Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2025-11-08 21:47:04 +0700
Chương 4
Q
uỳnh về trong bữa ăn gần tàn. Những đứa con gái tranh nhau hỏi ríu rít:
- Quỳnh đi đâu về thế?
- Quỳnh ở đâu thế?
- Quỳnh đi chơi 'kỹ' thế?
Quỳnh chào Mẹ rồi đi thẳng lên lầu. Bọn con gái chia nhau dọn dẹp phòng ăn, chỉ một loáng là xong. Kể ra thì thiếu người làm cũng chả lấy gì là vất vả lắm. Rồi cũng quen đi. Chỉ mấy hôm đầu chị Sáu xin về quê thăm g/đ rồi ở luôn trên đó. Bọn con gái cũng cảm thấy lúng túng, vất vả một chút. Nào nấu ăn, nào giặt quần áo, nào dọn nhà, lau nhà. Quần nhau suốt cả ngày, cãi nhau chí choé mà vẫn không xong. Sau cùng Mẹ phải chia công việc: Thủy rửa chén buổi trưa, Vân Phi rửa chén buổi chiều, Quỳnh nấu cơm. Thảo vì bận đi làm ngày hai buổi nên tối về dọn dẹp nhà cửa. Quần áo ai người đó giặt. Như thế kể cũng tạm yên -- cũng tạm gọn. Ba nhìn con gái làm việc. Ông gật gù ra vẻ bằng lòng ghê lắm:
- Từ nay ngân quỹ g/đ bớt được một khoản chi tiêu.
Ba nói thế, bọn con gái phản đối ngấm ngầm song Ba vẫn tỉnh bơ bơ:
- Mướn người làm về chỉ tổ cho nó đua đòi theo đám con gái nhà mình. Nay mode này, mai mode nọ chứ ích gì. Thà để số tiền bỏ ra trả người làm mỗi tháng đó thêm vào tiền chợ hàng ngày cho chúng nó ăn ngon có hơn không.
Mẹ cười tươi như hoa khen Ba nói đúng quá. Thủy bấm Thảo:
- Gớm! Ba Mẹ già rồi còn 'tình' ghê hợp nhau ghê, chị Thảo nhỉ?
Thảo nheo mắt thắc mắc:
- Chả biết ngày xưa hồi mới yêu nhau Ba mẹ có bao giờ 'mimi' nhau không nữa?
- Cái đó thì phải hỏi chị Phi ạ
- Tại sao lại hỏi con Phi?
- Tại chị ấy kinh nghiệm trong tình yêu trước mình.
Vân Phi lúi húi rửa bát, nghe Thủy, Thảo nhắc tên mình. Vân Phi quay lại. Thủy nheo mắt:
- Phải không chị Phi?
- Hả?
- Phải chị kinh nghiệm tình đời trước em không?
Vân Phi cười cười:
- Ừ, dĩ nhiên!
- Thế đố chị ngày xưa Bố Mẹ mình yêu nhau có 'mimi' nhau không?
Vân Phi đỏ mặt:
- Làm sao tao biết được.
- Còn chị với anh Hoàng thì sao?
Vân Phi lắc đầu:
- Nhảm, tao không biết.
Thủy cười ròn:
- Em biết.
- Biết gì?
- Biết Vân Phi với anh Hoàng.... đó.
Thảo nheo mắt rủ Thủy:
- Lên lầu, Thủy?
Thủy nói:
- Ừ, chờ em.
Vân Phi rửa chén xong theo Thảo, Thủy lên lầu. Căn gác tối om không nhìn thấy đường. Thủy gọi ầm lên sau lưng Thảo:
- Chị Quỳnh ơi!
Không nghe Quỳnh trả lời, Thảo hét:
- Quỳnh ơi, Quỳnh biến đâu mất rồi.
Cũng không nghe Quỳnh lên tiếng. Vân Phi mò mò công tắc điện bật đèn lên. Thủy đi giữa hai chị càu nhàu:
- Mụ Quỳnh này ích kỷ ghê! Chắc ma dấu mụ ấy rồi.
Vân Phi thúc vào hông Thủy nhăn:
- Thủy nói nhảm.
Thủy ngúng nguẩy phản đối. Vân Phi nhìn quanh phòng không thấy Quỳnh. Giường chiếu, chăn nệm bừa bộn. Thảo nhào lên giường nằm dài. Thủy leo lên nằm gối đầu trên bụng Thảo thoải mái. Vân Phi mở cửa ra balcon. Quỳnh ngồi ở đó. Câm lặng --- Xa vắng. Biết có người ra Quỳnh vẫn không quay lại. Vân Phi nghe thương chị rưng rưng.
Ngồi xuống bên Quỳnh, Quỳnh hỏi Phi:
- Làm gì mà mấy bà ấy la hét tao ầm ầm lên thế hở Phi?
Phi bảo:
- Mấy bà sợ ma.
- Bà Thảo lớn đầu mà y như con nít. Tối ngày cặp kè với con Thủy thấy chướng ghê. Tao chán con gái nhà mình quá đi, đông gì đông lạ!
Phi cười hiền lành:
- Coi vậy chứ nhà mình đâu có đông gì. Bạn em nhà nó còn có sáu chị em gái sàn sàn nhau mới khổ chứ. Cãi nhau suốt ngày mà vẫn thân nhau kỳ lạ nó than ở nhà mỗi lần may quần áo phát thương ông bà Bô, cứ mỗi đứa một bộ cũng đủ chết.
Quỳnh nhìn bâng quơ xuống đường. Tối cuối tuần người đi cũng nhộn nhịp con ngõ nhỏ. Vân Phi hỏi chị:
- Quỳnh ăn cơm chưa?
- Rồi!
- Ở đâu? nhà chị khanh hả?
- Ừ! Nhà con Khanh nấu bún bò Huế ngon tuyệt Phi ạ ăn bún bò nhớ Huế ghê gớm. Tao khoái đi làm có tiền ra Huế chơi. Thăm lại bạn bè cũ là vui nhất.
Vân Phi buồn buồn:
- Huế bây giờ tang thương như thành phố chết. Loạn lạc, thiên tai đủ thứ. Làm sao mà vui như ngày xưa nổi.
Quỳnh mơ màng:
- Chả biết bạn bè mình còn ai không nhỉ?
Quỳnh hỏi bâng quơ mà chợt thấy rưng rưng buồn. Nhớ đến những ngày cùng bạn bè đùa phá ồn ào khu cư xá đông đúc. Nhớ những buổi chiều mưa bay bay khoác manteau vừa đi vừa ăn bắp rang ở con đường Lê Lợi có nhiều lá bàng phủ kín bước chân Quỳnh. Và nhớ nhất một đôi mắt con trai --- Đôi mắt tuyệt vời mà cho đến bây giờ Quỳnh vẫn không tìm nổi ở đám con trai ồn ào bao quanh Quỳnh. Kỷ niệm càng nhắc càng thấy thương nhớ, tiếc nuối nồng nàn. Nên, Quỳnh thường sống cho kỷ niệm, cho một tình yêu thơ dại ngày xưa đó thôi. Những đứa con gái sống trong căn nhà này lúc nào cũng cười nói phá phách được. Quỳnh mang cảm tưởng Quỳnh già trước tuổi. Già hơn cả thảo. Chưa bao giờ Quỳnh nghe Thảo than buồn hay than già. lúc nào với Thảo cũng vui, cũng trẻ hết. Nên Quỳnh sống cô đơn giữa những vui đùa không dứt khoát của đám chị em. Thủy đã đặt cho Quỳnh cái biệt hiệu 'Bà già cô đơn', Vân Phi là 'Con người hạnh phúc' và chị thảo là 'Khuôn mặt Mùa Xuân'.
Thảo đúng là khuôn mặt mùa Xuân. Lúc nào trông Thảo cũng trẻ. Hai mươi bốn tuổi Thảo vẫn vui tươi lí lắc như mới mười tám hai mươi. Hôm nọ có ông bạn của Ba đòi làm mai cho Thảo một người em họ tên Trấn làm ở air Việt Nam. Anh chàng mang đôi kính cận thật dầy, người bệ vệ tốt tướng, dáng sang trọng, lớn hơn Thảo mười tuổi. Cả nhà đã xúm nhau vào khuyên Thảo ừ đại cho các em nhờ. Thủy bảo:
- Thảo chịu đại anh Trấn đi, cho em nhờ vả anh Trấn xin dùm một chân 'Hotesse de l’air'.
Thảo trợn mắt quát Thủy:
- Tao rất buồn vì có con em chỉ nghĩ chuyện lợi dụng như mày, Thủy ạ!
Thảo chê Trấn, ghét Trấn. Ba Mẹ có vẻ tiếc cho Thảo. Ông Bà cụ khen Trấn đủ điều. Nào là: cậu ấy đứng đắn đàng hoàng, cậu ấy tốt, cậu ấy trông sang trọng. Thảo thường đùa với Quỳnh, Thủy, Phi:
- Anh chàng cận được điểm với Bố Mẹ quá, cái gì Bố Mẹ cũng đem cậu ấy ra khen hết.
Thủy cười:
- 'Cậu ấy' có đôi kính cận hơi dầy mà.... đẹp.
Thảo cười theo:
- 'Cậu ấy' cù lần một tí nhưng... dễ thương.
- 'Cậu ấy', xấu một tí nhưng có cái xế.... láng.
Quỳnh nói. Cả bọn cười rú lên. Trấn có vẻ mết Thảo nặng mặc dù Trấn đến nhà năm lần thì Thảo mới ngồi tiếp một lần, còn bao nhiêu lần khác Bố Mẹ tiếp 'cậu ấy' hết.
Chưa bao giờ Thảo nghĩ là mình già. Hai mươi bốn tuổi nếu biết sống vẫn thấy mình còn quá trẻ. Vân Phi vẫn bị thảo chê là sống vội, bằng tí tuổi đã bị bồ bịch trói buộc. Vân Phi chỉ yên lặng không phản đối lời chỉ trích của chị song Quỳnh bênh vực cho Vân Phi khi Thảo đề cập đến chuyện tình yêu của nó:
- Mỗi người là một cuộc sống. Thảo không thể đem người này để ví vào người khác được. Vân Phi tuy còn nhỏ, nhưng không phải là quá nhỏ để không nên tìm tình yêu. Tuổi Vân Phi có bồ là vừa rồi.
Thảo nhún vai:
- Còn tuổi tao, chưa có Bồ chắc là... ế.
Quỳnh từ tốn:
- Thảo không ế. Cuộc sống của Thảo khác với cuộc sống Vân Phi. Thảo trẻ -- Thảo đẹp -- Thảo có nhiều người theo đuổi nâng niu nên Thảo coi thường tình yêu. Thảo lại đi làm nữa nên Thảo rộng rãi hơn nó trong vấn đề giao thiệp. Làm sao so sánh nổi.
Thảo không cãi nổi Quỳnh. Cả nhà đều không cãi nổi Quỳnh. Có lẽ thế. Thảo thường nói đùa với mấy ông bạn trai đến nhà chơi đòi giới thiệu Quỳnh:
- Con Bé 'triết lý ông cụ non' lắm, liệu anh có cãi nổi nó không?
- Em tôi 'kén' hơi kỹ. Anh chỉ nói chuyện với nó chừng hai ba lần là anh 'ao' liền.
Bạn của Thảo phần đông đều có địa vị, lớn tuổi. Họ thích Quỳnh bởi Quỳnh có dáng thanh cao xa vắng. Ở Quỳnh có sự lạnh lùng cố hữu. Không bồng bột ồn ào như những đứa con gái đồng tuổi khác. Nhưng tất cả đều bị Quỳnh nhìn bằng đôi mắt dửng dưng, không tình cảm. Trong đôi mắt Quỳnh không phải là không có hình bóng đàn ông hiện diện trong đó. Quỳnh cũng đã từng mơ mộng về người yêu mình bằng những lần ngồi nhìn bạn bè từng đứa lấy chồng. Từng đứa bỏ rơi Quỳnh để đi dạo phố với người yêu. Quỳnh đã từng mơ ước một ngày rồi mình cũng thế. Con gái ai chả ước mơ về người yêu mình. Có điều là những thầm kín đó Quỳnh không bộc lộ ra ngoài. Nên cả nhà không ai nghĩ là Quỳnh cũng có một tâm hồn đam mê như họ đam mê hơn nữa là đằng khác.
Quỳnh mở cửa vào nhà. Thủy, Thảo vẫn nằm gác chân nhau đọc sách. Quỳnh thấy chán, leo lên giường nằm dài. Vân Phi thì cặm cụi ở bàn học. Ở nhà này, có lẽ chỉ được Vân Phi là ngoan và khá nhất. không đua đòi, không ồn ào phá phách. Không làm rộn những lúc Quỳnh cần yên lặng --Như lúc này chẳng hạn. Thủy đọc một đoạn truyện hay, khen rối rít:
- Kim Dung viết chưởng càng ngày càng 'tuyệt cú mèo'. Chị Thảo, chị khóai thằng bé Vi Tiểu Bảo không?
Thảo lắc đầu:
- Cái thằng ranh con gian ngoa, xảo quyệt đó ai mà thương nổi.
Thủy xí dài:
- Thảo... quê, đọc kiếm hiệp mà không nhận xét nổi cái hay của nhân vận chính gì cả.
- Tao ghét đọc kiếm hiệp, xem phát nhức đầu.
- Chị thì chỉ thích... anh Cận.
Thảo xô mạnh Thủy ra:
- Con quỷ nhỏ. Mày giống hệt thằng Vi Tiểu Bảo.
Thủy cười ròn tan. Thảo hét:
- Đi ra ngoài kia đọc kiếm hiệp cho tao ngủ sớm mai còn đi làm.
Thủy ôm quyến truyện nhảy phóc xuống giường nhanh nhẹn như một con mèo nhỏ. Đếến cuối phòng Thủy vặn Magne thật to, thật ồn ào.
'Sad movies always make me cry
He said he had to work so I went to the show alone
They turned off the lights and turned...
Thủy tựa cằm lên bàn nhịp hai tay theo điệu nhạc. Vân Phi bị những ồn ào của tiếng hát lôi cuốn, bài toán nhức đầu chứng minh hoài không ra đáp số. Vân Phi bảo Thủy:
- Thủy ơi, ta van mi đó, làm ơn tắt máy dùm tao vài phút thôi.
Thủy giả vờ như không nghe Vân Phi nói. Con bé nằm dài lên bàn gõ nhịp hát theo:
- Oh! Sad movies always make me cry.
- Oh! Sad movies always make me cry.
So i got lip and slowly walked on home..
Vân Phi phải la ầm lên, Thủy quay lại cười dài:
- Cho em nghe nốt bài này xong tắt liền à.
Vân Phi nhăn nhó:
- Có nghe thì vặn nhỏ nhỏ cho mình mày nghe thôi. Hơn mười giờ đêm rồi ồn ào quá hàng xóm họ chửi cho đấy.
Thủy bĩu môi, công cớn:
- Tưởng chị yêu cần thì 'tui' tắt chứ chị đem hàng xóm ra dọa 'tui' cóc sợ hàng xóm là cái thá gì mà ngăn cấm 'tui' chớ.
Thảo cười trong màn:
- Hàng xóm là những con sâu đo nham hiểm nhất, đừng coi thường mà khổ đấy Thủy ạ
Quỳnh cũng lên tiếng:
- Tắt máy đi nghe chưa Thủy. Mười giờ đêm rồi, học hành thì lười biếng, chỉ giỏi đọc tiểu thuyết với nghe nhạc thì không ai bằng.
Chỉ có tiếng nói của Quỳnh còn một chút hiệu lực cho Thủy nể. Con nhỏ tắt máy thật mạnh, vùng vằng:
- Sống ở cái nhà này thà... chết sướng hơn. Cái gì cũng bị ngăn cấm hết. Một bà thì không cho đọc truyện -- một bà thì sợ hàng xóm, một bà thì cấm nghe nhạc.
Quỳnh lặng thinh. Con bé này càng ngày càng ngổ ngáo. Chỉ tại Ba Mẹ cưng chiều nó quá. Đòi cái gì cũng cho, muốn cái gì cũng có. Ồn ào suốt ngày, phá phách suốt ngày. Quỳnh chợt thấy khó chịu bởi khuôn mặt từng người trông nhà. Khó chịu đến độ thèm đập phá --- thèm thoát đi. Lúc này Qùynh nghĩ đến một khuôn mặt đàn ông. Ai có thể là người đem mình ra khỏi căn nhà này bằng những phần nghi lễ phải có nhỉ? Tự dưng Quỳnh nghĩ đến Khanh. Có lần Khanh thủ thỉ với Quỳnh:
- Kiếm một người yêu cho mình thì thật khó. Song kiếm một ông chồng thì thật dễ. Chả cần phải thương phải yêu mà vẫn lấy được nhau. Bởi người yêu hay người xa lạ gì rồi đến lúc sống chung cũng phải đụng chạm bằng từng đó thực tế. Bằng từng đó phiền muộn trong cuộc sống vợ chồng.
Quỳnh cứ nghĩ Khanh nói quá. Người yêu và chồng phải là một. Không thể nào Quỳnh có thể yêu một người mà lấy một người được. Quỳnh nói cho Khanh nghe ý nghĩ ấy. Khanh chê Quỳnh:
- Mày chỉ giỏi lãng mạn. Ngày xưa tao đã qua thời kỳ lãng mạn như mày. Bây giờ thực tế rồi. Thấy chả còn gì để mơ mộng cả. Khi lấy chồng phải lo lắng đủ thứ, chứ đâu phải ngày hai buổi bám nhau, tối về đưa nhau đi Cine, ăn uống, nhảy nhót rồi ngày mai, ngày mốt lại tiếp tục đâu cơ chứ.
Quỳnh bị 'đầu độc' bởi những kinh nghiệm của Khanh. Biết vậy, Quỳnh vẫn thấy hoang mang mỗi lần nghĩ đến tình yêu, đến những phiền muộn mà mọi người thường gieo vào đầu óc Quỳnh khiến Quỳnh sợ hãi vu vơ.