Số lần đọc/download: 1344 / 24
Cập nhật: 2016-06-02 02:55:56 +0700
Chương 4
Á
nh Trăng Xanh vẫn không chửa đẻ con cái. Tiếng đàn mơ tưởng vẫn ngân nga lúc nhập nhoạng tối trời. Những con heo vẫn hóa kiếp luân hồi. Và tiếng hộ...ộc... hộ...ộc của chồng nàng vẫn tru rống lên như heo sắp chết. Lò mổ cũ kỹ không có gì đổi thay trong sự ngưng đọng và mòn mỏi. Thằng Vai U xuất hiện làm đảo lộn cả cuộc sống lò mổ heo cũ kỹ cũng là điều dễ hiểu.
Thằng này không ngần ngại bảo:
- Cái nhà này kỳ dị. Sát sinh heo trong tiếng đàn dương cầm thì thật là quái đản.
- Tất cả là bắt đầu từ em.
Hai người mới gặp đã gọi nhau, xưng anh em ngọt xớt, dù bà chủ hơn thằng Vai U mấy tuổi. Thằng này đặt hai tay choàng eo nàng, bảo:
- Anh không thể hiểu nổi những con người ở đây. Lạ quá.
- Em biểu chồng em rằng: Ông Beethoven viết Sanata Moonlight tặng nàng nữ sinh mười bảy tuổi Giulietta Guicciardi. Nàng ta yêu thầy dạy nhạc Beethoven nhưng lại bỏ đi lấy chồng vì nàng con quý tộc thượng lưu còn chàng dù thiên tài nổi tiếng nhưng con nhà bần hàn, lại bị điếc đặc. Chênh lệch địa vị sang hèn đã chia ly họ mỗi người một nơi. Beethoven viết Sonata Moonlight đã làm cho một nàng tiểu thư dớ dẩn có tên Giulietta Guicciardi bất tử thế đấy. Anh có gì để em bất tử từ cái lò mổ heo này không nào? Nhắc đến lò mổ heo, chồng em mặc cảm đỏ mặt. Anh ấy chỉ thạo sát sinh, nhìn con nhiều nạc, con nhiều mỡ biết ngay, nhưng âm nhạc thì lơ mơ. Nghĩ một lát, chồng em bảo: Cái bản nhạc ấy nói lên điều gì? Em bảo: Mỗi người cảm nhận và hiểu một vẻ đẹp khác nhau. Em thì cho rằng đó là khúc mơ tưởng về một người tình lãng mạn, trong sáng với nỗi buồn bã, đau đớn, chia ly, cô đơn tận cùng cô đơn và vượt thoát. Chồng em biểu: Em và anh cũng lệch chênh nghề nghiệp, địa vị sang hèn đấy. Mỗi lần anh dậy sớm đập chết heo để chọc tiết thì em cũng thức dậy chơi bản nhạc ấy. Mỗi lần em chơi đàn, anh tặng một triệu đồng làm vốn riêng. Cái thằng nhạc sĩ chết đói dạy đàn cho em sẽ sáng tác về câu chuyện của chúng mình. Em vừa có tiền mà vừa bất tử nhé.
Thằng Vai U nghe xong, bảo:
- Chồng em cũng là giống quái đản. Anh thì sống đời hơn. Để rồi xem tiếng đàn còn thánh thót trong nhà này nữa không?
Bàn tay thằng Vai U ôm riết eo bà chủ. Người ngợm nàng đờ đẫn, như con cua yếu vía, cụp hết chân càng lại cho ếch nuốt gọn. Thằng Vai U ngông ngênh, không coi ai ra cái gì. Đến tiếng đàn huyền hoặc như thế mà nó còn khinh thường. Sức mạnh của nó là ở đâu? Có phải sức mạnh ở chỗ nó bặm trợn, thích là nhào dô, áp sát đè ngửa người ta ra không? Có dễ thật, nó đè ngửa bà chủ ra giường rồi mà. Tôi nhìn thấy bốn chân thòi ra khỏi cái chăn mỏng ngọ nguậy, mà không biết phải làm gì. Chỉ biết lôi đàn ghi-ta ra đánh đến mức móng tay tóe máu và dứt đứt gần hết, chỉ còn dây... to và chùng nhất.
Thời gian này, ông chủ lò mổ lái con xe thể thao du lịch New Carens mới coóng đưa vợ đi vũ trường dầy hơn. Chả lẽ giữ vợ bằng đi vũ trường? Vũ trường là chốn vui vẻ trẻ trung đốt tiền của kẻ giàu, là chỗ xóa bỏ mặc cảm, và học làm sang của người nghèo. Ông chủ chân ngắn, người ngắn, bước đi lũn cũn. Bà chủ chân dài, người cao, bước đi uyển chuyển. Bà chủ như mệnh phụ phu nhân thượng lưu. Ông chủ không ra quý ông mà cũng chẳng giống chủ lò mổ heo. Ông ta là thứ hỗn tạp vừa bần tiện, gian manh vừa hào nhoáng giả tạo.
Nhạc nổi lên. Ông chủ giơ tay dắt... vợ. Bước nhịp nhàng. Bước dướn. Bước xoay. Người thấp tủn, khi giao lưu tình cảm, ông chủ phải ngước mặt lên tình tứ với vợ. Hết điệu khai mở, bạn nhảy tíu tít đến mời bà chủ ra sàn. Nhạc lại nổi lên, họ đi điệu Valse. Có thằng trai nhảy tay ôm eo, tay nâng tay bà chủ. Mặt tươi. Mắt liếc. Sóng tình dào dạt.
Ông chủ ghen. Đi vũ trường thật không ổn. Ông chủ gọi tài xế, kéo vợ về sớm hơn thường lệ.
Ông chủ uống rượu ngà ngà, bước sang nhà tôi:
- Hóa ra, thằng Vai U thịt bắp làm thợ lò mổ nhà mình cũng biết nhảy thầy giáo ạ. Nhảy với vợ tôi, ôm eo vợ tôi, mắt đưa tình với vợ tôi, âu yếm với vợ tôi lắm.
Trong lòng tôi cũng nổi cơn một cơn ghen thoảng qua. Tôi định bảo: Thì tối nào ông chủ đi vắng, bà chủ chả lái xe đưa nó đi khỏi nhà đến khuya mới về. Thấy tôi im lặng, ông chủ lại bảo:
- Thầy giáo có nghĩ rằng, vợ tôi sẽ chơi bản nhạc Sanata Moonlight đến khi nào tôi không còn mổ heo nữa không?
Tôi định bảo: Ngày kết thúc sắp đến rồi, nhưng lại thôi.