Số lần đọc/download: 2987 / 144
Cập nhật: 2016-04-22 16:40:51 +0700
Chương 3 - Graff
Graff
“Con chị là điểm yếu của chúng ta. Thằng bé rất yêu chị nó.”
“Tôi biết. Con bé có thể làm hỏng mọi thứ, ngay từ lúc đầu. Nó sẽ không muốn rời xa con bé.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?”
“Thuyết phục là nó muốn đến với chúng ta hơn là muốn ở cạnh con bé.”
“Làm sao mà làm vậy được?”
“Tôi sẽ nói dối.”
“Nếu cũng không được?”
“Vậy thì tôi nói sự thật. Chúng ta được phép làm thế trong trường hợp khẩn cấp. Không thể lên kế hoạch cho mọi thứ, anh biết mà.”
* * *
Ender không đói lắm vào bữa sáng. Cậu cứ nghĩ đến việc đến trường sẽ như thế nào. Đối diện Stilson ngay sau trận đánh ngày hôm qua. Bạn bè của Stilson sẽ làm gì. Có lẽ không có gì, nhưng cậu không chắc được. Cậu không muốn đi học.
“Con không ăn đó, Andrew,” mẹ cậu nói.
Peter bước vào phòng. “Chào. Ender. Cám ơn đống đồ bầy hầy của em trong phòng tắm.”
“Chỉ cho anh thôi,” Ender lầm bầm.
“Andrew, con ăn đi.”
Ender giơ cổ tay ra, một cử chỉ ý nói, Dùng kim tiêm tiếp cho con đi.
“Hay lắm.” Mẹ nói. “Mẹ cố lo lắng, nhưng chẳng đứa con thần đồng nào của mẹ quan tâm cả.”
“Thì chính genes mẹ tạo nên chúng con chứ ai.” Peter đáp. “Chắc chắn là chẳng thể từ bố được.”
“Bố nghe đấy nhé,” bố nói, mắt vẫn không rời khỏi phần tin tức đang hiện trên bàn trong khi ông ăn.
“Bố mà không nghe thì phí mất.”
Cái bàn bíp. Có khách ngoài cửa.
“Ai vậy?” Mẹ hỏi.
Bố bấm nút, một người đàn ông hiện lên trên màn hình. Ông ấy mặc bộ quân phục duy nhất còn có ý nghĩa, I.F., International Fleet, Hạm Đội Liên Hiệp Quốc.
“Tôi tưởng mọi việc đã qua rồi chứ,” bố phán.
Peter không nói gì, chỉ đổ sữa vào chén ngũ cốc.
Còn Ender nghĩ, Có lẽ mình sẽ không phải đến trường hôm nay.
Bố gõ mã mở cửa và đứng dậy. “Bố ra xem sao,” ông nói. “Các con ở lại ăn đi.”
Họ ngồi đó, nhưng không ăn gì. Vài giây sau, bố trở vào phòng và gọi mẹ ra ngoài.
“Mày tiêu đời rồi,” Peter nói. “Họ biết được mày làm gì với Stilson và sẽ cho mày vào khám ở Vòng đai.”
“Em chỉ sáu tuổi thôi, ngốc. Em còn là thiếu nhi.”
“Mày là đồ Third. Không có quyền lợi gì.”
Valentine bước vào, mái tóc vàng hoe còn chưa chải rũ trên mặt như vầng hào quang. “Bố mẹ đâu rồi? Em bệnh không đến trường được.”
“Lại kiểm tra miệng nữa hả?” Peter nói.
“Im đi, Peter,” Valentine nạt.
“Mày nên thỏai mái thưởng thức nó đi,” Peter nói. “Còn có thể tệ hơn mà.”
“Làm sao tệ được.”
“Kiểm tra đít.”
“Hyuk hyuk.” Valentin nói. “Bố mẹ đâu rồi?”
“Nói chuyện với một ông I.F.”
Tự nhiên cô bé nhìn Ender. Dù sao, hàng năm rồi họ đã trông chờ có ai đến và nói là Ender đã đậu, rằng Ender được cần đến.
“Được rồi, nhìn nó đi,” Peter nói. “Nhưng có thể là tao. Cuối cùng họ cũng nhận ra tao là giỏi nhất.” Cảm tình của Peter bị thương tổn và nó khó chịu, như thường lệ.
Cánh cửa mở ra. “Ender,” bố nói, “con vào đây.”
“Xin lỗi nhé, Peter,” Valentine châm chọc.
Bố nhíu mày. “Các con. Đây không phải chuyện đùa đâu.”
Ender theo bố vào trong phòng khách. Người sĩ quan I.F. đứng dậy khi họ bước vào, nhưng ông ta không đưa tay cho Ender.
Mẹ đang vặn vẹo nhẫn cưới trên tay. “Andrew,” bà nói. “Mẹ chưa hề nghĩ con là người có thể đánh nhau.”
“Cậu bé Stilson phải nằm bệnh viện,” bố nói. “Con đã rất nặng tay. Bằng giày nữa, Ender, như thế là không công bằng.”
Ender lắc đầu. Cậu đã trông chờ một người từ trường đến méc về Stilson, không phải là một sĩ quan của hạm đội. Việc này còn nghiêm trọng hơn cậu nghĩ. Và cậu không thể nghĩ ra mình đã làm gì khác.
“Cậu có giải thích gì cho hành động của mình không, cậu trẻ?” viên sĩ quan hỏi.
Ender lắc đầu lần nữa. Cậu không biết phải nói gì, và cậu sợ sẽ thể hiện mình còn thú vật hơn là hành động đó đã tố cáo như vậy. Mình sẽ nhận lãnh, bất cứ hình phạt nào, cậu nghĩ. Cho xong đi mà.
“Chúng tôi sẵn sàng cân nhắc những trường hợp giảm tội,” viên sĩ quan tiếp. “Nhưng tôi phải nói hòan cảnh rất xấu. Đá thằng bé vào hạ bộ, đá liên tiếp vào mặt và thân thể khi nạn nhân đã ngã xuống – có vẻ như cậu thích thú việc đó.”
“Con không có,” Ender nói khẽ.
“Vậy tại sao cậu làm thế?”
“Cậu ta có đồng bọn đứng đó,” Ender đáp.
“Thì sao chứ? Như vậy là lời bào chữa sao?”
“Không.”
“Vậy nói tại sao cậu lại cứ tiếp tục đá. Cậu đã thắng rồi.”
“Đánh ngã cậu ấy chỉ thắng trận đầu tiên thôi. Con muốn thắng tất cả các trận về sau, ngay khi đó, để bọn chúng để yên cho con một mình.” Ender không thể ngăn được, cậu quá sợ hãi, cũng quá xấu hổ vì hành động của mình: mặc dù cố kìm chế, cậu lại bật khóc. Ender không thích khóc và rất hiếm khi khóc; giờ đây, chưa đầy một ngày, cậu đã khóc ba lần. Và mỗi lần lại càng thê thảm hơn lần trước. Khóc trước mặt bố, mẹ và viên sĩ quan, thật nhục nhã. “Các người đã lấy máy quan sát đi,” Ender nói. “Con phải tự chăm sóc lấy mình, có phải không?”
“Ender, con có thể gọi người lớn tới giúp mà,” bố bắt đầu.
Nhưng viên sĩ quan đứng nghiêm và bước đến bên Ender. Ông đưa tay ra. “Tôi tên là Graff. Ender. Đại tá Hyrum Graff. Tôi là chủ tịch lớp huấn luyện sơ cấp ở Trường Chiến Đấu trong Vòng Đai. Tôi đến để mời cậu đến trường.”
Rốt cuộc. “Nhưng máy quan sát…”
“Bước cuối cùng của việc kiểm tra là xem chuyện gì xảy ra nếu máy rời khỏi cậu. Chúng tôi không phải lúc nào cũng làm thế, nhưng trường hợp của cậu thì…”
“Và cháu đã đậu?”
Mẹ vẫn hoài nghi. “Cho thằng bé Stilson vào bệnh viện? Mấy người sẽ làm gì nếu Andrew giết nó, trao huân chương hả?”
“Không phải là cậu nhà làm cái gì, bà Wiggin. Mà là tại sao.” Đại tá Graff đưa cho mẹ một sấp giấy. “Đây là giấy trưng dụng. Con trai bà đã được cục tuyển binh I.F. chấp thuận. Dĩ nhiên chúng tôi đã có sự đồng ý của ông bà, bằng giấy trắng mực đen khi bà chắc chắn đã thụ thai, nếu không cậu nhà sẽ không được phép sinh ra. Cậu đã trở thành người của chúng tôi từ lúc đó, nếu trúng tuyển.”
Giọng bố run run khi nói. “Các người thật nhẫn tâm, để chúng tôi nghĩ là mấy người không cần nó, rồi cuối cùng cũng dẫn nó đi.”
“Và trò trình diễn về thằng bé Stilson nàynữa,” mẹ tiếp.
“Nhưng đó không phải là trò trình diễn, thưa bà. Cho đến khi chúng tôi biết động lực của Ender, chúng tôi không thể biết chắc nếu Ender lại là… chúng tôi phải biết hành động đó có nghĩa gì. Hay là ít nhất Ender tin nó có nghĩa gì.”
“Ông cứ phải gọi nó bằng biệt danh ngu ngốc đó sao?” Mẹ bắt đầu nức nở.
“Xin lỗi, bà Wiggin. Nhưng đó là tên mà cậu tự gọi mình.”
“Vậy ngài định làm gì đây, Đại tá Graff?” Bố hỏi. “Bước ra khỏi cửa với con tôi bây giờ sao?”
“Việc đó còn tùy,” Graff trả lời.
“Tùy cái gì?”
“Tùy xem Ender có muốn đi không.”
Tiếng thút thít của mẹ bật thành tiếng cười chua cay. “Ồ, vậy là cuối cùng cũng tự nguyện hả, hay thật!”
“Với hai ông bà, thì sự lựa chọn đã hoàn tất khi Ender còn là phôi thai. Nhưng với Ender, thì cậu chưa chọn gì cả. Cưỡng bách quân dịch chỉ tốt nếu tuyển bia người thôi, còn với sĩ quan thì chúng tôi cần tình nguyện.”
“Sĩ quan?” Ender hỏi. Nghe tiếng cậu, mọi người đều im lặng.
“Đúng,” Graff đáp. “Trường Chiến Đấu huấn luyện đại úy phi thuyền, thiếu tướng hải quân và đô đốc hạm đội tương lai mà thôi.”
“Đừng có nói dối chúng tôi!” Bố giận dữ nói. “Bao nhiêu thiếu sinh quân ở Trường Chiến Đấu thật sự cầm đầu chiến hạm chứ!”
“Rất tiếc, ông Wiggin, đó là thông tin mật. Nhưng tôi có thể nói không có thiếu sinh quân nào hoàn thành năm đầu tiên ở trường lại không được phong cấp sĩ quan. Và cũng chưa từng có ai đã nhận cấp nhỏ hơn là tham mưu trưởng tàu xuyên hành tinh. Ngay cả trong những quân đội phòng ngự trong thái dương hệ, vẫn có danh dự để bảo vệ.”
“Bao nhiêu người vượt qua được năm đầu?” Ender hỏi.
“Tất cả những ai muốn vượt,” Graff đáp.
Ender gần buột miệng, con muốn. Nhưng cậu giữ im lặng. Việc này sẽ cho cậu khỏi đến trường, nhưng điều đó thật ngu ngốc, trường học chỉ gây rắc rối cho vài ngày. Cậu sẽ được tránh xa khỏi Peter – điều này quan trọng hơn, có thể còn là vấn đề sống chết nữa. Nhưng đổi lại cậu phải rời khỏi bố mẹ, và quan trọng nhất, là rời khỏi Valentine. Và để trở thành một người lính. Ender không thích đánh nhau. Cậu không phải loại người như Peter, lấy mạnh hiếp yếu, và cậu không thích loại người như cậu nữa, lấy thông minh hiếp ngu ngốc.
“Tôi nghĩ,” Graff tuyên bố, “Ender và tôi cần được nói chuyện riêng.”
“Không,” bố đáp.
“Tôi sẽ không dẫn Ender đi mà không cho ông bà gặp lại lần nữa,” Graff nói. “Và ông cũng không thể ngăn tôi được.”
Bố trừng mắt nhìn Graff trong một giây, rồi đứng dậy và rời phòng. Mẹ ngừng lại, xiết chặt tay Ender. Bà khép cửa lại khi rời khỏi.
“Ender,” Graff nói, “nếu theo tôi, cậu sẽ không trở về nhà trong một thời gian rất lâu. Sẽ không có kì nghỉ nào ở Trường Chiến Đấu. Không có khách viếng thăm. Một lớp huấn luyện kéo dài cho đến khi cậu mười sáu tuổi – cậu được về phép lần đầu tiên, dưới những trường hợp đặc biệt, khi mười hai tuổi. Tin tôi đi, Ender, người ta thay đổi trong sáu năm, mười năm. Chị Valentine sẽ thành một thiếu nữ khi gặp lại, nếu cậu chọn đi theo tôi. Hai người sẽ thành hai kẻ xa lạ. Cậu sẽ vẫn yêu chị ấy, Ender, nhưng cậu sẽ không biết cô ta nữa. Cậu thấy đó, tôi không giả vờ là chuyện này dễ dàng.”
“Còn bố mẹ?”
“Tôi biết cậu, Ender. Tôi đã theo dõi các cuộn băng quan sát từ rất lâu. Cậu sẽ không nhớ bố mẹ, không nhiều, và không lâu. Họ cũng sẽ không nhớ cậu lâu đâu.”
Mắt Ender lại ngấn lệ, mặc cho cậu cố ngăn. Cậu quay mặt đi, nhưng không giơ tay lau nước mắt.
“Họ yêu cậu, Ender. Nhưng cậu phải hiểu cuộc sống của cậu đã đoạt mất của họ cái gì. Cả hai đều sinh trong gia đình mộ đạo, cậu biết không. Bố cậu được rửa tội dưới tên John Paul Wieczorek. Công Giáo. Người con thứ bảy trong chín đứa.”
Chín người con. Không thể tưởng tượng được. Một tội ác.
“Đúng, à, con người ta làm nhiều điều kỳ quặc vì tôn giáo. Cậu biết luật pháp, Ender – lúc đó vẫn còn chưa chặt như giờ, nhưng cũng không phải dễ dàng gì. Chỉ hai đứa trẻ đầu tiên được học hành miễn phí. Thuế tăng dần với mỗi đứa trẻ sinh ra thêm. Bố cậu lên mười sáu và kêu gọi Đạo Luật Hỗ Trợ Gia Đình Bất Tuân để cách ly với gia đình của ông. Ông đổi tên, từ bỏ đạo, và thề sẽ không có nhiều hơn hai đứa con. Ông nhất quyết thế. Tất cả những sự nhục nhã, chê trách ông đã trải qua khi còn nhỏ – ông thề không để con cái phải trải qua như vậy. Cậu có hiểu không?”
“Bố không muốn tôi.”
“Well, không còn ai muốn một đứa con thứ ba nữa. Cậu không thể trông đợi họ vui mừng được. Nhưng bố mẹ cậu là trường hợp đặc biệt. Cả hai đều từ bỏ đạo của mình – mẹ cậu từng theo đạo Mormon – nhưng thực tế họ vẫn còn rất nhập nhằng. Cậu có hiểu nhập nhằng là gì không?”
“Họ đi hai đường.”
“Cả hai đều thấy nhục nhã vì đến từ những gia đình không tuân theo pháp luật. Họ che giấu nó. Đến nỗi mẹ cậu không chịu thú nhận với bất cứ bà sinh ra ở tiểu bang Utah. Bố cậu chối từ nguồn gốc dân Ba lan, bởi vì Ba Lan vẫn còn là một quốc gia không theo luật, và sống dưới luật bảo hộ quốc tế vì thế. Cậu thấy chưa, có một đứa Third, đã chối bỏ tất cả những gì mà họ đã cố gắng.”
“Cháu biết.”
“Nhưng còn phức tạp hơn thế. Bố cậu vẫn đặt cho cậu theo tên một vị thánh. Trên thực tế, ông đã tự mình làm lễ rửa tội cho ba người con ngay khi về đến nhà lúc mới sinh ra. Mẹ cậu phản đối. Bọn họ cãi nhau mỗi lần như thế, không phải vì bà không muốn cậu được rửa tội, mà bà không muốn cậu được rửa tội theo đạo Công giáo. Họ vẫn chưa thật sự chối đạo mình. Họ nhìn cậu và thấy cậu như một huy chương danh dự, bởi vì họ đã phá luật và có một đứa con thứ ba. Nhưng cậu cũng là huy chương hèn nhát, bởi vì họ không dám đi xa hơn và thực hiện điều mà họ thấy đúng. Và cậu còn là một huy chương của sự nhục nhã trước công chúng, bởi vì mỗi bước chân của cậu đã phá hỏng mọi cố gắng hòa vào xã hội bình thường của họ.”
“Làm sao chú biết được những điều này?”
“Chúng tôi quan sát anh chị cậu, Ender. Cậu phải kinh ngạc những thiết bị này chính xác thế nào. Chúng nối thẳng với não. Chúng tôi nghe những điều mà cậu nghe, dù cậu có cố ý nghe hay không. Dù cậu có hiểu thấu hay không. Chúng tôi hiểu hết.”
“Vậy là bố mẹ vừa yêu cháu lại vừa không yêu cháu?”
“Họ yêu cậu. Nhưng vấn đề là họ có muốn cậu ở đây không. Sự hiện diện của cậu trong nhà này luôn gây tình trạng chia rẽ. Nguồn gốc của mọi xung đột. Cậu có hiểu không?”
“Cháu không phải là người gây xung đột.”
“Không phải là cậu làm gì, Ender. Chính là cuộc sống của cậu. Anh hai ghét cậu vì cậu là bằng chứng sống cậu ta chưa đủ tốt. Bố mẹ ghét cậu vì những quá khứ mà họ trốn tránh.”
“Valentines yêu cháu.”
“Với tất cả trái tim. Vĩ đại, bao la, cô bé dành hết cho cậu và cậu yêu mến chị. Tôi đã nói mọi việc không dễ dàng.”
“Nơi đó là như thế nào?”
“Công việc. Học hành, như là trường học ở đây, ngoại trừ việc chúng tôi đặt nặng toán học và máy tính hơn. Lịch sử quân đội. Chiến lược, mưu kế. Và nhất là, Phòng Chiến Đấu.”
“Là gì vậy?”
“Trò chơi chiến tranh. Tất cả thiếu sinh quân đều chia thành đội quân. Ngày lại ngày, trong tình trạng không trọng lượng, những trận đấu giả diễn ra. Không ai bị thương, nhưng thắng thua rất quan trọng. Mọi người đều bắt đầu từ lính, nhận mệnh lệnh. Các anh lớn hơn là sĩ quan, và nhiệm vụ của họ là huấn luyện và ra lệnh cho cậu trong trận. Tôi không thể kể cho cậu hơn nữa. Giống như là chơi trò người bọ với phi hành gia vậy – trừ việc vũ khí sẽ là thật, và đồng đội sẽ ở bên cậu, và tương lai của cậu và cả loài người sẽ dựa vào cậu học giỏi thế nào, chơi giỏi thế nào. Đó là một cuộc sống khó khăn, cậu sẽ không có tuổi thơ bình thường. Dĩ nhiên, với đầu óc của cậu, và với vị trí con thứ ba, cậu cũng sẽ không thể nào có một tuổi thơ bình thường.”
“Con trai hết sao?”
“Một vài con gái nữa. Họ thường không đậu bài kiểm tra để được nhận vào. Quá nhiều thế kỷ tiến hóa chống lại họ. Mà cũng không có ai giống như Valentine hết. Nhưng sẽ có anh em nơi đó, Ender.”
“Như là anh Peter?”
“Peter không được nhận vào, Ender, vì những lý do mà cậu ghét cậu ta.”
“Cháu không ghét ảnh. Cháu chỉ..”
“Sợ. Well, Peter không phải hoàn toàn xấu, cậu biết đó. Cậu ta là người giỏi nhất mà chúng tôi từng thấy. Chúng tôi yêu cầu bố mẹ cậu chọn sinh con gái kế – họ cũng sẽ làm thế – hi vọng rằng Valentine cũng giống như Peter, nhưng hiền hơn. Cô bé quá hiền. Vì thế chúng tôi đòi hỏi cậu ra đời.”
“Để thành một nửa Peter, nửa Valentine.”
“Nếu mọi việc theo dự tính.”
“Kết quả?”
“Theo như những gì chúng tôi thấy. Các bài kiểm tra của chúng tôi rất hay, Ender. Nhưng không thể cho chúng tôi biết tất cả. Trên thực tế, thực sự thì chúng cho chúng tôi biết rất ít. Nhưng cũng tốt hơn là chẳng có gì cả.” Graff cúi xuống và cầm lấy tay Ender. “Ender Wiggin, nếu đây chỉ đơn giản là chọn một tương lai tốt nhất, hạnh phúc nhất cho cậu, tôi sẽ bảo cậu ở nhà. Ở lại đây, trưởng thành, hạnh phúc. Có nhiều việc còn tệ hơn là một đứa con thứ ba, tệ hơn một người anh không thể quyết định được nên trở thành người hay là một dã thú. Trường Chiến Đấu là một trong những thứ tệ hơn. Nhưng chúng tôi cần cậu. Bọn người bọ có lẽ chỉ là một trò chơi với cậu, Ender, nhưng bọn chúng đã gần tuyệt diệt chúng ta lần trước. Nhưng vẫn không đủ. Chúng hoàn toàn đánh bại, đông hơn và vũ khí tốt hơn chúng ta. Điều duy nhất cứu nhân loại là chúng ta đã có được người thống lĩnh quân đội lỗi lạc nhất mà thế giới có thể có. Cho đó là định mệnh, cho đó là ý Chúa, cho đó là may mắn, chúng ta có Mazer Rackham.”
“Nhưng giờ đây chúng ta không còn ông nữa, Ender. Chúng ta thu gom mọi thứ mà nhân loại có thể sản xuất, một hạm đội làm cái bọn chúng mang đến với chúng ta lần trước như một đám trẻ đang chơi trong hồ bơi. Chúng ta cũng có vài vũ khí mới nữa. Nhưng ngay cả như thế cũng vẫn không đủ. Bởi vì tám mươi năm sau trận chiến trước, bọn chúng cũng có đủ thời gian để chuẩn bị như chúng ta. Chúng ta cần những người giỏi nhất, trong thời gian ngắn nhất. Có lẽ cậu sẽ không thành công với chúng tôi, có lẽ cậu sẽ. Có lẽ cậu sẽ suy sụp dưới sức ép, có lẽ đời cậu sẽ bị hủy hoại, có lẽ cậu sẽ hận tôi vì đã đến đây hôm nay. Nhưng nếu có một cơ hội mỏng manh vì cậu đến với hạm đội, nhân loại có thể sống sót và bọn người bọ có thể để chúng ta yên mãi mãi, thì tôi sẽ hỏi cậu. Hãy đi với tôi.”
Ender có khó khăn chú ý đến Đại tá Graff. Người đàn ông có vẻ rất xa xôi và rất bé nhỏ, như thể Ender có thể lấy cây nhíp kẹp ông lại và bỏ vào túi áo. Để rời bỏ mọi thứ ở đây, và đến một chỗ rất hà khắc, không có Valentine, không có bố mẹ.
Và rồi cậu nghĩ đến những bộ phim về bọn người bọ mà ai cũng phải xem ít nhất mỗi năm một lần. Tàn Sát Trung Quốc. Trận Chiến Vòng Đai. Chết chóc, đau thương, và kinh hoàng. Và Mazer Rackham và những lần lượn lách tuyệt vời, hủy diệt hạm đội kẻ thù to gấp hai lần và mạnh gấp hai lần, sử dụng những con tàu con người bé nhỏ trong rất yết ớt và mảnh mai. Như trẻ con đánh với người lớn. Và chúng ta thắng.
“Cháu sợ,” Ender thốt khẽ. “Nhưng cháu sẽ đi với chú.”
“Nói lại lần nữa,” Graff nói.
“Đó là nguyên nhân cháu được sinh ra, phải không? Nếu cháu không đi, thì sống làm gì?”
“Chưa đủ,” Graff nói.
“Cháu không muốn đi,” Ender đáp, “nhưng cháu sẽ đi.”
Graff gật đầu. “Cậu có thể đổi ý. Cho đến khi cậu bước vào xe của tôi, cậu có thể đổi ý. Sau đó, cậu ở hay đi là tùy ý của Hạm Đội Liên Hiệp Quốc. Cậu có hiểu chưa?
Ender gật đầu.
“Được. Chúng ta sẽ thông báo với họ.”
Mẹ khóc. Bố ôm chặt Ender. Peter bắt tay cậu và nói, “Nhóc may mắn lắm.” Valentine hôn và để vương lệ trên má cậu.
“Con chào,” Ender nói với gia đình. Tay cậu giơ lên nắm tay Đại tá Graff và bước ra khỏi cửa.
“Giết bọn người bọ cho anh nhé!” Peter hét với theo.
“Mẹ yêu con, Andrew!” Mẹ gọi.
“Chúng ta sẽ viết thư cho con!” Bố nói.
Và khi bước vào chiếc xe đang đợi lặng lẽ trong sân, cậu nghe tiếng kêu thảm thiết của Valentine. “Hãy quay về với chị! Chị yêu em mãi mãi!”