Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 4
K
itty là con gái của một ông thẩm phán nghèo. Nàng chỉ có mỗi một cô em gái tên là Doris, trẻ hơn nàng nhưng kém nàng về sắc đẹp. Cho đến năm hai mươi lăm tuổi nàng cũng chưa được một đám nào đến hỏi, tuy nàng đã thành công rực rỡ trong những lần giao tiếp với xã hội bên ngoài. Mẹ nàng sốt ruột nên gắt gỏng với nàng ra mặt. Vậy cô định ăn bám cha cô đến bao giờ? Thân phụ nàng đã chi ra nhiều số tiền lớn để nàng dễ kiếm chồng, nhưng nàng lại không biết lợi dụng cơ hội tốt. Bà Garstin thì không bao giờ ngờ rằng chính cái sự vồn vã quá lộ liễu của bà đã làm các cậu trai tơ hoảng sợ. Họ toàn là những đám tốt hoặc con nhà danh giá, mà bà thì lại khuyến khích một cách quá vồ vập để cho họ đến nhà. Bà cho sự thất bại đó là do con gái mình ngốc nghếch.
Lúc ấy Doris bắt đầu giao thiệp với đời. Nàng có cái mũi to che lấp cả khuôn mặt vô vị và thân hình nàng thì khó coi. Nàng lại không biết khiêu vũ.
Thế nhưng, ngay mùa ra mắt đầu tiên nàng đã đính hôn với Geoffroy Dennison, con trai duy nhất của một bác sĩ giải phẫu nổi tiếng đã được phong Nam tước trong hồi Đại chiến. Geoffroy thế nào cũng sẽ thừa hưởng cái gia tài kếch sù và tước vị. Nhờ con dao giải phẫu mà được sắc phong thì cũng chẳng vẻ vang gì, nhưng một cái chức tước thì nhờ Trời, bao giờ cũng là một cái chức tước.
Kitty đâm hoảng lấy ngay Walter.
Nàng quen biết chàng không được bao lâu và không chú ý đến chàng mấy. Nàng cũng không nhớ đến cả cái lần gặp gỡ đầu tiên của hai người. Sau ngày đính hôn, Walter mới nhắc lại: đó là vào buổi dạ hội mà các bạn chàng đã lôi chàng đến. Chỉ vì nhã ý mà nàng đã nhận lời khiêu vũ với chàng. Những cử chỉ và những lời khen tụng của bất cứ ai cũng làm nàng ưa thích được. Mấy hôm sau, vào một buổi dạ hội khác, chàng lại đến mời nàng mà nàng không nhận ra là ai. Rồi nàng gặp chàng trong tất cả các buổi dạ vũ khác.
Mãi sau nàng mới nói bằng giọng bông đùa thường lệ:
- Chúng ta khiêu vũ với nhau lần này là lần thứ mười hai, thế mà tôi cũng vẫn chưa biết ông là ai nữa.
Chàng lúng túng:
- Tôi đã được giới thiệu với cô rồi thôi.
- Đúng thế, nhưng mọi người vẫn quen nói lí nhí, thành thử nếu ông không biết tên tôi, tôi cũng sẽ không cho là lạ.
Chàng mỉm cười. Khuôn mặt chàng đứng đắn, có một chút gì nghiêm khắc, nhưng nụ cười thì thật dịu dàng:
- Tôi đã được biết tên cô rồi.
Chàng nín lặng và một lát sau lại hỏi nàng:
- Cô không hay tò mò ư?
- Có chứ, như tất cả những người đàn bà khác.
- Thế tại sao không bao giờ cô nghĩ đến việc hỏi tên tôi?
Kitty buồn cười. Hay anh chàng lại tưởng tượng là điều ấy có thể khiến nàng chú ý? Nhưng với tính hay chiều chuộng, nàng bèn tặng ngay cho chàng một nụ cười thật rạng rỡ. Trong làn sóng ngây ngất của đôi mắt đen thẳm của nàng có tỏa ra một nét êm dịu tuyệt vời.
- Thế xin ông nói tên cho tôi được biết.
- Walter Lane.
Tại sao chàng đến dự buổi dạ vũ? Chàng nhảy kém và hình như không quen biết nhiều người. Kitty thoáng nghĩ rằng có lẽ chàng đã si mình nhưng nàng rùn vai xua đuổi ý nghĩ ấy. Theo nàng, người thiếu nữ nào mà tin rằng mình có phép làm tất cả các con tim phải điêu đứng vì mình, thiếu nữ ấy chỉ là người lố bịch. Tuy nhiên kể từ đó nàng để tâm đến Walter nhiều hơn một chút. Thật ra thì chàng có lối xử sự không giống một người nào trong đám những kẻ đang gắm ghé đến nàng. Những người này thì không cần nói loanh quanh gì cả mà cứ xấn vào tỏ tình ngay và dám đi xa đến cái độ đòi hôn môi nàng lập tức. Walter thì không hề nói với nàng về nàng và chỉ nhắc đến chính mình rất ít. Kitty thầm khen thái độ giữ gìn ấy. Nàng quen tính nói chuyện nhiều và thích trông thấy chàng tươi cười vì những câu bông đùa dí dỏm của mình. Quả tình, chàng rất rụt rè. Nàng nghe nói chàng ở tận bên Viễn-đông và vừa về Luân-đôn nghỉ phép.
Một buổi chiều chủ nhật chàng đến nhà nàng. Ở đây có khoảng tá bạn bè đang họp mặt. Hơi lúng túng, chàng ngồi một lúc rồi lẻn mất. Bà Garstin hỏi Kitty để xem đó là ai.
- Con cũng chẳng biết ai nữa.
- Mẹ đã gặp người ấy đằng ông bà Baddeley. Y bảo là y đã gặp con nhiều lần ở các buổi dạ vũ. Mẹ có bảo y là ngày chủ nhật mẹ vẫn mời khách, vậy y có thể đến chơi.
- Anh ta tên là Lane và làm một chức gì đó ở Viễn-đông.
- Phải rồi, y làm bác sĩ. Y có để ý gì đến con không?
- Con cũng chẳng biết.
- Mẹ tưởng con tất phải biết nhận xét những điều đấy chứ!
Kitty chống chế một cách yếu ớt;
- Dù sao thì con cũng không thích lấy anh ta.
Bà Garstin nín bặt, ra dáng không bằng lòng. Kitty đỏ mặt, từ nay nàng đã biết rồi: mẹ nàng bất chấp sự chọn lựa của nàng, miễn sao gả được chồng sơm sớm cho nàng để bà thoát nợ.
°
° °
Tuần lễ sau, nàng gặp Walter luôn ba tối, và chàng tỏ ra vui vẻ hơn. Tuy là bác sĩ nhưng chàng không chữa bịnh mà chỉ chuyên nghiên cứu vi trùng. Đối với Kitty thì mấy chữ này không có ý nghĩa gì rõ rệt cả. Đến mùa thu, chàng sẽ quay về phòng làm việc ở Hương-cảng. Chàng nói nhiều về nước Tàu. Kitty, theo phép xã giao, giả vờ chú ý nghe chàng kể chuyện. Vả lại cuộc sống ở Hương-cảng có vẻ thú vị: câu lạc bộ, quần vợt, đua ngựa, đánh polo và gôn.
- Ở đấy có khiêu vũ nhiều không?
- Ồ, có chứ. Hình như là có.
Kitty tự hỏi thầm: "Miêu tả cái xứ như thế, anh ta có mục đích gì không?" Chàng có vẻ thích được gặp nàng, nhưng giữa hai người không bao giờ có một cái nắm tay, một cái nhìn, một lời nói để chứng tỏ với nàng một việc gì khác hơn ngoài cái việc chàng xem nàng là cô bạn khiêu vũ khả ái. Chủ nhật sau, chàng lại đến. Ông Garstin vì bị mưa không đánh gôn được, vừa về nhà. Ông nói chuyện rất nhiều với Walter. Kitty hỏi cha xem hai người đã nói với nhau những gì.
- Anh ta ở Hương-cảng. Một ông luật sư bạn cũ của cha hiện làm chánh án ở bên ấy. Cái anh chàng Lane có vẻ thông minh xuất chúng.
Kitty biết là thường thường cha nàng vẫn than phiền về sự rỗng tuếch của các ông trẻ tuổi và từ mấy năm nay, vì nàng, và bây giờ vì em gái nàng, ông phải buộc lòng thù tiếp họ.
Nàng nói:
- Ít khi thấy cha tỏ ý hài lòng về những người bạn con quen trong những buổi đi khiêu vũ, thế mà lần này…
Ông Garstin đăm đăm nhìn con gái bằng đôi mắt hiền từ, mệt mỏi:
- Con có định lấy anh ta làm chồng không?
- Không, không đâu.
- Anh ta có yêu gì con không?
- Điều đó, con làm sao biết!
- Con xem anh ta có được không?
- Cũng tạm được. Chỉ hơi khó chịu một tí.
Walter không phải hạng đàn ông nàng mơ tưởng. Chàng nhỏ nhắn nhưng khổ người cân đối. Khuôn mặt nhẵn nhụi, rám nắng có những nét đều đặn. Trong đôi mắt gần như đen thẳm với cái vẻ kỳ dị nhiều hơn là dễ mến của chàng, như có ngời lên một ngọn lửa kiên trì. Mũi thon và thẳng, miệng đẹp, đường chân mày nhịp nhàng, nhưng nhìn chung thì không có gì duyên dáng cả. Lúc để ý đến chàng, Kitty ngạc nhiên nhận thấy thêm vào sự tương phản đó Walter lại còn có một vẻ mặt chua chát nữa. Càng quen biết chàng bao nhiêu, Kitty càng cảm thấy mất tự nhiên khi ở cạnh chàng bấy nhiêu. Chàng thiếu hẳn sự vui vẻ.
Mùa giao thiệp gần chấm dứt. Walter và Kitty gặp nhau nhiều lần, nhưng chàng vẫn giữ cái vẻ dè dặt và khó hiểu như lúc đầu. Chàng không rụt rè nữa nhưng thay vào đó chàng lại vụng về, những câu chuyện của chàng chỉ quanh quẩn về những cái đâu đâu khiến cuối cùng Kitty phải kết luận là chàng chẳng yêu mình tí nào. Chàng thích nàng, cho là nàng ăn nói có duyên, nhưng đến tháng mười một tới đây, khi về đến Hương-cảng có lẽ chàng sẽ quên mất nàng. Cũng có thể là ở đấy chàng đã đính ước với một cô y tá nào đó, con gái của một mục sư, một cô nhũn nhặn, nhu mì, không có gì xuất sắc. Chỉ có hạng thiếu nữ ấy là mới hợp với chàng.
Rồi đột nhiên Doris làm lễ đính hôn với Geoffroy Dennison. Mới mười tám tuổi đầu mà Doris đã lấy được một tấm chồng đáng giá. Còn Kitty thì đã hơn hai mươi lăm cái xuân xanh. Lỡ ra nàng bị ế đến già thì sao? Mùa rồi có một đám duy nhất rục rịch cầu hôn, một cậu hai mươi tuổi, hãy còn là sinh viên ở Oxford. Nàng có thể ưng cậu bé ấy chăng? Chính nàng đã làm hư mọi việc. Năm ngoái, một ông góa vợ ba con, có bội tinh bội tiếc hẳn hoi đã đánh tiếng hỏi nàng. Nàng hơi tiếc rẻ đã từ chối. Mẹ nàng thì mỗi ngày lại một cáu bẳng với nàng hơn và Doris, cái con bé vốn sinh ra đã thua thiệt nàng đủ điều, bây giờ lại sắp sửa ăn đứt nàng đây.
Nghĩ đến đấy lòng Kitty như thắt lại.
°
° °
Một buổi chiều, Kitty đi bộ từ hiệu Harrod's về nhà, khi đến đại lộ Broompton thì gặp Walter Lane. Chàng bước lại, và bằng giọng thản nhiên mời nàng cùng đi dạo một vòng ngoài công viên. Kitty cũng không có việc gì thúc giục phải về gấp. Mà không khí ở nhà thì lại không vui. Cả hai theo thói quen vừa đi lững thững vừa nói chuyện vẩn vơ. Chàng hỏi nàng mùa hè định đi đâu?
- Chúng tôi vẫn có lệ đưa nhau về miền quê. Sau mỗi niên khóa cha tôi mệt nhoài, nên chúng tôi cần tìm một nơi nào thật hẻo lánh và tĩnh mịch.
Kitty nói mà không tin tưởng lắm vào những điều mình nói. Công việc của ông Garstin đằng tòa án rất ít ỏi, chẳng có gì để mệt cả. Hơn nữa, chọn một chỗ nghỉ mát không phải là để làm vừa ý cha nàng mà là vì những nơi yên tĩnh bao giờ cũng rẻ.
Walter bỗng nói:
- Mấy chiếc ghế kia hình như đang mời chúng ta ngồi.
Nàng nhìn theo và bắt gặp trên đám cỏ hai chiếc ghế sơn xanh đặt cạnh gốc cây. Nàng gật đầu:
- Nào thì ngồi.
Khi đã ngồi vào ghế Walter có dáng đăm chiêu tư lự. Anh chàng kỳ cục thật! Tuy nhiên Kitty vẫn nói liến thoắng, và tự hỏi thầm không biết cái câu chuyện dạo mát sẽ dẫn đến đâu. Chàng sẽ kể lể với nàng cuộc tình duyên giữa chàng và cô nữ y tá ở Hương-cảng chăng? Thình lình, và đây là bằng chứng hiển nhiên của sự lơ đãng của chàng, chàng quay nhìn nàng và ngắt quãng một câu nàng đang nói. Mặt chàng tái nhợt ra:
- Tôi có việc này định nói với cô.
Trong đôi mắt chàng hiện rõ vẻ lo ngại, say mê, giọng chàng mất bình tĩnh. Nhưng Kitty chưa kịp ngạc nhiên về sự xúc động đó thì chàng đã tiếp:
- Cô có thể làm vợ tôi không?
Kinh ngạc quá, nàng đáp:
- Câu hỏi của ông thật rất đột ngột.
- Ý chừng cô không biết là tôi yêu cô lắm hay sao?
- Có bao giờ ông tỏ ra cho tôi thấy là ông yêu tôi đâu?
- Tôi thì rất cục mịch và vụng về. Điều gì tôi nghĩ đến tôi thấy còn khó nói ra hơn là điều gì tôi không nghĩ đến.
Tim Kitty đập mạnh. Nàng đã nhiều lần nghe những câu tỏ tình hợi hợt hay lãng mạn và mỗi khi gặp những câu như thế nàng vẫn giữ nguyên một giọng trả lời. Nhưng chưa ai lại hỏi xin nàng làm vợ một cách bất ngờ và tha thiết đến thế. Nàng ngập ngừng:
- Cám ơn ông về cái hảo ý ấy.
- Tôi đã yêu cô ngay từ hôm đầu tiên. Tôi vẫn định thú với cô nhưng chưa đủ can đảm thú.
Nàng cười:
- Thế thì xoàng quá.
Nàng thích có dịp để cười vì mặc dù hôm nay là một ngày tươi đẹp nhưng bỗng nhiên nàng cũng cảm thấy trong không khí như có những dấu hiệu báo trước một sự gì.
Chàng đỏ bừng mặt:
- Ồ, xin cô hiểu giùm cho. Tôi chỉ sợ niềm hy vọng của tôi bị tiêu tan. Nhưng bây giờ thì ngày đi của cô đã gần kề và mùa thu tôi lại phải trở sang Hương-cảng.
Nàng lúng túng nói rất khẽ:
- Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ông có thể trở thành chồng tôi.
Chàng không nói gì thêm, sầm mặt lại, quay nhìn nơi khác. Kitty cảm động, nàng loáng thoáng nhận thấy những sự gì mới mẻ mà một mối tình như thế sẽ mang lại cho nàng. Trông thấy vẻ bất động của Walter nàng lo ngại:
- Ông để tôi có thì giờ suy nghĩ đã.
Chàng vẫn ngồi yên và im lặng. Hay chàng định cứ giữ nàng ngồi mãi đây cho đến lúc nàng trả lời dứt khoát? Vô lý. Nàng còn phải hỏi ý kiến mẹ nàng. Thay vì đi ngay sau khi nói câu vừa rồi thì nàng lại còn đợi chàng trả lời mình, nên bây giờ nàng như bị tê liệt vì một sự bối rối không căn cớ. Không ngước nhìn Walter, nàng cũng tưởng tượng ra hình ảnh của chàng. Nàng không hề nghĩ đến việc lấy một người mà vóc dáng không cao hơn mình bao nhiêu. Nhìn gần thì mặt chàng có vài nét đẹp, nhưng cái vẻ lạnh lùng của khuôn mặt đã tương phản hẳn với cái nồng nhiệt của tình yêu.
Nàng luống cuống thở dài:
- Tôi chưa biết rõ về ông, chưa biết rõ chút gì về ông cả.
Chàng nhìn nàng, nàng cảm thấy đang bị cặp mắt chàng kêu gọi. Nàng nhận thấy trong cặp mắt ấy một vẻ thiết tha mới mẻ và một lời van lơn khiến nàng bực dọc.
Chàng nói:
- Tôi tin rằng nếu biết rõ về tôi cô sẽ mến tôi hơn.
- Tính ông rụt rè lắm, có phải không?
Thật là một cách tỏ tình lạ lùng nhất mà từ trước đến giờ nàng mới thấy lần này là một. Cả hai đã chẳng nói với nhau những câu quyết định mà ai cũng đã chờ đợi đó ư? Kitty không yêu gì Walter. Thế tại sao nàng lại do dự, tại sao nàng lại không từ chối chàng ngay tức khắc?
Chàng thú nhận:
- Nghĩ tôi cũng lạ lùng. Tôi yêu cô hơn tất cả mọi sự trên đời thế mà nói ra tôi thấy khó khăn hết sức.
Lần này không hiểu sao Kitty bỗng cảm động. Dưới cái bề ngoài vụng về, Walter đang sôi nổi, mê say. Lúc ấy nàng nhận thấy sao mà Walter lại đáng yêu hơn bao giờ hết. Đến tháng mười một. Doris sẽ thành hôn. Nếu nhận lời lấy Walter thì vào quãng ấy Kitty sẽ cùng chàng lên đường sang Hương-cảng. Nghĩ đến cái nỗi phải đứng ra xin tiền hôm đám cưới của Doris nàng đâm ra e ngại. Nếu lánh mặt được nàng sẽ lánh ngay. Và một khi Doris đã gả chồng rồi thì Kitty sẽ là món hàng bị ế! Mọi người đều đã biết tuổi của Doris: do đó Kitty sẽ thành ra già hơn. Như vậy là bị xếp vào một xó mất rồi. Walter không phải là một đám rực rỡ gì, nhưng cũng vẫn còn hơn là không. Riêng cái việc sang sống bên Hương-cảng cũng đãm làm nhẹ đi biết bao nhiêu thứ. Nàng rất sợ cái tính cáu kỉnh của mẹ nàng. Các bạn nàng đều đã có chồng và phần đông đều đã có con cả rồi. Đi thăm họ mãi và trầm trồ khen con họ mãi nàng cũng đâm ra chán.
Walter đem lại cho nàng một cuộc đời mới. Nàng quay lại nhìn chàng, môi nở một nụ cười rất quyến rũ mà nàng đã từng đem ra thí nghiệm nhiều lần:
- Giả thử tôi nhắm mắt ưng ông thì liệu bao giờ ông làm lễ cưới?
Chàng hớn hở thở phào, hai má tái nhợt đỏ ửng lên:
- Cưới ngay. Càng sớm càng tốt. Khoảng tháng tám tháng chín chúng ta sang hưởng tuần trăng mật bên nước Ý.
Nếu như thế thì đến mùa hè nàng sẽ khỏi phải về quê nghỉ mát với cha mẹ trong một căn nhà thuê năm guinées mỗi tuần của nhà chung. Trong một thoáng ngắn nàng hình dung ngay đến mấy dòng đăng trên tờ Morning Post cho biết lễ thành hôn của nàng và đồng thời ngày lên đường sang Hương-cảng của đôi vợ chồng mới cưới. Nàng rõ tính mẹ và thấy có thể tin cậy ở tài sắp xếp công việc của bà. Lúc ấy Doris sẽ bị đánh xuống hàng thứ hai và đến hôm Doris lấy chồng thì Kitty đã đi xa không còn ở đấy nữa.
Nàng đưa tay cho Walter nắm:
- Tôi mến ông rất nhiều. Ông hãy để tôi có đủ thì giờ hiểu rõ ông hơn.
- Như thế là cô ưng thuận?
- Vâng, ưng thuận.