Số lần đọc/download: 5751 / 7
Cập nhật: 2015-11-26 22:43:35 +0700
Chương 4
- M
ickey, anh dừng ở đây được rồi.
- Không. Anh muốn đưa em về đến phòng.
- Không tiện đâu, anh ạ.
Nhất Bảo chiều theo ý Linh Đan, anh cho xe dừng lại. Anh hỏi:
- Em có tiếp tục công việc nữa không?
Linh Đan không trả lời, cô hỏi lại:
- Anh có thích em làm việc ở đó không?
- Nơi đó không phù hợp với em, nhưng anh không có ý kiến. Anh nghĩ em đủ sáng suốt để quyết định.
- Mickey, em cám ơn anh về chuyện đêm qua. Em cám ơn anh về lời khuyên. Thôi, chào anh nhé.
- Linh Đan! - Nhất Bảo gọi cô.
Linh Đan vờ như không nghe thấy, cô băng qua đường và mất hút sau cánh cổng.
Nhất Bảo cho xe chạy như điên. Anh không hiểu nổi tại sao Linh Đan như có vẻ chạy trốn anh.
Vừa về đến phòng, Linh Đan đã thấy Tú Nam khoanh tay đứng trước cửa. Cô giật mình hỏi:
- Tú Nam, anh làm gì ở đây?
- Em đi đâu đến giờ này mới về, lại còn ăn mặc như thế nữa.
Linh Đan tức giận, cô nổi nóng:
- Anh có quyền gì mà hỏi tôi mấy câu đó.
- Anh.. - Tú Nam hạ giọng - Anh xin lỗi em, chỉ vì đêm qua anh lo cho em quá.
Ly Sa từ trong nói vọng ra:
- Đúng rồi đó, Linh Đan. Đêm qua, anh Nam cứ hỏi em hoài. Em lại còn không biết cám ơn anh nữa.
Linh Đan ngước nhìn anh, cô hơi ân hận về lời nói của mình. Cô nhỏ nhẹ:
- Anh Nam, tối chúng ta sẽ nói chuyện tiếp nhé. Bây giờ, em mệt quá, em xin phép đi nghỉ.
Tú Nam lo lắng hỏi:
- Em bệnh ha? Linh Đan?
Linh Đan lắc đầu:
- Em không sao đâu. Anh về phòng đi.
- Ừa. Em nghỉ cho khỏe.
Linh Đan leo lên giương nằm, cô quay mặt vào tường, nước mắt chảy dài trên má. Chẳng ai hiểu cô đang vui hay đang buồn. Cô thiếp đi...
Mickey đang đứng trước mặt cô, vuốt mái tóc dài óng mượt của cô. Cô dụi đầu vào ngực anh, cười khúc khích....
- Linh Đan, em có chuyện gì không?
Tuệ Mẫn đứng bên cạnh gọi khẽ. Linh Đan xoay người, cô mở mắt cười và hỏi:
- Mấy giờ rồi hả chị?
- Đã ba giờ chiều rồi. Bữa nay em không đi làm hả?
- Đi chứ. Chi. Thảo Nguyên đâu chị?
Tuệ Mẫn cười buồn:
- Nó có người yêu dưới quê lên thăm, nên đã đi chơi rồi, chắc cũng sắp về. Linh Đan này, đêm nay em hứa là sẽ gặp Tú Nam hả?
Linh Đan nói buồn thiu như người có lỗi:
- Biết làm sao được hả chị. Em cũng phải nói rõ cho anh ấy mọi chuyện.
- Chị nghĩ là không nên. Nếu em nói ra, chắc chắn Tú Nam sẽ bị tổn thương nhiều lắm.
- Nhưng em không muốn gieo những tia hy vọng cho anh ấy. Em cũng sẽ có người của em. Và chị nữa...
Tuệ Mẫn thở dài:
- Chị không muốn anh ấy đau khổ.
Linh Đan trở nên cứng rắn:
- Em không muốn làm vật hy sinh. Em không muốn lừa dối kẻ khác và em còn tình yêu của mình nữa, chị hiểu không?
Tuệ Mẫn lặng lẽ đi về giường. Linh Đan cũng không thèm ngồi dậy, cô nằm ôm chiếc gối vào lòng.
Thảo Nguyên đi chơi về, đánh thức Linh Đan dậy. Cô vui vẻ hỏi:
- Này, đêm qua, sao không về nhà?
Linh Đan nói dối:
- Em gặp nhỏ bạn cùng lớp, nó bảo về nhà nó nghỉ rồi sáng cùng đi học. Em có gọi điện về, nhưng chă>ng ai nhấc máy.
- Như thế là tốt rồi. Chị chỉ sợ có chuyện gì không hay xảy ra với em thôi. Đêm qua, bà chủ bảo em sẽ có người đưa về, nên chị yên tâm về trước. Có không em?
- Dạ có. Nhưng em bảo là không cần.
- Chị đi tắm. Em thay đồ rồi đợi chị nhe.
Linh Đan ngập ngừng:
- Chi. Nguyên này, em muốn.. nghỉ việc.
- Tại sao?
- Em thấy mình không thích hợp với sự Ồn ào ở đó.
Thảo Nguyên khuyên can:
- Em đừng khờ khạo như vậy. Thời buổi này kiếm việc khó lắm. Vả lại, chị em mình đã cam kết làm trong hai tháng lận mà. Đừng nản chí cô bé ạ. Chẳng ai dám làm gì em đâu.
Linh Đan đành tự nhủ thầm là phải cố gắng, dù sao cũng gần hết một tháng rồi.
Sáu giờ tối, Tú Nam xuống phòng tìm Linh Đan. Anh hỏi Ly Sa:
- Ly Sa, cho anh gặp Linh Đan chút.
- Nó không có nhà anh ơi.
Tuệ Mẫn chạy ra:
- Anh Nam à, Linh Đan có công chuyện nên phải đi. Anh thông cảm cho nó nhe.
Tú Nam liếc mắt nhìn Tuệ Mẫn, ánh mắt của anh làm cô bối rối. Tú Nam hỏi lại:
- Em không nói dối chứ?
- Em... - Tuệ Mẫn ấp úng.
- Anh không tin. Tuệ Mẫn, em nói thật đi. Linh Đan đi đâu? Anh muốn gặp cô ấy.
- Xin lỗi. Em không biết được. Anh đợi Linh Đan về rồi hỏi.
Tú Nam khổ sở:
- Đêm nay cô ấy về chứ?
- Dĩ nhiên rồi. - Khánh Vân nói - Em nghe nói, đêm qua vì có bạn mời nên nó mới ở lại nhà thôi.
- Cám ơn mấy em.
Tú Nam bỏ đi xuống quán nước ở trước ký túc xá đợi Linh Đan. Anh kêu ly cà phê đen. Tuy anh có thói quen uống rượu trong những lúc buồn, nhưng với lần này, anh muốn tỉnh táo, anh muốn Linh Đan tin những gì anh nói.
Hết ca làm việc, Thảo Nguyên đèo Linh Đan ra về. Nhất Bảo đứng từ xa nhìn cô, chẳng nói lời nào, và Linh Đan cũng nhận ra điều đó.
Trên đường về, Thảo Nguyên thủ thỉ hỏi:
- Linh Đan có quen người đàn ông đó không?
Linh Đan biết Thảo Nguyên đang nói về Mickey, nhưng cô giả vờ hỏi như không biết:
- Anh chàng nào?
- Đừng giả vờ nữa. Anh chàng có dáng như diễn viên điện ảnh, cứ đứng ngắm em say mê. Anh ta đã kết em rồi đấy, chị cam đoan.
Linh Đan mắc cỡ, đấm nhẹ vào lưng Thảo Nguyên:
- Cái chị này, nói tầm bậy, tầm bạ không hà.
Chợt Thảo Nguyên nghiêm giọng:
- Em phải cẩn thận đó. Chị nghe nói anh ta là tên ăn chơi có tiếng trong thành phố đó. Nhờ có vẻ bề ngoài mà anh ta chinh phục không biết bao nhiêu cô gái. Với lại, anh ta có rất nhiều tiền, mỗi lần anh ta đến là c'o mấy cô bu lại, trông chẳng đàng hoàng tí nào cả. Không chừng có ngày anh ta bi. Sida cũng nên, đến lúc đó thì hết đời.
Nghe Thảo Nguyên nói, Linh Đan khẽ rùng mình lo sợ. Cô không sợ những điều đó, mà cô sợ cho tình yêu của mình. Cô đã yêu anh ta mất rồi.
Linh Đan vừa xuống xe, đã nghe có tiếng gọi:
- Linh Đan!
Cô quay lại, bảo Thảo Nguyên:
- Chị lên trước nhe. Em nói chuyện với anh Tú Nam một chút.
Tú Nam nhoẻn miệng cười:
- Đừng bỏ lỡ cơ hội nghen nhỏ.
Tú Nam kéo ghế cho Linh Đan ngồi. Tiếng nhạc dìu dịu, nhẹ nhõm lòng người. Tú Nam hỏi:
- Em uống sữa nóng nhe?
Linh Đan khẽ gật đầu.
Tú Nam vừa khuấy tách cà phê vừa hỏi nhỏ:
- Linh Đan, em đã khỏe hơn chưa? Anh lo cho em quá.
- Cám ơn anh. Em đã khỏe nhiều rồi.
Tú Nam hít một hơi dài và anh bắt đầu:
- Linh Đan, từ lúc gặp em đến nay, anh đã nhận ra rằng, anh không thể nào sống thiếu em được. Em là người con gái đầu tiên anh yêu. Đã bao lần anh hỏi lại chính mình, nhưng lần nào trong tim anh cũng chi?có sự hiện diện duy nhất của em. Linh Đan, em hãy trả lời anh đi. Em có yêu anh không?
Linh Đan không ngờ Tú Nam mạnh dạn nói ra điều đó. Cô thấy mình không đủ can đảm từ chối, cô e dè nói thoái thác:
- Anh Nam đừng làm em sợ. Thật tình em chưa nghĩ đến điều đó. Em...
- Anh sẽ chờ đợi em. Em như bông hoa đầy hương sắc, mà xung quanh là những đàn bướm. Anh sợ mình không giữ được em. Anh chỉ xin em hứa với anh là khi nào em yêu thì anh là người đầu tiên em sẽ nghĩ tới.
Linh Đan thật sự khó xử:
- Anh Nam đừng làm em khó xử. Em cần có thời gian. Chuyện con tim, làm sao em có thể quyết định được. Có những thứ mà lý trí không giải thích nổi.
Tú Nam đặt tay mình lên tay Linh Đan. Cô vội rụt tay lại:
- Anh đừng làm thế, người ta sẽ cười cho.
Tú Nam nhìn sâu vào mắt Linh Đan:
- Có phải em chê anh không xứng với em? Hay là em đã có người khác?
Linh Đan phủ nhận:
- Không. Em chẳng bao giờ nghĩ như vậy. Anh là người tốt, chắc chắn anh sẽ hạnh phúc. Ở trên đời này, có rất nhiều con gái đẹp, em có xứng vào đâu để anh phải đau khổ.
- Linh Đan, em nói thế nghĩa là gì, chẳng gphải em đã nói đó là chuyện con tim? Anh không thể mất em được.
- Anh Nam, tình yêu là trò cút bắt khi cả hai cùng đồng tình tham gia. Nhưng giữa anh và em không thể có được, nếu anh ép buộc em thì chẳng khác nào anh đang giam cầm em và em sẽ hận anh suốt đời. Hãy cho em thời gian, anh ạ.
- Anh không có nhiều thời gian để chờ đợi. Nhưng anh không muốn con tim mình trở nên băng lạnh. Anh yêu em và chỉ duy nhất mình em. Anh chỉ mong em hiểu anh điều đó.
Linh Đan đứng lên, cô nói:
- Anh Nam, em phải về phòng đây. Xin anh hiểu em.
Tú Nam nắm tay cô giữ lại:
- Linh Đan, đợi anh đã.
Tú Nam tính tiền, hai người bước ra khỏi quán. Tú Nam đưa Linh Đan về phòng, anh nắm chặt tay cô:
- Linh Đan đừng giận anh nhe.
Linh Đan quay lại, dịu dàng nhìn anh. Cô khẽ gỡ tay anh ra và đi vào phòng.
Thảo Nguyên kéo Linh Đan ngồi xuống ghế:
- Mặt mày sao bí xị vậy. Anh ta đã làm gì em hả?
Linh Đan lắc đầu, cô buồn bã nói:
- Chị Ơi, em không biết làm thế nào cả. Em không yêu anh ấy, nhưng...
- Không muốn làm người ta thất vọng chứ gì? Thì em cứ nói thẳng, chẳng thà mất lòng trước, được lòng sau.
Khánh Vân vén mùng nhảy xuống ngồi bên cạnh Linh Đan, cô nói:
- Vướng vào chuyện tình cảm là phải chấp nhận đau khổ thôi, em ạ. Em suy nghĩ sao thì cứ nói vậy. Chị nghĩ người ta cũng sẽ hiểu và dễ dàng chấp nhận, tuy lúc đầu họ cũng đau khổ, nhưng sẽ nhanh chóng phai lãng. Đừng để tình cảm ngày càng sâu sắc.
Ngọc Hà không chịu nằm yên, cô cũng tham gia:
- Linh Đan, chị nói thật nhe, nếu là chị, chị đã đồng ý rồi. Thời buổi này, đừng có mơ tưởng đến tình yêu chân thật, em nên thực tế một chút. Anh Nam vừa tốt, vừa biết kiếm tiền, anh ta sẽ đảm bảo cuộc sống của em, lo gì.
Ly Sa lên tiếng:
- Em đừng nghe lời nó. - Và quay sang mắng Ngọc Hà - Mày chưa yêu nên nói nghe bộ dễ, để rồi xem.
Ngọc Hà nói dứt khoát:
- Tao đã nhất định rồi. Người nào đảm bảo cuộc sống cho tao, tao yêu người đó.
Khánh Vân phân giải:
- Thôi, mấy cô nương. Khuya rồi, còn để cho người khác ngủ nữa chứ. Mỗi người có một cách yêu khác nhau, đừng lấy cái của mình mà áp đặt vào người khác. Linh Đan đừng nghe ai cả, mà nên để cho tinh thần được nhẹ nhõm và làm theo cách riêng em.
- Em cám ơn mấy chị đã quan tâm. - Chợt Linh Đan hỏi - Chi. Tuệ Mẫn đâu rồi?
- Chị ấy lên phòng học, năm thứ tư, học vất vả lắm em ạ. - Ly Sa nói.
Linh Đan lên giương nằm, cô biết giờ này Tuệ Mẫn không sao học được. Linh Đan thương Tuệ Mẫn, nhưng cô chưa có cách gì giúp chị. Tình yêu đâu phải là thứ vật chất có thể trao tay cho bất cứ người nào thích nó.
Đột nhiên, cô ngồi dậy, sực nhớ còn thau đồ dở chưa giặt, cô phải tranh thủ làm để sáng mai còn đi học sớm. Cô lục túi quần trước khi nhúng nước. Có một mảnh giấy nhỏ rơi ra:
"Linh Đan
Hãy gọi điện cho anh, số... Mickey".
Linh Đan thấy vui vui. Cô gấp tờ giấy lại, cẩn thận đặt lên bàn học và nói một mình:
- Mickey, anh thật dễ thương!
Listenning là giờ học chán ngắt đối với sinh viên ngoại ngữ. Tiếng chuông nghỉ giữa giờ làm cả lớp lao xao. Hồng Huệ nắm tay Linh Đan kéo ra ngoài lan can. Sân trường buổi chiều mát rượi, những ghế đá bên dưới đông nghịt người, nói cười rom rã. Hồng Huệ thủ thỉ bên tai bạn:
- Có chuyện gì mà bạn nghỉ học vậy?
- Chỉ hơi mệt một chút. Nè, tí nữa, cho mình mượn vở nghen.
- Ừ.
Chợt có tiếng gọi từ dãy lầu đối diện:
- Huệ Ơi...
-...
- Huệ Ơi...
Linh Đan lắc tay bạn:
- Huệ, hình như có anh chàng nào đang kêu bạn. Anh ta là người nước ngoài thì phải.
Hồng Huệ nhìn theo hướng tay chỉ của Linh Đan. Cô nhận ra người con trai quen hôm đầu năm. Cô giơ tay lên vẫy:
- Ôi, Mike...
Tiếng Hồng Huệ vang lên khắp sân trường. Linh Đan hỏi:
- Huệ quen anh ta khi nào thế?
- Hồi đầu năm, anh ta lúc đó làm mình hơi sợ hãi. Nhưng nghĩ lại, anh ta rất lịch sự, đúng là người con trai phương Tây.
- Hình như anh ta cũng thích Huệ lắm. Mình không ngờ lại có cô bạn có duyên đến như vậy.
Hồng Huệ tươi cười:
- Cám ơn bạn. Đó chỉ là vô tình thôi. - Hồng Huệ hỏi nhỏ - Linh Đan đã yêu chưa?
Linh Đan đưa mắt nhìn ra xa, nơi góc trời có hai chòm mây đang trôi bồng bềnh. Cô tâm sự:
- Mình không biết nhưng mình nghĩ người đàn ông của mình ở đâu đó. Anh ấy đẹp như diễn viên điện ảnh, lịch lãm và tốt bụng. Mình yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu mình, nhưng...
Hồng Huệ tò mò:
- Nhưng sao ha? Linh Đan?
- Chẳng sao cả.
Chợt Hồng Huệ hỏi:
- Linh Đan, nếu bạn yêu phải một người có trình độ thấp hơn bạn thì bạn có chấp nhận không?
- Mình nghĩ, nếu yêu người nào rồi thì mình chấp nhận mọi tốt xấu của anh ta.
- Thế à! Mình không ngờ có một người bạn chung tình đến như vậy. Thôi, bạn về làm chi. Hai mình đi. Ông anh mình cũng không đến nỗi nào đâu nhe.
Linh Đan nhún vai:
- Kẻ này không dám.
Cả hai cô gái cùng cười. Linh Đan nói tiếp:
- Bạn nên lo chuyện của bạn kìa. Mấy anh chàng ngoại quốc chiều vợ số một đấy.
- Để xem.
Tiếng chuông vào lớp, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai cô gái.
Tan học, hai cô gái đi ra cổng. Mike đã đứng đó từ bao giờ, anh gọi:
- Huệ Ơi!
Linh Đan lịch sự cúi đầu chào Mike và ghẹo Hồng Huệ:
- Anh ta đang trồng cây si với bạn rồi đấy. Thôi, mình về trước.
Hồng Huệ hỏi:
- Anh gì đó đâu?
Linh Đan chỉ mỉm cười rồi bỏ đi.
Hồng Huệ quay sang Mike, cô bối rối khi bắt gặp ánh mắt của anh:
- Huệ Ơi, tôi đợi em. Chúng mình đi uống... nước nhé.
- Sao Mike biết Huệ ra cổng này mà đợi?
- Tôi.. tôi thấy xe của... Huệ.
Đi vào quán nước bên cạnh trường, Mike kéo ghế cho Huệ, anh hỏi:
- Huệ thích uống gì?
- Nước cam vắt.
Mike nói với anh bồi:
- Cho tôi.. hai ly cam vắt.
Hồng Huệ khen:
- Anh nói tiếng Việt giỏi quá. Anh qua Việt Nam học gì vậy?
Mike vừa khuấy ly nước cam cho Hồng Huệ, vừa nói:
- Tôi học khoa.. Việt Nam học. Tôi muốn nghiên cứu về Việt Nam.
- Thế Mike đã có được những gì rồi?
Mike đặt ly nước về phía Huệ, anh lắc đầu bảo:
- Mời Huệ.. uống nước.
Mike bưng ly nước uống một ngụm rồi đặt ly nước xuống. Anh ngước nhìn Hồng Huệ, cái nhìn nồng nàn say đắm. Anh thì thầm:
- Huệ Ơi, em đẹp lắm.
Hồng Huệ gượng gạo cười:
- Mike đừng nói thế. Ơ? Việt Nam còn nhiều con gái đẹp hơn nhiều.
Mike nói giọng nghiêm túc:
- Nhưng với tôi, em là người đẹp nhất, em rất... quyến rũ.
Hồng Huệ ngượng nghịu:
- Ôi, anh làm tôi mắc cỡ quá.
Đôi má Hồng Huệ ửng đỏ. Cô thẹn thùng cúi mặt xuống, mái tóc ngắn ôm gọn gương mặt cô, để lộ cái cổ trắng ngần duyên dáng.
Chẳng còn cách nào khác, Hồng Huệ đứng lên:
- Mike ơi, tôi về trước nhé.
- Kìa, Huệ! Tôi đưa em về.
Mike vội tính tiền rồi chạy theo Huệ.
Tan học, bãi giữ xe đã thưa dần, trong một góc chỉ còn hai chiếc xe đứng trơ trọi. Mike dắt xe cho Huệ rồ'i mới dắt xe mình ra.
Hai chiếc xe chạy song song nhau. Đường phố Sài Gòn về chiều, người đông nghịt. Hai người đi bên nhau chẳng dám nói tiếng nào, thỉnh thoảng Mike liếc nhìn Huệ.
Hồng Huệ dựng xe trước cổng nhà, cô nói:
- Đây là nhà của Huệ. Mike về nhe.
Mike đứng tần ngần:
- Sao Huệ không mời tôi vào nhà?
Hồng Huệ giải thích:
- Bây giờ cũng tối rồi, ba me. Huệ rất nghiêm khắc, không thích bạn trai vào nhà, Mike hiểu không?
Mike gật đầu, anh cười:
- Vậy tôi về nhé.
Hồng Huệ giơ tay lên:
- Tạm biệt Mike.
- Tạm biệt Huệ.
Dừng xe ở sân, Hồng Huệ khoác ba lô đi vào nhà. Nhất Bảo trên lầu đi xuống, anh trêu:
- Hồng Huệ này, anh thấy hết rồi đấy. Anh không ngờ có cô em có duyên đến như vậy.
- Hừ! Ở trên lớp thì bị nhỏ bạn nói câu y như vậy, về nhà lại nghe đúng câu đó. Bộ hai người quen nhau hả, sao cứ "áp phe" chọc con nhỏ này hoài thế?
- Anh thì làm sao quen được bạn em, chỉ có điều anh thấy sao nói vậy, không hề thêm vào câu nào cả. Này, em quen anh ta lâu chưa?
- Chỉ mới đây thôi. Anh làm gì hỏi kỹ dữ vậy?
Nhất Bảo khoác tay lên vai Hồng Huệ, hai anh em đi lên lầu.
- Hỏi có một chút cũng la. Thôi, bỏ đi. Em lên đây, anh cho xem cái này.
Nhất Bảo kéo cô em gái vào phòng mình, đưa cho cô hai chiếc áo mới.
- Cho em đó.
Hồng Huệ nhảy cẩng lên:
- Anh Hai muôn năm.
cô vứt ba lô lên giường, cầm hai chiếc áo chạy ngay vào phòng tắm. Chiếc áo màu xanh ngọc, tiệp với làn da trắng hồng của cô trông khỏe khoắn và gợi cảm. Cô duyên dáng đi kiểu người mẫu.
- Anh Hai coi em giống người mẫu không?
- Gần giống, nếu em ăn ít lại một chút thì đẹp hơn.
Hồng Huệ nguýt anh trai:
- Anh lúc nào cũng tìm điểm xấu của em để chê. Anh chê dữ vào rồi rước về bà vợ "ma chê quỷ hờn".
- Này, này. Đừng trù ẻo anh chứ. Vợ anh cũng là chị dâu của em mà, cô ấy chắc chắn sẽ là người rất đẹp, rất dịu dàng đằm thắm, đặc biệt cô ấy có mái tóc dài óng ả.
Hồng Huệ đập mạnh vai anh:
- Anh đang mơ đấy hả? Nếu có thì anh khai ra, chứ để mẹ làm mai là phiền lắm đó.
Hồng Huệ đi vào buồng tắm. Chợt cô khựng lại, khi thấy chiếc áo con gái treo trên dây phơi bên cạnh bộ đồ của Nhất Bảo, cô hùng hổ chạy ra:
- Anh Hai, sao có đồ con gái trong phòng anh?
Nhất Bảo chối:
- Đâu có. Anh làm sao dám.
- Anh vào trong đó mà coi. Em không ngờ anh dám dẫn cả gái về nhà. Em đồng ý anh chơi bời ngoài đường, cặp bao nhiêu cô cũng được. Nhưng nhà này chỉ chấp nhận người được cưới xin đàng hoàng. Em méc mẹ đây.
Nhất Bảo với chốt cửa lại. Anh hết đường giấu nên đành kể ra sự thật, nguyên nhân đưa cô gái về phòng.
Hồng Huệ quắc mắt nhìn anh:
- Thật sự anh đã không làm gì cô ta chứ?
- Anh thề là chỉ trò chuyện với nhau thôi. Sao em hạch hỏi anh dữ thế. - Nhất Bảo nhăn mặt.
Hồng Huệ chua ngoa:
- Thì ra chiếc áo trước, anh đã tặng cho cô ấy?
- Chỉ là chuyện "bất đắc dĩ" thôi mà, em làm gì dữ vậy?
- Thôi, bỏ qua chuyện này đi. Em nghĩ anh đã đến tuổi lấy vợ rồi đấy. Em về phòng đây.
Hồng Huệ cầm hai chiếc áo đi về phòng. Cô đang mở chốt cửa thì Nhất Bảo gọi:
- Út, ở lại anh có chuyện muốn nói với em.
- Anh mà cũng có điều tâm sự à?
Nhất Bảo kéo em gái trở vô, và ấn cô ngồi xuống nghe, chậm rãi nói:
- Út cho anh lời khuyên nhe.
- Về chuyện gì?
Nhất Bảo kể:
- Anh yêu cô ta mất rồi, cô gái mà anh đưa về đây, nhưng...
Hồng Huệ sốt ruột:
- Nhưng sao hả anh?
- Cô ấy là sinh viên, em à.
Hồng Huệ bật cười:
- Tưởng là chuyện gì. Người ta là sinh viên thì kệ, tình yêu mà anh sợ đố kỵ thế.
- Con gái được học hành tử tế thường làm cao lắm, coi những người như anh chẳng ra gì cả, nên anh sợ...
Hồng Huệ ghẹo:
- Ông anh tôi đã cua độ không biết bao nhiêu cô, vậy mà bây giờ đi sợ một con nhỏ sinh viên như em. Anh có phải là đàn ông không vậy?
Nhất Bảo nổi nóng:
- Em có im đi không? Trước đây, anh không tin vào tình yêu, anh nghĩ mình thích ai thì lấy người đó. Nhưng sau cái đêm gặp cô gái đó, anh cảm thấy một cảm giác là lạ, anh không sao quên được hình ảnh cô gái ấy.
- Thì anh đến gặp cô ta và nói rằng anh yêu cô ta, chuyện này chắc chắn rất dễ đối với anh.
- Em đừng đùa nữa được không? Nếu anh bằng hoặc hơn cô ấy thì chẳng có gì để nói...
- Em hiểu rồi. Nhưng em không có nhiều kinh nghiệm lắm. Để ngày mai, em bảo con nhỏ bạn em, nó khuyên người khác chí lý lắm. Nó sẽ giúp anh.
- Thôi, thôi. Em định đem anh ra làm trò cười à?
Hồng Huệ tinh nghịch liếc anh trai một đường thật bén, rồi đi thẳng ra ngoài, bỏ lại Nhất Bảo với bộ mặt nhăn nhó.
Bẵng đi mấy hôm, Nhất Bảo không thấy Linh Đan đi làm nữa, trong lòng anh lo lắng thực sự. Cái ý định để bắt đầu một tình yêu của anh coi như thất bại, hay nói đúng hơn, sự ngập ngừng của anh đã biến đi cơ hội được gần gũi với người anh yêu. Anh thầm nghĩ: Linh Đan nghỉ làm là đúng, vì những chỗ thế này đâu thích hợp với cô ấy.
Nhất Bảo thọc tay vào túi quần, buồn bã quay gót ra khỏi phòng dancing, mặc cho mấy cô nàng tiếp viên son phấn lòe loẹt níu kéo. Ở quầy bên ngoài, Thảo Nguyên soi mói nhìn cái vẻ chán chường đó của Nhất Bảo. Thật lòng cô không thích những gã đàn ông lúc nào cũng cặp kè trong tay mấy em tiếp viên. Nhất Bảo đẩy mấy cô gái ra và tiến đến nơi Thảo Nguyên đang làm việc. Thảo Nguyên cúi xuống, vờ chẳng để ý. Nhất Bảo gõ tay xuống bàn và nói:
- Hết giờ, tôi muốn gặp cô.
Thảo Nguyên lạnh lùng:
- Tôi không rảnh.
Nhất Bảo cương quyết:
- Tôi đợi.
Nói xong, anh bỏ đi ra khỏi cửa. Thảo Nguyên chăm chăm nhìn theo bằng ánh mắt nảy lửa. Tuy rất bực mình, nhưng cô không thể nào từ chối được.
Hết giờ làm, Thảo Nguyên dắt xe ra thì bi. Nhất Bảo chận lại:
- Xin lỗi cô. Tôi có vài điều muốn nhờ cô. Chúng ta hãy vào quán kia nói chuyện nhé.
- Nhờ à? Anh bắt ép tôi thì đúng hơn. Tôi phải về, nếu có gì cần, anh cứ nói.
Nhất Bảo chậm rãi nói:
- Cám ơn cô. Tôi muốn biết về Linh Đan.
Thảo Nguyên cười nhếch mép:
- Hừ! Anh hết các cô gái rồi hay sao, mà tán tỉnh con bé? Nó nghỉ rồi, anh hãy tránh xa nó ra. Hãy để nó yên ổn, anh hiểu chưa?
Nhất Bảo cũng không vừa:
- Cô là một người bạn tốt, có lẽ tôi chọn nhằm người để hỏi. Xin lỗi cô.
Anh bỏ đi. Thảo Nguyên nói theo:
- Nó có người yêu rồi, anh hãy để nó yên.
Chẳng nhận được sự phản ứng từ Nhất Bảo, Thảo Nguyên càng cảm thấy hậm hực. Cô lên xe, đạp mạnh peđdan, chiếc xe vút mạnh về phía trước.
Về phòng, vừa thấy Linh Đan, Thảo Nguyên đã mắng vốn:
- Linh Đan, tức ơi là tức, hồi nãy, chị bị anh chàng bữa trước chận lại.
Linh Đan đang cắm cúi viết bài, nghe Thảo Nguyên oang oang từ cửa, cô tròn mắt ngước lên hỏi:
- Anh chàng nào hả chị?
Tú Nam cúi xuống mở đôi giày và nói:
- Anh chàng để ý em ở nhà hàng Sao Mai, chứ anh chàng nào? - Cô tiếp tục hạch tội Nhất Bảo - Đàn ông chẳng đứng đắn, nhìn vào là biết liền, vừa bước vào, hai tay có sẵn hai em.
Linh Đan quan tâm hỏi:
- Anh ấy hỏi gì hả chị?
Thảo Nguyên lườm mắt nhìn Linh Đan:
- Hỏi em chứ hỏi ai? Linh Đan, chị nói thật nhe. Em không được quan hệ với hạng người đó. Họ giàu mặc họ, con trai nhà giàu đâu phải muốn làm gì thì làm. Em nghỉ làm là đúng đấy.
Câu nói của Thảo Nguyên khiến Linh Đan suy nghĩ. Cô khẽ nhíu mày rồi ngồi thẫn ra trước bàn học. Tú Nam thay quần áo rồi leo lên giường Linh Đan. Cô ôm vai Linh Đan thì thầm:
- Em đừng lo, chị cho hắn một trận rồi, cảnh cáo hắn không được đụng tới em, chị bảo em đã có người yêu.
Linh Đan im lặng một hồi, khẽ thở dài, cô từ từ nói:
- Cám ơn chị.
Thảo Nguyên không hiểu tâm trạng của Linh Đan, nên cô cứ ngỡ mình đã làm yên lòng cô em cùng phòng. Cô cười xòa:
- Chị em chúng mình nên bảo vệ nhau chứ. Thôi, em học bài đi. Chị phải đi nghỉ đây, suốt buổi đứng ở quầy mỏi rả cả chân.
Đợi Thảo Nguyên đi xuống, Linh Đan nằm dài ra giường, tâm trạng rối bời. Đã mấy ngày, cô cố ép con tim mình, tâm trí mình không nghĩ đến Nhất Bảo. Vậy mà... cô không thể trốn tránh được. Mỗi đêm đi làm, đôi ánh mắt giao nhau đầy ngụ ý cũng quá đủ làm con tim đang yêu run rẩy với sức sống mãnh liệt. Có thể cô đúng khi trốn tránh ánh mắt đó.