Nguyên tác: Animorphs - 1: The Invasion
Số lần đọc/download: 1295 / 25
Cập nhật: 2018-01-16 00:02:25 +0700
Chương 4
Chương 4
“Bọn Yeerk!”
Hai chấm đỏ đang bay chậm lại. Chúng đảo một vòng rồi lộn ngược về phía bọn tôi.
“Không còn nhiều thời gian đâu. Các bạn quyết định mau đi!”
“Phải nghe ổng thôi,” Tobias nói. “Chúng ta đâu còn cách nào chống lại bọn Mượn xác?”
“Cậu khùng rồi, Tobias,” Marco rên rỉ. “Khùng thật rồi!”
“Giá có thêm chút thì giờ thì hay biết mấy, nhưng chúng ta không còn sự lựa chọn,” Rachel nói. “Tớ ủng hộ việc đó.”
“Còn cậu thì sao, Jake?” Cassie hỏi tôi. Thật là kì. Bỗng dưng làm như tôi phải quyết định cho cả bọn.
Tôi ngước lên nhìn hai phi thuyền của bọn Yeerk. Người Andalite gọi chúng là gì nhỉ? Phải rồi, Con Rệp! Chúng đang đảo vòng gần lại, hệt như con chó đang đánh hơi. Tôi ngó xuống người Andalite và nhớ đến tấm ảnh gia đình của ông ta. Chắc họ không thể biết điều gì đang xảy ra cho ông ấy.
Rồi tôi nhìn từng đứa bạn xung quanh: Marco tếu táo, đứa bạn nối khố thỉnh thoảng hay dở chứng của tôi; Rachel, nhỏ em họ thông minh, xinh đẹp nhưng hơi kiêu; và Cassie, nổi tiếng yêu loài vật hơn yêu cả khối người.
Cuối cùng, tôi nhìn Tobias. Cái cảm giác lúc tôi nhìn nó mới thực sự là kì dị. Có cái gì thấu tận xương.
“Phải vậy thôi,” Tobias nói với tôi.
Tôi chầm chậm gật đầu. “Đúng. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
“Vậy mỗi bạn hãy đặt tay vào một bên mặt của chiếc hộp này.”
Chúng tôi làm theo. Năm bàn tay, mỗi cái áp vào một mặt hộp. Thêm một bàn tay thứ sáu, khác xa bàn tay chúng tôi với nhiều ngón lởm khởm.
“Đừng sợ gì hết,” người Andalite nói.
Một dòng điện dễ chịu lướt qua khắp thân thể tôi. Tôi thấy nhột đến mức suýt bật cười.
“Xong,” người Andalite nói. “Nhưng hãy nhớ lấy điều này - không bao giờ được ở dạng thú quá hai giờ đồng hồ theo thang thời gian của Trái đất các bạn. Chớ bao giờ! Đó là mối nguy lớn nhất của thuật biến hình! Nếu để quá hai giờ, các bạn sẽ bị kẹt, không thể trở lại dạng người.”
“Hai giờ,” tôi nhắc lại.
Một nỗi khiếp hãi mới chợt thoáng qua đầu người Andalite. Do mối giao cảm giữa tôi và ông ta, tôi cảm nhận nỗi kinh hoàng ấy qua những gai ốc lạnh buốt trên sống lưng mình. Bằng cặp mắt chính, ông ta đang chăm chú nhìn bầu trời. Có vật gì đó đang lượn lờ cạnh mấy chiếc Con Rệp.
“Visser Ba! Hắn đang đến!”
“Ai cơ?” Nỗi khiếp hãi mới làm tôi run lên.“Visser là ai?”
“Chạy đi! Mau lên! Visser Ba tới rồi. Hắn là kẻ thù tệ hại nhất của các bạn. Trong bọn Yeerk, hắn là kẻ duy nhất có quyền năng biến hình. Nào, chạy đi!”
“Không. Chúng tôi sẽ ở lại với ông,” Rachel cương quyết. “Biết đâu chúng tôi giúp được gì.”
Một lần nữa, đôi mắt người Andalite lại thoáng nét cười. “Đừng. Hãy lo cứu chính mình đi! Cứu chính các bạn! Bọn Yeerk đã đến rồi đấy!”
Chúng tôi ngỏng cổ nhìn lên. Hai đốm sáng đỏ cầm chắc đang lao về phía chúng tôi. Đi liền với chúng là một chiếc tàu thứ ba, lớn hơn hẳn. Nó đen kịt như cái bóng của một cái bóng.
“Nhưng chúng tôi làm cách nào để chống lại cái bọn... bọn Mượn xác đó?” Rachel thắc mắc.
“Các bạn phải tự nghĩ lấy. Bây giờ chạy mau đi!”
Tôi giật bắn mình vì tiếng quát của ông ta. “Ổng nói đúng. Chạy đi!” tôi hét lớn.
Cả bọn cắm đầu chạy. Chỉ trừ Tobias vẫn quỳ cạnh người Andalite và đỡ lấy tay ông. Người Andalite bèn áp bàn tay kia lên đầu nó. Tobias liền bật ngửa ra sau như bị điện giật. Và rồi, cả nó nữa, cũng lồm cồm bò dậy cắm đầu chạy, lạng quạng, va vấp giữa các đống xà bần và ổ gà của khu công trường.
Một tia sáng đỏ chợt lóe lên. Nó phát ra từ một trong hai chiếc Con Rệp. Tia sáng rọi lên người Andalite và chiếc tàu của ông. Từ chiếc Con Rệp thứ hai một tia sáng nữa nối tiếp tia đầu tiên, và thân hình của người Andalite chợt tỏa sáng như một ngôi sao.
Tôi vấp phải một cục xà bần, đau điếng người. Tôi thấy chân mình còn nằm trong vòm sáng đó. Tôi vội rụt chân lại và trườn lẹ, bò lồm cồm cả bằng cùi chỏ lẫn đầu gối trên đống gạch đá lởm chởm.
Cả năm đứa núp vào dưới một bức tường đổ thấp lè tè, không dám ngọ nguậy, không dám nhìn... nhất là không dám nhìn ra phía đó.
Hai chiếc Con Rệp chậm rãi đáp xuống. Chẳng khó hình dung tại sao chúng được gán cái biệt danh xấu xí đó. Chúng chỉ nhỉnh hơn phi thuyền của người Andalite một chút và có hình thù một con gián trụi chân. Có những cửa sổ nhỏ giống như những con mắt trên cái đầu hóng ra trước của Con Rệp. Hai bên đầu là hai ngọn giáo rất dài, rất bén và đầy nhóc răng cưa.
Bọn Con Rệp này đậu hai bên hông tàu của người Andalite.
“Làm ơn đánh thức tớ dậy đi,” Marco hổn hển nói. “Tớ ớn giấc mơ này quá rồi.”
Chiếc tàu lớn cũng bắt đầu đáp xuống. Tôi chẳng biết gì nhiều về chiếc tàu này, nhưng khi nó xuống gần, tôi cảm thấy giống như ngộp thở. Tôi cố hít một hơi thật sâu nhưng không tài nào làm nổi. Tôi thử nuốt nước bọt, nhưng cũng không xong nốt. Tôi muốn chạy, nhưng chân tôi cứ ríu cả lại. Tôi run bắn lên vì một nỗi sợ khủng khiếp chưa từng thể nghiệm trong đời. Nỗi sợ đó cũng na ná nỗi khiếp hãi của người Andalite khi ông ấy nhận ra Visser Ba đang tới.
Chiếc tàu lớn đã rất gần mặt đất. Hình như nó sắp đáp xuống cái xe ủi gỉ sét nằm ngay đó. Nhưng khi chiếc tàu của Visser Ba hạ xuống dần thì các xe ủi cũng sôi lên xèo xèo rồi mất dạng.
Chiếc tàu của Visser Ba trông giống một món vũ khí cổ. Nó làm tôi nhớ đến chiếc rìu hai lưỡi mà các hiệp sĩ thời xưa thường dùng khi muốn chặt lấy thủ cấp của kẻ thù. Thân phi thuyền trông như cái cán rìu, với một mũi nhọn hình tam giác khá lớn ở đằng trước. Phần này hẳn là một cầu nối. Ở bên hông là hai chiếc cánh khổng lồ hình mã tấu. Nó bự hơn chiếc Con Rệp gấp tám đến mười lần.
Chiếc Lưỡi Dao đã đáp xuống. Cánh cửa của nó mở ra.
Cassie suýt hét lên. Tôi vội lấy tay bịt miệng nó.
Bọn chúng nhảy ra khỏi tàu, vừa xoắn xít vừa lúc nhúc chém bừa vào không khí. Đó là những sinh vật trông như những vũ khí di động. Chúng đứng trên những cẳng sau cong quèo, và hai tay của chúng thì rất dài. Trên mỗi tay có đầy rẫy những chiếc cựa cong cong tòi ra ở các khớp và khuỷu. Ở các cẳng sau cũng có nhiều cựa, và ở chót đuôi lại có thêm hai cựa nữa. Cẳng của chúng nhìn chẳng khác mấy cẳng của loài khủng long bạo chúa.
Nhưng cái đầu của chúng mới đáng sợ hơn cả: cổ như cổ rắn, miệng như mỏ chim cắt, còn trên trán thì chĩa ra ba cái sừng sắc lẻm như dao găm.
“Bọn Mượn xác Hork-Bajir.”
Tôi mừng rơn khi nghe tiếng người Andalite cất lên trong đầu. Nó nghe yếu ớt hơn trước, kiệt quệ hơn, như giọng nói của một người ở rất xa.
“Các cậu có...?” tôi hỏi.
Rachel gật đầu.“Có.”
“Người Hork-Bajir là người tốt mặc dù trông bề ngoài dữ dằn. Đáng tiếc là họ bị bọn Yeerk bắt làm nô lệ. Mỗi người bọn họ giờ đây đều mang một tên Yeerk trong đầu. Họ thật đáng thương.”
“Đáng thương thiệt sao?” Rachel hoài nghi. “Nhìn kìa, họ đang bước đi như những cỗ máy giết người.”
Nhưng sự chú ý của chúng tôi lại bị cuốn vào một hình thù mới đang nhún nhảy, uốn éo chui ra khỏi chiếc Lưỡi Dao.
“Bọn Mượn xác Taxxon,” người Andalite giải thích. Tôi biết ông đang cố truyền đạt mọi thứ cho chúng tôi đến tận phút cuối. Ông muốn chuẩn bị cho chúng tôi đối phó với bọn Yeerk.
“Bọn Taxxon là bọn xấu.”
“Khỏi nói,” Marco làu bàu. “Tôi cũng đoán được rồi mà.”
Chúng trông giống như mấy con sâu róm khổng lồ, lớn gấp đôi một người trưởng thành. Chúng bự đến mức, nếu lấy tay ôm quanh thân thì giỏi lắm cũng chỉ được nửa vòng. Nhưng chắc chẳng có đứa ngu nào thích thú làm chuyện đó.
Chúng có hàng chục cái chân đỡ hai phần ba cơ thể phía dưới. Một phần ba phía trên thì ngỏng lên trời, ở đó có các hàng chân nhỏ hơn, kết thúc bằng những “bàn tay” trông như càng cua.
Ở đỉnh của cái cơ thể tròn lẳn, ghê tởm đó mọc ra bốn con mắt đỏ rực, trông như những chiếc bóng đèn lắc lư. Ở trên chóp, hướng thẳng lên trời, là một cái miệng tròn vo, lởm chởm hàng trăm chiếc răng nhỏ.
Bọn Hork-Bajir và Taxxon tuôn ra từ chiếc Lưỡi Dao, lần lượt xếp thành hàng hệt như những lính thủy lão luyện. Chúng nắm trong tay những vật nhỏ, cỡ khẩu súng, chắc chắn là một loại vũ khí. Chúng quây thành vòng bao quanh người Andalite và phi thuyền của ông.
Bất chợt, một tên Hork-Bajir tiến về phía bọn tôi. Chỉ cần sải một bước dài nữa là hắn đã ở ngay trên đầu chúng tôi.
Tôi nằm bẹp, tay bấu chặt lấy mặt đất, như thế nó là niềm hy vọng cuối cùng. Giá như tôi có thể đào một cái lỗ để trốn. Tôi thoáng thấy khuôn mặt Marco. Hai mắt nó trợn trừng, đôi môi bặm chặt, chỉ còn như một nếp nhăn. Tôi hiểu đó là biểu hiện của nỗi khiếp hãi tận cùng.