Số lần đọc/download: 1162 / 14
Cập nhật: 2016-06-17 07:56:01 +0700
Chương 3
L
iên mặc một cái áo thẫm màu, kín đáo.
Nàng thay cả khăn san nữa.
Nàng muốn cho con giang hồ kia không nhận ra được nàng, nếu không may nàng lại gặp nó ở ngoài đường.
Thoạt đầu, nàng có ý lo lắng nhưng sau nàng tự nhủ:
"Ô hay, một người như nàng, một bà danh giá được nhiều người kính nể, lại không dám đường hoàng đi ngoài phố vì sợ một con đĩ mạt hạng nó chẳng biết nàng bao giờ sao?".
Nói vậy thôi chứ lúc ra phố, Liên vẫn có một cái rùng mình, y như người tắm chưa nhảy ùa xuống nước mà chỉ mới thò hai chân vào trong sóng gợn.
Tất cả cái ấy, tuy thế, chỉ thoáng qua.
Đột nhiên, một sự vui vẻ tràn ngập lòng nàng, khi Liên thấy mình bước những bước nhanh nhẹn, lẹ làng và nhún nhảy.
Nàng chưa bao giờ đi ở ngoài phố như thế.
Nàng hơi phiền vì nơi hẹn gần quá. Nàng đương cao hứng muốn đi phiêu lưu.
Tiếc thay giờ hẹn đã đến và lòng nàng đã thầm nhủ nàng rằng: Đàm đương nóng lòng chờ.
Thoạt vào cửa hàng, Liên đã thấy Đàm ngồi đợi sẵn; chàng hăm hở chạy ra đón. Thái độ ấy vừa khiến Liên vui thích lại vừa khiến Liên khó chịu.
Chàng luôn luôn nào hỏi, nào trách, làm cho Liên không kịp thở nữa. Liên phải bảo chàng nói khẽ chứ.
Liên không nói rõ cái cớ tại làm sao nàng không đến với chàng như đã hẹn. Những câu lờ mờ của Liên càng làm cho Đàm thêm nóng nảy.
Liên cứ thản nhiên trước sự đắm say náo nức của Đàm. Liên rất hà tiện lời hứa, bởi Liên biết rằng càng làm như thế Đàm càng mê mệt...
Thế rồi nửa giờ sau, nàng từ biệt Đàm để ra về. Không một vẻ gì âu yếm, nàng cảm thấy trong lòng một sự bồng bột mà chỉ khi còn con gái nàng mới có. Nàng tưởng chừng trong người nàng đương lom dom một tia lửa nó có thể làm cho toàn thân nàng cháy bùng lên như một bó đuốc. Nàng nhận được bao nhiêu cái nhìn của bọn đàn ông; và sự đắc thắng bất ngờ ấy, kích thích nàng đến nỗi nàng phải đứng dừng lại trước một tấm gương trong tủ kính một hiệu bán hoa để ngắm bóng mình giữa những bông hồng và huệ còn lóng lánh những giọt sương trong.
Từ khi lớn lên, nàng chưa từng thấy trong người lâng lâng nhẹ nhõm và giác quan minh anh như lúc ấy bao giờ.
Khi về đến cổng, Liên còn đứng lại do dự chưa muốn vào. Nàng muốn thở một lần nữa, thở kỳ đầy phổi, cái thứ không khí nồng nàn, cái phong thú của hiện tại, và để hưởng nốt làn sóng sau cùng của cuộc phiêu lưu.
Bỗng ai khẽ động phải vai nàng.
Liên ngoảnh lại:
- Thế... thế nào? Chị còn muốn gì tôi?
Liên lúng túng hỏi, trong khi người nàng như bị sét đánh, trước cái gương mặt ghê tởm của con giang hồ đáng sợ. Nỗi khủng khiếp của nàng còn tăng gấp bội bởi ngay câu nói của nàng. Ấy thế mà đã có lúc Liên định bụng rằng nếu có gặp con đàn bà kia nàng cũng cứ lờ đi như không biết nó, rằng nàng sẽ chối biến cả, sẽ đương đầu với con khốn nạn.
Bây giờ thì muộn rồi.
- Thưa bà... tôi chờ bà đã nửa giờ đồng hồ rồi đấy ạ.
Liên choáng người, thì ra con yêu tinh biết rõ cả tên và chỗ ở của nàng. Hỏng to! Nàng bây giờ chỉ còn là một con lợn bị trói trong tay anh đồ tể.
Người lạ nhắc lại bằng một giọng trách móc và dọa nạt:
- Thưa bà lớn, quả đã nửa giờ đồng hồ!
- Chị muốn gì...? Chị muốn gì chứ?
- "Bẩm bà lớn Trọng" - Liên lại rùng mình khi nghe gọi đến tên chồng nàng - "bà lớn thừa biết tôi muốn gì rồi thì phải".
- Tôi có gặp ông ta nữa đâu... Thôi, chị buông tha tôi ra, tôi sẽ không bao giờ gặp ông ta nữa, không bao giờ.
Người lạ vẫn thản nhiên chờ.
Đoạn chị ta nói bằng một giọng gắt gỏng như nói với kẻ dưới:
- Đừng có nói dối! Tôi đã theo bà đến tận cửa hàng bánh ngọt...
Thấy Liên không chối cãi được nữa, chị ta nói thêm, chế nhạo:
- Thưa bà, em có việc bận gì đâu! Nhân ngồi rỗi em cũng đi nhởn chơi cho đỡ buồn như các bà vậy!
Chị ta nói câu ấy với một giọng độc ác lạnh như dao thép đâm vào tim Liên. Nàng cảm thấy bất lực trước sự tàn nhẫn quá thể ấy. Nàng còn sợ không khéo người lạ cứ nói tướng mãi lên, hoặc chồng nàng chợt tới. Lúc ấy thì chẳng còn mặt mũi nào nữa!
Liên hấp tấp thò tay vào ví lấy tiền...
Lần này cái bàn tay hỗn xược của kẻ kia không thèm đỡ lấy số tiền một cách nhũn nhặn. Nó xòe ra như cái bàn tay vọ.
Người lạ cười toe toét và nói:
- Thôi thì bà lớn ban cho em cả cái túi để em đựng một thể.
- Liên nhìn thẳng vào mắt chị chàng, nhưng chỉ trong một giây thôi. Nàng không thể chịu đựng được sự chế nhạo thô bỉ và trơ trẽn ấy.
Nàng ghê tởm quá sức.
Nàng chỉ còn muốn có một điều: Đi để khỏi phải nhìn thấy cái bộ mặt gớm chết ấy nữa!
Nàng giở túi tiền ra cho người lạ; mắt nàng ngoảnh trông nơi khác.
Xong rồi, nàng chạy tọt vào cầu thang, như bị sự kinh hoàng đuổi gấp.
Chồng nàng chưa về. Nàng nằm vật xuống đi văng, im lặng, như chết. Mãi lúc vẳng nghe tiếng Trọng, nàng mới cố hết sức ngồi lên và kéo lê sang phòng ngủ, đầu trống rỗng, cử chỉ như người máy.