Số lần đọc/download: 202 / 19
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Chương 2 - Bá Tước Tro
L
àn sương đầy hăm dọa dâng lên từ các con kênh trong thành phố và bồng bềnh trôi khiến những tòa nhà thoắt ẩn thoắt hiện. Những người lái thuyền gondola đang nằm dài nghỉ ngơi trong lòng chiếc thuyền màu đen, dưới tấm chăn len kéo cao tới tận mũi. Kinh nghiệm đã tạo cho họ thói quen không bận tâm đến bất kỳ tiếng động nào.
Buổi đêm ở Venice chỉ có những chiếc mặt nạ còn qua lại. Một chiếc màu tím, dáng người gày gò và bước đi thận trọng dọc theo các con kênh của khu ổ chuột cũ kỹ. Cô ta đi giày gót rất cao khiến dáng đi thật kỳ cục, như thể một con cò. Những tấm biển đề tên phố bị nấm mốc ăn mòn ngày một thưa thớt, nhưng cô gái không hề đi chậm lại. Cô ta có một cuộc hẹn không thể bỏ lỡ.
Cô ta gắng định hướng giữa những cái tên lạ lùng: “calle” nghĩa là “phố”, cũng như “ruga”, “vicolo”, “fondamenta” hay “palizzata”. Quảng trường được gọi là “campi”, còn những cây cầu mang tên tưởng tượng khác với tên thực. Thành phố này đầy rẫy những tảng đá đặc biệt: đá đục lỗ được sử dụng với mục đích bí ẩn, vỉa hè thì không được giẫm lên vì chúng mang điềm gở, chạm vào những gốc cây vì chúng có phép màu. Còn những tảng đá ở góc đường, được gọi là “cái bướu của kẻ cướp”, có tác dụng ngăn bọn cướp đường trốn trong những góc tối tăm nhất.
Nhưng chiếc mặt nạ tím kia dường như chẳng hề ái ngại những góc tối. Sau khi đi qua cây cầu đang say ngủ thứ bao nhiêu không rõ và rẽ trái, cuối cùng cô ta cũng dừng bước trước một con hẻm chật chội nằm giữa những tòa nhà lụp xụp, ẩm thấp và xiêu vẹo, với những ngọn tháp nhô ra. Lò sưởi các nhà xung quanh đã tắt. Cửa sổ tối om.
Cô đã tới phố Tử Thần.
“Cô tới muộn...” Một giọng nói rít lên từ nơi bóng tối đen đặc nhất.
Đó là giọng của một người đàn ông giấu mình sau chiếc mặt nạ xám với cái mỏ quạ dài và một tấm áo choàng màu khói khiến ông ta trông hệt một con chim có bộ lông nham nhở.
“Tôi đã đi nhanh nhất có thể... trên đôi giày này!” Mặt nạ tím than thở.
Cô lê bước tới những bậc thang dẫn lên một cánh cổng nhỏ và ngồi xuống, tìm cách cởi giày. Sau đó cô duỗi đôi chân gày gò bọc trong tấm áo choàng cùng sắc tím với đôi giày và tựa đầu về phía sau, để lộ ra chiếc cổ phụ nữ mảnh khảnh.
“Ngột ngạt quá...”
“Dừng lại!” Người đeo mặt nạ mỏ chim ra lệnh khi trực giác mách bảo rằng người phụ nữ kia muốn tháo chiếc mặt nạ xuống. “Tôi không cần biết danh tính của cô. Cô cũng không phải biết danh tính của tôi! Cô ổn chứ?”
“Tôi mệt lử.”
“Cô gầy quá. Cô đang bị ốm à?”
Người phụ nữ sau chiếc mặt nạ tím chậm rãi lấy lại nhịp thở trước khi đáp lời.
“Ông không phải người đầu tiên hỏi tôi như vậy. Tôi không ốm. Tôi chỉ mệt mà thôi.”
“Cũng có thể... Nhưng tôi khuyên cô nên đi khám. Trông cô như chân dung của tử thần vậy.”
“Ông mới lịch thiệp làm sao.” Chiếc mặt nạ tím đứng dậy. “Dẫu sao... nếu ông cho phép, ông hãy lo cho thân ông đi. Còn tôi sẽ tự lo cho mình. Nếu tôi không nhầm thì chúng ta ở đây là vì công việc.”
“Vâng, cô đang tìm người có thể tiếp cận với thông tin của Hội đồng Thập viên. Có tôi đây. Cô muốn tìm điều gì?”
“Không phải điều gì, mà là ai. Tôi cần tìm một người đàn ông bị đồn đoán là có phép thuật.”
Chiếc mặt nạ mỏ chim lê chân trên đá cuội ẩm ướt, tiến lại gần những bậc thang. Những cuộn hơi nước hình xoắn ốc bốc lên từ con kênh gần nhất, đùa giỡn với ánh trăng.
“Tôi nghĩ cô biết rõ những chỉ thị của Hội đồng Thập viên về chuyện phép thuật. Ở Venice, những hành động đó bị cấm giống như trò đánh bạc hay bất kỳ thể loại pháp sư, gian lận, lừa đảo và buôn bán bùa mê thần chú nào.”
“Vì thế tôi mới phải nhờ tới ông.”
“Cô muốn tôi ngó qua kho lưu trữ thông tin của Hội ư?”
“Tôi biết Hội đồng Thập viên quản lý báo cáo của nhóm bảo vệ thành phố bí mật.”
“Cô quả rất am tường mọi việc, thưa cô. Và tôi vinh dự là thành viên trong nhóm. Nhưng tôi hoàn toàn không biết danh tính của những người bảo vệ bí mật khác. Ngay cả khi tụ họp, chúng tôi cũng luôn đeo mặt nạ như cô thấy. Hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đang muốn tìm ai?”
“Ông ta tên là Peter Dedalus.” Chiếc mặt nạ màu tím rít lên.
Người bảo vệ bí mật suy nghĩ hồi lâu trước khi trả lời.
“Tôi e rằng đó là một cái tên mới với chúng tôi. Ông ta làm gì?”
“Ông ta chế tạo máy móc, những món đồ quỷ quái và đồng hồ.”
“Cô nói đồng hồ ư?”
“Đồng hồ, đúng, to nhỏ đủ loại, với mọi hình dạng và kích cỡ.”
“Vậy có điều gì ma thuật, hay nguy hiểm trong cách cư xử của người đàn ông này?”
Mặt nạ màu tím lấy từ áo choàng ra một túi tiền đầy căng.
“Đó là ai tìm được ông ta sẽ trở nên giàu có bất ngờ. Cực giàu. Hơn hẳn mức lương bảo vệ bình thường...”
Người đàn ông lùi lại hẳn vài bước, vì ông thực sự kinh ngạc và phẫn nộ trước lời đề nghị đó.
“Đây là hối lộ. Và hối lộ là điều mà Hội đồng Thập viên buộc phải loại trừ.”
“Ông luôn có cơ hội làm điều này. Nếu ông tìm được Peter Dedalus, số tiền này sẽ là của ông.”
Vài đồng tiền được trao tay chớp nhoáng để khẳng định rõ hơn lời đề nghị.
Sau đó là một khoảng lặng kéo dài.
“Chúng ta hãy gặp lại vào lúc sáu giờ tối mai,” cuối cùng người bảo vệ lên tiếng. “Tại tiệm cà phê ở quảng trường San Marco. Tôi sẽ cho cô biết điều tôi khám phá được về người đàn ông cô cần tìm.”
“Tốt. Làm sao để tôi nhận ra ông?”
“Tôi sẽ ăn vận như thế này.”
“Ông cũng có tên chứ?”
“Cô có thể gọi tôi là Bá Tước Tro.”
“Quyến rũ đó. Vậy hẹn ông lúc sáu giờ tối mai. Nhớ chỉ mang cho tôi tin tốt thôi nhé, Bá Tước Tro.”
Người bảo vệ khuất dần trên phố Tử Thần. Rồi dường như nhớ ra, ông ta quay lại hỏi.
“Còn cô, cô cũng có tên chứ?”
“Ông có thể gọi tôi là Newton,” chiếc mặt nạ tím trả lời. “Giống tên nhà bác học người Anh.”