Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Ly Pham
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 882 / 0
Cập nhật: 2015-11-23 21:46:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
à trông thấy cánh tay băng bằng keo cá nhân của Nhật Phương, Xuân Hoa kêu toáng lên:
- Anh Phương tại sao lại bị thương Nhật Phương mỉm cười.
- Anh bị ngã, trầy ngoài da không sao đâu.
- Ai băng cho anh mà vụng quá vậy, để em rữa vết thương và băng lại cho anh.
Xuân Hoa đi theo Nhật Phương vào phòng của anh, cô tháo băng ra:
- Trầy như vậy mà anh bảo ngoài da không sao. Anh phải uống thuốc nếu không, vết thương sẽ làm độc.
Đứng bên ngoài, Trà My cắn mạnh môi. Cô thấy giận Xuân Hoa ghê gớm.
Sao nó tự nhiên và vô tình như vậy. Mà suy cho cùng, cái gì Xuân Hoa cũng khéo tay hơn cô. Lúc nãy gần anh quá, thành ra cô trở nên lúng ta lúng túng, băng bó vết thương vụng về.
Tiếng Xuân Hoa vang từ bên trong:
- Đau tay như vậy, liệu ngày mai anh có lái xe được không?
Nhật Phương trấn an:
- Không sao đâu, em làm gì quan trọng dữ vậy.
- Em muốn biết tại sao em bi ngã, cái này phải ngã nặng lắm.
Hết còn chịu nổi, Trà My đi vào phòng:
- Là chị ngã kéo theo anh ấy đó. Em làm gì dữ vậy?
Xuân Hoa quay lại.
- Em biết ngay mà, sao chị cứ luôn muốn gây phiền phức cho người khác như vậy hả?
- Bây giờ em mắng chị đó hả?
- Em không dám. Nhưng em nhắc chị, chị không phải con nít, cư xử cho ra người lớn chút đi.
Hai chị em cãi nhau vì mình, Nhật Phương vội can ra:
- Xuân Hoa, không có gì đâu mà!
- Anh không biết đâu, hồi còn nhỏ chị cũng nghịch phá như vậy, chạy băng qua đường, mẹ hoảng hồn chạy theo nên mới bị xe đụng chết. Vậy mà ba đâu có trách chị, luôn yêu thương chiều chuộng. Bây giờ lớn lên cũng không bỏ được tánh quậy phá.
Bốp! Một cái tát vào mặt Xuân Hoa. Trà My hét lên:
- Mày nói đủ chưa, tự vạch áo cho người xem thẹo à?
Hoảng hồn, Nhật Phương chen vào giữa hai cô gái:
- Làm ơn cho tui xin đi.
Lùi lại ra cửa, Trà My quay đầu chạy đi qua phòng mình đóng chặt cửa lại.
Cô ngồi sụp luôn trên nền gạch ôm đầu thổn thức. Tôi đâu có muốn như thế, tại sao em độc ác quá vậy. Xuân Hoa?
Trà My đi rồi, Nhật Phương nghiêm mặt nhìn Xuân Hoa:
- Chuyện có gì đâu, sao em xé to ra như vậy?
Xuân Hoa hằn học:
- Nếu em không nói, chỉ luôn quá đáng như vậy. Ba em cứ bảo năm đó chỉ mới bốn tuổi, có biết gì đâu. Đành rằng tuổi trẻ luôn hiếu động, nhưng còn em, tại sao chưa quá một tuổi phải mất mẹ chứ? Dù cho vú có yêu thương tụi em, thì vú cũng là người dưng.
- Quên đi em.
Bây giờ Nhật Phương hiểu tại sao Trà My hay mất bình thường, cái chết của người mẹ ám ảnh cô. Anh chợt thấy thương cô hơn là ghét.
Hai ngày đi Nha Trang kết thúc sớm để quay về nhà. Lần đầu tiên Nhật Phương mới nhìn thấy Trà My trầm lặng, ngồi thu mình thật cô đơn. Anh lại lưỡng lự, nên hay không nên xin nghỉ việc, dù gì anh cũng đang cần một công việc bán thời gian và một chỗ ở.
Một tuần đi qua từ hôm đi Nha Trang về, Trà My rúc mãi trong phòng riêng, không ra ngoài khiến vú Hoài lo lắng.
- Trà My à! Vú vào được không con?
Trà My đứng lê n mở cửa, rồi quay vào ngồi xuống giường:
- Có chuyện gì vậy vú?
- Cả tưần nay sao con ở mãi trong phòng vậy?
- Con... đang học thi mà vú.
- Học cũng nên ra ngoài thư giãn một chút chứ con. Mấy ngày nay ba con lu bu chuyện công ty, chứ nếu không, ba con rất lo cho con.
- Ba con lo cho Xuân Hoa đúng hơn chứ vú.
- Sao con lại nói như vậy? Cùng là hai đứa con, ba con lúc nào cũng lo cho hai đứa.
- Nhưng con là đứa con đã gây ra cái chết cho mẹ mình, vú ạ.
- Đâu phải con muốn vậy.
- Nhưng mà...
Trà My bật khóc. Vú Hoài thương cảm ôm cô vào lòng:
- Đừng tự dằn vặt mình con ạ. Mẹ của con mất đã gần hai mươi năm còn gì nữa. Con và Xuân Hoa cố mang niềm vui cho ba con. Nghe lời vú, đi ra ngoài chơi đi con. À! Vú cô làm món chè rau câu, con ăn nhé.
- Cám ơn vú.
Ăn xong chén chè, Trà My thay quần áo đi ra ngoài. Cả tuần nay, cô tự giam mình trong phòng và nếu cứ như thế, cô có cảm giác mình sẽ điên mất.
Trà My đi dài lên đồi chè, những cây chè xanh xanh ngất một màu dưới nắng chiều rơi nhẹ.
Chợt... tiếng kèn harmonica vang lại da diết nao lòng. Trà Mi đi tới.
Đầu một luống chè, Nhật Phương đang ngồi say mê thổi, điệu buồn như lan tỏa đi xa đến nao lòng người.
Em có còn như con mèo nhỏ Giữa nắng vàng mắt long lanh nhớ.
Cho lòng anh bỗng dại khờ.
Em đã khiến cho lòng ta như sóng xô.
Tiếng kèn buông lơi cho tâm hồn Trà My chơi vơi, cô bước đến gần hơn trong vô thức và như mộng mi.
Tiếng chân đánh thức Nhật Phương anh nhìn lại ngỡ ngàng:
- Cô Trà My!
Có một tuần không gặp, anh cô cảm giác cô là một người khác, thật lạ:
- Anh thổi harmonica hay quá, hãy thổi nữa đi!
- Tôi chỉ thổi chơi cho vui thôi. Cô muốn đi đâu à?
- Không, đang bãi trường mà. Khi nào có việc gì cần thiết thì tôi mới đi. Anh có thể không cần đưa tôi đi, tôi đi xe máy cũng được.
- Ông chủ phân công tôi đưa rước cô mà. Máy ngày nay... cô trốn trong phòng học, tôi thành thất nghiệp.
- Thì anh cũng có thời gian để ôn bài.
- Thì có, nhưng không làm gì hết mà lãnh lương, tôi ngại lắm.
- Có gì đâu anh phỉ ngại, chẳng lẽ không có việc gì tôi đi hoài sao? Hay là anh dạy tôi... thổi kèn đi.
Hôm đó dạy lái xe, bây giờ đạy thổi kèn! Nhật Phương đùa:
- Muốn thổi kèn, cô cần có một buổi lễ bái tôi làm sư phụ chứ.
- Lễ bái sư phụ à? Là làm sao hả?
- Gọi sư phụ là được.
Trà My bật cười:
- Sư phụ, dạy tôi thổi kèn đi!
Nhật Phương cũng cười, họ lại thấy mình gần gũi như hôm nào.
- Anh Phương, dạy em thổi har- monica với!
Xuân Hoa nũng nịu chìa cây kèn ra:
- Em đi hết một buổi sáng mới chọn được cây kèn giống anh đó, dạy em thổi kèn nghen?
- Em muốn học cũng phải đợi anh rảnh chứ.
- Vậy bây giờ anh làm gì mà không rảnh?
- Anh đang bận học bài.
- Không thèm! Em muốn anh dạy em.
Nhật Phương nghiêm mặt:
- Đừng nhõng nhẽo Xuân Hoa, anh bận thật mà.
- Chị Trà My biết thổi kèn là do anh dạy có đúng không?
- Đúng! Nhưng mà...
- Không có nhưng gì cả, anh dạy chị Trà My thì phải dạy cho em.
- Được rồi, em mang tập nhạc lý này về xem đi rồi sang đây. Muốn thổi được kèn harmonica, em phải biết một chút nhạc lý chứ.
- Khó khăn như vậy sao?
- Dĩ nhiên rồi.
- Nhưng em nhìn vào cuốn tập nhạc của anh như đám rừng, em biết đâu mà nghiên cứu?
- Vậy thì hôm nào anh chỉho em vậy. Còn bây giờ em đừng có làm khó anh.
Xuân Hoa vùng vằng:
- Ghét anh ghê.
Cô ôm cánh tay Nhật Phương tựa mặt vào tay anh:
- Anh Phương! Anh thây em và chị Trà My, ai đẹp hơn ai?
- Lại nữa rồi! Sao con gái luôn có những câu hỏi như thế, và điều đại kỵ là nói cô kia đẹp hơn cô này.
Nhật Phương trả lời nước đôi:
- Em đọc truyện Kiều chưa?
- Dĩ nhiên là rồi.
- Nguyễn Du nói nếu Thúy Kiều mười, Thúy Vân tám, vậy em muốn hiểu sao thì hiểu.
- Em không thích làm Thúy Kiều đâu, em thích làm Thúy Vân. Còn anh là...
Kim Trọng hả?
- Này, anh không có đùa đâu nghe!
- Thì em cũng đâu cô đùa. Em thích anh là Kim Trọng.
- Này! Bây giờ em cứ nói dần lân thì anh không học được đâu đấy.
- Vậy anh nói chừng nào anh dạy em thổi kèn đây?
- Sau khi anh thi.
- Được! Anh nói phải nhớ nghen.
Bất chợt Xuân Hoa hôn lên má Nhật Phương một cái, làm anh giật bắn cả người. Cười phá lên, Xuân Hoa chạy biến đi sau cánh cửa, rồi thò đầu vào:
- Anh Phương! Em thích anh.
Giật bắn người cái nữa, Nhật Phương thở khì. Đúng là đứng giữa hai cô gái, khi Trà My quậy thì Xuân Hoa dịu dàng, bây giờ Trà My dịu đàng, Xuân Hoa lại quậy anh. Phiền phức! Con gái bây giờ sao bạo dạn, Nhật Phương chỉ thích tính cách dịu dàng, hồn nhiên...
- Ái!
Xuân Hoa chạy tông vào Trà My. Trà My nhăn nhó:
- Em chạy đi đâu dữ vậy Xuân Hoa, tông chị suýt té nè.
- Thì tại anh Nhất Phương đó.
- Anh Nhật Phương làm sao?
- Ảnh... hồn em.
Xuân Hoa nói nhỏ xíu đủ cho Trà My nghe. Trà My trợn mắt hết lên:
- Cái gì! Anh ta...
Hoàng hôn, Xuân Hoa vội bụm miệng Trà My và lôi cô đi, cô thì thào:
- Chị đừng có la chứ!
Vừa đi theo Xuân Hoa, Trà My ú ớ:
- Anh ta... hôn em?
- Ừ!
Xuân Hoa vờ thẹn:
- Nhưng mà em cũng thích anh nữa. Chị nghĩ xem, nếu em yêu anh Phương, ba có chấp nhận không? Dù gì ảnh cũng sắp tốt nghiệp đại học, đâu phải người thất học, đúng không?
Dường như có một cái gì đó đau nhoi nhói trong lòng Trà My. Xuân Hoa và Nhật Phương yêu nhau, anh ấy vừa hôn Xuân Hoa.
Trà My hất tay Xuân Hoa bỏ đi một nước.
Xuân Hoa mím môi nhìn theo. Cô muốn hỏi Trà My, chị cũng thích anh Phương, có đúng không, song Xuân Hoa kịp dừng lại Lúc nãy có vừa ''chẹn họng'' chị mình, dẫu cho chị của cô có thích Nhật Phương cũng không được.
Nhật Phương phải là của cô.
Cầm cây kên harmonica nhưng hôm nay Trà My không muốn học nữa.
Học làm gì? Mà có học cũng không dễ, nào phải hiểu nhạc lý và một điều nữa, có lẽ Nhật Phương miễn cưỡng dạy cô mà thôi.
Trà My cầm cây kèn lên ngấm nghía rồi bặm môi ném đi thật xa. Cây kên har-monica bay lên cao quay tròn quay tròn rồi rơi xuống... đúng ngay trước mặt Nhật Phương vừa đi tới. Anh giật mình kêu khẽ lên một tiếng:
- Oái!
Tiếng kêu làm Trà My cũng giật mình, mặt cô sầm xuống:
- Xin lỗi, nếu như có văng trúng người anh.
- Không có.
Nhật Phương cúi nhặt cây kên lên, rồi nhìn Trà My như dò hỏi:
hôm nay cô giận ai thế?
Trà My lạnh nhạt:
- Sau này anh không cần dạy tôi cái gì hết, tôi không muốn học.
- Không muốn học, cô cất cây kèn này cũng được, ném bỏ nó uổng quá vậy?
- Có gì mà uổng, không xài là ném bỏ đi, bộ anh không biết tính tôi sao?
- Vậy cho tôi nhé?
- Không!
Trà My bước tới giật cây kèn trên tay Nhật Phương, rồi lần nữa vung tay ném ra xa vào những luống trà bạt ngân.
- Anh không được nhặt. Của tôi, không thích tôi bỏ, anh muốn thì tôi đưa tiền cho anh đi mua cái khác.
Lại nữa rồi! Mới hơn tuần trước nhu mì dịu hiền thật dễ thương, bữa nay cái gì bắt lại sửng cồ kênh kiệu đến dáng hét như thế.
Nhật Phương lắc đầu:
- Cô không cho tôi thử bỏ đi của cô thì thôi. Làm người dù giàu có cũng đừng quá phung phí như thế. Có những em bé muốn có nó, nhưng cha mẹ nó nghèo không mua nổi cho con món quà nó mơ ước.
Nói câu này, Nhật Phương liên tưởng đến đến thời thơ ấu của mình. Bà nội anh muốn mua cho anh cây kèn, mà bà không mua nổi, đó là niềm ân hận khi bà mất đi còn anh, mỗi lần cầm cây kèn là nghẹn ngào nhớ mẹ.
Trà My nhìn Nhật Phương sững sờ. Cô hơi quá đáng khi cư xử với anh.
Nhưng nghĩ đến anh và Xuân Hoa, tim cô chùng xuống lạnh lùng. Cô bước đi ngang mặt Nhật Phương, xong băng mình chạy đi.
Cô ấy làm sao vậy? Tâm lý bất ổn. Con gái đúng là phiền phức.
Nhật Phương lững thững quay về, mới đến đầu ngõ, Xuân Hoa chạy ào ra trên chiếc xe đạp điện mới toanh.
- Anh Phương! Em mới anh đi uống nước. Ba mới mua cho em chiếc xe đạp điện. Leo lên đi!
Đang không vui, Nhật Phương gật đầu leo lên ngồi sau xe Xuân Hoa. Anh đùa:
- Chạy đàng hoảng nghe cô tài xế! Không thôi, đường người ta đã đo, mà mình đo nữa, kỳ lắm à.
Xuân Hoa cười ngặt nghẽo trước câu nói pha trò của Nhật Phương.
- Chừng nào đo đường, anh biết ngay hà. Anh muốn đi uống nước quán nào?
- Tùy em, em là chủ xị mà.
- Cà phê Hoàng Hôn nhế?
- Cũng được.
Chiếc xe đạp điện trực chỉ chạy phon phon đến quán cà phê Hoàng Hôn.
Xuân Hoa chọn bàn trong cùng, cô cười nghịch ngợm:
- Em uống cà phê đá. À! "Bạc xỉu" là cái gì, anh Phương?
- Là cà phê ít mà sữa nhiều.
- Vậy hả! Ngộ quá há!
Nhật Phương gọi hai ly cà phê đá, xong đưa mắt nhìn quanh. Buổi chiều nên quán lác đác vài người. Xuân Hoa nhón một bịch đậu phộng rang trên bàn mở ra ăn.
- Anh Phương! Tốt nghiệp rồi chắc anh không làm tài xế cho nhà em nữa hả?
- Ừ. Anh định xin vào Sở Nông nghiệp, nhưng ba em bảo hãy làm cho công ty của ba em.
Xuân Hoa hớn hở:
- Phải đó! Anh làm cho công ty nhà em đi, ba em nhất định sẽ ưu đãi anh.
- Ừ!
Bỏ ghế ngồi của mình, Xuân Hoa ngồi sang ghế gần Nhật Phương, cô ôm cánh tay anh thân mật:
- Nói phải giữ lời nghen.
Nhật Phương nhăn mặt rút tay ra, Xuân Hoa tinh nghịch giữ tay lại:
- Anh sợ cái gì chứ?
- Em không nên quá thân mật anh như vậy.
- Tại sao vậy? Bộ anh sợ bạn gái anh thấy rồi ghen hả?
- Ừ.
- Ai vậy? - Xuân Hoa trợn mắt - Anh có bạn gái hồi nào, sao em không thấy có ấy tìm anh? Xạo!
Nhật Phương nghiêm mặt:
- Anh muốn anh và em giữ giới hạn như tình bạn, có được không?
- Không được! Em thích anh.
- Em còn nhỏ hãy lo học.
- Em gần mười chín tuổi, nhỏ cái gì mà nhỏ. Mà tại sao em thích anh không được? Này nhé, anh ra trưởng làm cho công ty ba em. Ba em đã đánh tiếng, tất nhiên là ông quý trọng anh. Em thích anh có gì không được?
- Nhưng anh xem em như em gái của anh?
- Anh mặc cảm giàu nghèo phải không? Bỏ mặc cảm đó đi.
Nhật Phương im lặng quấy ly cà phê đá vừa được mang ra. Người anh yêu không phải Xuân Hoa mà là...
Từ một tuần nay, Trà My tránh mặt anh, lạnh nhạt kiêu ngạo hách dịch như thuở nào. Sao anh cầm thấy buồn vô hạn.
Tại sao thế. Mày đã yêu một người từng làm cho mày khổ sở ư? Tình yêu là như thế, nó những rắc rối như thế, con tim có những lý lẽ riêng của nó.
Tiếng cười ồn ào từ ngoài cửa quán, Nhật Phương nhìn ra, anh thảng thốt.
Trà My và Quân. Trông thấy Nhật Phương và Xuân Hoa, Trà My khựng lại, cô kéo tay Quân:
- Mình đi quán khác đi.
Quân nhíu mày:
- Sao vậy? Có cả Xuân Hoa nữa kìa, mình vào đi!
Quân đi vào, thành ra Trà My phải đi theo.
Xuân Hoa đứng dậy tíu tít:
- Anh Quân và chị Trà My ngồi chung luôn đi.
Xuân Hoa nháy mắt trêu chọc một cách cố ý:
- Hai người trông xứng ghê nơi nghen.
Nhật Phương chào Quân hai người thanh niên bắt tay nhau. Trà My miễn cưỡng ngồi xuống, cô không ngờ mình lại gặp Nhật Phương ở đây.
Quân ra vẻ săn sóc:
- Trà My uống nước ngọt nghen?
Trà My vờ như chăm chú nghe nhạc khẽ gật đầu. Xuân Hoa vẫn ôm cánh tay Nhật Phương:
- Anh Quân, cho em mượn điện thoại chút đi!
- Chi?
- Thì cho mượn một chút không được sao.
Quân lấy điện thoại ra đưa cho Xuân Hoa, Xuân Hóa mở điện thoại giơ cao lên, cô chụp ảnh của mình và Nhật Phương, sau đó chụp ảnh Quân và Trà My.
- Xem nè! Em chụp ảnh đẹp chưa? Anh Quân! Anh lấy ảnh chụp anh và chị Trà My làm hình nền đi.
Trà My giật điện thoại:
- Đưa cho chị xem!
Rồi cô vờ tấm tắc:
- Anh Quân, đẹp thật há! Anh đi "scan" ra thành hình đi, hay hôm nào bắn ảnh này qua điện thoại của em.
- Ừ.
Trà My cố tình đưa mặt cồ vào cánh tay của Quân trước mặt Nhật Phương.
Quân vui lắm, dù cho Trà My cố tình hay không cố tình đi nữa, chỉ cần cô thân mật với anh trước mặt Nhật Phương là anh quá vui rồi.
Nhật Phương yên lặng uống cà phê. Có một nỗi buồn cứ xám chiếm tâm hồn anh. Anh bảo Xuân Hoa:
- Anh muốn về.
- Ừ, em lại chở anh nữa nghen. Trà My! Lúc nãy em và anh Phương đi dạo bằng xe đạp điện đó.
- Vậy à!
Trà My làm như thờ ơ, nhưng thật ra, lòng cô đang xốn xang.
- Ừ, em về đi.
Rồi cô quay sang Quân:
- Anh Quân! Lát cữa chúng ta đến nhà Mỹ Mỹ đi. Lúc nãy Mỹ Mỹ gọi điện thoại cho em.
- Ừ!
Trà My vờ sửa cổ áo giùm Quân. Nhật Phương bỏ đi ngay ra đường, làm Xuân Hoa phải chạy nhanh theo, gọi ơi ới:
- Chờ em với anh Phương!
Họ đã đi hết rồi, Trà My thẫn thờ. Cô thấy chán như mất đối tượng để trêu đùa.
- Anh Quân! Mình đi đi!
- Uồng nước đi đã.
Nhưng Trà My đã đứng lên đi ra cữa, Quân đành dằn tờ năm chục ngàn lên bàn để chạy theo Trà My. Anh nắm tay cô:
- Em làm sao vậy?
- Em muốn đi một mình. Anh đừng cố đi theo em nữa.
- Tại sao em lại như thế? Em đang đau khổ có đúng không?
Hai chữ "đau khổ" làm Trà My giật mình.
- Anh nói cái gì vậy?
- Em không chịu nổi khi thấy anh ta đi với Xuân Hoa.
- Anh nói bậy bạ gì vậy?
- Anh không nói bậy. Bởi vì em từ chối tình cảm của anh, rồi bỗng dưng đi tìm anh, em muốn trốn chạy tình cảm, để khi nhìn thấy anh ta đi với Xuân Hoa, em chịu không nổi.
- Anh nói bậy! Em không muốn nghe anh nói nữa.
Trà My xô mạnh Quân ra bỏ chạy đi, cô chạy lẩn vào rừng xe đông đảo trên đường. Chừng biết Quân không thể đuổi theo mình, Trà My mới đứng lại vụt bật khóc ngon lành, khóc không sao kềm nén được.
Vừa trông thấy Nhật Phương, ông Vạn Lộc vui vẻ:
- Sao, ngày mai đến công ty nộp lý lịch để được phân bổ công việc chứ Nhật Phương?
- Dạ. Nhưng mà thưa ớng, có lẽ tôi không làm việc cho ông được, kể cả công việc tài xế.
Ông Vạn Lộc ngạc nhiên:
- Sao vậy? Cậu tìm chỗ khá hơn rồi à? Hay là hai đứa con gái của tôi làm buồn lòng cậu?
- Dạ, không có! Nhưng tôi muốn về quê nội của tôi.
Từ ngoài cửa đi vào, Trà My lạnh lùng nói:
- Ba à! Người ta giữ kẻ muốn ở lại, chứ ai giữ người muốn đi. Công ty của ba xa thành phố, anh ấy đâu có muốn ở đây.
Cái cách nói chuyện của Trà My nhất định là có vấn đề! Ông Vạn Lộc nghiêm mặt:
- Chuyện công ty của ba, con đừng có xen vào được không?
- Con cũng đâu có muốn xen vào. Nhưng tại sao ba năn nỉ người ta, bộ không còn người cho ba tuyển dụng vào công ty làm việc hay sao?
- Ba thích Nhật Phương, muốn giữ Nhật Phương lại làm việc cho ba. Nhật Phương cậu nỡ bỏ tôi sao?
Trà My Trắng Trà My Trắng - Hoàng Uyên Trang Trà My Trắng