Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9012 / 41
Cập nhật: 2015-11-17 06:34:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hủ nhật, một ngày tuyệt vời trong tất cả các ngày trong tuần:
Bích Hà ở nhà. Cô trùm chăn ngủ ngon lành. Đã hơn tám giờ mà cô vẫn còn nướng trên giường. Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Bích Hà trở mình:
– Ai đó?
– Mình đây, Bảo Hiền và Uyển Mi đây. Hứa rồi quên sao bạn?
Bích Hà bật dậy dụi mắt:
– Cửa không khoá vào đi!
– Trời đất ơi, con gái gì mà ngủ cháy khét rồi. Mi nhìn xem ông mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu rồi kìa!
Bích Hà lăn đùng ra trùm kín đầu:
– Ta ngủ chưa đã mà. Tự nhiên hai đứa phá chi vậy. Ngồi đó chơi đợi ta ngủ thêm 15 phút nữa.
– Trời đất, chúng ta về đi Uyển Mi. Hôm nay mi bảo bọn này đến tập cách đi, đứng biểu diễn cho thuần thục mà lại... Sắp thi rồi ở đó ngủ mãi coi chừng đậu ở gốc cây đó.
Bích Hà nhừa nhựa:
– Hai người cứ lên khu hành chánh mà tập. Chỗ này nhỏ bé làm sao đi đứng thoải mái.
Uyển Mi dịu dàng:
– Thì chúng ta cùng lên nhà mình tập. Bảo Hiền nói đúng đấy Bích Hà.
Bích Hà bỗng bật ngồi dậy nhìn hai cô bạn. Cô cất giọng khô khan lạnh lùng:
– Hai người đừng làm phiền ta được không? Chẳng lẽ hai người quên mục đích của ta là sao ư?
Bảo Hiền ngạc nhiên vì Bích Hà hôm nay lạ quá:
– Mi bị trúng tà hả Bích Hà? Tại mi hứa ta mới đến. Ai thèm gọi mi làm gì chứ?
Bích Hà nhếch môi cười chua chát:
– Hai người là con nhà giàu muốn gì được nấy, còn ta nhà nghèo ta phải vươn lên bằng con đường riêng của mình. Tập diễn là chuyện nhỏ, ta phải đạt giải lần này bọn mi biết không?
Bảo Hiền cười nhạt:
– Biết, tự nhiên cộc cằn, bẳn tính là sao. Thì mọi người cùng đấu ai hay hơn thì người đó thắng.
– Tất nhiên!
– Vậy mi cố gắng đi biết đâu lần này Uyển Mi nhất, mi nhì đó. - Bảo Hiền tức tối.
Uyển Mi thấy hai người có vẻ gay cấn, cô xen vào:
– Thôi mà Bích Hà, bạn bè không mi giận Bảo Hiền làm gì. Nó chỉ nói vui thôi. Ta không dành chức siêu mẫu của mi đâu nếu mi có khả năng, người chấm là ban giám khảo đâu phải nhỏ Bảo Hiền mà mi cãi với cô ấy.
Bảo Hiền ấm ức bảo:
– Chúng ta về thôi Uyển Mi.
Uyển Mi kéo tay Bảo Hlền lại nhẹ nhàng nói:
– Người ta nói đoàn kết tạo nên sức mạnh nhóm của chúng ta có ba người tự nhiên mi giận làm sao mà tập tành gì được.
Bích Hà ngồi xếp bằng trên giường:
– Thật ra ta không rảnh giận Bảo Hiền đâu vì Bảo Hiền đâu có xem ta là bạn. Lần biểu diễn ở nhà hàng Trùng Dương nó chỉ mời Uyển Mi đúng không? Lần này ta không thích tập chung hai người đâu.
– Tại sao?
Bích Hà nhảy xuống đất. Bộ váy áo ngủ mỏng tanh làm cả hai cô gái phải nhíu mày nhăn mặt. Tất cả hình như khơi gợi trước mặt. Bích Hà dài giọng:
– Anh Hoàng hứa sẽ đỡ đầu cho ta, ta không cần tập nhiều làm gì cho mệt sức. Hôm nay anh ấy đến làm đạo diễn nếu hai người có hứng thú thì ở lại đây cùng tập.
Bảo Hiền trừng mắt:
– Mi nói Hoàng nào?
– Anh Tấn Hoàng là nhà báo, kiêm đạo diễn của chương trình cuộc thi người mẫu sắp tới đó. Được anh ấy dìu dắt nâng đỡ ta khỏi phải lo gì.
– Đừng có dựa vào người khác không chắc chắn đâu.
Bích Hà cười vang:
– Hai con khờ ạ. Đợi mày lập công danh sự nghiệp bằng tài năng của mình hả? Đợi cóc mọc râu đấy. Ai cũng chọn cho mình chỗ dựa lý tưởng, vững chắc. Đây là cách sống khôn ngoan đó cưng ạ.
Báo Hiền lắc đầu:
– Ta không ngờ mi lại thực dụng đến như vậy Bích Hà à.
– Cho là ta thực dụng cũng được, tham lam cũng được. Con đường nào đạt mục đích ngắn nhất ta sẽ đi.
Uyển Mi không đồng ý với cách nghĩ của Bích Hà nhưng cô không cãi lại. Trong lớp học Bích Hà hay ghen ty, tranh giành với cô từng chút. Cô biết mình thua kém Uyển Mi và đang ở trọ nhờ bạn nên đành im lặng. Bích Hà quyết cuộc thi người mẫu Asian tới cô phải chiến thắng mấy cô gái con nhà giàu được cha mẹ chăm sóc kỹ càng này. Quyết là phải làm cô bất chấp cả thủ đoạn.
– Như vậy chúng ta không tập ư?
– Thì hai người cứ tập với nhau đâu cần gì phải có Bích Hà.
Lần này thì cả Uyển Mi và Bảo Hiền đều đứng lên:
– Thôi được bọn này về cho mi ngủ tiếp đi. Không phiền đâu.
– Ừ, cảm ơn nha.
Hai cô gái tức tối bước ra ngoài. Cái giọng kiêu hãnh kênh kiệu của Bích Hà thật đáng ghét. Bảo Hiền giận ra mặt:
– Trời ơi! Bích Hà nó ăn nhầm bùa mê của cha đạo diễn Tấn Hoàng rồi chắc. Ông đó gần ba mươi lăm tuổi. Đáng chú của nó.
Uyển Mi thở dài:
– Bích Hà mê lão ta rồi. Cả hai có lẽ lợi dụng nhau nên tỏ rất thân thiết.
– Mi biết chuyện của họ à?
Uyển Mi gật đầu:
– Lần trước tới chơi với Bích Hà mình gặp họ ở trong phòng rất thân thiết.
Bảo Hiền ngây ngô:
– Thân thiết là sao?
– Là... là họ cặp bồ nhau, có những cử chỉ gần gũi vậy mà.
– Ôi! Nguy rồi. Tấn Hoàng có vợ con hẳn hòi, Bích Hà biết không?
Bảo Hiền kêu lên kinh ngạc. Cô làm như trái đất này sắp nổ tung vì cái tin Bích Hà và Tấn Hoàng cặp kè với nhau.
– Tất nhiên là biết. Bích Hà bảo làm người yêu thú vị hơn làm vợ, mi xem có chịu nổi cái lý lẽ cùn với cô ta không?
Bảo Hiền chặc lưỡi gật đầu:
– Đúng là hết thuốc chữa. Sao Bích Hà lại ngốc như vậy? Giao tấm thân quý giá cho một tên đàn ông đã có vợ.
Uyển Mi cũng suy nghĩ mãi không ra. Bỗng cô kêu lên:
– Ê! Nhìn xem!
Vừa nói, vừa chỉ về phía khu nhà trọ, Uyển Mi kéo Bảo Hiền nép vào một chậu hoa to lớn ở cuối sân nhìn theo bóng người đàn ông trung niên lịch lãm đang đứng ở gần cổng sau. Ông ra rút điện thoại di động ra bấm. Bảo Hiền thì thầm:
– Ai vậy nhỏ?
– Tấn Hoàng chứ ai!
– Anh ta đến đây làm gì?
– Đến tìm Bích Hà đấy. Thử xem...
Quả nhiên chưa đầy năm phút Bích Hà chạy thoăn thoắt ra khỏi khu nhà trọ. Chiếc váy ngắn cũn cỡn khoe trần đôi chân thon dài của cô thật đẹp. Bích Hà nhún nhảy bước về phía Tấn Hoàng đứng đợi. Cô ta ôm chầm lấy anh ta và hôn lên má, người đàn ông vòng tay, ôm ngang hông cô và đặt lên môi một nụ hôn.
Hai cô gái nhắm mắt lại. Bích Hà và Tấn Hoàng tự nhiên như chẳng có ai ngoài đường. Cô ta điệu đàng bước lên xe ôm ngang hông người đàn ông phía trước và gác cằm lên vai ông ta.
Chiếc xe lao vút đi bỏ lại phía sau làn khói mỏng tanh. Và hai cô gái trẻ nhìn theo khẽ thở dài:
– Con nhỏ Bích Hà hư hỏng thật rồi!
– Mặc kệ cô ta mình tự tập đi Bảo Hiền.
– Nhưng liệu mi thắng nổi nó trong lần này không? Ai cũng khen mi hoàn hảo hơn Bích Hà cả. Mi thấy khả năng mình thế nào? Còn ta không mơ ước cao chỉ xin cái vé sang Singapore chơi thôi. Ba mẹ ta hứa.
Đập vào vai Bảo Hiền, Uyển Mi cười khẽ:
– Mi làm như ta là giám khảo vậy. Thi thì phải có kẻ thắng người thua. Chúng ta cứ kỳ vọng chứ làm sao đoán trước kết quả. Hy vọng trong ta vẫn màu xanh, còn mi?
– Màu vàng!
– Hả? Tuyệt vọng à? Sao dễ bi quan vậy nhỏ?
– Ai nói ta bi quan? Màu vàng hạnh phúc đấy.
Uyển Mi cười lúng liếng phô ra hàm răng đều như hạt bắp trắng ngần. Hai cô gái thật hồn nhiên, hình như cả cái tương lai đầy ước mơ đang trải ra trước mắt họ. Chỉ cần đưa tay hứng lấy.
Uyển Mi rất tin tưởng vào khả năng của mình. Nhưng Bích Hà... tại sao cô ta lại rút chân ra khỏi nhóm của cô khi mọi người đang tập nước rút cho kỳ thi người mẫu Asian sắp tới. Việc cô ấy chấp nhận lấy Tấn Hoàng có phải vì tình yêu hay có ý đồ gì?
Uyển MI bỗng thấy không đơn giản chút nào. Hành động của Bích Hà vừa rồi không phải chỉ vì ghét Bảo Hiền mà là một lý do nào đó. Uyển Mi thấy lòng mình phân vân lạ.
Tuy nhiên nhìn cái miệng nhai rau ráu những quả sơ ri chín mọng của Bảo Hiền, cô không nỡ nói ra những ý nghĩ của mình. Uyển Mi lại chịu khó tập lại các bài biểu diễn được luyện sẵn. Cô chăm chú cố tập trung vào các động tác mà sao lòng dạ chẳng yên ổn chút nào.
Phải chăng việc của Bích Hà khiến cô phải bâng khuâng khó nghĩ vô cùng.
Cuộc thi người mẫu Asian vụt qua mau. Uyển Nhi tham gia cuộc thi chỉ đoạt giải khuyến khích.
Điều này khiến cô buồn vô hạn. Và mọi người ai cũng ngỡ ngàng. Trong lớp người mẫu triển vọng cô là người được mọi người hy vọng và chú ý nhất. Vậy mà... Một điều bất ngờ hơn là Bích Hà cô bạn ở trọ trong nhà cô lại đoạt giải á hậu. Ngồi bên dưới xem con gái trình diễn có Bảo Hiền bên cạnh, bà Uyển Nhung rất hồi hộp khi nghe công bố kết quả:
– Họ có nhầm không Bảo Hiền?
Bảo Hiền bối rối:
– Cháu cũng không hiểu nữa bác ạ. Uyển Mi có gương mặt và đôi mắt cực đẹp.
Bà Uyển Nhung khó chịu:
– Cháu thấy số đo của Uyển Mi có thua Bích Hà không?
Bảo Hiền lắc đầu:
– Không ạ. Cô ấy đâu có số đo lý tường về cả ba vòng như Uyển Mi vậy mà... Cháu không hiểu họ chấm thế nào nữa.
– Còn cháu thế nào hả Bảo Hiền?
Cô lúng túng và mỉm cười nhanh:
– Dạ cháu rơi ra khỏi top mười người siêu mẫu. Cháu hàng thứ mườí mấy. Như vậy cũng tốt lắm rồi cô à.
Nhìn Uyển Mi bước ra lãnh thưởng. Trong một loạt người mẫu đạt giải Bích Hà không có gì nổi bật. Gương mặt Uyển Mi buồn buồn.
– Cô xem họ lãnh thưởng kìa.
Mặt bà Uyển Nhung buồn dàu dàu. Sau tràng pháo tay Hoa hậu đăng quang, á hậu 1, á hậu 2 giòn giã. Uyển Mi ôm bó hoa tươi không dự buổi tiệc liên hoan, cô đi thẳng xuống tìm mẹ ở dưới khán đài. Nhìn dáo dát trong biển người đang nhộn nhịp cười nói ra về. Cô chen đi tìm bà Uyển Nhung.
Mọi người chuẩn bị ra về nên ùn lại khó mà qua. Chợt cô bị ai đó đẩy ngã chúi vào một anh chàng mang máy ảnh phía trước. Bị ập vào lưng đau điếng, anh ta kêu lên:
– Ái chà! Vừa vừa thôi.
Chàng trai quay lại. Anh há hốc sửng người ra nhìn:
– Ối! Là cô hả Uyển Mi?
– Người đẹp Uyển Mi kìa các bạn ơi. Chúng ta xin chữ ký của chị đi.
– Chị Uyển Mi cho chúng tôi xin chữ ký...
Uyển Mi bối rối và ngộp giữa mọi âm thanh hỗn tạp. Chợt một cánh tay êm ái vịn nhẹ vào cánh tay cô kéo ra chỗ trống. Uyển Mi chỉ biết đi theo, mắt không rời cho bà Uyển Nhung và Bảo Hiền:
– Cô mau theo tôi ra ngoài, tôi muốn xin một tấm ảnh!
Uyển Mi không để ý đến anh nhà báo trước mắt, cú va đập lúc nãy không làm anh giận. Cô cứ nghĩ anh cũng là một trong những người hâm mộ người mẫu, nên cô im lặng bước theo anh ta. Hình như có mùi hương quen quen.
Trong cái ánh sáng mờ mờ dưới gốc cây to cạnh sân, anh chàng buông cô ra bảo:
– Hôm nay trông cô đẹp như một nàng tiên vậy!
– Anh là ai?
Uyên Mi ngạc nhiên. Lúc này cô chợt nhận ra người đang đứng trước mắt mình. Anh ta ngây ra nhìn cô:
– Cô không nhìn ra tôi hay tôi không nhìn ra cô vậy hả?
– Trời đất! Anh đi đâu mà cũng có mặt ở đây vậy Việt Dũng?
Uyển Mi kêu lên vẻ mừng rỡ:
– Sao tôi lại không có ở đây nhỉ? Tôi muốn xin cô một tấm ảnh đừợc không?
– Xin ảnh? Thì ra anh rỗi rảnh nên đi săn ảnh những người đẹp à?
Việt Dũng khẽ nhếch môi cười:
– Tôi không rảnh làm chuyện vô bổ. Cô nghĩ tôi là hạng gì vậy? Thật ra tôi là nhà báo, tôi thích có những tấm ảnh đầy sức sống, lạ và đẹp. Cô có sẵn lòng làm người mẫu ảnh cho tôi không? Cô chụp hình rất ăn ảnh.
– Vậy à? Cái ảnh anh chụp lén hôm ấy sao không trả cho tôi?
Cười cười, Việt Dũng khoát tay ra hiệu cho cô chụp một tấm ảnh đẹp không dễ dàng lắm đâu, Uyển Mi chẳng chịu đứng yên:
– Tôi sẽ tặng cô nhiều bức ảnh nhưng bây giờ cô cho tôi xin thêm vài kiểu nữa nha!
– Đồng ý, anh chụp ảnh xấu tôi bắt đền đó.
– Yên tâm đi. Lúc nãy tôi giải thoát cô ra khỏi vòng vầy của fan hâm mộ, cô có tiếc không?
– Cảm ơn anh!
– Lúc nãy có ai đập vào lưng tôi suýt dập phổi. Mà có ai xin lỗi đâu?
Đỏ mặt Uyển Mi lại e thẹn:
– Cho tôi xin lỗi được chưa?
– Xong rồi. Cô về bằng gì, tôi đưa cô về.
Uyển Mi lắc đầu:
– Hôm nay tôi không được khoẻ, có mẹ tôi đến đón cùng nhỏ bạn. Tôi về nha.
Việt Dũng gật đầu:
– Được cô cứ tự nhiên. Nhưng bà chủ đâu rồi? Tôi đưa cô đến đó.
Uyển Mi nhìn quanh tìm kiếm. Chiếc áo dạ hội màu xanh lét trông thật ấn tượng. Màu xanh càng làm nổi bật làn da như ngọc của Uyển Mi.Tự nhiên Việt Dũng muốn nhìn mãi cô, anh liếc nhẹ về phía Uyển Mi. Trong cái vầng ánh sáng chập chờn của đêm hội lớn, Uyển Mi càng nổi bật trong những người đẹp đi ra. Mọi người nhìn các cô bằng ánh mắt ái mộ.
Các nhà báo, nhà nhiếp ảnh tranh thủ chớp những khoảnh khắc tuyệt vời này. Đối tượng của họ là những cô người mẫu xinh đẹp.
Việt Dũng vừa đi với Uyển Mi tranh thủ quay lại chụp những người mẫu vừa đạt giải trong đó cả Bích Hà.
Uyển Mi trông thấy nụ cười cố làm ra vẻ thật tươi và dịu dàng trước mọi người mà cô rùng mình. Nhỏ này thật trâng tráo.
Bên cạnh Bích Hà là Tấn Hoàng cùng đi ra cổng. Họ vui vẻ, mãn nguyện vô cùng và cố ý không thấy ai, Uyển Mi cảm thấy tự ái đột ngột xông lên tới đầu. Cô né sang chỗ khác cho Bích Hà đi qua trước.
Gặp cô Bích Hà nghênh mặt đi thẳng. Hành động ấy khiến Uyển Mi càng khó chịu và buồn bã hơn. Tấn Hoàng lại nheo mắt chào Uyển Mi:
– Chào cô, cô thật là khả ái trong đêm nay đó Uyển Mi. Rất tiếc cô không biết cách như Bích Hà:
nhờ tôi mà cô ấy thành công khá mỹ mãn. Đúng không Bích Hà?
Bích Hà gật đầu. Cô ta cố nép vào Tấn Hoàng với nụ cười khả ái trên môi. Việt Dũng đưa máy lên bấm. Bích Hà đi rồi, Uyển Mi cũng bước thật nhanh về phía trước. Việt Dũng nhận ra vẻ giận dỗi trên gương mặt cô. Anh đuổi theo:
– Đợi tôi với, Uyển Mi!
Cô không quay lại bảo:
– Làm gì tôi phải chờ anh hả?
– Tôi sẽ đưa cô về.
Uyển Mi dừng bước bực bội:
– Anh ở lại mà săn ảnh đi. Tôi về trước.
– Có phải Bích Hà làm cô giận không?
Đôi mắt Uyển Mi mở tròn nhìn anh:
– Anh nhiều chuyện quá Việt Dũng và phiền hà nữa.
– Xin lỗi cô tôi là nhà báo mà.
Nổi cáu bất ngờ; Uyển Mi la lên:
– Nhà báo hay nhiếp ảnh thì mặc anh liên can gì đến tôi?
Bị mắng Việt Dũng không giận mà càng đeo bám cô chọc ghẹo:
– Tôi có ý tốt cho cô sao cô không chịu hiểu? Trong đêm diễn chung kết mọi người đều dành số phiếu cho cô - ứng cử viên sáng giá. Thế mà phút chót cô chỉ hạng tư, điều nay ai cũng biết và lấy làm tiếc.
Cắn chặt môi cho khỏi bật khóc, Uyển Mi biết Tấn Hoàng nói đúng. Suốt buổi tập trong cánh gà, anh ta quấn quít bên Bích Hà. Còn cô ta lúc nào cũng lả lơi, cợt nhả, đung đưa đôi mắt tình tứ với hắn. Tấn Hoàng là đạo diễn chương trình, đồng thời là nhà báo có tiếng làm gì Bích Hà cũng trội hơn cô. Nghĩ mà tức muốn ứa nước mắt.
– Anh nói thật ư? Sao anh biết?
Việt Dũng vẫn đi song song bên cô. Anh nhìn phía cổng, người xe ùn tắc ờ đó, tiếng động cơ vang một vùng rồi đưa mắt nhìn Uyển Mi, một người đẹp khả ái đi bên cạnh. Cô thật ra là điều ao ước của bao người. Và anh chợt nhớ một rèm mi rất quen thuộc của cô.
Hôm nay Uyển Mi đẹp lạ lùng. Nhiều chàng trai, cô gái ngưỡng mộ trông theo.
Uyển Mi nhìn quanh tìm kiếm. Mới đó mà bà Uyển Nhung và Bảo Hiền biến mất. Cô thấy bực bội và khó chịu vì phải đứng đây cho mọi người chiêm ngưỡng và nhất là anh chàng Việt Dũng. Thỉnh thoảng lại liếc sang cười tủm tỉm. Nụ cười ấy dù giận dỗi, tim cô cũng chao nghiêng mấy nhịp thật lạ lùng:
– Cô tìm thấy mẹ và cô bạn chưa?
Uyển Mi vẫn đưa mắt tìm kiếm trong ánh đèn đêm:
– Chưa ạ!
– Cô định chờ à?
– Vâng!
– Biết đâu không tìm được có khi bác ấy về trước rồi.
– Không đâu, mẹ tôi không dám để tôi về một mình đâu.
Suýt chút nữa thì Việt Dũng bật cười thành tiếng vì ý nghĩ cô vừa khoe “tôi là là con gái cưng của mẹ tôi mà”. Anh cố giấu nụ cười đi.
Uyển Mi liếc thấy bực dọc hỏi:
– Anh cười cái gì hả?
– Ơ! Tôi có cười gì đâu?
– Đừng có chối.
– Tôi...
– Thế nào? Có phải anh thích cười trên sự đau khổ của người khác không?
– Làm gì có. Tôi tệ như vậy sao? Ủa mà cô đang đau khổ à? Tôi nghĩ dù giải khuyến khích thì cũng đạt giải. Cô buồn làm gì. Cách đánh giá mọi người đâu thể chính xác, chỉ ở độ tương đối. Cô lấy đó làm phiền và làm thước đo mình đúng là sai lầm lớn đấy.
– Tôi... có đánh giá mình qua cuộc thi này đâu. Nhưng phần thưởng kia là phương tiện, thước đo của thành quả, công sức của mình bấy lâu nay bỏ ra. Mẹ tôi sẽ không hài lòng đâu.
– Hay là mẹ cô không chờ cô đã về trước rồi.
– Không thể! Dù giận, mẹ vẫn chẳng trách được tôi đâu.
– Ừ, cô nói chí phải. Ai lại...
– Anh về trước đi!
– Không ai ở lại với cô, tôi đi tìm bà chủ nha.
Uyển Mi lắc đầu ngăn anh lại:
– Anh cho tôi mượn điện thoại được không?
Rút trong túi da cái điện thoại di động rất đẹp, đắt tiền. Anh trao cho cô:
– Cô cứ tự nhiên.
Uyển Mi bấm máy:
– Alô! Con là Uyển Mi đây.
– Con ở đâu vậy?
Dạ ở gần cổng của Nhà văn hoá. Con chờ mẹ, mẹ ở đâu vậy?
– Mẹ trên đường về nhà. Bầo Hiền đưa mẹ về. Mẹ nghe nói con còn dự chiêu đãi gì mà.
Đôi mày cong khả ái chau lại như hai vành trăng khuyết:
– Trời đất, con tìm hai người vậy mà nỡ bỏ con ra về. Bây giờ ai đưa con về hả mẹ?
– Con Bảo Hiền đưa mẹ về. Nó vừa ra đến cổng. Nhờ nó phiền quá hay con gọi taxi về.
Mẹ đón ở ngoài đường trả tiền cho con.
Cô phụng phịu:
– Thôi mẹ khỏi lo, để con tuỳ cơ ứng biến. Chào mẹ.
Uyển Mi tắt máy suýt chút nữa thì cô ném chiếc điện thoại vào túi xách theo thói quen mỗi khi tức giận. Việt Dũng tươi cười chìa tay làm Uyển Mi đỏ mặt:
– Ơ! Xin lỗi.
– Không sao, cô có muốn giữ lại cũng được.
Uyển Mi thẹn thùng vì cái tính đoảng vị của mình. Một lần xớn xác vào phòng anh ta gây gổ, uống hết chai nước ép trái cây, một lần con rắn giả để anh ta ôm gọn trong vòng tay. Bây giờ lại định cất điện thoại đắt tiền của người vào vị trí của mình. Uyển Mi bực bội cúi đầu im lặng:
Cũng may Việt Dũng không phải là người cố chấp, anh tươi cười hỏi:
– Nếu cô không chê chiếc xe cà tàng của tôi thì tôi xin làm tài xế đưa cô về nhà luôn thể.
Mở to mắt nhìn anh kinh ngạc. Trời ơi! Chiếc Su ấy hả? Cái áo dạ hội của cô dài thượt. Tự nhiên cô nhìn xuống chiếc áo rồi từ chối khéo:
– Anh không chở tôi hết đâu.
– Sao lại không hết? Cô chỉ có ba bốn chục ký. Xem nó cà tàng nhưng có thể tống cả trăm ký đấy.
Tưởng thật Uyển Mi kinh ngạc:
– Thật sao?
– Cô không tin tôi chở hai người như cô cũng nổi.
Cả hai bật cười. Uyển Mi lắc đầu:
– Phiền anh, tôi không muốn.
Việt Dũng bỗng đủng đỉnh bỏ đi:
– Tôi biết cô đâu dám ngồi chiếc xe cũ mèm ấy! Cô là người nổi tiếng mà.
Uyển Mi chạy theo Việt Dũng:
– Anh mỉa mai tôi đó hả?
– Tôi đâu dám để tôi gọi taxi cho cô.
Uyển Mi chần chừ.
– Không cần đâu.
Việt Dũng ngạc nhiên:
– Hay cô muốn ở lại đây một mình. Nơi này vắng lắm. Chỉ có ma.
– Ối! Anh...
Uyển Mi bấu chặt vai anh nhìn quanh quất. Mọi người vẫn còn đi lại trong sân vắng đầy những rác do khán giả bỏ lại. Nét mặt cô sợ hãi. Việt Dũng đứng im, tảng lờ:
– Đừng nói là cô có thêm chứng sợ nữa nha!
– Tôi sợ lắm... nhất là ma.
Vìệt Dũng cười hăng hắc:
– Thứ nhì sợ gì?
– Sợ rắn.
– Thứ ba...
– Sợ anh đó biết chưa?
– Ôi tôi cũng có hạng trong những cái sợ của cô ư? Vui thật đó! Tôi về trước nha.
Luýnh quýnh đạp lên vạt áo đầm suýt ngã, Việt Dũng đưa tay đón lấy cô:
– Anh gọi taxi dùm tôi đi.
– Lúc nãy cô bảo không cần mà. Tôi phải về thôi đã quá mười giờ. Biết đâu lát nữa tôi bị nhốt ngoài cửa thì nguy.
– Anh ác lắm. Anh là ma hay là quỷ mà theo chọc tức tôi hả? Anh về đi tôi sẽ ngồi đây tới sáng cho xem.
Việt Dũng thấy cô bướng bỉnh, mè nheo. Đúng là con gái. Anh muốn đưa cô về nhưng hình như trong mắt Uyển Mi anh chẳng là gì cả. Những nàng con gái tiểu thư khuê các thường hay kiêu căng, xem thường người khác là như vậy.
– Được cô cứ ngồi đó tự nhiên. Ma chết không đến làm bạn thì ma sống cũng đến hỏi thăm sức khoẻ hà.
Đôi mắt của Uyển Mi lại nhớn nhác kinh hoàng:
– Ôi. Anh đừng có nói nữa được không?
Việt Dũng mang máy vào cổ tay xách chiếc túi da bước đi làm Uyển Mi hoảng hốt. Cô níu tay anh muốn khóc:
– Việt Dũng anh nghĩ cách giúp tôi đi.
– Thì tôi đã nói hết cách cho cô nhưng xem ra cô không đồng ý điều nào cả. Tôi phải làm sao bây giờ?
Uyển Mi nhăn nhó:
– Nhìn xem với bộ đồ này tôi làm sao có thể ngồi trên chiếc xe của anh cho được?
Việt Dũng như hiểu ra, anh phì cười:
– Thì ra cô lo lắng điều ấy. Tôi hiểu rồi. Cái áo có gì lớn đâu?
Uyển Mi nhìn vào anh ngỡ ngàng. Điều gì mình mới nghĩ hắn đã thông suốt. Thật ra Việt Dũng là người thế nào cô cũng chưa rõ tuy nhiên xem ra anh cũng không đến nỗi tệ bạc. Thử tin một lần xem sao:
– Cô ở đây một mình chờ tôi lấy xe nha.
Uyển Mi hơi bất an:
– Anh không bỏ tôi về trước chứ?
Nở nụ cười quen thuộc anh lắc đầu:
– Ai nỡ bỏ cô gái xinh đẹp giữa đêm đen thế này nhỉ? Cô yên tâm đi.
Cuối cùng thì Uyển Mi cũng ngồi phía sau cho Việt Dũng đưa về. Cô lấy làm lạ, chiếc xe anh thường đi hôm nay cũng khác. Một chiếc Novo rất mới. Uyển Mi ngồi phía sau anh mà tấm tức với bao thắc mắc hoài nghi ngày càng lớn trong lòng.
– Thật ra anh ta là ai?
Trong vòm trời đen kịt, ánh đèn xe quét sáng trên xa lộ. Gió thổi phần phật bên tai.
Chiếc xe lao đi với vận tốc lớn. Uyển Mi sợ bay xuống đất. Mấy lần cô bám chặt vào hông anh cho khỏi ngã. Việt Dũng vẫn cho xe chạy đều đều. Anh chẳng nói gì.
Việt Dũng gây cho Uyển Mi bao sự chú ý hay vì cách sống của anh ta như vậy. Lúc thì nói chuyện vui vẻ, lúc lại trầm tư khó gần. Uyển Mi bỗng thấy sờ sợ lỡ anh ta chở mình đi mất thì sao? Ôi, nghĩ đến đó cô bỗng rùng mình.
– Cô lạnh hả? Lấy áo tôi khoác vào nha.
Giọng trầm ấm của anh làm Uyển Mi bình tĩnh. Cô nghĩ mình quá nhạy cảm nên nghĩ lầm anh ấy chăng. Mùi hương quen quen phảng phất gần quá làm tim cô rộn ràng bao nhịp đập.
– Thôi tôi không lạnh lắm đâu. Anh đi đâu vậy?
– Đi về sắp đến nơi rồi. Tôi đi đường tắt nhanh hơn.
– Quê anh ở đâu vậy Việt Dũng?
Uyển Mi ngại ngùng hỏi nhỏ. Giọng anh vang nhẹ trong gió:
– Tôi ở một nơi rất xa. Có thể cô cũng nghe qua, nó quê mùa lắm.
– Ở đâu? - Uyển Mi lại muốn nghe.
– Đồng Tháp Mười.
– À, ở chỗ mà có nhiều sen đúng không? “Tháp Mười đẹp nhất bông sen. Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ”.
– Thì ra cô cũng thuộc ca dao về Tháp Mười.
– Nhưng sao anh lại lên thành phố này?
– Tại tôi thích.
– Thích điều gì? Ở đây đầy bon chen, cuộc sống không dễ dàng gì.
– Tôi nói rồi tôi làm nghề báo cô không tin ư?
– Tin! Nhưng nghề báo có gì hấp dẫn và anh cũng đâu cần phải thay đổi mình như tắc kè bông thế?
– Hừ! Biệt danh này là do cô đặt cho tôi phải không? Tôi giống tắc kè lắm hả?
– Không giống tuy nhiên anh đang tự biến thành nó.
– Ôi! Tôi chẳng hiểu cô muốn ám chỉ điều gì.
Uyển Mi thuận miệng hỏi luôn, cô không muốn giữ mãỉ thắc mắc trong lòng mình:
– Hôm kia anh giống như vệ sĩ rồi hôm sau giống dân xe honda ôm, dân bụi đời...
– Còn hôm nay?
– Lịch sự nhưng không biết anh giữ được bao lâu.
– Không quá nửa buổi. Đâu thể nhiều hơn khi bị người ta chọc tức.
– Anh cũng biết giận sao?
Lần này Việt Dũng cười to lên:
– Tôi cũng là con người như cô. Sao lại không biết giận nhỉ?
Tủm tỉm cười một mình, đến chỗ ngoặt một chiếc xe trong hẻm phóng vút ra Việt Dũng thắng gấp, tiếng bánh xe ma sát vào lòng đường rít lên, Uyển Mi ngã nhào về phía trước ôm chặt lấy anh, mắt nhắm nghiền, chết điếng vì sợ cô hét lên:
– Á!
Chiếc xe dừng lại đúng lúc, Việt Dũng lầm bầm:
– Trời ơi! Đồ chết tiệt. Giỡn mặt với tử thần hả con?
Anh ngồi trên yên xe thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng trên vai. Chợt nhận ra Uyển Mi vẫn ôm anh chặt cứng, cô úp mặt trên lưng anh sợ hãi. Việt Dũng gọi nhẹ:
– Uyển Mi cô có sao không?
– Uyển Mi cô làm gì vậy?
– Trời ơi! Chúng ta không bị làm sao chứ?
Nghe gọi mấy tiếng cô mới hoàn hồn ngẩng đầu lên ngơ ngác. Sợ quá cô bật khóc.
Việt Dũng đành để yên cho cô mượn tấm lưng mình mà “mưa”....Con gái gì mau nước mắt.
Giọng Uyển Mi mềm nhũn:
– Anh chạy gì ghê quá. Lỡ bị đụng chết thì sao. Tôi sợ lắm.
Nghe tiếng khóc của cô và lời trách êm ái mà thấm thía, Việt Dũng bỗng thấy xao lòng. Thật ra trong cô gái yêu kiều, xinh đẹp kia là hai thái cực trái ngược nhau. Lúc thì bướng bỉnh, mè nheo, thích cãi vã, lúc thì yếu đuối cần sự che chở của người khác. Anh nhẹ giọng vỗ về:
– Thật ra đâu phải tại lỗi của tôi. Tên ôn thần kia chạy ẩu. Tôi sẽ đưa cô về an toàn mà.
Nín đi kẻo người ta tưởng tôi ức hiếp, doạ nạt gì cô thì rắc rối cho tôi lắm đó.
Lời nói của anh có tác dụng, Uyền Mi nín bặt. Cô chợt nhận ra nãy giờ mình vẫn bấu chặt anh và ngả vào lưng anh khóc như mưa, cô bẽn lẽn vô cùng rút hai tay ra như bị bỏng lửa. Hành động ấy làm cho Việt Dũng tức cười nhưng anh cố nén nhẹ giọng bảo:
– Bình tĩnh chưa? Xe chạy tiếp nha?
– Chạy đi anh.
Uyển Mi như vừa trải qua một giấc mộng khủng khiếp, hồn phách liêu xiêu. Nhưng sao có Việt Dũng bên cạnh cô lại thấy gần gũí và ấm áp vô cùng. Hình như cái cảm giác là lạ đang len nhẹ vào trái tim cô. Uyển Mi lại nghe trong gió mùi hương nồng nàn của chàng trai trước mặt, cô không còn né tránh nữa. Cả cõi lòng cô bỗng rộn ràng lên bao cảm xúc thật xôn xao khó tả vô cùng.
Yêu Cô Người Mẫu Yêu Cô Người Mẫu - Hoàng Thu Dung Yêu Cô Người Mẫu