God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Lysany Sands
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Ichono87
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 5
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1813 / 14
Cập nhật: 2016-06-09 04:34:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
a nghĩ nàng đang làm rất tốt.”
“Oh, vâng.” Brinna cười khô khan khi nàng túm lấy tay của Royce đang giữ lấy eo của nàng để giúp nàng đứng vững khi họ lướt trên mặt băng của hồ nước trên những cái lưỡi trượt bằng xương mà chàng đã lôi kéo nàng thử. Royce gọi chúng là lưỡi trượt băng, và tuyên bố rằng điều mà họ đang làm là trượt băng. Đó là điều chàng đã học hỏi được khi đi qua các nước Nordic. Brinna thì cho là nó ngốc nghếch, vì một cơ thể chắc chắn sẽ ngã và gẫy xương khi cố giữ thăng bằng trên lưỡi nhọn của những chiếc xương mà chàng đã lắp vào đôi ủng da mềm của nàng và của chàng.
Chàng đã cố gắng mấy ngày nay để thuyết phục nàng thử trượt băng. Mỗi ngày kể từ sau buổi chiều cưỡi ngựa lần trước. Ngày mà Sabrina bị ốm. Nhưng nó cho tới tận hôm nay nàng mới đồng ý, và đó chỉ là bởi nàng muốn làm chàng vừa lòng. Nàng đã kiềm chế bản thân hết ngày này qua ngày khác; làm những điều cố làm chàng vừa lòng. Đó là một sự phiền muộn mỗi khi nàng nghĩ tới, nên nàng cố không nghĩ tới nó nữa.
“Không, ngài ấy đúng, chị đang trượt khá lên,” Sabrina nói. Bỏ qua câu nhận xét của chàng và câu trả lời của Brinna khi họ đang trượt qua chỗ nàng đứng ngay trên mặt hồ, Sabrina khích lệ nàng. “Ít nhất thì chị cũng đã ngừng la hét.”
Brinna đã cười trước lời trêu chọc. Sabrina cần phải thư giãn sau tất cả những gì cô phải chịu trong suốt mấy ngày qua. Cô đã nhanh chóng đánh bại cơn bệnh và trở lại vai trò người đi kèm vào buổi sáng sau chuyến cưỡi ngựa. Nhưng lần trở lại này của cô khác đi rất nhiều. Cô vẫn đồng hành với Brinna mọi nơi, nhưng không còn đeo bám và cố gắng ngăn cản nàng giao thiệp với mọi người; kể cả Royce. Nàng cũng không xen vào giữa họ khi họ đi dạo hoặc ngồi bên nhau một chút. Brinna cho rằng cô đã quyết định là nó sẽ ít rắc rối hơn khi họ sẵn sàng dành một ngày cùng nhau mà không có sự xen ngang của cô.
“Nàng đang rùng mình,” Royce thì thầm bên tai nàng. “Chúng ta sẽ dừng lại. Có lẽ chúng ta nên trở lại lâu đài để sưởi ấm.”
“Vâng,” Brinna đồng ý để chàng đưa họ tiến về phía Sabrina. “Nên thế. Cũng tới giờ ăn nhẹ rồi.”
Sabrinna dường như rất vui mừng với quyết định trở về. Bản thân cô nàng đã từ chối việc đi đôi bốt gắn “lưỡi dao xương” theo cách gọi của cô, nên chỉ đứng ngoài, nhìn sự vụng về của Brinna. Trong khi cười cợt, sự thiếu vận động của cô cũng khiến cô cảm thấy lạnh và muốn trở lại với sự ấm áp của tòa lâu đài. Cô kiên nhẫn đợi họ tháo những cái xương ra khỏi ủng, rồi cùng họ trở lại lâu đài, vừa dịu dàng trêu chọc “Lady Joan” về sự lóng ngóng của nàng trên mặt băng.
Khi về đến nơi, trời đã muộn hơn là họ tưởng, và những người khác đã sẵn sàng ngồi vào bàn khi Brinna, Royce, và Sabrina vào phòng. Họ đang cười đùa về màn trình diễn xuất sắc có một không hai của Brinna trong buổi trượt băng buổi chiều, thì chợt im lặng khi nhận ra họ bị muộn. Không phải ai cũng chú ý tới sự xuất hiện của họ - đại sảnh đang ồn ào tiếng cười nói sôi nổi – nhưng Lady Menton đã nhận ra họ đang tới.
Gửi lời xin lỗi chân thành tới nữ chủ nhân, cả ba nhanh chóng tới chỗ trống gần nhất và cố nhét bản thân cho vừa. Kết cục là họ ngồi giữa những hiệp sỹ và tá điền ở những cái bàn thấp, nhưng chẳng gì có thể giúp được – bên cạnh đó, chiếc bàn cao dường như đã khá chật dù là không có họ.
“Trông giống như là một bữa tiệc chúc mừng,” Brinna thì thầm khi những cánh cửa nhà bếp mở ra và sáu chị phụ bếp tiến vào, mỗi người bưng một cái khay đựng đầy thịt ngỗng nướng béo ngậy.
“Vâng,” Sabrina đồng ý với một chút ngạc nhiên. “Em không nhớ là Lady Menton có nói gì lúc sáng nay về - ”
Brinna nhanh chóng liếc người thiếu nữ da ngăm khi cô nàng không kết thúc câu nói bị cắt ngang bởi một cái tiếng thở hắt ra. Nhận ra vẻ báo động trên gương mặt Sabrina và cái cách cô nàng tái nhợt đi, Brinna khẽ cau mày và dịu dàng chạm vào tay cô nàng. “Chuyện gì thế? Em lại thấy không khỏe ah?”
Sabrina quay về phía nàng, miệng mấp máy nhưng chẳng thốt ra được tiếng nào.
“Joan? Tiểu thư của ta?”
Brinna chuyển sang nhìn Royce khi chàng chạm vào cánh tay nàng. “Vâng?”
“Kia không phải là cha nàng sao?”
“Cha của em?” nàng hỏi trống rỗng, nhưng vẫn hướng theo sự ra dấu của chàng về phía đầu bàn. Nàng lướt nhìn mọi người đang ngồi ở đó, và nàng đột nhiên hiểu tại sao chiếc bàn trở nên chật chội dù không có họ. William xứ Menton và một người đàn ông già hơn đang ngồi ngay đó. Nàng nhìn ông kỹ hơn. Ông đẹp trai với mái tóc vàng và những sợi bạc hai bên thái dương, dáng vẻ mạnh mẽ, và một nụ cười đẹp. Brinna sẽ nhận ngay ra ông dù ở đâu. Ông là Lord Edmund Laythem, một người bạn tốt của gia đình Lord Menton và là một vị khách thường xuyên tại Menton. Ông cũng là cha của Joan.
Brinna chuyển sang nhìn Lady Menton khi người phụ nữ ngồi bên cạnh chồng bà và thì thầm. Điều đó khiến hai người đàn ông nhìn ngang phòng hướng về Brinna. Trong khoảnh khắc nàng trở nên đông cứng, ghim chặt bản thân trên ghế như một con bọ bị dính keo và trái tim nàng rền vang như búa trong sự hoảng hốt khiến nàng thở nông và nhanh. Điều gì sẽ xảy ra nếu ông đứng lên và tới chỗ nàng? Ông sẽ biết. Tất cả mọi người rồi sẽ biết. Nhưng ông đã không đứng dậy. Edmund Laythem chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và khẽ gật đầu với nàng.
Một cái liếc của Sabrina nhắc Brinna gật đầu đáp lại và nàng hy vọng là đã nặn ra được một nụ cười trên môi.
“Có lẽ chúng ta nên đến chào ông,” Royce thì thầm bên nàng và bắt đầu đứng dậy, nhưng Brinna đã chộp lấy cánh tay chàng ngay lập tức.
“Oh, không! Không. Em – điều đó sẽ phá hỏng ý định của Lady Menton mất. Vẫn có thời gian để chào ông sau mà.”
Royce do dự, rồi miễn cưỡng ngồi trở lại. “Như nàng nói, thưa tiểu thư,” chàng thì thầm, rồi mỉm cười nhăn nhó. “Tốt, giờ thì ta đã biết lý do của bữa tiệc. Lady Menton hẳn phải sửa soạn để chào đón cha của nàng và con trai bà.”
“Vâng,” Brinna thì thầm yếu ớt, rồi nhanh chóng đưa mắt ra khỏi cái bàn cao và bất ngờ quay sang Sabrina.
“Chị đang định làm gì thế?” Sabrina hốt hoảng hỏi trước khi nàng kịp nói điều gì, và trái tim của Brinna trùng xuống khi nàng nhận ra cô nàng da ngăm đang cố giúp nàng.
“Nàng không định ăn ah?”
Gượng cười, Brinna đối mặt với câu hỏi của Royce. “Tất nhiên. Vâng. Chúng ta sẽ ăn chứ,” nàng thì thầm, liếc sang Sabrina một cái nhìn đầy ý nghĩa.
Gật đầu, Sabrina dùng bữa, nhưng có một cái nhăn hiện lên giữa trán, và người cô vẫn căng cứng như dây đàn khi cô lén nhìn về phía đầu bàn. Brinna cũng không khá hơn, vì cố gắng ngăn cản tầm nhìn từ đầu bàn tới nàng. Nàng giữ đầu thật thấp, liếc mắt thật nhanh để lấy đồ ăn, và từ từ trở nên thu mình tại chỗ.
Đó là bữa ăn khốn khổ nhất mà Brinna từng trải qua. Thậm chí còn tệ hơn bữa tối đầu tiên nàng đóng giả Joan. Nàng còn không biết là mình đã ăn gì. Tất cả đều như cát trong miệng nàng khi suy nghĩ của nàng cứ luẩn quẩn không lối thoát như con chó đang cố túm lấy cái đuôi của chính mình. Một cái cớ nào đó phải nhanh chóng được đưa ra ngay sau bữa ăn và phải đảm bảo là Lord Laythem sẽ chấp nhận, nhưng dường như nàng chẳng nghĩ nổi được gì với thực tế rằng nàng đã lâm vào ngõ cụt. Nàng đã nghĩ vẫn còn ít nhất vài ngày để đắm chìm trong tình cảm nồng nàn của Lord Thurleah, nhưng không. Thế là hết. Đây sẽ là những khoảnh khắc cuối cùng bên chàng. Nếu chỉ -
Nàng cắt phăng đi ước nguyện đó. Nó thật không đúng đắn. Nàng không thể có Royce. Chàng là một đức ngài và nàng chỉ là một cô hầu rửa chén. Chàng cần khoản hồi môn kếch sù mà Joan có thể mang lại. Nàng chẳng có gì ngoài những xống áo đang mặc vốn cũng là của Joan. Kể từ khi, chàng đến với nàng trong ngày Giáng sinh như một món quà từ Chúa đã khiến cuộc đời nàng tươi sáng hơn và mang tới cho nàng biết bao cảm xúc thứ mà nàng chưa bao giờ biết đến. Tim nàng tan vỡ vì chàng là một món quà dành cho một người khác và nàng không thể chiếm hữu chàng.
“Nàng xong rồi ah?” Royce hỏi sau khi kết thúc cốc bia của chàng. Bữa ăn đã gần xong. Một vài người ở những chiếc bàn thấp đã đứng dậy và trở lại với công việc của họ, hoặc tìm một nơi để nghỉ và lắng nghe người hát rong, người thậm chí đang chuẩn bị tra tấn họ thêm một vài điệu khúc của ông ta. Dù Brinna đã ăn hết những món Royce lấy cho nàng nhưng nàng không thể nhớ nổi là mình đã thực sự ăn gì. “Giờ chúng ta tới chào cha nàng chứ?”
“Oh, em – em nên …er…”
“Uh, chúng ta nên,” Royce đồng ý, không hiểu sự lắp bắp của nàng và kéo cánh tay nàng khi chàng đứng dậy.
Brinna vẫn ngồi lặng lẽ, rồi miễn cưỡng để chàng dẫn nàng tới đầu bàn nơi hầu hết các vị khách vẫn đang vừa uống vừa nói chuyện, tâm trí nàng vẫn đang quẩn quanh với việc tìm kiếm lối thoát. Một vài người bắt đầu đứng dậy và rời bàn theo nhóm, đi chậm rãi xuống dưới và khiến Royce và Brinna phải tách riêng để lách qua đám người. Royce thả tay nàng ra, và Brinna đi ngay sau chàng thêm một vài bước, rồi đơn giản là nàng quay gót và chạy như bay lên thẳng lầu.
Nàng phải tới phòng Joan. Nàng phải tìm Joan, và chỉ có một nơi mà nàng có thể nghĩ đó là tìm trong phòng. Cô nàng thường không có trong phòng vào giờ này. Joan đã thậm chí không còn ngủ trong phòng của chính cô nữa. Cô nàng nhanh chóng biến dạng ngay khi Brinna rời phòng theo Royce tới Mass, và chẳng trở lại cho tới trước bình minh một chút của ngày hôm sau. Cô nàng đã làm thế kể từ ngày Brinna kể với cô về điều mà anh họ Royce, Phillip xứ Radfurn đã nói. Cô gái đã nổi cơn thịnh nộ, và vắng mặt suốt đêm, rồi chỉ vừa trở lại một lúc trước khi Royce tới để hộ tống người thiếu nữ mà chàng tưởng là Lady Joan tới Mass. Thực tế là Lady Joan đã ở ngoài suốt đêm chẳng đủ để khiến Brinna phiền lòng, nhưng thực tế là cô nàng trở về trong trạng thái lâng lâng mơ mộng, và thậm chí là tràn đầy sự thỏa mãn và hạnh phúc với việc tiếp tục chơi trò hoán đổi thận phận, Brinna cảm thấy sợ hãi rằng điều gì đó đang xảy ra mà nàng không thể báo trước cho Royce biết.
Lúc này, Brinna chỉ hy vọng rằng cô gái, bất cứ đâu mà cô nàng thường lui tới, đã nghe về việc cha cô ghé thăm và đã trở về phòng, chuẩn bị trở lại địa vị quý tộc vốn có của bản thân.
Royce bước thẳng lên cái bục bên dưới Lord Laythem và vỗ nhẹ vào vai người đàn ông, mỉn cười lịch thiệp khi ông quay lại nhìn chàng.
“Royce. Chào con, con trai.” Người đàn ông già hơn đứng ngay dậy cũng như Lord Menton và con trai ông William. “Ta hy vọng con có một lễ Giáng sinh vui vẻ ở đây với Robert và gia đình ông? Ta tiếc vì đã không thể có mặt ngay từ đầu, nhưng ta sợ rằng những cơn sốt rét và ớn lạnh có thể sẽ lây cho nhiều người.”
Royce mỉm cười với những từ ngữ trêu chọc của ông và gật đầu đồng tình. “Con đã nghe kể rằng ngài bị ốm. Con hy vọng là ngài đã thực sự khỏe lại?”
“Ừ, ừ. Ta vẫn giữ được sức mạnh của mình và đã có một hoặc hai sự khó chịu, nhưng ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Con rất mừng khi nghe thế. Con gái của ngài và con – ” Chàng từ từ xoay lại để hướng Joan ra khi chàng nói, rồi ngừng lại, chớp chớp mắt ngạc nhiên khi chàng thấy rằng nàng không còn bên cạnh chàng nữa. “Nàng vừa mới – ” chàng bắt đầu bối rối, và Lord Laythem vỗ một tay lên vai chàng và mỉm cười hài hước.
“Ta nghĩ là con bé đã lén biến mất khi con đi xuyên qua đám người giữa phòng,” Edmund Laythem nói với chàng khô khan, cho thấy rằng ông đã quan sát sự tiếp cận của họ.
Mắt Royce mở lớn trước tin này. “Tại sao nàng lại – ”
“Nó đã không hài lòng với ta kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau,” ông thú nhận, rồi nhún vai. “Ta sợ rằng ta đã can thiệp quá sâu. Ta chưa bao giờ thực sự để tâm tới chuyện hôn ước cho tới khi con bé tới tu viện trên đường tới đây. Đó quả là một sự ngạc nhiên lớn đối với con bé và có thể hiểu được là con bé buồn vì sự xao nhãng của ta.”
“Con hiểu,” Royce thì thầm thông cảm.
“Ừ, thế này, ta xin lỗi nếu con bé có gây cho con bất cứ rắc rối nào vì điều đó?” Đó là một câu hỏi hơn là một lời xin lỗi, và Royce nhanh chóng trấn an ông.
“Oh, không. Nàng rất thú vị. Tất nhiên, Lady Sabrina là một vấn đề khác lúc đầu. Nàng thậm chí đã không để con nói chuyện với Joan trong suốt mấy ngày đầu.”
Đôi lông mày của Lord Laythem rướn cao, nhưng rồi ông nhún vai. “Sabrina có thể quá hăm hở khi nhận nhiệm vụ đi kèm con bé. Không nghi ngờ gì là như vậy.” Ông mỉm cười hài hước, hướng tia nhìn về phía cô nàng da ngăm, người vẫn đang ngồi tại chỗ và đang nhìn họ đầy lo lắng. “Thực ra thì ta phải có vài lời với con bé. Cha con bé ở nhà thờ suốt cả kỳ nghỉ để sắp xếp một cuộc hôn nhân cho con bé. Ông ta đã gửi vài người đi cùng ta để đón con bé về để chuẩn bị cho hôn sự. Liệu con sẽ thứ lỗi cho ta?”
“Tất nhiên ah.” Royce bước sang một bên để người đàn ông băng qua chàng, rồi dành vài phút để chào hỏi William xứ Menton và tỏ lòng cảm kích tới Lord và Lady Menton về bữa tiệc mà chàng vừa thưởng thức trước khi quay lại căn phòng để tìm Joan. Thoáng thấy nàng biến mất trên gác, chàng xốc lại bản thân và nhanh chóng đuổi theo nàng.
Brinna mở cửa vào phòng Joan, và thấy bản thân bị đẩy ngược lại bởi một bàn tay để trên ngực nàng.
“Ta vừa phải kiểm tra vài thứ,” Joan run run rạng rỡ trước khi cho phép nàng đi theo ra khỏi phòng.
“Cái gì – ” Brinna bắt đầu bối rối khi cô gái khép cửa phòng, nhưng Joan đã xua xua tay để nàng im lặng, rồi nhanh chóng liếc xuống sảnh trước khi kéo nàng vào bóng tối gần chỗ thang cuốn để có thể quan sát mọi người bên dưới.
“Cha ta đã tới ngày hôm nay,” Joan nói.
“Vâng, em biết. Nên em lên đây. Để tránh ông.”
Joan gật đầu, nhưng tỏ ra lo lắng và nhăn trán. “Chuyện này phức tạp rồi đây.”
“Phức tạp?” Brinna trợn mắt với cô, nhưng Joan không để ý.
“Ừ. Nữ hầu của ta cũng đi với ông. Đó là người ta đang nói chuyện trong phòng chúng ta.”
“Phòng của tiểu thư,” Brinna sửa lại chắc nịch. “Và theo em chẳng có gì phức tạp cả. Kết thúc tại đây. Tiểu thư sẽ trở lại là chính mình. Đó là cách hay nhất.”
Joan đã không để lộ biểu cảm và khẽ lắc lắc đầu sau lời gợi ý. “Không. Ta không thể. Ta cần phải – ” Biểu cảm của cô nàng lại khép kín khi cô tự kiềm chế bản thân rồi nói bình tĩnh hơn, “Không cần thiết phải kết thúc bây giờ. Ta sẽ gửi nữ hầu tới phòng của gia nhân để đảm bảo chắc chắn cô ta không còn ốm sau chuyến đi tới đây. Cô cũng không mong là phải trở lại nhà bếp mà, và chúng ta có thể tiếp tục với thỏa thuận của chúng ta.”
“Thế còn cha tiểu thư?”
“Oh, chết tiệt, Lord Thurleah đang đến.”
Brinna nhìn xuống cầu thang khi giọng lo lắng của Joan vang lên, tim nàng đập thình thịch khi nàng thấy chàng bắt đầu tiến lên gác về phía họ. Nàng quay lại nhìn cô gái trong sự hoảng loạn. Họ đều mặc như Lady Joan lúc này. Không thể để bị trông thấy cùng nhau. “Cái gì – ”
Joan cắt ngang với một cái đẩy nàng về phía cầu thang. “Đưa hắn ra khỏi đây. Hắn không thể nhìn thấy chúng ta cùng nhau.”
“Nhưng cha tiểu thư!” Brinna khóc nức lên lo lắng, cưỡng lại cái đẩy của cô nàng.
“Chỉ cần tránh ông,” Joan gắt lên. “Giờ thì đi đi.”
Lần này cái đẩy của cô nàng gần như khiến Brinna ngã nhào xuống cầu thang. Bình tĩnh lại, nàng xoay người lại chỗ tối Joan đang núp, rồi nahnh chóng xuống lầu gặp Royce.
“Nàng đã đi đâu vậy?” là những từ đầu tiên của chàng. “Một lúc trước nàng còn ngay sau ta và lúc sau nàng đã biến mất.”
“Oh … em … em lên phòng để gặp cô hầu,” nàng nói dối không đâu vào đâu, chẳng trách mà Royce nghi ngờ.
“Trước khi chào hỏi cha nàng sao?”
“Thì cô ấy rất ốm khi em để cô ấy tại tu viện.”
“Cha nàng cũng vậy,” chàng lạnh lùng chỉ ra, và Brinna nhăn nhó.
“Vâng, nhưng – ”
“Cha nàng đã kể với ta rằng nàng đã giận giữ với ông vì việc giữ bí mật hôn ước mà không nói trước với nàng,” chàng xen vào trước khi nàng có thể nói thêm điều gì đó ngu ngốc.
“Vâng, thì …”
“Và trong khi ông lẽ ra nên thông báo trước với nàng, ông dường như đã tạo ra rạn nứt giữa hai người. ”
“Vâng, thì – ”
“Bên cạnh đó, nàng không để tâm gì nhiều, đúng không? Ý ta là về việc kết hôn với ta?”
“Không, tất nhiên là không rồi,” nàng nhanh chóng trấn an chàng.
“Vậy thì hãy tỏ ra lịch sự và tới chào ông thôi. Giờ ông đang ở đâu nhỉ?” Ngừng lại giữa cầu thang, chàng nhìn lướt cho tới khi thấy Lord Laythem đang nói chuyện với Sabrina. “Oh. Ông vẫn đang đứng với em họ nàng. Ông đang chuyển lời nhắn của cha cô ấy, chú của nàng.” Do dự một chút rồi chàng nhìn xuống Brinna và mỉm cười vui thích. “Có lẽ chúng ta nên đợi họ kết thúc đã. Nàng sẽ uống chút gì đó trong khi đợi nhé?”
“Vâng,” nàng thì thầm, rồi tiếp tục xuống lầu với chàng cho tới khi họ tới giữa phòng và nàng thấy một hiệp sỹ và một trong những cô phụ bếp đang lén trốn ra ngoài. Một điều gì đó chợt nảy ra trong đầu nàng khiến Brinna đột ngột đứng lại, túm lấy bàn tay chàng. “Không.”
Chàng ngạc nhiên nhìn nàng. “Không ư?”
“Không.” Nàng trở nên tái nhợt đi khi nàng liếc thấy Lord Laythem vừa kết thúc câu chuyện với Sabrina và đang đứng lên, ông đã để ý tới chỗ nàng và Royce đứng. “Em – em cần … không khí.”
Hơi cau mày, Royce nới lỏng vòng tay. “Nàng ổn chứ? Trông nàng hơi xanh.”
Brinna kéo cái nhìn ra khỏi Lord Laythem và tập trung vào Royce. “Không,” nàng xác nhận. “Em không khỏe. Trong này bức bối. Ra ngoài không khí trong lành một lát nếu không em sợ mình ngất mất.”
Đó là tất cả những gì nàng phải nói. Nàng liếc thấy Lord Laythem đang tiến về phía họ, rồi Royce nhanh chóng dẫn nàng băng qua đại sảnh tới cánh cửa và đẩy nàng đi qua chúng.
“Đỡ hơn chưa?” chàng lo lắng hỏi khi đóng cánh cửa phía sau họ.
Nàng tự động ôm xiết lấy bản thân trước cái giá lạnh của đêm đông, Brinna nhìn không chắc về phía sân lâu đài. Lord Laythem đã tới gần đủ để thấy nơi họ vừa đi ra, và nàng rất sợ rằng ông sẽ đi theo. Đứng trên bậc thềm, ông sẽ dễ dàng tìm thấy một đường thoát khỏi sảnh, dường như là điều khôn ngoan nhất.
“Có lẽ khu chuồng ngựa,” nàng thì thầm. Có chắc Lord Laythem sẽ không bao giờ tìm họ ở đó? Có chắc đó là là nơi cuối cùng mà Brinna có thể chọn để nàng có thể trốn.
“Chuồng ngựa ư?”
“Một ý tưởng tuyệt vời.” Brinna rạng rỡ nhìn chàng như thể đó là ý tưởng của chàng vậy. “Không nghi ngờ gì là khu chuồng ngựa sẽ khiến em cảm thấy khá hơn.” Nắm tay chàng, nàng kéo chàng bước theo. Nó giống như là đang cố di chuyển một cây cổ thụ vậy. Người đàn ông bất động. Chắc chắn là nàng không thể dùng sức của mình mà lay chuyển được rồi. “Đức ngài của em? Ngài sẽ không đi với em tới khu chuồng ngựa? Ở đó ấm hơn ở đây,” nàng dỗ dành, chạm vào cánh tay chàng.
Một tiếng thở dài, chàng nhìn xuống bậc thang. “Ta đã nghĩ nàng nói là lâu đài quá nóng và nàng cần ra ngoài để khỏi bị ngất. Giờ nàng lại muốn tới khu chuồng ngựa vì nó ấm hơn?”
“Vâng, thì, lâu đìa quá nóng, và trời đêm thì quá lạnh. Khu chuồng ngựa sẽ vừa phải, em chắc chắn,” nàng lí nhí, kéo cánh tay chàng để chàng bước đi. “Ngài không thấy là chúng ta nên đi bộ nhanh hơn một chút sao?”
“Nàng vừa mới suýt ngất,” chàng phản đối.
“Vâng, nhưng vận động một chút sẽ tốt hơn cho em.”
Thở hắt ra, chàng nhấc chân nhanh hơn một chút dọc theo sân lâu đài theo sau nàng khi nàng bắt đầu tiền về phía khu chuồng ngựa.
“Ta không chắc đây là một ý hay,” Royce phàn nàn khi họ tới khu chuồng.
Lờ chàng đi, Brinna đẩy cánh cửa và trượt vào bên trong. Nhìn lại phía sau một lát rồi chàng cũng đi vào sau nàng, nàng đã thấy một bóng đen có thể là Lord Laythem đang đứng trên gác quan sát họ, và cảm thấy tim nàng giật thót. Xoay đi khi chàng đóng cửa, nàng để mắt tới khu chuông ngựa, tìm kiếm xem chỗ nào có thể là nơi trốn tránh cha của Joan đang theo sau họ. Rồi nàng nhìn xuống dãy ngăn chuồng.
“Nàng đang làm gì vậy?” Royce hỏi nghiêm nghị, theo sau nàng suốt dọc những ngăn chuồng cho tới khi họ đến ngăn cuối cùng.
“Em muốn thăm con ngựa của em,” nàng nói dối như thật.
“Nó ở khu gần cửa,” chàng lạnh lùng chỉ ra, và Brinna đảo tròn mắt với cái tin này, rồi chẳng nghĩ ra được điều gì khác để làm, quay tròn, túm lấy áo chàng, và đứng kiễng hết chân lên để ấn môi nàng vào môi chàng. Nàng chỉ nghĩ là nó sẽ có tác dụng. Những nụ hôn của chàng đã khiến suy nghĩ của nàng mụ mẫm và tan biến và khiến nàng sẵn sàng theo chàng tới bất cứ đâu mà không hề thắc mắc. Nnagf chỉ có thể hy vọng là chúng sẽ có cùng tác động với chàng và có thể ngăn những câu hỏi của chàng. Thật không may, nó dường như tác động tới nàng hơn là tới chàng. Trong khi những nụ hôn trước đây của họ nồng nàn và đam mê, thì giờ, thiếu hẳn sự hợp tác của chàng, nó dường như là một nỗ lực phí hoài. Brinna vừa định buông ra thì chàng đột nhiên thả lỏng và hôn lại nàng.
Thở dài, Brinna tựa lên người chàng và quàng cánh tay quanh cổ chàng. Nàng cuống cuồng cong người lên rồi lại nép sát vào chàng như một con mèo, nhưng chàng đẩy nàng ra trước khi nàng có thể, một câu hỏi hiện lên trong đôi mắt chàng.
“Nàng thấy sao?”
“Tuyệt vời,” Brinna rên trong họng, tựa đầu nàng lên ngực chàng với một tiếng thở nhẹ, rồi cứng lại khi chàng nói tiếp.
“Có lẽ chúng ta nên trở lại.”
“Oh, không,” nàng thở hắt ra lo lắng.
“Chúng ta không nên ở đây một mình. Nó không đúng đắn, Joan.”
Joan. Nàng lặng lẽ nhìn chàng. Chàng là của Joan. Nhưng khoảng khắc này, nàng muốn giả vờ rằng chàng là của nàng. Joan sẽ không quan tâm. Nàng ta không muốn chàng. Nhưng Brinna thì có. Nàng muốn được gần chàng dù chỉ một đêm. Rồi sẽ giữ những kỷ niệm này trong suốt quãnh đời còn lại khi nàng trở lại ngôi nhà tranh nhỏ bé của nàng.
“Joan?”
“Có lẽ em không cảm thấy sự thích hợp,” nàng hổn hển thì thào, và mắt Royce mở lớn đầy kinh ngạc. Trong một khắc, họ đứng sững trong im lặng. Rồi chàng đột nhiên rên lên và kéo nàng trở lại vòng tay chàng, miệng chàng thấp xuống chiếm lấy miệng nàng trong một nụ hôn khiến chân nàng run rẩy. Lần này chẳng có gì ngăn trở. Không có gì bị níu giữ. Chàng trao cho nàng tất cả đam mê của mình, ôm ấp nàng bằng đôi tay chàng trên ngực nàng luồn qua lớp váy.
Ấn lưng nàng vào ngăn chuồng, chàng dứt nụ hôn và chuyển sự quan tâm tới việc tháo bỏ những gút buộc của váy nàng. Brinna hổn hển khi cổ áo nàng hở ra và chàng kéo trễ xuống để lộ khuôn ngực căng mọng của nàng. Khí trời lạnh lẽo khiến chúng run rẩy trước khi Royce chạm đôi tay chàng lên bầu ngực nàng. Một tiếng gầm gừ sâu trọng họng, chàng ôm lấy chúng, ngón tay chàng khẽ vân vê núm vú trong khi chàng ấn một nụ hôn nhanh và mạnh mẽ lên đôi môi nàng. Rồi chàng nhấm nháp dọc cần cổ nàng, lướt trên xương đòn của nàng, và cúi xuống ngậm lấy một núm vú của nàng, và mút lấy nó đầy khao khát.
Brinna run bắn lên. Đôi tay nàng xoắn xuýt lấy tóc chàng, rồi kéo khuôn mặt chàng lên cho một nụ hôn, và nàng trượt lưỡi mình vào trong miệng chàng giống như chàng đã từng làm với nàng. Thả đầu chàng ra, nàng trượt tay xuống luồn những ngón tay qua áo chàng, lướt chúng trên những múi cơ săn chắc của bụng chàng, rồi len dần lên hai bên sườn để mê mải với ngực chàng.
Nàng cảm thấy một cái gì đó mát lạnh đang len tới chân nàng mà nàng không hề biết, nhưng chỉ là nàng không nhận ra cho tới khi tay chàng vuốt ve hông nàng. Trước khi nàng có thể thốt lên kinh ngạc, tay chàng đã trượt vào giữa hai chân nàng vuốt ve mơn trớn đùi nàng. Brinna hổn hển trong miệng chàng, giật nảy trong vòng tay chàng khi bàn tay chàng chạm tới nơi thầm kín của nàng, ôm ấp nó trước khi chàng trượt một ngón tay vào giữa những nếp gấp để tìm kiếm sự ấm áp và nóng hổi của nàng khi chàng tách hai chân nàng ra bằng đầu gối của mình.
Nàng nghe thấy những tiếng thút thít đâu đó rồi mới nhận ra là của nàng. Đột nhiên thấy xấu hổ, nàng dứt môi nàng ra và giấu khuôn mặt vào vai chàng. Nhấn miệng nàng vào nó, rồi thu lại đôi tay từ dưới áo chàng, rồi không chắc là phải làm gì với chúng. Khi Royce nắm lấy một tay nàng và hướng nó xuống nơi cứng rắn đang căng lên của chàng, nàng cứng người, ngước đôi mắt đầy sợ hãi nhìn chàng. Chàng đọc thấy nỗi sợ trong mắt nàng, và ngừng lại, tay chàng vẫn ở giữa hai chân nàng. Nàng thấy sự không chắc chắn bùng nổ trong đôi mắt chàng, và nó khiến nàng biết nàng có thể.
“Nàng đang sợ. Có lẽ chúng ta nên ngừng lại và – ” chàng bắt đầu, giọng chàng lịm dần, đôi mắt mở to sững sờ khi nàng đột nhiên chạm tới cơ thể cương cứng của chàng, và luồn tay ôm trọn lấy cậu bé trần trụi của chàng.
“Đến chỗ đống rơm đi,” nàng gợi ý vội vã, trao cho chàng một cái xiết dịu dàng.
Không còn cảm thấy gì ngoài đam mê, Royce giữ lấy hai bên đùi nàng và nâng nàng lên. Brinna quấn hai chân quanh hông chàng, móc hai chân vào nhau để giữ vững khi chàng đi tới góc chuồng ngựa, nơi để vài kiện cỏ khô. Chàng để nàng ngồi lên một kiện cỏ ngang tầm rồi kéo mạnh chiếc váy dài và kéo chúng ra khỏi đôi vai nàng trong khi nàng thả chân ra và duỗi chúng trên kiện cỏ mà nàng đang ngồi. Áo xống dồn lại trên eo nàng, Brinna cong người lên, hướng đôi bầu ngực tới chàng.
Chàng không để nàng đợi lâu. Đôi tay và miệng chàng xoắn xuýt, sờ nắn, mơm trớn, liếm láp, ngậm, và mút lấy miền da thịt mềm mại của nàng cho tới khi nàng kêu lên khao khát. Vẫn chưa cho tới khi chàng lần tới gấu váy nàng lần nữa. Luồn tay chàng xuống dưới, mâm mê đôi mắt cá chân nhỏ nhắn, rồi vuốt ve lên cao hơn ở trên hai đùi nàng, đẩy rộng chúng ra hơn nữa. Miệng chàng tiến tới nuốt trọn lấy tiếng hổn hển của nàng khi nàng giật thót dưới cái chạm của chàng, và nàng say sưa với chàng ở sâu bên trong, rồi cắn lấy môi dưới của chàng khi chàng mơn trớn vùng nhạy cảm của nàng. Chàng vuốt ve nàng, rồi trượt một ngón tay một cách êm ái vào trong nàng, và Brinna uốn cong người trước sự xâm nhập, đôi tay nàng trượt tới vai chàng và túm lấy chúng khi nàng quằn quại trong sự ve vuốt của chàng.
Nàng gần như khóc và lắc đầu phản đối khi chàng rút tay ra, rồi lại trượt trở lại. Lần tìm cậu bé của chàng lần nữa, nàng hổn hển trước sự cương cứng, cố gắng nói với chàng điều nàng muốn khi nàng cắn vào vai chàng để ngăn một tiếng nức nở. Nàng cảm thấy lớp vải vóc dần biến mất dưới tay nàng, rồi nàng cảm nhận thấy nó trong tay. Brinna lướt tay khắp chiều dài phần cơ thể cương cứng của chàng, rồi chống chân nàng trên kiện cỏ, trượt người xuống dưới để khám phá chàng.
Nén một tiếng cười trước sự háo hức của nàng, Royce làm theo yêu cầu của nàng và tiến lại gần hơn, đẩy tay nàng ra để chàng tự điều chỉnh phần đàn ông của chàng và dẫn nó tới nơi mà nàng yêu cầu. Nàng cảm nhận được sự đụng chạm của chàng, vuốt ve nàng như tay chàng vừa làm, và nàng ngọ ngậy không yên, nhưng chàng vẫn chưa tiến vào nàng, chỉ có sự vuốt ve, đụng chạm khiến Brinna muốn phát điên. Một điều gì đó khiến sự căng thẳng bên trong nàng đột ngột vỡ òa. Quá bất ngờ, nàng khóc, đôi chân quấn chặt lấy hông chàng cùng lúc nàng cong người lên.
Nuốt trọn lấy miệng nàng, Royce biết đây là lúc chàng tiến vào nàng. Một nỗi đau sắc nhọn bất ngờ bùng lên nơi chàng vừa tiến tới, và Brinna cứng người lại, rồi hổn hển và thả lỏng khi nó qua đi. Khi chàng bắt đầu rút lui, đôi mắt Brinna chợt mở to, khuôn mặt nàng mất hết sinh khí khi nàng túm chặt lấy hông chàng để giữ chàng lại bên trong nàng.
“Không,” nàng gấp gáp phản đối, rồi chớp mắt ngạc nhiên khi chàng lại đâm vào trong nàng lần nữa. “Oh,” nàng thở hắt ra, tự động cong người lên và đáp lại nụ cười của chàng với một chút điên cuồng khi nàng cảm thấy sự căng thẳng lại xuất hiện lần nữa. “Oh.”
“Đúng rồi,” Royce thì thầm, trượt đôi tay chàng xuống dưới mông nàng và nâng nàng lên cho cú đâm của chàng.
“Joan?”
Brinna chớp mắt với một tiếng thở dài, tiếc nuối vì khoảnh khắc nàng đánh cắp trôi qua nhanh quá. Họ chỉ vừa kết thúc điều mà nàng đã bắt đầu. Royce đã gieo đầy hạt giống của chàng với một tiếng kêu kiêu hãnh khiến những con ngựa giật mình hý vang trong những căn chuồng của chúng. Brinna cũng nhanh chóng theo sau chàng, cắn vào lớp áo ngoài của chàng khi cơ thể nàng co thắt và run rẩy quanh chàng. Rồi chàng từ từ hạ xuống người nàng, ôm lấy nàng như nàng ôm lấy chàng. Giờ đây khi kết thúc, nó dường như là thế, và chàng đã mang thực tế trở lại với một cái tên. Joan.
“Joan?” Ngẩng đầu lên, chàng mỉm cười với nàng vừa lo lắng vừa dịu dàng. “Em ổn chứ? Ta đã không làm em đau – ”
“Joan?”
Cả hai cứng lại khi nghe tiếng quát từ trong bóng tối.
Brinna lo lắng nhìn qua vai Royce theo hướng mà chàng đang nhìn. Cả hai đều thấy cửa chuồng ngựa mở và ai đó đang tiến tới họ trong bóng tối. Nguyền rủa, Royce kéo ra khỏi nàng và nhanh chóng hạ váy của nàng xuống. Mặc lại đồ của mình, chàng xoay lại, giấu nàng phía sau lưng chàng khi nàng đối mặt với người đàn ông đang tới.
“Ngươi là ai?” chàng hỏi căng thẳng, túm lấy gươm của chàng.
“Lord Laythem.”
Brinna nghe thấy tiếng thở phào của Royce khi nghe thông báo, và cắn môi dưới của nàng khi nàng chỉnh lại quần áo của Joan cho ngay ngắn. Khoảnh khắc yên lặng khi người đang ông tiến tới, rồi tiếng lạo xạo của rơm ngay dưới chân ông cũng ngừng lại và một tiếng thở nặng nhọc.
“Thế này dường như là ta đã đợi quá lâu để hai đứa trở lại đại sảnh,” ông lẩm bẩm, rồi thêm vào mỉa mai, “Hoặc có lẽ chưa đủ lâu.”
“Con xin lỗi, thưa đức ngài,” Royce nói quả quyết. “Con – ”
“Không cần xin lỗi, chàng trai. Ta cũng đã từng trẻ dại. Bên cạnh đó, lỗi lầm này khiến ta cảm thấy khá hơn. Ít nhất thì giờ ta sẽ không chịu cảm giác là ta đã ép buộc Joan vào việc hôn sự.”
Brinna nhìn đôi tay Royce nới ra khi chàng thả lỏng. Rồi Lord Laythem đằng hắng và nói nhỏ, “Tốt hơn là nên nhanh chóng định ngày đám cưới.”
“Vâng. Tất nhiên ah,” Royce đồng ý ngay lập tức.
“Ngày mai?”
“Có hăm hở quá không?” Lord Laythem cười. “Ta sẽ nói chuyện với Robert, nhưng ta không nghĩ ngày mai là thích hợp. Chúng ta sẽ đội vương miện cho Đức ngài vô nguyên tắc vào ngày mai,” ông nhắc nhở chàng. “Ta sẽ xem xét có thể sắp xếp thế nào và sẽ báo cho hai đứa biết.”
“Theo ý ngài, thưa đức ngài.” Brinna có thể nghe thấy cái cười toe toét trong giọng của Royce và biết là chàng hài lòng. Trái tim của nàng đột nhiên trĩu nặng. Vì rằng, nàng không phải là người mà chàng sẽ cưới.
“Ừ. Tốt, hai đứa hãy chỉnh lại trang phục cho ngay ngắn và trở lại đại sảnh. Ta không muốn ai đó thấy hai đứa như vậy.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Tốt.” Một tiếng sột soạt khi ông định rời đi, rồi ông ngừng lại. “Joan, ta muốn nói chuyện với con ở Mass sáng mai … Joan?”
“Vâng ah,” Brinna thì thầm, lo sợ giọng nàng sẽ khiến ông chú ý là không hề giống giọng con gái ông. Không có biểu hiện gì là ông nhận ra cả, ông chúc họ buổi tối tốt lành và rời đi.
Royce xoay lại nhìn nàng ngay khi Lord Laythem vừa khuất dạng. Chàng tỏ ra phấn khởi khi giúp nàng mặc lại đồ của Joan, nói chuyện hào hứng rằng điều này tuyệt vời thế nào. Khoản hồi môn sẽ sớm giúp người của chàng sống sót. Họ có thể rời khỏi đây sau lễ cưới. Họ sẽ đi thăm Thurleah, mua sắm cái này, sửa chữa cái kia, và dành thời gian rảnh rỗi trên giường. Brinna lắng nghe tất cả, cố gắng mỉm cười và gật đầu, và che giấu thật kỹ trái tim tan vỡ của nàng.
Ba Con Gà Mái Pháp Ba Con Gà Mái Pháp - Lysany Sands Ba Con Gà Mái Pháp