Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
10 năm đau đáu mối tình câm với thầy giáo
1
0 năm trôi qua, vẫn ánh mắt ấy, cử chỉ ấy làm tim tôi sống lại. Hơn bao giờ hết, đêm đêm tôi luôn nghĩ đến thầy và trong giấc mơ thầy vẫn hiện hữu trong tôi. Tôi biết mình không thể tiến xa hơn vì thầy đã có bến đỗ bình yên và tôi cũng vậy, nhưng lòng tôi giờ đây không còn bình yên nữa. (Hoa Tím)
From: Hoa Tím
Sent: Friday, May 14, 2010 11:01 AM
10 năm! Một khoảng thời gian dài để người ta có thể quên đi một bóng hình trong quá khứ, nhưng đối với tôi hình ảnh đó cứ lớn dần và làm cho tôi ngày càng đau khổ.
Năm 17 tuổi, tôi được giới thiệu với một người, tưởng đâu tình yêu đầu tiên của mình được đơm hoa kết trái, nhưng niềm đau lại đến khi ngày anh về nước lại là ngày anh đi cưới vợ. Đứng nơi góc đường nhìn cô dâu chú rể mà tim tôi tan nát, cuộc đời tôi tưởng chừng như khép lại và không còn nghĩ ngợi gì đến cuộc sống nơi xứ người.
Tôi lao vào đại học và nơi đây tôi đã yêu thầy của mình. Ngay ngày đầu tiên thầy lên lớp, ánh mắt cử chỉ của thầy làm tim tôi rung động. Mỗi khi bắt gặp ánh mắt thầy nhìn tôi, chỉ một cái nhìn rất bình thường của một thầy giáo đối với một cô học trò thôi thì tim tôi lại loạn nhịp, người tôi nóng ran lên và một nỗi bồi hồi xúc động khó tả lại dâng trào trong tim tôi.
Tôi đã yêu thầy rồi và yêu nhiều lắm, nhưng tôi chỉ biết buồn và khóc mỗi khi nghĩ về thầy, nghĩ về mối tình đơn phương và không đoạn kết của mình. Biết làm sao đây khi tôi chỉ là học trò và người ấy là thầy của tôi. Nhiều lần tôi định nói với thầy là tôi rất yêu thầy nhưng tôi lại không dám. Và có lần tôi cũng gửi thư cho thầy nói những dòng bâng quơ chủ yếu để thầy biết tình cảm của tôi.
Có lẽ thầy nhận được nhưng vì khoảng cách quá lớn nên không thể tiến xa hơn, hoặc có lẽ thầy chỉ coi tôi như học trò mà thôi. Nhưng có một điều tôi cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ đến là những chi tiết về tôi thầy vẫn nhớ rõ mặc dù xa cách đã 10 năm dài.
Mối tình đơn phương của tôi kéo dài hơn 4 năm đại học, và rồi tôi phải khóc và phải đau khổ vì lại chứng kiến ngày thầy đi lấy vợ. Cũng như lần trước tôi lại đứng nhìn và chỉ khóc và khóc. Cuộc đời đối với tôi coi như đã hết, tôi lại một lần nữa rơi vào vực thẳm và sống vất vưởng không mục đích.
Cố nén niềm đau, tôi phải đứng dậy để tìm hướng mới cho cuộc đời mình. Tôi lại đi làm và có người yêu mới, nhưng trải qua bao mối tình tôi đều thất bại vì hình ảnh của thầy trong tôi quá lớn, tôi không tìm được ai hơn thầy của mình. Và tôi lại lập gia đình mà không phải theo tiếng gọi của con tim, cũng không phải vì sự ép buộc của gia đình hay vì một nguyên nhân nào khác, chỉ đơn giản tôi muốn quên thầy.
Nhưng tôi lại hoàn toàn thất bại vì cuộc hôn nhân này không hạnh phúc. Giờ đây tôi đã có con nhưng chưa lúc nào tôi quên hình ảnh của thầy. Tôi cố gắng chôn giấu nỗi đau để làm tròn bổn phận của một người vợ và mẹ. Cũng có thể tôi đã sai lầm khi nghĩ là tôi đã quên, cũng có thể mọi người cho là tôi biện hộ cho mình khi cuộc sống gia đình không hạnh phúc, nhưng có lẽ tôi không may mắn trên đường đời khi chồng tôi quá vô tư, mà tôi lại là trụ cột trong gia đình.
Nỗi buồn riêng, nỗi lo cơm áo gạo tiền từ ngay ngày đầu mới cưới cho đến bây giờ làm cho tôi ngày càng mệt mỏi. Nhiều lúc tôi cảm thấy ghen tị với những bạn bè trang lứa vì tụi nó không cần phải lo toan tính cho cuộc sống, còn tôi phải có nhiều thứ để lo và vun vén. Tôi đi làm hết cơ quan này đến cơ quan khác chỉ vì kiếm tiền, nhưng mà như thế cũng không đủ khi mức sống ngày càng cao.
Tôi lại nghĩ đến việc đi làm thêm và số phận lại không để tôi an bài khi nơi đó tôi đã gặp lại thầy. 10 năm trôi qua, vẫn ánh mắt ấy, cử chỉ ấy làm tim tôi sống lại. Hơn bao giờ hết, đêm đêm tôi luôn nghĩ đến thầy và trong giấc mơ thầy vẫn hiện hữu trong tôi. Tôi biết mình không thể tiến xa hơn nữa vì thầy đã có bến đỗ bình yên và tôi cũng vậy, nhưng trong lòng tôi giờ đây không còn bình yên nữa khi mà tôi đã có dịp hội ngộ với người mình hằng thương mến.
Tôi ao ước được một lần khóc bên vai thầy và nói cho thầy biết tôi đã sống khổ như thế nào trong ngần ấy năm trời và ao ước được thầy ôm tôi vào lòng vỗ về để biết được trên cõi đời này tôi vẫn còn có người để mà chia sẻ và dựa dẫm mỗi khi tôi sắp ngã quỵ trên đường đời.
Tất cả những điều này có lẽ tôi phải chôn kín cho bản thân mình và chôn sâu mãi mãi. Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn tôi vẫn còn đó một tình yêu, một tình yêu tuyệt đẹp mà chỉ hiện hữu trong giấc mơ và thực sự tôi vẫn không cam tâm khi thầy đó tôi đây, cạnh bên mà hai phương trời cách biệt.
Tôi lại nhớ đến bài thơ mà tôi tâm đắc:
“Anh gần gũi, anh xa xôi
Sao anh như thể chân trời trước em.
Đưa tay tưởng với được tình
Bước đi tới mãi mà tình vẫn xa…”.