Số lần đọc/download: 1288 / 5
Cập nhật: 2015-12-01 18:07:05 +0700
Chương 2
V
ừa tan sở, cô vội vã đi thẳng về nhà, đây đích xác là tòa nhà A, tầng 15, là nhà của cô. Nhưng cô vừa bước vào nhìn, thì thực chẳng giống nhà của cô chút nào! Bình thường cô đều quét nhà sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp vô cùng ngăn nắp. Nhưng bây giờ thì... trên đất bày la liệt đồ lớn đồ nhỏ, đến cả rác cũng vứt bừa bãi khắp nơi, nhìn giống như cảnh vừa bị kẻ trộm đột nhậpvào nhà lục lọi ăn trộm thứ gì đó.
Cô khe khẽ cởi giày, giấu chiếc gậy sắt sau lưng, đi chân đất nhẹ nhàng rón rén bước vào trong phòng. Tim đập loạn xạ, trong lòng bàn tay và cả sau lưng toát hết mồ hôi. Cửa phòng vừa mở, cô đưa măt nhìn vào bên trong, quả thực có một người đàn ông đang cầm quần áo của cô làm điệu bộ trước ngực.
Dựa vào điều quan sát được, cô thấy đó không chỉ là một tên trộm, mà còn là một kẻ điên biến thái!
Cô nhẹ nhàng quan sát những động tác di chuyển của hắn, chiếc gậy sắt không khách khí vụt xuống. "Quả trứng rùa thối ngươi, lão biến thái, dám đến nhà bổn cô nương ăn trộm, ta đánh chết ngươi tên khốn nạn!".
"Đừng..." người đàn ông kia bị đánhngã soài ở trên giường, đầu vùi trong đống quần áo của cô, yếu ớt kêu la.
"Hừm", cô vứt chiếc gậy sắt sang một bên, "Ta không muốn giết kẻ phạm tội như ngươi, nhanh đứng dậy theo ta đi đến đồn cảnh sát".
"Anh..." tiếng của người đàn ông kia thều thào, giống như con muỗi vậy. Cô đá thật mạnh lên hai chân của hắn:"Đừng có giả vờ chết, đứng dậy cho ta".
"Là anh...", người đàn ông cố gắng hấttung đống quần áo đang che lấp ở trên đầu: "là anh Gia Tuấn".
Cô ngẩn người, mở trừng hai mắt, vội vàng hỏi:"Sao lại là anh? Làm sao anh vào được nhà em"
Trên mặt Hách Gia Tuấn lộ rõ vẻ xám ngoét:"Anh vốn có chìa khóa nhà của em mà".
"Em có đưa chìa khóa cho anh lúc nàođâu?"
"Ha ha", Hách Gia Tuấn cười thật khó khăn, "Có lần... chẳng phải anh nói muốn qua nhà em lấy đồ... em đã đưa chìa khóa cho anh".
Cô đá tiếp vào hai chân anh một lần nữa:"Anh lại còn dám lấy chìa khóa nhà của em!"
"Đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đấy".Anh đứng dậy, toàn thân đau nhức ê ẩm: ''Em dùng cái gì đánh lên lưng anh vậy,thật là đau chết đi được".
Anh nhìn xuống thấy chiếc gậy sắt nằm lăn lóctrên đất, đau khổ nói: "Sao không nói với anh, em cầm gậy sắt đánh".
"Lời thừa, nếu không dùng gậy sắt thì dùng cành hoa à, hay là dùng đậu phụ?". Cô nhìn anh như điều hiển nhiên vậy, Anh nhìn cô chằm chằm đầy giận dữ: "Em thật là bị điên hả, gậy sắt có thể đánh chết người đấy."
"Em bị điên hả?" Cô mở trừng hai mắt, chống tay lên hông mắng mỏ: "Anh mới đúng là đồ con heo! Tự nhiên lén lén lút lút vào nhà người ta làm cái gì, lại còn làm cho nhà người ta lộn tùng phèo lên, không đánh anh chết, coi như là anh mệnh tốt vậy!".
"Em mới chính là người chẳng có lí lẽ gì, bảnthiếu gia đẹp trai sáng láng, phong lưu hào hoa, làm sao có thể nhìn giống nhưmột tên ăn cắp được".
"Đúng vậy, không giống ăn cắp". Cô nhoẻnmiệng cười: "Giống ăn trộm".
"Thôi". Anh chuyển đề tài, mắt lén nhìn lên giường, rồi vội vội vàng vàng ngồi xuống: "Anh giúp em dọn dẹp sắp xếp lại là được chứ gì."
Trong mắt cô lóe lên một tia sáng nghi ngờ, cô cầm chiếc gậy sắt lên: "Đứng dậy, dưới mông anh chắc chắn là có vật gì đó".
"Không có, chỉ là quần áo của em thôi mà". Anh cố cười với vẻ ngây thơ. Cô trừng mắt nhìn anh, trên mặt chẳng có chút xúc cảm gì: "Đứng dậy!", sắc mặt anh u ám, anh dùng tay ôm lấy mặt:"Đừng đánh anh!".
"Đứng dậy!" cô quát lên lần nữa, như ra lệnh. Anh gan lì cố thủ, chẳng chút nhúc nhích gì. Cô cúi xuống cầm chiếc gậysắt, tạo thế chuẩn bị đánh, anh hoảng sợ vội vàng bỏ chạy. Cô lật đống quần áo, hai má nóng bừng, cầm chiếc gậy sắt chỉ theo hướng anh vừa chạy: "Anh thực là kẻ biến thái đáng chết, sao anh lại lây nội y của em".
Hách Gia Tuấn vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa lớn tiếng nói: "Cuối cùng thì anh cũng đã biết rồi nhé, size của em là ngực 34B và hông 27". Anh phi thẳng vào nhà tắm, đóng chặt cửa, không chịu ra.
Cô tức giận cầm diiêc gậy sắt đứng ở bên ngoài,gõ cửa loạn xạ.
Anh ở trong cười chọc tức: "Anh không ra đâu".
"Được!" cô giận dữ: "Có một cách,anh hãy ở trong ấy cả đời đi đừng có ra, hễ thò mặt ra em sẽ đánh anh chết".
"Được, anh chọn cách ở trong này!", cônghiến răng, vô cùng tức giận.
"Anh duy nhất chọn cách này." Tiếng củaanh to và rõ ràng, giọng điệu ranh mãnh: "Trước đây anh nhìn thấy size áo ngực của em không đến 34B cơ mà, em nhất định là cố ý mua size lớn hơn rồi! Anh chỉ là vô tình phát hiện ra chân tướng thôi, cho nên em định giết người diệt khẩu à!".
Cô cầm cây gậy sắt đánh mạnh lên tường, "Ầm"một tiếng vang lên, đinh tai nhức óc: "Bây giờ thì em đã hiểu thế nào gọil à biến thái rồi. Tốt nhất thì anh đừng có thò mặt ra! Chui ra nhất định sẽ chết chắc đây! Em sẽ bẻ gãy xương anh, moi tim anh ra xem có phải là một trái tim đen xì không! Em nghĩ anh là một con heo như vậy, trái tim nhất định là đen thui rồi".
"Em có thể cùng anh tám chuyện như vậy, rõ ràng em cũng không phải là người, đích thị là mẹ heo rồi!".
"Đáng ghét!", cô tức giận ngùn ngụt đátới tấp vào cửa, "Tên khốn nhà anh, mau lăn ra đây!".
"Có chết cũng không ra!" anh ý chíkiên định.
"Được, em xem anh có thể chịu được bao nhiêu lâu." Nói rồi cô ôm gậy trấn giữ ở ngoài cửa. Năm phút sau, anh thấp giọng năn nỉ: "Gia Mĩ, cứ gắng như thế này, đối với chúng ta chẳng có lợi chút nào, chúng ta giảng hòa nhé."
"Chết đi!'', giọng của cô cũng đã mềm đi rất nhiều rồi. Anh thống thiết nói: "Toàn thân anh đau nhức, nhất là ở phía saulưng, hình như bị cháy máu rồi thì phải."
"Anh cho rằng nó là dao hay sao? Nhiều lắm thì cũng chỉ sưng lên mà thôi, làm sao có thế chảy máu được, đừng có nói nhảm nhí với em, giả vờ đáng thương để lừa em đồng ý phỏng!".
"Được rồi", anh bắt đầu đầu hàng"Không chảy máu, nhưng thật sự rất đau mà. Anh sai rồi, anh xin lỗi, anhnhận lỗi, được không?".
"NO NO NO!".
"Vậy thì em muốn thế nào?", anh vannài.
"Cọ sạch nhà vệ sinh, bồn tắm rồi thì hãychui ra".
"Được." Cửa cuối cùng cũng được mở rồi,anh mặt mày bi thương, xắn tay áo lên, thảm thiết nói: "Được, anh cọ!".
"Đáng ghét!" Gia Mĩ đấm đấm vào lưng,cuối cùng nhà cửa cũng sẽ được dọn dẹp sạch sẽ. Cô ngồi trên ghế sô-pha, trừngmắt nhìn gương mặt đầy vẻ thư giãn của Hách Gia Tuấn. Cái thằng cha này, hơn nửa ngày rồi mà vẫn còn ngồi đây ăn hoa quả, xem ti vi, đến bồn tắm cũng còn chưa đi cọ rửa. Cô lạnh lùng nói: "Nhà tắm vẫn còn chưa được cọ sạch đúng không?".
"Gia Mĩ", anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt chan chứa yêu thương. Cô nhất thời lúng túng, trái tim đột nhiên tăng tốc, đập hỗn loạn, nhanh đến mức cô không tài nào kiểm soát được. Tiếng cô khản lại:"Đi dọn dẹp nhà tắm sạch sẽ!".
Ánh mắt anh long lanh, cất tiếng thật khẽ:"Anh thật...",cô lớn tiếng cắt ngang lời anh: "Thật giả gì, đi dọnnhà tắm nhanh!".
Anh ngồi trên ghế sô-pha, hai tay ôm lấy ngực:"Không."
"Sao anh có thể nói đi nói lại như vậy?"Cô giơ một nắm đấm lên. Anh vẻ mặt vô cùng đau khổ ôm lấy đầu: "Thật sự làrất đau mà!".
"Hách Gia Tuấn!", cô gào lên, anh lénlút nhìn cô thấy vẻ giận dữ khủng khiếp của cô, anh đành nói: "Anh cọ!"Anh vừa bước vào nhà tắm, đã lại nghe tiêng cô hét lên hỏi "Anh lấy cái gìcọ?".
Cô nằm trên ghế sô-pha, vừa ăn nho vừa nói:"Lên sân thượng lấy".
"Gia Mĩ..."
Một tiếng kêu đau đớn yếu ớt từ phòng tắm vọngra. Cô đứng dậy, giọng điệu tồi tệ hỏi: "Anh lại làm sao thế?""Gia Mĩ.."tiếng của anh ngắt quãng giống như bị oan hồn đoạt mệnh vậy,không ngừng vang lên.
"Em đến đây". Cô vội vã bước vào phòng tắm. Cảnh tượng trước mắt làm cô giật thót mình, vòi nước từ trên bồn rửa mặt không ngừng tuôn chảy. Hách Gia Tuấn gương mặt thất thần đứng ở bên cạnh, trong ánh mắt toát lên dòng chữ: "Đừng quan tâm đến việc của tôi!".
Cô vội vàng dùng tay bịt miệng vòi nước lại, nói với anh: "Anh ra chỗ tủ xách cái thùng đựng đồ sửa chữa vào đây"."Em định làm gì?" Anh cẩn thận hỏi lại cô.
"Bảo anh đi thì đi, sao còn đứng đó hỏi lằng nhằng gì vậy". Khẩu khí của cô rất tệ "Đại thiếu gia thực là đại thiếugia, tóm lại, không phải là cầm đến để đè bẹp anh".
"Kìa!" Anh quay người chạy ra ngoài, không ngờ bị trượt chân suýt nữa ngã, anh nhanh tay nhanh mắt túm được vạt áo củaGia Mĩ. Gia Mĩ lớn tiếng quát: "Này, anh đừng có túm áo em, như thế thì..." lời còn chưa nói hết thì cả hai chúi người ngã soài trên mặt đất.Gia Mĩ túm chặt lấy vạt áo anh mắng: "Anh có phải là đồ ngốc không đấy?Trong đầu anh có phải bị não úng thủy không, tự mình ngã thì được rồi, còn túmlấy em làm gì."
"Gia Mĩ..." tiếng của anh dịu dàng tựa hồ như nước chảy. Trái tim cô khe khẽ run lên, ngước mắt nhìn anh. Anh phà hơi thở nóng bỏng vào mặt cô, cười nhẹ nhàng: "Không ngờ tình hình lại thế này, em còn có thể nằm trong vòng tay của anh, điều này thực không phải là chuyện dễ."
Nước trên bồn rửa cứ nối tiếp nhau tuôn xuống, giống như thác nước vậy, đẹp vô cùng khiến người ta phải ngước mắt nhìn. Cô cảm thấy như bị thôi miên vậy, giống như đang bước vào cảnh trong mộng, anh gối lên người cô, nói những lời ngọt ngào âu yếm. Taycủa cô từ từ buông lỏng, cuối cùng dừng lại trên ngực anh.
Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn cô chăm chú, như sợ rằngchỉ cần chớp mắt, cô sẽ biến mất. Nước lạnh buốt, từ từ thấm vào da thịt, nhưngcả người anh nóng ran rạo rực, giống như bốn bề xung quanh là một biển lửa vậy,nóng đến mức như muốn thiêu đốt tất cả những gì đang tồn tại trên thế gian này.
"Gia Mĩ..." anh nhẹ nhàng gọi tên cô,đôi môi chầm chậm hướng đến môi cô. Kề sát, Gia Mĩ chỉ cảm thấy không khí nhưđông đặc lại, khiến cô không thể nào thở được. Cô cảm thấy mặt mình ửng đỏ, giốngnhư đang bị trăm nghìn ngọn lửa thiêu đốt. Trước mặt cô là một người đàn ông,ánh mắt dịu dàng say đắm, khiến cho cô đắm chìm trong sóng mắt ấy không thể nàotự mình rút ra được. Thật khó khăn cô mới thốt ra được một lòi: "Anh muốnlàm gì vậy?".
Anh lặng im không nói, hai tay đột nhiên ôm ghìlấy đầu cô, mạnh mẽ hôn lên môi cô!
Ưm... Cô nhất thời sững sờ... Anh vẫn hôn cô...Hôn cuồng nhiệt hơn nữa! Hai mắt cô mở to hết cỡ, trái tim nhảy nhót trong lồngngực, nhanh dần lên, nhanh đến mức như muốn phá tung lồng ngực mà chui ra. Toànthân cô căng cứng, căng đến mức như cung đã lên dây. Hơi thở anh gấp gáp, anhbuông cô ra, giận hờn nói: "Làm gì có ai mà khi hôn nhau lại mở trừng mắtra như vậy? Em không thấy mấy cô diễn viên chính trong các bộ phim trên truyềnhình à, khi hôn nhau họ đều nhắm mắt lại cả đấy thôi. Em không nhắm mắt lại, nhữngviệc tiếp theo làm sao anh dám làm!".
"Làm cái gì?" Thần trí cô vẫn còn mơmơ hồ hồ, giống như còn đang trong giấc mộng.
"Làm những việc mà tình yêu làm ấy!".Anh vừa thở hổn hển vừa nói. Cô cuối cùng cũng tỉnh ngộ, giơ một quyền lên:"Anh là đồ khốn, trong cái đầu heo của anh toàn những suy nghĩ bậy bạ!".Anh lại nhìn cô chăm chú, chẳng hề né tránh, thẩn sắc cũng đã bình tĩnh hơn. Tiếngcủa anh nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ: "Anh thích em...", anh cao giọng hơnnữa: "Anh thật sự thích em!".
Cô đứng ngẩn người ra, giống như một con ngốc,chỉ biết nhìn anh, nắm đấm giơ lên rồi nhưng không thể hạ xuống. Chỉ cảm thấytrong hốc mắt chợt nong nóng, như có một dòng lệ chảy ra. Nhưng cũng có thể lànước, bởi nước đã sớm khiến cho toàn thân cô ướt sũng.
Cô nghĩ, nhất định là nước!
Anh lại ngơ ngác hỏi: "Vì sao em không đánhanh? Theo những lần trước, sau khi anh nói xong hai câu này, em nhất định sẽđánh anh cơ mà". Cô toàn thân run lên, nghiến chặt răng, đấm một đấm lênmá anh, tức giận mắng: "Đồ khốn!"
Nước vẫn phun ra, giống như những hạt mưa đátuôn xối xả, ngấm vào người cô vừa đau vừa lạnh. Hách Gia Tuấn vuốt ve gương mặtcô, rồi đột nhiên cười lớn: "Đã có người đàn ông nào nói với em, hơi thở củaem vừa hôi vừa nóng, nên họ không dám tiếp cận chưa?".
"Chết đi!" Cô đạp cho anh một cái, rồichạy ra ngoài, anh túm trượt vào khoảng không trước mặt, ngã rúi trên mặt đất,để mặc cho nước giội xuống người. Anh khẽ mở mắt lẩm bẩm nói: "Anh thật sựthích em mà, Gia Mĩ!".
Gia Mĩ ôm lấy đầu, tinh thần có chút hỗn độn, giốngnhư mộng du vậy. Cô bạn đồng nghiệp Trương Lê sáp lại gần nói: "Gia Mĩ, côlàm việc không tập trung gì cả, kém một chút rồi đấy nhé".
Gia Mĩ định thần lại, nhìn cô bạn đồng nghiệp cườigiả lả: "Không có đâu".
Trương Lê cười nói: "Hôm nay công ty mời ăntối đấy, sẽ là một bữa ăn thoải mái".
"Mời ăn tối?" Gia Mĩ lắc đầu quầy quậy:"Tôi không có thời gian, tan sở tôi phải về nhà nấu cơm cho con heoăn."
"Ở nhà cậu nuôi heo sao?" Trương Lê mởto mắt vô cùng ngạc nhiên. Gia Mĩ vội vàng nói: "Không phải, không phải,chi là một người bạn bị gia đình đuổi đi, nên tạm thời đến ở nhờ nhà tôi".
"Bảo hắn ta ra ngoài mua vậy, nếu không thìtự nấu mà ăn". Trương Lê mặt mày phấn chấn, "Hôm nay sếp mời, tất cảcác nữ đồng nghiệp đều tham dự mà". Gia Mĩ thở dài não nề, ai mà thích nấucơm chứ, nhưng lúc ra khỏi nhà Hách Gia Tuấn đã dặn đi dặn lại, nhất định phảivề nhà đúng giờ để nấu cơm cho anh ăn!
Cô kiếp trước chắc chắn là đã làm việc gì mắc lỗivới anh, nên kiếp này anh mới giày vò cô như vậy!
"Được rồi, mọi người nghỉ trước một tiếng,cùng đi ăn tiệc", Hà Văn Hiên từ trong văn phòng bước ra, vừa cười vừatuyên bố. Trương Lê mượn cớ nói: "Hôm nay sếp đã giải quyết được một vụ ánlớn, chúng ta có thể nhậu một bữa thoải mái".
"Đương nhiên rồi, muốn ăn gì cứ gọi, đừngkhách sáo." Hà Văn Hiên khẽ mỉm cười. Gia Mĩ lúng túng mãi mới thốt nên lời:"Hà luật sư, tôi e là mình không đi được."
"Ơ, không thể đi à?" Ánh mắt Hà VănHiên chợt sâu thẳm xa xôi, Gia Mĩ cúi thấp đầu, giọng lí nhí nói: "Phải,tôi có một người bạn đang đợi tôi ở nhà, cho nên..."
"À, như vậy đi..."Hà Văn Hiên nhíu màysuy nghĩ một lát rồi nói: "Mời bạn của cô đi cùng đi, thêm một người đừngngại."
"Mời hắn đi cùng?" Đầu Gia Mĩ lắc nguầynguậy, trước đây lúc còn đi học, thật không dễ có một bạn nam cùng học thầmthích cô mời cô đi ăn cơm, nhưng thằng cha đó nhất định đòi đi cùng. Cô khônglay chuyển được hắn, cuối cùng đành phải để hắn đi theo, kết quả là... Gia Mĩnhớ lại, vô cùng tiếc nuối. Thằng cha ấy ở trước mặt người khác chỉ có phá hoại,hắn phơi bày ra hết những bí mật nội tình của cô, nói cô rất hung ác, rất tồi tệ,rồi hắn còn mô tả việc cô đánh người khác rất sinh động, khiến người nghe vừangạc nhiên vừa e ngại.
Kết quả là... làm cho nam sinh đó một đi khôngtrở lại, từ đó trở đi những đối tượng thầm thương trộm nhớ cô càng ngày càngít.
Thật là tạo nghiệt! Cô tuyệt đối không thể manghắn đi cùng! Hà Văn Hiên thấy cô im lặng, liền rút điện thoại ra nói:
"Tôi gọi điện thoại cho bạn của cô".Trương Lê nhè nhẹ đẩy cô một cái, thần sắc mơ màng: "Điện thoại cố định củanhân viên nào cũng có, sếp của chúng ta thật là nhiệt tình làm tròn chức vụ. Mộtnăm gần đây, hình như rất xem trọng cậu đấy. Nói không chừng cậu có cơ hội baylên đầu cành làm phượng hoàng cũng nên."
"Đừng nói linh tinh." Gia Mĩ bé tiếngcằn nhằn. Hà Văn Hiên nối được điện thoại, nói vài tiếng đơn giản rồi gác máy.Khóe miệng anh vẫn còn nở nụ cười nhẹ: "Bạn của cô nói nhất định sẽ đến,chúng ta có thể đi thôi".
Gia Mĩ cúi đầu thất vọng, buồn bã vô cùng.
Bọn họ có khoảng mười bốn mười lăm người, ngồithành hai bàn. Gia Mĩ đầu cúi thấp, ăn thật nhanh, chỉ mong mau chóng kết thúcbữa ăn. Nhưng không khí ở đây thì khác, Hách Gia Tuấn chu đáo tỉ mỉ giống như bạntrai của cô vậy, hắn gắp rau cho cô, múc canh cho cô. Giờ đây hắn hoàn toàn giốngnhư một quý ông thực thụ, chứ không giống như tên khốn lúc ở nhà bắt nạt cô,chành chọe với cô.
Rốt cuộc đâu mới là con người đích thực của hắn?Hắn như vậy thật là đáng sợ!
Nhất định là có âm mưu!
"Anh sao vậy?" Cuối cùng cô không nhẫnnại được nữa, thấp giọng lầu bầu.
"Chẳng sao cả!" Hách Gia Tuấn khe khẽmỉm cười, từ tốn ăn. Trương Lê vừa cười vừa nói: "Hai người không giống bạnbè chút nào cả." Hách Gia Tuấn thủng thẳng hỏi: "Vậy giống cáigì?".
"Bạn tình." Trương Lê cao giọng nói.
"Khụ..." Gia Mĩ bị sặc hạt tiêu, GiaTuấn vội vàng đưa cho cô một tách trà, giọng điệu trách cứ vô cùng dịu dàng âuyếm: "Em từ từ một chút, ăn cơm mà lần nào cũng vội vã như vậy". GiaMĩ uống một lúc hết ba tách trà mới từ từ chậm lại được, Trương Lê cười:"Nhìn kìa, tôi vừa nói bọn họ như bạn tình. Không ngờ ở nhà Gia Mĩ đã sớmbiến thành phượng hoàng rồi, còn giấu giếm không chịu nói."
"Không có chuyện gì đâu." Gia Mĩ vộivàng xua xua tay "Anh chàng này sắp đính hôn rồi, chẳng có quan hệ gì vớitôi hết". Sắc mặt Hách Gia Tuấn đột nhiên sa sầm xuống, cứng đờ, giận dữ đứngdậy nói: "Trình Gia Mĩ, thật không ngờ cô lại là một người đàn bà như vậy!".
Gia Mĩ trừng mắt nhìn anh, tay túm vạt áo anh giậtkhẽ, thấp giọng nói: "Anh chàng này, ngồi xuống cho tôi, đừng nói linhtinh như vậy". Cô đã sớm biết anh nhất định có âm mưu, hơi sơ suất rồi, côkhông lên tiếng trước để đoạt người đâu.
Hách Gia Tuấn cao giọng, ngữ khí rất đau lòng:"Chúng ta đều đồng ý ở cùng nhau, vậy mà em còn để anh đính hôn với ngườicon gái khác!". Gia Mĩ nghiến chặt răng: "Anh ngồi xuống đi", côquay người, gượng gạo mỉm cười cùng đồng nghiệp: "Anh chàng này bị bệnh thầnkinh, xin lỗi mọi người, tôi đưa anh ấy về nhà trước".
"Không được, phải nói cho rõ ràng."Hách Gia Tuấn càng to giọng, những người trong quán bar đều đổ dồn ánh mắt nhìnvề phía họ. Anh nói: "Trình Gia Mĩ, vì em mà ngay cả việc kết hôn tôi cũngtừ bỏ, không ngờ em lại một mực muốn tôi đính hôn với người con gái khác. Mọingười thử nghĩ hộ xem, làm sao trên đời này lại có kiểu phụ nữ như vậy nhỉ".
Chân tay cô lóng nga lóng ngóng, cười khó xử:"Không có chuyện đó đâu, anh chàng này nhất định phát bệnh rồi!".
"Trình Gia Mĩ" anh đột nhiên gắng sứcôm lấy gương mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh thích em, anh thật sựthích em. Ngoài anh ra em tuyệt đối không thể đi cùng người đàn ông nàokhác".
Đến lúc này, cô thật sự hoảng hốt, người đàn ôngnày, không biết đã nói biết bao nhiêu lấn rằng thích cô, nhưng lần này, khôngbiết có phái lại đang chơi trò chơi như mọi lần với cô không? Anh nhất định làlại chọc ghẹo cô. Anh chàng này thực là ác ý, chi cần có hắn ở bên, cô đừng cómong cuộc sống của cô được trôi qua êm đẹp.
Gương mặt cô chẳng bộc lộ chút cảm xúc nào, lạnhlùng hỏi: "Anh đùa đủ chưa?''.
Anh hơi sững người, vừa cười vừa ôm lấy vai cô,xin lỗi các bạn đồng nghiệp: "Thật là xin lỗi mọi người, tôi chẳng quacũng chỉ muốn đùa một chút cho vui, không khí ở đây hơi trầm quá, mong mọi ngườiđừng để ý". Anh nhấn mạnh vai cô để cô ngồi xuống vị trí cũ rồi cười nói:"Tôi và Gia Mĩ là bạn học thân thiết của nhau 5 năm rồi, chúng tôi thườngchọc ghẹo nhau như vậy, mọi người thây quen thuộc là tốt rồi."
"Đúng vậy, chi là đùa một chút cho vuithôi". Cô cũng cố gắng cười, nhưng trong khóe mắt lại thấy hơi nong nóng,tựa hồ như nước mắt muốn trực trào ra. Cô khẽ ho vài tiếng, mắt ầng ậng nước.Hà Văn Hiên đưa cho cô tờ giấy, cô nhận lấy, khẽ mỉm cười: "Tôi thường haybị sặc như vậy, cũng quen rồi". Cô dường như đang tự nói với chính mình:"ừ, chỉ cần quen là tốt rồi".
Hà Văn Hiên thấy vậy liền chuyển đề tài:"Hôm nay tôi mời các bạn, mọi người ăn nhiều một chút ai muốn ăn gì thìthoải mái gọi nhé."
Hách Gia Tuấn vẫn ôm lấy cô nói: "Đúng vậy,ngày khác tôi kết hôn, nhất định mời tất cả các bạn".
Trương Lê cũng cười hỏi: "Hách thiếu gia làngười thuộc giới thượng lưu, làm sao mà cùng Gia Mĩ kết thành bạn bè tri kỷ đượcnhỉ, hãy kể cho chúng tôi nghe với". Ánh mắt Hách Gia Tuấn lóe lên nhữngtia nhìn đầy ẩn ý, tuy nhiên anh cười nhiệt tình nói: "Chuyện này, nói ra thìthật khó tin, để tôi kể cho mọi người cùng nghe nhé..."
Gia Mĩ vẫn cười như vậy, gắng sức cười, tận lựccười. Bên tai cô như có tiếng sấm động, chi nghe thấy những tiếng ù ù, không thểnào nghe được những âm thanh khác. Cô nhìn ra bốn phía, tất cả đồng nghiệp củacô đều nghe như nhập thần, xem ra mọi người đều rất vui vẻ, rất hứng thú với kỷniệm xưa của hai người.
Nhưng vì sao... cô vẫn muốn rơi lệ?
Đêm đã sâu hơn, thành phố như vẫn thức, ánh đènđường hắt từng vệt sáng dài, dưới những ngọn đèn mờ tỏ ấy người đi đường vội vộivàng vàng lướt qua nhau. Những chiếc xe, giống như những chú cá bảy màu nơi biểnrộng cứ bơi đi bơi lại rối rắm, anh chạy tôi đuổi, tựa hồ như một trò chơi mãikhông bao giờ ngừng nghỉ.
Hách Gia Tuấn cố ý ho vài tiếng, Gia Mĩ giả nhưkhông nghe thấy, lơ đãng nhìn những dòng xe đang ngược xuôi phía bên ngoài cửaxe. Anh không nhịn được nữa gọi: "Gia Mĩ." Gia Mĩ vẫn không lên tiếng,cố gắng né tránh ánh nhìn của anh. Gia Tuấn cầm chặt vô lăng, cười gượng:"Không ngờ có người uống say rồi, thật là kém, thế mà cũng đòi uống rượu."Anh không thấy cô nói lời nào, lại vừa cười vừa nói: "Anh kể cho mọi ngườinghe những chuyện trước đây của em, mọi người đều rất ngạc nhiên, họ thực khôngthể tin trước đây em lại là người thô lỗ như vậy".
Cô vẫn lặng im không nói, lặng lẽ nhắm mắt, anhnhìn cô nói: "Hay là chúng ta về nhà muộn một chút, cả hai đi dạo một vòngnhé, chẳng phải là em rất thích đi dạo sao?" Cô mở trừng mắt: "Em muốnvề nhà".
"Cũng được." Anh hào hứng phấn khởi:"Cuối cùng em cũng chịu nói rồi, anh đã sớm biết em ghét nhất là đi dạo phốmà".
"Đồ khốn" cô thấp giọng mắng anh, anhlườm cô một cái, nhưng rồi lại càng cười vui hơn: "Em có thể mắng thoảimái, anh không thu tiền đâu".
"Đồ biến thái" ánh mắt của cô nhìn chằmchằm ra ngoài cửa sổ xe, sắc mặt chẳng chút biểu cảm gì. Ánh mắt anh rạng rỡnhìn cô, chẳng may va chạm với chiếc BMW màu đen đang đỗ ở chỗ khúc quanh. Anhphanh gấp. Cô giật mình mất bình tĩnh, mắng anh: "Anh đúng là một con heo!Lái xe không tập trung gì cả, lại định kiếm chuyện phải không!" Anh chi vộivàng hỏi: "Em có sao không?".
Cô dần trấn tĩnh lại nói: "Em khôngsao", cô nhìn phía trước đầu xe, cười to: "Nhưng chẳng bao lâu, ngườichủ xe sẽ đến tính toán với anh, lúc ấy anh nhất định sẽ có chuyện!".
Cô vừa nói xong, chủ chiếc xe BMW và lái xe cũngvừa đi đến, kính chắn gió ở phía trước bị vỡ, đầu xe bị móp méo. Anh vừa cười vừanói: "Tại sao bị đâm tồi tệ thế này?"
"Anh tồi tệ ấy" Gia Mĩ cười lớn nói:"Nhìn xem, anh đang lái chiếc Ferrari đây, thế nào cũng bị ăn vạ một đốngtiền cho mà xem."
"Không sao." Giọng anh nhạt nhẽo nói:"Thà đâm nát cái xe còn hơn là đâm phải người".
"Đúng, đâm hỏng xe thì có thể trực tiếp đềntiền. Đâm phải người thì mới phiền phức chứ, nào là tiền điều trị, tiền tổn thấttinh thần, tổn thất tàn tật mất thời gian làm việc... tất cả những điều ấy mớikhiến cho mình đầu váng mắt hoa." Cô châm chọc nói trúng tim đen của anh.Anh nhè nhẹ véo mũi cô, giọng đầy yêu thương: "Trên đời này hiểu anh nhấtchỉ có em thôi. Anh nghĩ điều gì, em đều biết hết. Em đúng là gan ruột củaanh". Cô trợn mắt nhìn anh nói: "Không cần phải nói những lời ngọtngào với em. Anh tìm nhầm đối tượng rồi. Đối tượng của anh đang gõ cửa xe kiakìa, anh cũng phải để ý đến người ta một chút chứ, đừng có vứt người ta sang một bên như vậy, định làm người tàng hình à".
Anh cười nhẹ, vặn cửa kính xe ô tô xuống.
"Xuống xe." Giọng điệu của chủ xe BMW không được tốt cho lắm. Anh quay đầu, nhìn cô nói: "Em xuống xe cùng vớianh đi, ngộ nhỡ có bị đánh thì em có thể giúp anh được mà".
Gia Mĩ cười giễu cợt: "Thế mà cứ tưởng là không sợ chết" Cô từ từ bước xuống xe, nói với người chủ của chiếc xe BMW:"Chú à, chú đừng giận quá, có việc gì bình tĩnh nói ạ."
"Bình tĩnh nói à?" Anh tài xế nổixung, chỉ vào mặt cô
mà chửi: "Lái xe Ferrari thì hay lắm sao?Đâm phải người ta rồi mà còn ngạo mạn như vậy, thật là hiếm thấy." Gia Mĩbẻ ngược ngón tay của anh ta, khiến anh ta đau tới mức cả người cũng xoay mộtvòng. Gia Mĩ mỉm cười nói: "Chú à, ngón tay này thật là vướng víu bất tiện, có cần cháu giúp anh ta bẻ nó đi không, không cần thu phí đâu ạ".
Người đàn ông chủ xe BMW khoảng hơn 40 tuổi, kẹp một chiếc cặp chạy lại, chỉ vào cô lớn tiếng la: "Mọi người đến đây xem, cô gái này đâm phải người ta rồi mà còn giở thói lưu manh". Gia Mĩ đá vào chân người lái xe, người lái xe quỳ rạp dưới đất, đau không thể nào đứng dậy nổi.Gia Mĩ đưa mắt liếc nhìn Hách Gia Tuấn đang đứng hút thuốc nói: "Đến lượt anh lên chiến trường rồi đấy, đừng để người ta làm thịt nghe không".
Hách Gia Tuấn ném điếu thuốc, khẽ khẽ thở dài, tất cung tất kính đứng trước mặt chủ xe BMW nói: "Chú à, chú muốn thế nào thì cứ nói thẳng ra, không cần phải chửi người như vậy. Chúng cháu là quân tử, nói chuyện bằng mồm chứ không nói chuyện bằng tay".
"Vậy thì cậu nói xem, đền cho tôi như thếnào?" người chủ xe ánh mắt lạnh lùng nói. Hách Gia Tuấn cười nói: "Để cháu gọi điện thoại bảo người đến kéo xe đi sứa, sửa hết bao nhiêu tiền cháu sẽ trả, được không ạ?".
"Tôi muốn anh đền cho tôi một chiếc xe mới",người chủ xe giận dữ nói lớn. Hách Gia Tuấn lắc đầu, "Chú à, chú cũng vừa nghe vợ cháu dặn dò rồi đây, dặn cháu đừng để người ta làm thịt đấy".
Gia Mĩ đi đến trước mặt anh, giận dữ nói:"Ai là vợ của anh?"
"Ai dà, đúng" Hách Gia Tuấn gật đầu, sắc mặt ủ rũ.
"Hôm nay chúng cháu đi làm thủ tục li hôn, cô ấy không còn là vợ của cháu nữa, cô ấy không cần cháu nữa. Ở nhà vẫn còn hai đứa trẻ đang đợi cháu trở về, cho nên..."
"Hách... Gia... Tuấn!" Gia Mĩ mở trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi đọc từng chữ. Cái thằng cha này, thực là nhảm nhí.
Hách Gia Tuấn lại tiếp tục điệu bộ buồn rầu nóivới chủ xe BMW: "Vẫn còn một điều quên không nói với chú, thực là họa vô đơn chí, hôm nay công ty cháu cũng phá sản rồi chiếc xe này không phải là củacháu... Cháu đang chuẩn bị đi tìm người mua, không ngờ lại gặp phải sự cố này,câu nói trên thực là ứng nghiệm".
"Thật là đáng thương!" người chủ xeBMW bắt đầu thương cảm, đưa mắt nhìn Gia Mĩ. Hách Gia Tuấn thuận theo ánh mắt của ông ấy, gương mặt tỏ vẻ đau khổ nói: "Chú à, chú đoán đúng rồi đấy, thật là hồng nhan họa thủy. Chính là người đàn bà này hại cháu phá sản đấy."
"Cô ta công phu tu luyện thật cao", người chủ xe BMW nghĩ gì nói ấy. Hách Gia Tuấn nhịn cười, cố gắng nói: "Không chỉ cao, mà là đạt đến đỉnh cao rồi đấy chú ạ".
"Có thể nhìn thấy điều ấy", người chủ xe gật đầu, vỗ vỗ vai anh nói: "Nếu như vậy thì thôi, coi như bỏ qua việc này đi, để tôi tự mang xe đi sửa, cũng không phải là chuyện gì to lớn lắm."
Hách Gia Tuấn liên tục lắc đầu, vô cùng xúc độngbắt tay chú xe: "Như thế thì không được, chúng cháu mắc sai lầm thì nhất định phải chịu trách nhiệm. Cũng giống như cháu đã cưới người đàn bà này, để đến bây giờ không còn một xu dính túi, như vậy cũng phải tự chịu mà thôi, chú nói có phải không".
"Ừm" người chủ xe gật đầu tán thành. Hách Gia Tuấn lại đau khổ nói: "Chú thật là tri âm của cháu, thật tiếc là đã muộn rồi, tất cả đều đã muộn rồi." Người chủ xe an ủi anh: "Cháu đừng nói vậy, tất cả đều có thể làm lại từ đầu mà".
"Tốt nhất là để cháu đền tiền cho chú."
"Ai dà, thôi xem như là chú gặp xui xẻo vậy,cũng chỉ tốn một chút tiền thôi mà. Cháu có việc phải làm, đi trước đi, chú tự gọi người đến kéo xe đi sửa". Người chủ xe đưa mắt nhìn chiếc xe của Hách Gia Tuấn, cảm thông nói: "Thật may, xe của cháu không bị hư.