Nguyên tác: Animorphs - 3: The Encounter
Số lần đọc/download: 1111 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:58:40 +0700
Chương 4
N
gày hôm sau, tôi quyết định trở lại nơi tôi đã thấy - và chưa thấy - cái vật khổng lồ trên bầu trời.
Tôi có một linh cảm về nó. Một linh cảm rất xấu.
Tôi bay trên cùng khu vực ấy, lên cao tối đa trên các đệm khí nóng.
Diều hâu không bay cao được như ó hay một số giống thuộc nhà ó (Giá như các bạn thấy loài ó điều khiển khí nóng lão luyện thế nào. Không chê được!) Thật ra, con diều hâu đuôi đỏ trong tôi chỉ khoái được đậu trên cành cây, đợi xem bữa ăn kế tiếp của mình thoăn thoắt chạy qua.
Nhưng tôi không ăn như diều hâu. Tôi chỉ ăn thức ăn do Jake đem lại, mặc dù thỉnh thoảng niềm háo hức săn đuổi trong tôi cũng trỗi lên mạnh mẽ.
Tôi vẫn thường nghe Marco chọc ghẹo về việc tôi xơi thịt chuột hay các loại xác bị xe đụng.
Khi bạn hóa thú, bạn sẽ khó lòng chống trả nổi bản năng thú. Jake hiểu rõ chuyện đó từ cái hôm nó biến thành thằn lằn. Nó đã nuốt chửng một con nhện sống trước cả khi nó kịp kiểm soát bản năng của thằn lằn.
Tôi không làm điều đó. Nói đúng ra là chưa! Tôi sợ rằng nếu tôi làm một lần thì sẽ không bao giờ dừng lại được nữa.
Tôi bay vút lên cao phía trên thành phố, ở khu vực mà tôi từng bay lượn bữa qua. Nhưng chẳng có gì cả. Trên đầu tôi mọi thứ lạnh như tờ. Và rồi tôi chợt nghĩ ra: cho dù nó là cái quái quỷ gì thì chắc nó chỉ xuất hiện vào một giờ nhất định nào đó. Lần trước, tôi cảm thấy sự hiện diện của nó vào lúc mặt trời lặn.
Tôi quyết định sẽ trở lại vào khoảng thời gian này. Nghĩa là, tôi còn nguyên cả một ngày dài mà chẳng phải làm việc gì đặc biệt. Tôi chẳng khoái chuyện này chút nào. Các bạn biết đấy, diều hâu dành gần như toàn bộ thời gian cho việc săn mồi.
Còn như tôi, Tobias trước đây, lúc nào không tới trường thì tôi dùng phần lớn thời gian rảnh để coi TV, đi lang thang trên phố, làm bìa tập, đọc sách... Tất cả những thứ đó giờ tôi khó có thể làm được. Tôi nhớ trường học, cho dù ở trường tôi thường xuyên bị bọn đầu gấu bắt nạt. Nhưng tôi không mấy nhớ nhà. Các bạn biết đó, từ khi ba mẹ tôi chết, chẳng có ai thực sự yêu thương tôi. Tôi bị đá qua đá lại giữa ông cậu và bà dì ở hai đầu của đất nước. Cả hai, không ai thực lòng lo cho tôi. Chắc là họ chẳng nhớ gì tôi đâu. Tôi đã nhờ Jake gửi một bức thư cho cậu tôi, nói rằng tôi đã về nhà dì. Cậu và dì tôi, mỗi người đều nghĩ tôi ở nhà người kia.
Tôi không biết cái “mánh” này kéo dài được bao lâu thì họ nhận ra tôi chẳng ở nơi nào cả.
Tôi đoán nếu họ biết chuyện đó họ sẽ gọi công an, báo là tôi bỏ nhà đi bụi đời. Hay biết đâu chừng họ cũng chẳng thèm quan tâm.
Nói tóm lại: tôi sẽ làm gì nguyên ngày hôm nay? Đã vài tiếng đồng hồ, tôi cứ nổi lềnh bềnh trên cao, ngay dưới các đám mây. Đành chịu thua thôi. Để lần khác vậy.
Tôi nghiêng cánh, chỉnh lại cái đuôi quay sang hướng nhà Rachel. Biết đâu nhỏ cũng đang buồn chán lẩn quẩn trong nhà.
Nhưng rồi nó tới.
Xa trên đầu tôi cỡ ngàn rưỡi mét, một đợt sóng lan tỏa trong không khí. Một sự trống rỗng, một cái hố nơi không thể nào có hố.
Tôi phản ứng tức khắc. Tôi phải đến gần nó.
Tôi vỗ cánh cho đến khi ngực và vai mỏi dừ. Nhưng vật đó di chuyển quá nhanh, và nó lại ở quá cao.
Nó bỏ tôi lại đàng sau xa lắc, cùng một đợt sóng không khí và những cái rung động trong vòm trời. Nó đang di chuyển treo hướng khác bữa qua. Nó đang hướng tới các dãy núi.
Và rồi... có một đàn ngỗng bay theo hình chữ V. Độ một chục con ngỗng lớn đang bay với tốc độ chóng mặt, đâm xuyên qua không khí để mở đường như chúng vẫn thường làm. Ngỗng là loài lúc nào cũng khẩn trương như đang đi làm nhiệm vụ. Như thể chúng muốn nói: “Tránh đường ra, chúng tôi là ngỗng đây. Chúng tôi sắp đi ngang.”
Đàn ngỗng lao thẳng đến vùng trời xáo động.
Thình lình, con ngỗng đầu đàn bị gãy gập y như vừa tông vào xe tải. Cánh nó sụm xuống, nhưng nó không rơi xuống đất.
Nó trượt ngang, lặn lốc và co giật như vừa bị vứt lên nóc một chiếc xe lửa đang xả hết tốc lực.
Phần lớn các con ngỗng khác đều chịu chung số phận. Chỉ một hai con tránh thoát kịp thời. Ngỗng là loài không được lanh lợi cho lắm.
Làn sóng vô hình đã va vào đàn ngỗng đang bay và nghiền nát chúng. Chúng lăn lốc và trượt dọc theo một bề mặt rắn vô hình. Và mỗi khi một con ngỗng bị đụng tôi lại thấy loáng lên ánh thép màu xanh xám.
Làn sóng đi qua. Đàn ngỗng rơi lả tả, lớp chết lớp bị thương.
Nó lạnh lùng bay tiếp. Cũng phải thôi, việc gì bọn Yeerk phải quan tâm đến dăm ba con ngỗng đó chứ?
Vâng, tôi biết chắc đó là bọn Yeerk.
Và cái mà tôi thấy, nhưng không thật sự thấy, chính là một con tàu của bọn Yeerk.