The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Alfred Szklarski
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1098 / 15
Cập nhật: 2017-10-14 10:57:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Những Bất Ngờ Trên Tàu “Cá Sấu”
òn sớm lắm, nhưng đường phố Triest đã nhộn nhịp. Chiếc xe ngựa chở Tômếch cùng cha và chú Xmuga từ từ lăn bánh trên đường phố.
Lần đầu tiên Tômếch đến một thành phố cảng. Nó thú vị ngắm nhìn từng cột buồm tàu thủy đang đậu trong cái vịnh rộng. Tiếng cần trục rin rít chất hàng xuống tàu hòa với tiếng gọi nhau ầm ĩ của thủy thủ, đủ thứ tiếng ồn ào náo động chung quanh những chiếc tàu thủy gây cho cậu bé những ấn tượng mạnh mẽ, thậm chí khiến nó e ngại trước cái thể giới khổng lồ mà cho tới nay nó chưa từng biết. Tômếch cảm thấy như mình chỉ là một hạt bụi nhỏ xíu nằm trên đường của những gã khổng lồ đang bước đi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát dưới bước chân nặng nề của chúng. Thành phố Vacsava xa xôi, lớn hơn Triest những mấy lần, lúc này dường như trở thành một chốn nương thân an toàn nhất trên đời. Giờ đây nó mới hiểu tại sao dì Janhina lại lo sợ đến thế trước chuyến đi nước ngoài của nó.
“Nếu ở đây đã thấy lạ lẫm kinh khủng đến thến này, – nó nghĩ bụng, – thì điều gì sẽ chờ đợi mình trên biển lớn mênh mông và trên vùng đất Ôxtralia xa xôi và lạ lẫm kia?”
Nó nhớ lại lời thầy giáo địa lý, người đã mô tả những khu rừng Ôxtralia mênh mông nhưng không chút bóng mát, về những thảo nguyên và hoang mạc khô khốc không một giọt nước và những người thổ dân da đen sạm, với những chiếc bumêrăng kinh khủng lăm lăm trong tay, rất thiện nghệ trong săn bắn và đánh nhau.
Nó tái cả người khi nghĩ đến tất cả những nguy hiểm đang chờ nó. Đúng vào lúc cảm thấy không còn đường thoát thì nó chợt bừng tỉnh bởi bàn tay ấm áp và giọng nói của cha:
– Tômếch con, những cái đó chỉ ban đầu mới có vẻ xa lạ thế thôi. Chỉ sau vài tuần lễ con sẽ quen với hoàn cảnh mới và sẽ cảm thấy an toàn như cá sống trong nước cho mà xem.
Nó ngạc nhiên nhìn cha, rồi nhìn chú Xmuga. Cả hai mỉm cười thân thiện, dường như đoán được hết những ý nghĩ của nó.
“Mình dốt thật! – nó nghĩ bụng. – Có cả hai người lớn bên cạnh thì còn điều gì đáng sợ nữa chứ!” Nó cảm thấy vui lên.
– Làm sao chúng ra có thể tìm thấy tàu “Cá sấu” trong rừng tàu thuyền này ạ? – nó hỏi.
– Tàu “Cá sấu” đang thả neo ở phía xa trong vịnh – cha nó trả lời. – Chỉ lát nữa thôi con sẽ trông thấy chiếc xuồng đang chờ chúng ta.
Độ hơn mười phút sau chiếc xe ngựa dừng lại trên bờ biển.
– Ta tới nơi rồi – ông Vinmôpxki thông báo.
Mang theo hành lý, họ chỉ bước thêm vài mươi bước chân nữa, thì trông thấy một người thủy thủ cao lớn, có đôi vai rộng, đang rẽ mọi người ra bước tới đón.
– Chào anh Anđgiây, chào Xmuga! – người đó gọi to bằng tiếng Ba Lan. – Thế là chàng trai Vacsava của chúng ta đã tới!
Ông Vinmôpxki và chú Xmuga chào hỏi người thủy thủ có khuôn mặt sạm nắng gió.
– Tômku con, chào thủy thủ trưởng của chúng ta, chú Tađêus Nôvixki đi con! – ông Vinmôpxki bảo.
Bàn tay Tômếch lọt thỏm trong bàn tay to tướng rắn chắc của thủy thủ trưởng. Không để mất thì giờ, thủy thủ trưởng đón lấy cái va li, rồi nắm tay thằng bé dẫn về hướng bến tàu.
– Nào, cậu bé thân mến, thế ra anh bạn vừa mới rời Vacsava hôm qua hôm kia đấy phỏng? – thủy thủ trưởng thân mật hỏi, khi họ đến được một nơi ít người hơn trên kè chắn sóng.
– Vâng, thưa chú – Tômếch đáp.
– Này, nói cho tớ biết, chú mày tới công viên Oazienki lần cuối cùng khi nào?
Tômếch ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:
– Đúng năm hôm trước khi lên đường cháu còn đến đó ngắm lũ thiên nga.
– Chú mày thích Oazienki và lũ thiên nga thế sao?
– Cháu thích lắm! Cháu thường lẻn khỏi nhà lang thang ở công viên Oazienki và vườn Bách thảo nên cứ bị dì mắng luôn.
– Vậy thì chú mày sẽ thân với anh đấy, người anh em ạ! Tớ sẽ vui lòng được nghe kể chuyện về thành Vacsava cổ kính và thân yêu của tớ. Cũng đã mấy năm rồi tớ chưa về thăm nhà được.
– Thế chú cũng là người Vacsava ạ?
– Tớ ở khu Pôvisla, người anh em! Hãy tin tớ đi, dù đã thấy không ít kỳ quan trong những chuyến lang thang trên thế gian này, nhưng tớ chưa từng gặp con sông nào như sông Vixoa, chưa thấy thành phố nào như Vacsava cả!
Tômếch không hiểu tại sao có cảm tình ngay với người thủy thủ trưởng to con. Không phải đắn đo lâu, nó bảo ngay:
– Trước khi rời Vacsava cháu có mua một bộ bưu ảnh phong cảnh thành phố. Cháu sẽ chia cho chú.
– Thế thì đúng là tớ sa chĩnh gạo rồi – người thủy thủ to lớn bảo. – Một món quà tặng như thế còn quý hơn một chai rượu rum hảo hạng đấy!
Vừa trò chuyện họ vừa đi đến chỗ cuối của cầu tàu, nơi bốn thủy thủ đang đợi họ trên một chiếc xuồng lớn. Thủy thủ trưởng đặt Tômếch ngồi ngay cạnh mình trên chiếc ghế gỗ ở đuôi xuồng và chiếc xuồng lập tức rời bến.
Tômếch chăm chú nhẩm đọc tên các tàu, cố tìm chiếc “Cá sấu”, không tìm thấy, nó quay sang hỏi thủy thủ trưởng:
– Chú ơi, từ đây có thấy được tàu chúng ta không chú?
– Hãy nhìn chiếc tàu chạy hơi nước đậu sâu trong vịnh, đang nhả khói mù mịt như núi lửa Vêzuzơ kia kìa. Đó chính là tàu của ta – thủy thủ trưởng trỏ.
Nhìn theo hướng tay trỏ, Tômếch thấy một con tàu không lớn lắm so với những chiếc tàu hơi nước viễn dương đang thả neo trong cảng. Chiếc xuồng nhanh chóng tiến lại gần tàu “Cá sấu”. Những dây chão lủng liểng bên hông tàu, xuồng được buộc vào đó và người ta thả thang dây xuống.
Được thủy thủ trưởng cổ vũ, Tômếch là người đầu tiên leo những bước run run lên tàu. Vừa mới đặt chân lên boong, nó trông thấy một người đàn ông gầy và thấp đang ngậm tẩu thuốc giữa hai hàm răng.
– Nếu không lầm thì có phải tôi đang được gặp mặt một người thợ săn thú trẻ tuổi? Chúng tôi chờ cậu từ hôm qua – người đàn ông rút tẩu ra khỏi miệng, lên tiếng. – Tôi là Mac Đugan.
– Xin chào thuyền trưởng – Tômếch chào bằng tiếng Anh, hài lòng khi thấy những bài học ngoại ngữ đã không uổng phí. – Cháu là Tômas Vinmôpxki.
Thuyền trưởng đưa mấy ngón tay chạm vào vành mũ kêpi, rồi chìa tay cho Tômếch, bảo:
– Thủy thủ trưởng Nô vixki đã chuẩn bị cho cậu một phòng ngay cạnh phòng tôi, chúng ta sẽ là láng giềng của nhau. Khi ngủ cậu có ngáy to lắm không?
– Cháu chỉ ngáy khi nằm ngửa, thưa thuyền trưởng.
– Đừng lo, tôi lại có thể ngáy trong mọi tư thế – thuyền trưởng mỉm cười đáp, bước ra chào đón ông Vinmôpxki và Xmuga đang lần lượt leo lên boong tàu.
– Đã sẵn sàng lên đường chưa? – ông Vinmôpxki hỏi.
– Nồi đã đầy hơi từ mấy tiếng đồng hồ rồi – thuyền trưởng Mac Đugan đáp.
– Nếu như đã sẵn sàng, chúng ta có thể nhổ neo được rồi. – ông Vinmôpxki ra lệnh.
Bước theo những bậc thang hẹp dài bằng sắt, họ cùng lên tầng trên, nơi người ta đang buộc chiếc xuồng vừa được kéo lên khỏi mặt nước. Ông Mac Đugan vào buồng lái ra lệnh nhổ neo ngay.
Chẳng mấy chốc tiếng còi tàu vang lên. Tômếch cảm thấy boong tàu rung lên nhè nhẹ dưới chân, nó nghe thấy tiếng dây neo đang kéo lên loảng xoảng. Hồi còi thứ ba gầm vang một giọng trầm hùng, chiếc tàu rung lên, như chợt tỉnh lại và từ từ rời vị trí.
– Nào, Tômku, ta hãy bắt đầu chuyến đi đầu tiên cùng nhau, con nhé! – ông Vinmôpxki bảo con.
– Ba nhìn kìa! Cứ như thể bờ đang chạy ngược lại chứ không phải chúng ta đang tiến lên ấy! – Tômếch kêu lên.
Mấy tàu chạy gây cảm giác rung nhè nhẹ dưới chân, tàu “Cá sấu” tiến lên phía trước, chẳng mấy chốc đã rời vịnh đi ra biển. Đứng bên cha, Tômếch dõi nhìn bờ đang xa dần…
– Thuyền trưởng Mac Đugan bảo rằng buồng con ngay cạnh buồng bác ấy – nó lên tiếng khi dãy nhà trên bờ đã nhòa thành một dải nhiều màu sắc sặc sỡ.
– Trên tàu còn rất nhiều buồng trống – ông Vinmôpxki giải thích, – vì thế mỗi chúng ta sẽ có một buồng riêng. Đó cũng là điều có ích, bởi chúng ta sẽ phải sống mấy tháng liền trên tàu “Cá sấu” này đấy, con ạ.
– Thế lúc đến Ôxtralia chúng ta cũng vẫn ở trên tàu ư ba? – Tômếch tò mò hỏi.
– Tàu “Cá sấu” là căn cứ chính của chúng ta. Tùy theo yêu cầu cần thiết, nó có thể thay đổi bến đậu, thế là chúng ta có thể chuyển dần những con thú đã săn được trong mỗi chuyến săn lên tàu. Đa số các con thú rất khó sống trong những điều kiện chuyên chở chật chội và bất tiện và nhiều con sẽ bị chết. Chính vì vậy tàu “Cá sấu” sẽ là nơi rất thích hợp cho chúng.
– Khi đi biển, lũ thú có bị say sóng không ba – Tômếch tiếp tục hỏi.
– Một số thôi, nhưng con nào cũng rất kích động. Sau này có dịp thuận tiện ta sẽ nói thêm về chuyện ấy, giờ ta phải thu xếp đồ đạc vào buồng trước đã.
Ông Vinmôpxki dẫn con trai lên thượng tầng. Hai bên chiếc hành lang hẹp là hai dãy cửa có đánh số. Ông Vinmôpxki dừng lại ở góc và bảo con trai:
– Cửa đầu tiên bên trái là buồng thuyền trưởng. Tiếp theo là buồng của con, thứ ba là của ba, buồng cuối cùng là chú Xmuga. Dãy bên kia là buồng của các sĩ quan và thủy thủ trưởng Nôvixki. Những thủy thủ khác cũng có buồng riêng ở tầng dưới, dưới đó còn có cả phòng ăn chung cho cả tàu.
Ông Vinmôpxki dừng bước trước cửa buồng dành cho Tômếch, mỉm cười đề xuất:
– Ba thấy tốt nhất có lẽ ta nên đi thăm tàu bắt đầu ngay từ buồng của chính mình. Nào, con vào trước đi!
Tômếch mở cửa. Nó kinh ngạc nhìn quanh gian buồng nhỏ đầy đủ tiện nghi. Bên trên chiếc giường treo gắn vào tường có treo một khẩu súng săn bóng loáng.
– Ba ơi, có phải tất cả những gì có trong phòng này đều là của con? – nó hỏi lại lần nữa, cố nén cơn xúc động đang trào lên trong lòng.
– Đúng thế! – người cha đáp, – con sẽ tìm thấy trong phòng toàn bộ hành trang cần thiết cho chuyến đi.
– Irka, Vitếch và Zbưsếch hẳn phải ghen tỵ nếu con viết thư cho chúng về chuyện đó! – Tômếch kêu lên.
– Bây giờ con có muốn đi thăm tàu ngay không? – ông Vinmôpxki hỏi, khi thấy Tômếch cứ chốc chốc lại nghó khẩu súng treo trên tường. – Hay con muốn tìm hiểu phòng riêng trước đã?
– Con nghĩ tốt nhất là thế. Chúng ta sẽ đi thăm tàu sau vậy – khoái chí với lời đề nghị của cha, Tômếch liền đáp.
– Được rồi, vậy con hãy ở lại đây, ba có chuyện phải bàn với thuyền trưởng và chú Xmuga. Ba sẽ ở trong phòng hút thuốc ở tầng dưới, chỉ cần bước theo cầu thang ở cuối hành lang này là đến chỗ ba thôi.
– Được ạ, thưa ba. Con sẽ xuống tìm ba và các chú.
Cánh cửa vừa khép lại sau lưng cha, Tômếch nhảy phắt lên giường; nó thận trọng tháo khẩu súng săn ra khỏi móc, chăm chú ngắm nghía khẩu súng bóng loáng. Trên mặt nó hiện dần lên vẻ lo lắng. Nó chăm chú đến nỗi không nghe thấy tiếng thủy thủ trưởng vừa bước vào.
– Hô, hô! Tớ thấy là chú mày đã sắm một thứ vũ khí tuyệt hảo cho chuyến đi – thủy thủ trowngr Nôvixki lên tiếng.
Tômếch giật mình suýt nữa đánh rơi khẩu súng săn.
– Cháu không nghe thấy tiếng chú bước vào buồng – nó phân trần, bối rối khi nhìn thấy người thủy thủ.
– Chẳng có gì phải xấu hổi, người anh em – thủy thủ trưởng cười bảo. – Tớ thậm chí còn biết cách đi nhẹ nhàng đến bên con sư tử đang ngủ mà không làm nó để ý nữa kìa – thủy thủ trưởng nói tiếp. – Đưa tớ xem nào, người anh em, ta cùng ngắm súng nhé.
Tômếch thở phào trao khẩu súng cho thủy thủ trưởng. Hẳn là chú ấy phải là người rất thành thạo vũ khí, bởi trong tay chú, khẩu súng săn chợt như sống động hẳn lên, để lộ tất cả những điều bí mật của mình. Chỉ mất vài phút thủy thủ trưởng đã tháo tung khẩu súng, vừa tháo vừa giải thích công dụng của từng bộ phận. Rồi anh lắp lại và bảo Tômếch:
– Nào, người anh em, bây giờ hãy cố gắng làm như thế. Tớ nghe cha cậu bảo rằng cậu sẽ là người chuyên cung cấp thịt tươi cho cả đoàn, cậu sẽ phải hiểu biết rất tượng tận vũ khí của mình để có thể trông cậy vào nó.
Đến lần thứ ba Tômếch sung sướng khi đã có thể tự mình tháo rời và lắp lại hoàn chỉnh các bộ phận của súng. Hình như đoán được những ý nghĩ sâu kín nhất của nó, thủy thủ trưởng bảo:
– Trên tàu có một chỗ không ai nhòm ngó tới, để chúng ta có thể thử đồ chơi bóng nhẫy này. Từ mai chúng ta sẽ bắt đầu tập bắn.
– Và sẽ không ai biết chuyện đó chứ chú? – Tômếch hỏi.
Nếu không kể một con chuột cống nào đó lang thang trên tàu, chuột thì trên tàu chẳng thiếu giống đâu, người anh em ạ. Tiếng máy tàu sẽ át tiếng súng, bởi vì chúng mình sẽ chọn trường bắn ở ngay cạnh buồng máy.
– Tuyệt vời! – Tômếch sung sướng đáp, vì kể từ lúc được biết nhiệm vụ của mình trong chuyến đi, nó không lúc nào cảm thấy yên lòng. Vì thế lúc này trong lòng nó rất có cảm tình với thủy thủ trưởng hơn hẳn lúc còn ở Triest. Nó vội vàng mở ngay va li, rút ra một chiếc phong bì lớn đưa cho thủy thủ trưởng.
– Ta sẽ chia nhau số bưu ảnh phong cảnh Vacsava. Chú hãy chọn trước những ảnh nào chú thích nhất, – nó để nghị.
Thủy thủ trưởng ngồi xuống bên chiếc bàn con, bày ra trước mặt mình tất cả các bưu ảnh và im lặng ngắm hồi lâu. Rồi anh bắt đầu đặt sang bên phải những bưu ảnh ghi cảnh các khu phố nằm bên cạnh sông Vixoa.
– Nghe này, người anh em, nếu chú mày không có gì phản đối thì tớ muốn được giữ những tấm ảnh này, – quay sang Tômếch, anh bảo nó.
– Tất nhiên là cháu đồng ý rồi. Cháu chỉ ngạc nhiên tại sao chú chỉ chọn toàn cảnh khu Pôvisla mà thôi.
– Tớ lớn lên ở khu Pôvisla, hiện nay ông bà cụ tớ vẫn đang sống ở đấy – thủy thủ trưởng giải thích.
– Chắc chú nhớ Vacsava lắm nhỉ?
– Như cá nhớ nước ấy!
– Thế sao chú không về thăm nàh?
– Chú mày có biết tại sao ba chú mày không về nước chứ? – thủy thủ trưởng hỏi.
– Cháu biết.
– Vậy thì chú mày cũng hiểu ngay tại sao tớ không thể quay lại Vacsava, nếu tớ bảo cho chú mày biết rằng tớ cũng phải chuồn ra nước ngoài cùng với ông ấy. Chỉ có điều khác nhau duy nhất là ông ấy để lại vợ và con thơ, còn tớ thì để lại quê hương ông bà cụ.
Tômếch ngạc nhiên nhìn thủy thủ trưởng. Im lặng hồi lâu anh lại nói tiếp:
– Phải, phải, chuyến trốn khỏi Vacsava không mấy dễ chịu. Phải đi tìm việc làm ở nước ngoài. Tớ thì không biết ma xui quỷ khiến gì lại cứ gắn bó với biển, tớ kiếm được việc trên tàu. Mấy năm sau tớ leo lên ngạch thủy thủ trưởng. Còn cha chú mày thì lại bắt đầu công việc với ông Hagenbéc. Mấy tháng trước đây tớ gặp ba chú mày tại Hamburg, và lần ấy ông ấy nói với tớ về tàu “Cá sấu”. Có được một người bạn cũ bên mình là chuyện quý, ông ấy bảo nhỏ ông Hagenbéc một tiếng, và thế là… chúng ta được cùng nhau đi Ôxtralia.
– Thật tuyệt vời! – Tômếch kêu lên. – Thế chú Xmuga cũng phải trốn khỏi Ba Lan ư?
– Ồ, không đâu, người anh em! Trong cả nhóm chúng ta, chỉ có chú ấy mới thực sự là người có sứ mạng của một nhà thám hiểm và một người săn thú thực sự. Ngay từ nhỏ, chú ấy chỉ cần giơ tay là có thể tóm đúng ngay đuôi mèo.
– Thế ra chú Xmuga đã chọn nghề này từ sớm thế kia à? – Tômếch bật cười nói đùa.
– Chắc hẳn là thế. Như người ta bảo, chú ấy có sẵn máu săn thú trong người.
– Thế nghĩa là sao hả chú? – Tômếch đâm tò mò vì lời thủy thủ trưởng.
– Thì người ta vẫn hay nói thể để bảo rằng một ai đó có năng khiếu đặc biệt để làm việc gì đó, chú mày hiểu chứ?
– Cháu hiểu, cháu hiểu rồi! – Tômếch vui vẻ đáp. – Có nghĩa câu ấy để nói về một người có ham muốn hay năng khiếu đặc biệt để làm một việc gì đó.
– Chú mày nói đúng đấy – thủy thủ trưởng đáp.
Tômếch tò mò không hiểu mình có chút “máu” săn thú nào trong người không, nên nó bèn hỏi lại thủy thủ trưởng:
– Thế liệu người ta có luyện cho mình “máu” thám hiểm và săn thú được không hả chú?
Thủy thủ trưởng nheo mắt nhìn cậu bé, cố nén cười, đáp:
– Thì người ta chẳng bảo thói quen là bản tính thứ hai của con người đó thôi, vậy chắc hẳn là được. Chỉ cần có ý chí và ngẩng cao đầu.
Tômếch vui hẳn lên. Nó không dám thổ lộ với thủy thủ trưởng, nhưng nó đã quyết định sẽ theo gương chú Xmuga trong tất cả mọi việc để sau này có thể trở thành một người săn thú lão luyện như chú ấy.
Thủy thủ trưởng cất bưu ảnh vào túi áo bludông đúng lúc ngoài hành lang vang lên tiếng cồng.
– Chắc có chuyện gì xảy ra! – Tômếch lo lắng hỏi.
– Chú mày đoán đúng đấy, người anh em! Đầu bếp đã làm xong bữa trưa – thủy thủ trưởng nghiêm trang đáp. – Vì vậy chúng ta phải bước đều để đi xuống phòng ăn.
– Hừm, chỉ là bữa trưa thôi á… – Tômếch chưng hửng lầu bầu.
Phòng ăn rộng rãi nằm ở tầng dưới. Khi Tômếch và thủy thủ trưởng xuống đến nơi, trong phòng đã có mặt mười mấy người.
– Hai chú cháu đây rồi – ông Vinmôpxki nói khi nhìn thấy họ. – Con ở trong phòng lâu quá, Tômku, đến mức ba đâm lo không hiểu liệu tiếng cồng báo bữa trưa có đủ sức kéo con ra khỏi phòng hay không.
– Con không biết là đã muộn thế – Tômếch giải thích, không nhận thấy cha vừa đưa mắt ngầm trao đổi với thủy thủ trưởng.
Ông Vinmôpxki cười thầm trong bụng khi trước sự ngây thơ của con, thằng bé không đoán được ra rằng chính cha đã hiểu rất rõ lòng tự ái của nó. Ông biết Tômếch chưa hề biết săn thú và bắn súng. Việc phong cho nó chức “người thợ săn vĩ đại” chỉ là nói đừa, thế mà Tômếch cứ tưởng là thật. Ông Vinmôpxki tưởng rằng, khi trông thấy khẩu súng săn tuyệt đẹp, vẻ thản nhiên giả tạo của cậu con trai sẽ biến ngay, nhưng ông ngạc nhiên khi Tômếch đã khéo léo che giấu nỗi lo và sự thích thú của mình. Không muốn làm con mất vui, ông bèn đề nghị thủy thủ trưởng Nôvixki kín đáo dạy cho con sử dụng vũ khí. Thủy thủ trưởng hăng hái nhận lời, bởi Tômếch đối với anh chính là một phần hiện hữu của thành phố Vacsava thân yêu xa xôi kia. Vì đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh được giao phó, nên bây giờ anh đưa mắt ra hiệu cho ông Vinmôpxki là mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp.
Ông Vinmôpxki giới thiệu con trai với những người trong đoàn đang có mặt, rồi mọi người cùng ngồi vào bàn.
Tômếch lơ đãng ăn cho xong bữa. Nó quyết định sẽ theo đúng chú Xmuga trong mọi chuyện, nên chốc chốc lại đưa mắt nhìn chú, tự nhủ:
“Thủy thủ trưởng Nôvixki chắc phải hiểu biết rất nhiều, một khi chú ấy có thể tháo lắp khẩu súng săn dễ dàng cứ như mình đưa thìa múc xúp vậy. Hay thật, ngay từ lúc biết bò, chú Xmuga đã biết đưa tay ra nắm đuôi mèo để tập luyện. Thật tiếc là dì Janhina không thích súc vật nên không cho phép nuôi mèo trong nhà. Biết làm sao được! Mình phải làm theo đúng như chú Xmuga mới được. Và khi đó biết đâu mình cũng sẽ trở thành một người săn thú vĩ đại, có thể là người khiến bọn thú dữ phải kinh sợ nữa chưa biết chừng”.
Nó ăn sach đĩa xúp mặc dù cảm thấy không mấy ngon miệng. Thậm chí nó còn ăn nhanh hơn chú Xmuga được mấy thìa, nhưng nó xịu mặt ngay khi thấy nhà thám hiểm múc cho mình thêm đĩa thứ hai.
“Về ngủ thì có ngày mình có thể còn địch được với chú ấy, chứ còn về ăn thì chịu – nó cay đắng nghĩ thầm. – Chí ít cũng không thể bằng chú ấy ngay được. Có dịp mình phải hỏi thủy thủ trưởng Nôvixki xem có phải ngay từ nhỏ chú Xmuga đã ăn nhiều thế không”.
Để lý giải điều đang phân vân, nó liền ăn từ tốn hơn. Đến lúc này nó mới đưa mắt quan sát những người khác trong đoàn. Họ gồm những người thuộc nhiều chủng tộc khác nhau. Nó đặc biệt thích ngắm hai thủy thủ da đen chuyên làm nghề đốt lò có thân hình như lực sĩ. Và thế là nó quyết định sẽ đi thăm tàu bắt đầu từ phòng nồi hơi.
o O o
Mãi đến tối mịt nó mới trở về buồng riêng nghỉ ngơi. Nhanh nhẹn cởi quần áo, nó nhảy phắt lên giường và tắt đèn. Nó đã hứa với cha sẽ cố gắng ngủ ngay lập tức, nhưng mặc dù rất muốn, nó cũng chẳng tài nào ngủ được. Làm sao có thể ngủ được, khi trong mấy giờ đồng hồ vừa qua nó đã trải qua biết bao ấn tượng to lớn đến thế! Tuy nhắm mắt nhưng trước mắt nó lại hiện ra hình ảnh những người thợ đốt lò ở trần, đang dùng những chiếc xẻng to tướng hắt than vào mất chiếc lò lửa đang cháy nóng hừng hực. Rồi những ý nghĩa của nó về căn phòng nhỏ áp lái, nơi nó gặp các sĩ quan và thủy thủ đang trực. Tất cả mọi người đều nỗ lực để đưa tàu đến Ôxtralia xa xôi được an toàn. Rồi nó sực nghĩ đến mục đích của chuyến đi, đến bao điều bất ngờ đang chờ đợi nó trong những ngày sắp tới.
Nằm trong chiếc giường tàu chật hẹp nó ngỡ mình đang trải qua một cuộc săn lớn, đuổi theo những con cănguru đang nhảy vun vút và loài chó hoang đingô khát máu. Chỉ trong phút chốc nó đã thực hiện trong trí tưởng tượng biết bao hành động phi thường, đến nỗi rốt cuộc nó mệt quá ngủ tiếp đi.
Tômếch Ở Xứ Sở Cănguru Tômếch Ở Xứ Sở Cănguru - Alfred Szklarski Tômếch Ở Xứ Sở Cănguru