”
“Tốt,” Cal nói. “Hãy để tôi xem giày cô nào.”
“Gì cơ?” Min hỏi lại, còn Cal nhìn xuống gầm bàn. Cô giơ chân ra, và anh nhìn xuống đôi giày
cao gót hở mũi. Những sợi dây da đen tuyền được buộc lại trên mu bàn chân, đối lập với nước da
tai tái và móng chân sơn đỏ tươi của cô. “Liza gọi chúng là ‘Những ngón chân tù tội,’” cô nói đỡ.
“Cô ấy nói thế ư?” Cal vẫn ngồi im nhìn những ngón chân một lúc thật lâu. “Chà, chúng làm
buổi tối của tôi trở nên tuyệt vời. Gặp cô vào trưa mai nhé.” Anh đẩy lùi ghế ra sau và rời đi, mang
theo cả ly Scotch của anh lẫn cốc rum và Coca ăn kiêng của cô theo cùng.
“Được rồi, tớ không nghe được đoạn cuối,” Liza dựa gần cô. “Anh ta đề nghị cậu làm gì thế?”
“Ngày mai tớ sẽ đi ăn trưa,” Min đáp, không chắc mình cảm thấy thế nào về chuyện đó. Nếu
anh lại thì thầm bên tai cô, cô sẽ phải thụi anh một cú, đó là tất cả những gì cần làm.
“Ở đâu?”
“Công viên Cherry Hill.”
“Xì,” Liza nói. “Sân bóng mềm của những kẻ Giàu có và Nổi tiếng. Mấy giờ?”
“Trưa.”
Liza gật đầu. Rồi cô cất cao giọng và gọi, “Tony.”
Min nhìn quanh tìm kiếm và nhìn thấy anh ta đứng ở quầy bar roulette, đưa Cal một tờ mười
đô la. “Mình không tin chuyện này,” cô cứng người vì tức giận. Tên khốn ấy đã cá cược vụ ăn trưa
và cô lại rơi vào cái bẫy đó.
Tony ngước lên và Liza ngoắc ngón tay. Anh ta đi đến, miệng bảo, “Em biết đấy, anh không
phải là loại đàn ông mà em có thể làm như thế đâu.”
“Trưa mai anh và tôi sẽ đi ăn ở công viên Cherry Hill,” Liza nói.
“Được thôi,” Tony đồng ý. “Nhưng chỉ bởi vì đằng nào anh cũng sẽ phải làm huấn luyện viên
cho một trận bóng mềm ở đó vào buổi sáng thôi.”
“Tốt,” Liza nói. “Giờ anh có thể đi được rồi.”
Tony nhìn cô lắc đầu và quay lại quầy bar với Cal.
“Chà, ít nhất thì anh ta cũng dễ bảo,” Min nhận xét.
“Đừng có cái ý nghĩ nói vâng vào trưa mai đấy,” Liza nói.
“Đấy là buổi trưa,” Min chữa lại. “Trong ánh sáng ban ngày rực rỡ. Trong một công viên công
cộng.”
“Cậu đã nói sẽ không đi gặp anh ta nữa, và anh ta vẫn đưa được cậu đi ăn trưa.”
“Tớ có lý do cho chuyện đó mà,” Min liếc mắt giận dữ về quầy bar. Cal vẫn ở đó, nhưng giờ có
cả cô nàng tóc nâu hôm thứ Tư đang dịch lại gần anh ta trong bộ váy chéo vai màu xanh nước biển.
Cũng dễ hiểu. Quái vật. “Tớ sẽ ổn thôi, tin tớ đi, tớ biết anh ta là loại người gì.” Cô liếc nhanh một
cái nữa đến chỗ quầy bar, nơi Cal có vẻ như đang tránh xa khỏi váy chéo vai. Giả vờ làm cao cơ đấy,
đồ đểu.
“Phải rồi, vậy thì tớ cũng sẽ trông chừng cái lưng cho cậu,” Liza nói. “Và nếu nó chạm xuống
cỏ, Calvin sẽ mất đi một phần thân thể đấy.”
“Cậu bé đó, cậu thực sự không thích anh ta phải không?” Min hỏi.
“Tớ nghĩ anh ta đã cược với Tony rằng anh ta có thể có buổi hẹn ăn trưa đó,” Liza nói.
“Tớ cũng nghĩ vậy,” Min nói.
“Hãy xem xem ngày mai cậu có thể làm gì đó khủng khiếp với anh ta không,” Liza gợi ý.
“Đang lên kế hoạch rồi,” Min nói.
Sau một buổi sáng thứ Bảy nữa hết sức chật vật để bắt mười bốn cậu bé tám tuổi chơi bóng
chày, dù đã biết trước là khó khăn, Cal không hề có tâm trạng kiên nhẫn chịu đựng thêm cả Min.
Dẫu thế, anh vẫn chộp lấy thùng lạnh từ ô-tô, dừng lại cạnh quầy hotdog từ thiện để mua đồ ăn trưa
và đến gặp cô ở bàn pic-nic mà họ đã hẹn. Cô chưa đến nên anh trải một cái khăn bàn cũ lên chiếc
bàn gỗ tếch to kềnh - Cherry Hill không keo kiệt những tiện nghi đó - đặt giỏ lên rồi ngồi lên bàn,
cảm thấy vui sướng vì bị cho leo cây. Thật là một ngày đẹp trời, công viên dày đặc những tán cây
rậm rạp, lũ trẻ đã ra về và không có người nào chê bai anh cả.
Rồi từ sau những thân cây, Min bước vào công viên theo những lối nhỏ rải sỏi quanh co. Vẫn
là chiếc áo len dài tay màu đỏ, nhưng lần này cô mặc kèm với váy kẻ ca-rô đỏ đen, chiếc váy bay
phấp phới khi có gió nhẹ thổi qua. Tóc cô vẫn được buộc trên đỉnh đầu. Cô sải thành từng bước dài
thong thả khi bước đến chỗ anh, và mặt trời làm rực những sắc vàng trên mái tóc của cô. Khi đã
đến gần hơn, cô mỉm cười với anh, và bất chợt việc không bị cho leo cây lại trở nên tuyệt hơn. Và
khi anh chìa tay mình ra để giúp cô ngồi lên bàn, cô do dự rồi cầm lấy tay anh. Các ngón tay của cô
ấm áp, dễ chịu khi cô nhón người lên ngồi cạnh anh trên bàn.
“Xin chào,” cô mở lời và anh cười toe toét với cô.
“Xin chào,” anh đáp. “Cảm ơn vì đã tới.”
“Cảm ơn vì đã mời tôi.” Min thả túi xuống chiếc ghế dài bên dưới họ. “Đưa tôi mười đô.”
Cal chớp mắt. “Gì cơ?”
Min mỉm cười với anh, nụ cười rực rỡ như mặt trời. “Tôi định sẽ khiến cho bữa trưa của anh tồi
tệ như địa ngục trần gian vậy, nhưng hôm nay thật là một ngày đẹp trời nên tôi quyết định tận
hưởng nó. Anh đã cá với Tony mười đô rằng anh có thể đưa tôi đi ăn trưa.”
“Không hề,” Cal chối.
Nụ cười của Min biến mất.
“Tony đã cá với tôi mười đô rằng tôi có thể đưa cô đi ăn trưa.”
Min đảo tròn mắt. “Gì cũng được. Đưa tôi mười đô nếu không tôi sẽ bỏ mặc anh ở đây và rồi
anh sẽ phải trả lại Tony mười đô cộng thêm mười đô nữa bởi vì anh thua cuộc.”
“Tôi nghĩ tôi đã thắng khi cô nói, ‘Đồng ý’,” Cal chợt thấy thích thú với Min nhiều hơn.
“Cố mà giải thích điều đó với Tony ấy,” Min nói.
“Được rồi,” Cal nói. “Nếu chúng ta chia đôi nó ra thì thế nào?”
Min giơ tay ra và ngoắc ngoắc ngón tay. “Mười đô, Cậu bé Quyến rũ.”
Cal thở dài và rút ví ra, cố không cười toe toét với cô. Cô lấy mười đô, cầm túi lên, nhét tờ tiền
vào đó rồi rút ra một tờ hai mươi khác và đưa nó cho anh.
“Cái gì đây?” Cal nói.
“Đó là hai mươi đô tiền taxi anh đưa tôi hôm thứ Tư,” Min nói. “Tôi đã quên trả lại cho anh.”
“Vậy là giờ tôi lãi mười đô.”
“Không, giờ anh hòa vốn. Đấy là hai mươi đô ban đầu của anh. Tôi không có quyền gì với nó cả
vì anh đã không hề sàm sỡ tôi.”
Cal ngước lên nhìn mặt trời. “Ngày hôm nay thật tuyệt vời.”
“Tôi không nghĩ anh sẽ tán tỉnh trên một cái bàn pic-nic,” Min nói. “Thực tế thì, tôi không
thấy anh tán tỉnh tôi tí nào hết, nên hãy cất nó đi và kể cho tôi nghe tất cả những gì anh biết về
Roger.”
“Tôi cũng rất vui được gặp cô,” anh nói, và nụ cười của cô nở rộng.
“Xin lỗi. Tôi đã quên mất hứng thú của anh với những câu chuyện phiếm. Vậy anh thế nào
trong mười bốn giờ qua kể từ lần cuối chúng ta nói chuyện, mà có tám giờ trong số đó anh đang
ngủ?”
“Ổn. Thế còn cô?”
“Tuyệt diệu. Còn phải làm thế này bao nhiêu nữa trước khi chúng ta bàn tới chuyện Roger và
Bonnie?”
“Cô là một người phụ nữ rất thực tế,” Cal nhận xét. Và khi Min co chân lên để gấp chân lại, anh
nhìn thấy đôi giày của cô, một đôi sandal kỳ quặc chủ yếu toàn dây ruy băng kèm theo một bông
hoa đỏ rực rỡ trên mu bàn chân. “Ngoại trừ đôi giày của cô.”
“Đừng lấy giày tôi ra làm trò cười.” Min ngọ nguậy các ngón chân sơn móng đỏ dưới bông hoa.
“Tôi yêu đôi giày này. Liza đã tặng tôi làm quà Giáng sinh.” Cô cởi các sợi ruy băng, tháo đôi giày
ra và đặt chúng lên bàn đằng sau cô, vỗ về các cánh hoa trước khi cô quay lại với anh.
“Tôi có thể hiểu tại sao cô yêu chúng,” Cal bị xao lãng trước những ngón chân của cô. Khi cô
phủ váy lên chúng, anh thêm vào, “Chúng rất là Elvis.”
Cô nhướn mày. “Anh là một fan của Elvis ư?”
“Hàng đầu đấy,” Cal nói. “Cả cô cũng vậy hả?”
“Ồ, dĩ nhiên rồi.” Trông Min có vẻ bối rối, và rồi cô nói, “Chà, tôi đoán điều đó cũng dễ hiểu.
Anh là ác quỷ trá hình(6).”
“Gì cơ?” Cal hỏi lại, và rồi anh nhận ra. “Elvis Presley á.”
“Chà, tất nhiên, Elvis Presley,” Min nói. “Còn ai khác... ồ. Các thiên thần muốn đi đôi giày đỏ
của tôi. Elvis Costello.” Cô nhún vai. “Ông ấy cũng được.”
Cal lắc đầu, không thể tin được. “Phải.”
“May mà đây không phải là một buổi hẹn hò,” Min vui vẻ nói. “Nếu không thì sẽ có một
khoảng lặng ngượng nghịu khi chúng ta cố quay lại khoảnh khắc trước đó.”
Cal cười tươi với cô. “Cô đã từng có một khoảng lặng ngượng nghịu trong đời mình chưa,
Dobbs?”
“Không nhiều,” Min nói. “Còn anh?”
“Chưa hề.” Cal đổ chiếc túi đựng hotdog ra khỏi giỏ. “Được rồi. Roger và Bonnie. Hãy ăn
hotdog trong khi chúng ta nói chuyện nào.”
“Hotdog á?” Min kêu lên, cùng tông giọng cô thường dùng khi nói “Cô-ca-in á?”.
“Những thứ đó không tốt cho anh đâu.”
“Chúng là protein,” Cal cáu kỉnh. “Cô có thể ăn mà. Chỉ việc bỏ qua phần bánh thôi.”
“Chất béo,” Min nói.
“Tôi tưởng chất béo ổn trong thực đơn không carb chứ,” Cal nhớ lại cảnh Cynthie ngấu nghiến
con tôm sốt bơ.
“Đúng thế, nhưng tôi đang áp dụng thực đơn giảm cân không chất béo Atkin,” Min nói.
Cal nhìn cô, ngờ vực. “Cái thực đơn đó chừa lại những gì cho cô ăn thế?”
“Không nhiều,” Min nhìn chiếc hotdog với vẻ khao khát rõ ràng.
“Chúng chỉ là xúc xích thôi mà.”
“Ồ, chết tiệt,” Min kêu lên.
“Hôm nay là thứ Bảy,” Cal nói. “Hãy tận hưởng một tí đi.”
“Đó là những gì anh nói ở quán Emilio hôm thứ Tư. Tuần này tôi đã vi phạm rồi.”
“Thứ Bảy là ngày đầu tiên của tuần mới. Lại vi phạm tiếp đi.”
Min cắn môi, và gió lại nhẹ thổi xào xạc qua các tán cây, làm mép váy bay đến gần chỗ anh
hơn.
“Tôi đã mua Coca ăn kiêng để đền bù đây,” anh mở thùng ướp lạnh. “Ngoài ra, cuộc đối thoại
này thật chán ngắt.”
“Phải rồi, xin lỗi.” Cô nhận lấy lon nước anh đưa và mở nó ra. “Thực sự xin lỗi. Không có gì
buồn tẻ hơn việc nói về thức ăn.”
“Không,” Cal nói. “Nói chuyện về thức ăn rất tuyệt. Nói về việc không ăn mới buồn tẻ.” Anh
rút ra một cặp sandwich được bọc trong giấy sáp và đưa nó cho cô. “Ăn đi.”
Min nhìn chiếc hotdog, thở dài và mở nó ra. “Anh là đồ quái vật.”
“Bởi vì tôi đang cho cô ăn ư?” Cal nói. “Tệ đến thế nào chứ? Chúng ta là người Mỹ. Chúng ta
ăn nhiều. Đấy là kiểu của Mỹ.”
“Hotdog là kiểu của Mỹ ư?” Min nói và rồi dừng lại. “Ồ. Tôi đoán là thế, phải không nào? Cùng
với bóng chày và bánh táo.”
“Cô có thể chơi bóng chày,” Cal nói và cắn miếng hotdog của anh.
Min nheo mắt nhìn chiếc áo phông của đội anh. “Kia không phải là loại áo phông dành cho
bóng chày à?”
“Phải,” Cal nói. “Vì tội lỗi của mình(7), tôi dạy bọn trẻ chạy quanh các gôn mỗi sáng thứ Bảy.
Một ngày nào đó, chồng cô cũng sẽ làm điều này, trong khi cô ngồi trên khán đài và cổ vũ những
đứa con bé bỏng. Đó là cái giá cô phải trả cho quyền tự do.”
“Tôi không định có con,” Min nói và cắn miếng hotdog của mình.
“Không ư?” Cal hỏi lại, và rồi bị xao lãng trước nét mặt ngất ngây của cô khi cô nhai. Xúc xích
cũng ngon thật đấy, nhưng đâu có ngon đến thế.
Cô nuốt xuống và thở dài. “Món này thật tuyệt vời. Bố tôi thường lén đưa chúng tôi ra ngoài
ăn xúc xích mỗi lần có hội chợ, bất kể ở đâu miễn là lái xe tới được. Mẹ tôi hẳn sẽ giết ông nếu bà
biết được. Anh có biết đã bao lâu rồi tôi mới được nếm một cái bánh hotdog không? Đó là thiên
đường đấy.”
“Nó trông như thiên đường vậy,” anh nói. Và rồi khi cô cúi xuống cắn một miếng nữa, tay giữ
miếng xúc xích trên giấy sáp để đỡ những mẩu vụn rơi vãi, anh nhìn xuống cổ áo chữ V của chiếc
áo len đỏ thùng thình và rất nhiều da thịt khêu gợi đầy đặn trong lớp ren đỏ chặt khít cứ thế mà rơi
vào tầm mắt. Tony hẳn sẽ bị đau tim mất, anh nghĩ và rồi nhận ra chính anh cũng hơi mê mụ.
Ngọn gió lại thổi qua lần nữa, nhẹ đưa váy cô phủ lên bàn tay anh đang chống trên bàn, và nó mơn
trớn, nhẹ nhàng, dịu dàng.
“Vậy,” anh dịch tay đi. “Được rồi. Tại sao cô lại không muốn là một phần của lối sống Mỹ?”
Cô đang nhai miếng bánh, mắt nhắm nghiền, và khi nhìn xuống áo len của cô lần nữa, đầu óc
anh hiện ra những suy nghĩ đen tối. Sau đó cô nuốt xuống và nói, “Tôi phải sinh con để là một
công dân Mỹ tốt ư? Chẳng cần. Có hơn bốn triệu trẻ em được sinh ra trên đất nước này mỗi năm.
Quá đủ người sống lối sống Mỹ rồi. Nếu điều đó làm anh lo lắng, anh có thể có thêm vài đứa để bù
vào phần của tôi.”
“Tôi ư?” Cal thoát khỏi cơn mê muội. “Tôi không muốn có con. Tôi chỉ ngạc nhiên là cô cũng
không. Cô sẽ là một người mẹ tuyệt vời.”
“Tại sao?” Min dừng lại với chiếc xúc xích đang nửa đường đến mồm cô.
Bởi vì cả người cô trông mềm mại. Bởi vì cô trông như thể được sinh ra để trở thành người mẹ
mà anh muốn có đến chết cơ đấy. “Bởi vì cô trông dễ chịu lắm.”
“Ôi Chúa ơi, phải rồi,” Min trợn trừng với anh. “Đó hẳn là lời ca tụng mà mọi phụ nữ đều khao
khát.”
Cô cúi người tới để cắn xúc xích, và anh nhìn đến đờ đẫn khi ngực cô ép vào lớp ren lần nữa.
“Một người mẹ dễ chịu vô cùng quyến rũ, nếu câu đó làm cô thấy khá hơn.”
“Hơi tốt hơn,” cô nói, theo tầm mắt của anh nhìn xuống. “Anh đang nhìn vào áo len của tôi.”
“Cô đang cúi người tới trước. Cả đống ren đỏ đó ở ngay kia.”
“Ren rất tuyệt, hử?”
“Ồ, phải.”
“Mẹ tôi lại thắng lần nữa rồi,” Min nói và cắn miếng hotdog.
Cal cầm chiếc hotdog của anh lên. “Làm sao mẹ cô lại liên quan đến chuyện này?”
“Bà thích xen vào mọi chuyện.” Min nuốt xuống, cau mày. “Vậy nếu anh không thích trẻ con,
sao anh lại đi huấn luyện chúng làm gì?”
“Tôi không nói mình không thích trẻ con,” Cal cố nghĩ về thứ gì khác ngoài ren đỏ của Min.
“Tôi nói tôi không muốn có con. Có sự khác biệt đấy.”
“Luận điểm tốt đấy. Nhưng tôi vẫn hỏi, tại sao lại là công việc huấn luyện?”
“Tôi bị ép buộc,” Cal nói. “Cả hai bọn tôi. Harry cũng ghét bóng chày như tôi ghét việc huấn
luyện vậy.”
“Harry là ai?”
“Cháu trai tôi.”
“Tại sao hai người không trốn đi?”
“Hóa ra là còn những đứa trẻ khác trong đội ngoài Harry,” Cal nói. “Ai biết chứ?”
“Thú vị đấy. Vậy anh ra đây mọi sáng thứ Bảy ư?” Min lắc đầu. “Đó hẳn phải là một hành động
cưỡng ép tài tình.”
“Tôi đã bị hạ gục bởi người giỏi nhất.” Anh đưa một miếng rau lên miệng và cắn nó. “Cũng
không tệ lắm đâu. Roger và Tony làm phần lớn mọi việc. Họ thích việc này mà.”
“Roger,” Min nói. “À phải, Roger. Tôi có vài câu hỏi về Roger đây.”
“Không phải Tony ư?”
“Tony đang để ý đến Liza,” Min nói. “Nếu Tony hóa ra là một kẻ xấu xa, Liza sẽ cho anh ta đi
đời.”
“Tony rất khó bị đánh gục đấy,” Cal nói, “nhưng tôi hiểu ý của cô rồi. Vậy ra Bonnie không
như thế ư?”
“Bonnie không phải người dễ dụ dỗ,” Min nói. “Cậu ấy thông minh và mạnh mẽ nhưng cậu ấy
có một điểm yếu. Cậu ấy tin vào chuyện thần tiên, rằng có một người đàn ông duy nhất trên đời
này dành cho cậu ấy. Và cậu ấy nghĩ rằng cậu bạn Roger của anh là hoàng tử của mình với chút dấu
hiệu cỏn con. Vậy nên hãy kể cho tôi nghe về Roger đi.”
“Roger là chàng trai tốt nhất mà tôi biết,” Cal nói. “Và cậu ấy điên cuồng vì Bonnie. Cậu ấy sẽ
đau khổ lắm nếu cô ấy rời đi. Hãy kể cho tôi nghe về Bonnie đi.”
Min nhúc nhích trên khăn trải bàn khi cô với tới lon Coca, và Cal dõi mắt theo, nhận thức mọi
cử động của cô, đường cong mềm mại trên cổ cô khi chiếc áo len trượt xuống vai, sự thoải mái
trong cơ thể tròn đầy kia khi cô ngửa ra sau và mỉm cười với anh, chỗ phồng lên ở bắp chân dưới
chiếc váy kẻ ca-rô khi nó bị thổi ra chỗ anh lần nữa. “Bonnie,” cô nói, đưa tâm trí anh quay lại với
chủ đề đang được nhắc đến, “đã dành một năm rưỡi để tìm kiếm tràng kỷ. Tràng kỷ rất quan trọng,
chúng ở ngay sau giường trong bảng xếp hạng đồ nội thất, nhưng kể cả thế tôi vẫn nghĩ một năm
rưỡi là quá lâu cho một chiếc tràng kỷ.”
“Đúng vậy,” Cal tán thành, cố nghĩ về Roger thay vì các đường cong. “Nhưng…”
“Rồi đêm nọ, khi bọn tôi đang trên đường đi xem phim, cậu ấy đã dừng lại trước cửa sổ của
một cửa hàng đồ nội thất và nói, ‘Chờ một chút.’ Rồi cậu ấy đi vào trong đó và mua một cái tràng
kỷ đắt khủng khiếp trong khoảng năm phút.” Min cúi người xuống lần nữa, khiến Cal lại nhìn
xuống áo len của cô và nghĩ, Đừng làm thế nữa, tôi sắp bị đau đầu vì nóng máu mất. “Cậu ấy đã
phải dùng hết hai thẻ tín dụng riêng,” Min tiếp tục, “và cậu ấy phải mất đến hai năm mới thanh
toán xong xuôi, nhưng đó là một chiếc tràng kỷ tuyệt vời và Bonnie không bao giờ hối hận. Đến khi
cậu ấy bọc lại nó, lớp bọc cho thấy cái ghế đó sẽ tồn tại mãi với thời gian.”
“Tuyệt,” mắt Cal vẫn dán chặt vào chiếc áo len. Cô đang hít thở thật nhẹ nhàng, chỉ vừa đủ nhô
lên hạ xuống để…
“Xin chào,” cô nói và anh ngẩng phắt đầu lên. “Không phải tôi không hãnh diện, nhưng tôi
đang cố gắng làm rõ một điều. Roger là tràng kỷ mới của Bonnie. Cậu ấy luôn chắc chắn rằng một
ngày nào đó hoàng tử của mình sẽ hiện ra, và cậu ấy từng hẹn hò rất nhiều để tìm kiếm. Giờ thì cậu
ấy chỉ mới nhìn Roger một cái và đã đinh ninh rằng anh ta là người đó, và cậu ấy sẽ mua anh ta chỉ
trong có một phút. Nên nếu anh ta không phải một người đàn ông tốt, thì tôi muốn biết ngay bây
giờ để có thể khuyên nhủ cậu ấy. Hãy bảo tôi rằng anh ta không phải một kẻ tồi tệ đi.”
“Roger cũng mất đến một năm để mua một cái tràng kỷ,” Cal hồi phục lại.
“Loại tràng kỷ nào thế?” Min nói.
“Loại La-Z-Boy khiến người ta không muốn đứng dậy. Tôi nghĩ nó có màu nâu.”
Min gật đầu. “Bonnie đã mua một bộ tràng kỷ cùng với nệm được bọc hoa văn kiểu William
Morris màu ngọc bích.”
“Tôi nghĩ mình hiểu từ ‘bộ’ nghĩa là gì,” Cal nói, “Những từ còn lại, chắc cô đang nói bằng
tiếng Trung Quốc.”
“Tràng kỷ của Roger sẽ bị nướng đấy,” Min hỏi. “Anh ta có phiền lòng không?”
“Cô ấy có thể chặt nó ra để nhóm lửa ngay trước mặt cậu ấy và cậu ấy cũng sẽ không chớp
mắt.”
“Anh ta có thể chăm sóc cho cậu ấy chứ?” Min nói. “Cậu ấy chắc là sẽ không cần đến điều đó
đâu, nhưng lỡ mà…”
“Cậu ấy sẽ nhảy vào lửa để cứu cô ấy nếu cần thiết. Cô không có gì cần lo lắng về Roger đâu.
Cậu ấy là chàng trai tốt nhất mà tôi biết. Nếu tôi có em gái, tôi sẽ để Roger cưới nó. Bonnie mới
khiến tôi lo lắng. Cô ấy có cái nhìn trịch trượng thường mang nghĩa là cô ấy thích chỉ đạo mọi
người xung quanh. Và vì cô ấy quá bé nhỏ, hẳn là có hội chứng Napoleon ở đây…”
“Không,” Min nói. “Cậu ấy rất tốt. Roger là một anh chàng may mắn đấy.” Cô ăn nốt miếng
hotdog cuối cùng rồi liếm một vết tương cà chua khỏi ngón tay cái, và Cal lại quên bẵng suy nghĩ
của mình. “Vậy là cả hai đều ổn và chúng ta không có gì phải lo lắng,” cô chùi tay lên khăn ăn.
“Phải,” Cal nói. “Bữa tráng miệng thì sao?”
“Tôi không ăn tráng miệng,” Min nói.
“Thật ư? Thật đáng ngạc nhiên làm sao.”
“Ồ, cứ châm chọc tôi đi. Tôi đã kể với anh là có một chiếc váy phù dâu…”
Cal nhấc một gói giấy sáp ra khỏi thùng ướp lạnh. “Bánh doughnut,” anh nói, nhưng trước khi
anh kịp tiếp tục, một giọng nói lanh lảnh quá đỗi quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Cháu có thể có một cái không?”
Anh thở dài và quay lại nhìn đứa cháu trai có mái tóc đen, người gầy nhom, dáng vẻ lôi thôi
đang đứng ở cuối bàn pic-nic. “Không phải giờ cháu nên ở nhà rồi sao?”
“Họ lại quên rồi,” Harry cố làm cho giọng nói hết sức thống thiết. Việc cậu bé đeo một cặp
kính cận và quá nhỏ bé so với tuổi cũng tăng thêm phần hiệu quả. Cậu bé ngó qua Cal. “Chào cô ạ,”
cậu rụt rè chào Min.
“Min,” Cal trừng mắt với Harry. “Đây là cháu trai tôi, Harry Morrisey. Cậu bé vừa đi về.
Harry, đây là cô Min Dobbs.”
“Chào cháu, Harry,” Min vui vẻ nói. “Cháu có thể lấy toàn bộ chỗ doughnut này.”
Harry tươi tỉnh lên.
“Không, cháu không được.” Cal rút điện thoại ra. “Rồi cháu lại nôn hết chúng ra cho mà xem.”
“Biết đâu là không thì sao ạ.” Harry rụt rè tới gần túi bánh hơn.
“Cháu còn nhớ thảm họa bánh cupcake phải không?” Cal nói khi anh bấm số chị dâu.
“Cậu bé không thể có một cái ư?” Min mỉm cười với Harry khi cậu lại gần hơn. Khuôn mặt cô
dịu dàng và tốt bụng, và cả Cal lẫn Harry đều chớp mắt nhìn cô một lúc bởi vì cô trông thật xinh
đẹp.
Rồi trong khi Cal nghe chuông điện thoại, Harry nhìn chiếc váy của Min và dùng ngón tay
chọc chọc.
“Harry,” Cal nhắc nhở, và Min kéo một chiếc sandal ra.
“Đây,” cô nói với Harry, và cậu bé lại chọc bông hoa.
“Chúng là giày mà,” Harry nói, như thể cậu bé đang quan sát một vật gì đó kỳ lạ.
“Phải rồi,” Min nhìn cậu bé, nghiêng nghiêng mái đầu.
Harry lại chọc bông hoa lần nữa. “Chúng không thật.”
“Không,” Min nói. “Chúng chỉ để vui thôi.”
Harry gật đầu như thể đó là một ý tưởng mới, mà Cal nhận ra, chắc chắn là như thế. Không có
nhiều bông hoa mềm mại trên ngón chân sơn đỏ trong thế giới của Harry.
Min với lấy túi giấy và đưa cậu bé một cái bánh doughnut.
“Cảm ơn cô Min,” Harry vẫn đóng giả là một cậu bé mồ cô bị ngược đãi.
“Đừng tin vào hành động của nó,” Cal nói với Min.
“Không đâu.” Min cười toe toét với Harry. “Cháu trông có vẻ đang làm tốt đấy, cậu bé.”
“Cháu vừa phải chơi bóng chày,” Harry tỏ vẻ thiểu não. “Kia có phải là hotdog không ạ?”
“Không,” Cal nói. “Cháu biết là cháu không được phép ăn thịt đã qua xử lý. Đi ra ngồi trên cái
ghế kia và ăn bánh doughnut của mình đi.”
“Cậu bé có thể ăn ở đây,” Min vòng tay quanh cậu tỏ vẻ bảo vệ.
Harry, không hề ngu ngốc, dựa vào hông của Min.
Mình cá rằng chỗ đó mềm mại, Cal nghĩ, và rồi nhận ra anh gần như đang ghen với đứa cháu
trai tám tuổi của mình. “Harry,” anh cảnh cáo, nhưng rồi chị dâu anh trả lời điện thoại. “Bink? Chị
quên đón con trai chị này.”
“Reynolds,” tông giọng của Bink ngân nga hoàn hảo. “Đây là lượt của anh ấy.”
“Anh ấy không có đây,” Cal nói.
Bink thở dài. “Tội nghiệp Harry. Chị sẽ đến đó ngay. Cảm ơn cậu, Cal.”
“Làm gì cho chị cũng được, chị yêu ạ,” Cal tắt máy và nhìn sang Harry. “Mẹ cháu đang đến.
Hãy nhìn mặt tốt của vấn đề, cháu có một cái bánh doughnut và mẹ, thay vì không cái bánh nào và
bố.”
“Hai cái bánh doughnut,” Harry thương lượng.
“Harry, cháu là đồ khôn lỏi,” Cal nói. “Cháu không thể ăn hai cái bánh doughnut. Giờ thì đi
chỗ khác chơi nào. Đây là một buổi hẹn hò. Sau bảy năm nữa, cháu sẽ hiểu nó có nghĩa là gì.”
“Đây không phải là một buổi hẹn hò,” Min nói. “Cậu bé có thể ở lại.”
Harry gật đầu buồn bã với cô. “Không sao ạ.”
“Ồ, thôi nào, Harrison,” Cal kêu lên, biết rõ Harry đang lợi dụng tình huống này. “Cháu đã có
một cái bánh doughnut rồi. Đi ra chỗ ghế kia và ăn đi.”
“Được rồi ạ,” Harry chán chường lê bước băng qua bãi cỏ tới một cái ghế Lutyen gần đấy, chiếc
doughnut nằm chặt trong bàn tay bé nhỏ bẩn thỉu của cậu.
“Cậu bé thật dễ thương,” Min cười nhẹ nhàng. “Bink là ai thế?”
“Chị dâu tôi,” Cal nhìn Harry, trong mắt anh trông cậu vẫn gầy gò, lôi thôi và cáu kỉnh. “Tôi
không thấy có gì dễ thương hết. Nhưng nó không phải một đứa trẻ hư.”
“Bink,” Min nhắc lại, như thể đang cố suy nghĩ về cái tên đó.
“Nó là tên tắt cho Elizabeth,” Cal giải thích. “Elizabeth Margaret Remington - Pastor
Morrisey.”
“Bink,” Min nói. “Được rồi.”
Cal cầm một cái doughnut lên. “Đến lượt cô, Dobbs.”
Min lùi lại. “Ồ không. Không, không, không.”
Anh ngả người tới để vẫy nó dưới mũi cô. “Đến đây, hãy phạm lỗi một tí đi.”
“Tôi ghét anh,” Min nói, mắt cô dính chặt vào chiếc doughnut. “Anh là một con quái vật và
một tên dụ dỗ xấu xa.”
Cal nhướn một bên mày lên. “Tất cả chỉ vì một cái doughnut ư? Đến đây nào. Một cái sẽ không
giết chết cô đâu.”
“Tôi sẽ không ăn doughnut.” Min dời mắt ra xa cái bánh. “Anh có điên không? Có tận mười
hai gram chất béo trong một cái đấy. Tôi chỉ còn ba tuần để giảm chín ki-lô-gam. Tránh xa tôi ra.”
“Đây không phải là một cái bánh doughnut tầm thường đâu,” Cal xé nó ra làm hai trước mắt
Min, kem sô-cô-la và lớp phủ vỡ ra như sương giá, miếng bột mềm mại tan ra thành từng mẩu vụn.
“Đây là một cái bánh Krispy Kreme phủ kem sô-cô-la. Đây là trứng cá muối, là Dom Perignon, là
Mercedes-Benz của bánh doughnut.”
Min liếm môi. “Tôi không biết rằng anh là người hâm mộ bột đâu đấy,” cô cố lùi lại xa hơn,
nhưng cơn gió đã thổi váy cô lại chỗ Cal lần nữa, và lần này anh dịch đầu gối qua để ghim chặt nó
xuống.
Anh xé một miếng vừa miệng từ một nửa chiếc bánh. “Nếm thử đi,” anh dựa người vào gần
hơn để giữ mẩu bánh dưới mũi cô. “Đi nào.”
“Không.” Min ngậm chặt miệng lại, và rồi nhắm chặt cả mắt nữa, khiến mặt cô méo mó.
“Ồ, thật là người lớn làm sao.” Anh vươn tay bịt chặt mũi cô lại, và khi cô mở miệng ra định
phản đối thì anh nhét luôn miếng doughnut vào.
“Ôi Chúa ơi,” cô kêu lên, và khuôn mặt Min giãn ra khi miếng bột tan ra trong miệng, rồi cô
nhoẻn miệng cười.
Cal cũng thấy thoải mái và nghĩ bụng, Cho người phụ nữ này ăn cũng giống như chuốc rượu
cho cô ấy say vậy.
Khi cô nuốt xuống và mở to mắt, anh lại đưa ra một miếng khác để có thể nhìn thấy nét mặt ấy
lần nữa. “Đến đây nào, Dobbs.”
“Không,” Min giật lùi lại. “Không, không, ôi không.”
“Cô cứ nói thế mãi,” Cal nói. “Nhưng ánh mắt cô lại bảo rằng cô muốn nó.”
“Thứ tôi muốn và thứ tôi có thể có là hai chuyện khác hẳn nhau.” Min ngả người ra xa hơn,
làm váy căng ra, nhưng mắt cô đang dính chặt lấy chiếc doughnut. “Mang thứ đó tránh xa tôi ra.”
“Được rồi.” Cal ngồi lùi lại và cắn một miếng bánh trong khi cô giương mắt nhìn, cuộc tấn
công ồ ạt của đường khiến anh xao lãng một khắc cho đến khi Min cắn môi, hàm răng trắng bóc
của cô tạo thành vết lõm trên chốn mềm mại đó. Tim anh tăng tốc, và cô lắc đầu với anh.
“Đồ tồi,” cô thốt lên.
Anh lại cắn miếng doughnut và cô dằn dỗi, “Thế là đủ rồi, tôi đi đây,” đoạn cúi người tới trước
để kéo chiếc váy từ dưới người anh. Cô vừa mới nói, “Anh có thể bỏ…” thì anh ấn ngay một miếng
doughnut khác vào miệng cô và quan sát môi cô che lại thứ ngọt ngào ấy. Khuôn mặt cô lộ vẻ sung
sướng tuyệt đẹp, miệng cô mềm mại và bĩu ra, bờ môi dưới đầy đặn sáng lấp lánh vì kem. Và khi cô
liếm nốt chỗ sô-cô-la cuối cùng khỏi môi, Cal nghe thấy một luồng hơi dồn lên đột ngột trong tai.
Luồng hơi đó chuyển thành một lời thì thầm - người NÀY - và anh thở sâu hơn. Kế đó, trước khi cô
kịp mở mắt, anh cúi người xuống hôn cô, nếm vị sô-cô-la cùng hơi nóng của miệng cô, và cô chết
lặng trong một khoảnh khắc rồi hôn lại anh, ngọt ngào và mạnh mẽ, xóa nhòa mọi suy nghĩ mạch
lạc. Anh để cho mùi vị, hương thơm và hơi ấm của cô cuốn trôi anh đi, chìm sâu trong cô, và khi
cuối cùng cô rời ra, anh gần như ngã xuống vạt váy của cô.
Cô ngồi đối diện với anh, chiếc áo len phồng lên xẹp xuống dưới những hơi thở gấp gáp, đôi
mắt đen của cô lấp lánh, hoàn toàn thức giấc, đôi môi khêu gợi hé mở, mở ra cho anh, và rồi cô
nói.
“Nữa,” cô thì thào, anh nhìn vào mắt cô và đến với cô.