Số lần đọc/download: 1265 / 8
Cập nhật: 2017-09-18 23:41:06 +0700
Tháng Mười Một
N
hững ngày này, Maria không phải đến trường nên tôi thường lầm lũi đi bộ ra bến xe bus và thơ thẩn ngắm dòng xe cô đi lại xuôi ngược trên đường. Dường như đây là thời điểm duy nhất trong ngày tôi có thể chứng kiến chừng đó nhộn nhịp ở thị trấn. Bến xe bus nằm ngay cạnh một trường học. Những chiếc xe ô tô thay nhau dừng lại, thả xuống những đứa trẻ với lỉnh kỉnh nào ba lô nào đồ chơi rồi vội vã lao đi, tránh tình trạng tắc đường. Thi thoảng, những đứa trẻ đưa mắt nhìn tôi, nhưng chỉ rất nhanh thôi, chúng đổi điểm nhìn và nhanh chóng chạy vội vào lớp. Tôi nhìn chính mình trong tấm bảng hiệu quảng cáo điện thoại, nom tôi chẳng khác nào một con gấu sặc sỡ với bịt tai màu xám, khăn len màu vàng, áo phao béo màu đỏ - xanh dương và cả găng tay màu hồng.
Ngày đầu tiên của mùa đông, tôi dậy muộn, chẳng kịp ăn sáng nên vơ vội chiếc áo khoác và chạy thật nhanh ra bến xe. Bảng điện tử thông báo lịch trình của xe bus được treo trên cao cho biết chuyến xe tôi chờ sẽ tới trong hai phút nữa. Tôi cúi người thở hồng hộc nhưng nỗi ngạc nhiên đã khiến tôi quên mất cảm giác mệt nhọc đoạn đường mình vừa chạy. Hình như có vài hạt băng trắng trên đám cỏ mọc lưa thưa góc chân tường, chúng không ngần ngại phô diễn vẻ lấp lánh của mình trong ánh nắng. Xe bus trờ tới, tôi nhảy phốc lên, trình vé xe bus và không quên chúc bác tài xế một ngày tốt lành. Bác gật đầu ra hiệu cho tôi vào trong tìm ghế ngồi rồi quan tâm hỏi.
- Mùa đông rồi, mặc thế không lạnh sao, con gái?
- Dạ không ạ!
Nhưng tôi đã lầm, nhiệt độ của một người vừa chạy bộ và nhiệt độ của một chiếc xe bus khi nào cũng được gắn điều hòa đã khiến tôi ảo tưởng về thời tiết bên ngoài. Xuống tới cổng trường, tôi lạnh đến mức hai tay cóng lại và trở lên đỏ ửng. Tôi chọn cách đi băng qua lối tắt cạnh thư viện trường để tránh gió. Gần chín giờ sáng, nhưng khoảng sân trước khu tự học vẫn vắng hoe. Thường ngày, khoảng sân này được trưng dụng cho những cuộc vận động bầu chủ tịch Hội sinh viên, chủ tịch các CLB trong trường hoặc thậm chí cho những cuộc vận động ủng hộ các chiến dịch hay ho và sáng tạo của sinh viên. Không mấy hứng thú nhưng mỗi ngày ngang qua nơi này, tôi thường đi chậm lại để nghe những điều họ nói để thuyết phục mọi người ủng hộ cho mình hoặc bạn của mình. Nếu như ở Việt Nam, những cuộc “tranh cử” như thế này thường diễn ra trong phạm vi của CLB thì ở đây, tất cả đều diễn ra công khai. Bạn thậm chí còn nhận được bánh, kẹo hoặc những món đồ handmade nhỏ xinh của không biết bao nhiêu CLB trong trường trước khi quyết định bỏ phiếu cho người nào.
Lớp học vắng hoe khi tôi bước vào. Tôi nhìn lại đồng hồ. Đúng chín giờ!? Hay hôm nay trường cho sinh viên tất cả các lớp nghỉ học mà tôi không biết? Tôi ra khỏi khu nhà chính, định bụng băng qua sân trường để tới gặp giáo viên quản lý của lớp, nhưng có một người khác đã mang đến cho tôi câu trả lời.
- Xin chào sinh viên chăm chỉ! - Jan vẫy tay chào tôi. Anh ta đội một chiếc mũ len xám cùng tông màu với chiếc áo khoác dày sụ và na ná màu với chiếc khăn len đang quàng trên cổ. Tôi thấy tủi thân khi nghĩ đến tình cảnh nghỉ học mà không được thông báo, ra ngoài trong bộ đồ phong phanh và người run lên như sắp chết rét.
- Hôm nay, cả trường được nghỉ tại sao em không nhận được thông báo nào? - Tôi nói, giọng như sắp khóc. Hẳn là trông tôi khi ấy thảm lắm nên Jan đã cởi chiếc khăn len cho tôi mượn.
- Em không biết tự chăm sóc mình sao? Mùa đông mà mặc vầy là chết rét luôn đó!
- Sáng nay em chưa kịp xem dự báo thời tiết đã vội đến trường. Tới nơi rồi mới biết lớp học được nghỉ, trường này hành em quá mà! - Tôi kể lể, cảm thấy đó là buổi sáng xám xịt nhất trong năm.
- Ai nói với em như thế? Chỉ là mọi thứ sẽ bắt đầu muộn hơn một giờ thôi! - Thông báo đó ở đâu ra vậy.
- Hả?
- Anh cá là em không biết hằng năm gần như toàn bộ các nước châu Âu đều tiến hành đổi giờ vào thời điểm cuối tháng Mười và cuối tháng Ba, để chuyển sang giờ tiết kiệm ánh sáng ban ngày.
- Thế thì sao? - Tôi vẫn chưa hiểu. Đổi giờ? Chẳng phải múi giờ của các nước luôn cố định và không thể thay đổi sao?
- Hôm nay là ngày Hai mươi tám tháng Mười, thấy không? - Anh ta mở điện thoại và cho tôi xem phần mềm thông báo ngày tháng - Khoảng ba giờ sáng ngày Hai mươi tám tháng Mười, kim đồng hồ sẽ được vặn lại một giờ, nghĩa là ba giờ sẽ thành hai giờ, nghĩa là lớp học của em sẽ bắt đầu lúc mười giờ tính theo đồng hồ của EM và vẫn đúng chín giờ tính theo đồng hồ của TÔI!
- Năm nào cũng thế sao? - Đổi giờ để tiết kiệm ánh sáng ban ngày sao? Có nhất thiết phải phức tạp hóa mọi chuyện như thế không?
- Đương nhiên, và tất cả đều được thông báo trên tivi cũng như báo chí. Tôi cá là em không xem, không đọc chút nào!
- Thôi được, em thừa nhận. Nhưng sao anh cũng có mặt ở trường vào giờ này? Không lẽ...
- Này này, em đừng tưởng rằng ai cũng như mình chứ. Chỉ là tối qua tôi quên không chỉnh giờ đồng hồ báo thức nên nó vẫn reng reng như thường, báo hại lúc tôi ngồi trên xe bus mới nhớ ra giờ giấc đã thay đổi. Không thể quay về được nữa nên tôi vào trường kiếm chỗ nào ngồi đọc sách thôi! - Anh chàng này chỉ giỏi chống chế, nhưng có anh ta ngồi cạnh trong một buổi sáng mùa đông lạnh cóng cũng không hẳn là một điều quá tệ.
Theo học chương trình bán thời gian, tuy phải kéo dài thời gian học sang hai năm nhưng đổi lại, anh ta có thời gian và cơ hội để xin thực tập và làm việc với những doanh nghiệp của địa phương.
- Em có muốn kiếm việc ở đây sau khi nhận bằng tốt nghiệp không? - Jan thuộc mẫu người không thể ngồi yên quá hai phút. Hết ngọ nguậy chân, anh ta dùng hai bàn tay đan cài thành những chữ cái hoặc những hình thù tôi không thể nào nhìn ra.
- Có thể, nhưng em nghĩ mình sẽ sang Pháp.
- Để làm gì? Em có người quen ở đó ư?
- Người yêu em đang theo học ở Paris và sẽ định cư ở đó sau khi học xong.
Jan im lặng, tôi cũng im lặng. Tôi và Minh đã nói chuyện trở lại, nhưng có điều gì đó rất lạ đã xảy ra giữa chúng tôi, như những vết đứt vô hình khiến mọi thứ chệch khỏi vị trí ban đầu. Chúng tôi giữ thói quen đều đặn nói chuyện, nhưng tôi mơ hồ cảm nhận một sự thay đổi trong Minh. Nhỏ thôi, nhưng nó khiến tôi đau. Ừ thì người ta ở xa nhau, thương nhiều nhưng không sao nói hết. Dẫu sao, chúng tôi cũng sẽ đón kì nghỉ Giáng sinh cùng nhau. Rồi tất cả sẽ trở về, nhất định như thế.
- Cũng sắp đến giờ học rồi, em nên vào lớp và nghĩ đến việc tiết kiệm tiền trả công cho tôi - Jan đứng dậy trước. Người đâu mà vô duyên, không biết phép tắc lịch sự, chẳng phải lúc nào những cô gái cũng nên có được đặc quyền đó sao? Anh ta, còn đòi tiền công nữa chứ!?
- Tiền công tôi khai sáng cho em vụ giờ tiết kiệm ánh sáng ban ngày, tiền công tôi ngồi đây với em khi mà giáo sư của chúng tôi bận chút việc nên giờ học vẫn giống như mọi ngày.
- Anh bỏ học để ngồi đây với em sao? - Tôi nhìn Jan, vừa bực mình vừa cảm kích.
- Tôi chỉ có thể bỏ nửa tiết đầu. - Jan bắt đầu đi lùi thật chậm, vừa nói vừa vẫy tay tạm biệt - Và em nên trả công tôi tiền cho em mượn khăn. Dù em có trả khăn tôi ngay lúc này thì em vẫn cứ phải trả tiền thuê nên tôi khuyên em cứ giữ nó để khỏi chết rét và trả tất tần tật cho tôi vào một ngày đẹp trời nào đó. Bye em!
Và ngày đẹp trời ấy chính là hôm nay, khi Maria không phải đến trường và tôi cũng được nghỉ để chuẩn bị cho bài kiểm tra giữa quãng của môn Fiction. Buổi sáng, tôi mở mắt và nhận thấy khoảng sân trước nhà đã có thêm một lớp đệm bằng tuyết. Tôi từng được thấy tuyết phủ dày những con đường ở Hàn Quốc nên ít nhiều không ngạc nhiên hay ngỡ ngàng khi bắt gặp hình ảnh này. Chỉ bắt gặp bản thân ghi thêm một bước chuyển mình của thời tiết: Mùa đông đã đến thật rồi.
Thật may khi tuyết rơi suốt đêm nhưng ban ngày, trời lại hửng nắng. Tôi và Jan hẹn gặp nhau ở UCC rồi đi bộ vào trung tâm thành phố. Jan ho nhẹ và láu cá đổ tội cho tôi vì đã giữ khăn của anh ta quá lâu mà không chịu trả. Chúng tôi đi dọc theo con đường ven trường, rẽ trái rồi rẽ phải ở đoạn đường bao quanh nhà thờ St. Finbarre, đi miết tới phố South Main mới ngồi nghỉ trước trung tâm Nghệ Thuật Triskel. Tôi lặng người khi ngắm khung cảnh hai bên đường, nhưng căn nhà với kiến trúc cổ nằm gọn trong lòng thành phố, dòng sông Lee hiền hòa nép mình trong những cơn gió thốc của mùa đông.
- Em đừng bảo tôi rằng em chưa bao giờ đi qua con đường này nhé! Tôi sẽ không tin đâu!
- Anh sẽ phải tin bởi đó là sự thật haha!
Jan đáp lại bằng hai chữ “Ôi trời!”. Thực ra điều này rất dễ hiểu. Nếu bạn chỉ có một tuần để thăm quan một thành phố nào đó, hẳn bạn sẽ lật xới mọi góc phố, bới tung tất cả những địa điểm có thể ghé thăm. Nhưng nếu bạn có hẳn một năm để thưởng thức thành phố đó, bạn sẽ chần chừ và nghĩ rằng mình còn nhiều thời gian, cứ từ từ khám phá. Để rồi hơn hai tháng trôi qua, tôi vẫn chưa biết phố Washington nằm ở cuối trục đường chính của thành phố St Patrick’s, không biết con đường ven trường đại học của mình mang tên Western và ở trong thành phố cũng có một khu phố trùng tên với thị trấn của tôi: Bishop.
Tôi được Jan dẫn vào Penneys, nơi được mệnh danh là thiên đường mua sắm cho mọi người của đất nước này. Đồ ở Penneys rất rẻ, tôi không cần phải cân nhắc quá nhiều cũng như vận dụng không biết bao nhiêu nơ-ron thần kinh để quy đổi ra tiền Việt và đánh giá một chiếc áo với giá mười tám euro là đắt hay rẻ, một chiếc mũ len khuyến mãi giá mười euro thì nên mua hay không.
Thích sưu tập những đôi tất dài, nên tôi đã mua một combo gồm năm đôi tất chấm bi, bao gồm cả một đôi màu xanh lá cây - đỏ dành riêng cho Giáng sinh, một đôi màu xanh lá cây - trắng dành riêng cho ngày lễ thánh St Patrick vào tháng Ba năm sau.
- Em đang mua tất của trẻ em thuộc độ tuổi từ sáu đến tám sao? - Jan nói nhỏ vào tai tôi khi hai đứa đang xếp hàng chờ thanh toán.
- Anh không thể giả vờ như không biết ư? - Tôi làm vẻ mặt năn nỉ.
- Được chứ, miễn là em có thể mời anh một cốc cà phê!
Đi dọc trên trục đường chính St Patrick’s, chúng tôi bắt gặp rất nhiều con phố đi bộ được lát đá đen, những góc quán được trang trí với màu sắc sặc sỡ xua tan cảm giác ảm đạm của một ngày mùa đông rét mướt. Chúng tôi mua cà phê đựng trong cốc giấy rồi đứng chờ bến xe bus ở gần Marlborough. Bất ngờ, trời đổ cơn mưa tuyết buốt lạnh. Những người đi bộ trên phố dường như chẳng bận tâm đến điều này. Tôi chìa bàn tay ra hứng những hạt tuyết bé xíu đang lửng lơ bay. Chỉ một chút xíu vậy thôi, sau đó cơn mưa phùn bắt đầu rơi xuống, xóa bỏ dấu vết của những hạt tuyết đậu trên mặt đường. Jan nhăn nhó.
- Khỉ thật, tưởng đâu một ngày đẹp trời!
- Thôi nào! Anh biết Cork rồi, nắng mưa thất thường, vui mà! - Tôi dùng khuỷu tay phải hích nhẹ vào lớp áo phao béo của Jan. Anh chàng không cáu kỉnh nữa mà nhìn tôi nheo mắt.
- Em bắt đầu nói chuyện giống người dân nơi này rồi đấy haha!
Tôi đã hoàn toàn không nhận ra điều đó, tôi đã hoàn toàn không nhận ra mỗi ngày trôi qua, mình lại thêm giống người bản địa. Như cái cách họ sử dụng tiếng Anh hơi khác với hệ thống Anh - Anh hoặc Anh - Mỹ mà tôi từng biết. Nếu người Anh, người Mỹ sử dụng “sneakers” để chỉ đôi giày tập thể dục thì người Ireland sử dụng từ “runners”, bởi một món đồ bạn sử dụng khi chạy, run, hẳn nhiên nên là “runners”. Hoặc một trường hợp khác như từ ghép chỉ “vỉa hè” trong tiếng Anh Mỹ là “sidewalk” nhưng trong tiếng Anh của Ireland lại là “footpath”, đơn giản vì đó là “path for foot”, lối đi dành cho những đôi chân. Tôi cũng học được cách không phàn nàn mỗi khi nhắc đến thời tiết, cho dù đó là một trong những chủ đề thường được mang ra bàn tán ở bất kì cuộc hội thoại nào. Mưa, nắng, gió, tuyết là một phần của thành phố này. Người ta học cách trân trọng nó, làm lành với nó hơn là sửng cồ mỗi khi trời đổ mưa hoặc rơi tuyết.
***
Fiction và Novel là hai thể loại có nhiều điểm tương đồng nhưng không hoàn toàn giống nhau. Cùng là tiểu thuyết, là những câu chuyện dài về các sự kiện, các nhân vật tưởng tượng nhưng Novel có thể dựa trên những điều có thật trong khi Fiction đòi hỏi hoàn toàn là hư cấu. Để có thể thành thục với thể loại Fiction, chúng tôi được yêu cầu thử nghiệm với thể loại Novel và cụ thể là tham gia vào chương trình NaNoWriMo(1) thu hút hàng trăm nghìn người viết trên khắp thế giới, được tổ chức vào tháng Mười một hằng năm. Joe là giảng viên đứng lớp của chúng tôi ở bộ môn này. Ngoài những bài giảng ở trên lớp, thầy không giao cho chúng tôi bất cứ bài tập về nhà nào. Thay vào đó, chúng tôi phải đăng ký tài khoản trên trang web của tháng viết tiểu thuyết, đặt ra mục tiêu ít nhất 50.000 chữ cho đến thời điểm hai mươi tư giờ ngày Ba mươi tháng Mười một. Tất cả những người có thể chạm tới mục tiêu đó đều được nhận giấy chứng nhận của NaNoWriMo, bất kể chất lượng bản thảo tốt hay dở. Tiêu chí của chương trình là cổ vũ mọi người tích cực viết văn, tự đặt mục tiêu cho chính mình, cam kết và kiên trì hoàn thành mục tiêu đó.
Một cuốn tiểu thuyết bằng tiếng Việt tôi còn không chắc có thể viết xong, giờ kiếm đâu ra 50.000 chữ để hoàn thành một cuốn tiểu thuyết bằng tiếng Anh bây giờ. Theo gợi ý thầy Joe đưa cho mọi người, chúng tôi nên duy trì thói quen viết mỗi ngày. 50.000 chữ trong ba mươi ngày tương đương với khoảng 1.667 chữ trong một ngày. Tôi nhìn lại bảng theo dõi tiến trình viết của mình trên website, đã hai mươi mốt ngày trôi qua nhưng tôi chưa chạm tới mốc 20.000 chữ. Patricia nói tôi có thể viết tùm lum tùm la các chữ như “the”, “a”, “an”, “and”, “then” để ăn gian số chữ. Maria ngao ngán nói tôi có thể viết về đống deadline đang đè chết chị, môn nào cũng tiểu luận và tiểu luận. Điều kiện cần của những tiểu luận giữa khóa ở đây không nằm ở số trang mà được tính trên số chữ, để hạn chế tình trạng sinh viên chèn bản đồ hoặc hình ảnh quá nhiều nhưng phân tích quá ít.
Minh động viên “Em có thể làm được mà!”. Tôi hiểu Minh đặt niềm tin vào tôi, nhưng đôi khi niềm tin ấy chẳng thể mang ra xào nấu thành câu chữ, điều ấy khiến tôi rất buồn.
- Em có thể viết novel dưới dạng nhật ký, ghi lại những chuyện em gặp mỗi ngày.
- Nhưng ngày nào cũng giống ngày nào. Không lẽ em viết, ngày hôm nay như ngày hôm qua? - Tôi méo mặt, đầu mông lung chưa biết nên giải quyết vấn đề này ra sao.
Khi ấy, chúng tôi ngồi chat webcam trong lúc Minh ngồi vẽ còn tôi đang ngồi đọc báo. Sau mỗi bài giảng, giáo sư thường giao cho chúng tôi một bản danh sách những bài báo cần đọc bên cạnh cuốn giáo trình dày khoảng ba đến bốn trăm trang. Đọc hoài cũng không sao hiểu được ý tác giả. Có những cuốn sách thầy yêu cầu đọc nhưng tôi kiếm trong thư viện không có, liền tới gặp thủ thư để hỏi. Một tuần sau, sách đã được nhập về.
- Đó! Tại sao em không viết về những chuyện ấy? Không phải trường nào cũng có những chính sách chiều chuộng nhu cầu đọc của sinh viên như thế đâu? Em cũng có thể viết cả những chuyện xảy ra trong cuộc sống của anh ở đây. Sẽ sớm đủ 50.000 chữ thôi, anh đảm bảo đấy!
Để tăng tốc, tôi buộc phải viết nhiều hơn mỗi ngày. Buổi chiều, sau khi từ trường trở về, tôi giam mình trong phòng, lạch cạch gõ gõ. Trời mỗi ngày một lạnh hơn, tuyết thi thoảng lại phủ dày lối đi. Patricia không đến lớp học Yoga thường xuyên như trước nữa mà kiếm một tấm đệm nhỏ để ngồi tập ngay trong phòng khách. Maria bận hẹn hò nên chúng tôi ít gặp nhau hơn. Nghe bảo chị đang yêu một anh chàng nhân viên trung tâm Thông tin du lịch của vùng. Văn phòng ấy nằm ở bên kia sông, đi qua cầu St Patrick’s Bridge là có thể nhìn thấy. Hồi mới tới, tôi và Maria có ghé vào đó xin tấm bản đồ và vài gợi ý cho những quán ăn vừa ngon vừa rẻ. Trên xe bus về Bishoptown, Maria đỏ mặt hỏi tôi có thấy anh chàng đó dễ thương. Tôi trêu, chị nên bắt xe quay lại và nói với chàng ta điều đó trước khi anh ta bị cô nàng nào đó bắt mất. Chị lắc đầu. Thế mà hôm nay, hai người đã chính thức hẹn hò. Ở mảnh đất này, người ta thương và yêu nhau dễ lắm. Không phải tôi không thấy chạnh lòng, nhưng mỗi lúc như thế, tôi đều nghĩ đến Minh để kiếm thêm động lực.
Minh gửi mail, liệt kê chi tiết những việc anh làm trong ngày. Minh đến trường, gặp giáo sư, nói chuyện với bạn bè, vài phát hiện thú vị. Minh đến văn phòng làm thêm, Minh nhận tiền lương, Minh đi mua sắm... Bên cạnh việc tới trường được lặp đi lặp lại, có một đầu việc khác luôn xuất hiện trong danh sách hoạt động của Minh, ngày qua ngày. Đó là gặp bạn. Chuỗi hành động sau khi gặp bạn của Minh luôn là uống cà phê, đi xem phim, xem hòa nhạc, nói chuyện dông dài... Tôi thắc mắc, bạn nào hả Minh. Anh ấp úng, nhiều bạn lắm. Song bằng linh cảm của mình, tôi nghĩ đó là cùng một người.
***
Dù rất cố gắng nhưng đến cuối tháng, tôi vẫn không thể hoàn thành được mục tiêu 50,000 chữ. Thầy Joe gom lại bản thảo của mọi người rồi mang về đọc. Đứa nào cũng co người, tưởng chỉ là một bài viết vu vơ quan trọng số lượng? Hóa ra một vài người trong số họ đã sử dụng những đoạn văn lặp đi lặp lại, dù đã cố ý tách chúng ra xa nhau. Joe không đọc qua loa mà rất chỉn chu và cẩn thận để đưa ra nhận xét cho mọi người. Elise là tên cô bạn có tác phẩm xuất sắc nhất lớp. Chỉ cần chỉnh sửa thêm một chút, tiểu thuyết của Elise hoàn toàn có thể cạnh tranh với những tác giả khác trong nước. Joe bảo tác phẩm của tôi vừa thừa vừa thiếu. Tôi chờ đợi những góp ý cụ thể hơn nhưng Joe đã lắc đầu.
- Dư nhân vật nhưng thiếu cốt truyện, hoặc ngược lại. Tôi thấy được những mảnh cuộc sống tách rời trong tác phẩm của em. Song, như tôi vừa nói, chúng tách rời và hoàn toàn không có mối liên kết để trở thành một tiểu thuyết!
Tôi thất thểu ra về, ngay từ lúc đồng hồ điểm không giờ sáng ngày mùng Một tháng Mười hai, trong khi tôi vẫn đang lạch cạch viết chữ số 40.394, tôi đã biết mình là một đứa thất bại. Nhưng cảm giác tệ hại ấy càng được khuếch đại khi Joe nói ông thấy cuộc sống của tôi và Minh (ít nhất là trong hơn 40.000 chữ đó) chẳng liên quan đến nhau một chút nào. Tôi mang tâm trạng tồi tệ ấy đến gặp Jan. Anh mua cho tôi một thỏi chocolate trong Tesco. Chúng tôi ngồi trên băng ghế dài trước cửa siêu thị, nhìn nền trời âm u như sắp có một cơn mưa lớn đổ ập xuống. Cork thường giả vờ hờn người ta như thế thôi, chứ chẳng bao giờ mưa rào hay rả rích nhiều ngày trời. Những cơn mưa thường đến và đi rất nhanh, đến mức người đi đường thấy mưa cũng chẳng buồn bật ô ra che vì biết nó sẽ sớm tạnh.
- Em chỉ là một đứa thất bại! - Tôi nghiêng đầu về một bên, thểu não nghĩ về môn Fiction.
- Chính xác! - Jan nói nhanh, chừng như không cần suy nghĩ - Em là một trong số ít những người được nhận học bổng, nhưng luôn tự ti về khả năng của bản thân mình. Em thông thạo tiếng Anh chẳng khác nào một người bản ngữ nhưng em luôn từ chối việc sử dụng tiếng Anh như ngôn ngữ thứ nhất. Em nghĩ em không thể, nên em đã thực sự không thể làm được. Em thất bại. Đơn giản lắm!
Nói xong câu ấy, Jan nhón tay lấy một miếng chocolate trong tay tôi rồi bỏ vào miệng mình, vừa nhai vừa làm điệu bộ như đang ăn sơn hào hải vị ngon nhất quả đất.
- Đến anh cũng nghĩ như thế thật hả? - Tôi cười khổ sở. Những điều Jan nói đều đúng nhưng tôi vẫn hi vọng được nghe một... lời nói dối.
- Ừ hứ! - Jan gật đầu, xác nhận thắc mắc của tôi - Nhưng giấy chứng nhận NaNoWriMo quan trọng với em đến thế sao?
- Ai tham gia NaNoWriMo cũng đều mong nhận được tờ giấy đó cả! Cho dù tác phẩm của anh dở tệ thì ít nhất, giấy chứng nhận cũng cho thấy anh đã có thể viết 50.000 chữ trong ba mươi ngày. - Tôi cúi mặt nghĩ đến tương lai của mình, một người trở về từ đất nước nói tiếng Anh nhưng lại không thể viết được một cuốn tiểu thuyết có độ dài trung bình.
- Em có biết tháng Mười hai được tổng kết là tháng các nhà xuất bản và công ty sách nhận được nhiều bản thảo dở tệ nhất trong năm không? Anh nghĩ các nhà xuất bản sẽ cảm ơn vì em đã không hoàn thành được mục tiêu. Nếu không, hẳn em cũng sẽ như những người tham gia khác, gửi bản thảo của mình đến nhà xuất bản và con số thống kê sẽ tăng thêm một đơn vị, đội ngũ biên tập sẽ tốn thêm vài ngày đau đầu! - Thêm một miếng chocolate nữa để đổi lại những lời trêu chọc.
- Anh đang an ủi hay đang bêu xấu em thế hả? - Tôi đổi chocolate sang bên tay trái để Jan không thể với tới.
- Rất nhiều người có thể làm cả hai điều đó cùng một lúc đấy. Hôm nay, em đã gặp một trong số họ!
Jan là một người thẳng thắn, những lời phê bình chân thật của Jan giúp tôi nhận ra khuyết điểm của mình để có thể sửa chữa. Nhưng đằng sau những lời trêu chọc tưởng như ác ý đó là những lời cổ vũ động viên âm thầm. Jan chưa bao giờ ngừng nỗ lực và anh luôn muốn truyền tinh thần đó sang cho tôi.
- Jan này, anh có bao giờ cảm thấy bế tắc với bài vở ở trường hoặc công việc ở chỗ làm thêm không? - Tôi tò mò hỏi.
- Có chứ, rất nhiều là đằng khác. Nhưng lần nào gặp, em cũng có chuyện để than phiền nên anh đành giấu nhẹm chúng đi chứ biết làm sao.
- Jan! Tại sao lúc nào anh cũng có thể thản nhiên xỏ xiên người khác như thế hả? - Tôi hét lên rồi tiện tay nhét hai viên chocolate vào miệng Jan khiến anh không thể nói thêm bất cứ điều gì.
Sau này, tôi mới hiểu ra lý do Jan ít khi buồn rầu hay than thở. Những lúc như thế, Jan thường ăn đồ ngọt, như chocolate chẳng hạn, để tinh thần phấn chấn hơn. Nếu trong tủ lạnh ở nhà không có chocolate thì Jan có thể ăn bất cứ thứ gì để “dìm cơn bực dọc xuống tận đáy bụng”. Tôi phát hiện ra điều đó trong một chiều cuối tuần đến thăm nơi Jan ở. Chúng tôi ngồi trò chuyện một lúc rồi Jan bỏ mặc tôi ngồi xem tivi còn anh cần mẫn tính toán số liệu cho một báo cáo tài chính sắp phải nộp.
- Jan này, em chẳng có ý tưởng gì cả! - Tôi cần nộp một truyện ngắn cho bộ môn tự chọn Advanced Short Story trước khi kì nghỉ lễ bắt đầu. Tôi đã mất điểm trong môn Fiction, không thể tiếp tục trượt dốc trong môn này được.
- Trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn mà!- Jan vẫn dán mặt vào màn hình máy vi tính.
- Không, ý em là ý tưởng cơ, ý tưởng viết truyện ngắn ấy! - Tôi đang cố nhớ lại cách mình vừa nói để chắc chắn tôi không chọn nhầm từ.
- Ừ thì ý anh là nếu em không có thứ này thì vẫn còn thứ khác. - Chữ “Ừ” của Jan xác nhận anh đã nghe đúng câu nói của tôi. - Biết đâu ăn hết đống đồ ấy, em sẽ có ý tưởng thì sao!?
Tôi chỉ ước mình có thể nhìn mọi chuyện giản đơn như Jan, để thấy khó khăn nào cũng sẽ có cách giải quyết của riêng nó. Nhưng có những điều phải chờ đợi, chờ thời cơ, chờ thời điểm, thế thôi. Tôi tạm biệt Jan rồi nhẹ nhàng đóng cửa ra về, tình cờ lại gặp Maria ở bến xe bus trên đường Lower Glanmire, gần ga tàu Kent. Vài bữa trước một cơn bão nhỏ quét ngang thành phố khiến nóc ga tàu bị lật tung, thật may mắn không ai bị thương nặng. Hôm đó, bạn trai Maria đón tàu dẫn khách du lịch đi chơi. Chị nghe tin bão là sốt sắng gọi điện và nhắn tin để chắc chắn anh chàng vẫn ổn. Tôi nhìn Maria ngưỡng mộ, chợt khát khao một tình yêu giản dị như thế.
- Lạnh thế này mà anh chàng đó không lái xe đưa chị về sao?
- Không có, anh ấy bận chút chuyện ở trung tâm thông tin du lịch!
Tôi vờ trề môi chê anh chàng đó kém galant, dù biết rằng đó là điều hoàn toàn bình thường và thường xảy ra hơn ở đất nước này. Bên cạnh nét văn hóa phổ biến: Ai trả tiền người ấy kể cả trong những buổi hẹn hò thì những người phương Tây đối xử với nhau rất bình đẳng trong mọi tình huống. Hai người yêu nhau có thể tự trả tiền cho phần ăn của mình, thậm chí khi sống cùng nhau cũng có thể đi chợ riêng, dùng thẻ thanh toán riêng. Tuần trước, một cô bạn cùng lớp tôi đề nghị bạn trai đến giúp cô chuyển đồ từ nhà cũ ở bên kia sông để vào sống trong khu học xá, bạn trai cô trả lời đơn giản: Tối nay anh học tới khuya nên sáng mai chắc không dậy nổi, không qua giúp em được đâu. Trong trường hợp hai người yêu nhau cùng đi du lịch thì tiền ai nấy trả, đồ ai người đấy mang, cho dù ba lô trên vai cô gái có thể nặng hơn nhiều chiếc túi chàng trai đang xách. Chúng đơn giản là những khác biệt văn hóa nhưng về điểm này, tôi nghĩ mình thiên vị sự galant vốn có của những chàng trai Việt hơn.
- Sắp đến Giáng Sinh rồi! Vẫn quyết định sang Paris chứ?
Tôi thảng thốt khi nghe Maria hỏi. Từ hồi ở Việt Nam, tôi đã đếm từng ngày trôi qua để mong Noel mau đến. Nhưng càng đến gần ngày lễ Noel, tôi càng hoang mang không biết nên đi hay ở. Tôi nhắn tin hỏi Minh.
“Anh này, em sang Pháp đón Giáng sinh cùng anh nhé!”
Hơn một tiếng sau, tôi về tới nhà và thay quần áo xong mới thấy Minh trả lời một chữ “Ừ”. Tôi khoe với Patricia và Maria. Patricia lấy cớ trêu tôi và Maria.
- Xem con bé sung sướng chưa kìa? Đúng là có chút tình yêu, nom ai cũng khác. Tính ra, chỉ có bà già này phải đón Giáng sinh một mình!
Bất ngờ, chẳng ai nói gì nữa. Tôi và Maria nhìn nhau, chưa bao giờ chúng tôi nghĩ về điều ấy.
- Ta chỉ nói đùa vậy thôi. Hai đứa bay cứ đi chơi vui vẻ, ta sẽ rủ vài người bạn già cô đơn đến nói chuyện cùng. Cũng đã lâu chúng ta chưa tụ tập!
Bộ báo nhiệt trên điện thoại thông báo ngoài trời đang âm ba độ C, khuyến cáo thời tiết nguy hiểm, không nên ra ngoài. Chúng tôi trùm chăn nằm xem phim ở phòng khách. Patricia ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Bà thở rất nhẹ. Tôi và Maria vẫn không biết nên nói gì. Một nỗi buồn nào đó đang bủa vây căn phòng, khiến mỗi ý nghĩ về kì nghỉ lễ sắp tới đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề.