Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Quinn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Smythe-Smith Quartet 2
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2024-09-01 17:39:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
gười dịch: themythkyra
Chiều hôm sau, mặc cho nữ bá tước thừa kế Winstead khăng khăng rằng bà không muốn đứa con trai mới trở về thoát ra khỏi tầm mắt của mình, Daniel vẫn đi đến nhà Pleinsworth. Anh không nói với mẹ mình anh đi đâu; bà chắc chắn sẽ đòi đi theo. Thay vào đó, anh nói với bà anh có vài vấn đề pháp lí cần giải quyết, đó là sự thật. Một quý ông không thể trở về từ chuyến đi ba năm ở nước ngoài mà không ít nhất một lần đi gặp một vị cố vấn pháp luật. Nhưng thật tình cờ là văn phòng luật của Streatham và Ponce chỉ cách có hai dặm ở hướng ngược lại với nhà Pleinsworth. Thật sự đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, và ai có thể bảo rằng anh không đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn đến thăm các em họ của mình chứ? Đó là một ý tưởng có thể dễ dàng xuất hiện với một người đàn ông trong một chiếc xe ngựa đang đi ngang qua thành phố như bất kì nơi nào khác.
Như cổng sau của nhà Pleinsworth chẳng hạn.
Hoặc lúc anh cuốc bộ về nhà.
Hoặc trên giường. Anh đã nằm thao thức cả nửa đêm để nghĩ về cô Wynter bí ẩn – đường cong của má cô, mùi thơm của da cô. Anh bị bỏ bùa, anh thoải mái thừa nhận điều đó, và anh bảo với mình rằng đó là vì anh quá vui khi được ở nhà. Thật dễ hiểu khi anh thấy chính mình bị mê hoặc bởi một hình mẫu đáng yêu đến thế của phụ nữ Anh quốc.
Vậy nên sau cuộc hẹn hai giờ mệt mỏi với Streatham, Ponce, và Beaufort-Graves ( người hình như chưa xoay xở được để gắn tên ông ta lên cửa ), Daniel chỉ dẫn người lái xe ngựa đến nhà Pleinsworth. Anh muốn thăm các em họ của mình.
Anh chỉ là muốn thăm gia sư của chúng nhiều hơn thôi.
Dì của anh không có ở nhà, nhưng em họ Sarah của anh thì có, cô chào anh với một tiếng hét vui sướng và một cái ôm ấm áp. “Sao không có ai bảo em là anh đã trở về?” cô hỏi. Cô lùi lại, chớp mắt khi cô nhìn mặt anh. “Và có chuyện gì xảy ra với anh vậy?”
Anh mở miệng để đáp lời, nhưng cô cắt ngang với “Và đừng có nói với em là anh bị cướp đường tấn công, bởi vì em đã được nghe tất cả mọi chuyện về đôi mắt bầm đen của Marcus vào đêm qua.”
“Cậu ấy trông tệ hơn anh,” Daniel xác nhận. “Và về chuyện tại sao gia đình em không nói với em là anh đã về, bởi vì họ không biết. Anh không muốn sự trở về của anh làm gián đoạn buổi hòa nhạc.”
“Anh thật chín chắn làm sao,” cô nói gượng gạo.
Anh nhìn xuống cô với vẻ yêu thương. Cô cùng tuổi với em gái anh, và trưởng thành, dường như thật thường xuyên cô đã dành nhiều thời gian ở nhà anh như ở chính nhà của cô. “Thật vậy,” anh lẩm bẩm. “Anh quan sát từ phòng luyện tập. Tưởng tượng sự ngạc nhiên của anh khi thấy một người lạ chơi đàn piano xem.”
Cô đặt một bàn tay lên tim mình. “Em bị bệnh.”
“Anh thật yên lòng khi thấy em đã hồi phục nhanh chóng từ cửa tử.”
“Em chỉ có thể ngồi được vào ngày hôm qua,” cô khăng khăng.
“Chắc rồi.”
“Ôi, thật mà. Chứng chóng mặt, anh biết đấy.” Cô quơ nhẹ tay vào không khí, như thể để vẫy đi lời nói của mình. “Nó nặng đầu khủng khiếp.”
“Anh chắc chắn ai bị chứng bệnh đó đều nghĩ vậy.”
Cô bậm môi trong một chốc, rồi cô nói. “Nói về em đủ rồi. Em cho rằng anh đã nghe được tin tức tốt lành của Honoria.”
Anh theo cô vào trong phòng khách và ngồi xuống. “Rằng con bé sẽ sớm trở thành phu nhân Chatteris à? Đúng vậy.”
“Ừm, em mừng cho chị ấy, mặc dù anh thì không,” Sarah nói với một tiếng khịt mũi. “Và đừng nói là anh có, bởi vì mấy vết thương của anh nói ngược lại.”
“Anh vui mừng khôn xiết cho cả hai,” anh cương quyết nói. “Cái này” – tay anh cuộn lại trước mặt anh – “chỉ là một hiểu lầm.”
Cô nhìn anh hoài nghi, nhưng tất cả những gì cô nói là, “Trà nhé?”
“Anh rất thích.” Anh đứng dậy khi cô rung chuông gọi trà. “Nói cho anh biết các em của em có nhà không?”
“Trên phòng học ấy. Anh muốn gặp chúng à?”
“Dĩ nhiên,” anh lập tức nói. “Chúng phải lớn lắm rồi khi anh vắng mặt.”
“Chúng sẽ xuống ngay thôi,” Sarah nói, quay lại trường kỉ. “Harriet có tai mắt ở khắp trong nhà. Ai đó sẽ thông báo cho chúng rằng anh đã đến. Em chắc chắn.”
“Nói cho anh biết,” anh nói, tùy tiện kiếm chỗ ngồi xuống, “ai là người chơi piano tối qua.”
Cô nhìn anh tò mò.
“Thế chỗ của em,” anh thêm vào một cách không cần thiết. “Bởi vì em bị bệnh.”
“Đó là cô Wynter,” cô trả lời. Mắt cô nheo lại ngờ vực. “Cô ấy là gia sư của các em gái em.”
“Tình cờ làm sao khi cô ấy có thể chơi nhạc.”
“Quả thật là một sự tình cờ may mắn,” Sarah nói. “Em đã lo sợ buổi hòa nhạc sẽ bị hủy bỏ.”
“Chị em họ của em ắt hẳn rất thất vọng,” anh lẩm bẩm. “Nhưng chuyện này…tên cô ấy là gì nhỉ? Cô Wynter à?”
“Vâng.”
“Cô ấy biết bản nhạc này?”
Sarah chỉa một cái liếc thẳng thắn về phía anh. “Hình như vậy.”
Anh gật đầu. “Anh nghĩ gia đình nợ cô Wynter tài năng một lòng cảm ơn nồng nhiệt.”
“Cô ấy chắc chắn đã giành được lòng biết ơn của mẹ em.”
“Cô ấy làm gia sư cho các em của em bao lâu rồi?”
“Khoảng một năm. Sao anh hỏi vậy?”
“Không có gì. Chỉ là hiếu kì thôi.”
“Vui thật,” cô nói chậm rãi, “anh chưa bao giờ hiếu kì về các em của em bao giờ.”
“Điều đó tất nhiên không đúng,” Anh cố gắng đánh giá anh bị sỉ nhục như thế nào với một lời nhận xét như thế. “Chúng là em họ của anh.”
“Anh có rất nhiều em họ.”
“Anh nhớ tất cả họ khi anh ở nước ngoài. Xa cách thật sự làm trái tim trở nên trìu mến hơn.”
“Ôi, dừng lại đi,” cuối cùng Sarah nói, nhìn như thể cô muốn xua tay với sự kinh tởm. “Anh đang lừa ai vậy chứ.”
“Thứ lỗi cho anh?” Daniel lẩm bẩm, mặc dù anh có cảm giác anh đã thất bại rồi.
Sarah đảo mắt. “Bộ anh nghĩ anh là người đầu tiên để ý rằng gia sư của bọn em đẹp lộng lẫy đến vô lý à?”
Anh sắp nghĩ ra một vài lời đáp khô khan, nhưng anh có thể thấy Sarah sắp nói, Và đừng nói rằng anh không có để ý…, nên thay vào đó anh nói, khá rõ ràng. “Không.”
Bởi vì thật sự, không có lí do nào để nói khác đi cả. Cô Wynter có một vẻ đẹp khiến đàn ông chững lại vì kinh ngạc. Khó mà miêu tả chính xác được, giống em gái anh, hay Sarah, đại loại thế. Cả hai đứa đều đáng yêu, nhưng người ta không thật sự chú ý đến điều đó cho đến khi họ hiểu chúng. Cô Wynter, ở một khía cạnh khác…
Một người đàn ông ắt hẳn phải chết rồi mới không chú ý đến cô. Hơn cả chết, nếu một chuyện như vậy có khả năng xảy ra.
Sarah thở dài, với sự cáu tiết và cam chịu ngang bằng nhau. “Điều đó sẽ là chuyện khó chịu nhất nếu cô ấy không tốt bụng như thế.”
“Sắc đẹp thường không đi cùng với xấu tính.”
Cô khịt mũi. “Ai đó đã trở nên khá triết lí trong khi ở Đại lục thì phải.”
“Chà, em biết mà, mấy người Hi Lạp và La Mã ấy. Họ sẽ thanh tẩy cho em.”
Sarah bật cười. “Ôi, Daniel, có phải anh muốn hỏi em về cô Wynter không? Bởi vì nếu vậy, anh chỉ cần nói thế.”
Anh nghiêng người về trước. “Nói cho anh biết về cô Wynter đi.”
“Ừm,” Sarah ngả người về trước. “Không có gì nhiều để nói đâu.”
“Anh có thể bóp cổ em,” anh nói êm ái.
“Không, thật đấy. Em biết rất ít về cô ấy. Dù sao thì cô ấy cũng không phải gia sư của em. Em nghĩ cô ấy có lẽ đến từ đâu đó ở miền bắc. Cô ấy đến đây với tờ giấy giới thiệu của một gia đình ở Shropshire. Và một cái khác ở đảo Man [ Isle of Man,  hay Mann là một vùng đất tự trị, lãnh thổ phụ thuộc của Hoàng gia Anh, nằm ở vị trí trung tâm các đảo của Anh trong vùng biển Ai Len].
“Đảo Man à?” anh hỏi vẻ không tin được. Anh không nghĩ là anh biết bất cứ người nào đã từng nhìn thấy đảo Man. Đó là một vùng đất cực kì xa xôi, rất khó đi đến đó và có thời tiết rất tệ. Hoặc đó là những gì anh được nghe.
“Có lần em hỏi cô ấy về hòn đảo,” Sarah nói với một cái nhún vai. “Cô ấy bảo em là nó khá hoang vắng.”
“Anh có thể hình dung được.”
“Cô ấy không nói về gia đình mình, mặc dù em nghĩ em có nghe cô ấy đề cập đến chị gái một lần.”
“Cô ấy có nhận thư từ không?”
Sarah lắc đầu. “Em không thấy thế. Và nếu cô ấy có gởi bất kì lá thư nào, cô ấy không gởi nó từ nhà em.”
Anh nhìn cô vẻ hơi ngạc nhiên.
“Ừm, vài lúc em có để ý,” cô nói vẻ phòng thủ. “Dù sao đi nữa, em sẽ không cho phép anh làm phiền cô Wynter đâu.”
“Anh sẽ không làm phiền cô ấy.”
“Ô, anh có. Em có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh.”
Anh ngả người về trước. “Em khá thích hợp với sân khấu đối với người luôn tránh né nó đấy.”
Cô nheo mắt vẻ nghi ngờ. “Anh có ý gì?”
“Chỉ đơn thuần là trông em cực kì khỏe mạnh thôi mà.”
Cô kiêu kì khịt mũi. “Anh đang hâm dọa em đấy à? Em ước chi anh may mắn với chuyện này. Dù sao thì cũng không có ai tin em bị bệnh.”
“Thậm chí cả mẹ của em?”
Cô lùi lại.
Chiếu tướng.
“Anh muốn gì?” cô hỏi.
Daniel dừng lại, tốt hơn hết nên câu giờ một chút. Răng của Sarah nghiến chặt lại với vẻ oanh liệt, và anh phần nào nghĩ là nếu anh chờ đủ lâu, cô sẽ tức đến xì khói.
“Daniel…” cô nghiến răng.
Anh nghiêng đầu qua một bên như thể để cân nhắc vấn đề. “Dì Charlotte sẽ rất thất vọng nếu con gái của bà đã trốn tránh trách nhiệm ở buổi hòa nhạc.”
“Em đã hỏi anh, anh muốn—Ôi, đừng bận tâm.” Cô đảo mắt, lắc đầu như thể cô đang làm yên lòng một đứa bé ba tuổi. “Sáng nay có lẽ em đã nghe cô Wynter có kế hoạch  đưa Harriet, Elizabeth và Frances đi tản bộ ở Hype Park.”
Anh mỉm cười. “Anh có nói với em gần đây em là một trong những cô em họ yêu thích nhất của anh chưa?”
“Bây giờ chúng ta hòa nhau,” cô cảnh báo anh. “Nếu anh hé một lời nào với mẹ em…”
“Anh không bao giờ nghĩ đến điều đó.”
“Bà đã đe dọa mang em về miền quê một tuần lễ. Để nghỉ ngơi và hồi phục.”
Anh nuốt xuống một nụ cười khoái trá. “Dì ấy quan tâm đến em thôi.”
“Em cho rằng điều đó có thể tệ hơn nữa,” Sarah nói với một tiếng thở dài. “Thực ra em thích miền quê, nhưng bà bảo chúng em phải đi suốt đến Dorset. Em sẽ dành toàn bộ thời gian trong xe ngựa, và sau đó em sẽ bị bệnh thực sự.”
Sarah đi du hành không tốt lắm. Chưa bao giờ.
“Tên thánh của cô Wynter là  gì?” Daniel hỏi. Hình như thật khó tưởng khi anh không biết tên cô.
“Anh có thể tự mình tìm hiểu lấy,” cô trả đũa.
Anh quyết định cho cô thắng lần này, nhưng trước khi anh kịp nói gì, Sarah thình lình quay đầu về cánh cửa, “A, đúng giờ thật,” cô nói, cắt lời anh. “Em nghĩ em nghe thấy có ai đó đang đi xuống cầu thang. Em tự hỏi có thể là ai được nhỉ?”
Daniel đứng dậy. “Anh chắc chắn là mấy đứa em họ yêu dấu của anh.” Anh đợi cho đến khi có ai đó phi nhanh qua cánh cửa hành lang để mở, rồi anh gọi to. “Ôi, Harriet! Elizabeth! Frances!”
“Đừng quên cô Wynter đấy,” Sarah lầm bầm.
Một cô bé đã chạy ngang qua quay lại và nhìn chằm chằm vào đây. Là Frances, và cô bé không nhận ra anh.
Daniel cảm thấy má anh giật giật. Anh không mong đợi chuyện này. Và nếu anh có, anh sẽ không bao giờ nghĩ nó lại có thể khiến anh cảm thấy hụt hẫng đến vậy.
Nhưng Harriet lớn hơn. Cô bé được mười hai tuổi khi anh đi đến Đại lục, nên khi cô bé thò đầu vào trong phòng khách, cô hét tên anh và chạy vào phòng.
“Daniel!” cô lại nói. “Anh về rồi! Ôi, Anh về rồi anh về rồi anh về rồi.”
“Anh về rồi,” anh khẳng định.
“Ôi, thật vui được gặp anh, Frances, đây là anh họ Daniel. Em nhớ anh ấy mà.”
Frances, trông khoảng mười tuổi, trở nên rạng rỡ, “Uuuuui, anh trông khác quá.”
“Không, anh ấy không có,” Elizabeth nhận xét, cô bé vừa mới vào sau hai đứa kia.
“Em đang cố lịch sự mà,” Frances nhếch môi nói.
Daniel bật cười. “Ừm, em trông khác hẳn, chắc chắn rồi.” Anh khom người day nhẹ vào cằm cô bé. “Em sắp lớn rồi.”
“Ôi, ừm, em sẽ không nói vậy đâu,” Frances nói khiêm tốn.
“Dù vậy em ấy sẽ nói bất kì thứ gì khác,” Elizabeth nói.
Frances không ngần ngại quay phắt đầu lại. “Dừng lại.”
“Chuyện gì xảy ra với mặt của anh vậy?” Harriet hỏi.
“Là một sự hiểu lầm,” Daniel nói trôi chảy, anh tự hỏi phải mất bao lâu mấy vết bầm mới khỏi hẳn. Anh không nghĩ là anh tự phụ, nhưng những câu hỏi đang ngày càng khó chịu.
“Một sự hiểu lầm,” Elizabeth lặp lại. “Với một cái đe à?”
“Ôi, dừng lại,” Harriet khiển trách cô bé. “Chị nghĩ anh ấy trông rất bảnh bao[*].”
“Như thể anh ấy đâm sầm[*] vào một cái đe.”
[*] Ở đây tác giả chơi chữ, nguyên gốc là chữ dash. Vừa có nghĩa là bảnh bao, chưng diện; vừa có nghĩa là đâm sầm, bổ nhào vào thứ gì đó.
“Đừng để ý đến con bé,” Harriet nói với anh. “Con bé không có óc tưởng tượng.”
“Cô Wynter đâu rồi?” Sarah hỏi lớn.
Daniel mỉm cười với cô. Chúa phù hộ Sarah.
“Em không biết,” Harriet nói, đầu tiên liếc nhìn qua một bên vai rồi sau đó là bên còn lại. “Cô ấy xuống cầu thang ngay sau bọn em mà.”
“Một trong mấy đứa em nên đi tìm cô ấy,” Sarah nói. “Cô ấy sẽ muốn biết tại sao mấy em lại chậm trễ như vậy.”
“Đi đi, Frances,” Elizabeth nói.
“Tại sao lại là em?”
“Bởi vì em phải đi.”
Frances dậm chân, càu nhàu dữ dội.
“Em muốn nghe mọi thứ về nước Ý,” Harriet nói, mắt cô sáng rỡ với sự phấn khích của tuổi trẻ. “Nó có thực sự lãng mạn không? Anh có nhìn thấy cái tháp mà ai cũng nói nó sắp ngã không?”
Anh mỉm cười. “Không, anh không thấy. Nhưng anh được bảo là cái tháp vững vàng hơn nhiều vẻ ngoài của nó.”
“Còn nước Pháp? Anh có từng ở Paris không?” Harriet thở dài mơ màng. “Em rất muốn được thấy Paris.”
“Chị rất muốn được mua sắm ở Paris thì có,” Elizabeth nói.
“Ồ, phải,” Harriet trông như thể cô sẽ ngất xỉu với viễn cảnh đó. “Những bộ váy.”
“Anh không ở Paris,” anh bảo họ. Không cần phải thêm vào là anh không thể đến Paris. Đức ngài Ramsgate có rất nhiều bạn bè ở đó.
“Có lẽ chúng ta sẽ không thể đi dạo ngay bây giờ,” Harriet phấn khởi nói. “Em thích ở lại đây với anh họ Daniel hơn.”
“A, nhưng anh khá thích tản bộ ngoài trời hơn,” anh nói. “Có lẽ anh sẽ hộ tống các em đến công viên.”
Sarah khịt mũi.
Anh nhìn qua. “Cổ họng em bị gì à, Sarah?”
Mắt cô tràn đầy châm biếm. “Em chắc nó liên quan đến bất cứ thứ gì xảy đến với em ngày hôm qua.”
“Cô Wynter nói cô ấy sẽ chờ chúng ta ở chuồng ngựa,” Frances thông báo, chạy lon ton vào trong phòng.
“Chuồng ngựa à?” Eizabeth lặp lại. “Chúng ta không cưỡi ngựa mà.”
Frances nhún vai. “Cô ấy nói chuồng ngựa.”
Harriet thở ra một hơi vui mừng. “Có lẽ cô ấy có tình cảm với một trong những người trông ngựa chăng?”
“Ôi, vì Chúa,” Elizabeth chế giễu. “Một trông những người trông ngựa ư? Thật à.”
“Chà, em phải thừa nhận rằng, sẽ rất hồi hộp nếu cô ấy có như vậy.”
“Với ai? Không phải với cô ấy. Em không nghĩ có bất kì ai trong số họ thậm chí biết đọc.”
“Yêu là mù quáng,” Harriet nói nước đôi.
“Nhưng không phải là dốt đặc,” Elizabeth trả miếng.
Daniel phì cười bất chấp bản thân anh. “Chúng ta khởi hành chứ?” anh hỏi, cúi chào lịch sự với các cô gái. Anh giơ tay ra cho Frances, cô bé nắm lấy nó với một cái nhìn tinh quái hướng thẳng đến các chị của mình.
“Đi chơi vui vẻ nhé!” Sarah gọi to. Không thành thực chút nào.
“Chị ấy bị sao vậy?” Elizabeth hỏi Harriet khi họ hướng đến chuồng ngựa.
“Chị nghĩ chị ấy vẫn còn buồn vì bỏ lỡ buổi hòa nhạc,” Harriet trả lời. Cô nhìn qua Daniel. “Anh có nghe chuyện Sarah bỏ lỡ buổi hòa nhạc không?”
“Anh có,” anh chắc chắn. “Bệnh chóng mặt, đúng không?”
“Em nghĩ là chứng đau đầu,” Frances nói.
“Đau bụng,” Harriet nói chắc nịch. “Nhưng không có vấn đề gì. Cô Wynter”—cô quay qua Daniel—“đó là gia sư của bọn em,” cô nói thêm, đầu cô lắc nhẹ về phía các em mình, “rất thông minh.”
“Cô ấy thay thế phần của Sarah,” Frances nói.
“Em không nghĩ là cô ấy muốn vậy đâu,” Elizabeth thêm vào. “Mẹ đã khá cương quyết.”
“Vô nghĩa,” Harriet cắt ngang. “Từ đầu cô ấy đã rất anh hùng. Và cô ấy đã làm rất tốt. Cô ấy để lỡ một trong những khúc dạo đầu, ngoại trừ điều đó, cô ấy rất tuyệt vời.”
Tuyệt vời? Daniel cho phép mình âm thầm thở dài. Có rất nhiều tính từ để miêu tả kĩ năng piano của cô Wynter, nhưng tuyệt vời không phải một trong số đó. Nếu Harriet nghĩ như vậy…
Chà, con bé sẽ thích ứng ngay lập tức khi đến lúc nó chơi trong nhóm tứ tấu.
“Chị tự hỏi cô ấy làm gì ở chuồng ngựa?” Harriet hỏi khi họ bước ra sau nhà. “Tìm cô ấy đi, Frances.”
Frances thổi phì phì đầy căm phẫn. “Tại sao em phải đi?”
“Bởi vì em phải đi.”
Daniel thả cánh tay của Frances ra. Anh sẽ không tranh cãi với Harriet; anh không chắc anh có thể nói đủ nhanh để chiến thắng. “Anh sẽ đợi ngay đây, Frances,” anh bảo cô bé.
Frances dậm chân, chỉ để quay lại một phút sau đó. Một mình.
Daniel cau mày. Không phải vậy chứ.
“Cô ấy nói cô ấy sẽ đến với chúng ta trong một chốc nữa,” Frances cho họ biết.
“Em có nói cho cô ấy biết anh họ Daniel sẽ tham gia với chúng ta không?” Harriet hỏi.
“Không, em quên rồi.” Cô bé nhún vai. “Cô ấy không bận tâm đâu.”
Daniel không chắc về chuyện đó. Anh khá chắc chắn rằng cô Wynter đã biết anh ở trong phòng khách ( vì thế cô ấy mới nhanh chóng chạy xuống chuồng ngựa ), nhưng anh không nghĩ cô nhận ra anh có ý định hộ tống họ ra công viên.
Đây sẽ một chuyến đi dạo đáng yêu. Thậm chí là vui vẻ.
“Chị nghĩ chuyện gì khiến cô ấy lâu như vậy?” Elizabeth hỏi.
“Cô ấy chỉ ở đó mới có một phút,” Harriet trả lời.
“Ừm, giờ thì, điều đó không đúng. Cô ấy đã ở đó ít nhất năm phút trước khi chúng ta tới.”
“Mười,” Frances thêm vào.
“Mười?” Daniel lặp lại. Chúng đang làm anh chóng cả mặt mày.
“Phút.” Frances giải thích.
“Không phải mười.”
Anh không chắc ai là người nói gian gian đó nữa.
“Không phải năm phút.”
Hay thời gian này.
“Chúng ta có thể nghĩ là tám đi, nhưng chị nghĩ nó không chính xác đâu.”
“Sao các em nói nhanh quá vậy?” Daniel phải hỏi.
Chúng dừng lại, cả ba đứa, và nhìn chằm chằm anh với biểu hiện quạu quọ y như nhau.
“Chúng em không nói quá nhanh,” Elizabeth nói.
Harriet thêm vào: “Bọn em luôn nói chuyện kiểu này.”
Và rồi cuối cùng Frances cho anh biết, “Người khác đều hiểu chúng em.”
Thật phi thường làm sao khi ba cô gái có thể làm anh nói không nên lời, Daniel nghĩ.
“Chị tự hỏi điều gì làm cô Wynter lâu đến vậy,” Harriet trầm ngâm.
“Lần này em sẽ kiếm được cô ấy,” Elizabeth tuyên bố, bắn cho Frances một cái nhìn ý bảo rằng cô nhận thấy cô bé cực kì vô dụng.
Frances chỉ nhún vai.
Nhưng khi Elizabeth vừa đến lối vào của chuồng ngựa, người phụ nữ được thảo luận nãy giờ bước ra, trông rất giống với một gia sư trong bộ váy ban ngày màu xám thực tế và cái mũ bê-rê tương xứng. Cô đang kéo găng tay của mình, nhíu mày với thứ mà Daniel chỉ có thể tưởng tượng được là một cái lỗ trên đường may.
“Đây chắc là cô Wynter,” anh nói lớn, trước khi cô nhìn thấy anh.
Cô nhìn lên nhưng nhanh chóng mang bộ mặt cảnh giác.
“Tôi đã nghe được nhiều điều tốt đẹp về cô,” anh nói với giọng lớn, bước về trước để giơ tay ra cho cô. Khi cô nắm lấy nó—một cách miễn cưỡng, anh chắc chắn—anh nghiêng người và thì thầm, nên chỉ mình cô có thể nghe thấy. “Ngạc nhiên chưa?”
A Night Like This A Night Like This - Julia Quinn A Night Like This