Số lần đọc/download: 3274 / 62
Cập nhật: 2015-11-25 19:14:55 +0700
Chương 3
H
ơn mười giờ tối, người trên đường bước chân vội vàng, trên bầu trời u ám, báo hiệu một cơn mưa lớn.
"Muốn ăn gì?"
Trác nhìn máy nhà ăn xung quanh đèn đuốc huy hoàng, sợ cô không nói được, trực tiếp chỉ vào từng cửa hàng hỏi: "Hàng này, hàng này, hay là hàng này?"
Mộc Mộc nhìn một vòng, ánh đèn lóe ra như gần như xa.
Bình thường trong tình huống này, nữ nhân vật chính trong phim truyền hình đều biểu hiện một chút ngại ngùng, mang nam nhân vật chính đi đến một quán ăn nhỏ hoặc là quán ven đường, giành lấy tình cảm của anh ta.
Nhưng là, nhà hàng Pizza Hut với Pizza Morgan thật là hương bay ngàm dặm.
Mỗi buổi tối đi qua đây cô đều không nhịn được nuốt nước miếng... Hơn nữa qua hôm nay cô chẳng còn cơ hội được ăn nữa.
Cô đang đấu tranh nội tâm, người bên cạnh đã tìm ra manh mối qua khát vọng trong ánh mắt cô, kéo tay đi vào Pizza Hut.
Pizza Morgan đưa lên, hương thơm mê hoặc làm dạ dày cô quay cuồng, Mộc Mộc lập tức đem vấn đề hình tượng quăng lên chín tầng mây, cầm lấy một miếng bắt đầu ăn.
Một miếng pizza bị gió cuốn mây tan sau nháy mắt, Mộc Mộc lúc này mới phát hiện Trác ngồi đối diện cô chưa ăn gì, ngón tay vân vê ly rượu đăm chiêu nhìn cô.
Dưới ngọi đèn, lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ bộ dạng hắn, phong độ, anh tuấn, giống như khuôn mặt hắn. Da thịt thể hiện tính đàn ông, cương nghị lại không mất nhu hòa, mà ánh mắt của hắn, có chút tối tăm, có chút phóng đãng, còn có chút tà làm cho người ta hoảng hốt... Cô thích nhất môi hắn, chỉ khẽ cong, đường cong tuyệt mĩ làm cho người ta cảm nhận rõ một nụ cười xấu xa.
"Em có thể đừng dùng ánh mắt nhìn Pizza để nhìn tôi hay không?"
Mộc Mộc đỏ mặt, xấu hổ chỉ chỉ Pizza, ý bảo hắn ăn một ít.
"Tôi không đói." Hắn cầm khăn giấy, đưa tay giúp cô lau khóe miệng, lại gọi cho cô một ly trà chanh để tới trước mặt, "Thật là em chưa ăn tối?"
Cô uống một ngụm, trà chanh đắng theo đầu lưỡi chảy vào huyết mạch.
Cô không muốn nói cho hắn, cả ngày nay cô cũng chưa ăn cơm, bởi cả ngày nay cô đều bất an không yên, do dự giữa "tìm hắn" và "không tìm hắn".
Thực ra, cô đến quán bar này đánh đàn, ngoài việc muốn kiếm chút tiền nuôi sống bản thân còn có mục đích khác - tìm được người đàn ông cô nguyện ý trao thân cho hắn, lại nguyện ý cho cô mượn năm vạn đồng.
Từ khi cô nhìn thấy ánh mắt hắn cách đây một tháng, cô biết cô tìm được rồi, nhưng cô lại do dự. Cô rất thích hắn, thích đến không nghĩ lừa gạt, trêu chọc, lợi dụng hắn.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, cô không cách nào tìm được lựa chọn tốt hơn, đến đường cùng bất đắc dĩ mà phải gặp hắn...
"Đúng rồi, có thể nói cho tôi biết em tên gì không?" Hắn hỏi.
Lúc này, hắn không có ý lấy bút cho cô mà là đưa tay đến trước mặt để cô viết tên mình lên lòng bàn tay.
Mộc Mộc thấy mơ hồ, đây có nghĩa là hắn chấp nhận mình?
Chần chờ thật lâu sau, cô lắc lắc đầu. Cô không muốn nói cho hắn tên, bởi vì sợ có một ngày hắn sẽ nhìn thấy tên mình trên báo, hoặc là trên internet, sợ hắn nhìn thấy sau hoàn cảnh đáng thương của mình cất giấu một tội ác không thể tha thứ thế nào, còn sợ hắn sẽ hận vì đã gặp mình...
Cô cũng không biết, từ chối nói tên cho một người đàn ông nghĩa là gì - cô thầm nghĩ mình chỉ là một phút giây nhất thời trong cuộc đời hắn, hắn không cần biết cô là ai, cũng không cần biết cô sắp tới thế nào. Bọn họ lúc này chẳng qua là một giấc mộng xuân mà thôi, sau khi tỉnh lại, cô không hy vọng còn gì liên quan đến hắn.
Sự từ chối này, không thể nghi ngờ đối với đàn ông là một sự đả kích vô cùng mất mặt.
Trác thu lại bàn tay cương trực giữa không trung, không thèm nhắc lại, không khí chợt lạnh đến cực điểm.
Để xoa dịu không khí này, Mộc Mộc lấy khăn xoa xoa tay, lấy giấy viết.
"Em có thể biết tên anh không?" Cô cười ngọt ngào, vẻ mặt vô hại.
Ai ngờ hắn lại lạnh lùng nhìn cô, "Em có nói đâu?"
Hắn khẽ nhếch khóe môi, Mộc Mộc có thể cảm nhận được rõ ràng sự tức giận tỏa ra từ hắn.
Chỉ là một cái tên thôi, quan trọng vậy sao?
Cô cam nguyện dâng hiến lần đầu tiên của mình cho hắn, còn chưa đủ?
Đây là bữa cơm tối lạnh như băng của Mộc Mộc, rõ ràng Pizza rất thơm, ăn đến miệng cũng không nuốt nổi.
Cô rất nhiều lần ngẩng đầu nhìn hắn, hy vọng hắn có thể nói một câu, cho dù là trêu đùa, tức giận cũng được, nhưng hắn không nói một lời, im lặng uống rượu, xa cách vạn dặm.
Thỉnh thoảng, cô không kịp né tránh ánh mắt hắn, cô hướng hắn cười, hắn lại lãnh đạm rời mắt, môi mím thành một đường thẳng tắp.
Cô đem cánh gà đặt đến trước mặt hắn, hắn như không nhìn thấy.
Mộc Mộc trong lòng thở dài một hơi, cánh tay nhỏ bé xuyên qua mặt bàn, lẳng lặng kéo tay áo hắn, hắn giật giật cánh tay, muốn đem ống tay áo trong tay cô rút ra.
Cô bướng bỉnh nắm càng chặt, đôi mắt to ngập nước cầu xin nhìn hắn.
Sau vài giây giằng co, rốt cuộc hắn tước vũ khí xin hàng, khóe môi hiện lên chút ý cười, tách bàn tay cô ra, "Tay đã lau sạch chưa? Bẩn chết được!"
Mộc Mộc cảm thấy như có cơn gió xuân thổi đến, băng tuyết tan ra, hồi sinh vạn vật.
Cô lè lưỡi, rút bàn tay nhỏ bé, tiếp tục chiến đấu hăng hái với Pizza của mình.
"Ăn cơm xong muốn đi đâu?" Hắn hỏi.
Cô nhớ rõ hắn vừa nói đến nhà hắn không tiện, vậy chỉ có thể đi khách sạn.
Cô nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài san sát những ngôi nhà cao tầng, đủ mọi loại khách sạn tiện lợi, cô chỉ chỉ một khách sạn gần nhất.
Hắn theo ngón tay cô nhìn qua, ánh mắt thâm trầm không nhìn thấy đáy.
Thu hồi tầm mắt, hắn nghiêm túc nhìn cô, "Tôi chỉ nói em đi với tôi, chưa nói muốn..."
Hắn hắng giọng, cầm lấy tiền bên cạnh, đặt trước mặt cô, "Đêm nay đã đi với tôi rất lâu, tôi cũng rất vui vẻ, tiền này tôi cho em."
Cô kinh ngạc, lập tức lắc đầu, cực kỳ kiên định.
Cô tìm hắn cũng không phải vì tiền, xác thực mà nói là không chỉ vì tiền...
"Ăn nhanh lên, ăn xong tôi đưa em về nhà." Ngữ khí của hắn rành rọt, không cho người khác từ chối.
o O o
Không biết từ khi nào, bên ngoài trời đổ mưa, mưa bụi rất nhỏ, ngọn đèn chiếu vào giống như trăm ngàn sợi tơ nhỏ cuốn vòng, làm cho không khí đầu xuân càng thêm lạnh.
Mộc Mộc ôm tiền đi theo hắn ra khỏi Pizza Hut, giọt mưa đọng trên người cô, nhẹ nhàng mềm mại.
"Em ở chỗ nào? Tôi đưa em về." Hắn quay sang hỏi cô.
Cô lắc đầu.
Cô không có nhà, cũng không có người thân, người chú duy nhất sau khi mua nhà, xe, còn cả đàn dương cầm của cô, cho cô hai mươi vạn, nói là đối với cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, sau này đừng về tìm bọn họ.
Hôm nay, phòng chuyển chủ mới, tất cả đồ đạc của cô bị ném ra ngoài, cô chỉ chọn một số thứ gửi lại nhà hàng xóm, còn lại đều phải bỏ.
"Em ở chỗ nào?" Hắn hỏi lại một lần, khuôn mặt anh tuấn so với tiết trời này còn u ám hơn vài lần.
Cô vẫn như cũ lắc đầu, một bộ Đảng cách mạng thấy chết không sờn lòng.
"Bỏ đi!" Hắn không lay chuyển được cô, bỏ cuộc, "Tự mình gọi xe về, tiền giữ lấy, đừng để người khác cướp mất."
Nói xong, hắn rời đi không quay đầu lại.
Mộc Mộc vội vàng đuổi theo, nhưng bước chân Trác rất nhanh, cô chạy muốn ngạt thở mới bắt kịp, giữ chặt cánh tay hắn.
Cô muốn hắn đừng đi, há miệng nói nửa ngày một chút thanh âm cũng không thành tiếng, cô lại hoang mang rối loạn tìm giấy bút, trong lòng ôm tiền nghiêng trái lật phải, chật vật không chịu nổi.
"Đừng tìm, tôi biết em muốn nói gì. Năm vạn, một đêm, hai bên đã thương lượng, có phải hay không?" Hắn bỏ tay ra, lạnh lùng nhìn cô, "Xin lỗi, dù em nguyện làm kĩ nữ cũng đừng coi tôi là khách làng chơi, tôi không có hứng thú..."
Hắn đi, bước chân không có chút ngập ngừng, cũng không quay đầu nhìn cô một lần, thực sự là đối với cô khinh thường vô hạn.
Mưa rơi càng lớn, gió thổi càng lạnh, Mộc Mộc đứng trong mưa gió, tóc dài cùng làn váy mỏng manh bị mưa gió làm cho ướt nhẹp, từng giọt mưa trên người cô chảy xuống, nhỏ trên mặt đất.
Người đi đường rất ít, thỉnh thoảng có mấy chiếc ô vội vàng đi qua, thấy cô không khỏi thương hại, đi tới hỏi thăm cô có muốn che cùng hay không.
Cô lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hướng hắn rời bước.
Cô biết cô sai rồi, cô tìm lầm người, phóng đãng chỉ là bề ngoài của hắn thôi, hắn có nguyên tắc, cũng có tự chủ của riêng mình.
Một cô gái vì tiền mà bán thân, hắn căn bản khinh thường.