Đ
ôi bàn tay của tôi bắt đầu đánh lộn. Chúng giằng lấy cuốn sách tôi đang đọc, vứt phịch sang một bên để nó không cản đường. Nhìn tôi, chúng chào và chỉ định tôi làm trọng tài. Ngay tức thì, chúng bắt đầu khoá chặt các ngón tay vào với nhau và xô đẩy nhau trên mép bàn, lúc ngả sang bên trái, lúc nghiêng sang bên phải, tuỳ theo bàn tay nào tạo được áp lực lớn hơn đối với bàn tay kia. Tôi chưa phút nào rời mắt khỏi chúng. Nếu chúng là bàn tay tôi, tôi sẽ phải phân xử công tâm, nếu không tôi sẽ tự chuốc lấy những đau đớn cực độ từ một quyết định sai lầm. Nhưng vai trò của tôi chẳng dễ dàng gì, trong khoảng tối giữa lòng hai bàn tay, nhiều thứ có thể cầm nắm được có khả năng bị lôi vào trận đấu, dứt khoát tôi không thể để chúng chui vào trót lọt được. Vì thế tôi ấn cằm mình xuống mặt bàn, vậy là bây giờ không có cái gì qua được mắt tôi. Cả đời mình, tôi đã thuận bàn tay phải, điều đó không hề có nghĩa là bàn tay trái chỉ ăn hại. Giá như bàn tay trái nói ra một điều gì đó, thì tôi, một kẻ biết điều, sẽ chấm dứt lập tức việc đối xử tồi tệ đó. Thế nhưng nó lại chưa bao giờ càu nhàu, nó tránh né tôi, chẳng hạn, trong khi tay phải nhấc mũ tôi lên giữa đường phố thì tay trái chỉ biết lần sờ xuống đùi tôi một cách nhút nhát. Đó rõ ràng là một cách chuẩn bị không tốt cho trận chiến đang diễn ra ngay lúc này. Này cổ tay trái, làm thế nào trong cuộc đấu dài này, mày có thể chống cự được bàn tay phải mạnh mẽ? Làm thế nào để giữ được những ngón tay giống con gái của mày khi chúng bị siết trong năm ngón tay phải rắn chắc như gọng kìm? Đây dường như không còn là một trận chiến nữa mà là cái kết cục tự nhiên của bàn tay trái. Thậm chí lúc này đây, nó đã bị đẩy đến mé rìa phía bên trái của cái bàn rồi và bàn tay phải đang nhịp nhàng nện xuống bàn tay trái giống như chiếc piston của một cỗ máy. Trước cảnh tượng khổ sở ấy, nếu tôi không có một ý tưởng để giải nguy, rằng chúng là hai bàn tay của mình và chỉ một cái giật tay nhẹ thôi, tôi cũng có thể kéo chúng ra khỏi nhau, chấm dứt cuộc đánh lộn cũng như cảnh tượng khổ sở này, nếu trong đầu tôi không loé lên ý tưởng ấy, thì bàn tay trái hẳn đã lìa khỏi cổ tay, văng khỏi mặt bàn, và rồi bàn tay phải, trong sự liều lĩnh hoang dại khi biết mình là kẻ chiến thắng, có thể sẽ, giống như con chó ngao năm đầu,* lao thẳng vào khuôn mặt chăm chú của tôi. Thay vào tình thế đó, bây giờ, hai bàn tay của tôi bây giờ nằm úp lên nhau, tay phải vuốt ve mu bàn tay trái, và tôi, vị trọng tài không trung thực, gật đầu hài lòng.
* Trong bản Anh ngữ là "five-headed Cerberus". Cerberus là tên loài chó ngao ba đầu canh giữ cổng địa ngục theo thần thoại Hy Lạp.
(Everyman’s Library,1993).