The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2589 / 42
Cập nhật: 2015-12-02 16:24:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ởi vì là thứ Sáu, cả buổi chiều Chử Điềm không có tâm trạng làm việc chút nào, chỉ nôn nóng chờ đến lúc tan sở. Phùng Kiêu Kiêu cũng rất kích động, bởi vì rốt cuộc cô có thể nhìn thấy chồng của người đẹp Chử kinh động cả công ty rồi.
Hai người về sớm mười phút, một trước một sau ra khỏi công ty. Chử Điềm vô cùng bình tĩnh đi phía trước, giữa chừng còn dừng lại mua một quả bắp luộc nóng hổi ăn. Phùng Kiêu Kiêu núp ở một sạp báo cách đó không xa, vờ như đang xem báo, nhưng thật ra là chuẩn bị chút nữa Từ Nghi đến sẽ đứng rình xem. So ra cô nàng còn hồi hộp hơn cả Chử Điềm nữa.
Chử Điềm quay đầu lại, ra dấu OK với Phùng Kiêu Kiêu rồi đứng đó gặm bắp luộc, thỉnh thoảng cúi đầu xem giờ trên điện thoại di động. Không lâu sau cô đã thấy chiếc xe jeep của mình chạy đến, liền giơ tay lên vẫy người trong xe. Sau đó điện thoại di động của cô có tin nhắn.
Phùng Kiêu Kiêu: Điềm Điềm, chồng cậu lái xe của cậu à. Xe của anh ấy đâu? Xe của anh ấy đâu? Xe của anh ấy đâu?
Nhìn câu hỏi được lặp lại ba lần liên tục, Chử Điềm mỉm cười. Lúc cô ngẩng đầu lên lại thì Từ Nghi đã dừng xe trước mặt cô. Anh hạ kính xe xuống một chút, bảo cô lên xe.
Chữ Điềm “À” một tiếng, giả vờ lơ đãng nhìn về phía Phùng Kiêu Kiêu đang núp. Chỉ thấy cô nàng đang cầm tờ báo, cổ rướn cao nhìn về phía này, dáng vẻ kia vô cùng buồn cười.
“Sao vậy?” – Từ Nghi hỏi.
“Không có gì.” – Chử Điềm vội hoàn hồn lại.
Từ Nghi không nghi ngờ gì, đợi cô lên xe, thắt dây an toàn xong, anh mới từ từ cho xe chạy vào đường chính. Cả quá trình Chử Điềm chỉ mải hí hoáy với điện thoại di động. Đành chịu thôi, Phùng Kiêu Kiêu cứ nhắn tin đến suốt.
Phùng Kiêu Kiêu: Thấy rồi!
Phùng Kiêu Kiêu: Đẹp trai quá! Là quân nhân xịn đúng không? Thật à? Sao không mặc quân phục thế? Nhưng mặc thường phục cũng đẹp lắm!
Phùng Kiêu Kiêu: Cứ đi vậy thôi à? Đừng có vội mà, hai người nhích đến gần hôn nhẹ lên môi nhauay làm gì đó đi.
Phùng Kiêu Kiêu: Cuối cùng mình tin cậu đã kết hôn rồi. Rất xứng đôi, hai người rất xứng đôi, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!
Thấy được tin nhắn cuối cùng, Chử Điềm phì cười. Từ Nghi liếc nhìn cô: “Vừa lên xe là em cứ xem điện thoại di động suốt, có gì vui vậy sao?”
Chử Điềm không hề ngẩng đầu lên:
“Đồng nghiệp nhắn tin, chuyện phụ nữ thôi.”
“Có phải là cô gái khi nãy đứng ở sạp báo cứ nhìn về phía chúng ta không?”
Chử Điềm “Ừ” một tiếng, sau đó mới phát hiện có gì đó bất thường:
“Anh nhìn thấy rồi hả?”
Từ Nghi bất đắc dĩ đáp:
“Vị trí không bí mật, nhắm mục tiêu quá lộ liễu, hơn nữa em còn để hồn vía tận đâu đâu. Không muốn anh thấy thì khó lắm.”
Thấy anh vạch trần chẳng mảy may nể tình như vậy, dù da mặt Chử Điềm có dày hơn nữa cũng cảm thấy ngượng ngùng:
“Đồng nghiệp em muốn xem thử dáng vẻ anh trông như thế nào.”
Nhắc tới cũng hài, ban đầu Chử Điềm nói muốn giới thiệu hai người họ biết nhau, nhưng lại bị Phùng Kiêu Kiêu từ chối. Cô nàng nói mình không biết dáng vẻ đối phương thế nào, lỡ như đến lúc đó thấy anh đẹp trai quá, sẽ hốt hoảng ăn nói lắp bắp thì làm sao. Cô nàng không muốn lần đầu tiên gặp mặt đã bị mất mặt như vậy, vì còn phải nhờ cậy Từ Nghi giới thiệu đối tượng cho cô ấy nữa mà.
“Vậy anh có ngăn chặn được thị phi không?”
“Tất nhiên là có rồi.” – Chử Điềm nịnh nọt – “Đồng nghiệp em còn khen anh nữa đấy. Không chỉ khen anh đẹp trai, còn nói là anh rất xứng đôi với em.”
Chính trị viên Từ đã sớm miễn dịch với kiểu khen ngợi này. Lúc chờ đèn đỏ, anh quay đầu lại nhìn Chử Điềm vừa gửi tin nhắn vừa gặm bắp luộc, trên đôi má đỏ hây hây còn dính một hạt bắp. Suy nghĩ vừa mới manh nha, còn chưa kịp ý thức thì tay anh đã đưa đến, lau sạch gương mặt cô.
Chử Điềm ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, hai người nhìn nhau mười mấy giây cho đến khi đèn xanh sáng lên, xe phía sau ấn còi thúc giục, Từ Nghi mới vô cùng tự nhiên rút tay lại, đạp nhẹ chân ga, xe từ từ lăn bánh.
Chử Điềm cảm thấy da đầu tê rần, đầu óc như bị điện giật, tóc dựng thẳng đứng. Từ lúc quen biết nhau đến nay, cô vẫn cảm thấy EQ của Từ Nghi rất thấp, hiện tại mới phát hiện thì ra là anh giấu tài.
Bữa cơm tối hai người vẫn về nhà nấu ăn như cũ. Ăn xong, Từ Nghi đúng giờ đúng việc xem tiếp sóng thời sự và bản tin quân sự trên kênh quân đội. Chử Điềm chẳng chút xíu thích thú với chương trình đó nên ngồi bên cạnh anh trả lời vài tin nhắn, sau đó lấy đồ ngủ đi tắm. Cửa phòng vệ sinh đã đóng được một lúc lâu, nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy đứt quãng vang lên, Từ Nghi nhẹ chớp mắt, tựa lưng vào ghế salon mềm mại, sống lưng cứng đơ từ nãy bây giờ mới được thoải mái. Cả người giống như trút được một hơi, nhẹ nhõm hẳn.
Giờ phú này sự chú ý của anh chẳng hề đẴ vào chương trình thời sự trên tivi. Anh nhìn bộ độ ở nhà Chử Điềm treo ngoài tủ quần áo, đó là váy áo tay ngắn màu đỏ cô vừa mới thay ra. Khi nãy cô mặc bộ váy này ngồi xếp bằng bên cạnh anh nghịch điện thoại, để lộ ra ngoài bắp chân trắng nõn, cách anh chỉ chừng một bàn tay.
Vóc dáng Chử Điềm cao ráo mảnh mai là chuyện ai ai cũng thấy. Nhưng cảm giác da thịt mềm mại, láng mịn thì chỉ mình anh biết thôi. Là một người đàn ông, nhất là một trực nam, hơn nữa còn là một người đàn ông đã cảm nhận được hết vẻ đẹp từ trong ra ngoài của người phụ nữ này, nếu anh không có phản ứng mới là kỳ lạ. Tuy anh biết cô đang trong thời kỳ đặc thù, chỉ có thể ngắm mà không thể đụng đến, nhưng cảm giác và tình huống thế này thật sự giày vò anh quá thể.”
Chính trị viên Từ đành phải yên lặng thầm đọc ba điều lệnh của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc, vừa bình ổn lại tâm trạng, vừa thu hồi suy nghĩ lan man và chú ý vào tivi. Đúng lúc này, điện thoại Chử Điềm đặt trên bàn bất chợt vang lên.
Trên màn hình không ngừng nhấp nháy ba chữ: Chử Ngật Sơn.
Từ Nghi cũng biết người này, đó chính là ba của Chử Điềm.
Do dự trong chốc lát, Từ Nghi nhấn nút nhận cuộc gọi.
Dường như bên kia rất bất ngờ vì điện thoại được nhận, vô cùng ngạc nhiên hỏi lại:
“Điềm Điềm, con chịu nghe điện thoại của ba rồi sao?”
Từ Nghi giảm âm lượng tivi, nói với đầu bên kia:
“Ba, là con, Từ Nghi.”
Chử Ngật Sơn khựng lại trong giây lát mới nói:
“Ồ, là Tiểu Từ à. Điềm Điềm có nhà không?”
“Dạ có, nhưng cô ấy đang tắm.” – anh hỏi – “Ba tìm cô ấy có việc gì không?”
Chử Ngật Sơn “Ờ”, tiếc nuối đáp:
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là đã lâu nó không có gọi về nhà rồi, ba hơi nhớ nó, cho nên…”
“Vậy đợi cô ấy tắm xong con bảo cô ấy gọi điện thoại lại cho ba nhé?”
“Khỏi cần, khỏi cần!” – Chử Ngật Sơn vội nói – “Dạo này hai đứa vẫn khỏe chứ, nhất là con đó Tiểu Từ, công việc vẫn bận lắm à?”
“Con vẫn khỏe, vẫn như cũ thôi ba.”
“Ôi, lính tráng các con cực khổ quá. Ba kể con nghe, bây giờ tối nào ba cũng xem CCTV7 hết, muốn hiểu rõ hơn về cuộc sống trong quân đội của bọn con. Nếu không cũng không cách nào trò chuyện với mấy đứa trẻ tuổi như các con…”
Chử Ngật Sơn như thể cuối cùng đã bắt được một người, cứ lải nhải mãi không thôi. Mà từ nhỏ đến lớn Từ Nghi lại rất dở trong khoản nói chuyện với người lớn, đối đáp được vài câu thì đã thấy hơi nhức đầu. May mà vừa hết biết nói gì thì Chử Điềm đã tắm xong đi ra ngoài, đang cầm khăn lau tóc.
Từ Nghi đưa điện thoẠđến:
“Điềm Điềm, điện thoại của em.”
“Ai gọi thế?”
Chử Điềm cầm lên xem, không đợi Từ Nghi trả lời đã nhấn nút kết thúc, tiện tay ném di động qua một bên. Có điều là cô ném không chuẩn, vang lên một tiếng lạch cạch, điện thoại đã trượt xuống tay vịn ghế salon rớt xuống đất. Chử Điềm làm như không nghe thấy, quay người lại tiếp tục đứng trước gương tủ quần áo lau tóc.
Từ Nghi đứng tại chỗ, nhất thời hơi kinh ngạc. Đến khi anh hồi phục tinh thần bèn quay người lại nhặt điện thoại di động lên cho cô. Mới vừa cầm nó lên đã thấy Chử Điềm vội vàng đi đến.
“Anh không được gọi lại cho ông ta” – cô lớn tiếng.
Từ Nghi nhìn Chử Điềm, chỉ thấy ngực cô phập phồng kịch liệt, không biết tại sao lại giận dữ đến vậy. Anh bình tĩnh giải thích:
“Anh chỉ định nhặt điện thoại lên cho em thôi, không định gọi lại.”
Vừa nói ánh mắt hai người đều nhìn vào điện thoại di động. Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện ra màn hình điện thoại di động có một vết nứt nho nhỏ. Điều này cho thấy cô đã ném mạnh đến cỡ nào. Chử Điềm cũng biết mình đã phản ứng quá khích. Cô nhìn chiếc điện thoại di động, đó là một trong những món quà Chử Ngật Sơn đã tặng cô vào năm cô tốt nghiệp đại học. Trớ trêu thay, đó là khi ông bắt đầu tìm cách ly hôn với mẹ Chử Điềm.
Cô nhếch môi, ra vẻ như không thèm để ý:
“Nhặt cái gì mà nhặt, đồ cũ rồi, hư thì vứt bỏ.”
Từ Nghi cau mày nhìn cô một cái, bỗng nhét lại chiếc điện thoại vào tay cô:
“Nếu em muốn vứt thì tự vứt đi.”
Chử Điềm bị lời nói này của anh làm nghẹn họng. Cô trợn to hai mắt nhìn anh, hai người giằng co trong chốc lát, cô giận dỗi nện điện thoại lên bàn, lần này cô không dám làm quá mạnh. Lại lừ mắt nhìn Từ Nghi một cái rồi trở về phòng vệ sinh sấy tóc.
Từ Nghi cau mày ngồi trở lại ghế salon, bắt đầu nghiên cứu điện thoại của Chử Điềm. Đến khi Chử Điềm đi ra đã thấy anh đang khẽ cau mày nhìn vết nứt kia.
Chử Điềm do dự đi đến ngồi xuống cạnh anh:
“Anh đừng nhìn nữa, hư thật thì đổi điện thoại khác là được. Dù sao em cũng không muốn dùng cái này nữa.”
“Còn chưa đến mức phải đổi điện thoại mới, chỉ là màn hình cùa em đã nứt một vết, tìm cửa hàng sửa lại là tốt thôi.”
Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm hơi chột dạ:
“Vậy sửa xong anh dùng đi.”
Từ Nghi từ chối ý tốt của cô:
“Anh có điện thoại di động mà, dùng của mình là được rồi.”
“Vậy em dùng cái của anh, chúng ta có thể đổi cho nhau” – vừa nói Chử Điềm vừa tìm điện thoại của Từ Nghi – “Điện thoại của anh đâu?”
Từ Nghi lấy điện thoại trong túi quần ra đưa cho Chử Điềm. Chử Điềm nhìn lại anh, mắt sắp rơi ra ngoài:
“Cái này, cái này là điện thoại di động của anh thật hả?”
Điện thoại phổ thông sản xuất trong nước, kiểu dáng rõ ràng đã lỗi thời. Hơn nữa chiếc điện thoại này ngoại trừ nghe gọi và nhắn tin ra thì chức năng lên mạng cơ bản nhất cũng không có, còn thua cả điện thoại thông minh rẻ tiền nhất. Trước đây sao cô không biết thì ra chính trị viên Từ là một kẻ “lúa” đến vậy chứ.
Nhìn vẻ mặt bất ngờ của cô, Từ Nghi nói:
“Đừng coi thường nó, điện thoại này tiện mang theo, dễ sử dụng, tính bảo mật cao, pin trâu, điều quan trọng nhất là ném thoải mái.”
Vừa nghe thấy anh nói xỏ nói xiên, Chử Điềm liền “Hứ” khẽ, nhỏ giọng biện minh cho mình:
“Đâu phải là ngày nào em cũng ném điện thoại đâu, chẳng qua hôm nay tâm trạng không tốt thôi.”
“Vậy cũng không được ném đồ tuỳ tiện, nhất là điện thoại di động.”
Chử Điềm nhìn anh:
“Tại sao không được ném điện thoại di động?”
“Bởi vì với bọn anh điện thoại di động có thể nói là vật quan trọng nhất để liên lạc với bên ngoài. Nếu nó hư, tìm không được người muốn tìm, chẳng phải là sốt ruột chết hay sao?” – chính trị viên Từ bắt đầu lên lớp cô.
“Anh cũng vậy hả?” – Chử Điềm bắt đầu lạc đề – “Anh là người vô cùng bình tĩnh, ai có thể làm anh sốt ruột chết chứ?”
Thật đúng là đừng nói còn hơn.
Từ Nghi nhìn lướt qua màn hình điện thoại của cô, từ tốn trả lời:
“Trước kia thì sẽ không như vậy, nhưng lần này nghỉ phép xong về doanh trại thì không dám chắc.”
Lái xe ẩu, mắt kém, tính tình thất thường. Cô như vậy có thể không khiến người ta bận tâm sao?
Chử Điềm biết anh đang nói cô, thế nhưng phản ứng đầu tiên lại không phải là tức giận. Cô muốn phản bác nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng đã cảm thấy chóp mũi cay cay. Cảm thấy mình sắp muốn khóc, cô lập tức khoác cánh tay Từ Nghi, vùi mặt vào bả vai anh.
Từ Nghi hơi khựng lại, đưa tay qua ôm chặt eo cô:
“Sao vậy?”
Anh nghiêng đầu chỉ nhìn thấy vành tai mềm mại của cô, còn lại cả khuôn mặt đều dán chặt trên bả vai anh.
“Em xin lỗi” – giọng cô hơi nghẹn ngào – “Vừa nãy không nên nổi giận với anh.”
Từ Nghi im lặng trong thoáng chốc, rồi bỗng đưa tay vén mái tóc dài của cô lên, để lộ ra hơn nửa sườn mặt cô. Anh khẽ hỏi:
“Chúng ta biết nhau đã bao lâu rồi?”
Chử Điềm ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.
“Một năm lẻ hai tháng, giờ anh mới biết là em cũng biết nói xin lỗi đó.”
Trong mắt anh đong đầy nét cười, đến lúc này Chử Điềm mới hiểu được là anh đang trêu cô. Nhưng nước mắt bất giác rơi xuống lúc nào không hay, cô vội vàng cúi đầu không để anh nhìn thấy.
Giờ phút này cô dường như có một cảm giác. Người đàn ông này, anh ấy thuộc về cô.
Bởi vì trời mưa nên kế hoạch đi chơi cuối tuần đã bị hoãn lại. Chử Điềm ngoan ngoãn ở nhà với Từ Nghi, nghịch điện thoại và máy tính bảng, tuy chỉ có hai người nhưng cũng không nhàm chán.
Tối chủ nhật, trước khi đi ngủ, Chử Điềm nhận được một tin nhắn. Là lão Lưu gửi đến: Nhắc nhở hai người đẹp, từ ngày mai trở đi sẽ bắt đầu tuần huấn luyện quân sự. Do gần đây thời tiết không tốt cho nên phần lớn thời gian huấn luyện sẽ được sắp xếp trong nhà. (Tôi đoán thôi) Sếp chỉ thị cho hai cô nhất định phải tập quân sự chăm chỉ, nếu mệt mỏi có thể lén lười một chút. (Nửa câu sau là tôi bổ sung).
Lão Lưu này quả thật lúc nào cũng không quên lảm nhảm. Lúc Chử Điềm đang chuẩn bị trả lời thì Phùng Kiêu Kiêu nhắn tin vào Weixin(*): Điềm Điềm, mình rất muốn chết.
(*) Weixin: Chương trình wechat phiên bản tiếng Trung.
Chử Điềm trả lời: Đừng có gấp, nói không chừng huấn luyện viên là anh chàng đẹp trai thì sao.^_^
Phùng Kiêu Kiêu: Nói cũng đúng nhỉ.^_^
Thật đúng là… dễ dụ dỗ quá. Chử Điềm không nhịn được cười.
Đúng lúc Từ Nghi vừa tắm xong ra đã nhìn thấy Chử Điềm đang cười ngây ngô với chiếc điện thoại di động. Từ Nghi có chút không hiểu vì sao chiếc điện thoại này lại có sức hút lớn với cô như vậy. Anh đi đến bên giường, vuốt tóc Chử Điềm:
“Đã trễ rồi, tối nay đừng nghịch điện thoại nữa. Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm.”
“Anh không nói em cũng không nghịch nữa, em phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai còn một tuần huấn luyện quân sự cần phải đối phó.”
Từ Nghi vừa định lên giường, nghe thấy cô nói vậy thì liền dừng lại:
“Huấn luyện quân sự gì?”
“Là thông lệ của công ty bọn em, hằng năm nhân viên mới vào làm đều phải tham gia. Chỉ có một tuần thôi.” – Chử Điềm rầu rĩ nói.
“Đây không phải việc rất tốt ư? Giúp bọn em rèn luyện sức khoẻ.”
Rèn luyện sức khoẻ gì chứ, căn bản là hành hạ người khác thì có. Nhưng Chử Điềm không dám nói lời này trước mặt Từ Nghi. Nếu không, vị Thượng uý Bộ binh của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc này nhất định sẽ giảng giải đạo lý cho cô mà xem.
“Em có thể hỏi anh một câu được không?” – Chử Điềm ngẩng đầu lên, vẻ mặt khát vọng học hỏi.
Vừa nghe cô nói như vậy thì Từ Nghi cũng biết câu cô hỏi chẳng có gì hay ho. Anh chỉ cho cô một ánh mắt ý bảo cô tiếp tục. Chử Điềm có việc nhờ người nên dĩ nhiên không để ý đến thái độ chiếu lệ này của anh.
“Anh đi lính mấy năm nay, chắc ngày nào anh cũng huấn luyện quân sự đúng không? Có…” – cô cân nhắc – “… đường tắt gì ít tốn sức không?”.
Từ Nghi buồn cười nhìn cô:
“Em muốn hỏi làm sao để lười biếng phải không?”.
Vạch rõ như vậy sao? Chử Điềm mặt dày chọc chọc cánh tay anh:
“Nói mau!”
Từ Nghi dễ dàng tránh né:
“Không có.”
Chử Điềm không tin:
“Lúc anh đi học trường quân đội, chưa từng lén lười biếng sao?”
“Chưa từng! Lúc đi học chính là thời điểm luyện thể năng, anh không dám lười biếng.” Học viên được huấn luyện chính quy không đơn giản như khóa huấn luyện ngắn hạn của các cô, đó là kéo dài trường kỳ. Nếu như vừa bắt đầu học đã lười biếng thì về sau càng đau khổ hơn. Huống chi hằng năm họ còn có một cuộc sát hạch quy mô lớn, thi không đậu thì phải rời khỏi quân ngũ.
Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm thầm bội phục. Mà nói đến luyện thể năng, cô lại bất giác nghĩ đến câu nói đùa của Phùng Kiêu Kiêu gửi cho cô trên Weixin: Ông chồng cậu chắc chắn là kiểu mặc quần áo thì thấy gầy, nhưng cởi quần áo ra lại có da có thịt.
Là một người được thấy rõ rành rành vóc dáng người thật của Từ Nghi, người đẹp Chử đã mạo hiểm mặc kệ sẽ bị Phùng Kiêu Kiêu tấn cho một trận, ngầm khoe khoang: Chỉ có hơn, chứ không có kém.
Bây giờ ngẫm lại, muốn thấy được vóc dáng đẹp của đàn ông phải trả giá rất lớn, chút cực khổ này của cô có thấm tháp vào đâu.
Bất tri bất giác, người đẹp Chử đã bị chính trị viên Từ thuần phục.
Sáng thứ hai, Chử Điềm đi làm với tâm trạng vô cùng tự tin. Tuy nhiên đến lúc chiều tan việc, cô lại mặt ủ mày chau. Ban đầu Từ Nghi cho rằng nguyên nhân là do tập quân sự cả ngày mệt mỏi, đương định khuyên cô đi tắm nước nóng lại phát hiện người đẹp Chử đang nhìn anh chằm chằm không chớp mắt. Nghe thấy cô nói:
“Em bị anh hại thê thảm rồi.”
Từ Nghi vô cùng khó hiểu, nhìn cô:
“Tại sao?”
“Hôm nay Kiêu Kiêu đến công ty, nói rằng con bé xem dự báo thời tiết thấy báo mưa cả tuần, nên đợt huấn luyện của bọn em đều được sắp xếp trong nhà. Kết quả là huấn luyện viên vừa đến, anh biết họ nói sao không?” – Chử Điềm uống ực một hơi hết cả cốc nước – “Họ nói địa điểm huấn luyện chuyển đến sân huấn luyện ngoài trời của họ. Không chỉ phải tắm mưa, mà đồng thời còn sắp xếp dạy cho bọn em bắn bia, còn lôi súng ra cho bọn em xem nữa!” – nói xong cô lấy điện thoại ra, mở một tấm hình lên, đưa cho Từ Nghi xem – “Anh xem đi!”
Từ Nghi nhận lấy, sau khi thấy rõ khẩu súng trường các cô dùng bắn bia thì nhịn cười không được:
“Kiểu sáu mươi ba, đơn vị nào chịu trách nhiệm huấn luyện bọn em vậy?” – còn dùng loại súng cũ rích thế này.
Chử Điềm không biết súng tốt xấu ra sao, điều khiến cô buồn bực là một chuyện khác:
“Huấn luyện viên bọn em nói khi kết thúc khóa huấn luyện phải thi bắn súng, mỗi tổ đều phải cử đại diện tham gia.”
Từ Nghi hiểu chính xác hàm ý trong câu nói của Chử Điềm:
“Em đại diện cho tổ em à?”
Chử Điềm vô cùng phiền muộn:
“Phùng Kiêu Kiêu nói em gần quan được ban lộc…” – cô lườm anh một cái – “… Nói nghe dễ quá.”
Dù cô có gần quan được ban lộc cũng không thể bắn súng giỏi như anh được. Hơn nữa, người đại diện này vốn dĩ đến cuối cùng mới chọn. Nhưng tổ của các cô đều là con gái, từ nhỏ chưa hề chơi súng, dám cầm súng đã hay lắm rồi. Ai mà dám ra sân thi đấu với đám đàn ông con trai kia chứ?
Từ Nghi trả lại điện thoại cho Chử Điềm, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Tuy thời gian huấn luyện một tuần chẳng có hiệu quả gì, nhưng nếu em có yêu cầu thì anh vẫn có thể giúp được em.”
“Giúp thế nào?” – cô hỏi – “Dù cho có sân bãi nhưng nhà mình đâu có súng.”
“Em không phải lo lắng chuyện này” – anh cười cười – “Em học xong cách dùng súng đi đã, sau đó anh sẽ dạy em làm sao bắn trúng mục tiêu.”
Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm đã cảm thấy yên lòng được phần nào:
“Có được không? Đừng để bọn em xếp hạng nhất từ dưới lên nhé.”
“…”. Từ Nghi đưa tay nhẹ vuốt tóc cô, ra vẻ an ủi.
Được Từ Nghi trấn an như vậy, ngày hôm sau Chử Điềm đã hăng hái hơn, buổi tối về đến nhà còn hớn hở nói với Từ Nghi:
“Em cầm được súng rồi, nặng lắm đấy.”
Cô bóp bóp cánh tay phải của mình, cảm giác to hơn bình thường một chút. Đối với con gái thì bốn cân quả thật hơi nặng. Anh hỏi:
“Nằm bắn à?” – thấy cô gật gật đầu thì yên tâm – “Vậy cũng tốt, không phải giơ súng lên. Hơn nữa loại súng sáu mươi ba có sức giật vừa phải, không đến nỗi làm em bị thương.”
Nói tới đây anh lấy làm mừng. May mà chỉ cho các cô ngắm bắn vài lần, bằng không mấy cô chịu không nổi thì đúng là xảy ra chuyện, đến lúc đó bên đơn vị ấy không dễ dàng ăn nói với địa phương đâu.
“Bây giờ em đã biết dùng súng rồi. Có phải anh nên thực hiện lời hứa của anh rồi không?” – Chử Điềm cười tít mắt nhìn Từ Nghi – “Em nói cho anh nghe, toàn bộ tổ bọn em đều ký thác kỳ vọng lớn lao vào anh đấy. Bọn em còn muốn giành giải nhất nữa đấy.”
Từ Nghi hơi nhíu mày:
“Nghe em nói như vậy, nếu anh không thể hiện tài năng thì em không thể nào khai báo phải không?”
Chử Điềm “Ừ” rõ to, tỏ ý rất rõ ràng.
Từ Nghi cười khẽ:
“Được rồi, ăn cơm trước đi.”
Sau bữa cơm tối, Từ Nghi lái xe đưa Chử Điềm ra ngoài. Cơn mưa ban sáng đã tạnh, nhưng không khí vẫn còn ẩm ướt. Con đường hơi trơn trượt, Từ Nghi cố gắng chạy chậm. Chử Điềm vẫn quan sát hướng anh lái xe, cô muốn biết xem rốt cuộc là anh định đưa cô đi đâu. Khi nãy cô đã hỏi nhưng anh không nói, khiến cô tức đến mức nghiến răng. Cuối cùng anh dừng xe lại bên ngoài một khu vui chơi, bảo cô xuống xe.
Chử Điềm dáo dác nhìn quanh, hơi nghi ngờ:
“Trước đây em đã đến nơi này, không thấy có chỗ bắn súng nào cả.”
Chập tối đầu tháng năm thời tiết vẫn còn se lạnh, Từ Nghi cầm áo khoác dệt kim của cô xuống, khoác lên người cho cô, thuận miệng nói:
“Nếu dẫn em đến đây rồi thì nhất định là có. Cứ đi theo anh là được.”
Chử Điềm nhìn người đàn ông trước mặt, anh đem theo áo khoác cho cô nhưng bản thân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi quân đội, cô không biết phải nói thế nào nữa.
Hai người băng qua nơi náo nhiệt nhất của khu vui chơi, đến một nơi khá yên tĩnh. Nơi này bày vài quầy trò chơi, rõ ràng không phải là nơi buôn bán đắt hàng đông người qua lại. Khu vui chơi đã dần lên đèn, qua nửa giờ nữa sẽ tối hẳn, chắc cũng đến giờ mấy chủ quầy cũng sắp sửa dọn hàng rồi. Chử Điềm nhìn toàn khu, phát hiện ở đây ngoại trừ mấy quầy hàng bán quà lưu niệm giả cổ ra thì còn lại là bán đồ ăn vặt và mấy trò chơi ném banh.
Chử Điềm thu hồi ánh mắt với điệu bộ chẳng hứng thú gì, trong đầu bất chợt nảy ra suy nghĩ, cô hơi khó tin nhìn Từ Nghi. Chỉ thấy Từ Nghi đang nhìn mấy khách du lịch chơi bắn bóng bằng súng hơi trước một quầy trò chơi, ánh mắt đầy thích thú.
Cô kéo áo anh, cắt đứt sự chú ý của anh:
“Không phải là anh dẫn em đến đây bắn súng chứ?”
Từ Nghi “Ừ” một tiếng, hỏi cô: “Có khó khăn sao?”
Khó khăn gì đó chả liên quan gì đến cô, mấu chốt là không có phong cách. Hại cô mong đợi cả ngày, nãy giờ làm nhiều chuyện như thế hóa ra chỉ có vậy. Chử Điềm muốn khóc nhè với anh luôn rồi.
Nhìn thấy vẻ thất vọng và không vui trong mắt cô, Từ Nghi hỏi:
“Không vui hả?”
“Em trêu anh thì anh có vui nổi không?” – cô bĩu môi.
“Đừng vội” – anh cười – “Bong bóng không dễ bắn đâu, lấy cái này để em luyện tay thử xem cảm giác thế nào.”
Vấn đề mấu chốt là cho dù tìm được cảm giác ở đây thì chưa chắc đã có ích mà. Chử Điềm hơi miễn cưỡng nhìn người đàn ông đang bắn súng hơi, đạn cao su đã dùng hết nhưng cũng không bắn được mấy trái bóng. Cô bé đứng bên cạnh thất vọng kêu lên:
“Ba ơi, ba lại thua nữa rồi.”
Người vây xem xung quanh cũng cười, người đàn ông đó hơi xấu hổ, vuốt đầu con gái:
“Ba bắn một lần nữa, nếu không thắng thì sẽ mua lại con thú bông đó cho con.”
Cô bé cười tít mắt đồng ý, song người cha lại làm cô bé thất vọng lần nữa. Chủ quầy thấy cô bé thích con thú bông này như thế liền hét giá với người đàn ông. Đương lúc anh ta muốn bỏ đi thì Từ Nghi đi đến.
Từ Nghi đứng cạnh anh ta, hỏi:
“Cô bé thích con thú bông nào?”
Người đàn ông đó chỉ chỉ con gấu đang bày trên quầy, nói với anh:
“Con đó, tại tôi bắn không trúng, đứng ở ngoài thì thấy dễ nhưng vào bắn thì lại khó.”
Từ Nghi cười cười, vỗ vai anh ta:
“Đừng vội bỏ tiền mua, để tôi thử xem.”
Người đàn ông không tin lắm, lén nhìn anh một cái. Có lẽ thấy vẻ mặt anh hiền hòa nên giao súng cho anh, còn mua một hộp đạn cao su cho anh bắn. Từ Nghi nói cảm ơn rồi lấy một viên đạn cao su gắn vào súng hơi. Kiểu súng này chỉ thuần túy để tiêu khiển, không có uy lực gì. Ngược lại người chủ quầy rất biết tạo không khí, còn đưa kính nhắm cho khách.
Từ Nghi thử khẩu súng trong tay, sau đó bỗng cầm lên, làm tư thế đứng bắn tiêu chuẩn: Cơ thể hơi nghing về phía sau qua bên phải, báng súng đặt lên vai, tay phải nắm chuôi súng, cánh tay trái kề sát vào một bên ngực đỡ khẩu súng.
Chử Điềm đứng bên cạnh nhìn anh chăm chú, giờ phút này nhịp tim cô bỗng đập liên hồi. Không phải vì hồi hộp mà là vì cô có thể nhìn thấy đường nét cánh tay trái rắn chắc của chính trị viên Từ qua lớp áo sơ mi quân đội. Bây giờ trong đầu cô chỉ còn có ba chữ: Đẹp trai quá!
Chử Điềm thầm nghĩ, nếu như người này không phải chồng cô nhất định cô sẽ chụp hình anh đăng lên Weibo.
Dường như nhận thấy Chử Điềm đang đứng bên suy nghĩ vớ vẩn, Từ Nghi nhìn sang. Ánh mắt hai người giao nhau, mặt Chử Điềm đỏ bừng lên. Chính trị viên Từ cười, sau đó quay đầu nhắm mục tiêu. Đối với Từ Nghi, trò này chẳng thấm tháp vào đâu. Không chút chần chừ, anh bóp cò súng, viên đạn cao su bắn ra làm nổ quả bóng, còn chảy ra một chất lỏng xanh biếc.
Lần đầu tiên chỉ đơn giản là thử súng, Từ Nghi ngẩng đầu quan sát một chút, sau đó bắt đầu một loạt nổ hết dãy bóng, không hề lãng phí một viên đạn nào. Thậm chí anh cũng không di chuyển vị trí.
Người xung quanh đều ngạc nhiên với tài bắn súng của chàng trai trẻ tuổi này. Cô bé kia reo hò hoan hô, sau đó cô bé lớn tiếng nói với Từ Nghi “cảm ơn chú” rồi chạy đến ôm con gấu kia. Người đàn ông cũng cảm ơn Từ Nghi rồi nhìn con gái mình vui mừng hớn hở. Chỉ có chủ quầy đấm ngực giậm chân hối hận vô cùng, nhìn Từ Nghi với ánh mắt khó chịu.
Sau đó có hai ba đứa trẻ cũng quấn lấy cha mẹ đòi thú nhồi bông. Người lớn không có cách nào đành phải bỏ tiền ra mua đạn nhờ Từ Nghi bắn giúp. Chủ quầy chỉ bán cho hai người rồi không bán nữa, nói là trễ rồi phải dọn hàng. Từ Nghi không phụ sự mong đợi của mọi người, bắn sạch dãy bong bóng, sau khi lấy được thú nhồi bông mới miễn cưỡng thoát thân.
Anh đi lại bên cạnh Chử Điềm hỏi cô:
“Có muốn thử một chút hay không?”
Chử Điềm chỉ mỉm cười nhìn anh mà không nói tiếng nào, bỗng nhiên cô kề đến nói nhỏ vào tai anh:
“Chủ quầy hàng còn đang nhìn anh đó.”
Mùi hương thoang thoảng theo hơi thở ấm áp tràn đến, trái tim chính trị viên Từ chợt lỗi nhịp. Anh hơi lui về phía sau, tạo một chút khoảng cách, hỏi lại:
“Tại sao vậy?”
“Em đoán là thân phận của anh đã bại lộ rồi.” – Chử Điềm khe khẽ chớp mắt với anh.
Từ Nghi nhìn lại chủ quầy, thấy ông ta đang dọn mấy quả bóng với vẻ mặt ủ dột, xem chừng tâm trạng không tốt cho lắm, thỉnh thoảng còn vô cùng oán giận liếc sang đây một cái.
Khóe môi anh hơi nhoẻn cười:
“Vậy làm sao đây?”
Chử Điềm suy nghĩ một chút, búng tay với anh:
“Đi theo em.”
Cô kéo tay anh. Đầu tiên hai người chỉ đi dạo xung quanh như không có chuyện gì xảy ra, sau đó càng đi càng nhanh, đến cuối cùng là chạy. Trời lại bắt đầu đổ mưa lâm râm, gió lay mưa bụi che mờ mắt Chử Điềm. Cô la lên một tiếng rồi nắm chặt lấy Từ Nghi chạy nhanh về phía trước.
Hai người chạy vào một khu trò chơi. Chử Điềm bảo Từ Nghi đứng một bên chờ, cô quen đường quen lối chạy đi đổi một đồng xèng, mang về cho Từ Nghi giúp cô gắp thú bông. Không phụ sự nhờ vả của cô, Từ Nghi phát huy kỹ thuật nhắm trúng của mình tại lĩnh vực gắp thú này. Tối hôm đó, tổng cộng Từ Nghi gắp cho người đẹp Chử một con búp bê, hai con thỏ và ba con khỉ miệng rộng. Thấy người xung quanh đều tròn xoe mắt, Chử Điềm khá thỏa mãn. Trước khi đi cô tặng mấy con thú bông khác lại cho mấy đứa bé xung quanh, bản thân chỉ giữ lại hai con thỏ.
Trên đường về nhà, nhớ lại tối hôm nay, Từ Nghi cảm thấy có thể nói là nó đã trôi qua một cách thần kỳ, vì từ lúc anh lên trung học đã không còn đến khu trò chơi nữa, nên việc gắp thú nhồi bông lại càng chưa từng nghĩ đến.
Chử Điềm nhìn hai chú thỏ không dễ gắp được, tâm trạng vui vô cùng. Từ hồi Từ Nghi không có ở đây, cô đã ghé qua khu trò chơi nhiều lần nhưng đều không gắp được, lúc nào cũng ra về tay trắng. Cô ngắm nghĩa hai con thỏ, phát hiện chúng giống nhau như đúc, chỉ có khăn quàng cổ là khác. Một con là màu hồng, một con là màu xám, vừa vặn tượng trưng cho một đực một cái.
Chử Điềm đột nhiên nảy ra sáng kiến, nói với Từ Nghi:
“Em giữ con màu xám, con màu hồng này cho anh mang về đơn vị, được không?”
Từ Nghi không chút nghĩ ngợi:
“Không cần.”
“Tại sao? Anh không thấy nó rất đáng yêu à? Nó cũng do đích thân anh gắp được mà.”
Từ Nghi suy nghĩ một chút, giọng nói ôn hòa:
“Đúng là rất đáng yêu, em giữ đi.”
Đã nói là EQ của anh thấp rồi, hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa đại biểu trong chuyện này. Chử Điềm khẽ nheo mắt, ra sức kéo lỗ tai con thỏ màu xám.
Từ Nghi cười:
“Giận hả? Giận cũng không được ngược đãi động vật.”
Chử Điềm có chút mệt mỏi dựa vào ghế lái phụ, khép hờ mắt, nghe như thế liền nhướng mắt liếc anh, sau đó nhắm mắt lại:
“Em đâu nỡ chứ. Nó là do em bỏ mấy chục xèng mới lấy được, lòng em còn thương nó không hết nữa kìa.”
Giọng nói lười nhác, nghe kỹ có một chút hờn mát. Từ Nghi nhìn sang, đôi mắt sâu thẳm lăn tăn gợn sóng. Đến khi về đến nhà, Chử Điềm đã dựa cửa sổ ngủ thiếp đi. Sau khi Từ Nghi dừng xe hẳn mới đánh thức cô dậy.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Chử Điềm biết đã về đến nhà rồi. Cô mở mắt ra cầm lấy đồ định xuống xe, thấy Từ Nghi đưa tay cầm đi hai con thỏ trong lòng cô. Cô biết anh muốn cầm đồ giúp cô, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến chuyện bị anh từ chối nên ngoan cố giật lại hai con thỏ trong tay anh, tự mình cầm lấy.
Chính trị viên Từ thấy cô thật sự nổi giận, hình như đã loáng thoáng hiểu ra. Anh đi theo sau cô lên lầu, nói:
“Không phải anh không thích nó, nhưng anh là đàn ông, chơi thú nhồi bông thì còn ra giống gì nữa?”
“Vốn dĩ nó có ra cái giống gì đâu, ra cái giống gì đã chẳng bị kì thị.”
Cô cố ý xuyên tạc lời nói của anh, Từ Nghi không thể nói lý lẽ với cô, thừa dịp lúc cô mở cửa, anh ngẫm nghĩ lại rồi đành nhún nhường.
“Cũng được.” – anh nói – “Anh mang con màu xám đi, màu hồng để lại cho em.”
Chử Điềm vừa nghe lời này đã giận đến mức chẳng quan tâm đến việc thay giày, quay người lại, kéo tay anh lên cắn một cái thật mạnh. Từ Nghi bị cắn bất ngờ nên giật mình. Không phải là đau, anh đã sớm được huấn luyện đến mức da thô thịt dày rồi, hơn nữa còn cách lớp áo sơ mi nên không hề hấn gì. Thay vì nói cắn chi bằng nói gãi ngứa còn đúng hơn, cả người anh có cảm giác như bị điện giật.
Dưới tình thế cấp bách, Từ Nghi khống chế cánh tay Chử Điềm, thấy cô lảo đảo đứng không vững liền ôm cô vào lòng, anh khẽ nói:
“Đừng làm loạn, chú ý ảnh hưởng.”
Chử Điềm đang phát cáu, thấy cằm anh gần kề liền há miệng cắn cằm anh tiếp, lần này cắn là đau thật. Từ Nghi khẽ rít một tiếng, anh bị chọc giận thật rồi, đầu óc nóng lên, lập tức cúi đầu xuống hôn để chặn miệng cô lại.
Khoảnh khắc răng môi giao nhau, hai người đều ngây ngẩn.
Bầu không khí vốn kịch liệt nhanh chóng thay đổi, cả hai cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt. Từ Nghi lập tức nhấc người Chử Điềm lên, vừa giữ chặt cô trên vách tường ở phòng khách và hôn cô, nụ hôn nóng bỏng nồng nàn.
Trong lúc mơ màng, Chử Điềm nhớ ra là còn chưa tắm, cô đá nhẹ Từ Nghi, thì thào:
“Tắm trước đã…”
Từ Nghi buông cô ra. Trong không gian phòng khách nhỏ hẹp, hơi thở của hai người và tiếng tim đập giống như được khuếch đại vô số lần. Từ Nghi cất giọng trầm khàn kề vào tai cô hỏi:
“Hết chưa?”
Một câu nói không đầu không đuôi nhưng Chử Điềm gần như hiểu ngay lập tức, cô đỏ mặt quay đi:
“Chưa.”
Từ Nghi tin cô mới là lạ. Trong phòng ngủ, Chử Điềm tức giận bị ép ngồi trên đùi anh. Cô vốn thích sạch sẽ, không muốn chưa tắm mà đã làm chuyện này. Nhưng lúc này, cô mới xem như thật sự biết được tính bá đạo của Từ Nghi sẽ thể hiện vào lúc nào. Anh hoàn toàn không chiều theo cử động của cô.
Chử Điềm muốn khóc, cảm giác như vậy càng rõ ràng hơn khi anh tiến vào cô. Đã gần hai ba tháng họ không gần gũi như thế này, hơn nữa cả hai cũng không tính là có kinh nghiệm. Cô lại là phụ nữ, không thiếu việc chịu chút khổ sở, bèn cọ vào lòng Từ Nghi, hai tay ôm cổ anh gần như nũng nịu van nài:
“Ông xã, khó chịu.”
Từ Nghi không nói gì, đặt cô xuống giường lại, cúi người xuống hôn cô. Động tác bên dưới chậm lại một chút, đến khi cảm thấy được Chử Điềm từ từ đón nhận anh mới khôi phục lại độ mạnh khi nãy.
Nếu xem nhẹ tiếng kêu rên của Chử Điềm những lúc không chịu nổi thì cả quá trình quả thật cực giống một bộ phim câm. Từ đầu đến cuối Từ Nghi không nói một câu, sự trấn an duy nhất chính là nụ hôn. Nhưng Chử Điềm lại thực sự cảm nhận được sức mạnh chỉ thuộc về người đàn ông này, cuối cùng đến lúc cực hạn, cô cảm thấy thân thể mình nóng đến mức gần như muốn tan chảy.
Cô kêu tên anh với chút ý thức còn sót lại:
“Từ Nghi…”
Một cuộc náo loạn không hiểu vì sao lại bốc lửa khiến ai đó ép buộc người đẹp Chử làm đến hai lần. Lúc kết thúc, Chử Điềm cực kỳ mệt mỏi, vội vã tắm rửa sạch sẽ rồi nằm bẹp trên giường, vùi đầu vào gối không buồn nhúc nhích.
Từ Nghi để mặc cho cô nằm trong chốc lát rồi mới nắm chặt lấy bả vai cô, quay người cô lại, ôm vào lòng. Sau một lúc lâu, Chử Điềm khôi phục sức lực, đưa một ngón tay, thăm dò ai đó vừa tắm xong đang mặc chiếc áo may ô tám mươi mốt, nhẹ nhàng mơn man đường nhân ngư(*) trước người anh.
(*) Đường nhân ngư là đường chữ V từ hai bên bụng gần xương chậu của phái nam.
“Anh đoán xem em đang nghĩ gì?” – tiếng cô khàn khàn.
Từ Nghi “Ừm”, âm cuối khẽ cất cao.
“Em nghĩ đến một bộ phim em đã từng xem, anh giống với nam chính trong đó, bị bắt làm tù binh tám năm vừa được thả ra thì chuyện đầu tiên anh ta làm chính là bắt lấy vợ mình…”
Từ Nghi cười nhẹ, cuối cùng cũng cất tiếng:
“So ra anh vẫn khắc chế hơn nhỉ? Tối thiểu còn nấu cơm cho em ăn vài ngày mới ra tay.”
Chử Điềm “Hứ”, đá anh một cái:
“Nhưng cũng vậy thôi…” – lúc vừa bắt đầu cô đau gần chết.
“Lần tới sẽ nhẹ chút.”
“Anh đoán em có tin anh không?”
Chính trị viên nào đó lại im lặng, Chử Điềm chọc chọc anh. Từ Nghi bất đắc dĩ thở dài, bắt lấy ngón tay đang làm loạn của cô, khẽ nói:
“Đừng làm loạn nữa, trừ phi tối nay em không muốn ngủ.”
Cảm giác nơi nào đó của người này bị cô trêu chọc lại dấy lên sức lực, Chử Điềm yên tĩnh vài phút, sau đó nhớ ra điều gì lại lắc lắc cánh tay anh:
“Vậy con thỏ kia thì sao?”
Sao vẫn không quên được hai con thỏ kia đi chứ? Nói đến hai con thỏ này vẫn là do anh gắp ra cho cô, chuyện này đúng là tự gây nghiệt mà!
“Anh mang.” – chính trị viên Từ nói.
“Màu gì?”
“Hồng.”
“Ừ.” – Chử Điềm vui vẻ vặn eo trên giường, không cẩn thận chạm phải Từ Nghi, bị anh vội vàng bắt giữ. Cô vòng tay ôm anh, thì thầm – “Nhìn thấy nó anh có thể nhớ đến em.”
“…”
Hóa ra là ý này. Chính trị viên Từ muộn màng hiểu ra, sau đó lại bật cười mãi.
Anh cảm giác lần này nghỉ phép về nhà cả người thả lỏng thư thái, đầu óc cũng không xoay chuyển nhanh như trước. Vì chuyện này mà náo loạn ầm ĩ, có điều cũng tốt, hai bên chẳng ai bị thiệt thòi…
Trải qua cuộc giận dỗi tối qua, ngày hôm sau lúc tập quân sự rõ ràng Chử Điềm có phần yếu đi, tuy nhiên tâm trạng lại tốt vô cùng. Nói như Phùng Kiêu Kiêu là: Vừa nhìn đã biết được đàn ông tưới mát rồi.
Chử Điềm cười tít mắt đáp lại cô:
“Không sai, khí sắc tốt đến mức hoàn toàn chẳng cần trang điểm, tốt đến mức không cần bạn bè.” – khiến Phùng Kiêu Kiêu giận đến mức suýt nhảy đến bóp cổ cô.
Bây giờ Chử Điềm hoàn toàn quên phứt chuyện thi đấu, trong đầu chỉ mong mau mau kết thúc huấn luyện, cô xin lão Lưu nghỉ hai ngày. Cô đã lên kế hoạch làm gì cả rồi. Xem phim, dạo phố, làm đẹp, hơn nữa là đi chung với chồng. Cô phải hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi mới kết hôn.
Có thể do nóng lòng nên hôm nay lúc huấn luyện đội hình đội ngũ cô tụt hẳn ra sau mọi người, khiến hàng ngũ lộn xộn cực kỳ. Huấn luyện viên bên cạnh nhìn mà giật giật khoé môi, chỉ tên phê bình cô. Chử Điềm vội vàng tập trung chú ý, nhún vai, đi theo hàng ngũ về phía trước.
Sau khi kết thúc những bài tập cơ bản, huấn luyện viên dẫn cả đội đến sân bắn, bắt đầu huấn luyện môn bắn súng. Đây là bài tập khiến Chử Điềm cực kỳ nhức đầu, sân bãi ướt nhẹp, ngày nào cũng lăn lê bò toàn ở đây khiến quần áo dấp dính không thể chịu nổi, hơn nữa cô bắn cũng không tốt. Không riêng gì cô, những đồng nghiệp nữ khác trong tổ cũng chẳng hơn gì. So ra thì tổ của những đồng nghiệp nam thuận lợi hơn nhiều.
Bởi vì khác biệt quá lớn nên bài tập bắn chia ra nam nữ huấn luyện riêng, người chịu trách nhiệm của nhóm Chử Điềm là huấn luyện viên sĩ quan cấp hai, trông dáng vẻ rất dễ dụ. Nhưng lúc huấn luyện thì không nể tình chút nào, mấy hôm nay các đồng nghiệp nữ đều kêu than ầm trời.
Sau khi tới sân bắn, các đông nghiệp nam tập trước, mấy cô nàng trong nhóm Chử Điềm xếp hàng đứng sau chờ. Trời lác đác mưa, từng giọt lất phất, làm ướt mái tóc, dấp dính trên mặt. Chỉ đứng trong chốc lát, tâm trí của Chử Điềm đã bay tới tận đâu. Lúc cô đang mải nghĩ buổi tối sẽ nấu gì cho Từ Nghi, cánh tay bỗng dưng bị ai đó huých.
Là Phùng Kiêu Kiêu.
Chử Điềm nhìn huấn luyện viên đầy cảnh giác, thấy anh ta tập trung chú ý tới người đang tập bắn trước đó, liền lẳng lặng nhích gần tới chỗ Phùng Kiêu Kiêu, nghe cô nàng nói:
“Điềm Điềm, cậu nhìn về hướng hai giờ đi, người đứng đó sao trông quen thế nhỉ?”
Nhìn theo hướng Phùng Kiêu Kiêu chỉ, Chử Điềm nhìn thấy một người đàn ông cao ngất, mặc quần áo mùa hè đang đứng phía đó. Anh ta đang nghiêng đầu quan sát sân tập bắn. Mặc dù không thấy mặt anh ta, nhưng người đàn ông này gợi cho cô cảm giác rất quen thuộc. Chử Điềm híp mắt lại, sau khi nhận ra người đó là ai, mắt cô bỗng phát sáng, quả thật muốn nhảy dựng lên!
Là Từ Nghi! Thảo nào hôm qua anh hỏi cô tập quân sự ở đâu, thì ra đã đợi sẵn ở đây rồi. Nhưng mà anh vào bằng đường nào?
Phùng Kiêu Kiêu hỏi cô với vẻ mặt không dám tin:
“Là chồng cậu đó hả?”
Chử Điềm không có sức đâu để trả lời, bởi vì Từ Nghi đã nhìn về phía cô. Cô hết sức kích động vẫy tay với anh, chân bất giác nhích về trước hai bước, còn chưa thấy anh có phản ứng gì, bên cạnh đã vang lên tiếng quát lạnh tanh:
“Đứng lại!”
Là huấn luyện viên mặt lạnh đó! Bước chân Chử Điềm khựng lại, nghĩ thầm: Xong rồi, quá đắc ý mà quên bổn phận rồi, quên béng mất bên cạnh còn có một huấn luyện viên!
Quay đầu lại thì thấy Phùng Kiêu Kiêu đang nháy mắt ra hiệu với cô. Chử Điềm hậm hực về hàng, lúng túng gãi đầu rồi lại tiếp tục nhìn Từ Nghi. Cô phát hiện anh đang nhìn mình, nét cười ẩn hiện. Chử Điềm bực mình bĩu môi, lại thấy nụ cười của anh càng thêm rõ nét.
Dù biết cô sẽ nổi cáu nhưng thấy vẻ tủi thân của cô, Từ Nghi quả thật không dằn lòng nổi. Khẽ cười hai tiếng, chợt có người vỗ lên bả vai anh.
“Ơ, sao cậu lại tới đây?”
Từ Nghi quay đầu lại, trông thấy là người quen cũ thì hai mắt hơi dao động, khoé miệng bất giác nhếch lên:
“Nói thế nào thì đây cũng coi như nhà mẹ đẻ của tôi, sao tôi không thể đến chứ?”
“Lạ ghê đấy, lâu lắm không gặp cậu rồi.” – anh bạn cũ cười lớn.
Đơn vị chịu trách nhiệm huấn luyện viên nhân viên mới của công ty Tây Đinh là nơi công tác của Từ Nghi khi anh vừa mới tốt nghiệp trường quân đội, đại đội cảnh vệ trực thuộc cơ quan tổng bộ của quân khu B. Chỗ này nhàn hạ, hằng ngày đều châm trà rót nước, chuyển giấy tờ tài liệu cho lãnh đạo. Từ Nghi làm việc ở đây nửa năm đã chịu hết nổi, trực tiếp đệ đơn xin thuyên chuyển đến nơi khác, chính là tiểu đoàn trinh sát thuộc sư đoàn T, tập đoàn quân của quân khu B.
Sau khi được điều đi, số lần Từ Nghi trở về chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chủ yếu là do công việc quá bận, nhưng vẫn giữ liên lạc. Từ Nghi nhìn anh bạn cũ đứng cạnh, anh này họ Trương, hai người là học viên cùng lứa tốt nghiệp từ trường quân đội, bây giờ một người chễm chệ ở vị trí đại đội trưởng đại đội cảnh vệ thuộc cơ quan tổng bộ, còn một người vẫn đang mò mẫm lăn lộn ở đại đội cấp cơ sở. Đương nhiên có sự chênh lệch, kẻ ngu cũng biết chỗ nào thoải mái an nhàn hơn. Song, Từ Nghi không thấy hối hận là bao.
“Cậu nhìn tôi mãi thế làm gì? Nói đi, rốt cuộc tại sao cậu lại mò đến đây? Chẳng thèm báo tiếng nào, thứ khác tôi không dám nói, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị một thùng rượu ngon đón khách phương xa chứ.” – đại đội trưởng Trương nói.
Từ Nghi cười cười, chỉ về phía sân tập bắn:
“Vợ tôi làm ở công ty Tây Đinh, cô ấy tham gia đợt huấn luyện quân sự này.”
“Gì cơ?” – đại đội trưởng Trương trợn trừng hai mắt – “Thằng nhãi này lấy vợ rồi à? Sao tôi không biết thế? Là ai vậy?”
Từ Nghi chỉ Chử Điềm đứng ở phía gần nhất. Sau khi bị huấn luyện viên quở trách, cô cố gắng giả bộ chăm chú lắng nghe, nhìn chăm chú về phía trước. Dĩ nhiên, cũng có lẽ là giận anh rồi, cố ý không thèm nhìn anh nữa.
Sau khi thấy rõ cô gái đó là ai, đại đội trưởng Trương vỗ đùi một phát:
“Là cô ấy à, Chử Điềm, có phải không nhỉ?”
Từ Nghi hơi bất ngờ:
“Sao thế, nổi tiếng như vậy à?”
Đại đội trưởng Trương cười ha ha:
“Đương nhiên rồi, dáng người quá đẹp, dù chỉ mặc bộ đồ xanh rằn ri cũng đủ làm bao người nghiêng ngả.”
Từ Nghi không biết mình có nên cảm thấy tự hào không, nhưng lúc này, nhìn thế nào cũng thấy cô vợ của mình thật sự quá nổi bật.
Thấy anh không nói gì, con người già cả đã FA hai mươi bảy năm như đại đội trưởng Trương đây cuối cùng cũng nhận ra bàn luận về vợ bạn trước mặt người khác như vậy hình như không được hay ho cho lắm, nên vội vàng pha trò:
“Thế nào? Lấy vợ có cảm giác gì?”
Từ Nghi cười khẽ:
“Chỉ có thể nói, còn mở mang kiến thức hơn cả đọc ‘Binh pháp Tôn Tử.’
“Thằng nhãi này!” – đại đội trưởng Trương lại cười sang sảng, mặt nhìn về trước, cảm thấy vui hơn – “Này này, tới trò hay rồi đấy.”
Trò hay ở đây chính là đến lượt tổ nữ ra sân ngắm bắn. Mà cô gái đầu tiên tổ nữ cử ra là Chử Điềm.
Chử Điềm nằm sấp trên đệm, đang bỏ đạn tập bắn vào súng. Sau khi điều chỉnh súng ống xong xuôi, cô nằm theo tư thế ngắm bắn.
Thấy vậy, đại đội trưởng Trương tặc lưỡi:
“Điều khác thì không nói, tư thế này xem ra rất đúng chuẩn.”
Từ Nghi không đáp, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Chử Điềm. Theo phương hướng của anh thì không thể nhìn rõ vẻ mặt của cô. Anh vốn muốn tiến lên trước hai bước nhưng sau chốc lát ngẫm nghĩ, anh vẫn nén nhịn.
Chỉ thấy huấn luyện viên ngồi xổm bên cạnh Chử Điềm, lớn tiếng ra lệnh bắn súng. Mọi người trên sân tập bắn đợi chờ tiếng súng vang lên, nhưng Chử Điềm lại rề rà không chịu bóp cò.
Huấn luyện viên hơi sốt ruột, nhìn sang phía đại đội trưởng và Từ Nghi rồi la Chử Điềm:
“Nghĩ gì thế? Bắn đi!”
Dưới sự thúc giục liên tiếp của huấn luyện viên, Chử Điềm bắn phát súng đầu tiên. Không ngoài dự liệu của mọi người, phát súng này rất tệ, lệch khỏi mục tiêu, hơn nữa còn vọt lên tận chín tầng mây, trên bia không có một cái lỗ nào cả.
Thấy vậy, huấn luyện viên sốt ruột cực kỳ. Đại đội trưởng không tuỳ tiện đến sân huấn luyện, nên anh ta muốn thể hiện một chút, kết quả lại bị một phát súng của Chử Điềm làm hỏng. Anh ta nổi cáu, la lên:
“Bắn lại!”
Bị anh ta hét inh tai nhức óc, Chử Điềm bất mãn bĩu môi, kèm theo đó còn lừ mắt nhìn Từ Nghi đang đứng hóng hớt ở đằng xa. Kết quả thì sao, người đó cười tươi roi rói kìa. Chử Điềm bỗng cảm thấy cực kỳ chán nản, cô rất muốn thể hiện trước mặt mọi người, nhưng đúng là lực bất tòng tâm. Quả nhiên, không có gì bất ngờ, phát súng thứ hai lại lệch khỏi mục tiêu.
Huấn luyện viên hoàn toàn câm nhín, chờ đợi Chử Điềm bắn chệch phát súng thứ ba, kết quả bất ngờ là cô nàng tự nhiên đứng vụt dậy, nâng súng lên, “cạch”, chĩa súng về phía đại đội trưởng Trương và một sĩ quan khác đứng cách đó không xa. Lần này tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngoài trừ hai kẻ bị chĩa súng kia.
Đại đội trưởng Trương không nén nổi, bật cười:
“Lão Từ, bà xã nhà cậu thú vị thật đấy.”
“Xem ra hôm nay tôi không nên tới.” – tuy nói vậy, nhưng khoé mắt đuôi mày Từ Nghi đều ngập tràn nét cười. Anh nhìn đại đội trưởng Trương – “Thế nào, nể mặt chứ?”
Đại đội trưởng Trương hiểu ngay lập tức, giả đò đáng yêu che kín hai mắt:
“Tôi làm như không thấy vậy.”
Chính trị viên Từ cười khẽ, bước vào sân rồi tiến thẳng về phía Chử Điềm. Giờ đây, tất cả đều xì xào bàn tán bởi vì tò mò thân phận của người đàn ông này, chỉ có Phùng Kiêu Kiêu bình tĩnh đứng dưới, vì cô đã biết từ lâu rồi.
Từ Nghi đi tới bên Chử Điềm, nụ cười bên khoé môi tươi hơn, anh hỏi cô:
“Có bắn nữa không?”
Chử Điềm ra vẻ tủi thân:
“Em toàn bắn trượt thôi.”
“Nằm xuống.” – Từ Nghi hất cằm.
Chử Điềm chớp chớp mắt, cực kỳ ngoan ngoãn nằm lại xuống tấm đệm ngắm bắn. Thấy vậy, Từ Nghi quỳ một gối bên cạnh, trước tiên điều chỉnh súng cho cô, tiếp đó cúi người ngắm súng. Sau khi điều chỉnh đúng ba điểm thẳng hàng, anh tránh qua một bên, ổn định súng rồi nhường cò súng cho Chử Điềm. Đợi mãi không thấy cô nhúc nhích, anh nheo mắt lại, nhìn cô:
“Còn ngẩn ra đó làm gì?”
Bây giờ tâm trạng của cô chỉ có thể hình dung bằng ba chữ “Không đỡ được.” Cô kiềm chế xúc động muốn ôm lấy anh chồng này cắn một phát, má kề bên báng gỗ của súng, bóp mạnh cò súng. Bằng cách này, cô bắn ba lần liên tiếp. Sau năm phát súng bắn bia hình người, đạt hai mươi sáu điểm. Thậm chí còn khá hơn vài anh ở tổ nam!
Đám người vây quanh có để xem đều không ngờ cô còn có thể bắn khá như vậy, những ai thông minh một chút thì liên tưởng đến sự thực rằng Chử Điềm đã có chồng rồi, cũng mang máng đoán ra được. Còn Phùng Kiêu Kiêu đã biết tỏng từ lâu không dằn nổi nữa mà kích động, trong đầu chỉ có ý nghĩ là chồng của Điềm Điềm đẹp trai quá thể!
Chử Điềm bò dậy, vẻ đắc ý trên mặt không để đâu cho hết, nhưng miệng thì vẫn không bỏ qua cho người:
“Không phải anh rất vui vẻ khi thấy chuyện như vậy sao?”
Từ Nghi đáp với vẻ mặt nghiêm túc:
“Buổi tối anh vẫn muốn ngủ trên giường.”
“…” – Chử Điềm đỏ mặt – “… Hừ!”
Chử Điềm hớn hở chạy về hàng, hoàn toàn ngó lơ mấy lời chọc ghẹo của Phùng Kiêu Kiêu.
Còn huấn luyện viên mặt lạnh lại rối rắm, rốt cuộc anh ta có nên coi hành động của Chử Điềm là gian lận không? Diễn ra ngay trước mắt đại đội trưởng đó! Nghĩ đến đây, anh ta nhìn về phía đại đội trưởng Trương, muốn trưng cầu ý kiến của sếp. Song, đại đội trưởng Trương và vị sĩ quan “anh hùng cứu mỹ nhân” kia đã đi xa rồi.
Bởi vì “sự kiện bắn súng” đó mà quá trình huấn luyện về sau của nhóm Chử Điềm thoải mái hơn nhiều. Có điều, trong cuộc thi bắn súng cuối cùng, thành tích tổ cô không lý tưởng lắm, bị xếp vị trí thứ hai từ dưới lên. Nhưng mấy cô gái trẻ tuổi lại không nhịn được ôm nhau reo hò, huấn luyện viên đứng bên cạnh nhìn mà giật giật khóe môi. Chỉ vì không bị xếp hạng nhất từ dưới lên mà vui sướng đến mức vậy sao?
Ngày kết thúc huấn luyện cô không cho Từ Nghi đến đón mình. Khi thay xong bộ quần áo bình thường, cô lập tức ngồi xe đến khu chợ gần nhà. Lúc trước cô đã từng tuyên bố với Từ Nghi, để tỏ lòng anh đã kiên nhẫn và “đặc biệt” chỉ điểm giúp cô vượt qua vòng thi bắn súng, cô sẽ xuống bếp làm một bữa đại tiệc cho anh.
Từ Nghi biết rất rõ tài nấu nướng của cô, nên hoàn toàn không ôm hi vọng lớn lao với việc này. Nhưng trước nay anh không bao giờ đả kích sự nhiệt tình của người khác nên liền khích lệ cô vài câu. Chử Điềm quá rõ đức hạnh này của anh, vì vậy cô đã sớm tìm hướng dẫn nấu ăn trên mạng, mua từng món dựa theo hướng dẫn.
Đương lúc cô đang xách túi lớn túi nhỏ, vật vã lê lết trong khu chợ đông nghìn nghịt, đột nhiên cảm thấy điện thoại vang lên. Chử Điềm không kiên nhẫn thở dài, nhìn thấy một dãy số trong vùng nhưng rất lạ.
Bình thường Chử Điềm không nhận điện thoại của người lạ, cho nên cô lập tức nhấn nút từ chối. Tuy nhiên không lâu sau số điện thoại đó lại gọi đến nữa, Chử Điềm do dự rồi nhấn nút nghe.
“Xin chào, xin hỏi chị là ai ạ? Tìm tôi có việc gì không?”
Đầu bên kia dường như nhận thấy tâm trạng khi nghe điện thoại của cô không tốt cho lắm, nên im lặng một lát mới hỏi:
“Đây là số điện thoại của Chử Điềm phải không?”
Ơ, còn biết tên của cô nữa kìa. Chử Điềm vội vàng trả lời:
“Tôi là Chử Điềm, chị là…?”
“Xem ra không gọi nhầm.” – bên kia nói – “Tôi là mẹ Từ Nghi.”
Đầu óc Chử Điềm xoay chuyển nhanh chóng, làm rõ quan hệ giữa cô với bà. Mẹ Từ Nghi, vậy chẳng phải là mẹ chồng của cô sao? Chử Điềm chỉ cảm thấy bên tai vang ầm một tiếng, suýt nữa làm rớt điện thoại di động. Nghe thấy bên kia “Alo” một tiếng, cô lập tức nói vào di động:
“Alo, alo, dì… Không, mẹ, là con, con là Chử Điềm”
“Mẹ biết” – tiếng Tống Khả Như, mẹ của Từ Nghi bình tĩnh nhẹ nhàng – “Không quấy rầy con chứ? Có phải đang bận hay không?”
“Không có ạ. Con đang đi chợ nên hơi ồn.”
“Mua thức ăn à?” – Tống Khả Như cười – “Mẹ đang ở gần nhà bọn con, có tiện ra gặp mặt không?”
Lúc Chử Điềm xách đồ đến quán cà phê gần khu nhà, Tống Khả Như đã ngồi đó lâu rồi. Hình như sợ Chử Điềm không tìm thấy bà, bà còn đặc biệt chọn vị trí gần cửa sổ để chỉ nhìn thoáng qua là cô có thể thấy bà ngay.
Tuy nhiên, bởi vì khí chất của Tống Khả Như quá đặc biệt nên từ đằng xa Chử Điềm đã nhận ra bà rồi. Bà lặng im ngồi đó, không hề nhìn xung quanh, trước mặt chỉ đặt một cốc nước ấm và một quyển sách. Chắc hẳn đó là thói quen của bà, lúc đợi người cũng tranh thủ làm chút việc, không để lẵng phí thời gian.
Theo bản năng, Chử Điềm lấy ra một chiếc gương ngắm nghía bản thân. Cô vẫn xinh đẹp như thường ngày, có điều mấy ngày qua huấn luyện quân sự thường bị phơi nắng nên cô nghi ngờ làn da mình không còn trắng trẻo như trước. Hơi chán nản, Chử Điềm vuốt tóc ra sau, cầm lấy đồ từ từ bước vào quán cà phê.
Như có linh cảm, khi Chử Điềm đi đến, vừa lúc Tống Khả Như ngẩng đầu lên. Ánh mắt dừng trên người cô một hồi, khóe môi bà nhoẻn lên nụ cười ôn hòa. Đóng sách lại, bà vẫy vẫy tay với cô giống như gặp mặt bạn bè:
“Điềm Điềm, ở đây.”
Hóa ra còn nhớ tên cô à. Chử Điềm mừng thầm, vuốt tóc theo bản năng và đi đến.
“Mẹ đợi lâu không ạ?” – Chử Điềm ngồi xuống, để đồ qua một bên.
“Không sao” – Tống Khả Như nói, âm lượng không lớn nhưng mạnh mẽ rõ ràng – “Hôm nay mẹ có một buổi tọa đàm ở trường đại học gần đây, đúng lúc nhớ đến các con nên muốn sang thăm. Xem con đầm đìa mồ hôi kìa, đã chạy đến đây hả?”
Chử Điềm le lưỡi cười một tiếng, ngại ngùng gật đầu.
“Có mệt không? Uống nước trước đi.”
Tống Khả Như cầm chiếc ấm bạc lên rót nước cho cô. Chử Điềm vội vàng đứng dậy:
“Không dám phiền mẹ, cứ để con ạ.”
Vừa nói cô vừa vội vàng nhận lấy, tự rót cho mình một cốc nước. Lúc ngẩng đầu lên, cô phát hiện Tống Khả Như đang cười nhìn cô chăm chú. Chử Điềm lại hơi căng thẳng, vì tránh để mất tự nhiên cô nói với Tống Khả Như:
“Cà phê Mocha ở đây khá ngon, mẹ muốn uống thử không?”
Tống Khả Như lắc đầu:
“Uống không quen loại đó.”
Chử Điềm vốn định gọi một ly, nhưng nghe thấy câu này liền thôi. Tuy cô và Tống Khả Như chỉ gặp nhau có hai lần, mỗi lần bà đều đối xử với cô rất thân thiện, nhưng không biết tại sao Chử Điềm vẫn hơi sợ bà. Có lẽ nguyên nhân có liên quan đến nghề nghiệp của Tống Khả Như. Tống Khả Như là giáo sư đại học được mọi người kính ngưỡng. Mà thành tích học tập của Chử Điềm lại không tốt, nên mới hơi sợ với người làm nghề nhà giáo.
Nhìn kỹ Chử Điềm một hồi, Tống Khả Như nói:
“Vừa nãy lúc mẹ gọi con đang làm gì thế? Mua thức ăn à?”
“Dạ, con chuẩn bị lát nữa về nhà nấu cơm” – ánh mắt Chử Điềm sáng lên – “Mẹ cũng đến nhé. Nhưng mà… tài nấu nướng của con không tốt, mẹ đừng chê.”
Tống Khả Như cười khẽ:
“Không được, mẹ chỉ đến thăm con một chút thôi. Tối nay còn có một chút việc, hôm nào con và Từ Nghi về nhà chơi, mẹ sẽ cho con nếm thử tài nấu nướng của mẹ.”
“Được ạ.” – Chử Điềm nhanh chóng nhận lời, ngập ngừng một chút rồi đỏ mặt bổ sung thêm – “Mẹ.”
Tống Khả Như hơi sững sờ, bà uống một hớp nước, trấn định lại:
“Điềm Điềm, Từ Nghi về chưa?”
“À, về rồi ạ. Được một tuần rồi.” – nhớ ra gì đó, Chử Điềm nói – “Lúc trước con còn nói với anh ấy về nhà thăm ba mẹ, nhưng anh ấy nói ba mẹ gần đây khá bận, chờ thêm một thời gian nữa…”
Tống Khả Như cau mày lại. Bận cái gì? Rõ ràng là viện cớ. Nhưng bà không vạch trần con trai trước mặt con dâu, chỉ nói: “Khoảng thời gian trước khá bận, bây giờ đã đỡ hơn một chút rồi. Hơn nữa nếu bọn con về nhà, dù có việc mẹ cũng sẽ từ chối.”
Chử Điềm cười ngọt ngào:
“Cám ơn mẹ.”
Hai người lại trò chuyện sang mấy đề tài khác, Chử Điềm dần dần thả lỏng, mà Tống Khả Như cũng buông xuống nỗi thấp thỏm trong nửa năm qua. Trước khi chúng quyết định kết hôn, bà chỉ gặp được đứa con dâu này hai lần. Lần thứ nhất là trước ngày đăng ký kết hôn, lần thứ hai là một ngày sau hôm lĩnh giấy chứng nhận, sau đó chưa từng gặp lại.
Dĩ nhiên bà cũng rất thông cảm cho Chử Điềm. Thứ nhất, bà nghĩ mẹ Chử Điềm bị bệnh nặng, cô phải ở lại nhà chăm sóc, không rảnh đến thăm vợ chồng bà. Thứ hai, có lẽ là do lần đó cô và Từ Nghi đến nhà gặp phải chuyện không vui, thậm chí có thể nói là vô cùng bết bát. Có lẽ cũng vì điều này nên khiến cô có phần e dè. Còn lại một phần chính là con trai Từ Nghi của bà.
Nghĩ đến đây, Tống Khả Như không nhịn được cười khổ. Đứa con trai này từ nhỏ đã không quấn quýt gần gũi với vợ chồng họ. Cho đến bây giờ có lẽ ngay cả nhà nó cũng không muốn về.
Tống Khả Như thôi không nghĩ nữa, ngẩng đầu bối rối nhìn Chử Điềm, bà khẽ hỏi:
“Điềm Điềm, mẹ hỏi con một câu nhé” – bà đắn đo lựa lời – “Con vẫn muốn để Từ Nghi ở lại quân đội vậy sao?”
Bà vừa dứt lời thì nhìn thấy cô gái trước mặt bị sặc ngụm nước vừa mới nhấp môi. Cô ho khan vài tiếng, cất tiếng hỏi ngược lại: “Mẹ nói gì ạ?”
EFF chúc bạn đọc truyện vui vẻ
Lúc Từ Nghi đến bệnh viện đã là năm giờ chiều, cách giờ Chử Điềm tan việc nửa tiếng.
Tối hôm qua cô đã thông báo hôm nay sẽ làm một bữa đại tiệc mời anh, nhưng không cho anh ở bên cạnh xem, cho nên anh lái xe ra ngoài đi dạo, gần sáu giờ rưỡi mới được về nhà. Nói ra Từ Nghi vẫn hơi lo lắng, anh sợ cô vợ này của anh ở nhà lại xảy ra chuyện, không chừng đốt luôn cả phòng bếp.
Dừng xe ở trước cửa bệnh viện đa khoa, Từ Nghi cất bước đi vào trong. Hôm nay anh mặc quân phục, tâm trạng cũng thoải mái. Khi hoà mình trong đám đông không hề cảm thấy khác biệt, vì đây là Bệnh viện đa khoa Quân khu.
Anh đến thăm một đồng đội, hai người họ là bạn học tốt nghiệp cùng một khoá, cùng một khu đội tại trường Đại học Khoa học và Kỹ thuật Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc, hơn nữa sau này được phân đến chung một khu. Vì vậy mà tình cảm đồng đội của hai người rất thân thiết. Khoảng thời gian trước cậu bạn này bị thương trong lúc diễn tập, nhân dịp anh nghỉ phép nên đến thăm anh ta.
Tuy nhiên, Từ Nghi đến không đúng lúc. Lúc anh đến đã thấy y tá chịu trách nhiệm phòng bệnh của anh ta đang giậm chân, nói chưa từng thấy người bệnh nào như vậy, vết thương còn chưa lành đã lén trốn khỏi bệnh viện.
Từ Nghi cũng không bất ngờ, đây chính là tác phong nhiệt huyết của anh chàng này, nhưng như vậy đã khiến anh đi một chuyến uổng công rồi.
Đứng ở cửa đợi gần nửa tiếng, anh bạn này vẫn chưa trở lại, Từ Nghi quyết định về nhà trước. Nhưng khi đi ngang qua thang máy, nhìn thấy mấy chữ số từ từ đi lên, anh dừng bước lại, do dự một chút rồi nhấn nút đi xuống, bước vào thang máy đi xuống tầng mười.
Mạnh Phàm ở tầng này, vả lại chắc hẳn cô ấy vẫn đang ở đây. Từ Nghi không định đến gặp cô ấy, nhưng không biết vì sao lại lên đây, cứ như bị ma xui quỷ khiến vậy. Loanh quanh ở tầng mười trong chốc lát, Từ Nghi định bụng đi tìm Phương Triết, song còn chưa đến phòng làm việc của Phương Triết thì anh đã gặp được một người ngoài dự liệu.
Mạnh Hòa Ngọc – ba của Mạnh Phàm.
Lúc hai người nhìn thấy nhau đều sững sờ. Từ Nghi phản ứng nhanh, còn chưa kịp kêu một tiếng “bác trai” đã thấy Mạnh Hòa Ngọc vỗ đùi, vội vàng hỏi anh:
“Sao cậu đến đây?”
Từ Nghi hơi ngớ người, đáp theo bản năng:
“Cháu đến tìm…”
“Đừng tìm.” – Mạnh Hòa Ngọc vội vàng ngắt lời anh – “Đi nhanh lên, đừng để Mạnh Phàm nhìn thấy cậu.”
Đã muộn rồi, vừa nói xong những lời này, Mạnh Hòa Ngọc đã nghe thấy tiếng con gái mình vang lên phía sau.
“Ba, ba đừng đi nhanh như vậy, con đuổi theo không kịp.”
Vừa dứt lời, Mạnh Phàm đã xuất hiện ở khúc cua, cô mặc bộ quần áo bệnh nhân, mái tóc dài được vén ra sau tai. Đồ ăn đang cầm trong tay đã rơi hết cả xuống đất ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy Từ Nghi.
Giờ phút này, Mạnh Hòa Ngọc đã hết hi vọng. Ông đứng che trước mặt Mạnh Phàm, nói với Từ Nghi:
“Cậu đi nhanh đi. Coi như là tôi xin cậu, đi nhanh lên đi.”
Từ Nghi cũng không muốn xuất hiện trước mặt Mạnh Phàm như vậy. Anh muốn nhanh chóng rời khỏi nhưng hai chân như bị ghim chặt trên mặt đất, không cất bước nổi. Anh nhìn Mạnh Phàm, cảm thấy vô cùng xa lạ. Cô đã gầy đến nông nỗi này, giọng nói cũng khàn đi. Từ Nghi còn nhớ, Mạnh Phàm hồi đó thon thả xinh đẹp, giọng nói thánh thót như hạt châu rơi xuống khay ngọc, lúc hát nghe cũng rất hay.
Mạnh Hòa Ngọc thấy Từ Nghi đứng bất động, ông sốt ruột nên bất chấp lịch sự, đưa tay đẩy anh, đuổi anh đi. Từ Nghi cũng đột nhiên hoàn hồn lại, quay người nhanh chóng rời bước.
Nhưng Mạnh Phàm lại đột nhiên hét lên một tiếng, bất chấp tất cả xông lên. Mạnh Hòa Ngọc vội vàng quay người lại cản con gái:
“Mạnh Phàm, con nhận lầm người rồi, nhận lầm người rồi.”
“Không phải, là anh ấy. Ba, ba buông con ra” – Mạnh Phàm kêu to, kinh động đến mọi người trong hành lang, họ đều thò đầu ra xem náo nhiệt. Cô ấy lại hoàn toàn không màng đến gì hết, dốc sức tránh khỏi tay của Mạnh Hòa Ngọc, la với theo bóng lưng Từ Nghi:
“Anh đừng đi! Anh đừng đi!”
Từ Nghi cứ đi thẳng về phía trước không quay đầu lại, bước chân cũng chẳng mảy may do dự. Đầu óc anh trở nên trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng gào thét của Mạnh Phàm. Anh chen chúc bước vào thang máy đông người đi xuống tầng trệt, nhưng tiếng của cô vẫn như còn quanh quẩn bên tai. Từ Nghi lạnh lùng lên xe, đóng cửa xe lại. Khi đã ở trong không gian kín mít này, anh như mới có thể thở được.
Anh ngồi yên ở đó, không biết qua bao lâu, tiếng nói bên tai rốt cuộc biến mất. Cuối cùng anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác cả người đều run rẩy, lưng áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi. Có một cảm giác bất lực lan khắp toàn thân anh.
Tiếng điện thoại di động vang lên “ting”, là Mạnh Hòa Ngọc gửi đến tin nhắn đến: “Từ Nghi, tôi biết chúng tôi không có mặt mũi nào nói lời này. Nhưng mà sau này cậu đừng nên đến thăm Mạnh Phàm nữa.”
Từ Nghi nhìn chăm chú tin nhắn một hồi lâu rồi xóa nó đi. Anh nắm chặt tay lái, cảm giác hồn vía đã quay lại mới dám nổ máy lái xe.
Khi Chử Điềm về đến nhà, Từ Nghi vẫn chưa về. Cô đặt đồ xuống, vội vàng mời Tống Khả Như vào nhà.
Tống Khả Như thay giày, quay người lại quan sát khắp căn nhà. Lần gần nhất bà đến đây là hai năm trước, khi đó Từ Nghi vừa được điều đến sư đoàn T quân khu B chưa được bao lâu. Là một trung đội trưởng nên lúc nào Từ Nghi cũng bận rộn, không có thời gian để về nhà, cho dù có về thì cũng đa phần là ở đây.
Căn nhà này là do bà và chồng bà mua sau khi kết hôn được vài năm. Sau đó bởi vì kinh doanh càng lúc càng lớn, có tiền để dành, hơn nữa bà muốn ở gần nơi làm việc, nên mua một căn khác ở trung tâm thành phố. Căn nhà cũ này vẫn giữ lại không bán, thậm chí cũng không cho thuê, cho đến khi Từ Nghi chuyển vào đây ở.
Lần trước bà đến, căn nhà này vẫn giống hệt như lúc bọn họ còn sống ở đây. Có thể nhìn ra được Từ Nghi chẳng có hứng thú gì với việc sửa sang lại nhà cửa. Lần này bà đến nó rõ ràng đã khác hẳn lúc trước. Vật dụng đầy đủ, màu sắc ấm áp, có chút hương vị cuộc sống.
Tống Khả Như hỏi Chử Điềm:
“Con và Từ Nghi cùng nhau sửa sang lại nhà à?”
Chử Điềm đang đun nước trong bếp, nghe vậy liền nói:
“Bọn con cùng lên phương án, công việc sửa sang là do con chịu trách nhiệm. Khi đó anh ấy vừa được điều đến trung đoàn thiết giáp chưa được bao lâu, khá bận rộn…”
Tống Khả Như ngồi xuống ghế salon, sờ sờ bàn trà được lau bóng loáng đến mức người ta có thể soi gương, khẽ mỉm cười:
“Con cũng thật là chiều nó quá rồi.”
Chử Điềm bưng tách trà đã pha xong cho Tống Khả Như, cười nói:
“Tối nay mẹ ăn cơm ở đây đi, con nấu cơm nhanh lắm, không làm nhỡ việc của mẹ đâu.”
“Không được đâu.” – Tống Khả Như dịu dàng từ chối – “Con cứ thoải mái đi, mẹ chỉ sang đây thăm một chút rồi lập tức đi ngay.”
Bà đánh giá hết đồ đạc trong nhà, rồi đi ra nói với Chử Điềm:
“Căn nhà này là nhà cũ, cũng đã lâu năm rồi, con phải chú ý điện nước này nọ nhé. Không có vấn đề gì chứ?”
Chử Điềm nói cho bà yên tâm:
“Có vấn đề gì Từ Nghi đều cũng xử lý gọn ghẽ hết mẹ ạ. Chuyện này còn làm không xong thì con lấy anh ấy làm gì nữa?” – Cô vừa nói vừa tinh nghịch nháy mắt.
Tống Khả Như nhìn gương mặt trẻ con của cô. Đây chính là vợ của Từ Nghi con trai bà, tuy không hề giống với mong muốn của bà nhưng hiện tại xem ra cũng không quá tệ. Có điều khi nhớ đến câu trả lời của Chử Điềm ở quán cà phê, bà cảm thấy cô gái này không hề đơn thuần như bà tưởng tượng. Muôn vàn suy nghĩ khiến tâm trạng Tống Khả Như nhất thời rất phức tạp.
“Mẹ, có cần châm thêm trà không ạ?”
Tiếng nói của Chử Điềm khiến bà hoàn hồn, vẻ mặt Tống Khả Như dịu đi:
“Không cần đâu, trưa nay mẹ đã uống không ít rồi.” – bà nhìn đồng hồ – “Thời gian không còn sớm nữa, mẹ đi trước, con và Từ Nghi có thời gian thì về nhà chơi.”
Suy nghĩ một hồi bà lại bổ sung:
“Lúc Từ Nghi vắng nhà con cũng có thể thường xuyên đến chỗ mẹ chơi. Trong nhà không có ai, chỉ có mẹ và ba con thôi.”
“Dạ” – Chử Điềm ngoan ngoãn đáp lời.
Tống Khả Như gật đầu, cầm túi lên chuẩn bị rời khỏi. Lúc đổi giày ở cửa, bà đột nhiên nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng bước chân. Tốc độ và nhịp điệu rất quen thuộc, bà sửng sốt, quay đầu lại nhìn Chử Điềm:
“Đó là….?”
“Là Từ Nghi ạ.” – Chử Điềm le lưỡi – “Lẽ ra định thừa dịp anh ấy còn chưa về tranh thủ nấu cơm, kết quả là bây giờ còn chưa bật bếp lên nữa…”
Tống Khả Như đã hoàn toàn không nghe thấy Chử Điềm đang nói gì nữa, cách một cánh cửa, bà nghe thấy tiếng Từ Nghi lấy chìa khóa ra. Tay bà nhanh hơn suy nghĩ, giành mở cửa ra trước.
Cửa được mở ra từ bên trong cũng không khiến Từ Nghi bất ngờ. Tuy nhiên nhìn người trước mặt này – một người không nên xuất hiện ở đây, vẻ mặt anh đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.
Tống Khả Như bị anh nhìn như vậy, trái tim cũng đập mãnh liệt. Sau khi bình ổn nhịp tim thì bà lại thấy hơi tức giận. Dù gì đã hơn ba tháng không gặp, bà đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì mà khiến anh vừa nhìn thấy đã không vui chứ?
Hai mẹ con âm thầm giằng co. Nhưng bởi vì trước đây mỗi khi Từ Nghi tức giận rất ít thể hiện trên mặt, cho nên Chử Điềm hoàn toàn không chú ý đến mạch nước ngầm đang cuồn cuộn giữa hai mẹ con. Cô khoác tay Tống Khả Như, nói với Từ Nghi:
“Anh về rồi hả? Đúng lúc em vừa định giữ mẹ lại ăn cơm, nhưng mà mẹ không nhận lời, anh nói giúp em đi.”
Mày Từ Nghi khẽ nhíu lại, đi vòng qua Tống Khả Như vào cửa, sau khi thay giày xong mới hỏi Chử Điềm: “Nấu cơm xong chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy làm sao giữ khách lại được?” – Từ Nghi nhìn mẹ mình, nói – “Tối nay mẹ còn có lớp, đừng làm trễ nải việc của mẹ.”
Tống Khả Như nheo mắt lại. Từ trước đến nay anh chẳng hề quan tâm đến việc trong nhà, chứ đừng nói đến công việc của bà. Bây giờ sao lại biết tối nay bà có lớp? Tuy biết đây chỉ là viện cớ, mà quả thật bà cũng không định ở lại, nhưng lời này từ chính miệng con trai mình nói ra nên Tống Khả Như mất vui.
Bà đứng nghiêm, hỏi anh với tư thái một người mẹ:
“Về được mấy ngày rồi?”
“Một tuần.”
Bà vừa nghe đã nổi nóng:
“Trở về lâu như vậy không về nhà ăn cơm thì đành thôi, gọi điện thoại báo với ba mẹ biết cũng không được à? À, là sợ mẹ đến đây quấy rầy con phải không?”
Bà cố ý dùng chữ “con” này là sợ Chử Điềm nghe sẽ suy nghĩ nhiều.
“Làm gì có?” – Từ Nghi nhìn bà, vẻ mặt rất bình tĩnh – “Con về ngày thứ hai đã đến công ty gặp ba rồi. Sao vậy, ba không nói cho mẹ biết sao?”
Lời Tống Khả Như muốn phản bác đều bị nghẹn lại, bà nghĩ kỹ: Cái ông già này đúng là không nhắc đến với bà.
Từ Nghi thấy thế khẽ cười. Sau đó quay đầu lại nói với Chử Điềm: “Tối nay để anh nấu cơm, không thể trông cậy vào em được.”
Nếu như lúc bình thường, có lẽ Chử Điềm sẽ cho rằng Từ Nghi đang nói đùa với cô. Nhưng bây giờ dù cô có ngốc cũng nhìn ra đươc hai mẹ con họ không bình thường. Có điều cô không ngăn được Từ Nghi, cũng không biết nên nói gì với mẹ chồng mình nữa.
Trong lòng Tống Khả Như rất giận, nhưng vì bản thân là một giáo sư nên bà đã đè nén cơn giận lại, không nói thêm lời nào nữa, quay người bỏ đi.
Đứng sững ra nhìn cánh cửa một phút, Chử Điềm không nhịn được trở về phòng bếp, đi đến trước mặt Từ Nghi:
“Anh làm cái gì thế? Sao lại đối với mẹ như vậy?”
Từ Nghi đang rửa rau, tiếng nước chảy ào ào, anh không hề ngẩng đầu lên. Chử Điềm đi đến, tắt vòi nước: “Em đang hỏi anh đó!”
Từ Nghi nhìn cô, hỏi lại: “Anh đối xử với mẹ thế nào?”
Thật sự xem cô là kẻ ngốc à? Chử Điềm bĩu môi:
“Việc gì cũng đối nghịch với mẹ, rõ ràng là tỏ vẻ đuổi mẹ đi.”
Từ Nghi không nói gì, vặn vòi nước tiếp tục rửa rau.
Quen nhau đã lâu, Chử Điềm cũng hiểu được tính tình của anh. Bình thường lúc không vui anh sẽ không nổi giận, nhưng đừng mong nghe anh nói một câu. Chử Điềm cố gẵng trấn tĩnh lại:
“Hôm nay lúc em đi chợ nhận được điện thoại của mẹ, nói đang ở gần nhà muốn gặp mặt em. Nên em liền đi gặp, anh có gì không vui à?”
“Không có.”
“Vậy anh gặp phải chuyện gì à?”
“Không có.”
Cô yên tâm, suy nghĩ một chút lại không dám chắc hỏi tiếp:
“Vậy anh không muốn để em gặp mẹ hả?” – thấy anh lại không lên tiếng, Chử Điềm hơi nôn nóng chọc chọc cánh tay anh – “Nói đi, rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì?”
“Đã nói không có gì rồi mà.”
Giọng Từ Nghi vẫn ôn hòa như cũ, nhưng nếu nghe kỹ sẽ thấy nặng hơn bình thường một chút. Có thể thấy được anh đã hơi mất kiên nhẫn, Chử Điềm đứng tại chỗ, không nói thêm gì nữa. Từ Nghi đi lướt qua cô, lấy nguyên liệu nấu ăn, thấy cô vẫn đứng nguyên chỗ cũ, anh mới ý thức được vừa rồi thái độ của mình không đúng. Anh suy nghĩ một chút, thử giải thích với cô:
“Điềm Điềm, tuy mẹ là mẹ anh, nhưng em không cần cố ý lấy lòng mẹ. Dù mẹ làm gì cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng nào đến anh.”
Chử Điềm ngẩng phắt đầu lên, không dám tin hỏi ngước lại:
“Anh cảm thấy mới vừa rồi là em lấy lòng mẹ?”
“Anh không có ý này…”
“Nhưng vừa nãy anh đã nói như vậy!” – Chử Điềm bước đến, đứng trước mặt anh, ngước cổ lên hỏi lại lần nữa – “Anh cảm thấy mới vừa rồi là em lấy lòng mẹ?”
Từ Nghi không hiểu được tại sao những lời này lại kích động khiến cô nhạy cảm như vậy, nhưng anh cũng biết nếu cứ tiếp tục sẽ cãi nhau to. Anh trấn tĩnh lại, đương lúc chuẩn bị nói gì đó thì điện thoại trong túi quần đổ chuông. Anh lấy ra xem, thấy số của trung đoàn gọi đến.
Gọi vào lúc đang nghỉ phép vậy nhất định là có việc gấp rồi.
Từ Nghi khẽ nhíu mày nói với Chử Điềm:
“Anh nghe điện thoại trước đã.”
Anh vừa nói vừa quay người đi ra ngoài ban công nhỏ ở phòng ngủ.
Chử Điềm một mình ở lại trong phòng khách, nhìn qua gương thấy hai má mình đỏ bừng, cảm thấy hơi buồn cười. Cô biết rõ chẳng có gì đáng để giận, nhưng khi nghe Từ Nghi nói vậy, trong lòng lại nổi nóng, không nhịn được nên buột miệng hỏi anh.
Từ lúc chiều gặp mẹ chồng đến giờ, cô đã ứng đối rất cẩn thận. Lúc trước khi nhận giấy kết hôn cô từng gặp ba mẹ anh một lần. Từ Kiến Hằng – ba anh – khi đó nghe thấy tin bọn họ đăng ký kết hôn đã tát anh một cái trước mặt cô. Mà mẹ anh đứng bên cạnh lại chẳng nói một câu. Từ đó trở đi, cô đã hiểu được thái độ của họ đối với cuộc hôn nhân này, cũng biết quan hệ của Từ Nghi và cha mẹ không được tốt lắm.
Mà hôm nay, sau khi gặp mặt mẹ chồng, cảm giác này của cô vẫn không biến mất, ngược lại càng rõ ràng hơn. Bởi vì bà đã dò hỏi cô: “Vẫn muốn để Từ Nghi ở lại quân đội vậy sao?”
Trước khi Chử Điềm kết hôn với Từ Nghi, cô chưa nghe anh nhắc đến chuyện trong nhà. Cô chỉ nghe Trình Miễn lúc trước cộng tác với anh nói điều kiện gia đình Từ Nghi rất tốt, luôn phản đối anh đi lính. Cho nên khi nghe thấy mẹ chồng hỏi như thế, cô hơi khó xử, không biết nên trả lời thế nào.
Có điều cô tự nhận mình không phải là người phụ nữ ngốc chỉ biết ru rú ở trong nhà. Cô biết vấn đề này là vấn đề trọng đại khiến Từ Nghi và gia đình xích mích, trừ phi bản thân anh thay đổi ý nghĩ, nếu không mãi mãi không cách nào nhất trí được với nhau. Lúc này dĩ nhiên cô sẽ chọn đứng về phía anh.
Lúc đó trong lòng cô có chút vui mừng, cảm thấy như mình đã làm được một chuyện vĩ đại. Nhưng lại sợ mẹ chồng hỏi sâu hơn, cô không ứng phó được liền nhân cơ hội mời bà về nhà.
Cô tự cảm thấy mình đã làm tốt, không ngờ trong mắt Từ Nghi lại xem hành động của cô là đi lấy lòng người khác. Anh ngốc thật hay là giả ngốc đây? Dù thái độ cô có ân cần với bà ấy một chút cũng bởi vì bà là mẹ ruột của anh. Nếu không, nói khó nghe một chút, họ ra sao cũng chẳng liên quan gì đến cô. Sao anh không hiểu là cô đang lấy lòng ai chứ?
Càng nghĩ càng tức, Chử Điềm đi vào phòng vệ sinh, hứng đầy nước trong bồn rửa mặt. Hai tay vốc nước lên hất vào mặt để hạ cơn nóng đang tỏa ra trên người. Tiếng nước chảy rào rào nghe rất hả giận, Chử Điềm ra sức rửa mặt, lại nín thở ngâm mặt trong chốc lát mới ngẩng đầu lên thở dài một hơi.
Nước đã làm mờ tầm nhìn nhưng Chử Điềm vẫn trông thấy Từ Nghi đứng ở cửa phòng vệ sinh. Anh đã nghe điện thoại xong, không biết đứng ở đó đã bao lâu rồi.
Chử Điềm không để ý đến anh, lấy khăn lau mặt, quay người định đi ra.
“Anh có chuyện nói với em.” – Từ Nghi đưa tay cản cô lại.
Chử Điềm hất ra: “Đừng giải thích, bây giờ em không muốn nghe.”
Từ Nghi khẽ thở dài, nói với Chử Điềm: “Điềm Điềm, kỳ phép của anh cũng sắp hết rồi, chúng ta đừng cãi nhau có được không?”
“Ai cãi? Anh cãi hay là em cãi? Em cãi cái gì hả?” – Chử Điềm liếc xéo anh, nói gay gắt làm anh nghẹn họng.
Lại quay lại vấn đề khi nãy rồi. Từ Nghi cảm thấy bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói chuyện với cô, nói không được mấy câu lại cãi nhau. Đầu anh hơi đau, anh mệt mỏi nói với Chử Điềm:
“Được rồi, xem như anh chưa nói.”
Chưa nói? Chưa nói thì chưa nói!
Nước làm ướt áo, Chử Điềm về phòng ngủ thay bộ đồ mặc ở nhà, sau đó nằm lên giường. Đã sắp bảy giờ, cô vẫn còn chưa ăn cơm. Cô không chịu được đói, vừa đói là dạ dày sẽ khó chịu. Hơn nữa hôm nay còn bị tập quân sự cả ngày, xương cốt toàn thân mệt mỏi như muốn rã rời. Vả lại còn bị mẹ chồng và Từ Nghi chọc giận, Chử Điềm cảm giác cả người mình đều ỉu xìu.
Cô giày xéo cái gối như trút cơn giận, sau đó cạn kiệt sức lực nằm trên giường thì lại thấy hối hận.
Mới vừa rồi Từ Nghi nói như vậy rõ ràng là đã xuống nước với cô, cho cô một bậc thềm. Nhưng sao miệng cô lại không chịu nhịn, cứ bước thẳng xuống không phải là tốt rồi ư? Sao phải đâm thêm hai câu nữa? Anh ở hai ba ngày nữa là đi rồi, chẳng lẽ từ đây đến lúc đó chiến tranh lạnh hay sao?
Nghĩ như vậy, Chử Điềm cảm thấy dạ dày mình càng đau khủng khiếp hơn, ngay cả mũi cũng cay cay.
Trong khoảng thời gian cô buồn bực trong phòng, bên ngoài vẫn có động tĩnh. Hình như Từ Nghi đang bận rộn làm gì đó, nhưng chưa thấy anh đi vào phòng ngủ. Chử Điềm đói bụng đến mức không chịu nổi nữa, đành phải bò khỏi giường. Cô thầm quyết định, nếu anh nói chuyện với cô, cô nhất định sẽ không làm lơ anh nữa. Sau khi tự nhủ thầm với mình, cô mang giày vừa định đứng lên đi ra ngoài thì cửa phòng mở ra, Từ Nghi đi vào, trong tay còn bưng một bát mì.
“Dậy rồi hả?” – anh nhìn nhìn cô – “Đúng lúc, ăn cơm thôi!”
Đương lúc Chử Điềm đang do dự có nên xem như mọi chuyện chưa hề xảy ra hay không thì anh đưa mì đến, là món mì sốt thịt mà cô thích nhất. Nấm mèo, măng xào với thịt gà xé, trên đó còn có cà rốt và dưa leo xắt sợi, hương vị ngọt ngào thơm ngát, thanh mát ngon lành.
Thôi cứ như vậy đi, đầu lưỡi đã thật sự không chịu nổi sự hấp dẫn như vậy nữa rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn Từ Nghi, anh thấy cô nhìn thì khẽ nhướng mày. Chử Điềm làm mặt lạnh, nhận lấy bát mì, quả nhiên thấy khóe môi Từ Nghi nhoẻn lên. Chử Điềm không khỏi chán nản, mắc bẫy anh rồi! Anh biết cô đã đói cồn cào nên mang thức ăn ngon đến dụ dỗ.
Chử Điềm trộn đều mì lên, đi theo anh ra ngoài, còn chưa đến bàn cơm đã nhịn không được ăn vài miếng, quả nhiên là ngon vô cùng. Cô ngồi trước bàn, nhai kỹ nuốt chậm, nhìn Từ Nghi bận bịu thu dọn trong nhà, trên người còn mặc áo sơ mi và quần quân đội. Bát mì của cô đã gần thấy đáy rồi mà anh còn chưa đến ăn.
Chử Điềm đành phải hỏi anh:
“Anh không ăn sao?”
“Đợi lát nữa, xong ngay thôi.”
Tiếng của anh vang lên từ phòng ngủ, chờ đến khi anh đi ra, trong tay đã cầm lấy chiếc ba lô rằn ri. Từ Nghi đặt ba lô lên bàn, bắt đầu xếp đồ vào trong.
Lúc Chử Điềm thấy thì thoáng sửng sốt. Anh đang thu dọn đồ đạc ư?
Có dự cảm xấu chợt lóe lên trong đầu, cô đặt bát đũa xuống, lập tức đi đến hỏi:
“Anh thu dọn đồ đạc làm gì?”
Từ Nghi nhìn cô một cái, lại cúi đầu tiếp tục thu dọn:
“Nhận được điện thoại từ trung đoàn, nói có chuyện gấp bảo anh tối nay phải có mặt.” – anh ngừng một chút lại bổ sung – “Thật sự có chuyện gấp.”
Chử Điềm lo sợ:
“Chuyện khi nào, sao em không biết?”
“Mới vừa rồi không phải đã nói với em sao? Mải lo giận thôi.”
“…”
Anh đã nói, anh nói rằng kỳ phép sắp kết thúc…
Chử Điềm sững sờ trong giây lát, đột nhiên nhớ ra:
“Tối nay đi thế nào? Bây giờ đâu còn xe nữa.”
“Có xe vào thành phố, thuận đường đón anh luôn.”
Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm hiểu nhất định tối nay anh phải đi rồi. Trong thoáng chốc, trái tim vừa mới ổn định như bị một đôi bàn tay to lớn bóp nghẹt, nhào nặn hả hê khiến cô khó chịu vô cùng. Tuy nhiên giờ khắc này thần trí lại tỉnh táo khác thường, cô quay người đi vào phòng sách, xách một chiếc túi nhựa cực lớn đựng rất nhiều thứ đi ra.
Từ Nghi nhìn cô đang gắng sức xách chiếc túi liền chạy đến đón:
“Đây là cái gì?”
“Để anh mang đi chia cho mấy đồng đội.”
Từ Nghi hơi giật mình, nói theo phản xạ:
“Không mang được nhiều như vậy…”
Chử Điềm không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu khỏi chiếc túi, không đựng đủ thì để anh xách tay, dù sao cũng có xe đến đón.
Từ Nghi biết tính tình cô cố chấp, cũng không ngăn cản nữa.
Thu dọn đồ đạc xong, hai người an tĩnh ngồi xuống bàn ăn cơm. Sau đó Chử Điềm đứng dậy đi rửa chén, cả căn nhà chỉ còn tiếng nước chảy thật nhỏ và tiếng chén bát va chạm vào nhau.
Lòng Chử Điềm xốn xang, suýt nữa làm vỡ một cái chén. Lúc rửa được một nửa, cô thò đầu qua cửa bếp nhìn ra ngoài, phát hiện Từ Nghi đang cúi đầu kiểm tra khóa cửa.
Về nhà được một hôm anh đã đổi cái khóa cửa cũ rích kia rồi, lo rằng nó không an toàn. Còn nhiều lần dặn dò cô dù là ban ngày hay ban đêm, đừng dễ dàng mở cửa cho người xa lạ. Cho dù là người ở trong khu này cũng không được. Mà lúc đó cô đang mải nghịch điện thoại di động, chỉ đối đáp cho có lệ.
Chử Điềm đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đè chặt lồng ngực mình, nghèn nghẹn khó chịu. Lại như có thứ gì đó muốn bứt khỏi trói buộc, cô vội vàng tắt vòi nước, chạy vào phòng vệ sinh khóa trái cửa lại.
Từ Nghi cảm giác được cô đi ngang qua sau lưng anh, vừa quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp hiểu được chuyện gì xảy ra thì điện thoại di động đã vang lên. Là xe tới đón anh đã đến, nhắn anh xuống lầu. Cúp điện thoại, Từ Nghi đến gõ cửa phòng vệ sinh:
“Điềm Điềm, xe đến rồi, anh đi đây.”
Đợi một lúc lâu mới nghe thấy tiếng cô:
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Không thấy cô đi ra ngoài, Từ Nghi cảm thấy có gì đó không ổn, lại gõ thêm vài cái:
“Em đang làm gì? Mở cửa ra.”
Lại là một hồi im lặng, sau đó vang lên tiếng từ biệt nhẹ nhàng của cô:
“Không có gì, em, em đi toilet thôi. Anh đi nhanh lên đi, đừng để trễ giờ.”
Từ Nghi không ngốc, dĩ nhiên hiểu được cô đang trốn anh. Nhận ra điều này, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng không vui.
“Được rồi…” – một lát sau anh nói với cô qua cánh cửa ngăn cách – “Anh đi nhé?”
Anh đứng yên tại chỗ trong chốc lát, không đợi được cô trả lời, lại có điện thoại thúc giục.
Từ Nghi mím môi: “Điềm Điềm, tạm biệt.”
Nói xong, anh xách đồ đi xuống lầu. Chử Điềm trốn trong phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, nghe tiếng bước chân anh dần dần nhỏ đi. Rốt cuộc không kiềm chế được nữa, cô để nước mắt tuôn rơi.
Bầy Hạc Bầy Hạc - Scotland Chiết Nhĩ Miêu Bầy Hạc