Số lần đọc/download: 521 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:28 +0700
Chương 3
C
hờ sau khi phụ tá Lý dẫn người rời đi, Kiều Hân liền bắt đầu chuẩn bị cho lần trở về này của anh trai Kiều Bùi của cô.
Cô vội vàng đến chân không chạm đất, chăm sóc chậu hoa và các bộ sưu tập của anh cô, chuẩn bị đồ lót trong phòng ngủ......
Không biết Kiều Hân kiểm tra bao nhiêu lần, còn có món ăn sau khi anh trở về.
Lúc đang suy nghĩ thực đơn, Kiều Hân cũng không nhàn rỗi, cô lại chạy đến trong phòng ngủ của anh, cẩn thận kiểm tra nhiều lần, ngay cả tủ treo quần áo cô cũng cố ý mở ra nhìn.
Đến những bộ đồ lót kia cô cũng lấy ra, cố ý đặt ở chỗ nổi bật bên giường.
Chỉ là lúc làm việc này, Kiều Hân không nhịn được nói thầm, cô cũng không biết tại sao anh lại để cô làm loại chuyện này. Cô cũng học đại học rồi, nhưng cố tình vào lúc cô năm nhất, anh của cô lại giao "Nhiệm vụ" quan trọng như vậy cho cô.
Để cho cô phụ trách toàn bộ chuyện trong phòng ngủ của anh......
Nếu không phải vị này là anh trai của cô, Kiều Hân đã hoài nghi đối phương có phải là tâm lý biến thái không?
Giải thích duy nhất chính là người anh trai này của cô là một người thích sạch sẽ, không cho người ngoài nhúng tay vào phòng ngủ của anh.
Làm xong những việc này, thời gian cũng không còn nhiều.
Kiều Hân vội vàng đi ra từ trong phòng, đến cửa lớn chờ anh trở về.
Lúc này không riêng gì Kiều Hân, những người giúp việc và quản gia cũng đều đứng chờ thành một hàng.
Xe của vệ sĩ lái vào sân, sau đó rẽ về phía gara ở bên kia.
Lúc này chạy trước cửa chỉ có xe riêng của Kiều Bùi.
Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Kiều Bùi rốt cuộc đi ra từ bên trong xe.
Bộ dáng xuất chúng uy phong lẫm liệt kia thật không giống người bình thường.
Rất nhiều người sau khi nhìn thấy Kiều Bùi, đều sẽ có một cảm giác chấn động. Ở trên thương trường là một người làm việc quyết đoán, cay độc. Chờ khi bạn nhìn thấy anh, điều đầu tiên hiện lên ở trong đầu, không phải những thủ đoạn trên thương trường của anh, mà là người này còn có thể xinh đẹp hơn sao?
Sau khi Kiều Bùi đi ra từ trong xe, rất tự nhiên nhìn lướt qua mọi người.
Tầm mắt của anh rất nhanh liền rơi vào trên người Kiều Hân ở đối diện.
Nhiều ngày không thấy, Kiều Hân ngược lại không có biến hóa quá lớn, vẫn là bộ dáng yên tĩnh đó.
Dưới cái nhìn chăm chú của Kiều Bùi, Kiều Hân rất nhanh đi tới, thân thiết kéo cánh tay của anh, chỉ là quá kích động, trong lúc nhất thời Kiều Hân cũng không biết nên nói cái gì.
Cô cẩn thận nhìn vẻ mặt anh, vẻ mặt Kiều Bùi nhàn nhạt, người này luôn luôn trầm ổn.
Kiều Hân lộ ra vẻ mặt vui vẻ, dù sao chuyện anh về nhà cũng khiến ọi người vui vẻ.
Cô giống như một quản gia nhỏ, sau khi Kiều Bùi đi vào trong nhà, cô một tấc cũng không rời đi theo bên cạnh anh, cẩn thận chăm sóc anh.
Kiều Bùi vừa ngồi xuống ghế sa lon, Kiều Hân liền bưng tới trái cây và nước trà cho anh.
Có lẽ là ngồi máy bay quá lâu, lúc ngồi ở trên ghế sa lon, trên mặt Kiều Bùi lộ ra mệt mỏi.
Kiều Hân biết công việc của anh rất bận rộn, mỗi lần về nhà đều giống như thuyền dừng ở cảng.
Cô an tĩnh canh giữ ở bên cạnh Kiều Bùi, giương mắt nhìn anh.
Kiều Bùi ngồi một lúc, tay rất tự nhiên vươn ra, vuốt vuốt tóc Kiều Hân.
Kiều Hân không biết làm sao, cảm giác có chút khó chịu, cô cảm thấy sau lưng của mình nhột nhột.
Hơn nữa, lúc này anh cho cô cảm giác thật không tốt, giống như đối xử với vật cưng như chó, mèo.
Chỉ là lúc đến phòng ăn, Kiều Hân lại cảm thấy mình có chút quá nhạy cảm. Đó là anh trai của cô, anh vuốt tóc cô cũng chỉ là thân mật giữa anh trai và em gái, sao cô lại nghĩ tới chủ nhân trêu chọc chó, mèo chứ?
Đây đúng là chuyện bé xé to rồi
Cho nên đợi sau khi ăn cơm xong, lúc Kiều Bùi gọi cô vào phòng ngủ, Kiều Hân liền thoải mái đi.
Lại nói kể từ sau khi học trung học, phòng ngủ của anh đều là do cô dọn dẹp, cho nên đi vào bên trong, cô liền bắt đầu giống như một quản gia nhỏ, giúp Kiều Bùi trải giường chiếu, cô cũng xem gối đầu có bị đặt quá thấp không?
Sau đó cô bắt đầu giúp anh tìm quần áo mới.
Kiều Hân lấy ra quần áo anh muốn thay, xếp ngay ngắn đặt ở trên giường.
Sau khi làm xong những thứ này, Kiều Hân nhìn thấy không còn gì cần làm, liền muốn rời đi, chỉ là người còn chưa kịp đi.
Kiều Bùi đã rất tự nhiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh, dùng ánh mắt ý bảo cô đi qua.
Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh, giương mắt nhìn anh.