Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Chương 1 - Bữa Sáng
T
ỏa đi thật chậm rãi, mùi thơm ngon của thịt lợn hun khói rán với trứng lan dần vào không khí. Julia trở mình, khịt khịt mũi trong chăn. Cô bé mỉm cười, vẫn còn ngái ngủ và vùi mặt vào chiếc gối mềm mại. Nằm im thêm vài phút, đến khi mùi thơm tán hết, cô hé một mắt nhìn ra xung quanh.
Cô đang ở đâu?
Những ký ức từ từ hiện về, theo một trật tự nhất định. Cô đang ở Kilmore Cove, trong một căn phòng ở Biệt thự Argo.
Làm thế nào cô đến được đây nhỉ?
Julia nhìn lướt khắp căn phòng, tim cô bé đập rộn lên.
Mùi thịt lợn hun khói rán với trứng thơm nức.
Dưới chân giường chất đống toàn quần áo ướt. Liếc mắt qua, Julia đã nhận ra chính là quần áo của mình.
Những hình ảnh khác cũng ùa về rất nhanh trong đầu cô: cơn bão, cuộc viếng thăm bất ngờ của Manfred, mỏm đá, và cuối cùng là cú ngã xuống khoảng không khiến gã tay sai của Oblivia Newton bị đại dương nuốt chửng...
Julia bật dậy như lò xo.
“Jaaason!” Cô hét lên.
Dưới đôi chân trần là sự êm ái dễ chịu của tấm thảm khiến cô bé nhận ra mình đang mặc một bộ đồ ngủ mà cô chưa từng mặc trước đó. Julia với lấy cái quần mặc hôm trước rồi lục túi quần: bốn chiếc chìa khóa của Cánh cửa Thời gian vẫn còn ở đó, chưa ai đụng tới.
Cô cầm lấy chúng rồi đặt lên giường, cố đoán xem bây giờ là mấy giờ.
Mùi thịt lợn hun khói rán với trứng thơm lừng.
Qua khe cửa chớp, những tia sáng chói lóa lọt vào căn phòng. Là buổi sáng. Hay buổi chiều nhỉ? Quá nôn nóng và căng thẳng, Julia mặc nguyên pyjama bước ra khỏi phòng ngủ.
“Jason ơi?”
Tiếng gọi của cô vang vọng trong hành lang trống vắng.
Cả tầng vẫn còn tối om, ngoại trừ một phòng ngủ đã được mở cửa chớp. Julia rón rén nhón bước trên đầu mũi chân trần tiến lại gần cánh cửa và liếc nhìn vào bên trong. Có một chiếc giường chưa hề được thu dọn, mấy đôi giày tập thể dục vương vãi trên sàn và một núi áo phông chất đống trên một cái bàn con hình tròn.
Có nhắm mắt cô bé cũng nhận ra cái cảnh bừa bộn đó: đích thị là tác phẩm của Jason.
Tim Julia bỗng thót lên khi nghe thấy, qua ô cửa sổ mở toang, tiếng của cậu em trai cất lên từ phòng bếp.
“Chính nó rồi!” Sung sướng đến phát điên, cô bé reo lên. “Em trai mình về rồi!”
Cô quay ngoắt lại, băng nhanh qua hành lang, lao xuống cầu thang và phóng thẳng vào bếp.
Jason và Rick đang lóng ngóng bên bếp.
“Jason! Rick!” Julia vừa reo lên vừa nhảy bổ lại ôm lấy chúng rồi ghì thật chặt. “Hai người đã trở về! Hai người đã trở về! Ôi, mình đã rất lo lắng...”
“Ô, chị gái yêu quý, bình tĩnh nào!” Jason mỉm cười, đột ngột lùi lại. “Dĩ nhiên là bọn em đã quay về... Và mọi việc đều ổn cả!”
Còn Rick thì thích thú đón nhận vòng tay cô bé, cậu cũng ôm siết lấy cô và còn kèm cả một nụ hôn lên má. Lúc bắt gặp ánh mắt của Julia, hai chân cậu bủn rủn hết cả, cậu cuống cuồng quay mặt đi để giấu đôi má đang ửng đỏ.
Julia chăm chú nhìn hai đứa cứ như chúng đã xa cách hai mươi năm rồi, như thể qua trang phục của chúng, cô có thể biết được điều gì đã xảy ra phía bên kia Cánh cửa Thời gian vậy. Nhưng cô chẳng kiếm được nhiều thông tin: Rick vẫn mặc như ngày hôm trước, trong khi Jason đã kịp lôi từ trong vali một chiếc áo phông và quần bò mới, hoàn toàn chẳng ăn nhập với nhau.
“Thế nào?” Cô cất tiếng hỏi sau cái nhìn dò xét đầu tiên. “Hai người đều an toàn, mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Không, bọn em đang phát điên đây này!” Jason trả lời.
“Sao vậy?”
“Bọn mình không tài nào căn được thời gian để làm chín thịt hun khói. Vừa mới bỏ lên chảo thôi mà nó đã cháy thành than rồi!” Rick vừa thốt lên vừa dùng một cái thìa gỗ lật các dải thịt hun khói. “Chỉ còn nước cứ ăn như thế này đi.”
Julia vẫn chưa rời mắt khỏi hai cậu, như để đảm bảo rằng đó đúng là chúng. Cô bé vừa cười vừa theo chúng bước ra vườn, nơi Rick đang trút từ chảo cho cả bọn món thịt lợn xông khói với trứng bác. Tuy nhiên, Julia sẵn lòng nhường phần của mình cho cậu em trai song sinh bởi bụng dạ cô bé vẫn còn đầy do căng thẳng.
“Mình có thể biết chuyện gì đã xảy ra với các cậu đằng sau cánh cửa ấy không?”
Jason nhún vai. Cậu ngồi lên chiếc ghế sắt uốn màu đen và ăn món thịt lợn hun khói.
“Không thể nào xơi nổi, Rick ạ! Đúng là không thể nào xơi nổi!”
Khi nhận ra vẻ mặt đã mất hết kiên nhẫn của bà chị, cậu nói tiếp, chỉ phút chốc trước khi cô bé phát hỏa:
“Ôi, chị Julia, chuyện dài lắm, nếu mà kể hết cho chị nghe thì trứng sẽ nguội mất!”
Rồi cậu bắt đầu ăn ngấu nghiến, mà chẳng nói thêm lời nào.
“Bọn mình đã phát hiện ra một chỗ rất khó tin.” Rick lúng búng nói trong lúc cố nuốt chửng một miếng to đang nghẹn trong cổ.
“Chúng ta sẽ tìm ra nó, cái bản đồ chết tiệt đó!” Jason nói thêm, trong khi cậu bạn đang nhảy tưng tưng xung quanh bàn vì mắc nghẹn. Cậu vét cái đĩa bằng mẩu bánh mỳ ngày hôm trước, rót một cốc sữa lớn và tu ừng ực hết cả cốc chỉ trong vài ngụm. “Phải không, Rick?”
“Kể cả có phải xới tung cái làng này lên!” Cậu bạn nói chắc nịch, mặt vẫn còn đỏ gay và tóc tai thì bù xù.
Julia hít một hơi thật sâu. Không khí còn ẩm và mát mẻ. Cô cho rằng lúc này không nên hỏi gì nữa thì hơn, và cứ đợi đến lúc chúng tự khắc muốn kể. Cô với ngón tay lấy chiếc cốc để rót một chút sữa, và chợt nhận ra hai bàn tay mình đang run.
“Có gì không ổn ư?” Rick lo lắng hỏi.
Julia lắc đầu.
“Không, chỉ là mình rất vui được gặp lại các cậu.”
“Bọn mình cũng vậy,” Rick nói. “Thật sự là như thế đấy! Mọi chuyện thật điên rồ... Nhưng nhìn cảnh tan hoang trong hoa viên, mình đoán là ở đây mọi người chắc cũng không hề rỗi rãi.”
“Trông như một cơn lốc vừa quét qua vậy!” Jason thốt lên.
Julia ngó xung quanh: hoa, cây cảnh, những cây cổ thụ dường như đã bị cơn bão quật cho tơi tả. Dường như có một nỗi đau đớn khó tả trong những chiếc lá, những cành cây nhỏ gãy rụng vương khắp bãi cỏ và những con đường nhỏ rải sỏi. Ở giữa sân vẫn còn thấy rõ dấu vết chiếc ô tô của Manfred.
Julia cảm thấy tim mình đập dồn dập khi nhìn chằm chằm vào những dấu vết đó, từng lúc từng lúc một, cô nhớ lại khoảnh khắc ngáng chân Manfred và chộp lấy chiếc chìa khóa từ hắn. Cô nhìn hướng ra mép vách đá, mặt biển xanh dương đầy mê muội và hình dáng xa xôi của ngọn hải đăng.
Cô bé nhắm mắt lại.
“Chuyện gì xảy ra với chị vậy, Julia?” Jason hỏi khi nhận ra gương mặt chị mình đột nhiên tái nhợt.
“Không phải lỗi của mình nếu hắn rơi xuống dưới kia...” Cô bé lẩm bẩm.
“Ai rơi xuống dưới kia?” Jason hỏi, dưới mũi vừa xuất hiện một hàng ria mép bằng sữa.
Julia kể lại tất cả những gì đã xảy ra ở Biệt thự Argo bằng một giọng đều đều chậm rãi, như thể đang trả bài. Cô bé kể lại những lời thú nhận của Nestor về người chủ cũ và những chuyến du hành của ông trên con tàu Metis. Kể về ý đồ đột nhập vào nhà của Manfred và việc cô cùng Nestor đã chống đỡ với hắn ra sao, cho đến bi kịch cuối cùng kia.
“Mình rất tiếc...” Julia khép lại câu chuyện, cô bé tự hỏi vì lý do gì mình lại quyết định quẳng xuống biển chiếc chìa khóa mà Manfred đã muốn có bằng mọi giá.
“Đáng đời hắn!” Jason sung sướng nói.
“Xét cho cùng, hắn cũng là một tên trộm y như bà chủ của hắn thôi,” Rick bồi thêm vào, trong lòng dấy lên nỗi căm ghét càng lúc càng tăng đối với Oblivia Newton, có lẽ còn bởi lần đầu nhìn thấy cô ta, cậu đã thấy cô ta tuyệt... đẹp. Và điều đó làm cậu nuốt không trôi.
Julia tự trấn an mình một chút và cuối cùng cũng uống xong ly sữa. Rồi cô chờ được nghe câu chuyện của hai cậu con trai.
Jason và Rick tranh nhau kể, chúng kể về Ngôi nhà Sự sống, về Maruk và về việc chúng tìm thấy hốc Bốn Chiếc Gậy ngay trước khi Oblivia tìm thấy.
“Oblivia Newton cũng ở đó ư?” Julia kinh ngạc hỏi. “Sao... lại có thể như vậy?”
“Thôi bỏ đi. Chị không thể hình dung bọn em bất ngờ thế nào khi nhìn thấy cô ta ở đó đâu, ở Ai Cập ấy... hay ở bất cứ đâu bọn em có mặt.”
“Sáng nay Jason nói với mình về một giả thuyết mới,” Rick giải thích. “Cậu ấy không tin bọn mình thực sự đã du hành xuyên thời gian.”
“Đúng vậy,” Jason khẳng định. “Một lần mình đọc được một cuốn truyện tranh của Tiến sĩ Mesomero nói về chuyện tương tự: đó không gọi là du hành xuyên thời gian, mà là du hành trong trường liên tục của không gian gì đó... giờ mình chẳng nhớ rõ lắm, nhưng mình biết chắc điều đó có trong tập mười lăm.”
“Tại sao không phải là em đã du hành xuyên thời gian?”
Jason nhăn mặt, giống như một học giả trước một câu hỏi mơ hồ:
“Đó chỉ là cảm giác thôi, nhưng... lúc ấy em không cảm thấy ở trong một thời đại hoàn toàn khác biệt so với thời của chúng ta. Em thấy mình gần như đang ở nhà...”
“Đừng có phóng đại chứ!”
“Chị không hình dung được đâu, bọn em đâu chỉ nói thứ ngôn ngữ giống những người đó, mà Rick và em thậm chí còn đọc được chữ tượng hình.”
Julia trợn tròn mắt.
Rick lấy từ trên bàn cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên, một cuốn sách to bự đã khá nát, với lớp bìa ố bẩn và các mép sờn rách. Cậu mở trang về các ngôn ngữ Ai Cập cổ đại, dùng ngón trỏ phải lướt qua những ký tự tượng hình và nói:
“Trong khi đó, nếu bây giờ bọn mình thử đọc nó... thì lại chẳng hiểu gì cả.”
Julia cố không đánh mất mạch câu chuyện.
“Còn Oblivia? Cô ta có nhận ra các cậu không?” Cô bé hỏi Jason.
“Không biết nữa. Lúc ấy bọn em đã kịp nấp đi. Nhưng đúng lúc đó cô ta nhắc đến cái tên Ulysses Moore...”
“Và tấm bản đồ.”
“Bản đồ nào?”
“Tấm bản đồ mà cô ta đánh cắp của bọn mình.”
“Bản đồ nào cơ?” Julia hỏi lại.
“Tấm bản đồ chính xác đầu tiên và duy nhất về làng Kilmore Cove ở Cornovaglia,” Rick thuật lại theo trí nhớ. “Của Thos Bowen. Luân Đôn, một nghìn...”
Một tiếng hắt xì dữ dội cắt ngang câu chuyện của bọn trẻ, tiếng động vọng thẳng lên từ phía mỏm đá.
“Ra là các cháu đã dậy cả rồi!” Nestor thốt lên lúc bước lên khỏi những bậc thang và dừng lại để thở.
“Ông Nestor!” Bọn trẻ chào. “Ông từ đâu về vậy?”
Người làm vườn bước khập khiễng tới trước mặt bọn trẻ và không trả lời.
“Còn các cháu từ đâu về? Chẳng còn chỗ nào cho ông lão tội nghiệp này... HẮTTTT XÌÌÌ... ngồi sao?”
“Ông bị cảm mất rồi,” Jason nói.
“Tại cơn mưa, ông Nestor lẩm bẩm và nhìn Julia với một nụ cười đầy ẩn ý. Mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Các cậu ấy đang kể cho cháu nghe về Oblivia Newton và tấm bản đồ.”
Ánh mắt của Nestor bỗng tối sầm lại.
“À, phải rồi. Cái vụ ăn cắp đó!” Ông nói và ngồi xuống bên cái bàn.
Jason và Rick lại kể tiếp, chúng mô tả chi tiết từng chân tơ kẽ tóc Căn phòng không tồn tại và cái bệ thờ với tấm bản đồ được giấu bên dưới.
“Giá mà chị nhìn thấy bọn rắn, Julia!”
“Cậu sẽ ngất ngay tức khắc!”
Câu chuyện cứ tiếp tục, Nestor bỗng trở nên trầm lặng.
“Lẽ ra chúng ta phải lường trước điều đó,” cuối cùng ông nói. “Người phụ nữ đó nguy hiểm và thông minh hơn rất nhiều so với những gì chúng ta nghĩ.”
“Nhưng tại sao tấm bản đồ lại quan trọng đến vậy hả ông Nestor?”
“Ta chẳng biết nữa,” người làm vườn lầm bầm.
“Nhưng người chủ cũ thì biết,” Jason đáp lại. “Nếu ông ấy gửi chúng ta đến đó để tìm nó, ắt hẳn phải có lý do. Mình chắc rằng ông ấy tin chúng ta sẽ tìm ra nó trước ả Oblivia Newton.”
“Về lý thuyết đúng là chúng ta đã tìm thấy nó trước ả,” Rick nói rõ. “Nhưng sự thật là cô ta đã lừa được bọn mình ngay sau đó.”
“Nghĩa là sao?” Julia hỏi.
Jason cúi rạp người trên chiếc bàn ăn sáng thì thầm:
“Có lẽ bây giờ ông chủ cũ không còn tin chúng ta nữa.”
“Làm sao cậu dám chắc ông ấy vẫn còn sống?”
“Rất đơn giản, có hai trường hợp: hoặc ông ấy vẫn đang sống ở Biệt thự Argo, trong một căn phòng bí mật... hoặc là ông ấy đã để lại cho chúng ta những manh mối để tìm thấy ông ấy. Và trong trường hợp này, không có tấm bản đồ có lẽ sẽ khó lần theo chúng...”
“Làm thế nào để biết nhỉ?” Julia hỏi.
Cả ba đứa quay lại nhìn Nestor, ông lão làm vườn ngay lập tức tìm cách lẩn tránh câu hỏi.
“Ta phải đi đây. Ta phải dọn dẹp lại khu vườn.”
“Làm gì có chuyện, ông không được rời khỏi đây!” Jason phản ứng ngay tức thì.
“Không ư? Thế cháu nghĩ sẽ ngăn ta như thế nào?”
Nestor cương quyết đứng dậy, ông xoa bóp cái lưng đau của mình, thở thành tiếng và hít đầy ôxy vào phổi.
“Ông phải giúp chúng cháu!” Jason van nài. “Ông ấy vẫn ở đây phải không ạ?”
Nestor bật cười.
“Này cậu bé, cháu đọc quá nhiều truyện rồi đấy. Ông chủ cũ...”
Rồi ông lại hắt xì.
“Ông hãy thề đi! Ông hãy thề là ông ấy không còn ở đây nữa.”
Người làm vườn chống tay lên hông, ưỡn người ra phía sau. Gương mặt ông trông mệt mỏi hơn cả ngày hôm trước với đôi mắt thâm quầng và mọng nước, như mắt người đang hâm hấp sốt.
“Nghe này, Jason...,” Julia nói chen vào. “Chị không nghĩ giờ là lúc thích hợp để...”
“Ngược lại, đây chính là lúc thích hợp, cậu em cắt ngang. Chúng ta phải biết phần nào đó sự thật nếu muốn hiểu điều gì đang diễn ra! Có quá nhiều thứ chúng ta không biết! Quá nhiều điều bí ẩn về ngôi nhà này, về ông chủ của nó, bạn bè và kẻ thù của ông ta! Ví dụ, chúng ta là ai? Bạn hay thù của ngài Ulysses Moore khó hiểu?”
Nestor nhìn căn nhà phụ ở giữa khu vườn, rồi nhìn bọn trẻ. Jason có lý: chúng đang mò mẫm giữa quá nhiều điều không rõ ràng. Thế là ông lầm rầm.
“Nếu có thể giúp cháu điều gì đó, chàng trai, vậy thì... ta thề là chẳng có ông Moore nào còn sống tại Biệt thự Argo. Giờ thì cháu hài lòng chưa?”
Nói xong, ông vừa khập khiễng bước khỏi chỗ bọn trẻ, vừa xì mũi vào chiếc khăn vải bông thô ráp.
“Về lý thuyết mà nói,” sau một lúc, Rick phân tích, “ông ấy không hề bảo chúng ta là ông Moore đã chết.”
Mười lăm phút sau, bọn trẻ mang đĩa và cốc trở lại phòng bếp và cùng quyết định xem hôm nay sẽ làm gì.
Rick lại chỗ mấy bậc thang trên mỏm đá ngắm nhìn cảnh biển, để mặc mái tóc cho làn gió nhẹ vuốt ve. Julia đã quay về phòng, mặc quần jeans, mang theo bốn chiếc chìa khóa có tay cầm hình con thú. Khi trở xuống nhà, cô thấy Jason ngồi viết rất chăm chú trên chính chiếc ghế lúc nãy.
“Em chưa biết bắt đầu từ đâu,” cậu giải thích.
“Chúng ta biết Oblivia Newton sống ở đâu chứ?” Julia hỏi to và đọc tờ giấy cậu em trai đang cầm trong tay.
“Có hai chiếc tàu đánh cá đang quay về,” Rick quay lại báo cho chúng biết. “Bọn mình có thể xuống bến để mua tôm cho bữa trưa.”
Nghĩ đến việc phải leo lên dốc Salton Cliff bằng hai chiếc xe đạp nặng trịch của ông bà Moore, Jason liền lắc đầu.
“Không phải lúc này, mình xin cậu. Cậu có biết Oblivia sống ở đâu không?”
“Không, mà sao?”
Jason cho bạn xem những gì mình đã viết.
1. Tìm lại tấm bản đồ đã bị Oblivia đánh cắp.
2. Tìm ra có cái gì trên tấm bản đồ (ngay cả trước khi tìm thấy nó).
3. Cố tìm hiểu MỌI THỨ về Cánh cửa Thời gian.
4. Khám phá TẤT TẦN TẬT về Biệt thự Argo, từ mái nhà xuống tới tầng hầm.
“Chị chưa bao giờ thấy em chỉn chu như vậy đấy,” cô chị nhận xét. “Chuyến du hành đến Ai Cập đã khiến em thay đổi.”
Rick kéo chiếc ghế sắt và ngồi xuống cạnh chúng.
“Chúng mình có bao nhiêu thời gian để làm tất cả những việc này?”
“Chỉ hôm nay thôi.”
“Vì sao vậy?” Julia muốn biết.
“Vì tối nay bố mẹ sẽ về. Và Rick cũng sẽ phải về nhà cậu ấy.”
Cậu nhóc ở Kilmore Cove bỗng sầm mặt lại, như thể chưa từng cân nhắc đến việc sẽ phải rời khỏi Biệt thự Argo.
“Vẫn còn thiếu thứ gì đó,” Julia lẩm bẩm trong khi quan sát danh sách những việc cần làm.
Jason rầu rĩ ngước mắt nhìn trời.
“Đấy, tới lượt chị tôi rồi đấy! Nghe xem nào, chúng ta thiếu điều gì vậy?”
“Chúng ta không biết điều gì đã xảy ra với...” Julia chỉ chỉ tay ra chỗ những bậc thang hy vọng hai cậu nhóc sẽ hiểu.
Rick gật đầu và thật tế nhị khi không nói gì, trong khi đó Jason thêm vào cuối danh sách:
5. Tìm XÁC của Manfred
“Em thật tinh ý...” Cô chị lí nhí.
Lúc ấy chúng nghe thấy tiếng một cơn ho dồn dập. Nestor khập khiễng tiến lại chỗ chúng, kéo lê theo sau mình một chiếc cào màu đỏ làm dấu vết của bánh xe biến mất trên nền sỏi.
“Ta chẳng nhìn thấy gì ở bãi biển dưới kia,” người làm vườn lắp bắp trả lời câu hỏi của bọn trẻ. “Trên những mỏm đá cũng không có. Ta đã nói với các cháu rồi, những kẻ như hắn có tới bảy mạng sống đấy.”
Và ông hắt xì.
“Em hãy thêm cả cái này vào: Mua một lọ si-rô cho ông Nestor,” Julia nói to.
“Hôm nay là Chủ nhật,” Rick nhắc cô bé. “Hiệu thuốc của bác sĩ Bowen đóng cửa.”
“Ta chẳng cần si-rô gì hết,” ông Nestor làu bàu. “Chỉ là cảm lạnh xoàng thôi.”
“Ông đừng bao giờ coi thường cơn cảm lạnh,” Julia la lớn. “Nhất là ở tuổi của ông.”
“Cậu vừa nói gì nhỉ?” Cậu em trai quay sang hỏi Rick.
“Rằng hôm nay là Chủ nhật,” cậu bạn nhắc lại. “Và rằng...”
“Bác sĩ Bowen ư? Cậu nói bác sĩ Bowen phải không? Chẳng phải người vẽ tấm bản đồ mà Oblivia lấy đi cũng mang họ đó sao?”
“Sống được đến tuổi này,” ông Nestor xen vào trả lời Julia, “cũng chỉ vì cả đời ta không động đến thuốc. Và ta không có ý định bắt đầu việc đó vào lúc này đâu.”
“Tấm bản đồ chính xác đầu tiên và duy nhất về làng Kilmore Cove ở Cornovaglia. Có thể là vậy không nhỉ?!” Rick sửng sốt nhắc lại.
“Mình nhắc cậu nhớ rằng, chúng ta đã có một bài học đắt giá là không có gì tình cờ trong chuyện này...” Jason nói.
“Các cậu!” Julia nói xen vào. “Các cậu này, sao các cậu không năn nỉ ông Nestor để ông ấy...”
Rick và Jason nhảy bật khỏi ghế, phấn khích như những chú dế.
“Thos Bowen có thể là ông của bác sĩ Bowen.”
“Hoặc là cụ.”
“Hoặc là cụ cố! Ông ấy sống ở đâu? Mấy cái xe đạp đâu rồi nhỉ?”
“Mấy giờ rồi? Có thể chúng ta sẽ đến được đó trước bữa trưa...”
“Này các cậu!” Julia đột ngột cắt ngang lời chúng.
“Lại gì vậy?”
“Điện thoại,” ông Nestor vừa nói vừa chỉ tay về phía bên trong Biệt thự Argo. “Nó đang reo!”