He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 334 / 55
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Luồng Khí
ứng im dưới chân cầu thang, Jason lắng nghe. Có một luồng khí lạ đang truyền đến những âm thanh xa xôi: tiếng đồ đạc cót két, tiếng gió rin rít, tiếng các con vật chạy rón rén. Đã vài lần trong tuần, Jason mường tượng rằng những đồ đạc trong Biệt thự Argo được ban tặng một cuộc sống riêng: khi trong phòng không có người, chúng lại dịch chuyển một mi-li-mét. Đúng một mi-li-mét, không hơn, để không bị bắt quả tang.
Nhưng lần này thì khác. Không thể nào là tiếng đồ vật dịch chuyển. Cũng không phải là tiếng lũ chim mòng biển đậu trên mái nhà, tiếng thằn lằn xanh bò giữa đám thường xuân hay tiếng chuột chạy trên gác xép. Chắc chắn là không phải.
Lần này, cậu nghe thấy một âm thanh rất rõ ràng: tiếng bước chân hối hả ở tầng trên. Cậu đứng im lắng nghe: những bước chân vẫn đang vang lên.
Jason mím chặt môi, băn khoăn.
"Ra là mày ở trên đó!" Cậu lẩm bẩm với kẻ thù bí ẩn, như thể giữa họ đang diễn ra cuộc thách đố nào đó.
Chẳng lẽ không một ai trong gia đình cậu nhận ra sự tồn tại của nó? Chẳng lẽ cả bố, mẹ và chị gái cậu đều không biết rằng còn có ai khác ở trong ngôi nhà rộng thênh thang này?
Còn Jason thì biết ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, lúc họ dỡ hành lý xuống sân.
Biệt thự Argo là một ngôi nhà quá rộng để có thể thông thuộc được mọi ngõ ngách, với hàng dãy phòng ở và vô vàn bí mật, vô vàn những món đồ kỳ lạ và huyền bí. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Biệt thự Argo dường như đã thì thầm với cậu: "Đừng có tin vào vẻ bề ngoài: chính cậu phải khám phá bí mật của ta, Jason."
Và cậu đã chấp nhận lời thách thức.
Lặng người giữa luồng khí, Jason ngắm nhìn những bức chân dung treo trên tường, trải dọc theo các bậc thang tới tầng hai, tới tận cánh cửa phòng tháp, có treo một chiếc gương. Bố cậu từng giải thích cho cậu nghe rằng những gương mặt già nua bị đóng khung kia là chân dung những người chủ cũ của ngôi nhà, và nhà cậu cũng sẽ sớm được hiện diện giữa những bức tranh đó thôi. "Ôi, không! Con ấy à, con không đời nào ngồi làm mẫu đâu," chị gái của cậu, Julia, ngay lập tức than vãn, chỉ nghĩ đến việc phải đứng yên một chỗ hơn mười lăm phút đã làm cô bé phát hoảng. Jason, trái lại, lấy làm thích thú. Nó khiến cậu có cảm giác được là... một nhân vật rất quan trọng. Kiểu như một nhà thám hiểm. Hoặc một phù thủy săn ma.
"Được rồi, dù mi là ai đi chăng nữa!" Cậu lẩm bẩm.
Liệu có phải tiếng bước chân cậu vừa nghe thấy là tiếng chân của một con ma?
Cậu rút ra từ trong túi cuốn Cẩm nang những tạo vật đáng sợ của Tiến sỹ ma học Mesmero, tác giả của nhiều bộ truyện tranh.
Tìm thấy trang mình đang kiếm, cậu bắt đầu đọc: "Đừng nghĩ rằng các hồn ma câm lặng. Chúng có thể tạo ra đủ kiểu tiếng động (tiếng bước chân, tiếng dây xích kéo lê, tiếng chuông) và thường thì chúng cũng có thể nói được. Ngoài ra, chúng không phải lúc nào cũng là phi vật chất."
Jason gật gù tâm đắc. Ngoài việc khẳng định những nghi ngờ về danh tính kẻ thù, những dòng ngắn ngủi đó còn giúp cậu giải tỏa một thắc mắc lớn: cậu vẫn luôn tự hỏi tại sao trong các bộ phim, những con ma thường đi xuyên qua các cánh cửa mà không bao giờ đi xuyên qua sàn nhà chẳng hạn.
Cậu tiếp tục đọc:
"Những con ma thường hay ám những ngôi nhà mà ở đó vẫn còn có gì đó dở dang cần hoàn tất."
Cái gì đó dở dang! Hẳn là vậy rồi.
Vậy thì, ở đây hẳn có một con ma, có thể đang lởn vởn ở tầng trên, để làm làm nốt nhiệm vụ gì thì có Chúa mới biết.
Jason đọc lướt lại thật nhanh những lời khuyên của Tiến sỹ Mesmero về cách bắt ma rồi cất cuốn sách vào túi.
"Giờ thì là việc của hai ta," cậu huýt sáo.
Nhưng đúng lúc cậu vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên, một bàn tay liền kéo cậu lại từ phía sau:
"Jason!" Chị cậu vừa gọi to vừa kéo cậu xuống cầu thang. "Chúng ta phải đi thôi!"
Vốn đang đắm đuối với trò bắt ma, giờ Jason phải cố nhớ lại những gì đang xảy ra ở thế giới thực.
"Chúng ta phải đi ư? Nhưng đi đâu?"
Jason không nhớ gì cả, nhưng cậu biết thật khó có thể thuyết phục được chị gái về sự tồn tại của con ma ở tầng hai, vì thế cậu đành đi theo chị.
Chương trình buổi chiều chợt trở lại trong trí nhớ cậu. Bố mẹ sẽ đi London để giải quyết nốt việc chuyển nhà: vẫn còn nhiều đồ chưa chuyển hết, những bức tranh của mẹ phải gói ghém cẩn thận, dọn dẹp lại phòng làm việc của bố... Họ sẽ trở về Biệt thự Argo vào sáng Chủ nhật, cùng với xe tải chở đồ. Trong khi đó, Julia và Jason sẽ ở lại Biệt thự Argo, chỉ có hai chị em, với điều kiện phải ngoan ngoãn vâng lời người làm vườn, ông Nestor.
Để khuây khỏa trong thời gian chờ đợi, chúng được phép mời Rick Banner, một cậu bé người trong vùng mà chúng mới quen ở trường tới nhà.
Hai chị em sinh đôi rời khỏi biệt thự.
Từ trên nền trời viền mây, mặt trời chiếu rọi xuống khu vườn. Xa xa, phía chân trời ngoài biển kéo dài mãi một vệt trắng thanh tú.
"Chị có bao giờ tự hỏi tại sao bầu trời lại biến thành màu trắng trước khi chạm vào mặt nước biển không?"
"Không," Julia trả lời.
Cô bé nhảy bốn bước một trên cầu thang ở lối vào và đáp xuống bãi cỏ; Jason làm theo chị, rồi bất thình lình ngoái đầu nhìn những ô cửa sổ tầng hai.
Cậu hy vọng biết đâu có thể bắt quả tang con ma. Nhưng chẳng thấy gì cả.
Ông Nestor kiên nhẫn lắng nghe những lời dặn dò của bà Covenant, nhưng đến khi bà đếm ngón tay đến "điều thứ tám" thì ông quyết định ngắt lời:
"Thưa phu nhân: tôi không phải là một bà quản gia. Và tôi cũng không nghĩ là hai cháu nhà có đủ thời gian làm tất cả những gì bà vừa liệt kê: ông bà cũng chỉ đi vắng có một buổi chiều thôi mà!"
"Và một buổi tối nữa," bà đính chính. "Vậy thì, như tôi đã nói với ông rồi đấy, ông Nestor..."
Ông Covenant tìm cách hối thúc bằng một tiếng còi nhẹ, nhưng việc đó lại làm vợ ông tức điên lên.
"Chờ chút!" Bà gắt gỏng.
Ông Neston chớp ngay lấy cơ hội ngắt lời lần hai:
"Bà cứ yên tâm. Hôm nay hai đứa sẽ bở hơi tai khám phá toàn bộ ngôi nhà này cùng cậu bạn nhỏ và rồi đến tối chúng sẽ mệt lử tới mức ngủ một mạch mười hai tiếng cho xem."
"Vâng, nhưng ông nghe này..."
"Không, xin phép bà. Bà hãy nghe tôi. Sắp đến hè rồi và hoa viên cần được sửa sang lại. Tôi sẽ dặn dò các cháu những gì chúng được và không được phép làm, và nếu được thì tôi sẽ nhờ chúng giúp chăm bón mấy chậu cây trong nhà kính. Tôi không thể làm gì hơn nữa, bọn trẻ lớn cả rồi! Vả lại, ở đây không có gì nguy hiểm cả."
Bà Covenant khoa chân múa tay, cố gắng kéo dài cuộc đối thoại nhưng ông Nestor không cho bà thêm cơ hội.
"Vách đá cũng không hề nguy hiểm. Chẳng có đứa trẻ nào lại nghĩ đến chuyện nhảy từ trên mỏm đá xuống cả! Chúng có thể thiếu cẩn trọng, nhưng chắc chắn không tới mức đó."
"Ông không hiểu Jason đâu," bà Covenant lẩm bẩm.
Hai người ngừng nói vì bọn trẻ đang tiến lại gần để chào tạm biệt.
Jason đang đi giật lùi, hiển nhiên là cậu hứng thú với ngôi nhà hơn là việc bố mẹ cậu chuẩn bị lên đường.
Vì đi bộ kiểu đó nên cậu bị vấp vào đường ống tưới nước của khu vườn và phải làm một cú xoay người chớp nhoáng để không ngã dập lưng lên sỏi.
"Ông hiểu ý tôi rồi chứ?" Bà mẹ thở dài. Ông Neston gãi gãi bộ râu trắng rồi kết luận: "Phản ứng nhanh và dẻo dai!"
Julia vòng tay quanh cổ mẹ rồi vươn người qua cửa xe để hôn bố. Jason thì chỉ chào bố mẹ một cách rất lơ đãng, vẫn đắm chìm trong tưởng tượng của riêng mình.
"Vậy thì mẹ tin các con," bà Covenant dặn dò với giọng gắt gỏng trong khi bước lên xe. "Các con phải nghe lời ông Nestor, và nhất là, đừng làm gì nguy hiểm nhé!"
Jason và Julia gật đầu cười tươi trong khi ông lão làm vườn thì chỉ khẽ nhếch môi. Chiếc xe hơi của nhà Covenant lăn bánh làm sỏi đá bắn tung.
Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian - Pierdomenico Baccalario Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian