Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Quang Nguyen
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 35
Cập nhật: 2020-07-19 20:14:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Người Đàn Bà Bí Mật
rong khoảnh khắc, mệnh lệnh của ông Hoàng đã tới trụ sở kín đáo của sở Mật Vụ gần trường bay Tân sơn Nhất.
Nguyên Hương, nữ bí thư trẻ đẹp của ông tổng giám đốc, choàng tỉnh dậy trên chiếc máy chữ điện IBM, khi cánh cửa kẹt mở, và mảnh giấy màu xanh ghi bức điện được đặt ngay ngắn trước mặt nàng. Đối với nàng thì thức đêm là thường, nhưng ít khi nàng phải thức suốt sáng sau nhiều đêm bị mất ngủ vì công việc và cũng ít khi nàng phải nhờ tới công hiệu của cà phê đen.
Từ tối đến giờ, nàng đã uống hơn chục tách cà phê đậm đặc như hắc ín mà vẫn không cản được giấc ngủ. Vì thật ra, sau nửa tháng nghỉ phép lang thang hết Đà Lạt đến Nha Trang nàng đã mất ngủ quá nhiều đáng lẽ nàng phải ngủ bù. Ngờ đâu chân ướt, chân ráo mới về Sở nàng lại nhận được chỉ thị thức đêm để làm tròn một công tác quan trọng. Dĩ nhiên, phải là tối quan trọng ông Hoàng mới đích thân rời Sài gòn xuống tàu ngầm, lập tổng hành doanh tạm trên biển khơi lênh đênh.
Những going chữ cụt lủn của bức điện như cái lò so làm Nguyên Hương bật dậy. Lệnh khởi hành của ông Hoàng đã đến. Nàng vớ máy điện thoại trong tầm tay.
Không đợi gọi, Lê Diệp đã lù lù đẩy cửa. Chàng vẫn gầy cao, và nghiêm nghị như thường ngày. Khác một điều là lối phục sức có phần chải chuốt hơn trước. Chàng mỉm cười, chào hỏi tươi rói. Là nhà tâm lý thành thạo, Nguyên Hương đoán biết phía sau thái độ thoải mái khác thường này thấp thoáng một bông hồng kiều diễm. Nguyên Hương hỏi bạn:
- Đêm nay, anh Lê Diệp vui ghê! Anh không mua số nên không thể trúng độc đắc cả cặp. Anh mới nhận được hồi âm phải không?
Lê Diệp xua tay:
- Phải. Mới nhận dược. Nhưng không phải là hồi âm thơm tho như cô nói. Đó là hồi âm nghẹt thở cô ạ. Ông Hoàng vừa có chỉ thị về. Chừng nào Văn Bình đi?
Nguyên Hương gấp tư bức điện, cất trong túi áo trên cái áo sơ mi hồng khêu gợi:
- Anh đừng đánh trống lảng. Anh phải trả lời xong xuôi rồi mới được đọc bức điện.
Lê Diệp đưa hai tay lên trời, ra vẻ thất vọng. Với đàn bà, nhất là đàn bà trẻ đẹp và chưa chịu lấy chồng như Nguyên Hương, mọi việc trên cõi đời này dẫu to tát đến mấy cũng chỉ là hạt bụi vô nghĩa so với việc riêng của họ. Nguyên Hương thừa hiểu bức điện của ông Hoàng chứa đựng một điệp vụ to tát, khả dĩ định đoạt một phần tương lai của nhân loại. Nhưng nàng trót yêu thầm, nhớ trộm Văn Bình quá mức. Nàng rất thích được nghe nói đến Văn Bình, đến những thắng lợi mới trên tình trường của chàng thanh niên đẹp trai và cường tráng ấy. Câu hỏi của nàng chỉ là cái cớ để nói chuyện về Văn Bình.
Lê Diệp bèn thở dài:
- Khổ quá, tôi mới bắt đầu vui, cô đã làm tôi buồn rồi. Cô biết tại sao tôi vui không? Nếu biết cô cũng vui chung với tôi nữa. Vì tôi sắp phá đám được Văn Bình.
- Phá đám?
- Phải. Tôi sẽ hợp lực với cô, làm cho hắn một mách và hắn sẽ tởn đến già. Giờ này, hắn đang ngủ say tại đường Võ Tánh, và như cô đã biết, hắn ít khi chịu ngủ một mình.
Nguyên Hương cắt ngang:
- Tôi không thích nghe chuyện tọc mạch.
Lê Diệp cúi đầu, nhại lối chào cung kính của người Nhật:
- Tại cô hỏi. tôi mới nói. Cô đừng chấp nhé. Ông Hoàng bắt Văn Bình khởi hành nội đêm nay phải không?
Tuy phản đối ngoài miệng, Nguyên Hương luôn luôn đồng ý với Lê Diệp trong thâm tâm. Không còn gì thú bằng đập cửa phòng, dựng Văn Bình dậy, không cho phép chàng được tỉ tê tạm biệt người đàn bà mũm mĩm đầy hấp dẫn nằm trên giường. Máu ghen của nàng sôi sục. Nàng bỗng căm tức Mộng Kiều hơn bao giờ hết. Mộng Kiều là hoa hậu đắt giá của vũ trường, đối thủ nguy hiểm của nàng. Hiện thời Mộng Kiều chiếm phần thắng, bằng chứng là Văn Bình đang vui thú với Mộng Kiều trong căn gác xinh như mộng ở đường Võ Tánh.
Nguyên Hương lẳng lặng trao mảnh giấy xanh cho Lê Diệp.. Nàng nhắm mắt, gắng xua đuổi ý nghĩ riêng tư ra khỏi tâm trí.
Đọc xong Lê Diệp nói:
- Tôi đến bin-đinh Võ Tánh ngay bây giờ. Trong khi chờ đợi, cô gọi dây nói cho phi trường Tân sơn Nhất lấy trực thăng.
Nguyên Hương đáp:
- Đã lo liệu xong xuôi. Trực thăng sẵn sàng từ hồi nửa đêm. Hễ các anh đến nơi là cất cánh....
- Còn hai người kia?
- Hai người kia ư? Xe hơi của Sở sẽ đến đón họ và chở lên sân bay sau khi các anh có mặt.
Không kịp chào, Lê Diệp băng ra cửa. Ngoài vườn, gió thổi rì rào. Đế giầy của chàng nghiến sỏi lạo xạo. Chàng trèo lên chiếc DS 19 sơn đen. Chiếc xe đang dán sát mặt nhựa bỗng nhổm lên, nhún mình phóng ra đằng trước, nhanh như tên bắn.
Trong phòng giấy, Nguyên Hương hết buồn ngủ. Nàng đứng dậy ấn nút bí mật dưới bàn. Nút này sẽ mở hệ thống canh phòng bằng điện tử quanh biệt thự, đặc biệt là quanh căn phòng không trổ cửa sổ của ông Hoàng.
Đứng ngoài trông vào, ai cũng tưởng đây là biệt thự cổ, chủ nhân ưa tĩnh mịch không muốn cọ sát với đời sống ồn ào bẩn thỉu đầy cám dỗ vật chất. Tường vôi loang lổ, rêu xanh khắp nơi, mấy cái ghế sắt tróc sơn vứt lỏng chỏng bên hồ nước đặc sịt và đen ngòm: những chứng tích điêu tàn và quạnh quẽ này lại chính là tấm bình phong che đậy một guồng máy đắc lực: Sở Mật vụ vạn năng của ông Hoàng.
Một người đàn ông cao lớn không biết từ đâu hiện ra. Hắn là một trong những nhân viên an ninh bí mật trong tòa biệt thự vắng vẻ. Nguyên Hương rồ máy nhè nhẹ. Chiếc xe chạy từ từ khỏi cổng, đèn pha quét hai vệt dài trên con đường nhựa bóng loáng dẫn về trung tâm thành phố.
° ° °
Văn Bình mở cái vòi bằng kền sáng loáng cho nước nóng chảy xuống. Hơi nước ấm áp phả vào mũi. Chàng vừa tắm xong, thân thể vô cùng sảng khoái.
Mộng Kiều đang đợi ở phòng bên, trên cái ghế đi văng lót đệm mút lò so êm ái, và bọc vải nhung láng mượt. Văn Bình áp mặt vào vòi nước, mặc cho tia nước nóng mơn man da thịt. Đoạn chàng lấy khăn bông thơm phức lau khắp người. Mỗi lần tắm xong Văn Bình đều nhắm mắt tận hưởng cái thú thần tiên của mạch máu đập mạnh. Không gì thần tiên bằng tắm cả nóng lẫn lạnh sau nửa đêm, tứ bề chìm trong im lặng, ngoại trừ tiếng nước ào ào từ hoa sen đổ xuống.
Chàng vừa đẩy cửa bước ra thì chạm nhỡn tuyến đắm đuối của Mộng Kiều. Nàng từ vũ trường về hồi 2 giờ sáng. Đêm đêm, vào giờ này, nàng thường tỉnh như sáo sậu và vui như chim vành khuyên ríu rít trong nắng mai hồng.
Vốn khó tính trong việc lựa chọn sắc đẹp, Văn Bình cũng phải tấm tắc ngợi khen Mộng Kiều. Vẻ đẹp của nàng không làm người ta ngây ngất đến rức đầu như ngửi nước hoa nguyên chất. Với bộ ngực nẩy nở, khuôn mặt đều đặn, dáng đi uyển chuyển, Mộng Kiều đã gây cho đàn ông cái cảm giác thèm thuồng của khách lữ hành mỏi mệt dưới trời nóng thiêu đốt được ngắm trái lê mọng nước, vừa lấy khỏi tủ lạnh.
Thật thế, không phải ngoa nếu ví nàng Kiều với trái lê nõn nà và căng phồng chất ngọt, đụng vào mát rợi vì đã được ướp lạnh đầy đủ. Nàng không phải là vợ Văn Bình, cũng không phải vị hôn thê hoặc tình nhân. Mỗi khi được nghỉ xả hơi giữa hai điệp vụ hiểm nghèo, chàng thường ghé phòng riêng của nàng, và nàng cũng yêu chàng không cần suy tính. Sau một vài giờ, có khi một vài đêm, Văn Bình lại từ giã Mộng Kiều, lao đầu vào công tác, đùa rỡn với Tử thần.
Mầu da trắng muốt của Mộng Kiều nổi bật trên nền nhung đỏ. Nàng nằm dài trên đi văng, tóc lòa xòa trên đôi vai đầy dặn, bụng thon nhỏ, mắt hoan hỉ hướng về phía chàng.
Văn Bình quỳ xuống hôn lấy hôn để vào nền ngực nõn nà của nàng. Mộng Kiều gạt tay chàng sang bên, giọng nũng nịu:
- Thong thả đã anh.
Chàng đã hiểu rõ thói quen của Mộng Kiều. Nàng chỉ thích được mơn trớn khi trời gần sáng, và sau đó, nàng sẽ ngủ vùi đến trưa.
Chai huýt-ky trên bàn mới khui xong. Chàng rót đầy hai ly, thả vào cục đá vuông, đoạn bưng một ly tận miệng nàng. Mộng Kiều uống cạn một hơi. Giống chàng, Mộng Kiều uống rượu không bao giờ biết say và tận hưởng hạnh phúc không bao giờ biết mệt.
Cánh mũi của nàng nở phập phồng. Ngực nàng lên xuống theo nhịp thở vội vã. Bàn tay Mộng Kiều quàng cổ chàng. Chàng vụt hiểu. Chàng ôm gọn Mộng Kiều vào hai tay, chân chàng đạp nút điện. Ngọn đèn đêm duy nhất trong phòng tắt phụt. Môi nàng gắn chặt môi chàng.
Giây phút quên đời đã đến.
Bỗng nhiên, chuông reo inh ỏi ngoài cửa. Bình tĩnh đến đâu cũng phải sốt ruột khi nghe tiếng chuông réo giữa đêm khuya thanh vắng, phương chi nó lại reng reng đổ hồi, reng reng một cách tàn bạo làm Văn Bình đinh tai nhức óc. Chàng buông thả Mộng Kiều,trong sự miễn cưỡng và vặn đèn. Nàng thở dài nhổm dậy khoác nhanh áo ki-mô-nô bằng gấm ngũ sắc.
Văn Bình lên tiếng, vẻ bực bội hiện ra trong giọng nói:
- Ai đó?
Một chuỗi cười nửa chế riễu, nửa đắc thắng đáp lại. Văn Bình biết là Lê Diệp. Cửa mở hé, Lê Diệp xồng xộc bước vào như xe tăng. Câu nói đầu tiên của chàng là:
- Tôi đến giờ này phá rối cuộc vui của anh chị, xin anh chị tha lỗi.
Đoạn quay sang Văn Bình:
- Anh bị thua cuộc. Năm ngàn đồng,biết không?
Cách đây mấy hôm, khi ông Hoàng xuống tầu ngầm, dặn Văn Bình ở nhà sửa soạn thì Văn Bình đánh cuộc với Lê Diệp năm ngàn đồng là ông Hoàng sẽ đánh điện về ban ngày, hoặc chậm lắm là trước nửa đêm. Sở dĩ chàng tin như vậy vì ông Hoàng biết chàng hay đi chơi đêm khó tìm.
Điều Văn Bình không biết là ngày cũng như đêm chàng được toán nhân viên đặc biệt của Sở theo dõi. Chàng đã làm nhiều việc kinh thiên, động địa ở ngoại quốc, phá vỡ hàng chục tổ chức và mưu kế của địch, thế tất địch phải tìm cách hạ thủ chàng. Nên ông Hoàng cho người bám chàng từng bước cũng vì thế. Và cũng nhờ hệ thống theo dõi chặt chẽ này Lê Diệp phăng ra đêm nay Văn Bình hú hí với Mộng Kiều.
Văn Bình bị thua cuộc. Mất năm ngàn đồng đối với chàng không sao, nhưng mất Mộng Kiều thật tiếc; dầu chỉ tạm mất một đêm. Đáng tiếc hơn nữa, là chàng mới tắm xong, cần được nghỉ ngơi, ngọn đèn trong phòng vừa tắt, hai người mới bắt đầu dệt mộng.
Miệng câm như hến, Văn Bình nhét cà-vạt vào cổ sơ-mi ni-lông mầu trắng. Mộng Kiều thu hình rầu rĩ trong ghế sa-lông. Nàng không hỏi Văn Bình đi đâu, vì không phải là lần đầu chàng bị phá rầy như thế. Mặc xong quần áo, Văn Bình hôn nhẹ lên trán nàng:
- Chào em, anh phải đi đây.
Mộng Kiều thỏ thẻ:
- Gần sáng rồi. Anh không cố ở nán đến sáng được ư?
Lê Diệp xen vào:
- Thưa chị, anh ấy phải đi ngay, kẻo trễ máy bay.
Mộng Kiều ngước đội mắt đen láy:
- Làm gì có máy bay vào giờ này. Đừng giấu đầu hở đuôi nữa. Vả lại em cũng chẳng hỏi vặn làm gì. Nhưng lần này thì hết, thật hết. Nội ngày nay em sẽ dọn nhà. Em không thể chịu được cảnh sống khổ sở bấp bênh như thế này mãi.
Văn Bình ôm nàng:
- Em giận anh phải không?
Mộng Kiều sụt sùi:
- Nói là giận thì không đúng. Em cảm thấy không nên sống gần anh nữa. Các anh giấu em, nhưng dầu sao em cũng có trí thông minh. Em không nói ra, song em biết. Từ phút này, giữa chúng mình thế là đoạn tuyệt.
Nàng nằm úp mặt xuống đi-văng khóc rưng rức. Văn Bình thấy lòng se lại. Chàng chưa yêu Mộng Kiều đến độ điên cuồng, và tự tử vì nàng. Tuy nhiên chàng khó thể tiếp tục dửng dưng trước sự quyến luyến và nhớ thương thành thật của nàng.
Lê Diệp mở cửa ra trước. Văn Bình theo sau khép cửa lại nhè nhẹ. Vẻ mặt lầm lì, chàng xuống thang. Ánh sáng xanh xanh quen thuộc của ngọn đèn nê-ông lọt qua khe cửa chiếu trên nền cầu thang Nhiều đêm, về với Mộng Kiều, chàng vẫn nhìn thấy vệt sáng ấm cúng và thân mật này.
Chàng không tin Mộng Kiều dứt tình với chàng. Sài gòn tuy rộng, nhưng dưới con mắt thấu quang của ông Hoàng, không chi tiết nào sẽ bị bỏ sót. Nàng dọn nhà đi đâu, chàng cũng tìm ra. Và chàng đã có cách làm cho nàng hết giận.
Nhưng đêm nay, với cuộc vui bị phá hỏng đúng lúc nó sắp bắt đầu, Văn Bình chán nản lạ thường. Trong một phút đồng hồ uất hận, chàng muốn ném lên bàn giấy ông Hoàng gần Tân sơn nhất lá đơn xin nghỉ việc. Lăn lộn mãi rồi, chàng bỗng thèm cuộc đời êm ả và đều đặn, như kim đồng hồ, đêm nào cũng có quyền được khóa chặt cửa phòng không sợ bị ai bấm chuông, lôi đi bất thình lình. Thấy bạn ngồi thừ, Lê Diệp hỏi:
- Tôi làm anh phật ý phải không?
Văn Bình gắt:
- Hừ, lại đạo đức giả! Tôi dư biết anh rình rập cơ hội phá tôi cho bõ ghét.
- Tôi không chối cãi điều đó, Nhưng anh ạ, Nguyên Hương dầu sao cũng đã ốm gầy, ốm mòn vì anh.
- Nàng hơi vô lý. Làm cái nghề nguy hiểm như bọn mình thì lập gia đình sao được?
- Đã biết thế, tại sao anh còn muốn xây tổ ấm với Mộng Kiều. Từ ít lâu nay anh la cà thâu đêm với nàng ở đường Võ Tánh. Nàng có con thì khổ...
Nghe bạn nói, Văn Bình nhắm nghiền mắt. Chàng không muốn mở mắt để phải nhìn thấy thực tại, vì nó phũ phàng quá. Chàng vốn là người luôn luôn trẻ, trẻ hoài, trẻ mãi, đi đến đâu cũng là thỏi đá nam châm thu hút đàn bà đẹp đến đấy. Trong đời hồ hải, chàng đã chinh phục được rất nhiều giai nhân, Mộng Kiều, Nguyên Hương, Katy, Thu Thu, Thúy Liễu, Rôsita...ấy là mới kể những tên dễ nhớ.
Và giai nhân nào cũng hy vọng được làm vợ chàng. Có số đào hoa rất sướng, nhưng cũng lại rất khổ, bẳng chứng là chàng không dám yêu ai quá đằm thắm, sợ làm phật lòng người khác.
Chiếc DS 19 vòng ra đường Công Lý. Văn Bình hỏi:
- Đi ngay, à anh?
- Phải, đi ngay. Chắc Nguyên Hương đã có mặt trên sân bay.
Nguyên Hương là con gái nuôi của ông tổng giám dốc. Hễ chàng đáp máy bay, thì bất cứ giờ nào, ngày cũng như đêm, mưa cũng như nắng, nàng đều túc trực ở sân bay, đợi vẫy mù-soa từ biệt. Lần nào, chàng cũng đương đầu với thần Chết, và lần nào Nguyên Hương cũng chắp tay cầu nguyện cho chàng. Chàng trở về lành lặn, không biết vì chàng là điệp viên đại tài luôn luôn gặp hên, hay vì Nguyên Hương tâm thành cầu nguyện cho chàng nữa.
Mỗi lần nghĩ đến Nguyên Hương, chàng lại cảm thấy rắn rỏi hơn lên. Vì qua Nguyên Hương, chàng nhớ lại ông Hoàng, đã đến tuổi gần đất xa trời, lẽ ra phải nghỉ ngơi, lại tình nguyện vùi đầu vào đống hồ sơ, hoặc lênh đênh trên biển khơi, chờ điệp viên từ đất địch tới. Văn Bình còn lưu luyến cuộc đời bạc bẽo này là vì ông Hoàng. Chàng trút ra tiếng thở dài.
Lê Diệp lên tiếng:
- Đêm nay anh thở dài hơi nhiều.
Văn Bình đáp:
- Tôi chẳng hiểu tại sao nữa. Sáng mai, nếu tiện, phiền anh quay về Võ Tánh nói thật với Mộng Kiều. Anh cứ cho nàng biết hoạt động nghề nghiệp của tôi.
- Sợ lộ bí mật...
- Trước kia tôi cũng nghĩ thế. Tôi quen thân nàng từ lâu mà chưa bao giờ nói thật với nàng. Giữ bí mật rất đúng; song trong trường hợp này, tôi thấy nó tàn nhẫn quá. Dường như nàng tin tưởng một ngày gần đây chúng tôi sẽ làm lễ thành hôn.
- Thật ư?
Thật trăm phần trăm. Phiền anh thuyết phục nàng đừng chờ đợi tôi nữa. Tôi chỉ có thể yêu nàng như đã yêu hàng chục bạn gái khác. Như vậy, không phải tôi là gã Sở Khanh, vì công tác bắt buộc. Đã chọn nghề gián điệp, không thể bận bịu tình yêu và gia đình. Vả lại, như anh đã hiểu tôi không bỏ được ông Hoàng.
Cả hai đều lặng thinh. Văn Bình và Lê Diệp là đôi bạn chí thân và là điệp viên thượng thặng của Sở Mật Vụ dưới quyền của ông Hoàng. Trớ trêu định mạng đã gắn nối hai người mặc dầu tính nết mỗi người một khác. Nếu Văn Bình mê gái thì Lê Diệp sống như thầy tu, đối diện hoa hậu thế giới khỏa thân chàng vẫn dửng dưng như không. Lê Diệp rất ghét thuốc lá Salem, cũng như không bao giờ uống rượu huýt-ky như Văn Bình.
Vậy mà hai người lại quấn quít nhau hơn anh em ruột thịt. Phần nào cũng vì họ mến phục nhau. Tài ném dao của Lê Diệp có thể được coi là có một không hai trên thế giới. Nhưng phần khác vì họ đã hoạt động nhiều năm bên nhau, mặt nhìn mặt Tử Thần. Tấm gương tận tụy của ông Hoàng cũng là chất keo làm họ dính chặt nhau. Nhiều lần Văn Bình chán ngấy sự giết chóc và sự gò bó toan từ chức, nhưng lần nào cũng vậy sắp sửa nộp đơn, chàng lại nghĩ đến ông Hoàng, đến bổn phận giúp đỡ một ông già không vợ, không con, không tài sản riêng làm việc không kể giờ giấc, ăn uống lại phải kiêng khem vì mắc bệnh dạ dầy.
Lê Diệp phóng vun vút trên con đường vắng tanh dẫn đến trường bay. Chàng lái xe vào một lối riêng, qua giãy nhà rộng lợp tôn, cách phi cảng một quãng xa. Dưới ánh sáng mờ mờ, Văn Bình nhận ra bóng dáng lùi lũi đen sì của chiếc trực thăng Sikorsky.
Văn Bình nhảy thót xuống trước.
Nguyên Hương chờ sẵn bên dưới. Nàng mặc y phục đen, may sát người làm tôn giá trị đường cong quí phái của nàng. Nguyên Hương tháo găng, chìa tay cho chàng bắt, kèm theo lời chúc:
- Anh đi mạnh khỏe nhé.
Hồi nãy là Mộng Kiều, giờ thì Nguyên Hương: Chàng kéo nàng lại gần, hôn nhẹ lên mái tóc dài, thơm thơm của nàng. Nguyên Hương đứng im, nép người vào ngực chàng.
Nguyên Hương đã tiễn chàng nhiều lần như thế. Và gần như là định lệ không bao giờ thay đổi, chàng đều lên máy bay ban đêm, lúc những con gà trống chập chờn quanh phi trường bắt đầu rúc lên tiếng gáy lần thứ nhất. Chuyến nào, nàng cũng chờ chàng kéo sát mình, hôn thân mật và trìu mến như người chồng lên mái tóc mềm mại.
Văn Bình thừa biết khóe mắt Nguyên Hương long lanh giọt lệ.
Nàng hỏi giọng ấm áp nhưng buồn:
- Anh lạnh ư?
Bất giác Văn Bình lạnh người. Bàn tay chàng đang ôm vai Nguyên Hương bỗng run nhẹ.
Văn Bình nựng cằm nàng:
- Không.
- Không, sao tay anh lại run?
- Không, em lầm.
Lời nói dối quanh của Văn Bình làm Nguyên Hương cảm động. Nàng biết Văn Bình nôn nao vì nàng. Như bị một mãnh lực vô hình thúc đẩy, nàng ngả mình lần nữa vào vòng tay rắn chắc của chàng. Văn Bình cúi xuống âu yếm hôn thật dài vào đôi môi chín mọng. Đến lượt Nguyên Hương run bắn lên, như bị sốt rét.
Lê Diệp nhắc nhở:
- Đến giờ rồi, Văn Bình...
Cửa trực thăng mở rộng. Văn Bình bịn rịn trèo lên. Cánh quạt trên đầu quay vù vù như bão.
Phi cơ từ từ rời mặt dất. Khi ấy Văn Bình mới kịp quan sát các bạn đồng hành. Trên trực thăng ngoài phi hành đoàn, chỉ có hai hành khách: một đàn ông, một đàn bà.
Cả hai mỉm cười chào chàng. Người đàn ông trạc bốn mươi, nửa mặt trên khuất sau đôi kính đen to tướng gọng đồi mồi, da dẻ sần sùi, mũi miệng thô tháp. Đêm tối mà đeo kính đen, hẳn y mang tật ở mắt, muốn giấu không cho người khác biết. Thiếu phụ thì xanh mét, một vẻ xanh mét dễ thương, mái tóc dài mơn man vầng trán bướng bỉnh và tròng mắt đen láy. Nàng trạc 25 tuổi, thân thể ở độ nẩy nở nhất của nữ phái.
Đối với người lạ, thì 2 hành khách bất thường này không gây ra ý nghĩ đặc biệt nào. Vì bề ngoài họ cũng giống như hàng ngàn hành khách khác, thường đáp máy bay ban đêm. Nhưng trước mắt Văn Bình, họ lại khác hẳn: họ là đồng nghiệp của chàng. Họ lại có những độc đáo khiến chàng không quên được: họ mang khuôn mặt giả.
Trước ngày lên đường một thời gian, họ được săn sóc bằng phẫu thuật Paraffine. Pa-ráp-fin là chất dùng làm nến, và cũng được dùng rất thông thường trong nghề gián điệp mỗi khi cần thay đổi bộ mặt. Chích Pa-ráp-fin dưới da, với bàn tay khéo léo của y sĩ giải phẫu thẩm mỹ có thể thay đổi dễ dàng khuôn mặt điệp viên.
Hai đồng nghiệp của chàng được tiêm Pa-ráp-fin dưới má và cằm. Ở ngoài đời, người đàn ông không lấy gì làm xấu xí, trái lại, còn đẹp trai nữa là khác; thế mà dưới bàn tay của y sĩ giải phẫu, và tác động của Pa-ráp-fin, hắn đã trở thành thô lỗ và ngổ ngáo. Tên thật hắn là gì, Văn Bình không biết, và hắn cũng không biết tên Văn Bình.
Văn Bình được lệnh cùng đi với hắn đến tọa dộ Q trên mặt biển Thái Bình. Và ông Hoàng chỉ dặn chàng có thế. Trong nghề điệp báo, người ta chỉ được biết và nên biết những điều tối thiểu cần thiết cho công việc. Mọi chi tiết không cần thiết đều bị lọc bỏ.
Chỉ thị của ông Hoàng, Văn Bình còn nhớ như bài học thuộc lòng của cậu học sinh tiểu học. Trên suốt cuộc hành trình từ Sài gòn tới tọa độ Q, ba người không được phép trò truyện tâm tình mặc dầu chàng đã được biết tên, và tung tích thiếu phụ.
Nàng là người Việt lai Trung hoa, song mang tên Pháp: Y-von. Sở dĩ có tình trạng quái lạ này, vì mẹ nàng sinh sống bằng nghề "nước chảy hoa trôi", nghề có những cái tên bóng bẩy và sang trọng. Tình cờ may mắn đưa Y-von vào hàng ngũ cộng sự viên của ông Hoàng. Và nhờ một sự tình cờ may mắn khác, Y-von gặp điệp viên Văn Bình Z.28.
Câu chuyện xảy ra một đêm mưa to, gió lớn.
Đêm mưa như trút nước ấy, Văn Bình được triệu hỏa tốc tới văn phòng bí mật của ông Hoàng.
Như thường lệ, chàng nán lại 5, 10 phút trước bàn máy chữ của Nguyên Hương, tìm cách chọc tức hoặc mơn trớn nàng. Như thường lệ, Nguyên Hương ngúng nguẩy, hờn giận ghen tuông bóng gió một lát, trước khi hòa lại với chàng. Nhưng đêm ấy, nàng mang vẻ mặt nghiêm trọng khác thường. Nàng tránh những ngón tay vuốt ve của Văn Bình nên chỉ hai phút sau, chàng đã ngồi trong cái ghế bọc da đồ sộ đối diện ông Hoàng.
Ông Hoàng hỏi đột ngột:
- Cảm tưởng anh ra sao, mỗi khi được giải phẫu thay đổi bộ mặt giả làm người khác?
Văn Bình giẫy nẩy:
- Giải phẫu nữa à ông? Thôi, tôi xin chịu. Tôi khổ sở quá rồi. Ai lại khi không chẳng bệnh tật đau đớn gì mà phải vào bệnh xá, nằm mọp từ một đến ba tháng.
Ông Hoàng mỉm cười:
- Không, lần này tôi không làm khổ anh nữa đâu.
Văn Bình thở dài khoan khoái:
- May quá. Tôi cứ tưởng..
Ông Hoàng đã biết tật xấu của chàng điệp viên bất kham nhưng lỗi lạc. Chàng vốn kỵ giải phẫu thẩm mỹ vì mỗi lần như thế, chàng phải xa lánh người đẹp hàng tháng trời giòng dã.
Ông Hoàng dí tận mũi chàng một tấm ảnh lớn.
Chân dung một thiếu phụ có bộ tóc dài, đôi mắt rộng và cái miệng mời mọc. Văn Bình khen ngợi:
- Thưa ông, nàng đẹp quá. Nếu tôi không lầm nàng là người Trung hoa.
Ông Hoàng gật gù:
- Anh nói đúng. Nàng sinh trưởng ở Hồng Kông, tên là Nancy. Nàng chuyên nghề biểu diễn trò lạ trong các hộp đêm. Nancy đến Sài gòn hai tuần trước, trong thời gian anh còn hoạt động tại Nhật 1.
Văn Bình nóng ruột:
- Nancy vừa được kết nạp vào tổ chức?
Ông Hoàng lắc đầu:
- Nàng làm cho ta đã từ lâu. Nhưng điều đáng buồn là ít lâu sau nàng đã bỏ ta để sang R.U.
- Ông muốn tôi thủ tiêu Nancy ư? Nếu thế thì tôi xin phép được từ chối. Tôi không thích hạ sát đàn bà đẹp đẽ và yếu ớt, cho dẫu họ là tay sai nguy hiểm của địch.
- Không, tôi không yêu cầu anh giết Nancy. Tôi chỉ nhờ anh tìm kiếm một thiếu phụ ở Sài gòn có khuôn mặt hao hao như nàng. Tìm kiếm để làm gì, hẳn anh đã đoán biết.
Thấy Văn Bình lúng túng, ông Hoàng cả cười:
- Thật ra, tôi đã tính sẵn cho anh. Tôi cần anh bảo vệ nàng. Nàng là Y-von. Nàng phục vụ cho Sở từ hai năm nay. Chồng nàng thiệt mạng vì chiến cuộc, hiện nàng sống với một bé gái lên 5 và bà mẹ gìà. Thiết tưởng tôi cần nói rõ hơn nữa. Cách đây 2 tháng, nàng đã vào bệnh viện Đồn Đất để giải phẫu....
- Thưa...?
- Không phải giải phẫu sắc đẹp đâu. Nàng mắc bệnh ung thư. Phải, ung thư ruột. Y sĩ đã thử nghiệm khúc ruột cắt, và kết luận là bịnh ung thư của nàng thuộc loại cấp tính và nặng, không tài nào chữa khỏi, dầu nàng xuất ngoại điều trị bằng tia phóng xạ cô-ban hiện được coi là phương tiện trị liệu tối tân nhất.
Nàng vừa chẵn 25 tuổi. Bằng tuổi với Nancy. Mắt, miệng và tóc nàng cũng giống với Nancy. Duy khác thân hình, và lối đi đứng nhưng cũng chẳng sao, chịu tập tành kiên nhẫn một thời gian là xong.
Văn Bình sửng sốt:
- Thưa ông... ông định dùng một thiếu phụ bị ung thư ruột trầm trọng, sắp chết, để hoàn thành một công tác điệp báo, tôi sợ rằng...
Ông Hoàng vẫn không thay đổi nét mặt:
- Đây không phải là lúc tình cảm vụn. Tôi ôm ấp kế hoạch này đã lâu, và giờ là lúc có thể thực hiện. Nếu nàng chỉ giống Nancy thì có lẽ tôi không muốn nàng thay thế Nancy. Vì đây là một điệp vụ nguy hiểm, dữ nhiều lành ít. Đúng hơn, đây là một công tác tương tự với công tác của Phi công cảm tử Thần Phong Nhật bản, trong Thời Đại chiến thứ hai tại Thái Bình Dương. Nghĩa là người ra đi khó có hy vọng trở về.
- Vâng, tôi bắt đầu hiểu.
- Theo ước định của y sĩ chuyên khoa, Y-von sẽ từ trần, trong vòng từ sáu tháng đến một năm. Tuy nhiên, nàng chỉ suy yếu hẳn trong những tuần lễ cuối cùng. Ít ra, Y-von còn đủ sức khỏe và trí tuệ minh mẫn được ba, bốn tháng. Thời gian này vừa đủ để nàng giúp đỡ ta một cách đắc lực.
Là cộng sự viên lâu năm của ông Hoàng, Văn Bình đã quen với những mưu thần, chước quỷ của nghề Mật Vụ. Nhưng đây là lần thứ nhất chàng nghe nói đến kế hoạch xử dụng một thiếu phụ sắp chết vì bệnh ung thư vào một điệp vụ tối hệ.
Chàng chưa kịp hỏi thêm, ông Hoàng đã tiếp:
- Anh có thể bắt tay làm ngay từ bây giờ. Anh có bổn phận đến nhà nàng lựa lời thuyết phục nàng ưng thuận.
Văn Bình lên tiếng:
- Thưa ông...
Ông Hoàng gạt ngang:
- Tôi đã thông cảm thắc mắc của anh. Anh đừng nêu ra nữa. Tôi chỉ muốn nhắc cho anh một điều căn bản: ấy là anh cũng như anh chị em khác trong Sở có quyền từ chối khi được giao việc. Nếu tính mạng bị đe dọa. Về phần tôi, tôi nghĩ ngoài anh ra không ai có thể làm nổi, vậy anh nghĩ sao?
Văn Bình không còn cách nào khác ngoài cách gật đầu. Ông tổng giám đốc chuyển đề tài:
- Tôi muốn thảo luận với anh về một nguyên tắc nghề nghiệp. Nhân viên gián điệp phải có thái độ như thế nào trong trường hợp sa vào tay địch?
Văn Bình đáp không suy nghĩ:
- Trong trường hợp này, không được tiết lộ điều gì có lợi cho địch. Nhưng theo thiển ý các cơ quan gián điệp trên thế giới đã trưởng thành đến trình độ có thể ngăn cản kẻ bị bắt che giấu sự thật. Tra tấn khoa học, hóa chất lũng đoạn thần kinh, chỉ riêng 2 phương pháp thông thường ấy đã quá đủ, chưa cần nói đến khoa mổ óc.
Vì vậy, nếu chẳng may sa vào tay địch thì người gián điệp đừng hòng ngậm miệng, kháng cự cho đến phút cuối cùng. Lối thoát an toàn nhất là tự sát.
- Phải, tự sát là ổn nhất. Tôi nghĩ điệp viên nào cũng có can đảm nuốt viên xi-a-nuya khi cần. Tuy nhiên nếu không kịp, hoặc nếu không có điều kiện tự sát thì làm sao?
- Việc này khó nói quá!
- Giả thử người điệp viên được lệnh bám lấy sự sống...
- Thưa ông, không ai có thể chịu đựng nổi, ngay cả tôi nữa cũng...
- Công tác sắp giao cho Y-von và anh quan trọng là vậy. Quan trọng ở chỗ sau khi bị bắt sẽ không được tìm cách tự sát, sẽ cứ phải sống mãi, sống để chịu đựng sự tra tấn dã man của địch.
Văn Bình khô ran cả cuống họng. Chàng lắc đầu ngao ngán:
- Thưa ông, tôi thì không sao, nhưng bệnh hoạn yếu đuối như Y-von thì chỉ cần vài cái tát tai đau điếng là phải cung khai.
Ông Hoàng nhấn rõ từng chữ:
- Không, tôi không muốn anh bị bắt. Người bị địch bắt sẽ là Y-von. Tuy nhiên, cũng có thể Y-von không bị bắt. Kế hoạch của tôi là nếu bị bắt Y-von sẽ có thể chịu đựng được mọi cuộc tra tấn. Chịu đựng không khó lắm đâu vì Y-von sẽ đóng vai cô gái nuốt lửa Nancy. Nancy không biết đau, khi lửa đốt cháy cổ họng, hoặc khi đóng đinh vào mũi. Y-von cũng như thế. Nàng phải ngồi trên thùng sắt dẫn điện mà không sợ giật. Nàng phải đâm dao vào thịt không biết đau.
- Thưa, Nancy là trường hợp đặc biệt. Nàng đã mất hết cảm giác. Còn Y-von...?
- Vì sao Nancy mất hết cảm giác? Vì một tai nạn xe hơi. Tai nạn này làm nàng bị thương ở đầu. Trung khu điều khiển những cảm giác của nàng bị tê liệt hoàn toàn. Tôi nghĩ rằng các y sĩ của Sở có thể tạo cho Y-von một tình trạng tương tự.
Nói cho đúng, tôi không tin Y-von sẽ bị địch tra tẩn. Chắc chắn địch sẽ lầm nàng là Nancy. Nàng cần trải qua một cuộc mổ óc là để đề phòng trường hợp địch nghi ngờ. Đặt vào địa vị của họ, nếu họ nghi ngờ họ chỉ cần mang Y-von ra tra tấn. Nếu đúng nàng là cô gái nuốt lửa thì tra tấn không gây ra đau đớn gì hết. Nhược
bằng...
- Thưa ông, tôi hiểu...
Ngay hôm sau, chàng gặp Y-von...
Y-von bằng xương bằng thịt. Đối diện với chàng, nàng mặc cái áo đầm hở ức, kiểu mới bó sát bộ ngực căng phồng và khiêu khích.. Tuy bị bệnh ung thư, nàng vẫn đẹp, vẫn cường tráng, như mọi thiếu nữ 25 tuổi khác tràn trề sinh lực. Mắc bệnh nan y này thì chỉ trông cậy vào phép lạ nhiệm mầu. Sự nhiệm mầu ấy có đến với nàng không. Văn Bình đoán là không. Chàng cảm thấy nàng chết rất uổng, vì ít ra trên cõi đất này đã có hàng vạn người đàn ông chắt lưỡi khen ngợi nhan sắc và thân hình cân đối của nàng, vả lại còn bao nhiêu kẻ độc ác khác đáng bị ghi vào sổ Chết trước nàng nữa.
Nhìn nàng, Văn Bình chứa chan yêu thương và cảm động. Thay mặt ông Hoàng, chàng đã nói hết với nàng. Nàng biết rõ chuyến đi này chứa đầy nguy hiểm, hầu nắm chắc cái chết trong tay. Mặt khác, nàng cũng không còn lạ gì căn bệnh của nàng. Nàng đã bình tĩnh yêu cầu bác sĩ trình bày sự thật để nàng lo liệu việc nhà. Bệnh ung thư bất trị cũng như bản án tử hình sắp sửa được thi hành. Tuy nhiên, Y-von chỉ tái mặt một lát, rồi nàng lại thản nhiên như thể không có chuyện gì quan trọng xảy ra.
Y-von vốn giàu nghị lực và chai đá với giông tố ở đời. Lìa trần giữa tuổi thanh xuân là điều bất hạn, nhưng nàng sẽ can đẩm chống chọi với thần Chết cho đến phút cuối cùng; nàng chỉ lo hạnh phúc của đứa con năm tuổi và chuỗi ngày còn lại của mẹ nàng.
Ông Hoàng đã hứa cấp dưỡng cho gia đình nàng và đích thân chăm nom con nàng ăn học đến nơi đến chốn...
° ° °
Trực thăng đã bay ra biển từ nãy. Trời gần sáng. Chân trời đông hé rạng một mầu sữa loãng. Bất giác, Y-von đặt một bàn tay lên đùi Văn Bình. Chàng bóp nhẹ bàn tay mềm mại của nàng.
Lòng Y-von rộn ràng một xúc động lạ lùng. Nàng còn trẻ mà góa chồng từ lâu. Nếu tính năm mới đếm vừa hết ngón trong bàn tay. Đã 5 năm Y-von đi ngủ sớm với bé Hồng trên cái giường rộng thênh thang, với cái gối bông lớn kề bên, gối bông mà chồng nàng vẫn gối xưa kia.
Y-von rất yêu chồng. Tình yêu của nàng không đượm vẻ thơ ngây của cô gái đôi tám mới biết hôn lần dầu. Nàng đã nổi trôi, nàng yêu chồng vì thấy ở chàng là một điểm tựa cho đời nàng. Nàng yêu chồng vì nàng cần được yên. Chồng nàng mất đi, nàng đành lao đầu vào nghề vũ nữ. Nàng gặp hàng trăm người đàn ông khác nhau, mỗi người có một lối tán tỉnh riêng, hoặc bằng cái liếc đa tình, hoặc băng cái bóp-phơi đầy giấy bạc, nhưng nàng đều dửng dưng.
Cho đến ngày Văn Bình gặp nàng vì nhiệm vụ. Gặp nàng sau khi nàng rời bệnh viện Đồn Đất về với tin dữ: ung thư ruột. Văn Bình đưa ra đề nghị, nàng chấp thuận ngay không cần suy tính. Rồi nàng yêu Văn Bình. Nếu định mạng bắt nàng chết thì ước nguyện lý tưởng của nàng là được chết trong vòng tay của chàng.
Văn Bình hỏi nàng:
- Em mệt nhiều không?
Y-von đáp:
- Thưa anh, không.
Nàng nói dối. Nàng mang thêm chứng nhức đầu như búa bổ từ ngày được giải phẫu lần thứ nhì trong sở Mật Vụ. Lần đó nàng giải phẫu ở óc. Y-von nhớ rõ mồn một trước giờ được đánh thuốc mê, nàng trò truyện âu yếm và vui vẻ với Văn Bình, và nàng chỉ bằng lòng cho nữ điều dưỡng chụp mũ thuốc mê sau nụ hôn đằm thắm của chàng.
Trên bàn mổ, dưới ánh đèn sáng quắc, bên cạnh những người mặc toàn đồ trắng, đeo mặt nạ trắng, chỉ chừa con mắt, câm lì như thóc, Y-von không hề run sợ. Nàng miên man nghĩ đến khuôn mặt bụ sữa, và nhất là cái răng khểnh của bé Hồng. Nó đã ngủ say trên cái giường rộng với bà nó từ lâu.
Rồi Y-von thiếp đi. Tỉnh dậy, nàng thấy Văn Bình ngồi bên giường. Chàng cười ý nhị với nàng.
Nửa tháng sau, Y-von hoàn toàn bình phục. Duy nàng mất hết cảm giác. Máy khoan điện tử của nhà giải phẫu lành nghề đã khoét một khoảng trong óc nàng. Nàng không còn biết nóng, biết lạnh là gì nữa. Văn Bình đâm cây kim ngập bắp tay nàng mà nàng không hay biết. Tuy nhiên, lửa tình vẫn không chịu tắt trong lòng nàng. Dường như sau cuộc mổ óc, nàng lại khát khao tình yêu hơn bao giờ hết.
Trực thăng đột nhiên lạng sang bên. Y-von phải ôm lấy cánh tay Văn Bình để giữ thăng bằng. Hoa tiêu quay lại nói to:
- Gớm, gió to quá.
Trời đã sáng. Mặt biển gợn sóng nhấp nhô, như được dát một lớp vàng diệp óng ánh. Ba người lại ngồi im lặng. Lát sau, người hoa tiêu lại nói:
- Xin quý vị chuẩn bị. Sắp đến tọa độ Q...
Tọa độ Q. là một điểm bí mật trên địa đồ mà tiềm thủy đĩnh nguyên tử của ông Hoàng sẽ nổi lên đón ba người. Trực thăng dần dần xuống thấp. 15 phút sau, tầu ngầm rẽ sóng ngoi lên. Nhanh như chớp, ba người được thả bằng dây xuống boong tầu.
Cửa ca-bin chỉ huy mở ra. Ông Hoàng chờ Văn Bình bên ly cà phê đã nguội. Mặt ông có vẻ đăm chiêu hơn ngày thường, cái đĩa gạt tàn trước mặt đầy ắp mẩu xì gà Ha-van. Ông Hoàng hỏi Y-von:
- Bà vẫn thường chứ?
Nghe ông Hoàng hỏi, ai cũng tưởng đó là lời vấn an thường lệ giữa những người quen sống cuộc đời bằng phẳng. Y-von đáp:
- Cám ơn ông, tôi vẫn thường.
Ông Hoàng quay sang người đàn ông cục mịch cùng đi với Y-von trên trực thăng:
- Tàu đang quay về Mani. Bây giờ anh về phòng nghỉ cho lại sức, vì mai đây anh sẽ phải làm rất nhiều. Trong phòng anh, tôi đã để sẵn chỉ thị công tác. Anh đọc đi, đọc lại cho thuộc. Xong xuôi, nhớ đốt đi.
Gã đàn ông xấu xí theo hạm trưởng ra ngoài Sau đó, đến lượt Y-von, Ông Hoàng nói:
- Lát nữa bà ghé Mani. Từ phút này, bà trở thành Nancy, bà nhớ chứ?
- Thưa nhớ.
- Người đàn ông đang cùng đi là chồng bà. Xin lỗi, đó là chồng của Nancy. Theo kế hoạch đã định, Nancy đáp máy bay của hãng Hàng không PAL 2 đi Hồng Kông. Tôi đã giữ chỗ trước cho bà. Đúng hơn là Nancy đã giữ chỗ từ trước. Nancy lên đường một mình, người chồng ở lại Mani.
- Thưa, đến nơi tôi sẽ phải làm những gì?
- Bà yên tâm. Văn Bình sẽ tiếp xúc tại Hồng Kông và ra chỉ thị cho bà. Tôi tin Văn Bình sẽ giúp bà được nhiều.
Y-von ra ngoài, ông Hoàng kéo tấm màn bằng vải dầy ở cuối phòng sang bên. Văn Bình thấy một người đàn bà giống Y-von như hai giọt nước. Chàng buột miệng kêu lên:
- Nancy.
Ông Hoàng gật đầu:
- Đúng, cô ta là Nancy.
Nancy nằm dài trên cái giường sắt gắn chặt vào vách tàu ngầm. Mắt nàng nhắm nghiền. Tiếng ngáy nho nhỏ của nàng phả vào mũi Văn Bình mùi thơm da thịt lẫn mùi thơm nước hoa Origan quý phái.
Văn Bình nhìn ông Hoàng với vẻ kính phục. Thật ra chàng kính phục ông Hoàng từ lâu, vì trên trái đất này khó có thể tìm thấy một bộ óc điệp báo siêu việt đến thế. Điều làm chàng kính phục hơn nữa là ông chẳng quản tuổi tác bệnh hoạn, một mình xông pha hòn tên, mũi đạn, như thanh niên cường tráng.
Ông Hoàng đẩy chai huýt-ky đầy ắp lại phía chàng, và bảo chàng ngồi:
- Nửa đêm lên đường bị mất ngủ chắc anh bực mình lắm?
Văn Bình châm xong điếu Salem thơm mùi bạc hà, ông Hoàng mới nhập đề:
- Công việc lần này của anh liên quan đến hỏa tiễn Pô-la-rít và nỗ lực ngăn chặn âm mưu của R.U. Sô-viết.
Văn Bình ngẩng đầu:
- Thưa ông, Liên sô vừa hoàn thành một hỏa tiễn tương tự, cần gì R.U. phải nhọc công đánh cắp tài liệu Pô-la-rít của Mỹ.
Ông Hoàng xua tay:
- Đành rằng Liên-sô đã chế tạo được nhiều võ khí kinh khủng, hỏa tiễn Pô-la-rít chở đầu đạn nguyên tử vẫn được coi là một trong những võ khí tấn công tối tân và lợi hại nhất. Như anh đã biết trong trường hợp đại chiến xảy ra, Nga-sô có thể phóng hàng trăm hỏa tiễn sang Mỹ, và phá hủy các giàn phóng hỏa tiễn của Mỹ, tọa lạc tại những vị trí cố định.
Các căn cứ hỏa tiễn này được thiết lập ngầm dưới đất, đúc bê-tông kiên cố, nhưng kiên cố đến đâu cũng khó chống lại siêu bom từ 50 mê-ga-tôn, trở lên. Cho nên Mỹ đã áp dụng một chiến thuật phòng vệ khôn ngoan với những giàn hỏa tiễn di động thường trực.
Ngày cũng như đêm, nhiều đoàn tàu hỏa chạy không ngừng trên đất Mỹ, mỗi tàu là một căn cứ phóng hỏa tiễn lưu động. Mỗi lúc, vị trí đoàn tầu một khác, Liên-sô không thể khám phá ra. Mặt khác, lại có hàng trăm pháo đài bay B-52 hạng nặng bay thường trực trên không phận, chở bom và hỏa tiễn nguyên tử khi cần sẽ tiến hành các phi vụ oanh lạc trên đất Nga.
Tuy nhiên, các giàn hỏa tiễn giấu dưới hầm hoặc di dộng thường trực bằng tàu hỏa trên bộ vẫn chưa đạt được mức bất khả xâm phạm. Oanh tạc cơ chiến lược B-52 lại quá cồng kềnh dễ bị địch tìm ra bằng radar và bắn hạ bằng tên đạn địa không chính xác.
Tàu ngầm nguyên tử trang bị Pôlarit đã được chế tạo ra để giải quyết sự bế tắc ấy. Từ đáy biển phóng lên, một Pôlarít có thể vượt xa 3.500 cây số 3 rớt xuống mục phiêu chính xác đến 90 phần trăm và mang theo một sức công phá ghê gớm, tương đương với tất cả những chất nổ đã được thả xuống Đức quốc và Nhật bản trong thế chiến thứ hai.
Phần lớn địa cầu là biển, biển rộng bao la, tàu ngầm lại lặn sâu, không ngoi lên và luôn luôn thay đổi vị trí, những yếu tố này đã biến hạm đội tiềm thủy đĩnh Pôlarít thành một lực lượng tấn công kinh khủng và lợi hại nhất.
Đứng trước hiểm họa Pôlarit, các nhà lãnh đạo Sô-viết ra lệnh cho R.U. huy động toàn thể phương tiện dưới tay để thu thập với bất cứ giá nào mọi tài liệu, tin tức liên hệ đến đoàn tàu ngầm nguyên tử Pôlarít đang lởn vởn trên ngũ đại dương, đặc biệt là trên Thái bình dương.
Riêng hệ thống do thám R.U. ven biển Thái bình dương đã lập được một màng lưới đắc lực chạy theo hình vòng cung từ đảo Guam, đảo Uếch-kờ (Wake), Hạ uy di, qua Đông Kinh, Đài Bắc, Hán thành, Hồng Kông, Mani, Tân gia ba và Sài gòn.
Ngừng một phút châm xì gà, ông Hoàng nói:
- Muốn đài thọ một màng lưới to lớn như vậy, địch phải tốn rất nhiều tiền, hang năm từ năm đến mười triệu đô-la. Theo ước tính, số nhân viên mà địch đặt rải rác ở mỗi nơi đã lên tới 300 người.
Số người này là hiểm họa thường trực đối với ta và muốn tồn tại ta phải tiêu diệt họ.
Chỉ Nancy nằm thiêm thiếp, ông Hoàng nói thêm:
- Cũng may là ta phăng ra được đầu mối. Đó là nhờ Nancy. Nancy vô tình lạy ông tôi ở bụi này. Nàng bỏ chúng ta làm việc cho R.U. Sô-viết được 5 năm. Sự phản bội của nàng không do tiền bạc, đành rằng nàng nghèo nhưng với tiền lương nghệ sĩ và số tiền hàng tháng của Sở nàng không đến nỗi thiếu thốn cho lắm.
Nguyên nhân khiến nàng đổi trắng thay đen là ái tình. Trung ương phải sang Hồng kông một số điệp viên trẻ tuổi và đẹp trai. Nancy sinh lòng yêu một người trong bọn. Sau đó, họ lấy nhau. Nancy được về Nga, và ở đó nàng được chồng bảo lãnh theo học công tác phản gián tại trường Kuchinô. Chồng nàng bị chết — không rõ chết vì bệnh hay vì một lý do nào khác — Nancy được R.U. phái trở lại Hồng Kông. Nàng được R.U. tin cậy đặc biệt.
Cách đây 5 năm, nàng bố trí cho R.U. hạ sát một nhân viên ưu tú của ta
tại Hòng kông, bí số Z.245. Tìm ra hung thủ không lấy gì làm khó vì trong phòng Z.245 sau vụ án mạng thoang thoảng mùi nước hoa Origan. Origan là loại nước hoa rất thơm của hăng Coty, và có tác dụng thơm lâu, Origan chỉ được một số ít phụ nữ ưa dùng. Nancy quen thân Z.245, nàng lại chuyên xức nước hoa độc đáo Origan nên ban điều tra của Sở đã kết luận minh bạch là Nancy liên hệ đến cái chết của Z.245.
Sau khi Z.245 chết, Nancy về Mạc tư khoa với chồng như tôi vừa kể. Khi nàng trở lại đảo, nhân viên của Sở liền bủa vây, theo dõi, và lần luợt phăng ra đầu mối liên lạc của nàng. Tôi sửa soạn hốt một mẻ cá thật lớn thì đùng một cái một nhân viên của ta mất tích một cách bí mật. Tôi phái một nhân viên khác qua Hồng Kông. Và nhân viên này cũng mất tích. Sự kiện này chứng tỏ Nancy không phải là một điệp viên tầm thường.
Đến đây, anh đã hiểu tại sao tôi không thuyết phục nàng quy thuận mà lại cầu kỳ tìm kiếm hai người để thay thế nàng, và thay thế chồng hờ của nàng.
Văn Bình hỏi đột ngột:
- Thưa, tôi vẫn chưa hiểu tại sao ông không gửi tôi sang Hồng kông từ trước để giết Nancy?
Ông Hoàng cười xòa:
- Kể ra, giết Nancy dễ như lấy đồ trong túi. Nhưng giết Nancy nào được ích gì. Nàng quý giá thật, song mất nàng thì R.U. sẽ đào tạo một hay nhiều Nancy khác. Do đó mục mục đích của ta là mượn tay Nancy để phá tan hệ thống do thám của địch.
Tôi đang chuẩn bị kế hoạch tóm trọn ổ thì một việc bất thường khác xẩy ra. Một sĩ quan tầu ngầm nguyên tử của Mỹ ghé Hồng kông, lên bộ giải trí. Y bị giết trong phòng khách sạn. Cũng may nạn nhân này không mang tài liệu bí mật trong mình. Bản phúc trình của C.N.I. 4 cho biết trong phòng nạn nhân còn thoang thoảng mùi nước hoa Origan.
C.N.I yêu cầu lôi điều tra và đối phó. Tôi đành tạm hoãn việc bắt Nancy, và chỉ xiết vòng vây quanh nàng. Sau một thời gian khá dài, tôi phăng ra Nancy là yếu nhân của R.U. ở Hồng kông. Nàng hiện là "hộp thư" của phân sở R.U. Viễn đông. Nàng được lệnh ghé qua các thủ châu Á trình diễn trò nuốt lửa để thu nhận các tài liệu mật.
Tôi đã đích thân bám sát Nancy trong suốt cuộc hành trình. Ở mỗi nơi, tôi cải trang một khác. Tại Guam, tôi là người Tàu, sang Hạ uy di tôi đeo mũi lõ, tóc hung, đến Đài Bắc tôi trở thành người Nhật. Về đến Mani, tôi mới xuất hiện.
Tôi lừa bắt Nancy chở về đây. Lát nữa, tầu vào vịnh Mani, Y-von và anh chồng giả hiệu sẽ đáp xuồng vào bờ. Riêng anh, anh lưu lại trong tầu với tôi, trực chỉ Hồng kông. Trong thời gian anh công tác trên đảo, tôi sẽ chờ đợi ngoài khơi.
Ông Hoàng đứng dậy, mở ngăn kéo lấy cái xơ-ranh đựng một phân khối nuớc vàng lợt. Nước này là huyết thanh sự thật.
Tiêm vào người, nó có tác dụng bắt những điệp viên kín miệng nhất phải nói hết sự thật. Văn Bình thầm khen cử chỉ mềm mại và nhanh nhẹn của ông Hoàng. Trông mấy ngón tay cầm gọn ống chích ai cũng đoán ông là y sĩ. Hồi trẻ, ông Hoàng từng thành công trong nhiều nghề, điển hình là nghề chữa bệnh.
Trước mặt chàng, Nancy nằm dài trên giường sắt, cánh mũi và mảnh áo ngực phập phồng. Trong giấc ngủ, bộ mặt nàng hiền hậu và ngoan ngoãn lạ thường. Là người giỏi xem tướng mạo mà Văn Bình vẫn không khám phá được nét nào chứng tỏ cô gái nuốt lửa đã hoạt động nghiêng ngửa trong làng do thám quốc tế.
Tiếng giày nện lộp cộp.
Ông Hoàng quay lại. Hạm trưởng đứng nghiêm chào rồi trình:
- Thưa, đã đến nơi.
Hạm trưởng dẫn ông Hoàng và Văn Bình lên ca bin chỉ huy. Y-von và người chồng hờ của nàng ngồi chờ sẵn. Người đàn ông đứng dậy, cung kính bắt tay ông Hoàng.
Ông tổng giám đốc giọng ân cần:
- Gắng lên!
Y-von dụi điếu thuốc lá vào sườn tầu ngầm. Hẳn nàng đã biết trên tầu biển, đặc biệt là tiềm thủy đĩnh, vệ sinh phải được giữ gìn triệt để. Vậy mà nàng vẫn bỏ tàn thuốc lá bừà bãi. Nhìn cử chỉ hấp tấp gần như lật bật của nàng, Văn Bình biết Y-von đang xúc động mạnh. Lần đầu, nàng được giao phó một điệp vụ quan trọng. Nàng càng có lý do để xúc động khi nhớ đến chứng bệnh ung thư bất trị của nàng.
Ông Hoàng nắm chặt bàn tay mềm nhỏ của Y-von kèm theo lời dặn dò thân mật:
- Chúc bà may mắn.
Im lặng, Y-von trèo lên boong.
Ca nô ghé bờ, nàng sẽ ra đường lớn đón xe ca về thị trấn Mani. Đến chiều, nàng đáp máy bay đi Hồng kông.
Văn Bình bâng khuâng nuối theo thân hình tròn trĩnh và uyển chuyển của nàng. Hoài của, sau 6 tháng đến một năm, người đàn bà đầy nhựa sống này sẽ chết..
Hai tháng qua, Văn Bình sống bên nàng. Chàng đã am tường tính nết và sở thích của nàng. Tuy vậy, chàng vẫn có cảm tưởng chưa khám phá được hết Y-von.
Y-von là người đàn bà bí mật.......
1. Xin đọc "Phù Tang nổi sóng - Z.28", xuất bản năm 1968....
2. PAL là Philippins Air Lines, Công ty hàng không Phi luật Tân.
3. Đây là tầm bắn cách đây hơn 10 năm khi bộ truyện này được hình thành...
4. C.N.I. Ià Central Navy Interligance, Trung ương tình báo hải quân của Mỹ.....
Z.28 Bí Mật Hồng Kông Z.28 Bí Mật Hồng Kông - Người Thứ Tám Z.28 Bí Mật Hồng Kông