Số lần đọc/download: 1674 / 102
Cập nhật: 2017-05-20 09:07:33 +0700
Chương 2
K
ỳ lạ thật, càng ngày càng kỳ lạ! - Alice hét lên - Giờ thì mình lại phình ra như một cái kính viễn vọng to nhất! Ôi, bàn chân của tao. Tao phải tạm biệt mày rồi! (Alice nói thế và khi nhìn xuống, cô chẳng thấy chân đâu cả, chúng đã ở quá xa, vượt khỏi tầm nhìn của cô.) Ôi, đôi chân đáng thương của tao, ai sẽ đi giày, đi tất cho mày hả chân? Tao thì chắc chắn là không thể rồi! Tao đã ở quá xa mày rồi và nếu phải chăm sóc mày thì khó cho tao quá. Mày phải tự xoay sở lấy theo cách tốt nhất mà mày có thể làm được.” - Rồi Alice lại nghĩ: “Nhưng mình cũng phải đối xử tốt với chúng, nếu không biết đâu chúng lại chẳng chịu đi theo ý mình! Để xem nào: cứ mỗi dịp lễ Giáng sinh, mình sẽ mua cho chúng một đôi giày.”
Alice cứ vẩn vơ mãi với những dự định phải cư xử thế nào với đôi chân của mình. Cô bé nghĩ: “Chúng sẽ phải đi như người ta đi cà kheo ấy và thật buồn cười khi gửi quà tặng cho chính đôi chân của mình! Đúng là kỳ quặc hết sức!
Xin ngài Chân Phải của Alice,
Hãy đặt lên bệ lò sưởi
Gần tấm lá chắn cửa lò
(và đón nhận tình yêu từ Alice)
Trời ơi! Sao mình nói năng lăng nhăng thế này!”
Đúng lúc đó, đầu Alice đụng phải trần nhà. Thật ra lúc này cô đã cao hơn chín foot [4]. Alice lập tức chộp lấy chiếc chìa khóa vàng bé tí xíu và vội lao tớ cánh cửa dẫn ra khu vườn.
Tội nghiệp Alice! Bởi vì lúc này cô chỉ có thể nằm nghiêng một bên trên sán nhà rồi ghé một mắt nhìn vào khu vườn mà không hy vọng có thể đi qua cánh cửa nhỏ kia để vào bên trong. Alice ngồi xuống và lại bắt đầu khóc.
Lát sau, Alice tự nhủ: “Alice ơi, xấu hổ chưa kìa. Một đứa con gái lớn như mi mà lại khóc như thế này ư? (Alice vẫn thường nói như thế với mình.) Nín ngay, ta bảo nín ngay cơ mà!” Nhưng Alice vẫn tiếp tục khóc và hàng gallon [5] nước mắt cứ thế rơi, nhiều đến nỗi xung quanh chỗ Alice ngồi đã biến thành một cái ao sâu tới bốn inch và ngập tới nửa căn phòng.
Lát sau, cô nghe thấy từ xa dội lại tiếng bước chân nhè nhẹ. Alice lập tức lau khô nước mắt để xem xem ai đang đi tới. Hóa ra là Thỏ Trắng trong bộ quần áo diêm dúa, một tay cầm đôi găng thỏ màu trắng và tây kia cầm một chiếc quạt to tướng. Thỏ Trắng chạy như ngựa phi nước kiệu, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Ôi! Nữ công tước, nữ công tước! Mong sao bà ta sẽ không nổi giận vì cứ phải chờ đợi mình thế này!” Alice vì quá tuyệt vọng nên sẵn sàng nhờ bất kì ai để được giúp đỡ, cho nên khi thỏ trắng chạy đến gần, Alice rụt rè khẽ hỏi:
- Thưa ngài, ngài có thể làm ơn…
Thỏ Trắng giật nảy mình, đánh rơi đôi bao tay trắng và chiếc quạt rồi lập tức biến vào bóng tối.
Alice nhặt chiếc quạt và đôi bao tay lên và bởi vì căn phòng rất nóng nên Alice luôn tay quạt trong khi vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Trời ơi, trời ơi! Hôm nay sao mọi thứ đều kỳ quặc đến thế cơ chứ! Hôm qua mọi việc vẫn diễn ra bình thường cơ mà. Hay là mình đã bị thay đổi từ đêm qua rồi? Nghĩ lại xem nào: sáng nay khi thức dậy, mình còn có là mình như trước không nhỉ? Hình như mình có một cảm giác là lạ nào đó thì phải. Nhưng nếu mình không phải là mình như trước đây thì điều gì sẽ xảy ra, mình sẽ là ai trong cái thế giới này? Ôi, quả là khó hiểu quá!” Rồi Alice bắt đầu nghĩ tới tất cả những đứa trẻ cùng tuổi mà cô biết để xem cô có thể biến thành đứa nào trong số đó.
“Chắc chắn mình không phải là Ada. Tóc nó quăn mà tóc mình thì chẳng quăn tí nào. Mình biết chắc rằng mình cũng không thể là Mabel, vì mình biết tất cả mọi thứ mà nó thì, ôi dào, nó chẳng biết gì mấy! Vả lại, nó là nó và mình là mình chứ! Ôi sao mà rắc rối thế! Giờ thì thử xem mình có còn biết được tất cả mọi thứ như trước kia không. Xem nào: bốn lần năm là mười hai, bốn lần sáu là mười ba và bốn lần bảy là… Trời ơi! Cứ cái đà này thì mình sẽ chẳng bao giờ đến được con số hai mươi! Dù sao thì bảng tính nhân cũng chẳng quan trọng gì, mình hãy thử sang môn địa lý xem. London là thủ đô của Paris, Paris là thủ đô của Rome và Rome… Không phải, sai bét cả rồi, mình biết mà! Chắc là mình đã biến thành Mabel rồi! Mình sẽ thử đọc bài ‘Chú cá sấu nhỏ’ xem sao”. Và Alice bắt chéo hai tay trước váy như đang đọc bài trên lớp. Cô bé bắt đầu đọc lại bài thơ, nhưng giọng cô bỗng trở nên khàn khàn khác lạ, ngôn từ của bài thơ cũng không giống như trước:
“Hỡi chú cá sấu nhỏ
Làm sao để cái đuôi sáng bừng lên
Cho nước sông Nile
Dội lên từng chiếc vẩy óng ánh vàng
Chú cười miệng ngoác đến mang tai,
Đôi móng vuốt xòe ra chào đón
Những con cá nhỏ
Chui vào miệng chú đang hiền dịu mỉm cười!”
“Mình biết chắc rằng đây không phải lời của bài thơ đó.” Alice đáng thương nói và mắt rưng rưng lệ: “Chắc mình biến thành Mabel mất rồi và mình sẽ phải đến sống trong ngôi nhà chật hẹp bé tí ấy, rồi sẽ chẳng có thứ đồ chơi nào mà chơi và chao ôi! Lại còn phải học không biết bao nhiêu là bài nữa chứ! Không được, mình quyết định nếu bị biến thành Mabel thì mình sẽ ở luôn đây! Nếu có ai đó thò đầu xuống và bảo mình: ‘Lên đây đi bạn thân yêu ơi!’ thì cũng vô ích thôi. Mình sẽ chỉ ngước nhìn lên và nói: ‘Nhưng mà tôi là ai cơ? Trước hết hãy nói cho tôi biết tôi là ai và rồi nếu tôi thích là người đó thì tôi sẽ lên còn nếu không thì tôi sẽ cứ ở đây cho tới khi tôi thành người mà tôi thích’. Nhưng mà trời ơi!” Alice gào lên và nước mắt bất giác lại tuôn trào: “Ước gì có ai đó thò đầu xuống! Mình đã quá mệt mỏi vì phải ở đây một mình rồi!”
Alice nhìn xuống và ngạc nhiên nhận thấy chẳng biết từ lúc nào một bàn tay của cô đã xỏ vào chiếc găng tay trắng bé nhỏ của Thỏ Trắng và nó cũng vừa khít. “Làm sao mình lại có thể đi vừa chiếc găng tay này nhỉ? Hay là mình đã bị thu nhỏ lại rồi?” Nghĩ vậy, Alice lập tức đứng lên và đi về phía chiếc bàn để đo thử hiện giờ cô cao bao nhiêu. Và đúng như cô dự đoán, lúc này cô chỉ cao khoảng 2 foot và vẫn đang tiếp tục bị thu nhỏ lại. Cô nhanh chóng nhận ra nguyên nhân của sự việc này là do chiếc quạt cô đang cầm trên tay. Cô vội ném nó đi vừa kịp để không bị biến mất.
“Thật hú vía!” Alice thấy sợ trước sự thay đổi đột ngột này nhưng cũng rất mừng vì thấy mình chưa bị biến mất; “Bây giờ là lúc đến khu vườn đây!” Alice lao thẳng tới cánh cửa nhỏ, nhưng trời ạ! Cánh cửa nhỏ vẫn đóng, chiếc chìa khóa vàng vẫn nằm y nguyên trên bàn. “Sự việc còn tệ hại hơn trước bởi vì mình chưa bao giờ bé lại như thế này, chưa bao giờ! Và phải nói là quá tệ mới đúng!“Cô bé tội nghiệp than thở.
Đúng lúc đó, Alice trượt chân và oạch một cái, cô ngã sóng xoài trên sàn, cằm ngập trong vũng nước mằn mặn. Lúc đầu cô nghĩ rằng có lẽ mình đã bị ngã xuống biển. “Nếu vậy thì mình có thể trở về nhà bằng tàu hỏa.” Cô tự nhủ. (Từ trước tới giờ, Alice từng một lần được ra biển và cô rút ra kết luận đại khái như thế này: dù bạn có ở bất kỳ đâu trên bãi biển của nước Anh thì bạn cũng sẽ tìm được những chiếc máy tắm ở trên biển, sẽ trông thấy những đứa trẻ đào cát bằng những chiếc xẻng gỗ, rồi thấy một dãy nhà nghỉ và phía sau đó là ga xe lửa.) Nhưng rồi, Alice nhanh chóng nhận ra mình đang ở giữa cái ao nước mắt của chính mình khi cô còn cao tới chín foot.
“Ôi, ước gì mình đã không khóc nhiều đến thế.” Alice vừa nói vừa bơi loanh quanh, cố thoát ra khỏi ao nước mắt. “Giờ thì mình sẽ bị chết chìm trong nước mắt của chính mình! Có lẽ đó là sự trừng phạt dành cho mình bởi đã khóc quá nhiều. Kì quặc quá đi mất! Nhưng hôm nay, cái gì mà chẳng kỳ quặc.”
Đúng lúc đó, Alice nghe có tiếng sóng vỗ cách chỗ cô không xa lắm. Cô bơi đến nơi phát ra âm thanh đó để xem nó là cái gì. Thoạt đầu cô nghĩ đó phải là một con moóc hoặc hà mã gì đó, nhưng rồi cô nhớ ra rằng giờ đây cô đã trở nên quá bé nhỏ. Rồi cô nhận ra đó chỉ là một chú chuột cũng bị trượt chân rơi vào ao nước mắt như cô thôi.
Alice chợt nghĩ: “Nếu mình nói chuyện với con chuột này thì không biết có tác dụng gì không? Ở dưới này, mọi thứ đều không bình thường nên mình cho rằng con chuột này cũng nói được, vậy cứ thử xem sao, dù sao thì cũng chẳng hại gì.” Alice bắt đầu lên tiếng:
- Ồ, bạn Chuột ơi, bạn có cách nào ra khỏi cái ao này không? Tôi đã quá mệt mỏi vì cứ phải bơi mãi ở đây rồi Chuột ạ!
(Alice nghĩ nói chuyện với một con chuột như thế này chắc là đúng cách, vì từ trước tới nay cô chưa hề nói chuyện với chuột bao giờ, nhưng cô nhớ lại đã từng đọc trong một cuốn Ngữ pháp La Tinh của anh cô, trong đó viết: “Một con chuột - thuộc về một con chuột - đến một con chuột - một con chuột… Ôi, chuột ơi là chuột!”)
Chuột lúc đó cũng đang nhìn cô dò hỏi và hình như nó nháy một bên mắt bé tí với cô nhưng chẳng nói năng gì.
“Có lẽ nó không biết tiếng Anh.” Alice nghĩ bụng: “Dám con chuột này sống ở nước Pháp và đến đây cùng với William Đại Đế [6] lắm chứ.” (Bởi vì với toàn bộ kiến thức lịch sử của mình, Alice chẳng thể biết rõ các sự kiện đã xảy ra lúc nào.) Vì thế, cô lại bắt đầu nói chuyện với Chuột bằng câu đầu tiên trong sách Học Tiếng Pháp của mình.
- Con mèo của tôi đâu rồi?
Vừa nghe Alice nói, Chuột lập tức nhảy vọt lên khỏi mặt nước và hình như cả người nó đang run lên vì sợ.
- Ôi, tôi xin lỗi nhé! - Alice vội vã nói to vì sợ rằng cô đã làm tổn thương tới tình cảm của con vật đáng thương này. - Tôi hoàn toàn quên rằng bạn không thích mèo. - Alice nói. - Không thích mèo! - Chuột gào lên bằng một giọng giận dữ đến chói tai. - Nếu cô là tôi thì liệu cô có thích mèo không?
- Ừ nhỉ, có lẽ là không. - Alice dịu dàng nói - Thôi đừng bực mình về chuyện đó nhé. Nhưng dù sao tôi vẫn muốn giới thiệu bạn với cô mèo Dinah của tôi, tôi nghĩ nếu bạn nhìn thấy nó thì có thể bạn cũng sẽ thấy thích mèo đấy. Nó dịu dàng và đáng yêu lắm - Alice vẫn tiếp tục nửa như nói với mình trong khi vẫn đang bơi chầm chậm trong cái ao nước mắt - Và khi nó ngồi cạnh lò sưởi, cất tiếng kêu gừ gừ thì nghe thật dễ thương, rồi cô nàng liếm láp chân tay và rửa mặt. Dinah đúng là một con vật dịu dàng xinh đẹp, rất đáng được cưng nựng. Nó còn rất xuất sắc trong việc săn bắt chuột đấy. Ối, tôi lại phải xin lỗi bạn rồi! - Alice lại kêu lên bởi vì lần này Chuột tỏ ra rất giận dữ đến nỗi tất cả bộ lông của chú dựng đứng lên và Alice hiểu rằng cô đã thật sự xúc phạm Chuột - Nếu bạn không thích thì chúng ta sẽ không nói về Dinah nữa.
- Đúng vậy! Chúng ta không nói nữa! - Chuột kêu lên - chú vẫn còn run rẩy từ đầu đến chân - Nhưng chúng ta vẫn có thể nói về một chủ đề tương tự! Chẳng hạn như cả họ nhà chúng tôi đều ghét mèo. Chúng là những kẻ thô tục, hạ tiện, tầm thường! Chớ để tôi phải nghe nói đến chúng một lần nữa!
- Tôi sẽ không nói đến chúng nữa đâu, thật đấy! - Alice vội chuyển sang chủ đề khác - Bạn… bạn có thích… thích chó không?
Chuột không trả lời, thế là Alice hăng hái nói:
- Gần nhà tôi có một chú chó nhỏ rất đáng yêu, tôi rất muốn giới thiệu nó với bạn! Bạn biết không, chú chó sục này có đôi mắt nhỏ nhưng rất sáng, bộ lông dài màu nâu cứ loăn xoăn, loăn xoăn! Nếu bạn ném cho nó một vật gì đó, nó sẽ tìm lại vật đó bằng được cho bạn, rồi nó ngồi xuống và chờ bạn cho nó ăn bữa tối. Nó biết làm đủ thứ trò đấy. Tôi cũng chẳng nhớ được một nửa những trò đó nữa. Nó là con chó của một bác nông dân và bạn biết không, bác ấy bảo con chó này rất tuyệt, nó đáng giá hàng trăm bảng đấy! Bác ấy bảo nó giết chuột giỏi lắm… Ôi, có lẽ mình lại làm cho con chuột đó bực tức rồi! - Alice buồn rầu nói bởi vì lúc đó Chuột đang cố bơi càng xa chỗ Alice càng tốt, khiến nước trong ao dội lên từng đợt sóng.
Alice nhẹ nhàng gọi với theo:
- Bạn chuột thân mến ơi! Trở lại đây đi, nếu bạn không thích cả chó lẫn mèo thì chúng ta sẽ không nói về chúng nữa!
Nghe vậy, Chuột vòng lại và chậm rãi bơi về phía Alice. Mặt nó vẫn còn tái xanh (Alice cho rằng nó vẫn rất tức giận) và bằng một giọng run run, Chuột nói nhỏ:
- Chúng ta lên bờ đi thôi và tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện của tôi, lúc đó bạn sẽ hiểu vì sao tôi lại ghét mèo và chó.
Đúng là đến lúc phải rời khỏi cái ao này rồi vì cái ao lúc này đã đầy những chim và thú nhỏ cũng bị trượt chân rơi xuống: nào là một con vịt, một con chim Dodo [7], một con vẹt Lory [8], một chú đại bàng con và nhiều sinh vật lạ khác. Alice dẫn cả bọn bơi vào bờ.