Số lần đọc/download: 1986 / 20
Cập nhật: 2015-05-07 08:58:26 +0700
' href='story.php?story=yeu_nghiet_nha_ta__cau_mong&chapter=0002' class="navigator_prev">
' href='story.php?story=yeu_nghiet_nha_ta__cau_mong&chapter=0004' class="navigator_next">
Chương 2: Sa Bình trấn, là một thôn trấn có diện tích không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại nằm ở vị trí rất đặc thù, giao thông bốn phía thông suốt, từ nơi này có thể đi vòng sang nhiều địa phương, có rất nhiều thương khách thường xuyên ghé qua.
C
ho nên vừa tiến vào Sa Bình trấn, Tiểu Hồng nhịn không được giữ chặt lấy tay áo của chủ tử thấp giọng nói, “Tiểu thư, nơi này chỉ là một trấn nhỏ, tại sao lại phồn hoa như thế.”
Nói cũng đúng. Trầm Tiểu Sách tràn đầy đồng cảm.
Bất quá, trước mắt không phải là thời điểm để suy nghĩ vấn đề này, trời sắp tối mà các nàng còn chưa tìm được nhà trọ để dừng chân.
“Đi thôi, trước đi tìm chỗ trụ đã.”
“Nha.” Tiểu Hồng ánh mắt ở trên đường lưu chuyển.
Các nàng đã đến liên tiếp năm nhà trọ mà vẫn chưa tìm được phòng, Trầm Tiểu Sách không thể không tính đến tình huống tồi tệ nhất.
Khách điếm ở trước mắt chính là nhà khách cuối cùng của trấn này, nếu lại không có phòng trống, đêm nay các nàng cũng chỉ phải ăn ngủ ở ngoài đường.
“Hai vị khách quan xin mời vào trong, khách phòng đã thay hai vị chuẩn bị tốt.”
Không ngờ, các nàng còn chưa có mở miệng, tiểu nhị đã nhiệt tình nghênh tiếp mời các nàng vào bên trong.
Chủ tớ hai người nhau nhìn nhau khó hiểu.
“Ngươi nói đã muốn thay chúng ta chuẩn bị tốt khách phòng?” Trầm Tiểu Sách hỏi tiểu nhị.
“Phải, đã có người thay các người đặt sẵn phòng.”
Tiểu Hồng kéo nhẹ ống tay áo của tiểu thư.
Trầm Tiểu Sách mím môi, mỉm cười nói, “Làm phiền tiểu nhị ca đi phía trước dẫn đường.” Mặc kệ dụng ý của người nọ là gì, ăn ngủ ngoài đường luôn là hạ hạ chi sách.
“Thiếu gia -” Tiểu Hồng sốt ruột.
“Không có việc gì.” Nàng vỗ vỗ vai nha hoàn, ý bảo nàng không cần lo lắng, thế này mới chuyển hướng tiểu nhị nói, “Xin hỏi tiểu nhị ca, không biết là người nào đã giúp chúng ta đặt phòng?”
“Chính là vị khách quan kia.” Tiểu nhị đưa tay chỉ vào trong, ngay cả thanh âm cũng trở nên nịnh nọt.
Trầm Tiểu Sách hướng tầm mắt theo ngón tay của tiểu nhị, là hắn!
Ánh mắt của Tiểu Hồng lập tức trở nên sáng ngời. Là Lăng công tử!
“Trầm huynh đệ, biệt lai vô dạng(*).” Lăng Vân Phong đứng dậy hướng các nàng chào hỏi.
(*) Biệt lai vô dạng: một dạng câu thăm hỏi sức khỏe khi gặp lại.
Trầm Tiểu Sách cố nén khóe mắt run rẩy, chắp hai tay đáp lễ, “Lăng huynh, lần này lại phải nhận ân tình của huynh.” Người giang hồ khinh công quả nhiên so với hai cái đùi của các nàng nhanh hơn rất nhiều, hắn thế nhưng đã đến Sa Bình trấn trước các nàng một bước.
“Đâu có, huynh đệ nhà mình không cần khách khí.”
Trầm Tiểu Sách khóe miệng cười trở nên cứng ngắc. Huynh đệ nhà mình?
“Thiếu gia, ngồi.” Tiểu Hồng đã muốn nhanh nhẹn mau chân kéo ghế ra ngồi xuống.
Trầm Tiểu Sách cảm thấy ở hai bên thái dương nổi lên gân xanh. Nha đầu gặp sắc quên chủ này quả thật là….
Lăng Vân Phong trong mắt hiện lên ý cười, “Trầm huynh đệ, ngồi.”
Trầm Tiểu Sách ngồi xuống, tiểu nhị lập tức lại đây châm trà, nàng nhân cơ hội hỏi, “Xin hỏi tiểu nhị ca, từ nơi này đến Ký Châu phải đi như thế nào?”
Tiểu nhị vẻ mặt thay đổi, “Khách quan, hai vị muốn từ nơi này đi vòng đến Ký Châu?”
“Phải.” Nàng đột nhiên có dự cảm bất hảo.
Quả nhiên, tiếp theo tiểu nhị nói, “Khách quan, các người vẫn là quay trở lại đường cũ thay đổi tuyến đường đi.”
“Vì sao?” Tiểu Hồng cũng không ngăn được tò mò ghé lại bên này.
“Tuyến đường từ nơi này vòng đến Ký Châu dạo gần đây xuất hiện cường đạo, rất nhiều người đều bị mất tài vật, thậm chí còn đánh mất cả tánh mạng.”
“Không thể nào?” Tiểu Hồng líu lưỡi.
Trầm Tiểu Sách mày hơi hơi cau lại. Sẽ không xui xẻo đến thế đi, như vậy các nàng lại phải quay trở lại, vòng vèo một lộ trình rất dài. Chẳng lẽ ngày gặp lại giữa nàng và phụ thân quả thật xa xăm đến thế sao?
“Là thật.” Tiểu nhị nghiêm túc gật đầu, “Ta xem hai vị khách quan đều là người văn nhược nho nhã, vẫn là vòng trở lại đường cũ tốt hơn.”
Nàng không phải không nghĩ đến, nhưng là thật sự rất phiền toái a. Nội tâm của Trầm Tiểu Sách vô cùng uể oải.
“Đa tạ tiểu nhị ca khuyên bảo.” Nàng cảm kích xuất ra mấy văn tiền cho tiểu nhị nhiệt tâm.
Tiểu Hồng nhìn tiểu thư, do dự mở miệng, “Chúng ta thật sự phải vòng trở lại đường cũ?”
Trầm Tiểu Sách nhíu mày, “Em đánh thắng được cường đạo?”
Tiểu Hồng thành thật lắc đầu, khóe mắt dư quang quét về phía Lăng Vân Phong đang ngồi cùng bàn, xoay người linh quanh chợt lóe.
“Tiểu thư, chúng ta tìm người đồng hành thế nào?” Nàng đè thấp thanh âm lặng lẽ đề nghị.
Chủ ý này thật không được tốt lắm!
Từ xưa hồng nhan lắm họa thủy, câu này cũng ứng dụng ở trên người của mỹ nam tử, hơn nữa nàng cảm thấy quanh thân của nam nhân này tản mác ra không khí bí hiểm khó lường.
“Đừng nghĩ, ăn cơm.” Cầu người không bằng cầu mình, Trầm Tiểu Sách quyết định phản hồi đường cũ.
“Tại hạ đúng lúc cũng muốn đến Ký Châu, cùng hiền đệ kết bạn đồng hành cũng có thể.” Lăng Vân Phong bày tỏ.
“Bình thủy tương phùng, như thế làm phiền sợ không được tiện lắm.” Trầm Tiểu Sách uyển chuyển từ chối.
“Thuận đường mà thôi.” Hắn nói được rất nhẹ nhàng bâng quơ, không chút để ý.
Người ta đã nói đến như vậy, nếu nàng còn kiên trì cự tuyệt không khỏi có vẻ vô lễ. Nghĩ đến đây, nàng mỉm cười. “Vậy đa tạ hảo ý của Lăng huynh.”
“Khách khí.”
“Lăng công tử, ngươi làm sao biết chúng ta nhất định sẽ đến khách điểm này?” Tiểu Hồng không chút cảnh giác hỏi.
Trầm Tiểu Sách lập tức đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào người của nam nhân trước mắt. Đây cũng là chuyện nàng muốn hỏi.
Lăng Vân Phong làm như không có việc gì ngã cho chính mình một chén trà, “Ta có thể bấm tay tính, ngươi có tin hay không?”
“Thật sao?” Tiểu Hồng vẻ mặt kinh hỉ.
Trầm Tiểu Sách nhịn không được mắt muốn trợn trắng. Nàng căn bản không tin, hơn phân nửa là hắn động tay động chân gì đó, nếu không cũng sẽ không khéo như vậy.
“Xem ra là hiền đệ không tin.” Hắn nhìn nàng cười khẽ.
Trầm Tiểu Sách chỉ cười mà không nói, cũng thay chính mình rót một chén trà, bưng trà lên nhấm nháp.
Tiểu Hồng nhìn hắn, lại nhìn xem tiểu thư, cuối cùng cũng rót một chén trà uống.
~~~~~
Mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống, Tiểu Hồng cầm lược gỗ chải tóc cho tiểu thư, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười không che dấu được.
“Tiểu thư, em xem Lăng công tử nhất định là có ý với tiểu thư.”
“Bớt nói bậy.” Trầm Tiểu Sách mí mắt cũng không hề nhúc nhích một chút.
“Bất quá, bộ dạng của Lăng công tử thật sự đẹp nha.” Tiểu nha đầu vẻ mặt lại trở nên mê ly. “Vì sao tiểu thư không nhìn thêm vài lần?” Tiểu Hồng hỏi ra nghi hoặc của bản thân.
“Có xem thêm vài lần cũng không phải của chúng ta, còn không bằng không xem.”
“Vậy tiểu thư cứ đem hắn biến thành của chính mình đi.”
Trầm Tiểu Sách xoay lại, gõ vào đầu của nha hoàn, “Nói bậy bạ gì đó, ngươi đem ta trở thành loại người gì?”
Tiểu Hồng vừa xoa đầu vừa lẩm bẩm, “Tiểu thư vẫn chưa có hôn phối, tự mình tìm một vị hôn phu cũng không phải là không thể a, dù sao lão gia cũng rất yêu thương, nuông chiều tiểu thư.”
“Bớt ở đằng kia lảm nhảm, mau nhanh chóng sửa soạn một chút rồi đi ngủ đi.”
Tiểu Hồng nhìn tiểu thư đứng dậy cởi áo ngoài ra hướng về phía giường, cũng đi theo vào, vẫn chưa từ bỏ ý định nói, “Tiểu thư, Lăng công tử thật sự không tồi nha, cô nên suy nghĩ một chút?”
“Tiểu Hồng, đêm nay em muốn ngủ bên ngoài sao?” Trầm Tiểu Sách rất vân đạm phong khinh nói.
Tiểu Hồng lập tức biết điều ngậm miệng lại.
Trầm Tiểu Sách liếc ngang nàng một cái, cởi hài, nằm xuống giường hướng mặt vào trong.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
“Ai đó?” Tiểu Hồng thận trọng hỏi.
“Hiền đệ đã ngủ chưa?”
“Ngủ, không biết Lăng công tử tìm thiếu gia có việc gì?” Tiểu Hồng nhìn trên giường tiểu thư, cẩn thận đáp lời.
“Ta vừa sắc thuốc, mang đến cho hiền đệ, ngươi bưng vào cho nàng uống rồi hãy ngủ tiếp.”
“Tiểu thư – “
“Bưng vào đi.”
Tiểu Hồng được sự chấp thuận mới mở cửa phòng ra.
“Lăng công tử, ngươi thật sự chu đáo, ngay cả chuyện này đều nghĩ đến.”
Lăng Vân Phong mỉm cười, “Ta xem khí sắc của nàng nhuốm ba phần ốm yếu xanh xao, đoán chắc là mấy ngày gần đây không có khả năng tiếp tục uống thuốc.”
“Đúng đó đúng đó, chúng ta một đường đuổi tới đây, còn chưa kịp đi xem đại phu.” Tiểu Hồng mãn nhãn đều tràn ngập sùng bái.
“Tiểu Hồng, ta bảo em bưng thuốc vào, không bảo em cùng người tán gẫu.” Trầm Tiểu Sách không cần quay đầu lại cũng biết nhất định là nha hoàn của mình lại tham luyến nam sắc, tám phần hồn đều đã bay đến chín từng mây.
“Có cho phép tại hạ vì hiền đệ chẩn mạch một chút.” Ánh mắt của hắn dừng lại ở thân ảnh nằm trên giường.
“Ta đã ngủ, không được tiện cho lắm, ngày mai đi.” Nàng dịu dàng khước từ.
Lăng Vân Phong tặng cho Tiểu Hồng một nụ cười tươi rói.
Tiểu Hồng nhất thời cảm thấy có chút lâng lâng, hay bàn tay giao ở trước ngực, không tiếng động gật đầu.
Hắn không bị ngăn trở đi thẳng vào trong, đến bên mép giường ngồi xuống.
“Ngồi dậy uống thuốc.”
Trầm Tiểu Sách cơ hồ là từ trên giường nhảy dựng lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn, “Ngươi….” Ánh mắt bắt đầu quét về phía nha hoàn.
Tiểu Hồng bị ánh mắt của nàng lia đến, chột dạ chạy ra khỏi phòng, thuận tiện còn giúp bọn họ đóng cửa lại.
“….” Nha đầu chết tiệt kia!
Lăng Vân Phong trong mắt hiện lên ý cười, thanh âm vẫn duy trì vẻ hờ hững nói, “Uống thuốc đi.” Nói xong đưa chén thuốc qua.
Dưới tình huống này, Trầm Tiểu Sách chỉ có thể tiếp nhận, uống hết.
Hắn cầm lại cái chén rỗng nàng đưa qua, đồng thời đưa tay cầm lấy cổ tay nàng bắt mạch.
Nhìn thấy hắn vẻ mặt rất là nghiêm túc làm hại Trầm Tiểu Sách không thể lỗ mãng trực tiếp rút tay về.
“Đã muốn không có chuyện gì, chỉ phải chú ý nghỉ ngơi uống thêm hai thang thuốc là khỏi hắn.” Hắn thu tay về, đứng lên.
“Như vậy làm phiền công tử, thật áy náy.”
“Ngươi và ta trong lúc đó không cần khách sáo như thế.”
Trầm Tiểu Sách mỉm cười nhợt nhạt, từ chối cho ý kiến.
Dưới ánh đèn cầy, người nằm trên giường một đầu tóc dài tùy ý phân tán, chỉ mặc áo trong, tựa như hoa sen mới nở, tự nhiên tươi mát, làm cho người không thể dời đi tầm mắt.
Lăng Vân Phong bất động thanh sắc dời đi ánh mắt, “Ngươi nghỉ ngơi đi.” Cầm lấy bát rời đi.
Trầm Tiểu Sách nhìn chằm chằm cửa mãi tới khi nha hoàn dáo dác thò đầu vào.
“Đêm nay em tính không ngủ?”
Tiểu Hồng giống như được đại xá, vội vàng nhảy vào trong, đóng cửa phòng lại, cười cười lấy lòng đi tới, “Tiểu thư, người ta thật sự không phải cố ý.”
“Ừ,” nàng gật đầu, ngay tại lúc Tiểu Hồng vừa muốn nhả khí ra liền bồi tiếp một câu. “Ngươi là rắp tăm.”
“Tiểu thư — “
“Ngủ đi.” Trầm Tiểu Sách một lần nữa xoay mặt vào trong, không nói thêm tiếng nào.
~~~~~
Nửa đêm trời bắt đầu đổ mưa, đến hừng đông bên ngoài đã sớm đều là nước, điều này làm cho rất nhiều người đi đường đều không thể không tạm dừng lộ trình.
Trầm Tiểu Sách đứng ở trước cửa sổ nhìn màn mưa bên ngoài, nhìn trời than thở.
Cha ơi, hai cha con chúng ta muốn gặp lại chẳng lẽ thiên lý lại không dung sao? Nếu không vì sao ba năm nay luôn xuất hiện đủ loại tình huống ngoài ý muốn làm cho bọn họ bỏ lỡ nhau?
Trầm Tiểu Sách lắc lắc đầu, thở dài một hơi chán nản. Không nghĩ nữa, dù sao nghĩ cũng không làm được gì. Bình ổn lại tâm tình, nàng xoay người rời khỏi cửa sổ.
Cửa phòng mở ra, liền nhìn thấy mỹ nam tử ôn nhuận như ánh trăng hướng chính mình hơi hơi mỉm cười.
Nàng nhịn không được ở trong lòng khinh bỉ hắn. Người giang hồ quả nhiên không quá đem chuyện nam nữ chi phòng để ở trong lòng, biết rõ nàng là thân nữ nhi vẫn cứ như cũ không thèm tị hiềm, thật sự làm cho người ta không chịu nổi.
“Trầm huynh đệ.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng tổng cảm thấy hắn kêu mình “Trầm huynh đệ” trong thanh âm lộ ra một chút ý cười, làm cho nàng nghe xong thật không thoải mái.
“Lăng huynh vẫn cứ gọi ta là Tiểu Sách đi.” Tuy nói khuê danh của nữ nhi không tiện để cho ngoại nhân tùy ý xưng hô, nhưng Trầm Tiểu Sách không khỏi có vài phần cam chịu nghĩ, khuê danh của nàng thật sự không có gì đáng cất giấu, dù sao không mấy người nghĩ đó thật sự là khuê danh của nàng.
“Tiểu Sách.” Lăng Vân Phong rất biết lắng nghe.
Trầm Tiểu Sách mang theo chút tức tối trừng mắt liếc hắn một cái. Nàng đột nhiên cảm thấy, người nọ là cố ý.
“Lăng huynh tìm ta có chuyện gì?” Nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì tâm bình khí hòa hỏi.
“Thuốc của ngươi sắp nấu xong, nhưng ngươi vẫn còn chưa dùng điểm tâm, bụng rỗng uống thuốc không tốt.”
Trước mắt nam sắc như hoa, lại dùng ánh mắt ôn nhu như thế nhìn nàng, lời nói lại quá ân cần, làm hại trái tim của nàng chưa bao giờ đập nhanh như thế, có chút luống cuống tay chân đứng lên, ngay sau đó chỉ có thể tránh đi ánh mắt của hắn, làm ra vẻ trấn định nói, “Làm cho Lăng huynh lo lắng.”
“Là Tiểu Hồng sắc thuốc.” Hắn không đoạt công của người khác.
Trầm Tiểu Sách nhịn không được muốn nhu nhu hai bên huyệt thái dương. Đã nói từ sáng sớm tới giờ không thấy bóng dáng của nha đầu kia đâu, nguyên lai là….
“Đi thôi, ta đã giúp ngươi gọi điểm tâm, chờ ngươi ăn xong, thuốc chắc cũng vừa lúc sắc xong.”
“….” Trầm Tiểu Sách bắt đầu có loại ảo giác, nam nhân trước mắt vốn là thế thân của Tiểu Hồng, ánh mắt tràn đầy phức tạp liếc hắn một cái.
Không ngờ, nghênh đón nàng là nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng ngượng ngùng mang theo vài phần xấu hổ, hắn dửng dưng mang theo vài phần trêu tức.
Trầm Tiểu Sách làm như không có việc gì dời đi tầm mắt, lãnh đạm nói, “Cứ luôn làm phiền công tử như thế thật làm cho trong lòng cảm thấy bất an.”
Lăng Vân Phong cười khẽ một tiếng, “Quen là tốt.”
Trầm Tiểu Sách nhịn không được lại nhìn hắn một cái.
Lăng Vân Phong giống như bừng tỉnh, trong mắt lại hiện lên một chút ý cười.
~~~~~
Mưa kéo dài suốt hai ngày, đến ngày thứ ba rốt cuộc trời quang mây tạnh.
Lúc hai chủ tớ Trầm Tiểu sách bước xuống lầu thì nhìn thấy vài kẻ giang hồ nhân sĩ đang nói chuyện với Lăng Vân Phong. Nàng cụp mắt xuống, sau khi thu tiền chưởng quầy thối lại liền lôi kéo nha hoàn yên lặng đi lên lầu.
Thế giới của người giang hồ không phải nàng có thể lý giải, nàng cũng không nghĩ tham gia.
Tiểu Hồng đi theo tiểu thư trở lại khách phòng, nhịn không được hỏi, “Tiểu thư, cô không muốn biết bọn họ đang nói gì sao?”
“Lại không có quan hệ gì đến chúng ta.” Trầm Tiểu Sách một bộ khẩu khí biểu tình không cho là đúng.
“Nhưng cô không hiếu kỳ sao?”
“Giang hồ nhiều phân tranh, vả lại em chẳng phải không biết ta luôn không quá hiếu kỳ.” Trầm Tiểu Sách yêu cầu.
Tiểu Hồng nhỏ giọng lầm bầm nói, “Tiểu thư chỉ là đối với chuyện của Lăng công tử không hiếu kỳ mà thôi.”
“Hừ, lại tiếp tục theo hắn lưu lại, em thật sự muốn đổi chủ.”
“Tiểu thư —— “
“Bị ta nói trúng tim đen đi?” Trầm Tiểu Sách xấu xa cười rộ lên.
Tiểu Hồng bất mãn nói, “Tiểu thư chỉ biết bắt nạt em, ở trước mặt Lăng công tử còn không phải vẫn luôn cam chịu.”
Vừa thấy tiểu thư sắc mặt biến đổi nàng mau chóng cười khỏa lấp nói, “Nô tỳ đi phân phó tiểu nhị ca chuẩn bị chút điểm tâm, một hồi sẽ trở lại.”
Nhìn nha hoàn bay nhanh ra cửa bỏ trốn, Trầm Tiểu Sách lặng lẽ nở nụ cười.
Nhưng vẻ tươi cười trên mặt cũng mau chóng biến mất, cứ nghĩ đến Lăng Vân Phong, nàng lại chau mày.
Nàng không biết lai lịch của hắn, cũng không xác định được người trong giang hồ tìm hắn làm chuyện gì, nhưng chính điều đó lại khắc sâu thêm ý niệm cùng hắn bảo trì khoảng cách ở trong đầu nàng. Có lẽ nàng nên nghĩ biện pháp cắt đuôi hắn….
Nàng chán ghét ngoài ý muốn, nàng càng sợ phiền toái….
“Bộ dạng cũng không được đẹp cho lắm.”
Trầm Tiểu Sách bỗng dưng cả kinh, theo hướng phát ra tiếng nói nhìn lại, thì nhìn thấy một cô gái một thân y phục màu vàng hạnh đang ngồi ở phía trên xà nhà.
“Ngươi là ai? Vào bằng cách nào?”
Trên xà nhà đôi mắt đẹp của cô gái đảo quanh, xinh đẹp xảo tiếu, “Ngươi không cần quan tâm ta là ai, càng không cần quan tâm ta vào bằng cách nào.”
Trầm Tiểu Sách cười cười nói, ngồi xuống ghế trả lời, “Ta không cần quan tâm việc đó với điều kiện cô nương tiến vào không phải là phòng của ta, xà nhà mà cô nương đang ngồi không nằm ở trong phòng của ta.”
“Ngươi quả thật thú vị.” Cô gái trên xà nhà cười hì hì.
Trầm Tiểu Sách mỉm cười yếu ớt đáp lại, “Có vẻ như cô nương càng thú vị.”
“Ngươi tên gì?”
“Cô nương dường như hẳn phải tự giới thiệu mình trước, mới là đạo thăm hỏi.”
“Ta gọi là Lam Tĩnh Tuyết.”
“Trầm Tiểu Sách.”
“Phốc, ha ha….” Lam Tĩnh Tuyết lúc đầu che miệng cười, sau đó ở trên xà nhà cười đến ngả trước ngả sau.
Trầm Tiểu Sách vô lực xoa xoa huyệt thái dương, tuy rằng nàng hiểu được khuê danh của mình quả thật có chút khiến cho người ta khó có thể nhận, nhưng đối mặt với tình hình này nàng vẫn có chút không thoải mái.
“Có chuyện gì làm cho Lam tứ tiểu thứ cười đến không thể tự kiềm chế được vậy?” Một giọng nói thanh nhuận mang theo ý cười từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó thân ảnh của Lăng Vân Phong liền đi đến.
“Nguyên lai là bằng hữu của ngươi a!” Khóe miệng của Trầm Tiểu Sách căng ra.
Lăng Vân Phong cười liếc xéo nàng, “Nàng ta không làm bị thương ngươi?”
Lam Tĩnh Tuyết hừ một tiếng nói, “Bổn cô nương liền không có phẩm hạnh như vậy sao? Chẳng lẽ lại đi động thủ với một thiếu nữ tử không có võ công?”
Trầm Tiểu Sách hơi lộ vẻ sửng sốt.
Đôi mày liễu của Lam Tĩnh Tuyết nhướn lên, “Ta nghe được chủ tớ các người nói chuyện với nhau.”
Trầm Tiểu Sách rất tự nhiên, cầm lấy ấm trà thay chính mình rót một chén trà, còn chưa kịp đưa lên môi, đã bị một bàn tay cướp mất.
Lăng Vân Phong cướp lấy chén trà uống một hơi cạn sạch, sau đó nhét chén trà trở lại trong tay nàng, cười nói, “Trà cũng không tệ lắm.”
Nàng siết chặt chén trà, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt, “Phẩm vị của Lăng huynh quả nhiên không giống với người thường?”
Lam Tĩnh Tuyết từ trên xà nhà nhảy xuống, đi vòng quanh Trầm Tiểu Sách một vòng, rồi gật đầu nói, “Đúng vậy, phẩm vị của ngươi quả thật không được tốt cho lắm.”
“Bang” một tiếng, chén trà trong tay của Trầm Tiểu Sách đập mạnh xuống bàn, đứng dậy đi tới cửa, hướng về phía hai người bọn họ mỉm cười, tay trái duỗi ra, làm ra tư thế “thỉnh”, “Đây là phòng của ta, thỉnh hai vị đi ra ngoài, thứ không tiếp đãi.”
“Tiểu thư ——” Tiểu Hồng vừa vặn rảo bước tiến vào, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng.
“Tiểu Hồng, thu dọn đồ, chúng ta lập tức rời đi.”
“Tiểu thư….”
“Tiểu Sách.” Lăng Vân Phong cũng nhịn không được lên tiếng.
Trầm Tiểu Sách trừng mắt, lưỡng đạo ánh sáng lạnh bắn xuyên qua, “Có câu đạo bất đồng bất tương vi mưu (*), Tiểu Sách cùng công tử e là không phải bạn cùng đường, Lăng huynh vẫn đừng nên ép buộc thì hơn.”
(*) Câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ, chương Vệ linh Công, nguyên văn như sau子 曰:‘道不同,不相为谋’ (Tử viết: Đạo bất đồng bất tương vi mưu)
Câu này có một số cách hiểu như sau:
1. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.
2. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.
3. Nghề nghiệp khác nhau không thể đàm đạo cùng nhau được.
Lam Tĩnh Tuyết ở một bên cười nói, “A, tính tình còn rất quật nữa.”
Trầm Tiểu Sách cũng cười nói, “Tính tình của Tiểu Sách tự nhiên không được tốt lắm, gia giáo cũng kém một chút, cho nên có khi khó tránh khỏi nói chuyện không được đúng mực, nếu vô tình chọc tới cô nương, còn thỉnh cô nương thứ tội.” Lăng Vân Phong trong lòng cười thầm, lời nói này thật đúng là trong bông có kim, chỗ nào cũng lộ ra đối với Lam tứ tiểu thư trào phúng.
Lam Tĩnh Tuyết biến sắc, tươi cười nhất thời trở nên có chút miễn cưỡng, “Nói quá rồi.”
“Tiểu thư ——” Tiểu Hồng cầm lấy gánh nặng từ bên trong đi ra, có chút chần chờ mở miệng.
“Chúng ta đi.” Trầm Tiểu Sách không hề do dự xoay người bước chân ra khỏi phòng.
Lăng Vân Phong khóe miệng giương lên, tay trỏ bắn ra, Trầm Tiểu Sách đùi phải mềm nhũn, cả người đổ về phía trước, hắn bước dài một bước đỡ lấy nàng.
“Cẩn thận!”
Trầm Tiểu Sách trên mặt hiện ra khó hiểu nhìn đùi phải.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Tiểu Hồng cũng chạy lại gần.
“Không sao, vừa rồi có thể là chân bị rút gân.” Nàng phi thường không xác định.
“Thật sự không có việc gì” Tiểu Hồng lo lắng, “Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi hẳn đi?”
Trầm Tiểu Sách đẩy ra Lăng Vân Phong đang dìu mình, dùng sức đứng vững hai chân, thật khẳng định nói, “Không cần, ta không sao.” Nàng nhất định phải rời xa những kẻ trong giang hồ này.
“Không cần quá cố sức.” Lăng Vân Phong vừa nói, vừa nhấc tay lên làm không có việc gì vỗ xuống đầu vai nàng.
Trẩm Tiểu Sách chỉ cảm thấy nửa người đột nhiên mất đi tri giác, bất tri bất giác bám víu lấy người đang đứng gần mình nhất Lăng Vân Phong, để đỡ lấy thân mình. (Cesia: sói đã bắt đầu lộ bản chất rồi đấy ())
“Ngươi xem, ta nói đúng không.” Lăng Vân Phong vẻ mặt thành khẩn nói.
“Tiểu thư, chúng ta còn muốn đi không?” Tiểu Hồng sợ hãi hỏi.
Trầm Tiểu Sách cười khổ, “Chỉ sợ là tạm thời đi không được.”
Lam Tĩnh Tuyết hơi hơi nhướn mày, rất không tán thành nhìn Lăng Vân Phong, “Như vậy tựa hồ rất mất phong độ.”
Hắn mỉm cười nói, “Đây là tại hạ vừa mới học từ tiểu thư.”
Sắc mặt của Lam Tĩnh Tuyết trở nên rất khó coi.
Trầm Tiểu Sách dường như có chút trầm ngâm nhìn người đang đỡ lấy mình.
Lăng Vân Phong hướng nàng mỉm cười xán lạn.
Đôi lông mày của Trầm Tiểu Sách từ từ nhíu lại.