Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: James H. Chase
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Pas D'orchidées Pour Miss Blandish
Dịch giả: Nhật Tân
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 965 / 7
Cập nhật: 2016-06-17 08:03:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ách xóm Thiên Nga hai cây số, già Sam báo tin:
- Phải mua thêm xăng.
- Trước khi đi không đổ đầy à? – Riley gầm lên.
- Làm sao tôi biết được là ta đi đến tận nhà Johnny? – Già Sam rên rỉ.
Bailey bấm đèn, Cô Blandish vẫn bất tỉnh. Hắn nói:
- Cô ta không nhúc nhích. Có trạm xăng trước mặt.
Qua khúc quanh, chúng thấy ánh sáng của trạm xăng. Già Sam ghé vào. Một cậu bé bước ra, dụi mắt ngáp và bơm. Riley chồm tới để che khuất Cô Blandish nhưng thật ra không cần thiết, thằng bé buồn ngủ muốn chết, chẳng hề liếc vào xe.
Phía khúc quanh lại có đèn pha, một chiếc Buick đen ghé sát chiếc Packard. Cả ba bối rối. Bailey đưa tay sờ vào báng súng. Có hai người trong xe Buick, người ngồi trước bước xuống thân hình to cao, đội chiếc mũ dạ sụp mắt. Y chăm chú nhìn chiếc Packard và nghe tiếng Bailey hốt hoảng xoay mình, y quay lại trừng mắt, giọng đanh lại:
- Sao, hoảng à?
Trời tối đen, hai người nhìn nhau, Riley nói:
- Lỉnh đi bạn. Đây không phải rạp xiếc.
Người cao lớn quay lại cười:
- Ồ, té ra Frankie, tôi lại cứ tưởng một tay bự nào.
Băng Bailey sững người nhìn chiếc Buick. Người lái xe bật đèn trần cho thấy rõ khẩu súng hắn đang cầm chĩa vào họ. Riley tấy cổ họng khô khốc.
- À, Eddie đấy à?
- Ồ, - người cao lớn trả lời. – Còn Flynn đang mua súng đấy. Các anh mà lộn xộn tì có trò vui ngay.
- Nhưng chẳng có chain gì cả, - Riley vội phản kháng, trong bụng thầm rủa sao mình số đen lại đụng đúng hai tay cô hồn của băng Grisson. – Tôi chưa kịp nhận ra anh đấy thôi.
Eddie lắc bao thuốc để rơi một điếu bà bật diêm. Riley chồm tới để che Cô Blandish nhưng Eddie đã vội nhìn thấy rồi.
- Gái? – Eddie hỏi khi mồi thuốc.
- Chúng tôi có việc phải đi ngay, - Riley vội vã nói – Thôi hẹn gặp lại Eddie. Mở máy đi Sam!
Eddie đặt cánh tay trên cửa:
- Ai đấy Riley?
- Anh không biết đâu. Bồ nhí của tôi.
- Dỡn chơi! Sao nó “lặng” quá vậy?
- Cô ta say, - Eddie lí nhí trả lời.
- Anh nói! – Eddie làm ra dáng bị xúc phạm – Đâu co cần phải ma lanh mới biết được ai phục rượu cô ta. Xem thử chút nào?
Riley lưỡng lự, mắt liếc thấy Flynn bước xuống, súng chĩa vào người, khiến gã né sang bên. Eddie rút chiếc đèn phin lớn bấm chiếu vào cô gái, y kếu lên:
- Chà tuyệt sắc. Này Riley, anh không thấy xấu hổ khi chuốc rượu say cho cô gái đẹp thế này à? Mẹ cô ta biết không? (Eddie lùi lại, phà khói thuốc vào mặt Riley). Các anh định đưa cô ta đi đâu?
- Về trả mẹ cô ta, - Riley trả lời, - Thôi đừng đùa nữa, Eddie. Để chúng tôi đi.
- Tất nhiên. Tôi không muốn ở vào trường hợp cô bé này khi cô ta tỉnh dậy thấy mình ngồi trong xe với ba con khỉ các anh. Đi đi.
Già Sam mở máy ầm ĩ. Chiếc Packard lồng lên, biến mất trong màn đêm.
Eddie nhìn theo, giở mũ gãi đầu. Flynn cất súng vào xe, bước tới. Đó là một con người mặt choắt trông như con chuột thật dữ dằn. Eddie hỏi:
- Mày nghĩ thế nào? Chuyện đáng ngờ đấy!
Flynn nhún vai.
- Phải làm rõ ra thôi.
- Chắc mày định nói mày sẽ làm rõ chain nhưng người thực hiện lại là tao chứ gì? – Eddie nói dáng cao ngạo, - Mấy thằng ôn dịch ấy mưu tính gì trong chuyện đứa con gái đẹp như thế? Con nhỏ là ai?
Flynn đốt thuốc. Gã không khoái chuyện này chút nài. Chạy từ Pittsburg đến đây mệt rã rời rồi hơi đâu mà dính vào. Gã chỉ mong được lăn ra ngủ thôi. Eddie nói tiếp:
- Con nhỏ có dấu bầm nơi cằm. Chớ nói là nó bị bắt cóc bởi một thằng ăn mãnh như Riley. Nó không đủ gan làm việc đó. Để tao gọi Măng.
- Ồ thôi đi, - Flynngầm gừ, - Mày không muốn ngủ thì tùy, còn tao buồn ngủ rũ mắt đây.
Eddie không nghe, bước đến chỗ thằng bé bán xăng đang mở to mắt sợ chết khiếp.
- Điện thoại ở đâu?
Đứa bé dẫn hắn vào văn phòng.
- Được rồi, bé con ra ngoài kia.
Eddie quay số, chờ. Một lúc sau tiếng của Doc ở đầu dây, Eddie vội vã thầm thì:
- Tôi đang gọi ở trạm xăng xóm Thiên Nga đây. Băng Riley vừa mới đi, mang theo một con nhỏ, loại sang ngợp người. Nhất định không phải cùng loại với bọn chúng. Riley bảo con nhỏ say, nhưng có dáng xỉu vì ăn đòn. Ở cằm. Hình như Riley bắt cóc nó. Anh báo cho Măng nhé!
- Đợi đấy. (Sau một lúc, Doc trở lại). Măng hỏi con nhỏ giống ai, ăn mặc thế nào?
- Nhỏ tóc hoe. Nói là đẹp thì không đủ đâu, dân minh tinh màn bạc cũng phải chào. Chưa bao giờ tôi thấy. Mùi thanh, quí phái, trán cao, mặc áo dài dạ hội màu trắng, mũ đen loại xuýp pe.
Hắn đợi Doc đi nói với Măng và trở lại.
- Măng nói có thể là con gái lão Blandish đấy. Tối nay con nhỏ đến khách sạn Chiếc Giày Vàng ở Thung lũng Cây Tùng, có đeo chuỗi hột xoàn gia bảo nhà Blandish. Tôi thấy lạ là Riley lại dám làm một cú to thế. Theo anh thì sao?
Giọng nói the thé và gay gắt của Măng bỗng nổi lên trong máy:
- Alố! Eddie đấy à? Tôi sẽ cho bọn trẻ đi ngay. Anh đến gặp chúng ở giao lộ Cây Sồi Lớn. Nếu Riley chộp con gái Blandish thì chắc hắn sẽ đem đến nhà Johnny. Chỉ có nơi đó thôi. Nếu đúng là con nhỏ đó thì đem về đây.
- Xin tuân lệnh Măng. Phải xử bọn Riley ra sao đây?
- Lại còn phải giải thích tất cả sao? Động não một chút và nhanh lên.
Máy ngắt. Eddie vội vã trở về xe, ném một đô la cho thằng bé rồi leo lên ngồi cạnh Flynn.
Vọt đi. Măng gửi người đến gặp ta. Bà tin là Riley đã bắt con nhỏ Blandish.
Flynn lầu nhầu:
- Bà điên rồi. Mấy thằng thỏ đế đó mà lại dám chớp con nhỏ Blandish! Chà, đi đâu đây?
- Đến giao lộ Cây Sồi Lớn rồi đến nhà lão Johnny.
- Hết ngủ rồi. Hơn 150 cây số đấy.
Chiếc xe phóng trên đường, Eddie cười to:
- Để bữa khác hãy ngủ. Bây giờ tôi mogn gặp con búp bê đó. Lẹ lên.
Flynn nhấn mạnh ga.
- Mày thì chỉ nghĩ đến bọn đàn bà!
- Còn nghĩ đến cái gì nữa, - Eddie vặc lại, - Đàn bà và xin là hai thứ làm cho thế giới chuyển động đấy!
Vành Khăn Cho Em Vành Khăn Cho Em - James H. Chase Vành Khăn Cho Em