Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Chương 3
K
hoảng 10 giờ 30, Judith Adler gọi đến. Thanh tra Hearn đang dự một cuộc họp. Các đại úy chỉ huy những toán ma túy khu vực đang ngồi quanh bàn họp với chàng, nhưng chàng quyết định nhận điện thoại. Khi phó thanh tra Pearson trao điện thoại cho chàng, ông vẫy tay ra hiệu cho thuộc cấp tiếp tục thảo luận.
“Vâng, Judith,” chàng bảo. Chàng đã đồng ý tháp tùng nàng đến New Jersey và hôm nay là ngày ấy, chàng hầu như đã quên..
Nàng bảo nàng muốn đi sớm, và dừng lại ăn trưa trên đường đi...
Lần này Joe muốn biết nhiều hơn về nàng. Đấy là lý do tại sao, sau khi khất nàng gần một tuần, chàng đã đồng ý dù thế nào cũng đi. Nhưng chàng không có thì giờ để ăn trưa, bây giờ chàng bảo nàng như thế, chẳng rảnh rỗi chút nào cả, sau khi đã xếp đặt trước những quy định cơ bản. Nàng bảo nàng hiểu và gác máy. Chàng lẩm bẩm: “Bây giờ mà cô ta muốn ăn trưa”, Joe trao điện thoại lại cho Pearson và trở về bàn.
Mục đích của cuộc họp, chàng đã thông báo cho thuộc cấp lúc họ đến, là tìm ra cách thức để cho phép các toán điều tra dã chiến di chuyển nhanh chóng để có thể tập trung lực lượng đơn vị vào những mục tiêu đã xác định rõ ràng. Để tác động tối đa, chàng nói với họ ngay, sau khi ngồi lại, những mục tiêu này không nên còn là những động lực cá nhân như trong quá khứ nữa. Thay vào đấy, chàng muốn lực lượng của đơn vị tập trung vào những mạng lưới điều động.
Đây là một quan niệm mới hoàn toàn và những người ngồi quanh bàn xôn xao vì kinh ngạc. “Phá bỏ sự phân phối”, Thanh tra Hearn quả quyết, “chẳng những các anh chộp được những vố lớn, chẳng những các anh chặn được sự tràn ngập tiền bạc và ma túy, các anh còn xua các tên trùm ra khỏi sào huyệt nữa. Bọn nó phải xuất đầu lộ diện để tổ chức lại công việc của chúng. Ở chỗ trống trải, những tên quan trọng dễ bị bắt giữ, một số trong bọn nó, hầu như là lần đầu tiên đấy.”
Viên đại úy phụ trách Đoàn ma túy Bronx nói thẳng thừng, “Ý định của ngài là tổ chức lại toàn đơn vị đấy.”
Joe phủ nhận điều ấy. Chàng bảo rằng tuyệt nhiên chàng chẳng nghĩ điều này theo cách ấy, như thể để xoa dịu họ. Thay đổi là điều gây hoảng sợ và chàng quá biết không nên gây hoảng sợ cho những người mà chàng phải tùy thuộc vào. Trước tiên hãy để họ quen với chàng. Chàng sẽ chuẩn bị cho họ sự thay đổi mỗi lần một ít.
Chàng biết rất rõ rằng ý định của chàng là tái tổ chức đơn vị. Chàng cũng biết rõ mình muốn tiến hành cách nào. Nhưng vì cũng hiểu tổ chức chính trị của sở cảnh sát, nên chàng chịu khó bỏ ra thời gian sau đó để nghe những ý kiến đóng góp của các chỉ huy trưởng dã chiến này. Bỏ thêm thì giờ là điều xứng đáng, chàng tin như thế, một phần vì một số ý kiến của họ là những ý kiến hay, nhưng quan trọng hơn nữa là vì họ sẽ chấp nhận kế hoạch của chàng một cách nhiệt tình hơn nếu họ tin rằng điều ấy, ít ra một phần là của riêng họ. Một vấn đề khác: một kế hoạch lớn như thế này phải được xếp Cirillo tán thành, điều ấy có thể là một vấn đề khó khăn, và chàng muốn họ đồng ý sau lưng chàng khi chàng đến đấy trong khoảng độ mười ngày nữa và đệ trình kế hoạch - bằng văn bản chi tiết - lên bàn giấy của Cirillo.
Cuộc họp đến trưa mới chấm dứt. “Hãy đánh máy những ghi chép của ông”, Joe bảo phó thanh tra Pearson, “và mai cho tôi xem.”
Khi Pearson đã đi khỏi, một viên trung úy đã đợi nửa giờ được cho vào trình diện. Anh ta có một vấn đề, một vấn đề không hay. Một thuộc hạ của anh ta có bằng chứng về một ổ cần sa hoạt động trong một trường dự bị công giáo tại Brooklyn. Anh ta muốn biết phải đối phó như thế nào về vấn đề ấy.
Anh ta đã tiếp xúc tòa công lý hoặc gì chưa? Viên trung úy có hai điều tra viên theo sau. Họ phác họa ra một vụ án sắp bùng nổ. Họ có lệnh bắt giữ. Joe xem qua các lệnh ấy, các lệnh bắt theo thứ tự. Những người tình nghi là một cặp trùm ma túy, bắn rất nhanh. Chúng được vũ trang đầy đủ và rất nguy hiểm, các điều tra viên bảo.
“Những khẩu súng ngắn cưa nòng”, một người nói.
“Giống như loại súng Prohibition vậy.”
Joe nhìn lên. Đứng ở cửa là một trung sĩ văn phòng của chàng đã được chàng sai đi mua một miếng xăng uých và một chai sữa. “Tuần qua có một cái đầu bị chẻ ở thùng xe tại Forest Hills”, người điều tra viên kia bảo chàng, “bọn nó đấy.”
Điều tra viên thứ nhất bảo, “Ba cái xác ở tầng hầm tại đại lộ Columbus - cũng là bọn nó. Máu văng tung tóe lên tường.”
Viên trung sĩ đã vào và đặt chiếc bao giấy xuống mặt bàn và Joe gật đầu cám ơn. Các điều tra viên đối diện bàn giấy cùng đứng đợi lệnh. Joe bảo họ bắt giữ bọn chúng lúc năm giờ sáng ngày hôm sau.
Chàng ghé mắt vào chiếc bao giấy lúc chàng lên tiếng. Chàng đã đến văn phòng chàng từ lúc 7 giờ 30 sáng hôm ấy và rất đói. Họ nên đá tung cửa trong lúc các tên Cuba đang ngủ, chàng bảo. Họ có cần thêm người không? Chàng đói kinh khủng. Sau khi quyết định rằng ăn trước mặt các điều tra viên thường không sao, chàng bắt đầu nhai xăng-uých. Năm giờ sáng, chàng lại nói. Chàng sẽ gặp họ ở đấy và đi với họ. Lúc này chàng cho họ đi, họ có vẻ kinh ngạc. Nhưng đối với Joe, lãnh đạo là người chia xẻ nguy hiểm của thuộc cấp cũng như những giây phút rủi ro. Nếu bạn muốn thuộc cấp theo bạn, bạn phải làm điều ấy. Ngoài ra, đây là một vụ án thú vị và chàng tò mò muốn xem kết quả của nó.
Lúc ấy gần hai giờ. Chàng rời văn phòng và xuống bằng thang máy. Chàng đi bộ qua quảng trường cảnh sát về phía Tòa án. Các quầy hàng xúc xích mở trên quảng trường. Lẽ ra mình nên ăn trưa ở đây, chàng nghĩ. Ở đây rất dễ chịu. Người ta đứng ăn dưới các tấm lều. Nhưng vừa rồi chàng đã không có thì giờ cho những bữa ăn trưa kiểu này. Đây là một ngày ấm trời và chàng có thể ngửi được mùi xúc xích Đức bốc hơi. Có những người khác đang ăn dưới bóng dù ở những chiếc bàn được bày ra trên quảng trường. Họ đang mở xăng-uých ra, và rót cà phê từ bình phích.
Chàng ra khỏi quảng trường đến đường Trung ương và thả bộ qua các tòa án tiểu bang và liên bang về hướng văn phòng của Judith, vì nàng đã đề nghị rằng họ sẽ đi xe của nàng. Trong lúc đi chàng xem lại điều chàng đã tìm hiểu được về nàng. Thêm vào những cú điện thoại của Pearson, chàng đã đích thân tìm ra được những điều khác. Nàng là con gái của một ủy viên ban quản trị cửa hàng tổng hợp. Nàng đã tốt nghiệp luật ở Harvard, có nghĩa rằng nàng có thể làm việc tại một cơ quan luật pháp lớn, Joe nghĩ thế, vậy nàng đang làm gì tại văn phòng chưởng lý quận với số lương thấp và đối phó với bọn rác rưởi thế? Nàng là người đàn bà cao cấp nhất trong văn phòng, nhân vật số ba trong toàn bộ nhân viên. Nàng là trưởng đơn vị xét xử và trưởng đơn vị án tình dục bên cạnh. Và nàng biết tất cả mọi người. Nếu các nhà chính trị quyết định dùng một người phụ nữ vào chức vụ chưởng lý quận tại hạt New York, Joe đã được cho biết như thế, thì người đó sẽ là Judith Adler. Chàng đã hỏi thăm và ghi chú về một số vụ án quan trọng hơn mà nàng đã khởi tố, đa số là các vụ giết người, trong lúc tiến lên chức vụ hiện nay. Chàng mơ hồ nhớ lại một số vụ án ấy. Chàng đã hỏi - một cách kín đáo - về những liên hệ tình cảm đặc biệt nếu có, với nhân viên cảnh sát, nhưng không ai có thể cho chàng biết được gì nhiều.
Nàng xứng đáng được quan tâm và hôm nay chàng sẽ cống hiến ba giờ cho điều ấy; nhiều hơn là chàng cảm thấy chàng có thể dành ra. Chàng hy vọng có thể về lại văn phòng chậm nhất là trước 5 giờ. Chàng sẽ mê hoặc nàng nếu chàng có khả năng. Chàng sẽ tìm hiểu những điều nàng thích, không thích, điểm mạnh và đặc biệt điểm yếu của nàng, nếu có, tất cả để ghi hồ sơ có thể được dùng sau này. Đôi lúc hình như nghề nghiệp một viên cảnh sát hoàn toàn tùy thuộc vào các cuộc tiếp xúc và các cảnh sát viên thường hỏi nhau mãi: “Ai là xếp của bạn?” Nghiệp vụ của một sĩ quan không thực sự tùy thuộc vào vấn đề ngăn chặn tội ác và Joe biết điều này. Các cuộc chiến thắng tội ác ít ỏi và rất thưa thớt. Chúng thật lẻ loi trong một trò chơi đã thua. Nếu Joe vẫn còn quyết tâm chiến đấu với tội ác, điều này có lẽ vì sự giáo dục công giáo của chàng, lý tưởng của tuổi trẻ chàng, điều ấy vẫn còn ở lại với chàng rất nhiều ngay cả sau gần hai mươi năm làm cảnh sát. Chàng vẫn còn tin con người phải chiến đấu với điều ác trong mỗi ngày của cuộc đời mình cho đến lúc chết. Chàng vẫn tin một cách kiên trì, bất chấp tất cả bằng chứng trái ngược, rằng một người có thể tạo nên sự khác biệt. Tuy nhiên, chàng cũng là một người rất thực tế và tham vọng nên chàng cẩn thận giấu kín lý tưởng của mình với những người xung quanh, đặc biệt là với thượng cấp của chàng. Rất nhiều cảnh sát sắc phục, đặc biệt những người trẻ tuổi, rất có lý tưởng và điều ấy rất rõ. Nhưng bạn không thấy nhiều lý tưởng ở bộ tư lệnh, một chỗ mà bây giờ sau cùng Joe đã đạt đến. Khẩu hiệu ở bộ tư lệnh là tội ác giống như thời tiết. Nó không thể ngăn chặn được. Hơn nữa, một người có vẻ năng nổ quá thường được xem là khùng.
Thay vì thế, một chỉ huy trưởng được đánh giá trên khả năng được những người đứng đắn lưu ý - và trên hình ảnh của mình mà ông ta thể hiện. Một người như Joe, người đã sớm ý thức điều này, đã xây dựng hình ảnh của mình thật kỹ lưỡng như người ta có thể xây một ngôi nhà. Những cuộc tiếp xúc của chàng có nghĩa là làm người ta thấy chàng can đảm nhưng hợp lý; quyết tâm, nhưng bảo thủ, tham vọng nhưng không phải là kẻ giết người. Đấy, chẳng nơi nào có lý tưởng cả. Cũng là một người nhiều ý tưởng nữa và nếu thế giới cảnh sát chống lại hầu như tất cả mọi sự đổi mới với sức mạnh phi thường, điều này không phải là điểm chính.
Điểm chính là đặt ý kiến vào những điều ghi nhớ. Sở thường hay đáp ứng một cách nhiệt tình với các ý kiến được ghi nhớ - xếp Cirillo và ủy viên cảnh sát sắp nhận được của Joe nhiều điểm lưu ý - chỉ có điều là sở hầu như không bao giờ thực hiện tất cả các điều ấy. Tuy nhiên những điểm lưu ý của Joe sẽ là những điều trình bày nghiêm túc và chàng sẽ chiến đấu gian khổ cho một số ý kiến chứa đựng trong đó, ngay cả sau khi chính những điều ghi nhớ ấy có vẻ đã chết. Về chuyện tái tổ chức được hoạch định của chàng cho đơn vị ma túy, chàng đặc biệt nghiêm túc với nó, đã có những thảo luận sơ khởi với Cirillo nên chàng tin rằng có thể thành công
Bây giờ trong lúc chờ được đưa vào văn phòng cô Adler, Joe quyết tâm làm việc thật gắt gao trong ba giờ tiếp theo như chàng đã làm việc trước đấy trong ngày và sẽ làm việc sau đấy, có lẽ mãi đến khuya.
Chàng đã mong gặp một cô luật sư Jane xấu xí khô khan, có lẽ lớn tuổi. Nàng không lớn tuổi. Nàng đẹp và ăn mặc đẹp hơn những nữ luật sư khác mà chàng ngẫu nhiên gặp phải và hình như có vẻ đàn bà hơn nhiều. Chàng chẳng phải là một chuyên viên về y phục phụ nữ, nhưng y phục của nàng là thứ gì đấy có lẽ Mary đã mặc - một chiếc áo sọc len mộc nâu, bên ngoài là một chiếc áo vest sặc sỡ hơi nhăn. Hiệu quả vừa tinh vi vừa tự nhiên, mềm mỏng hơn là nghiêm khắc và đang được thịnh hành, chàng cho rằng như thế. Nàng đứng dậy và đi vòng qua bàn giấy và chàng thấy rằng nàng không phải là một người đàn bà cao lớn, chỉ khoảng hơn một thước sáu, mái tóc đen và đôi mắt huyền nhăn lên lúc nàng chào hỏi chàng. Bây giờ chàng nhận thấy trên cổ nàng có những viên ngọc trai. Nàng có vẻ có dáng người đẹp. Chàng mỉm cười thân mật với nàng, bắt tay nàng như thể nàng là một người đàn ông và nói lời khen tặng đầu tiên của chàng. Vì nàng biết rất rõ, trong khi nàng đang lứa tuổi này của một người phụ nữ, thì chuyện ca ngợi về nhan sắc, chiếc áo đẹp, hoặc mái tóc mượt của nàng, chẳng qua chỉ là vấn đề nghề nghiệp thôi.
“Thì ra cô phụ trách vụ án Bảo Tàng Viện Trung ương”, chàng bảo nàng và gục gặc đầu với vẻ khâm phục. Nàng có một chiếc cằm rắn rỏi, không bướng bỉnh nhưng lại có cái miệng khá mềm mại. Mặc dù vụ án đã đăng ở trang nhất trên các tờ báo khổ nhỏ được hai tuần, chàng chưa hề lưu ý đến tên nàng vào lúc ấy.
“Một vụ án ghê tởm. Các cảnh sát viên ở đội hai mươi mốt vẫn còn đề cập đến nó đấy”
Hầu hết những người thi hành luật pháp, khi được một cơ hội như thế, có lẽ sẽ thảo luận về một vụ án như thế một giờ. Nhưng phản ứng của Judith Adler làm chàng kinh ngạc. Nàng chỉ nheo mắt một lần thứ nhì trước khi cho chàng biết rằng không may là nàng hoàn toàn chưa sẵn sàng để đi New Jersey ngay bây giờ. Một nạn nhân bị hiếp dâm vừa đưa đến phải được phỏng vấn.
“Một cuộc phỏng vấn không lâu mấy, tôi hy vọng thế”, Joe bảo. Dù bực mình, chàng vẫn cẩn thận giữ nụ cười thân thiện.
“Ông có thể ngồi tham dự nếu ông thích”, nàng nói với vẻ rạng rỡ.
Trong vấn đề thi hành luật pháp, phụ nữ ở địa vị cao rất ít và họ là một hiện tượng mới xảy ra. Joe hầu như không có sự giao dịch nào với họ. Nhưng người phụ nữ này hình như đã xác định điều chàng đã luôn luôn tin tưởng về phụ nữ nói chung - họ là những người mà thì giờ không có nghĩa gắt gao. Thì giờ đối với Joe là một ông chủ khắc nghiệt, không tha thứ, nhưng họ không thấy điều ấy là như thế. Họ không cố gắng xô đẩy và cưỡng bách thì giờ như chàng, để đóng khung mọi thứ vào. Phụ nữ là những tạo vật mơ hồ về nhiều điều, nhất là về thì giờ, Joe nhận thấy ba giờ dành ra của chàng được kéo dài đến bốn giờ và họ vẫn chưa rời văn phòng này và chàng không thích điều ấy.
Vì không còn cách nào khác, chàng ngồi vào một chiếc ghế dựa vào tường trong lúc một cô gái được đưa vào ngồi trước bàn giấy của cô Adler. Joe cẩn thận để chiếc áo khoác của chàng hở ra để báng khẩu súng ngắn lộ ra ở thắt lưng. Chàng ý thức rằng cô gái này sắp đưa ra những tiết lộ rất riêng tư và chàng muốn cô ta tin rằng chàng không phải là một loại người đồi bại muốn xúc phạm vào những chi tiết của câu chuyện của cô ta, dù nó là gì đi nữa.
Trong quá khứ chàng đã không liên quan gì nhiều đến vấn đề hiếp dâm. Một số ít đã đến với chàng, chàng thường đẩy cho những người khác, thường là cho một cảnh sát viên có mặt quanh đấy lúc ấy. Đấy là tội ác đối với phụ nữ. Chàng chẳng hứng thú gì khi đi với những người đàn bà đau khổ, và hiếp dâm là vấn đề khó chứng minh. Các nạn nhân ít khi muốn xác nhận và thậm chí không muốn cho chàng biết điều gì đã xảy ra. Các vụ án thất bại. Hiếp dâm không ích gì cho nghề nghiệp của ai cả. Chàng đã tống khứ các vụ hãm hiếp mỗi khi chàng có thể tống khứ được.
Nạn nhân khai tên họ - một cái tên Do Thái, Joe hoàn toàn không nắm được - cô ta mười chín tuổi và chàng dò xét cô ta một lúc. Cô ta mặc một chiếc quần dài đen, một chiếc áo trắng và đôi giày đế thấp. Chàng ghi cô ta vào ký ức, như một nhân chứng trong một vụ án quan trọng đối với mình, nhưng điều này chỉ là thói quen thôi. Cô ta trông rất giống Judith Adler, dù còn trẻ hơn, dĩ nhiên. Họ có thể đã là chị em của nhau. Cao vừa phải, khá đẹp. Đôi mắt đen to. Mái tóc đen gần như muốn che khuất khuôn mặt mịn trẻ trung. Cô ta trông tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe có lẽ vì khóc. Nhưng sự quan tâm của Joe vào cô gái chỉ ít thôi, và từ đấy trở đi chàng dò xét Judith, quan sát kỹ thuật của nàng để tìm cách thăm dò nàng. Dĩ nhiên là chàng chú ý nghe các chi tiết của cuộc hiếp dâm trong lúc Judith đưa nó ra, nhưng vụ án đối với chàng không quan trọng. Chàng là chỉ huy trưởng của đơn vị ma túy, là một công việc hoàn toàn khác. Một cảnh sát viên thừa hành không thể đổ máu cho mọi nạn nhân đi ngang qua lối đi của mình được, ngay cả một người hấp dẫn như cô gái này.
Cô ta là một người tiếp tân của một hãng ở phố giữa, cô bảo thế. Thủ phạm, nếu thật sự hắn là thủ phạm, là một người bán hàng thường ghé đến hãng của cô ta đều đặn. Người bán hàng đâm say mê cô ta, cứ nằng nặc cầu xin một cuộc hẹn và dù cô ta xem hắn như một người lớn tuổi hơn - hắn hai mươi bảy tuổi - cuối cùng cô ta đã chấp nhận.
Vậy đây là một vụ cưỡng hiếp vì say mê - Joe cũng xem vấn đề hiếp dâm theo từng loại.
Giọng nói của cô gái trẻ nghẹn ngào vì xúc động, với một sự đau khổ mà Joe không mong biết đến. Vụ cưỡng hiếp, nếu có, đã xẩy ra vào cuộc hẹn đầu tiên này.
“Hắn là một người đàn ông có nghề nghiệp tốt đẹp”, cô gái bảo. “Không giống như tôi đón một người nào đấy trong một quầy rượu.”
Joe bắt đầu nhớ đến vợ chàng vào tuổi ấy. Tất nhiên Mary cao lớn hơn cô gái này, trắng thay vì đen, và với đôi mắt xanh. Vào tuổi mười chín, đúng là nàng có vẻ như không có khả năng tự vệ như thế. Nàng đã cần một người đàn ông để săn sóc nàng, một vai trò mà chàng thanh niên Joe Hearn rất muốn giữ. Đó là một vai trò mà chàng vẫn chu toàn và muốn chu toàn. Đối với Joe Hearn, đàn bà là những tạo vật mỏng manh mà đàn ông phải bảo vệ và chàng tự hỏi về cô Judith Adler này. Chàng có thể trông thấy vẻ thông cảm mà nàng phản chiếu lên cô gái này. Nàng phản chiếu sự nồng nàn, hiểu biết và tuyệt nhiên không bao giờ thúc đẩy cô ta, cho cô ta tất cả thì giờ trên đời, quá nhiều thì giờ. Nhưng nàng cứng rắn như thế nào? Trong vấn đề thi hành luật pháp, chính sự cứng rắn rất thường được tính đến và Joe tự hào về sự cứng rắn của riêng chàng lúc cần. Trong lúc câu chuyện của cô gái được trình bày với đầy đủ chi tiết, chàng tự hỏi liệu Judith Adler có thực sự cứng rắn không, và năng lực của nàng đến mức độ nào.
Thủ phạm đã dùng mưu đưa cô gái vào phòng hắn. Thay vì gặp nàng bên ngoài, trước khi chuẩn bị đi, hắn đã mang theo một con chó có giây xích. Rõ ràng là hắn phải tống khứ con chó đi trước khi cuộc hẹn có thể bắt đầu và cô gái đã lên lầu với hắn vì nếu không, có lẽ cô ta sẽ có vẻ trẻ con, thiếu từng trải hoặc sợ sệt. Ở địa vị của Mary Hearn và vào tuổi nàng, có lẽ nàng cũng sẽ làm như thế. Các cô gái trẻ, Joe Hearn suy nghĩ, là những kẻ ngu ngốc. Họ nghĩ rằng họ có thể tự lo liệu lấy, nhưng họ không làm được.
Trên lầu, gã đàn ông nhanh nhẹn khóa cửa lại sau lưng họ. Hắn cài ba chốt cửa lại. “Chỉ là thói quen thôi”, hắn bảo. Nhưng cô gái tù nhân biết điều ấy ngay và đâm ra sợ hãi. Chiếc giường ở trong góc phòng. Gã bắt đầu pha rượu. Hắn uống nhiều ly trong lúc cô gái chỉ nhấp ly đầu tiên của cô. Hắn hỏi xem cô có muốn thay một bộ đồ lót để được thoải mái không. Cô đang mặc chiếc áo mà thực sự cô cho là đẹp nhất và cô hỏi, chắc chắn là bằng một giọng run run, khi nào họ sẽ đi ra ngoài ăn tối. “Em chưa thật sự là con người của em đâu”, hắn bảo và lấy chiếc ly khỏi tay cô.
Joe Hearn, vì hiểu được điều đang xảy ra, bắt đầu khó chịu. Chàng bắt đầu cảm thấy lúng túng. “Đây cũng là cuộc hẹn của anh nữa đấy”, tên thanh niên bảo. “Chúng ta sẽ làm điều anh muốn.” Hắn ngồi trên một chiếc gối đệm trước mặt cô và chồm tới cởi giầy cô. Hắn tôn thờ ngón chân, hắn bảo cô, lúc hắn kéo ngón chân ở bít tất dài của cô. Hắn yêu ngón chân các cô gái, hắn bảo và hắn chạm điếu thuốc đang cháy vào chất vải mỏng mà hắn đã tháo lỏng ra, làm nó bốc hơi. Sau khi đưa những ngón chân của cô, lúc này đã bị lột trần, lên miệng hắn, hắn mút từng ngón một. Cô gái đã bắt đầu run rẩy. Hắn cởi chiếc áo sơ mi của hắn ra, rồi quần xì líp của hắn. Cô gái bắt đầu khóc. “Chúng ta đang vui vẻ mà”, hắn lắp bắp. “Tại sao phải khóc lóc như thế?” Hắn kéo chiếc áo của cô qua đầu cô. “Anh là vua, em là hoàng hậu, và con chó của anh là hoàng tử đấy”, gã đàn ông giải thích. “Vua nói gì là phải làm nấy.” Hắn tuột đồ lót của cô ra và bắt đầu liếm vú nàng. Khi cô gái khóc, chống lại việc bị đè xuống giường, đôi mắt gã đàn ông bỗng đầy thịnh nộ. Hắn bảo “Anh biết đây là cưỡng hiếp, nhưng phải làm như thế.”
Joe bỗng thoáng nghĩ rằng các cô gái - đàn bà - phần nhiều không chống cự bao nhiêu. Hình như họ có một phản ứng di truyền từ các thế hệ xa xưa đối với việc hiếp dâm. Hình như họ có vẻ mong đợi điều ấy. Trước đây hàng nghìn nghìn năm, đàn bà đã bị nắm tóc lôi vào động và hãm hiếp. Hiếp dâm là tất cả điều họ biết. Sự di truyền đối với vấn đề chấp nhận hiếp dâm có lẽ được bẩm sinh trong họ vào thời kỳ ấy. Có lẽ nó vẫn tồn tại trong người họ cho đến bây giờ, nên ngay chính hành động hãm hiếp, dù đáng ghét thế nào đi nữa, đối với họ hình như vẫn là chuyện bình thường. Joe tán thành những ý nghĩ này vì sự chọn lựa của chàng là chia xẻ với sự đau khổ của cô gái này.
“Tôi đã van hắn đừng xâm nhập vào người tôi”, cô gái bảo “nhưng hắn vẫn làm.”
Vì nhìn thấy Mary đang lâm tình trạng cô gái này nên Joe xúc động nhiều.
Nhưng tâm trạng chàng bị phá vỡ bằng câu hỏi tiếp theo của Judith. “Hắn có đưa miệng cô tiếp xúc với dương vật của hắn không?”
Cô gái vẫn chưa nhìn về hướng Joe. Bây giờ cô nhìn chăm chú vào tay mình. “Vâng, hắn đã làm thế”.
“Dương vật hắn có tiếp xúc với hậu môn cô không?”
“Không”
“Dương vật của hắn xâm nhập vào cô bao nhiêu lần?”
Có nhiều câu hỏi như thế và chúng càng lúc càng chuyên môn hơn. Judith đặt những câu hỏi ấy như đang nói chuyện bình thường. Nàng cứ mãi lập đi lập lại cũng những chi tiết gây phẫn nộ ấy.
Còn mất thì giờ hơn khi Judith đưa cô gái sang phòng ngoài nơi cha cô ta đang ngồi chờ. Người cha trông có vẻ bệnh hoạn hơn cô gái. Joe đứng ở ngưỡng cửa trong lúc Judith tìm cách trấn an cả hai. Nàng dành cho họ nhiều thì giờ hơn thời gian cần thiết, Joe nghĩ thế. Nàng nhồi vào tâm trí họ tên các cố vấn mà cô gái có thể muốn nói chuyện, đặc biệt nếu những cơn ác mộng của cô gái tiếp tục - cô đã nói mỗi đêm cô mơ thấy một người đàn ông đuổi bắt cô với một con dao. Judith cũng trao cho cô gái số điện thoại nhà nàng. Joe không tán thành điều này. Chẳng có ai thi hành luật pháp làm điều này cả, đối với tất cả những người bệnh tâm thần đi lang thang trong thành phố này. Chàng cứ liếc mãi vào đồng hồ của chàng, nhưng Judith Adler không chịu vội vã.
Cuối cùng nàng đưa người cha và cô gái ra cửa ngoài và bắt tay cả hai.
Ngay sau khi họ đi khỏi, nàng lại bề bộn công việc và chàng nghe nàng bảo anh thư ký “Yêu cầu gọi Ligouri đến đây giúp tôi”. Joe ngạc nhiên vì nàng có một nam thư ký. Với Joe, nàng bảo một cách vui vẻ: “Tôi chỉ còn một công việc ngắn ngủi nữa, rồi chúng ta có thể đi được.”
Thế là chàng chẳng còn cách nào khác hơn là theo nàng vào lại trong văn phòng và ngồi lại ở chiếc ghế tựa vào tường. Một lúc sau, một phụ tá chưởng lý quận trẻ bước vào văn phòng. Sau khi trao hồ sơ của cô gái bị hãm hiếp, Judith bỏ ra ít nhất mười phút để phác họa vụ án cho chàng thanh niên. Joe Hearn, vì bực mình về sự chậm trễ thêm này, đưa mắt nhìn từ những văn bằng luật khoa của Judith treo trên tường đến bệ cửa sổ đầy những cây hoa và những chồng hồ sơ gọn gàng trên bàn giấy của nàng. Rõ ràng là văn phòng của một người đàn bà - chàng không thể nói tại sao được. Sự gọn gàng, có lẽ thế. Đằng sau bàn giấy là bản thân Judith Adler với chiếc áo vét sặc sỡ nhầu nát, chiếc áo sọc len mộc nâu và chuỗi ngọc trai của nàng. Và chẳng vội vã gì cả.
Cho đến lúc này nàng chưa thật sự lưu ý đến Joe tí nào.
“Không phải là một vụ án dễ ăn đâu”, Judith bảo Ligouri. “Không phải là vụ án phác thảo đâu.”
“Thế nào là một vụ án phác thảo?” Joe cắt ngang, hy vọng rằng nàng nghe được sự sốt ruột, sự bực mình trong giọng nói của chàng, hy vọng cắt đứt câu chuyện của họ, đẩy nhanh câu chuyện.
“Một công tố viên thích xem những bản tóm tắt của mình trên báo”, Judith giải thích bằng một nụ cười. “Nhưng đây chỉ là một cô gái trẻ bị hãm hiếp vào cuộc hẹn đầu tiên. Báo chí sẽ không chịu lưu ý đến nó. Tuy nhiên, Anthony, đây không phải là một người đi tìm quảng cáo, phải không, Anthony?”
Ligouri đang lật qua hồ sơ vụ án.
“Không có dùng bạo lực”, anh ta bảo.
Đây cũng là ý nghĩ của Joe.
“Cô gái tin rằng cô ta đã đương đầu với một tên tâm thần”, Judith quả quyết. “Nàng ta tin không còn cách nào để thoát ra khỏi phòng của hắn mà sống sót được. Anh hãy làm cho bồi thẩm đoàn tin điều ấy và đấy là bạo lực.”
“Tôi thấy rằng thế chẳng cần có nhân chứng nữa sao?”
“Không”, Judith vừa nói vừa mỉm cười. “Luật pháp không còn đòi hỏi sự chứng thực nữa”, nàng bảo Joe. “Tôi định giao Anthony vụ án này vì tôi biết cậu ấy sẽ làm một công việc tuyệt vời đấy”, với Ligouri nàng bảo. “Nạn nhân còn trẻ và cô ta rất bối rối. Suốt thời gian phỏng vấn trước khi xét xử, anh sẽ phải đối xử với cô ta thật nhẹ nhàng đấy.”
“Cô ấy sẽ muốn được ôm ấp nhiều đấy. Cô ấy có xinh không?”
“Nhưng anh không thể ôm được đâu đấy.”
Ligouri gấp hồ sơ vụ án lại và cười toe toét, “Tôi biết. Khó đấy. Tôi sẽ đưa cô ấy vào cho cô. Cô có thể ôm cô ấy đấy.”
“Cô ta có thể là một nhân chứng tuyệt vời”, Judith bảo. Cuối cùng xoay qua Joe, nàng nói thật dịu dàng, “Bây giờ chúng ta có thể đi được rồi.”
Gần một giờ sau, nàng lái vào đường hầm Holland và lên phía bên kia, rồi hướng về New Jersey ở phía Bắc. Bên cạnh nàng, Joe đang cố gắng xem có thể xếp cô Adler này vào loại người nào. Chàng nhìn xuống đôi giày nàng đang ở trên bàn đạp. Từ miệng của người đàn bà này đã thốt ra những từ và câu thuộc về những cuộc thảo luận về dương vật, âm hộ, hậu môn.
Joe Hearn đã được dạy phải nhăn mặt mỗi khi chàng nghe những từ ấy được dùng trước sự hiện diện của một người đàn bà. Thời gian đã thay đổi, nhưng việc nghe thứ ngôn ngữ như thế phát ra từ miệng của một cô gái hoặc một người đàn bà vẫn làm chàng khó chịu.
“Những câu hỏi mà cô đã hỏi cô gái ấy?” Chàng bắt đầu với vẻ thận trọng.
“Thường thường, tôi còn mò mẫm sâu hơn thế nữa, nhưng ông lại có ở đấy. Tôi cho là tôi cảm thấy hơi ngượng một tí.”
“Một số người có thể phản đối những câu hỏi ấy.”
“Như ai thế?”
Chính Joe là người đã nhận thấy lời lẽ không nghe được. “À,” chàng bảo, “cha cô ta chẳng hạn.”
Judith nhìn ra qua tay lái. Nàng có lẽ đã nhíu mày.
“Công việc của tôi là bắt nạn nhân phải trở lại mọi chi tiết của vụ án”, nàng bảo, “ngay cả những chi tiết mà họ không muốn đề cập đến.”
“Tại sao?”
“Một mặt để đảm bảo rằng cô ta nói thật, mặt khác để phát triển bằng chứng chống lại bị cáo.”
Joe Hearn gật đầu. Tuổi tác làm chàng rộng lượng hơn, nhưng nhiều tư tưởng cũ vẫn còn lưu lại trong tâm lý chàng. Một cách ý thức hoặc vô thức, những tư tưởng ấy vẫn còn ảnh hưởng đến chàng. Phụ nữ, đối với Joe Hearn, là những tạo vật riêng biệt. Có lẽ chàng thích hơn một thế giới trong đó họ ngồi trong những chiếc áo tiệc tùng và được những kẻ cầu hôn khâm phục rồi trở thành những bà nội trợ và những người mẹ, bởi vì cuộc đời như thế đơn giản hơn. Người đàn bà tân thời, kể cả bây giờ chàng tin như thế, người đang lái chiếc xe này, chẳng phải là đàn bà tí nào cả. Nàng là người của công việc. Nàng lúc nào cũng đòi hỏi những sự điều chỉnh ở tất cả những ai giao dịch với nàng. Nàng vẫn viết lại các quy luật. Nàng là con người khó đối phó. Hầu như mọi điều nàng làm đều làm cho một người đàn ông mất bình tĩnh.
“Những lời cáo buộc phải được soạn ra một cách đặc biệt”, Judith nói tiếp và lắc đầu bực bội. “Luật pháp đòi hỏi điều ấy. Hiếp dâm là một tội ác khác với tội hãm hiếp không bình thường và hãm hiếp ở mồm khác với hãm hiếp ở hậu môn. Ngay bây giờ Anthony Ligouri đang soạn ra những lời cáo buộc đặc biệt. Gã đàn ông sẽ bị bắt ngay khi các điều tra viên mà chúng tôi phái đi có thể tìm ra hắn. Ngày mai hoặc ngày kia khi cô gái ra trước bồi thẩm đoàn chính, Anthony cũng sẽ hỏi cô ta những câu hỏi mà tôi đã hỏi. Không phải tôi hỏi những câu như thế vì tôi thích mà là vì luật pháp quy định rằng tôi phải hỏi như thế.”
Nàng thuyết trình với chàng và đến lượt Joe trở nên bực bội. “Có lẽ cô cũng kết tội gã ấy đấy”, chàng bảo, “nhưng chẳng có bồi thẩm đoàn nào sẽ kết tội hắn đâu.” Khi Judith không đáp, chàng nói tiếp. “Chắc rằng luật pháp đã thay đổi. Bây giờ nó nghiêng về phía nạn nhân. Nhưng cô đã không thay đổi được các bồi thẩm đoàn. Thiếu bằng chứng xác minh, các bồi thẩm đoàn vẫn thích tin rằng người phụ nữ đã xúi giục người đàn ông hơn? Rằng cô ta muốn bị hãm hiếp. Như cô biết rất rõ đấy.”
Điều này làm Judith im lặng. Nhưng một lúc lâu sau, khi trại cảnh sát tiểu bang hiện ra phía trước, nàng nói với vẻ suy tư: “Ông có tin vào câu chuyện của cô gái ấy không?”
“Với những chi tiết mà cô ta khai à? Có.” Lúc này chàng bực cả với chính mình. Thay vì mê hoặc nàng, chàng lại đương đầu với nàng - có nghĩa là buổi chiều hôm nay hoàn toàn phí phạm. “Công lý duy nhất mà hình như cô có được,” chàng lẩm bẩm, “là nếu những điều tra viên mà cô phái đi bắt tên ấy bẻ gãy cả hai chân hắn.” Ngày xưa, chàng nghĩ với một vẻ thỏa mãn nào đấy, có lẽ điều này có thể xẩy ra đấy.
Judith ném cho chàng một cái nhìn kỳ lạ. “Ông muốn bỏ qua điều ấy à?”
Chàng quay lại tấn công nàng “Dĩ nhiên là không.” Vào ngày xưa, là một nam chưởng lý quận đang lái chiếc xe này, chứ không phải là một người đàn bà và có lẽ chàng sẽ không cảm thấy tất cả những sự xúc động mâu thuẫn này..
Nàng lái ra khỏi con đường và đi vào sân trải sỏi trước mặt trại. “Chúng ta đã đến đây rồi,” nàng bảo, Chúng ta hãy xem thử họ có gì cho chúng ta ở trong đó, phải không nào?”
Họ đi vào trong trại. Như hầu hết các trại cảnh sát, hình như đồ đạc có vẻ thưa thớt, khắc khổ. Sàn không trải thảm. Tắt cả các cảnh sát viên đều mang súng và âm thanh của gót giày Judith kêu vang trên sàn gỗ có vẻ không đúng chỗ, lạ lùng đối với mọi người, có lẽ trừ nàng ra.
Họ được đưa vào một văn phòng ở phía sau.
Đại úy Sample mặc sắc phục, một người nhỏ con mang một khẩu súng quá cỡ - nòng của nó dài như một khẩu súng Wyatt Earp, và báng súng dày quá đến nỗi Joe phải thắc mắc làm sao người đàn ông ấy có thể nắm nó được.
Sample chào hỏi Joe hơi quá nồng nhiệt, dường như rất an tâm vì nhận thấy cô Adler đã không đến một mình hoặc, còn tệ hơn nữa, có những người phụ nữ khác đi theo. Khi người lính bắt đầu mô tả vụ án của ông, ông nói thẳng với Joe, người hài lòng hoặc có lẽ được trấn an một cách mơ hồ. Trong thế giới thi hành luật pháp, thế giới của chàng, đàn ông vẫn thích giao dịch với đàn ông hơn.
Vụ án này, Sample tuyên bố, một nửa là ma túy, một nửa là hiếp dâm, hoặc có lẽ chỉ là phim khiêu dâm. Ông có vẻ nhún nhường nhiều khi thấy mình đứng trước hai viên chức cao cấp của một thành phố lớn. Phần ma túy trong bản tường thuật của ông không thể nào hiểu được. Các sự kiện không nối tiếp nhau liên tục không dễ dàng theo dõi, và khi thấy mình đang mất thính giả, ông bỗng dừng lại. Có những cuộn băng video quay trong phòng nơi xảy ra các cuộc cưỡng hiếp thật sự, ông lên tiếng, dường như điều này có lẽ sẽ duy trì sự quan tâm của họ. Ông nghĩ rằng đó là những cuộc hiếp dâm thật sự. Họ có muốn xem không?
“Mối quan tâm của tôi là ma túy nặng”, vì đang mặc đồ dân sự không có cấp bậc gì lộ trên vai áo nên Joe đưa nó vào giọng nói của chàng. “Ngoài bốn mươi kilo hasit tìm thấy trong thùng xe, có vụ ma túy nào khác dính líu vào đây không?” Chàng hỏi.
Bằng cách đáp ngay với giọng nói đã thay đổi, viên cảnh sát tiểu bang bỗng trở thành thuộc cấp ngay trong văn phòng của mình. “Không, thưa ngài”, ông nói.
“Không có héroin à?”
“Không, thưa ngài.”
“Cocaine?”
“Không, thưa ngài.”
“Ngay cả dấu vết của héroin hoặc cocain chứ?”
“Không, thưa ngài.” Sample có vẻ hoàn toàn hạ giá. Trái với quyết tâm của chàng, chàng ném cho Judith một cái liếc mắt gay gắt. Chàng đến đây vì vụ này được coi là một vụ án ma túy. Những phim khiêu dâm, có hoặc không có các cuộc hiếp dâm thực sự, không làm chàng quan tâm.
Nhưng Judith đang nén lại một nụ cười, như thể bằng một cách nào đấy Joe đang làm nàng vui. Nàng chẳng có vẻ gì là xin lỗi cả. Nàng rất tự tin ở mình. Joe nghĩ thế.
Chàng nhìn nàng quay sang Sample. “Băng vidéo à?” Nàng hỏi.
Thế là tất cả đều xuống lầu, theo sau có nhiều cảnh sát viên khác đã đợi bên ngoài văn phòng Sample. Joe lê bước đi bên cạnh, chàng tin rằng chàng chỉ sắp xếp xem vài cuộc hiếp dâm giả tạo thôi, sự khiêu dâm ngoạn mục theo những tiêu chuẩn của cộng đồng tỉnh lẻ này, có lẽ thế, chứ không phải theo tiêu chuẩn của riêng chàng. Cũng không phải theo tiêu chuẩn của New York.
Dưới lầu là một phòng giải trí không có cửa sổ, đóng panô rẻ tiền. Nó có hai hàng ghế trước mặt một bục để TV. Sample giới thiệu các sĩ quan và cảnh sát viên khác. Tất cả đều ngồi vào ghế. Trong lúc Sample loay hoay với chiếc máy vidéo, Joe liếc quanh phòng. Có những hàng cúp thể thao đặt trên những chiếc giá. Trên tường là những bức ảnh đóng khung của các đội cảnh sát của tiểu bang thuộc nhiều môn thể thao khác nhau, có cả một đội gôn. Làm một nhân viên cảnh sát tại New Jersey, Joe nhận ra, không như là một cảnh sát viên trên các đường phố New York.
Trong bóng tối màn ảnh bắt đầu chớp chớp, rồi sáng lên. Hình ảnh kết lại với nhau. Khung cảnh là một phòng khách của ai đấy. Có một cô gái, ăn mặc đầy đủ, đang ngồi trên một chiếc trường kỷ. Rõ ràng là nàng đang ngồi cao trên một cái gì đấy, bình hoặc có lẽ banh. Một thân trên to lớn và đôi môi trễ. Xinh xắn một cách nhạt nhẽo. Nịt vú thì đầy và đầu thì trống rỗng.
Một câu chuyện rời rạc nào đấy diễn ra. Có bốn người đàn ông khác nhau, tất cả đều mặc quần áo. Tất cả đều lớn hơn cô gái nhiều. Một người có tầm vóc hình dáng của một hậu vệ túc cầu, đầu hói, với phần tay trước có vết xâm. Một người thứ năm sử dụng máy quay phim, vì thỉnh thoảng đôi giày hắn xuất hiện ở đáy màn hình. Có một ống kính zoom, thỉnh thoảng thu cận cảnh trên khuôn mặt sững sờ của cô gái và đôi khi mở rộng để chiếu cả căn phòng, kể cả một cửa sổ để ngắm phong cảnh. Bên ngoài cửa sổ này chỉ là khoảng không trống rỗng, chứng tỏ căn phòng ở tầng cao trong một thành phố nào đấy, rõ ràng chẳng phải ở đây trong những rừng cây. Tuy nhiên, chẳng có gì đặt nó vào New York theo sự xét đoán của Joe, dù rằng đại úy Sample có thể nghĩ đến điều gì đi chăng nữa và cũng chẳng có bằng chứng ma túy nào, ngoài điều hiện lên trong đôi mắt của cô gái.
“Bây giờ chúng ta sẽ đùa một tí”, một giọng trên màn ảnh cất tiếng.
“Tôi đã vui đùa rồi”, cô gái bảo, tiếng nào cũng líu nhíu cả.
Nó đây rồi, Joe nghĩ thế, phim khiêu dâm ở nhà đấy. Cả một buổi chiều. Để làm gì? Chàng vẫn chưa có thể cho Judith Adler một ấn tượng thuận lợi về chàng, ít nhất là tới bây giờ.
Bọn đàn ông vào ra khung hình bỗng chỉ mặc quần áo một nửa, rồi khỏa thân. Lúc đầu cô gái có vẻ không lưu ý điều này. Khi cô ta lưu ý, cô ta đứng dậy và bắt đầu phản đối. Đối với một diễn viên khiêu dâm, sự trình diễn của nàng hoàn toàn có sức thuyết phục. Joe kéo ghế ngồi dựa vào tường, chân trước của nó hỏng khỏi sàn nhà, đôi mắt chàng lim dim.
“Các ông tức cười thật”, cô gái nói. “Tôi định về nhà đây.” Tên cỡ vận động viên túc cầu, trần như nhộng, bước vào khung hình. “Không đâu.” Hắn bảo. Bắp thịt vồng lên. Cánh tay xâm đã thu lại và tống ra một cú đấm kinh khủng vào bên đầu cô gái. Cô gái không kịp lùi lại. Nàng không hề trông thấy quả đấm lao đến. Gã đầu hói chắc cân nặng 120 ký, mỗi ounce của hắn đi theo quả đấm.
Cô gái ngã xuống. Nàng nằm bất động như tấm thảm. Khi máy quay phim quay gần lại, Joe để ý thấy nàng không co giật mấy.
Chân ghế của chàng đã rơi xuống sàn nhà với một tiếng động mạnh.
“Tôi biết,” Sample nói nhỏ. “Nó ảnh hưởng tôi, lần nào cũng y như thế.”
Giọng ông ta có vẻ hài lòng với chính mình, như một ông bầu thành công trong một vở kịch. Trên màn ảnh, bốn gã đàn ông lôi cô gái ra giữa phòng khách và bắt đầu cởi quần áo nàng. Lúc đầu họ cởi khuy áo nhưng việc ấy hình như lâu quá. Gã đầu hói chộp lấy những mảnh vải ở hai bên xương sườn cô gái và giật mạnh. Có một tiếng xé rách. Bây giờ tất cả bốn người bắt đầu xé quần áo nàng. Họ xé mọi mảnh vải còn lại.
Máy quay phim lại quay gần lại như thể chính cái máy muốn chiêm ngưỡng thân thể cô gái. Nàng nằm trên tấm thảm với những mảnh vải chung quanh và nó chiếu vào nàng một chặp.
Khung cảnh lại rộng ra. Người ta có thể trông thấy bốn người đang nhìn chăm chú xuống người nàng. Nàng vẫn không co quắp.
”Mày có nghĩ rằng nó chết rồi không?” Một tên bảo.
“Tao không biết”, tên đầu hói bảo và hắn vẫy hai cánh tay xâm của hắn. “Chúng ta sẽ biết được sau khi chúng ta đã làm xong”.
“Đây là chỗ họ cưỡng hiếp cô ta, cô Adler ạ”, đại úy Sample cắt ngang với vẻ xin lỗi. “Cô không muốn xem điều này đâu”. Và ông ta cho máy lướt qua nhanh.
Nó còn nhanh hơn cả một phim của Charlie Chaplin. Tất cả bốn người đều hiếp cô gái ba lần. Khi họ làm xong, họ lật cô ta lại và bắt đầu hiếp nàng bằng hậu môn.
“Không, không”, Judith quả quyết. “Yêu cầu quay lại và cho nó chạy theo tốc độ bình thường.”
“Đấy không phải là điều cho phụ nữ xem đâu”, Sample đề nghị. Ông ta đã tắt máy hoàn toàn và đèn đã bật sáng lên lại. Các nhân viên cảnh sát trong phòng đều bồn chồn và họ quá lúng túng khi nhìn về hướng Judith Adler.
“Tôi phải biết rõ điều gì đã được thực hiện và do ai”, Judith quả quyết. “Những lời buộc tội phải đặc biệt đấy”.
Nếu nàng muốn xem, Joe Hearn nghĩ một cách tàn nhẫn, hãy cho nàng xem. Chàng lên tiếng, “Đại úy, yêu cầu cho quay lại đi”.
Khi chạy nhanh, đường ghi âm chẳng phát ra gì cả ngoài một loạt tiếng rúc rích. Ở tốc độ bình thường, các giọng nói và tiếng thân thể đập vào nhau làm cho khung cảnh, nếu có thể được, còn gây cảm xúc hơn. Cô gái nằm trên sàn nhà, bị liên tiếp tấn công và chỉ ngay lúc cuối cùng mới tỏ ra có dấu hiệu sống động nào đó. Khi họ đổ lên người nàng một ly bia, cuối cùng nàng bắt đầu rên rỉ, đôi mắt mở ra và nhắm lại nhiều lần.
Cuộn băng chấm dứt. Joe Hearn bảo Sample. “Những cuộn băng khác có như thế không?”
“Không tệ như thế đâu”, Sample nói.
“Ông ám chỉ rằng ông đã dành phim hay nhất ngay lần đầu tiên đấy”, Joe lẩm bẩm, và sự căng thẳng trong phòng quá lớn đến nỗi mọi người đều cười cả.
“Tất cả các cô gái có khác nhau không?” Joe hỏi.
“Khác”, đại úy Sample nói. “Họ chắc khoảng hai mươi chín người”.
Đèn bật lên. Có bảy người đàn ông và một người đàn bà duy nhất trong phòng nhưng chẳng ai lên tiếng cả.
“Tôi không rõ là ông muốn xem nữa không?” Sample bảo.
“Chẳng có bằng chứng nào chứng tỏ rằng điều ấy xảy ra tại New York cả”, Joe bảo.
“Tất cả các cuộc hãm hiếp đều xảy ra cũng cùng trong phòng ấy”, Sample giải thích.
“Căn phòng có thể ở bất kỳ chỗ nào.”
“New York đấy. Trong một trong những cuộn phim, ông có thể thấy bên ngoài cửa sổ”.
“Ông nên cho chúng tôi xem cuộn phim ấy”, Joe bảo. Judith chỉ nhìn chàng, nụ cười chúm chím trên mặt nàng.
Đại úy Sample bắt đầu lục qua cái thùng ở chân ông ta.
Đèn lại tắt và màn ảnh TV lại bật sáng. Lần này nạn nhân, một cô gái tóc đỏ cao và ốm, còn tỉnh táo trong suốt thời gian. Nàng bị đè cứng xuống tấm thảm trong lúc cũng bốn tên đàn ông ấy cưỡng hiếp nàng. Nàng khóc và quằn quại, gây cho bọn đàn ông thốt ra một số câu đùa tục tĩu trong lúc chúng hành động. Khi họ đã xong với nàng, cô gái ngồi trên một chiếc ghế, thu mình lại, vẫn còn trần truồng và khóc. Chiếc máy quay phim, khi đưa ống kính để quay gần, cũng thu được cửa sổ sau lưng nàng và cửa sổ này đóng khung một vùng New York rất dễ nhận dạng, những trụ sắt đúc của cầu Queensboro.
“Đấy là một cây cầu của ông đấy”, Sample bảo.
“Tôi biết rất rõ đấy là một cây cầu của chúng tôi,” Joe lẩm bẩm.
“Ông có biết cô gái ấy không?” Judith gặng hỏi. “Ông có biết tên người nào không?”
“Chúng tôi đã không nhận diện được các cô gái”. Đại úy Sample thú nhận.
“Ông nên nghĩ rằng các cô gái sẽ đi tố giác đấy”, Judith bảo.
“Bọn đàn ông sẽ giết họ nếu họ đi tố giác”, Joe lẩm bẩm. Có lẽ Sample đã đi tìm các cô gái và không điện thoại nhờ New York giúp đỡ.
“Chúng tôi cần lời khai của các cô gái trước khi những cuộn băng này có thể được chấp nhận làm bằng chứng”, Judith lên tiếng. Phải chăng nàng định tổ chức cuộc điều tra trong đầu nàng hoặc chỉ cố gắng vượt qua cơn xúc động? Một người phụ nữ, Joe nghĩ thế. không nên xem những cuộn băng như thế, không nên biết về những tên súc sinh như bọn đàn ông trong những cuộn băng ấy. “Họ phải xác nhận”, Judith bảo “rằng những cuộn băng này đã được thực hiện ở đâu và khi nào”.
Cuộc điều tra, Joe cảm thấy, sẽ khó khăn, có lẽ không thực hiện được. Cơn xúc động bắt đầu giảm đi. Những cô gái này chắc ở đâu đấy, nhưng ở đâu? Làm sao tìm ra họ? Đấy sẽ là một cuộc điều tra lý thú. Tuy nhiên, quyền chỉ huy của chàng là đơn vị ma túy. Bổn phận và trách nhiệm của chàng hạn chế. Đấy không phải là vấn đề của chàng. Hiển nhiên là họ không định xem cuộn băng nào nữa, Joe thấy thế là tốt. Judith cũng không có vẻ nhiệt tình mấy. Đèn bật lên và chàng nhìn nàng.
“Hai thủ phạm mà ông đã bắt giữ trong xe”, Judith hỏi, “Họ có ở trong những phim nào không?”
“Không”, đại úy Sample bảo. “Tên có phim trong tầng hầm khai rằng hắn cất giữ số băng ấy cho một người bạn và không biết đó là gì cả”. Sample nở một nụ cười ngượng nghịu. “Ông biết thế nào đấy”.
“Họ cũng không biết bốn mươi kilo hasit trong thùng xe của họ, phải không?” Joe hỏi.
Sample không trả lời. Ông ta đang chăm chú nhìn vào móng tay của mình. “Các cuộc hãm hiếp xảy ra tại New York”, ông ta nói sau một lúc lâu. “Đấy là vụ án của ông.”
“Tôi không nghĩ thế đâu”, Joe bảo.
Suốt trong hai mươi phút đầu của chuyến đi trở về thành phố, Judith nhìn đăm đăm qua tay lái và không lên tiếng. Joe muốn hỏi nàng về bản thân nàng. Chàng muốn biết nhiều hơn về nàng, nàng đến từ đâu và nàng nghĩ rằng nàng sẽ đi đâu. Nhưng thái độ của nàng quá im lặng. Nàng đang trong trạng thái tập trung thật mê say đến nỗi chàng do dự không dám quấy rầy nàng. Do đó chàng chỉ nhìn nghiêng nàng và chờ đợi. Mặc dù chàng vẫn còn kinh hoàng về điều đã xem, nhưng tội ác vẫn là tội ác.
Nhưng hiển nhiên, đấy không phải là trường hợp Judith Adler.
“Về những phim ấy”, nàng bắt đầu.
Nàng muốn dính líu vào đấy, Joe tự bảo. Nàng muốn bắt giam những tên đàn ông ấy. Điều này làm chàng xúc động, dù rằng có lẽ điều ấy không thuộc nghề nghiệp của nàng mấy. Tuy nhiên, mối liên hệ cá nhân như thế hình như ổn thỏa cho một người đàn bà. Và chắc chắn đấy là một vụ án lý thú. Có những ổ trộm xe, những ổ trấn lột, những ổ cướp, nhưng đây là ổ hiếp dâm đầu tiên mà chàng chưa từng nghe đến. Phá một vụ án như thế này đối với Judith chắc có vẻ là cao điểm của những tham vọng của nàng.
“Ông nghĩ là chúng ta nên làm gì?” Nàng hỏi chàng.
Joe nhận ra đây là một câu hỏi hùng biện. Nàng biết rõ điều nàng định làm, chàng tin như thế.
“Nếu cô thông minh”, chàng khuyên, “cô sẽ vứt lại điều ấy cho cảnh sát tiểu bang Jersey. Đấy là vụ án của họ, cho dù tên Sample ngu xuẩn ấy có nói gì đi nữa. Họ có bằng chứng duy nhất chứng tỏ một số vụ hãm hiếp đã xảy ra. Họ đã tìm được các cuộn băng, đã móc lưỡi câu vào tên có những cuộn băng ấy. Chẳng phải là cái lưỡi câu tốt cho lắm, nhưng cũng là một cái gì đấy.”
Trong nhiều dặm đường, Judith chẳng nói gì cả.
“Những nhân viên cảnh sát ấy thiếu khả năng”, nàng bảo và đợi chàng trả lời. Khi Joe im lặng, nàng nói tiếp, “đối với tôi, họ có vẻ thiếu khả năng đấy.”
“Phần đông các nhân viên cảnh sát đều thiếu khả năng cả.”
“Đó là một vụ án mà chúng ta có thể thực hiện được đấy”.
“Chúng ta à?” Joe bảo và chàng cười. “Chúng ta là ai thế?” Chàng xoải dài thân thể gầy, cao lêu nghêu của chàng lên ghế. Rồi chàng nói nhẹ, “Này, tôi không thể dính líu vào vấn đề này được. Công việc của tôi là điều khiển đơn vị ma túy. Đây không phải là một vụ án ma túy và thêm vào đấy phần lớn của nó lại nằm tại tiểu bang New Jersey.”
“Chúng ta là văn phòng chưởng lý quận cùng với Sở Cảnh sát New York”, Judith vẫn cứ nói.
“Cô có nhận thấy rằng cô đang đối diện một cuộc điều tra lớn như thế nào không? Cô có bốn tên hiếp dâm và một tên quay phim không nhận dạng được. Cô có một gian phòng không nhận dạng được ở đâu đấy về phía Đông, và phía Đông là một vùng lớn, hãy tin tôi đi. Cô có một chục hoặc hai chục cô gái bị hiếp dâm không nhận dạng được và chẳng có cách nào để biết bất kỳ ai trong bọn họ ở chỗ nào cả.”
“Đây là một vụ án phác thảo”, Judith gợi ý.
“Có lẽ. Miễn rằng cô phá được nó, điều có lẽ tốt hơn nhiều, là một sự lãng phí thì giờ làm việc khổng lồ.”
“Vậy, ông có muốn thực hiện điều ấy với tôi không?”
“Không”, Joe bảo. Nhưng nàng liếc chàng thật tuyệt vọng nên chàng nói thêm nhanh, “Có lẽ tôi muốn, nhưng sứ mệnh của tôi khác.” Bây giờ nàng tìm cách mượn của mình một số điều tra viên đây, chàng nghĩ thế. Nàng đã chuẩn bị việc ấy ít ra mười dậm đường. Chàng định trả lời nàng như thế nào?
“Ông có định bổ nhiệm một số điều tra viên cho vụ án không?” Nàng hỏi.
“Tôi không thể điều chỉnh điều ấy được.”
“Có bằng chứng về việc liên quan đến ma túy đấy.”
“Chẳng rõ ràng gì cả.”
“Rõ ràng là những người này là tội phạm. Tôi chắc họ còn làm điều gì khác ngoài vấn đề hiếp dâm, có lẽ là ma túy đấy. Ông không cảm thấy điều đó sao?”
Chàng lại mỉm cười với nàng, “Không, tôi không thể cảm thấy điều ấy. Và cô cũng thế nữa.”
“Tuy vậy, tôi có thể đấy”, Judith kiên quyết bảo. Đôi mắt nàng, đang tập trung vào xa lộ, xoay lại với chàng. “Và ông cũng có thể nữa, nếu ông muốn.” Trong một lúc nàng hầu như muốn cầu khẩn chàng.
“Một trong những vụ hãm hiếp thông thường nhất mà chúng ta thấy”, nàng bảo, “là một người đàn bà về nhà tìm thấy một tên trộm trong phòng ngủ của mình. Tên trộm đã phạm một tội, tội trộm, và bây giờ hắn còn cưỡng hiếp người đàn bà nữa. Hắn muốn kết hợp tội đầu tiên với một tội còn tệ hại hơn nữa. Có một điều gì đó trong tâm lý kẻ tội phạm hoặc có lẽ tâm lý con người mà hắn muốn làm điều ấy. Hắn đã đánh vỡ một cái gì đó và khi hắn thấy rằng nó đã vỡ, hắn muốn đập nó tan ra từng mảnh. Đôi khi hắn còn giết người đàn bà nữa.”
Chính Joe cũng đã có một số những ý nghĩ này.
“Hãm hiếp phụ nữ đối với bọn chúng chỉ là nghề phụ,” chàng trầm ngâm, “Họ đã làm gì đó khủng khiếp trước đó rồi.”
Nàng có vẻ hài lòng với chàng. “Họ là bọn ngoài vòng pháp luật và đây là cách của họ để chứng tỏ họ xấu đến mức nào.” Nàng cười điệu với chàng. “Chúng ta đang cùng trên một bước sóng phải không?” Nàng bảo. “Có một lúc tôi e rằng không phải, nhưng thực sự như thế. Vậy ông bổ nhiệm cho tôi một số điều tra viên chứ?”
Nàng có một giọng nói khàn khàn. Và nàng rất có sức thuyết phục. “Ở tòa án chắc cô khá khủng khiếp đây”, Joe khẽ bảo.
“Gì thế?”
“Tôi có thể gọi cô bằng Judy không?”
“Đấy là một vụ án phác thảo,” nàng lại nói.
“Cô đã có độ năm mươi điều tra viên được phái cho văn phòng chưởng lý quận rồi,” chàng gợi ý. “Thật sự cô nên dùng một số trong bọn họ.” Năm mươi điều tra viên thuộc văn phòng chưởng lý quận thường xuyên được dùng vào vấn đề đưa các nhân chứng đến cho các cuộc xét xử đang tiến hành. Họ phải chia xẻ cho trên hai trăm công tố viên và nhu cầu cấp bách chiếm quyền ưu tiên cho một cuộc điều tra đang tiến hành. Joe biết rõ điều này như nàng. Chắc nàng đã hoàn toàn bị mượn ở đấy rồi, Joe nghĩ thế.
Nàng tặng cho chàng một nụ cười duyên. “Vậy ông định cho tôi mượn bao nhiêu điều tra viên?”
“Tôi sẽ cho cô mượn hai người.” Cirillo sẽ chỉ trích chàng nếu ông ta biết được.
“Chỉ hai thôi à?”
“Trong một tuần.”
“Giả sử rằng một tuần không đủ?”
“Chúng ta sẽ coi lại sau đấy.” Chàng có thể nghe Cirillo gắt lên: Con mẹ ấy - chỉ huy trưởng điều tra gọi tất cả đàn bà là con mẹ - muốn giải quyết mọi cuộc hiếp dâm đấy. Đ.m. nó.
“Nhưng nếu chúng ta bắt đầu được điều gì, tôi có thể giữ họ chứ?”
“Ai sẽ hướng dẫn cuộc điều tra này?”
“Tôi,” Judith Adler bảo.
“Vâng”, Joe bảo, “Tôi nghĩ thế. Những người này là những tay hơi xấu đấy. Hãy cẩn thận đừng ở quá gần.” Chàng thực sự không lo cho nàng. Nàng không phải của chàng để phải lo lắng, chàng tự nhắc mình và đấy là một vụ án quá khó khăn. Nàng sẽ không biết bắt đầu thế nào, chàng tự nhủ. Trong vòng một tuần chàng sẽ lấy lại các điều tra viên. Và phụ tá chưởng lý quận Judith Adler sẽ mắc nợ chàng. Đấy là điều chàng đã muốn trước tiên phải không?
Bên cạnh chàng, Judy thở một hơi dài có lẽ khoan khoái. Nhưng điều nàng nói là, “Chỉ có một tuần thôi sao?”
“Rất tiếc,” Joe bảo.
Họ đến một điểm nghỉ chân. “Tại sao ta không dừng ở đây”, Judy bảo, “và chúng ta có thể chúc mừng tình bạn chúng ta qua một tách cà phê nhỉ?”
Buổi chiều dù sao cũng hết rồi, Thanh tra Hearn khẳng định như thế. Một giờ nữa à? “Ý kiến hay đấy,” chàng bảo nàng. “Tôi sẽ đãi”.
Họ ngồi đối diện nhau trong một ô trên những chiếc ghế dài plastic Naugahyde. Chiếc ghế của Joe nhớp nháp do qua quá nhiều năm với rượu và thức ăn vung vãi. Chàng có thể cảm thấy nó dính vào quần chàng. Những ca cà phê được đặt trước mặt họ trên những chiếc khăn ăn bằng giấy được dùng làm đĩa. Chúng được dùng chủ yếu, chàng ghi nhận, để làm giấy thấm.
“Chúc mừng”, Judith vừa bảo vừa nâng ca của nàng chúc mừng và điều này làm Joe vui, vì chàng chưa hề chúc mừng ai bằng cà phê cả. Sau khi uống xong, chàng đặt chiếc ca của chàng xuống lại chiếc khăn ăn đúng trên cái vòng nâu ướt của nó và họ mỉm cười với nhau qua chiếc bàn.
Họ nói chuyện trên một giờ trong lúc hai chiếc ca nguội đi và được thay thế bằng một đôi khác. Kiến thức của Judith về Sở Cảnh sát vừa rộng rãi vừa chính xác. Kiến thức của nàng về những vụ án nổi bật đang xảy ra chính xác như kiến thức của chàng và đôi lúc nàng còn biết cả những chi tiết mà chàng không biết nữa. Họ nói chuyện về những vị thẩm phán mà họ đã liên hệ, về những công tố viên khác, về những điều tra viên đặc biệt. Nàng biết rất rõ chỉ huy trưởng điều tra Cirillo, nhưng không tin ông ta. Mặt khác, ủy viên cảnh sát làm nàng xúc động. Nàng quan hệ mật thiết với hết mọi thành phần của hệ thống cảnh sát.
“Trong công việc của tôi, tôi phải như thế”, nàng bảo. “Sự hợp tác giữa văn phòng chưởng lý quận và cảnh sát là điều quan trọng.”
Chàng cười với nàng. “Cô muốn nói, vậy là cô có thể mượn điều tra viên của người nào đấy mỗi khi cô muốn đấy mà.”
“Tôi đã nghe danh ông”, nàng tâm sự, “từ lâu trước khi ông được thăng chức vụ hiện tại đấy.”
Joe hài lòng.
“Rõ ràng ông là ngôi sao sắp đến. Đấy là một trong những lý do khiến tôi muốn gặp ông đấy.”
Nàng rụt rè nói tiếp, “Nếu ngày nào ông trở thành ủy viên cảnh sát, tôi muốn nói rằng tôi đã biết ông khi nào.”
Câu này làm cả hai im lặng một lúc.
“Hãy cho tôi biết về vợ ông đi”, Judith bảo ngay sau đấy.
“Mary là một họa sĩ”, Joe bảo. Chàng tự cho mình là quá rành đời nên không lôi những bức ảnh chụp nhanh ở ví ra, nhưng chàng hãnh diện về nàng và thích nói chuyện đến nàng. “Cô nên xem một số điều bà ấy đã làm. Tĩnh vật, phong cảnh, nghiên cứu trang trí. Đôi khi tôi đùa bà ấy, nhưng bà ấy giỏi thật sự.” Tuy vậy, khi chàng mô tả những vật biểu tượng của Mary, những thành tựu của nàng, chàng bỗng thấy mình mong rằng nàng quan tâm nhiều hơn về phương diện cảnh sát của cuộc đời chàng hơn cái vẻ bề ngoài của nàng, rằng nàng hiểu nó mật thiết, xem nào, như người đàn bà đối diện chàng. Nhưng ý niệm này đối với chàng có vẻ phản bội lại Mary nên chẳng những chàng không thốt ra lời mà còn cố gắng dằn nó lại ngay.
“Mary đẹp đấy”, Joe hãnh diện bảo.” Bà ấy là một người mẹ tuyệt vời đối với lũ trẻ. “Cô muốn biết gì nữa?” Nhưng tiếng cười của chàng, ngay cả lúc chàng lên tiếng, bỗng trở nên đăm chiêu. Một số người có thể mang vợ theo vào thế giới kia của họ bằng cách mời vợ vào những cuộc hội nghị, các cuộc họp thương mại, các bữa ăn tối áp-phe. Nhưng vấn đề thi hành luật pháp, ít nhất cho đến vừa qua, hoàn toàn dành cho đàn ông nên Joe đã không làm được điều này và chàng thấy không phải là sự thất bại của Mary mà là của chính chàng.
“Bà ấy có đi với ông đến tất cả các bữa ăn sáng thân hữu và các vấn đề cảnh sát khác không?” Judith gặng hỏi.
“Rất ít khi”, Joe nhăn mũi với nàng. “Bà ấy thấy những thứ ấy hơi buồn tẻ.”
Judith cười to. “Bà ấy có lý đấy”.
Joe nghĩ ngợi và bảo, “Điều lý tưởng là vợ chồng nên thuộc vào cùng một công việc, phải không?”
Chàng hầu như lên tiếng với chính mình. Chàng không hy vọng một câu trả lời và đúng thế. “Trễ rồi,” chàng bảo. “Chúng ta nên tính tiền và đi.” Chàng gỡ tấm phiếu tính tiền ẩm ướt ở mảnh formica và đứng dậy.
“Hai điều tra viên à?” Judith hỏi.
Điều ấy làm Joe mỉm cười. “Nhưng chỉ một tuần thôi đấy,” chàng đáp. Chàng ngầm ý thức điều ấy dù rằng chàng mỉm cười. Dù sao đi nữa vấn đề cho nàng hai điều tra viên vào bất kỳ lúc nào cũng làm chàng cảm thấy rắc rối - không, đúng là một sự phản bội chỉ huy trưởng điều tra Cirillo hoặc sự ủy nhiệm của riêng chàng bằng sự phản bội Mary. Cách duy nhất mà chàng có thể điều chỉnh quyết định của chàng với chính mình là bổ nhiệm vấn đề ấy theo một giới hạn đặc biệt. Một tuần lễ thôi.
Lúc chàng về đến bộ tư lệnh, trời đã về đêm. Mọi người đã về nhà trừ viên trung sĩ thư ký của chàng. Hắn vẫn trực trên bàn giấy bên ngoài văn phòng chàng. “Tôi cần hai điều tra viên trong một tuần.” Joe bảo hắn. “Đưa họ khỏi chỗ không cần đến họ.”
Bữa ăn tối là một miếng xăng-uých khác, và lần này với một chai bia. Chàng đứng ở cửa sổ nhìn ra ba chiếc cầu trên sông phía Đông lên đèn, con sông đen chảy bên dưới, những ngọn đèn của Brooklyn bên kia con đường. Chàng cầm chai bia ở một tay, miếng xăng-uých ở tay kia và chàng nhai hết rồi trở về làm việc, chàng vẫn còn một đống giấy tờ phải làm xong trước khi có thể trở về nhà.
Khi hai điều tra viên đến, chàng đi vòng qua bàn giấy và bắt tay họ. Một người tên Bracchi và người kia là Dolan. Chàng không biết họ nên dù bận việc, chàng quyết định bỏ ra mười phút hoặc hơn cho cái điều mà chắc chắn, đối với họ chỉ là một câu chuyện phiếm. Chàng muốn dò xét khả năng của họ. Chàng chỉ thận trọng thôi. Có dịp nào mà họ có thể làm gì đấy có thể làm chàng phiền phức nhỉ? Nhưng cuối cùng chàng bảo họ ngày mai đến trình diện Judith Adler tại văn phòng chưởng lý quận. Họ sẽ làm việc cho nàng trong một tuần lễ.
“Vụ án trẻ con nào thế?” Bracchi lên tiếng.
Một vụ án phác thảo, Joe nghĩ, miễn rằng mình phá được nó. Nhưng chàng lại bảo, “Tôi sẽ dành để cô ấy cho các anh biết thêm chi tiết. Nhưng có hai điều đặc biệt về vấn đề ấy. Thứ nhất, tôi không muốn các anh đề cập vấn đề với bất kỳ ai trong văn phòng này, hoặc tại sở. Và thứ nhì, các anh phải gọi tôi mỗi đêm. Tôi muốn biết chính xác công việc của các anh vào mọi lúc.”
Chàng trở lại phía sau bàn giấy và ngồi xuống. “Chỉ có vậy thôi.”
Khi chàng về đến nhà, đã gần nửa đêm. Đôi vai chàng cứng đờ. Mary, vì đã thức chờ, dọn cho chàng một bữa ăn tối nhẹ, và ngồi với chàng trong lúc chàng ăn. “Anh đã bỏ ra buổi chiều với người đàn bà nổi tiếng nhất”. Chàng bảo vợ và trong bữa ăn còn lại, chàng nói chuyện về Judith. Trong phòng ngủ của họ sau đấy, chàng vẫn còn nói chuyện về nàng. Họ đều cởi quần áo ra. Lũ trẻ bên kia hành lang đều ngủ cả.
“Người đàn bà này thực sự biết cả”. Joe bảo. “Em có biết cô ấy bảo gì khi…”
“Không, em không biết.” Mary cắt ngang và xoay lưng lại với chàng. “Em định đi tắm”, nàng ngoái lại lẩm bẩm và đi vào phòng tắm. Chàng nghe tiếng nước bắt đầu xả xuống.
Joe nhún vai và kéo cà vạt ra. Sau một lúc, chàng treo chiếc cà vạt lên giá sau cửa tủ.
Chiếc đồng hồ báo thức của Joe reo một lần và đánh thức chàng. Chàng với tay ấn nó. Chàng cẩn thận ra khỏi giường. Bốn giờ sáng. Chàng bò quanh trong bóng tối mặc quần áo. Sau lưng chàng, Mary vẫn còn ngủ, chẳng nghi ngờ gì cả. Tại Brooklyn, những tên cướp bắn lẹ còn ngủ và chúng cũng chẳng nghi ngờ gì cả. Chàng hy vọng thế. Hai ngọn đèn pha của chàng mò mẫm trên xa lộ vắng. Ánh đèn đập vào bóng tối. Các nhân viên điều tra mỗi năm bắt giữ cả nghìn vụ và rất ít khi bị bắn. Mu bàn tay của Joe đã ngứa ngáy. Tuy vậy, điều ấy vẫn xảy ra. Không khí đêm trong lành nở hoa bên trong xe. Nó có vẻ mát, ẩm ướt.
Brooklyn. Mọi người ăn uống suốt đêm trên một góc đường. Tủ kính bốc hơi. Bốn điều tra viên đợi bên trong. Cà phê mới vừa được pha, cà phê đầu tiên của ngày mới. Joe hít nó vào. Tách quá nóng. Nó làm bỏng miệng chàng. Tủ kính bốc hơi quá nhiều nên chàng không nhìn ra ngoài được. Bằng những tiếng thì thầm, thuộc cấp của chàng kiểm tra lại kế hoạch. Họ đùa về việc giết chóc. Mắt họ sáng quá, tiếng cười họ quá to. Joe cũng thế. Họ mở súng ra đếm đạn rồi đi ra xe và lái qua một số khu nhà đến tòa nhà nơi các tên Cuba ẩn trốn. Họ nhìn mặt tiền của tòa nhà. Không khí ban đêm có vị thật ngọt đối với Joe. Chàng thưởng thức nó như thể đó là lần cuối cùng mà chàng thở. Lông trên mu tay chàng dựng đứng, một cảm giác quen thuộc và cũng thích thú như bất kỳ cảm giác nào mà chàng biết.
Họ lao vào tòa nhà. Hai trong số các điều tra viên đập cửa. Cánh cửa ngã xuống vào cú đập thứ nhì. Hai tên mặc pyjama trông có vẻ kinh hãi vì giấc ngủ. Cũng có hai người đàn bà trong nhà của họ. Họ hét lên. Một người trần như nhộng. Tất cả bọn họ bị còng tay, bị các điều tra viên lùa ra cửa, một trong số người ấy mang một va li đầy súng săn và súng ngắn. Một người khác mang độ một ký lô ma túy chưa cắt.
Trên đường phố, Joe nhìn các tội phạm bị đẩy vào xe. Bầu trời trở nên xám xịt khi chàng tiến gần đến cầu Brooklyn, đá của những vòng cung gô-tích bỗng hồng lên.
Phía bên kia, tất cả đèn đường vụt tắt. Chàng đứng trên quảng trường cảnh sát nhìn lên bộ tư lệnh. Tay chàng không còn ngứa ngáy nữa, tim chàng vẫn còn đập hơi nhanh và chàng hít một luồng hơi đầy không khí bình minh. Những tên Cuba khủng khiếp hết đường chạy. Các cuộc bắt giữ thường kỳ đã được thực hiện.
Chàng thích làm cảnh sát, thích mọi điều về nó. Chàng không tưởng tượng được chuyện muốn bỏ nó đi.