Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 55
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1238 / 10
Cập nhật: 2015-11-17 17:36:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần Dẫn 3
uấn Nhạc, Tuấn Nhạc! Con có nghe thấy không?” Người phụ nữ khóc, gọi con. Vì cố kìm nén nên nghe như tiếng hít thở khốn khổ của một bệnh nhận hen khi đang lên cơn.
“Gọi thì ít gì?” Tiêu Thự mồ hôi trán, rồi bắt đầu xé chiếc sơ-mi đang mặc.“Tim vẫn còn đập, nó vẫn còn thở, sẽ không sao đâu. Mau băng bó ngay cho con!”Anh cũng cố nói khẽ, tuy bình tĩnh hơn nhưng giọng anh vẫn hơi run
Nằm dưới sàn là Tiêu Tuấn Nhạc, 16 tuổi, con trai Tiêu Thự và Đồng Thị Lâm.Tiêu Thự nói đúng: con trai họ vẫn còn thở. Anh dùng cả răng cắn lằn tay xé chiếc sơ-mi, rồi bắt đầu sờ đầu và mặt con. Gian gác không có điện, cơn bão tuyết khiến cả ngôi biệt thự mât điện chứ không riêng gì gian gác này. Anh sờ thấy đám máu thịt bê bết. Là mặt, là cổ, hay vai Tuấn Nhạc? Vết thương nặng hơn anh tưởng rất nhiều.
“Không biết cô út và Đại Mao… thế nào rồi?” Trong bóng tối, Tiêu Thự đang cố băng bó cho con một cách vô ích. Anh nhận ra máu rất nhiều thấm ướt các mảnh vải băng bó. Anh hỏi vậy chỉ nhằm giúp vợ anh phân tâm một chút, đừng tiếp tục thút thít nữa, sẽ chẳng khác gì dụ sát thủ mò đến.
Đồng Thị Lâm nói: “Lúc này trên gác, hình như nghe thấy tiếng kẹt cửa, chắc cả hai đã chạy thoát ra ngoài nhà rồi.”
“Thật vớ vẩn.” Tiêu Thự thở dài. “Gió tuyết lớn, giá rét như thế này mà chạy rangoài thì khác nào tìm đến cái chết?”
“Nhưng chúng ta ở đây… thì an toàn à?” Chắc hẳn ánh mắt người vợ đang nhìn vềphía cửa ra vào.
“Cửa đã khóa chặt rồi.” Tiêu Thự chỉ có thể nói chắc điều này.
“Khóa chặt rồi thì bọn chúng không thể vào hay sao?” Hình như vào những lúc hệtrọng, Đồng Thị Lâm toàn nghĩ theo lối bi quan.
Tiêu Thự gắng nói nhỏ nhặt, và cũng nghiêm khắc nhất: “Cho nên ta đừng nói nhữnglời vô ích nữa, kẻo sẽ dụ chúng tìm đến! Có lẽ nếu ta may mắn, khi chúng truy tìm cô út và Đại Mao xong, thì chúng đi luôn. Ta chỉ việc chờ đến khi trời sáng thì sẽ ổn cả.”
Bên ngoài kia gió đang rú rít như chó sói hú. Đồng Thị Lâm nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết vọng vào, cô út và Đại Mao gặp nạn chăng? Cô út và Đạo Mao gặp khốn thì tức là mình gặp may à? Là tiếng kêu thét hay tiếng gió, tiếng gió rùng rợn? Chờ đến sáng thì mọi việc sẽ ổn thật không?
Người vợ không nói gì nữa, cả căn phòng im lặng hết mức.
Đứa con trai đang nguy kịch từng phút từng giây.
Hai vợ chồng bị giày vò từng giây từng phút.
Rất lâu sau đó, căn gác vẫn yên tĩnh. Hình như nỗi khiếp hãi bị tấn công đã rời xa ngôi biệt thự nằm trong miền băng tuyết này. Hai vợ chồng Tiêu Thự đang chung một ý nghĩ: có lẽ mình đã gặp may; nguy hiểm qua thật rồi.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa có tiếng chân bước khe khẽ. Từng bước từng bước, đi lên từng bậc cầu thang rồi tiến lên gác.
Đồng Thị Lâm tay bưng lấy miệng, định kêu mà không thành tiếng.
Vài giây sau, từ căn gác vọng ra những tiếng rú thê thảm, tiếng dãy dụa, tiếng thân người đổ vật xuống sàn nhà.
Phần I: Tuyết vây
“Tôi là Na Lan. Tôi và mấy người bạn đi trượt tuyết, chúng tôi ở trong một ngôinhà gỗ. Các bạn lần lượt biến mất, chỉ còn lại mình tôi.”
Đến chân núi Trường Bạch, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy tuyết lông ngông rơi, như truyền thuyết vẫn nói. Ở Giang Kinh và quê tôi cũng có tuyết nhưng bông tuyết chỉ to bằng móng tay là cùng, tuyết miền đông bắc khô và xốp, từng mảnh từng mảnh trắng tinh, nhẹ nhàng bay lả tả; nếu tôi không đang đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn, nếu tinh thần tôi không căng thẳng gần như sắp nát tan,thì tôi nhất định sẽ ngắm nhìn vạn vật qua cửa sổ tận hưởng cảm giác trong sáng yên bình.
Tiếng mở cửa khiến tôi giật mình đứng dậy, vùng hông và đầu gối bên trái bỗng đau nhói. Vết rách ở cơ bắp chân đã được băng bó qua loa giần giật nhức nhói như bị hàm răng sắc nhọn của một con thú nhỏ đói bụng hung hãn đang ra sức bập sâu vào da thịt tôi. Ý nghĩ này khiến tôi run bắn.
Anh công an Triệu Sảng – thường được gọi là “lão Triệu” – bước vào. Thực ra anh đâu có già, chắc anh chỉ trạc tuổi tôi, nhưng ở cái đồn công an nhỏ chỉ có hai công an thường trực này thì anh hiển nhiên là hàng “sư phụ” (anh thứ hai chỉ như cậu học trò vừa tốt nghiệp phổ thông). Hai tay Triệu Sảng ấp cái cốc giữ nhiệt (1), những hạt tuyết đọng trên mũ bông đang bị hơi nóng làm tan chảy nhỏ giọt.
“Hết cách! Người ở bưu điện và phòng điện tín đều nói là hết cách rồi. Ở chỗ họ, dây điện thoại cũng đứt, chúng tôi dùng chung một tuyến đường dây, nên ai cũng như ai. Ba chục năm qua mới có trận bão tuyết lớn đến thế này, đến giờ đãcó điện là rất may rồi. Tôi vừa bảo cậu Trịnh đi tìm bác sĩ Củng, lát nữa sẽ đến ngay thôi.” Triệu Sảng đưa tôi cái cốc giữ nhiệt.
Trà nóng! Tôi vừa đi hơn hai mươi tiếng đồng hồ trong tuyết, bây giờ được nhìnthấy cốc trà nóng ngát hương!
Tôi cầm cốc nhưng không uống.
Triệu Sảng lấy làm lạ: “Sao không uống đi? Môi cô khô nẻ thế kia, phải uống nước bù vào ngay đi?”
“Vẫn ổn… dọc đường tôi đã ăn tuyết rồi.” Tôi không dám nói thật lý do không uống là vì tôi không dám uống. Anh ta ngớ người ra, những cũng không “vạch trần” rằng: đi đường dài trên tuyết, chưa đến bước đường cùng thì đừng ăn tuyết, nó làm cơ thể tốn calo để làm tan chảy, sẽ rất hại cho sức khỏe.
Nếu Triệu Sảng biết rõ tình cảnh của tôi những ngày qua, chắc anh sẽ hiểu tại sao lúc này tôi không thể tin bất cứ ai. Anh bước đến bàn làm việc lấy ra cuốn sổ ghi chép, nói: “Có lẽ chúng tôi chưa thể nhanh chóng liên lạc với Giang Kinh, với đội trưởng Ba mà cô nói. Lúc nãy cô nói là muốn trình báo vụ án, bâygiờ cô nói cụ thể đi?”
Tôi im lặng bao lâu không biết. Đầu tôi mụ đi, hơi chóng mặt, hậu quả của chuyến đi trên tuyết với cái bụng đói meo, hậu quả của cuộc sống trong ngôi nhà gỗ kia; phản ứng của tôi lúc này đờ đẫn chưa từng có. Cho đến kia Triệu Sảng lại hỏi: “Cô là Na Lan…”
Tôi là Na Lan, cùng vài người bạn đi trượt tuyết, chúng tôi ở trong một ngôinhà gỗ. Trận bão tuyết ghê gớm đã khiến chúng tôi bị kẹt trên núi. Trong mấy ngày, các bạn tôi lần lượt biến mất, chỉ còn lại mình tôi.
Tuyết Đoạn Hồn Tuyết Đoạn Hồn - Quỷ Cổ Nữ Tuyết Đoạn Hồn