Số lần đọc/download: 6463 / 20
Cập nhật: 2016-03-11 16:31:56 +0700
Chương 4 -
H
ai năm đã trôi qua trong lặng lẽ, Toàn Anh vẫn sống lạnh lùng cô độc và hình ảnnh Du Ca vẫn cháy trong nỗi nhớ đầy rày rứt của con tim, càng ngày Toàn Anh càng nhận rõ tâm hồn chính minh rằng anh yêu cô biết bao. Khi nghĩ về Du Ca, lồng ngực anh lại nhói lên một cảM xúc xót xa nhưng cô vẫn cứ xa vời.
Đã nhiều lần anh tìm cách liên lạc với Du Ca bằng thư từ, điện thoại sang Canada nhưng cũng ngần ấy lần trả về cho anh sự im lặng, cả cha mẹ vợ Toàn Anh là ông bà Du Hải mồi khi tiếp chuyện cũng điênthoại với anh cũng trả lời chung chung mà không hề nhắc tên Du Ca với anh. Và thế là anh đành tiếp tục một mình ôm trọn sự bức rức nhớ thương theo ngày dài tháng rộng.
Một ngày chủ Nhật nữa đà qua, Toàn Anh một m`inh chôn ngưỜi trong căn nhà riêng của minh- ngồi lim người trên ghế sa lông trong phòng káchh và ngổn ngang những suy tư, nhớ quay quắt cái dáng mảnh khảnh đầy ngổ ngáo và giongnọi trêu đùa hóm hỉnh của Du Ca - Tất cả chỉ còn là hoài niệm. Đến những ngày tháng sau này Toàn Anh mới nhận thấy một điều óai oăn là đời sống của anh đã bị Du Ca tác đo:^.ng nhiều như thế nào, ảnh hưởNg nhiều nư the6' nào, cô âm thầm chăm sóc, lo lă"ng cho anh hết mọi thứ một cáh sâu sắc. Còn anh? Anh không hề để mă9't, quan tâm hay dành cho cô một ưu ái nào, mãi đuổi theo một bóng hình khác, tự hào vì bên cạnh luôn là một bông hồng kiêu sa mà không hay đấy chỉ là sưngộ nhận cứ ngỡ là tình yêu.
Xa Lệ Thy, lơinòi chia tay cứ trơn tuột mà không nghe con tim tràn đang đâu xót. Còn Du Ca hai năm rồi hình ảnh cô lúc nào cũng tựa con sóng ngầm ấn sâu trong tâm hồn anh. Biết nhận thức đúng tình yêu và cha6 giá trị của hạnh phúc thì đã hành phúc thì đã lơ làng.
Mỹ Anh và Tố Anh Anh bướv vào nhà mà Toàn Anh vẫn không hay. Từ tưởng anh đang đi hoang mất rồi
- toàn Anh
Tiếng gọi làm anh choàng tỉnh:
- Thưa mẹ mới qua.
Bà Toàn anh ngồ xuống ghế, bà đưa mắt nhin Toàn Anh mắt nhìn Toàn đầy dịu, bao dung:
- Lại nhớ đến Du Ca nữa chứ gì?
Giọng?Toàn Anh ngưỢng ngập:
- Con đang tự trách mình.
- Mỹ anh chun mũi nói leo:
- Muộn rồi anh anh thân yêu của em ạ.
Bà Tố Anh trừng mắt nhìn Mỹ Anh:
- Con im đi không, lớn rồi ăn với nói cho cẩn thận.
Mỹ Anh vẫn ấm ức:
- Giản dị - hoà đồng - bộc trực - thông minh.. chị Du Ca như the6', vậy thì anh chê ớ điếm nào, để chạy theo cái dáng khoe mẽ, hình thức, kiêu ngạo của bà Lệ Thy. Vậy quý ở trong tay thì không biết giữ,lúc mất rồi lại đâm tiếc thở vẫn than dài.
Bã tố Anh nạt nhỏ:
- Con im, Mỹ anh.
Toàn Anh cười buồn:
- Em nó nói đúng đó mẹ.
Bà Tố Anh nạt nhỏ:
- Con im, Mỹ Anh.
Toàn anh cười buồn:
- Em có nói đúng đó mẹ.
BÀ Tố anh từ tốn nói:
- Toàn Anh à, dù sao thì chuyễn cũng đã rồi, hơn nữa cũng hai năm rồi, thời gian không gọi là lâu nhưng vẫn không phải là mau, thôi thì con nên quên đi mà nghĩ đến những tới, dù sao ba mẹ chỉ có con là con trai, con buồn thì ba mẹ sung sướng gì cho cam.
- Con biết làm gì bây giờ.
- Thu xếp về ở chung cùng ba mẹ, sự thật ma `nói con sống mộit mình như vậy ba mẹ không an tâm.
- Con không đành lòng nhìn ngôi nha nay vắng hoang, bởi vì thâm tâm con luôn mong đợi Du Ca.
- Nhưng cơm nước, áo quần và những thứ linh tinh khác, ailo c ho con.
- Một mình dễ sống lắm mẹ à.
- Sao con không thêu một người làm.
Mỹ Anh gắt gỏng;
- Con đề nghĩ ma6'y lần mà anh hai hổng chịu, ảnh thích thế thì mẹ cứ chiều.
BÀ Tố Anh gằn giọng:
- Chiều sao được mà chiều. Bây gời mẹ cho con hai điều kiện: Một về nhà ba mẹ Ở. Hai là phải thuê người làm.
Toan Anh lấp lửng:
- Dạ để con suy nghĩ lại.
Vẫn nghiêm giọng, bà Tố Anh tiếp:
- Không có suy nghĩ, nội trong tuần nay con sẽ trả lời cho mẹ hay.
- Dạ con hiểu.
- Còn điều này nữa, mẹ nghĩ đây mới là vấn đề quan trọng đã khiến mẹ đến tìm con.
Toàn Anh hở hững đáp:
- Xin mẹ cứ nói:
- Tốt! Ba mẹ vừa mới nhận được thư của anh chị Du Hải hôm qua. Trong thư bảo rẳng Du Ca đã về đây gần tháng rồi.
Đang ngồi xuôi xi, buồn biu lơ đểng lắng nghe bà Tố Anh nói, chợt cái tên Du Ca vừa rơi tuột khỏi khẽ môi của mẹ đã làm Toàn Anh tỉnh người, vụt ngẩng đầu lên:
- Thật không mẹ?
- Có bao giờ em nói dối con cái bao giờ.
- Như vậy thì Du Ca sẽ trở về với con.
Bà Tố anh lắc đầu:
- Côn nên nhìn vào sự thật.
Toàn Anh ngạc nhiên:
- Sao mẹ nói vậy?
Bà Tố Anh từ tốn giải thích:
- Du Ca về lại VN đã gần tháng nhưng vẫn không hề có một chút liên lạc về gia đình này, điều đó chứng tỏ rằng nó không muốn ràng buộc với những sự việc đáng tiếc mà con từng gây ra cho nó.
Giọng Toàn Anh buồn bã:
- Con không tin Du Ca cứng lòng đến thế.
- Tin hay không thì tùy con, mẹ chỉ phân tích theo sự thật thôi. Cương vi của cmẹ là luôn luôn muốn tất cá để cho các con được vui vẻ hanh phúc.
Nghỉ một chút để trút bỏ tiếng thớ dài còn vương vít trong trái tim người me, bà tiếp tục nói:
- Con đà xử sự không phải vớiDu Ca, con làm cho ba mẹ cũng tuithẩn khi nghĩ đến sui gia, nhưng ra6't may họ là những người hiểu dạt lý tình nên vẫn không nặng nhẹ tiếng nào. Thôi thì các con nên tự sắp xếp lấy cuộc đời mình, mẹ luôn là hậu thuẫn tốt nếu một lúc nào đó các con cần.
- Lớn cả rồi, phải cần thận, cân nhắc khi quyết định một việc gì nhất là chuyện hạnh phúc. Mẹ nói ít, nên hiểu nhiều, mẹ về, ba con vẫn còn buồn con nhiều lắm.
Toàn Anh nắm lấy tay mẹ đầy thân tình:
- Con xin nghe lời mẹ dạy, nhờ mẹ lựa lời khuyên ba giùm con.
Bà Tố anh đứng dậy ra về, Mỹ Anh vẫn đứng nán lại cửa nói ráng thêm:
- Điều trước tiên em khuyên anh là nếu muốn sống chung với chị Du Ca, anh phải thật sự dứ tkhoát vơi Lệ Thy một cách quyết. Thứ hia anh hoàn toàn không hiểu một chút gì về Du Ca cả. Anh sẽ thất bại nếu chưa biết tâm tính, sớ thích, ý nguyện cúa chị ấy.
Một ngày cũng giống như mọi ngày, vòng quay trái đất vẫn đều đặn và con người vần phải sống, phải ăn, phải thở vẫn phải làm việc. Du Ca sau hai năm xa cách nay cô lại trở ề VN, ngoài một t rái tim bị thương tổn cô vẫn cố gắng nghĩ va làm những điều gì đó tốt đẹp, bình an cho bán thân cũng như ngoài xã hội.
Suốt tháng nay cô không hề từ chối bất cứ cuộc vui nào do các bạn mời gọi, cũng như không hề vắng mặt trong các việc từ nhiện xã hội. Cô thuê một căn nhà nhỏ nhưng khang trang bên vùng ngoại ô Thủ Đức, khi vui cô ghé qua gallery của Nguyễn, khi buồn cô lại tấp sang cửa hàng Minilab của Hạ Lý. Cũng có khi đầu óc cúa cô hơn 'man mán cô lại rạp người trên chiếc Bonus một trăm hai mươi lăm phân khối lạng lách trên xa lộ cợt dùa vớit thần chết. Thỉnh thoảng sự ngổ ngáo bụi dời traong tâm cô đi vắng, để rồi phút buồn lan man, lãng mạn về chiếm chỗ, cô lại hiền ngoan ngoan trong bộ áo dài thướt tha ngồi thong dong trên chiếc xích lồ tìm đến quán cầ phê nhạc sóng của anh hai " bích La", để được ôm đàn guitar hát nghêu ngao đôi bản tình ca, cho khách thưởng thức hương vị ngọt đă"ng cúa cà phê lẫn với phiên khúc buồn trầm cúa ca sĩ nghiệp dư Du Ca. Cô sống rất tùy hứng và không hề lệ thuộc vào một trật tự bắt buộc nào. Có thể tuần trước người ta thấy cô có mặt trong nhóm cứu trợ lũ lụt ở tỉnh Đồng Tháp thì tuần sau cô ' một mình, môt bong' đến làng S.O.S. Ở Thủ Đức thăm và tặng quà cho các em trẻ mồ côi, bị tật bẩm sinh.
Duy chỉ có một ngôi nhà cô không hề đặt chân đến và một người cô không hề nhắc tên. Dù rằng trong những ngày tháng tha hương, tâm trí cô luôn phủ đầy hoài niệm về sự được mất cúa cuộc hôn nhân không có tên gọi Hạnh Phúc. Để rồi trong nồi nhớ cứ bập bềnh biết bao câu hỏi: Người ấy đã lập gia đình chưa? Có lẽ là hạnh phúc lăm? Hẳn rồi người ấy đã quên ta? v. v.?
Cuối cùng cô đã trở về theo sự níu buộc sâu thẳm của trái tim. Nhưng khi có mặt nơi quê hương thì cô lại nhớ về biết bao phiền muộn bất công mình đà từng mang trên vai. Cứ thế mà cô sống trong vô số những mâu thuẫn giằng co giữa nên và không nê, gặp và không gặp.
Một ngày chủ nhât thong thả để thu giãn hệ thần kinh và gân cốt. HÔm nay Du Ca lười quá chẳng muốn đi đâu cả. Cô nằm dài trên ghế sa lông hết theo dõi bóng đá đến chương trình ca nhạc trên ti vi và cuối cùng là nhớ... nhớ... và nhớ... Ôi ký ức sao cứ mãi vướng vít hình bóng ấy? Ôi tình yêu - tình yêu... Thuở trái đất chỉ có Adam và Ea thì tình yêu được cảm nhận và bắt nguồn từ đâu? Từ trái cấm lơ lửng trên cành cây mộng? Từ những lời dụ dồ của ma quỷ? Từ sự cấm kỵ cúa Chúa đã tạo cho hai người sự tò mò thăc mắc? Từ mũi tên nghịch ngợm của vị thần Tí hon mang tên ehos. Ông Adam và bà Eva ơi trái cấm ấy khi ăn vào có thấy vị đắng lẫn trọng vị ngọt không?
Suối có đời suối
Sống có đời sông
Biển có đời biển.
Suối để về sông.
Sông tìm về cọi biển.
Biến vẫn định vị một chỗ duy chỉ có co nước là mãi vật vờ trôi hoài - trôi hoài. Còn tình yêu của ta lại không có mộ tnơi chốn đế tìm vệ Yêu thương là cái quái quỷ gì? Tại sao ta lại nhơ" anh nữa rồi.
Không chịu nốI cái cảnh nằm cô ôm nỗi tương tư, cô lại vùng dậy đi nhanh vào nhà trong. Khi trớ ra cô đã khoắc lên người một bộ cách khác đi ra phố. Cứ thế cô thong dong trên con ngựa sắt. Có lúc bất thần cô tăng ga cho chiếc xe lao nhanh về một đường hữ S ngoạn mục đẹp như các diền viên biểu diễn xiếc mô tô. Có khi cô thả nhẹ ga và chiếc xe chạy với tốc đọ ngang bằng một người đi bộ. Cuối cùng cô dừng xe lại trước gallery. Một chân chống xuống đất, một chân gác hờ lên cần số, cô ngông nghênh bấm còi xe liên hồi, không đầy một phút đã thấy Nguyễn từ trong bước ra. Gương mặt anh tươi lên khi thấy Du Ca.
- Đúng là thần giao cảm cách, đang nhớ đến em thì em đã có mặt.
D C chum mũi cười cười:
- Em thì đang buồn nẫu cả người chắng biết nên sống ra sao cho hết một ngày chủ nhật.
Nguyễn nheo mắt:
- Rồi tìm đến anh.
- Anh có rảnh không?
- Đế làm gì?
- Cho em tạm ứng anh.
- Bao gio8` trả lại.
- Khi nào cơn buồn và nỗi cô đơn bớt nguậy ngoa. trong tâm hồn em sẽ trả anh về.
- Anh không hẹp lòng để em thấ vong.
- Nhưng em không có chương trình cho cuộc di này. Làm sao đây?
- Em nên nhường quyền quyết định lại cho anh.
- Bằng lòng thôi. Ta đi chưa?
- Chờ anh một chút.
Nguyền đi vào tron, một lát sau anh trớ ra bộ đồ jean màu xanh da trời, chân mang đôi giày Adidas thế thao. Cả con ngưo8`i anh toát ra một một tính chất lãng tử và đầy nét phong trần.
Du Ca ngồi lùi về phía sau nhường tay lái cho Nguyễn. Chiếc xe lướt nhẹt trên đường phố. Du Ca hỏi:
- MÌnh đi đâu đây?
- Thay đối không khí. Anh sẽ chở em vê miền quê. Ở đó gió mây đều trong lành chư" không quến đặt chất thải công nghiệp như ở đây.
- Như vậy thì tuyệt vời thật.
- Xem ra em vãn còn yêu đời chứ đâu có kiệt khô langmãn như anh tưởng.
- Không biết nữa, đôi khi em thấy đầu óc mình trống rỗng kh^ng bu^`n, không vui và không đợi mong một điều gì cả. Hình như em thấy mình là một kẻ thừa hay sao ấy.
- Ngữ điệu của em sao đầy bị quan vậy. Vẫn connhờ, còn yêu " người ta" hử?
Bỗng dưng Du Ca nghe bực:
- Kh^ng nhắc đến chuyện ấy ở đây, làm ơn dùm em.
Ngồi phía sau xe không thấy được khuôn mặt đầy tư lự củ Nguyễn:
- Anh xin lỗi.
Du Ca đánh trống lãng bằng cách lái sang mầu chuyện khác. Giọng cô mang đầy ấm vui:
- Những khi ngồi một mình, anh làm gì đế hết buồn hả Nguyễn?
- Nhơ" em, nghĩ về em thế là hết buồn.
- Nghĩa là sao?
- Để thây trái tim mình bớt nồi cô đơn, xóa đi chút ít niềm hiu quạnh.
-...
- Tóm lại anh luôn cố đừng đế mình phảI rơi tuột vào những bị quan.
Câu chuyện cứ thế tiếp tục cho đến khi Nguyễn chạy đến địa điểm đã chọn. Dó là một khu vườn cây ăn trái đủ loại như sầu riêng, măng cụt, mận, mít, ẩn giữa vườn là ngôi nhà gỗ nho nhỏ, lối vào ngõ là hai hàng dâm bụt đầy những cánh hoa đỏ thắm. Du Ca trông thấy khung cảnh nên thơ yên tĩnh này bật thốt:
- Tuyệt vời thật.
Nguyễn vừa dắn xe vào sân vừa trả lời:
- Khu vườn này anh mua lại từ gia đình một người bạn. HÓ thích ở thành phố nên bán để lên đấy sinh sống.
- Ngẫm nghĩ cũng kỳ.
- em nói gì.
- Người ở thành phố như chúng ta thì muốn tìm về đây. Còn ở đây thì lại thích bon chen lên thành phố.
- Mồi người một sở thích đúng không? Có ai giống ai đâu.
Nguyễn lấy chìa khóa mở cửa nhà, Du Ca mang thức ăn từ ngoài xe vào mà lúc trên đường họ đã gh'e mấy quán đọc đường để mua. Cô mỉm cười:
- Chỉ chó hai người ăn mà em tưỞng anh mua cho 10 người chứ.
- Anh bảO đảm vơi em sau khi chiều về chỉ còn lại mấy bịt ni lông không thôi.
- Em không ăn nhiều vậy đâu.
- Đừng nói trước cô nhỏ.
Đặng đặt thức ăn xuống bàn, Du Ca bỗng khựng sững lại ngó Nguyễn trân trân. Tiếng cô nhỏ vừa bật thốt khỏi cửa miệng Nguyễn làm cô nhớ đến một người. Lâu lắm rồi cô mới nghe gọi lại, một ngôn từ nhỏ nhoi mà vẫn đủ làm tim cô thối đau.
Nguyễn ngạc nhiên trước tia nhìa của cô:
- Làm gì nhìn anh dữ vậy?
Du Ca bối dối:
- À không. KHông có gì.
Giọng Nguyễn nửa đùa, nửa thật:
- Đang đi đường nă"ng, giờ bước vào nhà nhìn anh lại hoá ra anh chàng nào thì khổ cho anh.
Nói xong Nguyễn bật cưỜi đầy vẻ trêu chọc. Du Ca nguýt anh một cái đầy sắc bén. Nguyễn lẩm bẩm trong miệng: " dễ thương không chịu được "
- Giờ mình ra vườn chơi, sẽ có một chỗ em rât thích đấy.
- Anh lúc nào cũng bí mật.
Nguyền cười tảng lơ quay người bước đi, Du Ca theo sau. Thì ra ơ cuối khu vườn là một dòng sông nhỏ, nước trong xanh màu ngọc, nước đang lớn mạng từng mảnh lục bình trôi bình thản. Từng chùm hoa tim tím dịu dàng cứ như lung linh trong sắc nắng. HỘ ngồi bên nhau dưới tản cây mù u. Trước khung cảnh nên thơ, bình yên như thế này, bất chợt trái tim Du Ca bỗng thấy buồn ngang - Du Ca nghe miệng mình thốt ra lời nói đầy tư lự:
- " kh^ng thấy nhưng nghe giữa hững hờ."
- Em đăm chiêugì thế Du Ca?
- Em nghĩ về đường trôi của những cánh hoa lục bình.
Du Ca nhặt một hhòn sỏi nhỏ ném thẳng ra xa, dòng nước thoáng chao động rồi trớ về sự êm ả cố hữu lúc ban đầu. nguyễn ngồi yên lặng ngắm gưƠng mặt đẹp của Du Ca lòng gờn gợn một nỗi buồn và phản phất trong tim chút ghen tuông với một kẻ thứ ba vắng mặt. Hắn vậy mà tốt phước, đôi xử vơi Du Ca không ra gì nhưng cô vẫn đặt trọn lòng yêu. Một tình yêu lặng thầm kín đáo, mà vui buồn gì cô cũng giấu kín bưng không bao giờ lộ hé cho mọi người hay. VÀ cả anh nỮa, cứ mang một trái tim mù loà mà gởi tình không có bến bờ hạnh phúc, niềm vui. Yêu thương anh dành cho Du Ca dù có ngàn lần ngọt ngào nông nàn, cũng không thể loá thành ngọt lửa hồng đốt cháy được cái hình ảnh mà cô luôn khắc sau tận tim hồng.
- Anh ngắm em kỹ thế.
Im lặng một vài giay để tự châm cho mình điếu thuốc, Nguyễn hít sâu làn khói rồi thở ra nhẹ nhàng và rất từ tốn anh trả lời cô:
- Nhìn em, tự nhiên con sâu tò mò trong anh cứ ngoa. nguậy lung tung.
- ChuyểN gì?
- Anh nghĩ sao em cư" luôn dễ dãi với nỗi cô đơn của chính mình.
- Anh định điều trà em phải không?
- Anh nói chuyện vơi em với tính cánh người bạn.
- Vậy thì cô đơn anh làmg gì?
- Không làm gì cả.
- Nghĩa là sao?
- Nghĩa là cứ để cho tư tưởng mình đi hoang ngang, dọc, tiến tới hay thụt lui.
- Cuối cùng sẽ được gì?
- Có thể sự đi hoang ấy giúp anh tìm thấy được phương cách khác sống hay hơn hiện tại bây giờ.
Du Ca tiếp lời Nguyễn một cách giễu buồn:
- HOặc là có thêm một cô đơn nữa làm bạn bè với những cô đơn đầy chật trọng tâm hồn.
- Cũng có thể em nói đúng.
Nhìn nhau rồi bật cười:
- MỐi tình đầu của anh ra sao vậy nguyễn?
Nguyễn trả lời đầy tự lự:
- Cũng giống như bài thơ " Phượng hồng" cúa Đỗ Trung Quân vậy thôi.
- Anh đọc thử em nghe.
Mối tình đâu của tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cứa lớp
Là áo ai bay tră"ng cả giấc mơ
Là một bài thơ còn hoài trong vớ
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về...
- NgưỜi ấy bây giờ ra sao?
Giọng N đầy vắng xaa:
- Lấy chồng, sinh con và cũngn giống như bao thiếu phụ khác tiếp tục ru hỡi, ru hời câu hát: Bướm vàng đậu nhánh mù u, lấy chồng càng sớm, lời ru càng buồn.
- Nên thơ, lãng mạn, buồn buồn.
- Môi tình đầu bao giờ cũng vậy, thoảng đến, thoảng đi, không để lại giấu tích, nhưng vẫn vương vít mùi hương của kỷ niệm tuổi mới lớn.
Du Ca đưa mắt nhìn lên trời, ở trên ấy co những vạt may xanh vẫn tiếp tục bay, gió vẫn đuổi rong một đời à cô vẫn chU8a rứt ra được nỗi cô đơn trong tim. Còn hạnh phúc cúa cô cũng đang đỏng đảnh kiêu ngạo để trêu cợt cô.
Dám cưới được gói gọn trong khuôn viên của quán cà phê nhạc sốnng " Bích La" đơn giản nhưng vẫn không kém phần trang trọng, ấm cúng. Một kệt hợp hạnh phúc trăm năm không khoa trương ồn ào như nhu8~ng kẻ có lắm tiền nhiều của, mà chỉ thu gọn trong sưthận tình với sự góp mặt bạn bè thân cùng một vài khác lạ, mà theo sự đánh giá thì có lẽ họ là bà con cô dâu hoặc chú rể.
Du Ca bước từng bước châm đầy tự tin qua những dãy bàn đã đầy ngập người ngồi, cô thẳng đến cô dâu, chú rể dạng bị nhóm Vườn Thu vây quanh trêu ghẹo. Ở đó Bích Quy trang phục cô dâu trông xinh như một hiên sứ và anh hai " bích La" trông bộ complet màu khói nhang đang đóng vai chú rể. CẢ h ai đang nở nụ cưỜi tưƠi đầy hoan hỉ, hạnh phúc. Trông thấy Du Ca cá bọn VN đồng loạt la to:
- Viên ngọc quý Du Ca - hoan hô.
Bích Quy một tay ôm hoa tươi, một tay choàng qua người Du Ca thật thân tình:
- Nãy giờ em và anh hai cứ ngóng chị mãi.
Du Ca hôn phớt nhẹ lên má cô dâu:
- BQ hôm nay xinh quá trời.
Anh hai "Bích La" lên tiếng:
- Sao chỉ khen mỗi cô dâu mà chú rẻ nữa chi.
Giọng Du Ca đầy lém lỉNh:
- Con chủ rể hử, có khen mấy thì cũng không hơn " ba lít" đâu.
Cả bọn lại cười cái rần, anh hai "Bích La" đưa tay vuốt nhẹ hàm ria mép của mình cười thoải mái:
- Giọng lưỡi của em lúc nào ũcng chua như dấm cả Du Ca à.
Du Ca cười cười ấn mạnh gói quà vào tay chú rể:
- Chúc mừng hạnh phúc.
Toàn Dịa nãy giờ đứng sau lưng Hạ Lý ưỡn người lên đối diện vơ"i Du Ca. Trên tay của Tuấn Địa là một chai Maxime chính hiệu chỉ mơ"i vơ"i một đôi chút. Anh rót rượu đầy vào chiếc cốc chân cao đưa cho Du Ca nói;
- Không thể chúc mừng suông cho em mượn ly rượu của anh " đì" cô dâu, chú rể. Đầy cầm ly.
Du Ca đưa tay đón nhận ly rượu miệng cưỜi im lặng. Hạ Lý hối thúc:
- Sao im lặng vậy Du Ca, khai khẩu đi chứ.
- ĐỪng nóng, chẳng qua là em đang tìm đôi ba từ ngữ cho có vẻ văn hoá một chút đây mà. Bầy giờ thì em chúc đây.
Du Ca làm ra vẻ nghiêm trang, cô tằng hắng lây giọng đưa tay nâng cao ly rưỢu nang mặt cô dâu chú rể nói:
- Dù ngày dài, tháng rộng vẫn luôn kmong mỏi tân lang và tân giai nhân sẽ mãi mãi yêu nhau như thuở đầu. Ly rượu này đề nghị đôi uyên ưƠng uống cạn.
Tiếng vỗ tay vang lên, anh hai Bích La đón lấy ly rượu của Du Ca đưa. Anh gãi gãi đầu trông thật buồn cười. Nguyễn đệm tiếp lời Du Ca:
- Anh hai mà uống rưỢu cho BQ là phạt thêm ba ly nữa đấy.
BQ cãi lý một cách yếu ớt:
- Sao lại "đì" hai người "tui" qúa dzậy?
Du Ca trêu chọc:
- NÓi lạ à nghen, hai người là nhân vật chính mờ, bây giờ uống đi, mặt cô dâu hồng hồng đỏ đỏ càng thêm đẹp chớ có sao đâu.
- Uống thì uống sợ gì.
- Dô... Dô... Dô.
Cô dâu và chú rể vừa uống xong ly rượu thì lại bị các bàn tày những bàn khác lôi kéo đi. The6' là nhóm VT không còn dịp trêu ghẹo. Cả bọn ngồi xuống chung nhau một bàn. Du Ca dưa mắt nhìn theo BQ rồi rự hỏi: Tâm hồn của cô dâu BQ trông cuộc hôn nhân tự nguyện này thế nào nhỉ? Vui? hạnh phúc? Bình an? Và chắc chắn một điều không giống tâm trạng của cô dâu Du Ca ngày trưỚc với cuộc hôn nhân khiên cưỡng đầy muộn phiền. Ý tưởng lan man nhảy múa trông đầu bỗng nhiên làm cô như muốn khóc. Đưa ly lên môi cô hớp nhẹ vài hớp bia để che giấu sự xúc cảm, nhưng vẫn như đọc thấy đôi mắt của Nguyền đã thấu suốt trai tim mình. Ngồi kế bên cô, Nguyễn hỏi khẽ:
- Em buồn hả Du Ca?
Du Ca trả lời một câu lãng trân trân:
- KHông vui thì phải buồn biết làm sao hơn.
- Em vẫn cứ một mình cất giữ tình yêu đơn phương ấy đến bao giờ mới quên đây?
Du Ca lại đưa mắt nhìn về phía xa nơi có cô dâu và chú rể đang đón nhận lời chúc của mọi người nhưng trí óc thì miên man ằng có nên trải lòng yêu thương. Rằng cô đang ngồi với người này mà nhớ về người kia và trong giây phút nhớ nhung này, trái tim vvẫn cảm nhận được rằng ngưỜi vắng mặt kia gần gũi và sâu đậm trong tâm linh cô quá. Rằng có một thời cô đã từng đóng vai một cô vợ, luôn đem lòng lo lắng yêu thưƠng cho chồng nhưng cô chắng được gì ngoài những điều trơ khấc buồn đau. RẰng mối tình đầu của cô đầy cả tin, ngộ nhận những tưỞng yẻ6u người, người sẽ yêu ta... Cuối cùng thì chuyện hai người chỉ tồn đọng những sợi tơ chùng xa xót.
- Có lẽ vì em không đành lòng quên.
Câu trả lời buồn rưỢi của cô vừa tuột khỏi mồm vừa đủ độ lâng lâng sầu cho người tiếp chuyện, thì cô lại đốt ngột chuyển ngữ sang một âm vui nhắc nhớ họ trờ về thực tại:
- Thôi đừng nhắc những chuyện không vui. Quên đi.
Cô lớn tiếng nói cho moi người trong bàn cùng nghe:
- Chúng mình cùng uống mừng hôn lễ cúa bạn mình đi. Sao hôm nay Du Ca muốn say theo ngày vui này quá.
Hạ LY ngồi đối diện vơi Du Ca tiếp lời:
- Tôi cũng giống Du Ca thèm say quá trời.
- Tôi cũng vậy.
- Tôi nữa.
- Một. Hai. BA.. Dô.. Dô.
Tiếng thủy tinh chạm nhau. Tiếng cười đùa rôm rã ôm xiết lấy ngày đám cưới cứ tiếp tục kéo dại Tiệc mặn vừa xong thì tiệc ngọt nối đuôi với phần đệm thêm là chương trình nhạc sóng và khiêu vũ. Chương trình được mở đầu với bản hoà tấu " Ngày tân HÔn". Từng đôi bắt đầu đưa nhau ra sàn nhảy Nguyễn vẫn không hề rời xa Du Ca nửa bước
- Mình nhảy bản này Du Ca nhé.
Du Ca lắc đầu từ chối:
- KHông! Em muốn vễ.
- Em có sao không?
- Tự em muốn vậy thôi.
- Anh sẽ đưa em về.
- Không cần đâu. Tự em ra vễ, anh dừng rời cuộc vui vừa mới bắt đầu. Em là bóng, còn Hạ Lý là hình - Anh nên chọn lấy hình mà đứng bắt bóng.
Nguyễn thả ánh nhìn dịu dàng vào đôi mắt cô:
- Em khéo chọn cho anh lời khuyên tốt, vậy thì anh cũng muốn dành cho em lời khuyên tốt nữa đây.
Du Ca cười thật thà:
- Em đang nghe đây.
- Toàn Anh là bóng, anh là hình. Em nên chọn lấy hình mà đừnng bắt bóng.
- Con tim của mỗi ngưỜi đều có hươ"ng đi riêng, anh đừg sao y bản cháng câu em nói.
- Vậy thì con tim anh cũng có lý lẽ riêng, em đừng ép buộc anh vào những điều anh không muốn.
DuCa lại cưỜi trớ về trạng thái tinh nghịch lúc đầu:
- BẢo anh yêu chứ có báO anh chếd dâu mà anh nhăn mặt nhíu mày giống gã hề vậy. Hạ Lý có gì thua kém em đâu thậm chí còn tài năng và đa tài nữa.
Nguyễn làm mặt nghiêm:
- Anh đồng ý điều em nói nhưng HL là người bạn tốt cho anh hay hơn là một người yêu.
- Em kh^n thèm cãi lý với anh nữ. Em về đây.
Nguyễn làm mặt nghiêm:
- Anh đồng ý điều em nói nhưng Hạ Lý làm người bạn tốt cho anh hay hơn là một người yêu.
- Em kh^ng thèm cãi lý với anh nữa. Em về đây.
Vừa dứt lờ1i cô dợm quay người đi thì có cánh tay đưa ra kéo người cô lại:
- KHông được về. Định đánh bài tẩu hả Du Ca?
Giờ thì cả cô lẫn Nguyền đều bị vây chặt bởi nhóm bạn VT. giọng nhụa nhựa có mùi bia của Tuấn "Địa" cất lên:
- Tui để ý thấy từ đầu mùa mặn sang mùa ngọt, Nguyễn của chúng ta và Du Ca của chúng mình cứ thì thầm to nho chuyện riêng tự. Định phạt mà chưa phạt thì bầy giờ lại định rút êm. Tui đề nghị phạt.
- duyệt.
Du Ca chống chỏi yếu ớt:
- Em có lý riêng nên phải về sớm.
Anh hai BL lên tiếng:
- Mọi lý do riêng nào cũng phải dẹp sang bên vì hôm nay là đám cưới của anh và Bích Quy.
Du Ca lườm ngang chú rể:
- Bắt đầu có " hai mình" rồi uy hiếp em hí.
Tuấn Địa cắt ngang câu Du Ca nói:
- Uy hiếp em cho Nguyễn làm thịt bọn anh.
- Anh đừng có méo mó lung tung.
- Vậy thì nãy giờ hai người nói gì với nhau?
- Vô duyên.
Tuấn địa cười to:
- Du Ca không nói anh cũng biết mình vô duyên chứ đâu có đẹp trai đa tình như thằng Nguyễn. Có đúng không Hạ Lý.
Câu hỏi của Tuấn Địa đã đu8a ý nghĩ Hạ Lý đang trớ về với thực tại.
Mỉm cười gượng Hạ Lý trả lời nhưng đôi mắt có gì như xa xăm, buồn vướng:
- NÓi rất đúng.
Hạ LÝ lắc đầu để xua đuổi một ý tưởng vừa hình thành trong trí não: " tội nghiệp Du Ca? Tội nghiệp Nguyễn? Tội nghiệp cho mình? Tội nghiệp những trái timm cô đơn đang mệt mỏi rã riệu vì trò chơi cút bắt tình". Cô nói tiếp:
- Thôi chúng ta hãy cùng chia trọn cuộc vui cùng anh hai và BQ đi. Lúc nãy Du Ca bảo muo6'n say tại sao không say đi? Đi đâu cũng không trốn tránh được chính mình đâu. Vậy thì cứ say đi. Đời vẫn rất đẹp, rất hồng cơ mà.
Du Ca lặp lại lại nói Hạ Lý:
- Phải đời vẫn rất đẹp, rất hồng cơ mà.
Tại sao cứ phải khư khư ôm lấy nỗi buồn nặng trĩu trong lồng ngực. Tại sao lại không say để tìm lấy sự thanh thản cho tâm hồn. Là một cô gái có cá tính mạnh, cô ghét cái kiểu yêu đương sướt mướt, rầu rĩ sầu đời, than thân trách phận. Tất cả nhưnguỹ mị đó không nói lên được điều gì tốt đẹp. Sống làm người không có nghĩa là thu hẹp mình lại, mà ít nhứt là phải tồn tại vươn lên. Chắng giúp ích gì được cho đời thì chí í t đừng cho mình là mối bận tâm cho những người khác. Cười lên đi Dc...
Đám cưới rồi cũng tàn, cuộc vui nào cũng tàn. Mọi người ra về, Du Ca Cũng đủng đỉnh dắt xe ra đường, đưa tay xem đồng hồ chỉ mới tám giờ tối, còn quá sớm để vùi người vào giấc ngủ. Nguyễn cũng vừa dắt xe ra. Anh đến bên Du Ca:
- Vẫn chưa đủ say để có một giấc ngủ ngon phải vậy không Du Ca?
- Anh giống như vừa đi guốc trong bụng em ra.
- Không! Anh nói theo tâm trạng của anh thôi. Hãy thử một lần overnight đi Du Ca.
- em đã qua rồi cái tuổi choai choai loắt choắt đế tìm kie6'm những thú vui bốc đồng ấy.
- Nhưng cũng đâu chín mùi để em ngày thiện tịnh tâm quên bỏ hồng trần phải không? Anh không xúi biểu em phải lãng du hết một đêm đâu. Chỉ cần thêm một chút ngông ngôn cho vừa lòng mong mỏi quên buồn thôi.
- Ô kê! Ta đi thôi.
Hai chiếc xe hoà lẫn vào dòng đời về đêm.
Không khí lành lạnh khói sương, những ngọn đèn mờ ảo, âm nhạc từ dàn Compact Dics vừa đủ gợi sự lãng mạn trong lòng mỗi thức khách. Chiếc bàn gần cổng ra vào có hai người đàn ông không biết đã ngồi bao lâu mà trên bàn đầy những vỏ lon bia Tiger và xem ra họ chưa muốn két thúc cuộc nhậu. Bằng chứng là những đề tài vừa kinh tế thị trường, ký kết hợp đồng mua bán, vẫn rôm rả như pháp tết nổ. Chàng trai có đôi mắt sáng, chân mày rậm, mũi cao cùng với chiếc cằm cương nghị, ngồi đưa mắt ra ngoài cổng quán đang thoa thao với anh bạn ngồi đối diện với mình về thất lượng sản phẩm của hàng ngoại và hàng nội.
Một làn hương nước hoa quen thuộc đưa vào mũi anh đã làm anh ngừng bặt câu chuyện dang nói và nhìn ra ngoài ở đó vừa có một đôi nam nữ đi vào. Đôi mắt anh mở lớn và nghe như trái tim mình hàng vạn cánh tay cùng một lúc bóp nghẹt. Môi anh mím lại, trơ cầm vì mừng, vì giận. Đôi nam nữ đi ngang qua anh, họ vẫn vô tình không hề hay biết có một đôi mắt đã bắt đầu bám riết lấy họ. HỌ chọn một chiếc bàn khoảng giữa sân quán, gọi đồ nhắm và vài lon bia, trang phục trên người đã nói lên một điều họ vừa dự đại tiệc nào vừa xong. Chẳng ai khác đó là Nguyền và Du Ca sau khi ở đám cưới của dòng họ " Bích" về hai chiếc xe vòng quanh rong rong các đường phố và cuối cùng họ đã tấp vào ngồi quán vườn này. Không biết họ đang nói gì mà xem ra không kém phần sôi nổi, Du Ca bỗng che miệng cười khi Nguyễn vừa bật thốt một câu gì đó.
Phía ban ngoài của hai người đàn ông không khí bỗng dứng nín bắt. Gã thanh niên đẹp trai dã đứng dậy từ bao giờ, quai hàm bạch ra, đôi mắt như toé lửa, đôi tay dang nắm chặt như sẵn sàng lao vào một cuộc ấu dả và sẵn sàng nghiền nát tình địch đằng tất cả sự cuồng nộ của mình. Gã bạn đi theo bỗng dưng bị bất ngờ vì thái độ kỳ lạ cúa bạn mình đã bật hỏi:
- Cậu làm sao vậy Toàn Anh?
Mắt trừng trừng nhìn về phía Nguyễn và Du Ca. Toàn Anh trả lời gọn đanh:
- Vợ mình.
- Đâu.
Toàn anh im lặng không nói mà hất đầu về phía xa, gã bạn nhìn theo rồi gật đầu:
- Trời ơi dễ thương không chịu được.
Không đợi thằng bạn nói dứt câu. Toàn anh đã dấn người trước thẳng về phía Nguyền và Du Ca. Thằng bạn cũng hoảng hồn nốoi theo sau.
Đang định đưa ly bia lên môi để uống Du Ca bỗng sửng người khi thấy cái dáng cao lớn của Toàn Anh đứng sát bên mình. Quên phút ngỡ ngàng, Du Ca lại làm mặt tỉnh trước sự chạm trán không ngờ này:
- Chào anh.
Toàn Anh không cười, anh nói một câu lạnh lùng:
- Em vẫn còn nhớ hay em đã quên cưƠng vị cúa tôi là chồng em vậy Du Ca?
Du Ca cười cười:
- Nhớ thì sao mà quên thì sao?
Toàn anh gằn giọng:
- Để em biết được vai trò mình mà sử dụng đúng với tư cách của một cô gái có chồng.
Du Ca nghe nóng mũi trước câu nói của Toàn Anh:
- Anh không có quyền xúc phạm tôi.
- Vậy ai cho em cái quyền tự do giao du với kẻ khác một cách thân mật như vầy.
Biết Toàn Anh hiểu lầm sự quan hệ của mình và Nguyễn nhưng cô vẫn mặc nhiên thừa nhận một c'ach xấc xược:
- Đó là cá nhân riêng tôi không can hệ tới anh, quan hệ giữa tôi và anh đã được chấm dứt cách đây hai năm rồi xin anh nhớ cho điều này.
- Chưa xé bỏ hôn thú, luật pháp cũng chưa thừa nhận điều này thì dù 10 năm hay 20 năm dù chân trời góc biển em cũng còn là vợ của tôi.
Câu chuyện đã từ tiến đến sự căng thẳng. Sợ sẽ xảy ra sự xung đột của một trong hai người, Nguyền nãy igờ vẫn im lặng để cho hai người cố nhân đấu vỗ mồm đã buộc phải lên tiếng:
- Xin hai người nên giữ hòa khí, chuyện có thể giải quyết trong cởi mở, chúng ta là những người trí thức, lớn tiếng giữa quán xá không hay ho.
Toàn anh chuyển tia nhìn sắc lạnh sang Nguyễn:
- Anh tự cho mình là người có văn hoá mà không biết ngượng miệnt sao Nguyễn. Anh nên im lặng thì sẽ tốt cho anh hơn đấy.
Không ngờ Du Ca đệm vào một câu thật bặm trợn:
- Đừng để ý đến mấy kẻ điên, mình đi thôi Nguyền.
Cơn nóng đã bốc lên tới óc. Toàn Anh gằn giọng:
- Bỏ cái lối ngang tàng, ngông nghêng ấy đi Du Ca. Em có tin là tôi sẽ bạt tay em không.
Du Ca cũng không phải tay vừa:
- Thế anh có tin là tôi sẽ cho anh đo đường không?
Hai người đàn ông đứng ngoài cuộc hoảng hồn vội chen vào đứng giữa hai người. Bạn của Toàn Anh cất giọng can:
- Mình về thôi Toàn Anh. Không phải một giờ, một khắc là có thể giải quyết hết mọi chuyện. Mọi người chung quanh dang nhìn kìa.
Toàn anh vẫn giữ gương mặt hình sự:
- Giờ em có chịu theo tôi về không?
Bạn của Toàn Anh cất giọng can:
- MÌnh về thôi Toàn Anh. Không phải một, giờ, một khắc là có thể giải quyết hết mọi chuyện. Mọi người chung quanh đang nhìn kìa.
Toàn Anh vẫn giữ gương mặt hình sự:
- Giờ em có chịu theo tôi về không?
Du Ca hỏi giọng láu cá:
- Về à? Về đâu?
- KHông lẽ cái nhà em từng ớ xưa chẳng còn là chỗ em tìm về hay sao?
Du Ca trả lời xóc hông:
- Có lẽ là vậy.
Toàn Anh cố kìm cơn giận xuống:
- Tôi có lỗi với em điều này tôi không hề chối bỏ, nhưng gia đình ba mẹ tôi vẫn luôn cư xử tốt đẹp với em. Em có quyền trả thù tôi nhưng em cũng nên nghĩ đến sự thân tình gia đình ba mẹ tôi dành cho em chứ. Em về VN cả tháng trời hơn vậy mà chưa một lần em ghé về thăm hỏi ba mẹ tôi trong khi họ vẫn trông mong em. Thôi được em cứ làm theo ý của em thích nếu cảm thấy lương tâm mình không đánh động.
Rồi chẳng nói thêm câu gì nữa, Toàn Anh đến quyầy thanh toán tiền cuộc nhậu và bước thẳng ra về mặc kệ thằng bạn vẫn còn giữ chút phong cách lịch sự, cố nán lại vài giây phút chào từ biệt Nguyễn và Du Ca rồi mới lót tót theo sau.
Du Ca ngồi phich xuống ghế, sự ấm ức, buồn tủi cứ cứng trong lòng từ bấy lâu nay được giữ kín, giờ như đã vô phương che đậy, nó bỗng biến thành dòng sông ngôn ngự trôi thoát qua khỏi môi. Cô bắt đầu kể cho Nguyễn nghe về cái thuở trẻ thơ có con bé Bi Bo, có cậu nhỏ Tí cùng chung một xóm nhà, cô kể về cuộc hôn nhân bất hạnh của đời mình, cô kể về nội cô đơn trong vai trò làm vợ, cô kể sự ghẻ lạnh đến tàn nhẫn của Toàn Anh dành cho mình và cô cũng kể về tinh yêu đơn phương bất trí trong trái tim cô gởi trọn cho Toàn anh.
Nguyễn im lặng lắng nghe như một sự đồng tình, xẻ chia, san sớt. Đợi dến lúc Côi kể xong và giấu mặt mình trong đôi tay thon gầy đầy mệt mỏi. Anh mới lên tie6'ng vỗ về:
- Du Ca à! Muốn có hạnh phúc thì phải đâu tranh, em đã từng đấu tranh để hy vọng có một ngày Toàn Anh sẽ lại chăm sóc yêu thương em như những ngày ấu thơ. Thế sao em lại bỏ ngang cái công trình mình đã cất công xây dựng. Bản tính tự tin cúa em vẫn còn kia mà. Em còn yêu Toàn Anh thế tại sao em lại cho phép mình là ngưỜi chiến bại, để rồi một mình làm kẻ cô đơn. Hạnh phúc đâu phải là ớ trên trời rơi xuông, em hiểu không?
- Em biết anh rất yêu em, Nguyễn ạ.
- Anh không phủ nhận điều này.
- Vậy thì anh mâu thuẫn quá.
- Anh không hiếu ý em nói gì.
- Anh bảo hạnh phúc không phái từ trên trời rơi xuống. Muốn co hạnh phục phải có đấu tranh, sao anh không đấu trnh cho mình, mà lại khuyên em làm những điều không có lợi cho tình yêu anh dành cho em.
Nguyên cười buồn:
- Bởi iv` trong đáy mắt em anh đã đọc thấy được tình cảm em dành cho anh chỉ ớ vai trò cô em gái đối với một ngưỜi anh t rai không hơn không kém.
- Nhưng anh có nghĩ lời khuyên lúc nãy của anh sẽ vô tác dụng với em không?
- Tại sao?
- Toàn Anh yêu Lệ Thy chứ không yêu em.
- Anh không chắc chắn điều này vì thái độ Toàn Anh vừa rồi đã chứng tỏ anh ấy có nghĩ đến em.
- Nghĩ đến em ư? Sao anh không nói rằng đó chỉ là sĩ diện của một người đàn ông hơn là ghen tuông.
- Chỉ cần thoáng chớp mắt đã thấy cuộc đời đổi khác huốn hồ đã hai năm không găp lại. Lòng Toàn Anh nghĩ gì, toán tính gì làm sao em biết. Hơn nữa nếu đã yêu Lệ Thy sao hai người không cưới nhau.
D Ca yên lặng lắng nghe một cách suy tư. Từng câu từng lời nói của Nguyễn đã khiến lòng cô đầy những bồi hồi phân vân. Tiếng nói của cô giờ sao buôn hiu:
- Em nhớ ngày đám cưới của em. Câu em nghe mọi người chúc nhiều nhất là " Trăm năm hạnh phúc " cái nghĩa trăm năm chỉ là câu từ xa vời. Còn hạnh phúc là cái quái gì, lấy được người mình yêu nhưng tưởng với em đó là vô cùng hạnh phúc. Hạnh phúc đối với những cô gái về nhà chồng ra sao em không rõ chứ riêng em hạnh phúc chỉ là chiếc thuyền giữa dòng cứ lang thang trôi, mà bến bờ bình yêu thì xa lắc không thấy được.
Nguyền đăm đăm mhìn cô gái ngồi trước mặt mình, lòng lại dậy lên sự thương yêu ngút ngần. Đâu rồi một Du Ca tràn đầy sức sống, tự tin, cới mở nhìn đời bằng lăng kính màu hồng. Đầu rồi một Du Ca hóm hỉnh, hài hước, có nụ cười má lúng đồng tiền. Cô bây giờ là hiện thân của buồn nản, niềm ngậm ngùi khi mang trên vai gánh tình nặng nề. Theo cái nghĩa " bỏ thì thương, vương thì tội "
Đưa tay rót cạn bia trong long cuối cùng ra ly. Nguyễn cho thêm đá vào lấy ngón tay khuẩy cho tan chất lạng hòa trong bia. Anh uống chậm rãi rồi nói tiếp lời của Du Ca:
- Em yêu Toàn Anh và lòng tu8. trọng của em cũng không thua kém, đó là một đức tin tốt nhưng em nên hiểu lòng tự trọng phái biết đặt đúng chỗ thì mới giá trị, ngược lại sẽ chỉ là công dã tràng.
- Hôm nay anh thích triết lý quá Nguyễn.
- Anh khuyên em chứ không triết lý. Lời khuyên chân tình của cả trái tim anh dành cho em. Em hiếu không?
D C vẫn bướng bỉnh:
- Em không muốn hiếu.
Nguyễn vẫn dịu dàng bao dung:
- Nghe này Du Ca. Anh không bao giờ muốn thấy chút muộn phiền say tư nao trên gưƠng mặt đẹp đầy ngỗ ngáo nhưng cũng đầy ngây thơ. Anh yêu thương em vì thế nếu em buòn anh sẽ rất đâu lòng. Vì thế thà anh mất em qua tay Toàn Anh nhưng sự mất mát bình yên khi thấy em vui, hạnh phúc. Nên nghe lời anh khuyên.
- Vậy em nên làm gì?
- Nếu còn yêu thương Toàn Anh, em đừng nên cố chấp, hãy để cho Toàn Anh có cơ hội chuộc lồi với em nếu cậu ấy đã nhận ra sai lầm của mình.
- NgưỢc lại Toàn Anh Vẫn không thay đổi cách nhìn.
- Thì hãy xem như thoáng mơ đầu đời đẹp nhưng buồn. Dứt khoát tư tưởng để làm lại từ đầu. Chứ anh không muốn em cứ lấp lửng như hiện giờ.
Du Ca nhìn sâu vào mắt của Nguyễn, lòng cô xúc động, cô không biết nói gì để diễn đạt hết được tư tưởng tốt đẹp mà cô nghĩ về anh, một chàng trai vững chãi, đầy nghị lực và anh yêu cô một cách sâu sắc, bao dung, không có lòng đố kỵ nếu cô cũng yêu anh thì chắc hẳn cô cũng sẽ rất hạnh phúc nhưng tiếc là trái tim cô thì chỉ có một...
Cô mấp máy môi định nói điều gì đó nhưng cuối cùng cô lại yên lặng. Nguyễn như nhói lòng khi nhìn thấy cử chí bối rối ấy. Anh cố lấy sự tự nhiên để che kín cơn muộn phiền với tình yêu đơn phương của mình:
- Em có nhớ ngày đầu tiên mình gặp nhau không?
- Nhớ. Đó là ngày mình chung nhau trên một chuyến bay.
- Lúc đó em tinh nghịch, rất dễ thương. vậy thì anh cũng rấ tmong sẽ mãi mãi thấy em như thế hoài.
Đôi bạn nhìn nhau và im lặng.
Đêm đã lần sau vào khuya.
Ngôi quán đã dần thưa người.
Đến lúc họ phải ra về.
Lát sau đây khi chia tay nhau, mồi người còn giữ trong tim một nỗi cô đơn thâm trầm mà hạnh phúc và niêm vui ở nơi nào đó giấu mình trong góc đời đểhọ cứ mãi phải kiếm tìm.