Số lần đọc/download: 1922 / 40
Cập nhật: 2016-06-03 16:16:40 +0700
Chương 2
M
ột mình trong cái im lặng bụi phủ của giá sách, của bàn ghế, của chăn màn, của kỷ niệm vụn vặt… tôi chợt nghe lòng ngậm ngùi. Tôi bỗng nghe lòng bật rung những giây tơ khác. Những chập chờn nhung nhớ mong manh, như đâu đó một vạt nắng muộn màng nào đang tan đi, như đâu đó, một cánh vàng hoa cúc đang lìa tách khỏi đài. Phấn vàng tung bay, bụi trắng tơi mỏng. Tôi bỗng thấy gần hơn, yêu hơn, những ngày heo may về trên chập chùng đỉnh thông xơ xác. Những ngày mù xuống sệt trắng lũng rừng, những ngày sương dềnh mịt mờ ăn loang từ miếng trời xuống thấp, và mưa, mưa bạt ngàn, chạy qua những cánh đồng tâm hồn tôi lênh láng nước ưu tư. Tôi thấy nhớ như đã xa hẳn rồi, xa thật rồi, những sớm mai giá rét, khoác tấm áo choàng ra đi, thả những bước chân lạnh cóng, lẫn trong đám học trò môi như son, má như sữa… Những ngày nghỉ, trở dậy muộn bằng áo len mỏng với vốc thóc trên tay, bầy bồ câu xù lông, sà xuống một chiếc sân lá dày xếp lớp. Những con chim có những đôi mắt rất… thi sĩ. Những con chim có những bước chân rất tình tứ đàn bà… Cái cảm giác biệt ly được chia đều cho từng gốc cây, được trải những phần mỏng manh nhất, những phần trong sáng và lung linh nhất, mà thời gian xô bồ qua, đã che khuất, đã ẩn lấp. Phố núi thực sự cũng có đấy, những êm đềm xa vắng, những nét, những đường, những thơ mộng, những ngát xanh… chỉ tiếc êm đềm kia, chẳng là mơ ước của khách giang hồ. Ở đây người ta sống vội sống vàng, ăn sổi ở thì, cái chụp cái giựt. Người ta không có thì giờ để lắng nghe một ngọn thông reo, chờ trông một ngày mưa tới. Và tôi đến đây, ở lại, quả thực là một cái gì không hợp, một cái gì gai mắt, xa lạ và tẻ lạnh.
Nghĩ tới lúc tin tôi rời bỏ nơi này, được loan truyền, chắc sẽ không có dưới một trăm hơi thở phào ra nhẹ nhõm. Chắc sẽ không có dưới một ngàn cặp mắt nhìn theo, dọ hỏi thực hư. Sự thực sẽ như vậy đó. Như vậy hóa ra tôi quan trọng, tôi cũng là một cái gì, có giá đến thế sao? Đứa con gái đến như một bất đắc chí, sống như một thọ hình, với vết chàm giữa trán, với mắt nhìn lên hay ngó xuống, cũng chỉ là một mảnh hồn căng gió miệt khinh. Tôi đấy, tôi, từ lúc nào, đã trở thành đối tượng của thị dân trong những ngắm nhìn, soi bói không một chút thiện cảm. Tôi đấy. Tôi mỉm cười một mình. Mà kể cũng đáng cười thật.
Tôi sắp xếp vật dụng trong phòng. Cái gì cần thì giữ lại, cái gì không, vứt bỏ. Tôi muốn khi trở về, sẽ chỉ có một chiếc vali, như khi tôi đã đến. Công việc thu dọn này gây hứng khởi cho tôi. Vừa làm việc, tôi vừa hát khẽ một đoạn trong Trở về mái nhà xưa. Đôi khi dừng tay, dừng trí, tôi lắng nghe chính tiếng hát của mình, bài hát tôi đã hát một lần trong lớp cho học trò trước khi về Sàigòn nghỉ tết. Cũng là một bài hát, cũng là cái tình cảm rạc rời, chia tan, dổ nát, trong bước chân trở về của đứa con hoang trên thềm nhà cũ, nhưng giọng hát ở trưa nay của tôi, đã khác. Như có một chút reo vui nào đang chảy tan trong đó. Như có một chút thương xao xuyến nào đang hòa lẫn cùng thanh âm phát ra. Tôi sững người. Tôi buông tay, bưng ngực. Ở đâu đó, mùi hơi Hãn, vừa thoảng tới. Ở đâu đó, hương vị khét khét, nồng nồng, chua chua, chát chát vừa thoảng bay, vướng vất. Hình như Hãn ở đâu đấy. Hình như chàng đang ở cùng khắp. Phải thế chăng? Tôi đỡ ngực, khép hờ đôi mắt mỏi, để giữ theo cách của tôi, cái vừa thấp thoáng kia. Tôi giữ lấy Hãn cho mình, trong một tâm hồn an lành nhẹ bổng trên cao,trong ngu ngơ, khờ khạo con tim đang rộn rã hân hoan trong mạch máu.
Anh. Tôi gọi nhỏ. Anh. Tôi kêu van. Anh. Tôi run rẩy, toàn thân tôi tê buốt ở khắp mọi miền cảm giác. Những buổi trưa ngfắn ngủi trên building như sớng lại trong tôi rực rỡ, từng khoảng khắc.