Số lần đọc/download: 3496 / 75
Cập nhật: 2015-12-01 18:36:33 +0700
Chương 4
M
rs. Faircloth đi đến lối vào phòng riêng của Aline, một căn phòng chờ nhỏ của phòng ng. Căn phòng bé tí ban đầu là một lâu đài được xây dựng trước thế kỉ XVII. Vài năm về trước, bá tước và phu nhân đã mua căn phòng mái vòm này trong khi đi du lịch nước ngoài. Tấm panô, bức tranh, trần và sàn nhà – được đóng gói lại trong một những cái thùng, và được xây dựng lại hoàn toàn ở Stony Cross Park.Những căn phòng như vậy hiếm có ở Anh nhưng lại phổ biến ở Pháp, là nơi mà tầng lớp thượng lưu thường mơ mộng, học hành và sáng tác, trò chuyện thân mật với bạn bè.
Aline chất thành đống lộn xộn trong một góc của một chiếc ghế dài nằm đối diện bên ô cửa số kính dợn sóng cổ xưa, nhìn chằm chằm vô định. Ngưỡng cửa hẹp bên dưới ô cửa sổ bị nhét đầy những vật thể nhỏ… một con ngựa sắt được sơn vẽ nhỏ xíu…một đôi lính bằng thiếc, một trong số chúng mất một tay…một chiếc cúc bằng gỗ rẻ tiền từ một chiếc áo sơ mi của một người đàn ông … con dao gập với cán được tạo thành từ một chiếc sừng hươu. Tất cả những món này là những mẩu và mảnh quá khứ của McKenna mà Aline đã sưu tập. Ngón tay cô cuộn lại quanh gáy của quyển sách thơ bỏ túi, thứ vớ vẩn dùng để dạy trẻ con qui tắc ngữ pháp và đánh vần. Mrs. Faircloth nhớ hơn một lần bà từng thấy Aline and McKenna đọc sách vỡ lòng chung với nhau khi còn trẻ con, đầu chúng chụm lại lúc Aline bền bỉ cố dạy cậu học. Và McKenna lắng nghe miễn cưỡng, mặc dù rõ ràng cậu muốn chạy vào rừng cây như sinh vật hoang dã hơn.
Cau mày, Mrs. Faircloth đặt khay súp và bánh mì nướng lên lòng Aline. “Đến giờ cô phải ăn thứ gì đó rồi,” Bà nói, che dấu sự lo lắng của bà bằng một giọng nói nghiêm khắc.
Trong một tháng từ ngày McKenna ra đi, Aline không thể ăn hay ngủ. Tan vỡ và chán nản, cô dành phần lớn thời gian ở một mình. Khi cô được gọi ăn tối cùng với gia đình, cô ngồi mà không động tới đồ ăn và duy trì vẻ im lặng phi tự nhiên. Bá tước và nữ bá tước chọn cách quan tâm sự suy sụp của Aline như là vẻ hờn dỗi ấu trĩ. Tuy nhiên Mrs Faircloth không đồng ý quan điểm của họ, tự hỏi sao họ có thể dễ dàng không đếm xỉa đến sự gắn bó sâu sắc giữa Aline và McKenna. Bà quản gia cố thuyết phục bản thân đừng lo lắng,tự nhắc mình rằng chúng chỉ là những đứa trẻ, và như vậy,chúng có khả năng khôi phục rất nhanh. Nhưnh mất McKenna dường như làm Aline mất phương hướng.
“Ta cũng nhớ cậu ấy,” người quản gia nói, cổ họng quặn thắt với việc chia sẻ nỗi đau.
“Nhưng cô nên nghĩ đó là điều tốt nhất cho McKenna, và không phải cho cô. Cô không muốn cậu ấy ở đây bị giày vò bởi tất cả những thứ mà cậu ấy không bao giờ có được. Và không ai đối xử để mình tàn tạ như cô theo cách này. Cô xanh xao, gầy mòn, và tóc cô rối như đuôi ngựa. McKenna sẽ nghĩ gì nếu cậu ta nhìn thấy cô lúc này?”
Aline nâng ánh nhìn đờ đẫn của mình lên. “Anh ấy sẽ nghĩ con xứng đáng nhận điều này, vì sự độc ác.”
“Một ngày nào đó cậu ấy sẽ hiểu. Cậu ấy sẽ suy nghĩ lại và nhận ra rằng con làm điều đó chỉ vì muốn tốt cho cậu ấy.”
“Bà nghĩ thế sao?” Aline hỏi rõ ràng không thích thú.
“Dĩ nhiên,” Mrs. Faircloth quả quyết xác nhận.
“Con không nghĩ vậy.” Aline nhặt con ngựa sắt khỏi cánh cửa sổ và nhìn nó vô cảm. “Con nghĩ McKenna sẽ ghét con cho đến hết phần đời còn lại.”
Bà quản gia suy nghĩ lời lẽ đó, trở nên càng ngày càng tin chắc rằng nếu không sớm làm điều gì để xóc cô gái này khỏi đau khổ, nó có thể khiến sức khỏe cô bị hủy hoại vĩnh viễn
“Có lẽ ta nên nói với cô…Ta có nhận được một bức thư từ cậu ấy,” Mrs. Faircloth nói, mặc dù bà có ý định giữ thông tin ấy cho riêng mình. Không thể dự đoán được Aline sẽ phản ứng lại với thông tin này như thế nào. Nếu bá tước biết Mrs. Faircloth cho phép Aline nhìn thấy bức thư như thế, sẽ có vị trí khác nữa ở Stony Cross Park được lấp vào-chức vụ của chính bà.
Đôi mắt đen của cô gái thình lình sống động, phủ đầy ngọn lửa điên cuồng
“Khi nào?”
“Sớm nay”
“Anh ấy viết gì? Anh ấy thế nào rồi?”
“Ta vẫn chưa đọc lá thư - cô biết mắt ta thế nào mà. Ta cần ánh sáng thích hợp…và ta để lạc mất kính của mình…”
Aline đẩy cái khay qua một bên và cố gắng ra khỏi chiếc ghế dài.“Bức thư ở đâu? Cho con xem đi, oh - tại sao bà đợi lâu như thế mới nói với con?” Lo lắng với màu sắc như phát sốt quét qua gương mặt cô gái,
Mrs. Faircloth cố gắng để làm dịu cô.” Lá thư trong phòng ta, và cô sẽ không có nó cho đến khi cô ăn hết mọi thứ trên chiếc khay đó,” Bà nói kiên quyết. “Theo những gì ta biết, chẳng thứ gì trôi qua môi cô kể từ ngày hôm qua – cô chắc chắn sẽ lả đi trước khi chạm tới cầu thang.”
“Vì Chúa, Làm sao bà có thể nói về thức ăn được chứ?” Aline nói một cách cáu kỉnh.
Mrs. Faircloth đứng tại vị trí của mình, giữ lấy ánh nhìn thách thức của Aline mà không chớp mắt, cho đến khi cô giơ một tay lên với một âm thanh tức giận. Với xuống cái khay, cô chộp lấy một mẩu bánh mì và xé nó giận dữ bằng răng của mình.
Bà quản gia nhìn cô hài lòng.“ Vậy là tốt rồi.Hãy đi tìm ta khi cô ăn xong – ta sẽ ở trong nhà bếp. Và sau đó chúng ta sẽ đến phòng ta để lấy bức thư.”
Aline ăn nhanh đến nỗi gần như mắc nghẹn miếng bánh mì. Cô ăn ngon hơn với một chút súp, cái muỗng lắc mạnh trong tay cô để đưa nhiều hơn súp vào miệng. Cô dường như không thể tập trung suy nghĩ, tâm trí của cô lộn xộn và rối như tơ vò. Cô biết là không có một lời tha thứ và thấu hiểu nào từ lá thư của McKenna – nó không đề cập đến cô. Chẳng thành vấn đế. Tất cả điều mà cô muốn là vài lời đảm bảo rằng cậu vẫn sống và khỏe mạnh. Chúa ơi, cô đã đói khát về tin tức của cậu!
Lần mò lấy cái thìa, cô ném nó một cách thiếu kiên nhẫn vào góc và xỏ chân vào chiếc giày. Đó là một dấu hiệu của việc chỉ quan tâm đến bản thân mình ngu ngốc đến thế nào khi cô chưa từng nghĩ rằng yêu cầu Mrs. Faircloth để bắt đầu trao đổi thư từ với McKenna.Mặc dù không có khả năng nào để Aline liên lạc với cậu, ít nhất cô có thể duy trì một mối liên kết mỏng manh thông qua bà quản gia. Ý nghĩ đó gây nên sự nhức nhối ấm áp làm nhẹ lòng cô, mạnh dạn đánh tan lớp vỏ bọc quấn lấy cô hàng tuần nay.Khao khát lá thư, ao ước nhìn thấy những dấu viết tay McKenna trên giấy da, Aline hối hả rời khỏi phòng.
Khi cô tới nhà bếp, sự xuất hiện của cô giành được vài ánh nhìn kỳ cục từ những người rửa bát và một cặp phụ bếp, và cô nhận ra rằng gương mặt mình hẳn là rất đỏ. Nỗi háo hức đốt cháy cô, khiến thật khó khăn để bình tĩnh khi cô đi vòng qua chiếc bàn gỗ lớn để đến bên Mrs. Faircloth và người đầu bếp đứng gần lò nướng bánh bằng gạch bên kia bếp lò. Không khí đượm mùi cá chiên. Mùi thơm béo, ngậy dường như dồn ứ bao tử Aline. Chiến đấu với cơn đói cồn cào đang dâng lên, cô nuốt xuống nhiều lần và đến gần bà quản gia, người đang lên danh sách với đầu bếp.
“Lá thư,” Aline thì thầm vào tai bà, và Mrs. Faircloth mỉm cười.
“Vâng. Chỉ một lát nữa thôi, quý cô của ta.”
Aline gật đầu với một tiếng thở dài thiếu kiên nhẫn. Cô quay sang đối diện với bếp lò, nơi người phụ bếp vụng về cố gắng trở con cá. Dầu bắn tung tóe từ chảo nhiều lần khi mỗi miếng cá lật lên, chất lỏng đổ tràn vào vỉ lò đầy than chưa dùng đến. Nhướng lông mày của mình lên với sự vô tâm của các cô gái đó,
Aline thúc khuỷu tay vào bên sườn mập mạp của bà quản gia.” Mrs. Faircloth – “
“Vâng chúng ta gần như xong rồi,” Bà quản gia thì thầm.
“Con biết, nhưng cái vỉ lò – "
“Một lời nữa với bếp trưởng thôi, quý cô của ta.”
“Mrs. Faircloth, con không nghĩ phụ bếp nên - ”
Aline bị ngắt lời bởi một luồng hơi nóng đột ngột cùng với tiếng nổ lớn khi vỉ nướng tẩm dẩu bắt lửa. Những ngọn lửa bắn lên trần nhà và tràn đến cái chảo cá, bắt đầu lan ra thành một ngọn lửa địa ngục. Choáng váng, Aline cảm thấy phụ bếp vấp vào cô, và hơi thở bị đánh bật khỏi hai lá phổi của cô khi lưng cô va vào gờ chiếc bàn nặng.
Nấc lên, Aline lờ mờ nhận biết những tiếng thét hoảng sợ của người phụ bếp,bao phủ bởi tiếng hét gắt ngỏng của Mrs.Faircloth cho người nào đó đi tìm bao muối axit cacbonat từ chạn bếp, để dập lửa. Aline quay đi để trốn khỏi hơi nóng và khói, nhưng dường như cô đã bị bao quanh bởi nó. Thình lình cô bị vây quanh bởi cháy sém đau đớn hơn bất cứ thứ gì cô có thể tưởng tượng. Hoảng sợ khi nhận ra rằng quần áo mình đang bắt lửa, cô bỏ chạy theo bản năng, nhưng không thể thoát khỏi ngọn lửa nuốt lấy sự sống của cô. Cô có ánh nhìn mờ mờ về gương mặt kinh hãi của Mrs. Faircloth, và sau đó người nào đó thúc mạnh cô xuống nền đất …. Lời nguyền rủa của một người đàn ông… Các cú đánh đau đớn lên chân và thân hình cô khi anh ta đập vào quần áo đang bốc cháy Aline la hét và đánh anh, nhưng cô không thể thở,suy nghĩ hay nhìn thấy hơn nữa, cô chìm dần vào trong bóng tối.