Số lần đọc/download: 753 / 7
Cập nhật: 2016-06-02 00:12:56 +0700
Chương 3
N
hưng tôi biết, đã nhiều năm, dễ nhiều chục năm (ngay hiện tại,) nếu chị Bích còn sống nhập nhoạng đâu đó, trên mặt đất này, chị cũng không còn cơ hội nào để nhìn thấy anh Khánh tôi. Anh tôi, ngược lại, cũng không thể nghe được tiếng khóc từ thịt, da chị Bích... Tôi biết, anh Khánh đã tốn kém không biết bao nhiêu tiền bạc, thì giờ nhờ người tìm chị...
Mọi thứ đã chấm dứt với Noel sau cùng. Noel, chị Bích phải đi lấy chồng, miễn cưỡng đi lấy chồng, theo ý anh tôi. Anh Khánh bảo:
"Nếu yêu anh, em phải nghe anh. Em hãy lấy chồng. Em đi lấy chồng chính là em yêu anh vậy."
Tôi nghĩ, nhiều năm, có dễ nhiều chục năm (ngay hiện tại,) nếu chị Bích còn sống nhập nhoạng đâu đó, trên mặt đất này, chị cũng không còn cơ hội để hiểu, khi anh Khánh, nằng nặc, khăng khăng, buộc chị phải đi lấy chồng, anh đã đau đớn biết dường nào. Sự cao thượng của anh tôi, nếu có thể nói được như vậy, chỉ là sự tự lột da/ bạo hành thân xác / tâm hồn / trái tim/ bởi chính mình mà thôi.
Hồi đó, chị Bích còn quá nhỏ (tôi cũng còn quá nhỏ) để được phép gặp chị, để nói với chị rằng, lý do anh Khánh viện dẫn để ép chị chấm dứt đời con gái, tỷ như: Anh không biết ngày mai đời anh... Anh không biết đời lính tráng của anh sống, chết lúc nào... Anh không tương lai, sự nghiệp... Chỉ là những viện dẫn yếu ớt. Những nại cớ không vững, nếu không muốn nói là nhảm nhí, cường điệu. Thời gian đó, ở tuổi anh Khánh, nào chỉ một mình anh trong quân đội? Cả nước trong chiến tranh. Tất cả những thanh niên ở tuổi anh, đánh đu từng giờ với cái chết! Cả nước không tương lai. Cả nước không sự nghiệp. Nào riêng gì anh?
Lý do thật, lý do thầm kín nhất và, cũng oan nghiệt nhất cho anh Khánh, nằm nơi anh đã có... vợ. Anh không thể bỏ chị Liên. Bỏ người vợ đầy nghĩa tào khang của anh. Chẳng những chị không có lỗi, ngay luật Thiên Chúa cũng không cho phép anh làm việc đó, dù anh rất muốn.
Tôi biết, nhiều năm, có dễ nhiều chục năm (ngay hiện tại,) nếu chị Bích còn sống nhập nhoạng đâu đó, trên mặt đất này, chị cũng không còn cơ hội để hiểu, anh Khánh từng lặng lẽ đi theo chị và người bạn trai sau đó trở thành chồng chị, vào tiệm kem ở bên ngoài khu vườn Tao Đàn. Thấy chị nói, cười, thấy chị hớn hở, thấy chị hân hoan, rít rít, anh đã đau đớn, đã rồ dại biết chừng nào. Chị đâu biết, chỉ cần một giây bị sự yếu lòng quật ngã, chỉ cần một giây buông tay nghị lực, anh Khánh đã ra mặt, bước tới, giựt lại chị vì thèm khát, vì bản năng giống đực, vì lẽ sống đời anh!
Giữa lúc tưởng chừng sắp quỵ ngã, sức mạnh nào đã nâng, giữ anh Khánh lại trong một khoảng cách vừa đủ xa mặt đất? Anh Khánh đã chiến thắng được chính anh? Anh Khánh đã đứng được trên đôi chân cường tráng, tự hào, và, trái tim tan nát của mình.
Nhưng cường tráng kia, niềm tự hào nọ, không ở lâu với anh. Chúng đã phản bội anh, ngay khi chị Bích rời tiệm kem, đi khuất bên người đàn ông xa lạ ấy. Nhưng cường tráng kia, niềm tự hào nọ, không ở lâu với anh. Điều ở lại lâu lắc, vĩnh viễn, mỗi lúc mỗi rỡ ràng, chói gắt hơn cùng với tuổi già chất chồng hơn, cùng với Noel, mỗi năm một lần, rụng, rơi thánh thót xuống trái tim, ký ức Khánh, lại là nỗi oan khiên, niềm cay, nghiệt tầng tầng, khối khối.
Rồi mùa giá buốt cũng qua mau - lời hẹn đầu ai nhớ dài lâu - rồi một chiều áo trắng phai mầu - em qua cầu xác pháo bay sau - lời nguyện mình Chúa có nghe không - sao bây giờ mình hoài xa vắng - bao nhiêu đêm Chúa xuống dương gian - bấy nhiêu lần con nhớ người yêu...
Nếu Chúa quấn vòng gai hy sinh, để cứu chuộc tội tổ tông cho con cái ngài; thì, anh Khánh tôi, quấn quanh trái tim anh, nhieều vòng gai nốt nhạc, lời hát trong bản nhạc Lời Thánh Ca Buồn…Như chứng nhân duy nhất, hiện diện giữa hai người, đêm Giáng Sinh đầu, cuộc tình họ. Anh Khánh quấn vòng gai âm nhạc đi cứu chuộc tình yêu anh.
Tôi không biết hình ảnh chị Bích đi với người đàn ông khác khiến anh Khánh không thể quên chị Bích; hay sự khước nhận tiết trinh mà chị Bích tình nguyện trao cho anh, trong cuộc tình kéo dài tới ba năm, là ngọn lửa, hồi chuông không dứt dọi soi, ngân nga tâm hồn anh? Có thể, cả hai. Tôi cảm tưởng, anh Khánh không chỉ quấn quanh trái tim anh một vòng gai âm nhạc. Quanh trái tim anh, còn thêm nhiều vòng gai khác. Vòng gai lửa ngọn. Vòng gai chuông ngân. Vòng gai tuổi trẻ tự hào với những chứng tỏ, vốn đã mọc sẵn trong nó, khá nhiều mầm hối hận, nhầm lẫn.
Phải chăng, quả táo đã ăn là quả táo thối? Như thiên đường sẽ biến thành địa ngục, nếu ta bước tới bằng đôi chân của con vật trí tuệ?