From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Highland Shifter
Dịch giả: Hà Fli
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hông được sự cho phép, Helen vào phòng của ông chủ nhà đấu giá Auction House, từ tốn đặt cuốn sách cô đã tìm được hôm trước trên bàn. “Xem tôi tìm được gì này.”
Cô đã thức suốt mấy đêm nghiền ngẫm các trang sách và cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết bởi lí do đã dẫn cô đến quyển sách đặc biệt này.
“Cái gì đây?”, Philip ngước mắt nhìn cô chốc lát trước khi ngó xuống cuốn sách trước mặt.
Helen nghiêng người tựa vào cạnh bàn và khoanh tay trước ngực. “Văn hóa dân gian Scotland.”
“Đáng giá không?” Philip lướt bàn tay trên vuông cằm quyến rũ của mình, đó là động tác quen thuộc mỗi khi anh ta hiếu kì. Cô đã có được sự chú ý của anh ta.
“Có lẽ thế.” Dù cô không chắc chắn như vậy. “Những điều đọc được từ trong sách làm tôi lúng túng.”
Philip Lyons, chủ sở hữu một trung tâm và tạp chí chuyên bán đấu giá, sếp của Helen, đã khuyến khích cô lắng nghe bản năng tiềm ẩn của mình mỗi khi tìm kiếm những cổ vật giá trị. Vài tháng trước, cặp chân nến trang trí công phu được đưa vào phiên đấu giá, bán lấy tiền hoa hồng. Trong vai trò nhà nhiếp ảnh tại gia, và là khách hàng vãng lai, khi Helen bắt gặp các tác phẩm nghệ thuật thuộc thế kỷ XII, toàn thân cô bừng bừng phấn khích. Cô biết giá trị của chân nến đó hơn hẳn việc mua để sưu tập tầm thường. Philip cũng biết.
Anh ta cẩn thận lật trang sách và lướt qua các mặt chữ. “Để xem có gì nào?”
Helen nghiêng người và ghé mặt vào gần cuốn sách. Cô mở ra trang có chiến binh vùng Cao nguyên và người phụ nữ giống mình đến đáng kinh ngạc.
Philip ngừng lại.
“Nhanh. Ấn tượng đầu tiên của anh là gì?”, cô hỏi, không muốn anh ta kịp cân nhắc từ ngữ.
Anh ta ngập ngừng chốc lát rồi nói, “Cô ta trông rất giống cô”.
Đó không phải ý nghĩ đầu tiên của anh.
Helen không chắc bằng cách nào mà mình biết Philip đã giấu nhẹm phản ứng đầu tiên của anh ta, chỉ là, anh ta đã làm thế.
“Còn gì gây chú ý cho anh nữa?”
Philip lật sang trang, ánh mắt dừng lại ở mặt đá trên cổ người phụ nữ. “Đó là vòng cổ của cô.”
Sợi dây chuyền mà hiện tại Helen đang đeo. Philip chăm chú nhìn quanh cổ cô. Mắt khẽ giật và nụ cười bắt đầu ngoác rộng trên khuôn mặt. “Làm thế nào?”
“Tôi đã bảo chuyện này kì quặc mà.”
Philip vươn tay và chạm vào mặt đá. Ngón tay lạnh lẽo của anh ta khẽ lướt trên làn da khiến cô rùng mình.
Philip rướn người tới để kiểm tra chiếc vòng cổ. Sự tiếp cận đột ngột ấy khiến Helen cảm thấy quá thân mật, cô liền lùi lại.
Thõng tay xuống bàn làm việc, Philip nheo mắt. “Có lẽ tôi nên thẩm định vòng cổ của cô.”
“Tôi kiểm tra rồi. Nó không đáng giá.” Ngoài ra, ý nghĩ phải tháo nó và đưa cho một ai khác thật sự làm cô thấy khó chịu.
Ánh mắt của Philip men theo chiếc vòng và dời xuống thấp hơn. Ngừng một lúc trên ngực cô rồi nhìn lại vào sách.
Đàn ông và những cặp mắt lêu lổng.
Helen sẽ cảm thấy bực bội nếu cô không phát hiện ông chủ đang mong muốn tìm hiểu cô kĩ hơn. Có một số việc cô sẽ không buồn để tâm dò xét nếu nó không được trả lương.
Anh ta hơn cô năm tuổi, tài chính ổn định và ngoại hình vừa mắt. Tóc màu nâu sẫm, cắt ngắn theo phong cách quân đội, khuôn hàm luôn trơn nhẵn. Tuy nhiên, nếu Helen đoán không lầm, có lẽ hồi trước anh ta từng để râu. Cô liên tục bắt gặp Philip vuốt ve cằm và môi trên, thói quen của người đàn ông có râu quai nón. Với chiều cao một mét tám mươi ba, anh ta hơn cô gần mười ba centimet. Và dù chỉ thấy người đàn ông này trong bộ vest, thắt cà vạt thì cô cũng không nghĩ anh ta quá xa lạ với phòng tập thể hình.
… Nhưng anh ta là ông chủ. Điều đó vượt qua giới hạn quan tâm của cô.
“Cô nghĩ những điều này có ý nghĩa gì, Helen?”
“Tôi không chắc nhưng tôi cần vài ngày phép để đi tìm hiểu.”
“Chỉ vài ngày phép? Đủ rồi hả?”
Đến lúc mưu mẹo rồi. “Thật ra là, một tuần.” Philip không nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm. “… và vé máy bay đến Scotland.”
***
Hai mươi hai giờ sau, Helen hoàn tất việc dỡ hành lý tại khách sạn Holiday ở ngoại ô Dundee, Scotland. Sau khi thuê một chiếc xe, cô bắt đầu lái về hướng bắc. Đi đến đâu, cô cũng không có manh mối.
Phần nào đó trong cô thậm chí không thể tin rằng mình đã ở đây, mặt khác, với một chút xao động, cô cảm thấy như mình vừa được trở về nhà. Thật vớ vẩn, vì đã khi nào Helen có một ngôi nhà đâu?
Căn buồng cô từng sống dưới sự giám hộ của bà Webber, nơi cô đã trải qua bốn năm trong không gian nhỏ với ba cô gái khác. Mười bảy tuổi, Helen đã chạy trốn khỏi sự giám sát và không bao giờ ngoảnh lại. Lựa chọn thông minh, vì những cô gái chung phòng có kết thúc hoặc mang thai, hoặc ở tù, hoặc bị vướng vào các loại ma túy rẻ tiền. Đó không phải cuộc sống mà cô hướng tới.
Thật kì cục khi thấy mình như được trở về quê hương tại một vùng nông thôn nơi cô chưa từng đặt chân đến, điển hình là việc chạy sai làn đường hay thậm chí chiếc xe cô thuê với vị trí ngồi lái cũng trái ngược hẳn.
Tuy vậy, cảm giác yên bình lạ lẫm đã lan khắp người ngay từ giây phút cô xuống máy bay.
Philip đã tặng cô chuyến nghỉ phép và vé ra nước ngoài. Anh ta không phải kẻ ngốc. Lần cuối yêu cầu như thế, cô đã đến nơi có một bức tranh của Vermeer bị đánh cắp.
Trong lúc làm việc ở viện bảo tàng Boston, Helen chụp một vài bức tranh sẽ được bán đấu giá. Khi miết hai bàn tay dọc theo tường, cô cảm nhận được dòng điện tương tự như khi chạm vào cuốn sách văn hóa dân gian Scotland.
Rõ ràng, bức tranh Vermeer đã bị đánh cắp từ rất lâu. Helen gọi cho Philip, yêu cầu anh ta hỏi han cặn kẽ bảo tàng và kể cho cô tất cả thông tin anh ta có thể tìm được về kiệt tác bị mất tích. Bên cạnh việc xem xét các vụ trộm cắp trong quá khứ, Philip cũng tới Boston và theo sát khi cô dựa vào linh cảm để tìm kiếm bức tranh đâu đó trong thành phố. Sau một tuần lần mò suốt cả trăm dặm, Helen đã đưa anh ta đến gặp một nhà sưu tầm, trên hòn đảo ngoài Florida Keys, người đang sở hữu bức họa.
Viện bảo tàng Boston đã ghi nhận công lao văn phòng đấu giá của Philip trong việc tìm lại được tác phẩm. Kết quả, vị trí của anh ta trong giới nghệ thuật được nâng đến tầm cao lý tưởng. Philip tín nhiệm năng lực và linh cảm lần theo dấu vết các vật thể cũng như truy tìm những vật mất tích bằng trực giác của cô. Nó còn hơn cả trực giác, cô biết thế. Nhưng tại sao con đường này lại dẫn cô đến với cậu thiếu niên mất tích?
“Câu trả lời ở đâu đó”, cô lẩm bẩm một mình khi lách khỏi ổ gà to như miệng núi lửa trên đường.
Các biển báo chỉ hướng đến những lâu đài có niên đại hàng trăm năm. Mong muốn đến nơi gần nhất và rút ngay máy ảnh ra chụp đang nhộn nhạo trong lòng Helen, tuy nhiên, cô thấy nếu cứ tiếp tục đi như vậy sẽ làm chậm quá trình tìm kiếm.
Khi gần đến ngã tư, tay phải cô bắt đầu râm ran. Nếu không nghe theo linh cảm, cô sẽ bỏ lỡ. Tại giao lộ giao thông, cô rẽ về phía đông bắc và đi vào con đường nhỏ có hai làn. Theo bản đồ, nếu chạy dọc hướng này thì sẽ không có gì ngoài bụi. Tuy nhiên, tay cô do dự, quay lại đường cũ không phải lựa chọn khôn ngoan.
Sau khoảng mười dặm, con đường trở nên mờ mịt, cỏ dại phủ đầy làn đường. Rãnh mòn lớn buộc cô ra khỏi xe. Cô vẫn còn vài giờ nhân lúc trời chưa tối cùng một ba lô đầy ắp đồ ăn nhẹ và nước.
Bên ngoài xe, không khí mang đầy hơi ẩm. Helen xắn tay áo sơ mi để cảm nhận hướng gió thổi từ bờ biển phía đông. Nghe theo linh cảm xúc giác tê rần của mình, cô thoát khỏi con đường vắng vẻ, hướng đến nơi có tiếng biển cả réo gọi. Nhưng cô không nghĩ mình đang ở gần bờ biển, vì vậy âm thanh ồn ào buộc cô phải dừng lại.
Kì lạ, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Helen xoay khắp phía tìm hiểu nguyên nhân. Cô chỉ có một mình, nhưng cảm giác bị theo dõi củng cố thêm mối nghi ngờ rằng trong chuyến đi về vùng quê nước ngoài cô sẽ khó tránh khỏi những điều mạo hiểm có thể xảy đến. Chúa mới biết ai đang theo dõi cô lúc này. Tính đến thời điểm hiện tại, người duy nhất biết cô đang ở Scotland là Philip, chắc hẳn anh ta không đủ kiên nhẫn để đợi được báo cáo trong vài ngày tới.
Xốc ba lô lên, gạt sự bất an sang bên, cô gắng đến gần nơi phát ra tiếng ồn như những ngọn sóng va đập nọ.
Có một bức tường đá thấp dựng trên bãi cỏ cách nơi đỗ xe khoảng hai dặm. Cô nghỉ ngơi một lúc, lấy chai nước khỏi ba lô. Uống cạn một hơi dài, Helen nhắm mắt lại và dựa người vào bệ đá. Cô nhận ra âm thanh đại dương kia không hề thay đổi kể từ khi cô bước ra khỏi xe. Nó không lớn hơn, hay nhỏ đi. Như thể cô đang đi dọc bãi biển, nhưng chẳng có bãi biển nào ở đây cả.
Toàn thân cô bắt đầu râm ran. Cơn rùng mình khẽ như cho Helen hay cô đã tiến gần đến manh mối tiếp theo, bất kể đó là gì. “Mình đang tìm cái quái quỷ gì đây?”, cô hét vang giữa cánh đồng trống rồi lấy trong ba lô ra những món đồ đã dẫn cô đến chốn này, hy vọng tìm được câu trả lời.
Đầu tiên bức ảnh chụp những chân nến. Tác phẩm nghệ thuật thuộc thế kỷ XII được bán kí gửi tại Graystones, một nhà đấu giá đối thủ. Họ vẫn là chủ sở hữu gần một năm trước khi bán lại nó cho Philip. Rõ ràng, cuộc khủng hoảng kinh tế hiện tại không chỉ giới hạn trong giới người nghèo.
Khi Helen chạm vào chân nến, mỗi đầu dây thần kinh cơ thể như dựng lên. Khi ham muốn nghiên cứu tường tận về những cái chân nến thôi thúc trong từng nhịp thở, cô quyết định tìm hiểu lai lịch của chúng.
Một phụ nữ tên Myra Doe đã kí gửi các chân nến này. Lạy Chúa, họ Doe còn hiếm gặp hơn cả Smith và Adams. Tuy nhiên, một người thực sự tồn tại trên đời đã mang nó đến kí gửi. Tới khi cuộc mua bán diễn ra, tiền được chuyển vào tài khoản đứng tên một người phụ nữ khác, Elizabeth McAllister.
Elizabeth là mẹ của Simon. Và khoảng hai năm trước, cả hai người họ lại biến mất không để lại dấu vết nào.
Helen ngỡ cuộc điều tra đã vào ngõ cụt. Những vụ người mất tích thường rất vô vọng. Dường như chẳng ai quan tâm đến việc hai người lạ mặt nào đó tự dưng bốc hơi. Tuy vậy, cố đào sâu thêm, Helen tìm được thông tin về cô em gái của người mất tích. Đó là khi Helen vùi mình trong chốn yêu thích, thư viện công cộng. Sau đó cô giãi bày hoàn cảnh tuyệt vọng của mình với người bạn lớn tuổi nhất, người duy nhất mà cô xem như người thân thật sự, bà Dawson.
Giờ thì cuốn sách lấy từ phòng sách của bà Dawson đang sưởi ấm lòng bàn tay Helen khi cô mở nó đến trang có hình người đàn ông và phụ nữ trông giống hệt cô. Dưới ảnh là lời chú thích giản dị. Tình yêu là Vô tận. Người viết sách hoặc là một nhà thơ hoặc là người lãng mạn.
Tấm ảnh kỉ yếu của Simon rơi ra từ cuốn sách. Helen siết chặt tấm ảnh quen thuộc, gương mặt đã được in trên khắp mặt báo và hộp sữa trong nhiều tháng liền. Mặc dù người mẹ cũng biến mất cùng lúc, các cơ quan chức năng luôn thu thập nhiều đầu mối về trẻ em mất tích hơn.
Helen không biết mình đã nghĩ gì. Chỉ là linh cảm hướng cô đến đứa trẻ chứ không phải người mẹ. Điều gì đó mách bảo với cô rằng nếu tìm được một người, cô có khả năng sẽ tìm thấy người còn lại. Cô cất đồ đạc vào ba lô, chống tay nâng người đứng dậy.
Một tia chớp trắng nháy qua mắt cô. Tấm ảnh của Simon bay lên, bị cuốn theo gió.
Tay nắm chặt ba lô, cô đuổi theo bức ảnh. Helen vấp ngã, lòng bàn tay trượt trên bề mặt đá lởm chởm, rồi cô đứng lên tiếp tục chạy. Khi cơn gió dịu đi, tấm hình rơi xuống và mắc kẹt trong đám cỏ dại.
Helen chụp lấy nó.
Vừa thở dốc, cô áp bàn tay đau rát lên ngực, tay còn lại giữ bức ảnh. Trên ảnh có một vết bẩn. Helen phủi nó đi và lưu lại dấu máu trên đó.
“Chết tiệt.”
Hai tay cô như một mớ hỗn độn, đầy đất ghim sâu vào da, bụi bẩn hòa đủ máu để kết vẩy lại.
Cô vẫy tấm hình. “Nhìn nhé, đây này. Tôi đang chảy máu chỉ vì tìm cậu, Simon McAllister. Bởi vậy đừng tìm đường bay mất nữa.”
Lời nói chưa kịp bật hết khỏi đôi môi thì tiếng gọi biển cả đã tắt lịm. Không khí xung quanh rạn vỡ, rút cạn khỏi buồng phổi cô.
Sắc trời tan biến trong trận lốc xoáy. Thảm cỏ rập rờn và hóa thành mảng đen.
Tiếng thét hoảng loạn dâng dầy cuống họng nhưng khi cô mở miệng thì âm thanh không thoát ra được. Lực trọng trường hút cô xuống rồi hất tung lên.
Tất cả những gì Helen có thể làm là ngồi phịch xuống trong vô vọng và cầu nguyện trái đất nhanh tìm được trục của nó.
Gió xoáy xung quanh cô, tiếng sấm gầm vang thay thế sự yên tĩnh ban đầu.
Khi dạ dày Helen dọa sẽ nổi loạn, cô nhắm mắt và lấy hai tay bịt chặt đôi tai.
Tôi không muốn chết.
Thế giới quanh cô biến đổi nhanh chóng, choáng váng. Nhắm nghiền mắt, Helen kiên trì bám trụ tư thế, lo sợ bất kì chuyển động nào cũng sẽ khởi động lốc xoáy một lần nữa.
Da cô ớn lạnh. Nhiệt độ gần với băng giá, mùi của không khí đã thay đổi.
Tiếng ngựa hí vang buộc cô mở mắt.
Cô đang ở giữa rừng, khu rừng xanh mướt rậm rạp, từng giọt sương rơi tí tách khỏi những tán cây. Một con ngựa đen to lớn đứng cách vài mét, nhìn cô với vẻ tò mò.
“Xem nào, chúng ta có gì ở đây?”, âm thanh trầm thấp, êm đềm vang lên sau lưng cô.
Helen nhảy dựng lên và giải thoát tiếng thét nghẹn trong cổ họng từ trước đó. Bây giờ, mỗi tấc đất rừng đều được tràn ngập cơn sốc của cô. Cô xoay người, đánh rơi ba lô xuống chân.
Ở đó, đứng giữa rừng, mặc độc một cái váy, người đàn ông trong trang sách. Người đàn ông này rất cao to, đến nỗi hình ảnh không thể nào diễn tả được. Cánh tay dày, bờ ngực trần tách rõ đường nét cơ bắp, Helen khó lòng không nghĩ rằng anh ta đủ sức gây tổn thương nghiêm trọng cho bất kì ai nếu muốn.
Và cô đang một mình đối mặt với anh ta. Đầu cô quay cuồng.
Thật quá tải. Tất cả mọi thứ xảy ra chớp nhoáng. Cô bắt đầu bước lùi khỏi kẻ lạ mặt, chân cô vấp phải quai ba lô và ngã xuống.
Sẽ ổn thôi. Có lẽ cô sẽ đánh vào đầu mình để thức dậy trên giường và rằng tất cả những việc này chỉ là một giấc mơ.
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian