Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Dịch giả: Hoàng Hưng
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ôi rơi xuống, rơi, rơi.
Rơi xuống biển.
Tõm! Tôi đập vào mặt nước, nhưng vẫn tiếp tục rơi. Xuống, xuống, xuống nữa qua những tầng nước màu xanh lam lục được ánh nắng chiếu rọi.
“Tôi ở đây nè,” có tiếng ai đó gọi. “Tôi ở đây nè. Tôi sống chẳng được lâu nữa đâu. Nếu bạn nghe thấy tôi... xin hãy đến. Nghe thấy tôi... hãy đến.”
Đột nhiên tôi mở mắt. Trước mắt tôi là bộ mặt lo âu của Jake.
Liếc về phía cuối phòng, tôi thấy Rachel đang áp điện thoại vào tai chuẩn bị quay số.
“Cassie tỉnh rồi!” Jake reo lên.
“Em nghĩ cứ kêu một cái xe cứu thương thì hơn,” Rachel đề nghị.
“Đừng!” Marco gắt. “Trừ khi Cassie bị thương tổn rõ rệt, còn không thì làm vậy e mạo hiểm quá đó.”
Mắt Rachel long lên như mỗi lần có ai nói gì trái tai nhỏ. “Mình sẽ kêu số chín-không-không,” nhỏ nói một cách khô khan.
“Đừng, mình ổn rồi, Rachel,” tôi nói và ngồi dậy. Đầu tôi hơi quay quay một chút nhưng tôi đã thấy dễ chịu hơn.
Rachel ngần ngừ, ngón tay vẫn để trên máy, “Thế còn Tobias?”
Tôi nhìn quanh phòng và trông thấy Tobias nằm thẳng cẳng trên sàn, một cánh quặp dưới thân.
Trông cậu ấy như chết rồi.
Tôi chồm lên và chạy tới.
“Rachel à, Cassie có vẻ ổn rồi, và chín-không-không thì đâu giúp gì được Tobias.” Jake nói.
“Cậu ấy chưa chết đâu,” tôi khẳng định. Tôi nghe được hơi thở của Tobias. Thế rồi cũng bất ngờ như tôi, cậu ấy tỉnh lại. Đôi mắt diều hâu màu to thô lố mở ra, hung hãn ngay tức thì.
Phản ứng đầu tiên của Tobias là thuần tuý diều hâu. Cậu ấy chồm lên và phùng người. Loài diều hâu phùng lên đúng kiểu loài mèo khi tìm cách dọa nạt ai đó. Chúng gồng hai vai và dựng hết lông để cho mình coi bự con hơn.
“Mọi người cứ bình tĩnh,” tôi vội trấn an. “Không có chi, Tobias, bồ chỉ vừa xỉu mất một phút thôi.”
Tobias nhanh chóng kiểm soát được những bản năng của diều hâu. “Lạ thiệt đó,” Tobias nói.
“Mình cũng bị hệt như vậy,” tôi tiếp lời. “Tự nhiên mình ngất xỉu và lại gặp giấc mơ ấy. Nhưng chỉ lần này là mình nghe thấy một giọng nói thực sự. Hay ít ra là mình nghe tiếng ai đó nói trong óc.”
“Mình cũng vậy,” Tobias xác nhận.
“Hừ, giờ thì câu chuyện đâm ra quái đản đây,” Rachel nói. “Bởi vì cũng lúc ấy hình như mình cảm thấy một điều gì đó.”
“Đúng đó,” Jake tán thành. Marco cũng gật đầu.
“Mình biết nói ra nghe hơi bị khùng, nhưng…. Nhưng giống như có ai đó gởi đi một tín hiệu cấp cứu trong lúc tuyệt vọng vậy. Giống như họ đang rất cần sự giúp đỡ.”
“Có điều người đó ở dưới nước hay trên mặt nước hoặc đại loại là thế,” tôi góp lời. “Xem băng video và chữ viết đó, thấy cái thông điệp kia đột nhiên rõ hơn hẳn.”
“Hay cũng có thể chỉ là sự trùng hợp mà thôi,” Jake nói. “Đây không phải là giấc mơ. Mình không biết nó là cái gì, nhưng chắc chắn không phải mơ đâu. Mình chỉ lờ mờ nhận ra một điều gì đó. Một kiểu thông tin thì phải.”
“Ờ, nghe thì hấp dẫn đấy,” Marco nhảy vào, “nhưng là cái gì mới được chứ? Ý mình là, phải chăng chúng ta đang nhận được thông điệp tâm linh của Nàng Tiên Cá? Và tụi mình tính làm gì bây giờ?”
Jake nhìn tôi chăm chú: “Cassie? Giọng nói trong giấc mơ của bồ có phải giọngngườikhông?”
Câu hỏi làm tôi bối rối. Thực tình tôi chưa nghĩ về chuyện ấy. Tôi bật cười: “Khi bồ hỏi, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu mình là: không, không phải giọng người.” Tôi lại cười tiếp. “Nhưng chuyện ấy đâu có nghĩa gì.”
“Không phải giọng người đâu,” đột nhiên Tobias lên tiếng. “Mình hiểu được những điều 'hắn' nói, nhưng không phải giọng người. 'Hắn' không 'nói' bằng lời, thực vậy đó.”
"Vậy thì 'hắn' là ai?" Rachel hỏi. "Một tên Yeerk ư?"
Tôi để tâm trí trôi trở về giấc mơ. Tôi ráng nghe lại âm thanh ấy trong đầu mình. "Không, nhất định không phải bọn Yeerk. Nó làm mình nhớ đến cái gì đó... đến một người nào đó."
“Ông hoàng Andalite,” Tobias buột ra.
Tôi bật ngón tay đánh tách. "Rồi! Đúng vậy đó. Nó làm mình nhớ đến ông hoàng Andalite, khi lần đầu tiên ổng nói chuyện trong óc với tụi mình. Đúng là giống như vậy."
"Ông hoàng Andalite," Marco lầm bầm. Cậu ta nhìn ra chỗ khác. Tôi biết là cậu ta đang nhớ lại. Cả bọn đang nhớ lại.
Đêm hôm đó, bọn tôi đang từ khu thương xá lội bộ về nhà, ngang qua một khu công trường xây dựng lớn bị bỏ hoang, thì phi thuyền của ông hoàng Andalite hiện ra trên đầu cả bọn.
Nó hạ cánh, và từ trong phi thuyền ông hoàng Andalite chui ra, ổng đã bị thương nặng trong một trận đánh với bọn Yeerk ở đâu đó ngoài không gian.
Ổng chính là người đã cảnh báo tụi tôi về bọn Yeerk - loài kí sinh ẩn náu trong óc những sinh vật khác và bắt họ làm nô lệ, biến họ thành những kẻ Bị điều khiển. Chính là ông hoàng Andalite trong cơn tuyệt vọng đã trao cho tụi tôi cái vũ khí lớn lao và khủng khiếp - quyền năng biến hình.
Tụi tôi đã run rẩy ẩn núp khi bọn Yeerk bắt ông hoàng Andalite, khi đích thân tên Visser Ba - đầu lĩnh của bọn Yeerk giết ông.
Tôi rùng mình nhớ lại tiếng kêu tuyệt vọng cuối cùng của ông hoàng Andalite.
"Phải rồi," tôi thầm thì. "Tobias nói đúng lắm. Đó là một người Andalite. Đúng là người ấy đang kêu gọi tụi mình từ dưới biển. Một người Andalite."
Dễ đến mấy phút chẳng đứa nào nói gì.
Rồi Rachel mở màn: "Người ấy đã chết vì tìm cách cứu Trái Đất." Nhỏ nhìn Marco vẻ thách thức. "Mình biết điều ấy chẳng nghĩa lý gì với bồ hết, nhưng mình vẫn nhắc lại: người Andalite ấy đã chết vì tìm cách cứu Trái Đất."
Marco gật đầu: "Mình biết chứ. Bồ nhầm rồi, Rachel, điều ấy có ý nghĩa với mình ghê lắm."
"Vậy hả? Còn mình, nếu có một người Andalite kêu gọi giúp đỡ, mình sẽ tìm mọi cách để giúp anh ta." Rachel khẳng định.
Tôi nhìn lên Jake và hai đứa chia sẻ cái ý nghĩ: "Ồ, tuyệt ghê chưa, Rachel đã sẵn sàng lên đường." Tôi cố giấu một nụ cười, còn Jake vẫn giữ bộ mặt bình thản.
"Tobias?" Jake hỏi. "Còn bồ thì sao?"
“Mình không biết có nên bỏ phiếu không nữa. Mình là kẻ vô tích sự ở dưới nước. Nhưng ngoài việc đó ra, mấy bồ đều biết mình sẽ bỏ phiếu thế nào mà.”
Trong cả bọn, Tobias là người đã nán lại lâu nhất bên ông hoàng Andalite, mặc dù ổng ra lệnh cho cậu ấy phải mau ẩn núp cho an toàn. Có một cái gì đó thực sự sâu sắc đã hình thành giữa ông hoàng Andalite và Tobias.
Giờ đến phiên tôi: "Mình không thể ngó lơ khi một ai đó kêu gọi giúp đỡ, nếu trường hợp này đúng là như vậy."
Cả bọn nhìn Marco. Tôi thấy Rachel đã đổ quạu, như thể nhỏ sẵn sàng nhảy xổ vào Marco nếu cậu ta lại quở giọng như mọi khi.
Marco chỉ toét miệng cười: "Mình thực sự ghét phải làm chuyện này. Mình cũng ghét phải làm cho mấy bồ thất vọng." Nhưng rồi cậu ta lấy giọng nghiêm túc: "Nhưng mình cũng đã có mặt ở công trường xây dựng như mấy bồ mà. Mình ở đó lúc tên Visser Ba..." Đột nhiên giọng cậu ta nghẹn lại. "Điều mình muốn nói là, nếu một người Andalite cần, mình sẽ có mặt."
Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp - K. A. Applegate Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp