Số lần đọc/download: 9710 / 29
Cập nhật: 2015-07-23 09:52:36 +0700
Chương 3
T
huy Trúc đưa tay che khói. Nước mắt tuôn rơi. Cô phẩy tay:
– Khói quá! Anh Nhất Thịnh quạt lên giúp em!
Ngọn lửa bùng lên, khói tàn dần. Thuý Trúc đưa tay quẹt nước mắt. Bỗng có một chiếc khăn chìa ra trước mắt Thuỷ Trúc:
– Em lau nước mắt đi!
Cô ngẩng lên:
– Ủa anh Hải Bằng, thế còn Nhất Thịnh đâu?
Hải Bằng chỉ tay về phía Nhất Thịnh. Anh ta đang lấy tay chùi nước mắt Thuỷ Trúc định gọi Nhất Thịnh, nhưng Hải Bằng ngăn lại:
– Để anh làm! Anh ấy mắt đã cay lắm rồi!
Thuỷ Trúc lắc đầu. Cô tiếp tục nướng thịt.
Hải Bằng cũng luôn tay trở thịt:
– Thơm thật!
Thuỷ Trúc dùng đũa chọn một miếng thịt.
– Anh Hải Bằng thử xem có vừa miệng không?
Hải Bằng định cầm tay:
– Nóng quá!
Thuỷ Trúc cười ngất. Sau đó, Cô thổi cho nguội rồi cô bảo:
– Anh há miệng đi! Hải Bằng làm theo. Cô đặt miếng thịt vào miệng.
Hải Bằng. Hải Bằng vừa nhai vừa cười:
– Ngon thật! Em thử một miếng nhé!
Hải Bằng chọn miếng thịt ngon. Cô cũng bắt chước Thuỷ Trúc. Và anh đặt vào miệng cô miệng thịt thật thơm.
– Thế nào?
– Rất tuyệt!
Kim Anh hét trướng lên:
– Dám ăn trước bọn tớ à!
Nhất Thịnh trợn mắt:
– Tớ làm mà tớ chưa được ăn. Còn cậu ở đâu mà lại được thử trước tớ!
Hải Bằng miệng vẫn còn nhai:
– Tớ giúp cậu đấy chứ! Cậu nằm ngủ khì chớ nướng với nấu gì!
Thuỷ Trúc cầm miếng thịt và bảo Nhất Thịnh:
– Anh há mồm ra đi!
Và cô nhét vào mỗm anh miếng thịt thật to.
– Anh Nhất Thịnh đừng la nữa nhé!
– Nhất Thịnh cười to!
– Phải thế chứ!
Kim Anh mỉm cười phân bua:
– Còn tớ!
Thuỷ Trúc trở miếng thịt:
– Chuẩn bị dọn bàn. Và gọi cả Bạch Lan và Hàn Dương.
– Họ về tới kìa!
Bạch Lan chạy ào tới:
– Thơm quá!
Hàn Dương thích thú:
– Đi chơi mà có người phục vụ thì thích thật. Nhất Thịnh khoanh tay:
– Thưa ông chủ lên xơi ạ! Thật là đáng ghét!
Cả bọn cười ầm lên. Hàn Dương ngồi xuống tréo hai chân:
– Bưng đồ ăn lên cho ông nào!
Thuỷ Trủc bê đĩa thịt và đặt đĩa thịt xuống bàn thật trịnh trọng:
– Thưa ông! Tôi đã bưng lên rồi đấy ạ!
Hàn Dương gật gù. Kồi anh cầm đũa gẩy một miếng thịt vừa định nhấc lên thì đã bị chặn lại.
Kim Anh lên tiếng:
– Ở đây đâu phải chỉ anh Hải Bằng là ông chủ.
Bạch Lan ré lên và đẩy Kim Anh vào người Hàn Dương:
– Còn bà chủ đây!
Kim Anh í ới. Mọi người reo hò. Hải Bằng hỏi nhỏ:
– Hàn Dương ông chủ có đồng ý không?
– Đồng ý!
Kim Anh xô mạnh làm Hàn Dương té lăn cù.
Thuỷ Trúc can ngăn:
– Chúng ta ăn nhanh lên. Nguội rồi!
Cả bọn ngồi vào bàn, vừa thưởng thức vừa trò chuyện thật thoải mái.
Ăn xong mọi người đều mắc võng nằm nghi.
Thuỷ Trúc cũng nằm yên được một lúc. Cô nhẹ nhàng rời khỏi chiếc võng của mình. Cô men theo con đường mòn để đi. Càng đi cô càng thích thú:
– Đẹp quá!
Cô ngồi trên đỉnh đất khá cao dễ nhìn xuống. Cô mải mê ngắm nghía. Bỗng có tiếng soàn soạt. Cô quay lại và vô cùng ngạc nhiên:
– Anh Hải Bằng!
Hải Bằng tiến sát về phía cô. Và hỏi:
– Em chẳng sợ khi đi một mình sao?
Thuỷ Trúc lắc đầu:
– Chẳng sợ! Mà anh Hải Bằng đi theo em từ lúc nào?
Hải Bằng trách móc:
– Em đi mà chẳng chịu rủ ai cá. Rủi có nguy hiểm thì sao?
Thuỷ Trúc mím cười:
– Em đi gần mà!
Hải Bằng trợn mắt:
– Gần à! Nửa tiếng đồng hồ em đi suốt mà gần.
Thuỷ Trúc hạ giọng:
– Thôi, em biết tội rồi, em xin lỗi, được chưa!
Hải Bằng ra lệnh:
– Em bước xuống đi. Mô đất đó cũng khá cao đấy!
Thuỷ Trúc loay hoay tìm cách xuống, nhưng chẳng biết làm sao. Hải Bằng tìm cách:
– Em bò xuống từ từ nhé!
Thuỷ Trúc bấy giờ mặt tái xanh. Cô làm theo sự chỉ dẫn của Hải Bằng cô xuống tới tay chân vẫn còn run rẩy. Hải Bằng năm lấy bàn tay cô xoa xoa:
– Đừng sợ! có anh đây mà!
Cô bật khóc tấm tức. Hải Bằng ôm chầm lấy cô:
– Đừng khóc, hết nguy hiểm rồi!
– Em cám ơn anh!
Hải Bằng dùng khăn lau những giọt nước mắt trên má cô. Và nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của Thuỷ Trúc:
– Sau này có đi đâu, phải bảo anh một tiếng.
– Em chẳng dám làm phiền anh!
– Anh hứa sẽ lo cho em suốt đời!
Thuỷ Trúc tròn mắt và lắp bắp:
– Đâu được!
– Sao lại không?
– Anh và Bạch Lan...
Hải Bằng cắt ngang:
– Chỉ là anh em thôi!
Thuỷ Trúc lắc đầu bỏ chạy:
– Không được Bạch Lan yêu anh. Em không thể cướp người yêu của bạn.
Hải Bằng đuổi theo Thuỷ Trúc. Anh ôm ghì lấy cô Thuỷ Trúc vùng vẫy:
– Buông em ra em la lên bây giờ.
– Em la lên đi, cho mọi người đều biết anh không cần phải nói.
Thuỷ Trức sợ hãi:
– Em muốn đi về!
Hải Bằng tha thiết:
– Anh yêu em! Em có yêu anh không?
Thuỷ Trúc mặt cúi xuống:
– Không!
Hải Bằng nâng mặt Thuỷ Trúc:
– Anh không tin.
Thuỷ Trúc giận dỗi:
– Không tin, tuỳ anh. Hải Bằng bóp mạnh Thuỷ Trúc. Thuỷ Trúc giận dữ:
– Buông tay ra!
– Không!
– Buông ra!
Hải Bằng từ từ buông tay. Anh nói:
– Anh yêu em chứ không hề yêu Bạch Lan.
Thuỷ Trúc bỏ chạy. Hải Bằng ngồi xuống gốc cây. Anh im lặng nhìn bầu trời lòng đầy hỗn hoạn.
Thuỷ Trúc bước chầm chậm. Bạch Lan nhìn Thuỷ Trức và hỏi:
– Hải Bằng đâu?
Thuỷ Trúc lắc đầu:
– Tớ đi một mình anh Hải Bằng không có đây sao?
Kim Anh trố mắt:
– Cậu đi đến đâu mà quần áo bẩn thế!
Thuỷ Trúc mỉm cười:
– Leo núi!
Hàn Dương:
– Vậy mà Thuỷ Trúc không gọi anh cùng đi!
Nhất Thịnh:
Lười như cậu mà leo núi sao nổi Hàn Dương thụi vào hông Nhất Thỉnh:
– Đừng xem thường tớ chứ! Có cậu leo không nổi thì có.
Bạch Lan lo lắng:
– Hải Bằng đi đâu mà chẳng thấy!
Kim Anh hếch mũi:
– Mới vắng có một tí mà đã lo sốt gió!
Bạch Lan đỏ mặt. Hàn Dương chép miệng:
– Hải Bằng! Thật sướng!
Nhất Thịnh cười to:
– Nó kia kìa!
Hải Bằng giơ tay, miệng mỉm cười. Bạch Lan chạy đến ôm lấy anh. Hải Bằng choàng tay qua vai Bạch Lan. Thuỷ Trúc nhìn thấy ánh mắt của Hải Bằng cô vội cúi xuống. Hải Bằng cố ý nói to:
– Ngốc! Sao lại khóc nhớ anh à!
Hàn Dương thở nhẹ:
– Trời ơi! Sao mà thấm thía đến thế! Nghe mà nổi óc!
Bạch Lan cười qua làn nước mắt:
– Ghen đấy ạ!
– Sao lại phải ghen, anh và người yêu lúc nào cũng cận kề. Nếu đi thì sẽ đi đôi chứ không phải đi một đâu!
Hải Bằng nhấn giọng:
– Từ đây về sau, chúng ta lúc nào cũng đi cùng đôi em nhé!
Thuỷ Trúc lắng lặng xếp gọn đồ dùng. Kim Anh len lén nhìn bạn, rồi nhìn thái độ của Hải Bằng. Bình thường Hải Bằng rất ít nói, hôm nay, lại nói toàn những lời nghe rất lạ tai. Cô định hỏi Thuỷ Trúc nhưng không tiện. Hải Bằng vẫn không tha cho Thuỷ Trúc:
– Thuỷ Trúc xem chúng tôi có xứng đôi không?
Thuỷ Trúc nuốt cay đắng cố gượng cười:
– Vâng! Hai người rất xứng đôi!
Kim Anh xua tay:
– Ở đó mà giỡn. Chiều rồi, chúng ta về thôi!
Hàn Dương và Nhất Thịnh:
– Ừ! Về thôi!
– Ai cũng hối hả ra về!
Ra đến bãi xe Nhất Thịnh đề nghị:
– Trời tối, Hải Bằng chở Thuỷ Trúc về luôn được không?
Thuỷ Trúc từ chối:
– Hay để em gọi xe về, khỏi phiền đến các anh!
Hàn Dương phản đối:
– Đâu có được! Hải Bằng thuận đường mà!
Hải Bằng lên tiếng:
– Sẵn đường đưa về nhà một tí chứ có phiền phức gì. Để Nhất Thịnh đưa Bạch Lan về, Bạch Lan cũng khá mệt cần nghỉ sớm.
– Gớm! Một tí là lo cho nhau thật là tình tứ.
– Thuỷ Trúc muốn từ chối cũng chẳng được!
Thuỷ Trúc đành nghe theo sự sắp xếp của mọi người.
Vừa về đến ngõ, Hải Bằng dừng xe. Thuỷ Trúc chưa kịp nói gì. Anh đã cho xe vọt đi mất.
Thuỷ Trúc tức anh ách, nhưng đành nuốt giận một mình, nhìn theo bóng Hải Bằng.
Bạch Lan rủ rê:
– Thuỷ Trúc, chúng mình đi thăm Hải Bằng!
Bà Thanh Thuỷ ngạc nhiên:
– Hải Bằng thế nào mà các cháu đi thăm?
Bạch Lan gãi đầu:
– Từ ngày đi chơi về! Cháu nghe mẹ anh Hải Bằng bảo anh bị bệnh luôn.
Thuỷ Trúc im lặng. BàThanh Thuỷ giục con:
– Con cùng Bạch Lan đi thăm Hải Bằng đi nhé! Cậu ấy giúp nhà mình nhiều mà!
– Dạ vâng!
– Nhớ mua cái gì ngon ngon con nhé?
– Dạ!
Thuỷ Trúc nghe thấy tim mình cũng nhói đau. Nhưng cô còn giận thái độ của Hải Bằng, nên cô chẳng muốn đến. Bạch Lan lại hối:
– Mau đi Thuỷ Trúc!
– Rủ cả Kim Anh nhé!
– Kim Anh bận rồi!
Thuỷ Trúc rời khỏi nhà. Hai cô ghé vào cửa hàng mua vài thứ. Làm quà cho Hải Bằng.
Bạch Lan nhấn chuông. Chị giúp việc chạy ra. Bạch Lan hỏi:
– Có Hải Bằng ở nhà không chị?
– Dạ! Có!
– Chị giúp việc mở cửa:
– Mời cô Bạch Lan và cô vào!
Nhà Hải Bằng thật lộng lẫy. Thuỷ Trúc càng rụt rè hơn. Bạch Lan tỏ vẻ rất thân thiện:
– Chị để tôi vào để cho anh Hải Bằng bất ngờ một phen.
Bạch Lan kéo tay Thuỷ Trúc đi thẳng về phòng Hải Bằng. Cô gõ cửa, giọng Hải Bằng vọng ra:
– Cửa không khoá, vào đi!
Hải Bằng nghiêng người Bach Lan bước vào:
– Anh Hải Bằng!
– Bạch Lan!
Thuỷ Trúc đứng bên ngoài. Bạch Lan kêu lên:
– Vào đi!
Hải Bàng ngạc nhiên:
– Ai vậy?
Bạch Lan hối:
– Vào đi!
Vừa thấy Thuỷ Trúc hai mắt Hải Bằng sáng rỡ nhưng vội cụp xuống:
– Thuỷ Trúc mới đến đấy à! Hai cô ngồi đi!
Hải Bằng định ngồi dậy. Bạch Lan khoát tay:
– Để em đi lấy nước cho. Anh cứ nằm nghỉ.
Cô đến tủ mở lấy nước. Và đặt xuống bàn.
– Thuỷ Trúc, cậu rót giúp tớ, để tớ nghe điện thoại.
Bạch Lan nghe xong. Cô cười nói:
– Tớ quên, hôm nay tớ hứa với mẹ đi công việc nên phải về.
Thuỷ Trúc vội đứng dậy:
– Vậy tớ cũng về!
Bạch Lan đẩy Thuỷ Trúc ngồi xuống!
– Mới đến thăm bệnh chưa hỏi câu nào đã vội bỏ về. Cậu ở đây nói chuyện với Hải Bằng, mình về khoảng một tiếng sẽ quay lại.
– Như thế phiền lắm! để dịp khác nói chuyện với anh Hải Bằng cũng được!
– Không được. Tớ đi một tí sẽ quay lại! Anh Hải Bằng nói chuyện cho Thuỷ Trúc nghe đi!
Bạch Lan đi vội vã. Thuỷ Trúc im lặng một lúc. Cô vội đứng lên:
– Tụi em gởi tí quà để anh bồi dưỡng! Em về!
Hải Bằng mím môi:
– Em chẳng có lời nào để hỏi thăm anh sao?
Nhìn vẻ mặt tiều tuỵ của Hải Bằng. Thuỷ Trúc cũng xốn xang:
– Em! Em thăm một tí em về. Bạch Lan đến nhờ anh chuyển lời hộ!
Hải Bằng giận dữ, cơn ho lại kéo đến. Thuỷ Trúc hoảng hốt. Cô chạy vội đến giường lo lắng:
Anh Hải Bằng, anh...
– Em về đi anh không sao!
Hải Bằng vẫn ho. Cô đấm nhẹ vào lưng anh.
Hải Bằng phủi tay:
– Để anh chết cho em vừa lòng.
Thuỷ Trúc hạ giọng:
– Đừng giận, em có đáng gì mà anh phải khổ:
Cơn ho dịu dần. Hải Bằng nước mắt ràn rụa. Thuỷ Trúc rút vội chiếc khăn tay lau nhẹ nhàng. Hải Bằng nằm im. Anh nắm nhẹ bàn tay cô:
– Đừng về! Anh nhớ em!
Thuỷ Trúc vội rút tay nhìn quanh:
– Anh thiếu gì kẻ hầu người hạ!
Giọng Hải Bằng tha thiết:
– Nhưng anh chỉ cần em! Ở lại với anh nhé?
Thuỷ Trúc mắt long lanh ngấn lệ:
– Anh đừng như thế nữa em đau lòng lắm!
Hải Bằng hạnh phúc, đưa tay lau nhẹ hạt lệ trên má cô. Anh xúc động:
– Em đừng lẩn trốn anh nữa nhé!
Thuỷ Trúc lòng đang lưỡng lự, thì chuông điện thoại reo vang, Hải Bằng chẳng nghe, anh giục:
– Em hứa với anh đi!
– Anh nghe điện thoại đi!
Hải Bằng cầm lấy ống nghe, tay kia vẫn nắm chặt tay Thuỷ Trúc.
– Alô! Hải Bằng đây!
– Hải Bằng nói với Thuỷ Trúc tự về. Em bận lắm không đến được. Ngày mai em sẽ đến thăm anh!
– Ừ! Em cần gặp Thuỷ Trúc không!
– Không! Em gấp lắm, xin lỗi Thuỷ Trúc giúp em!
Hải Bằng gác máy. Anh nhìn Thuỷ Trúc:
– Em trả lời đi!
Thuỷ Trúc chớp hàng mi đẹp. Cô khẽ gật đầu:
Hải Bằng reo lên và ôm chặt lấy Thuỷ Trúc:
Thuỷ Trúc nghe lòng mình rộn rã. Hải Bằng thầm thì:
– Anh nhớ em lắm! Anh yêu em!
– Không ghét em nữa à!
Hải Bằng nâng khuôn mặt Thuỷ Trúc ngắm nghía:
– Em có nhớ anh không?
ThủyTrức không trả lời mà nép đầu vào ngực anh. Anh vuốt mái tóc đẹp của Cô. Có tiếng gõ cửa. Thuỷ Trúc rời tay Hải Bằng. Hải Bằng mỉm cười:
– Chị Tú à!
– Vâng! Tôi đem trái cây vào!
– Ừ! Chị vào đi!
Chị Tú đẩy cửa, gật đầu chào Thuỷ Trúc. Cô đặt đĩa trái cây:
– Mời cô và cậu dùng.
Chị Tú nhẹ nhàng trở ra và khép cửa lại.
Thuỷ Trúc mỉm cười. Hải Bằng hỏi:
– Em cười anh à?
– Thật là cậu ấm có khác.
Hải Bằng tung chăn, đến ngồi bên cạnh Thuỷ Trúc. Anh chọn miếng thật ngon đưa cho Thuỷ Trúc:
– Em dùng đi:
– Em phải về thôi! Bạch Lan không đến phải không anh?
– Ừ! Cô ấy bận!
Thuỷ Trúc nghiêng đầu về phía Hải Bằng:
– Ở đây lầu kì lắm. Em về anh nhé!
– Sao lại kì!
– Vì chỉ có em với anh!
Hải Bằng cụng đầu cô:
– Ngốc không muốn ở bên anh à!
Thuỷ Trúc mặt đầy lo lắng:
Anh này Bạch Lan...
Hải Bằng nắm lấy hai tay áp lên mặt:
– Anh chỉ xem Bạch Lan là em gái thôi!
Người anh yêu chính là em.
Thuỷ Trúc mỉm cười:
– Bạch Lan đẹp, lanh lợi, thông minh có đầy đủ điều kiện hơn em. Tại sao anh Hải Bằng không yêu Bạch Lan.
Hải Bằng nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương yêu:
– Đối với anh em là nhất! Em... Thuỷ Trúc lấy tay bịt miệng Hải Bằng:
– Được rồi anh là người bệnh nói nhiều chẳng tốt đâu, lên giường nằm nghỉ đi. Em phải về.
– Ngày mai em đã đi làm rồi!
Hải Bằng ngạc nhiên:
– Làm ở đâu?
– Bí mật! Em bắt đầu thử việc thôi, bao giờ được nhận chính thức em sẽ báo với anh Thuỷ Trúc xách giỏ đứng lên:
– Em về chào anh.
Hai người chẳng muốn chia tay.
ThủyTrúc đi chầm chậm trên vỉa hè. Cô đang miên man suy nghĩ, không chú ý xung quanh.
Khi cô phát hiện, có một chiếc xe vẫn chạy bám theo cô. Cô quắc mắt quay lại. Cò vô cùng ngạc nhiên:
– Hải Bằng!
Hải Bằng với nụ cười thật quyến rũ:
– Lên xe đi em!
– Anh bệnh mà!
Hải Bằng cười tươi:
– Bệnh tương tư ấy mà. Dùng đúng thuốc là hết bệnh ngay!
Vừa về đến nhà, thì đã thấy bà Thanh Thuỷ ra mở cổng. Bà nhìn Hải Bằng:
– Bác nghe bảo cháu bệnh mà!
Hải Bằng gãi đầu:
– Dạ! cháu hết bệnh rồi!
Thuỷ Trúc mời:
– Anh vào nhà một chút rồi về!
– Ừ! Cháu vào nhà đi!
Hải Bằng dắt xe vào. Anh dựng xe. Anh cố nhịn nhưng tiếng ho vẫn phát ra.
Thuỷ Trúc hoảng hốt, nắm lấy tay hỏi dồn:
– Anh có sao không?
Bà Thanh Thuỷ ngăn:
– Con hỏi dồn vậy. Chỉ làm mệt cậu ấy. Con đưa Hải Bằng vào nhà.
Hải Bằng xua tay:
– Cháu chỉ ho một tí, chẳng sao!
– Mặt tái đi mà còn báo là chẳng sao! Cháu vào giường nằm nghỉ.
Thuỷ Trúc ấn Hải Bằng nằm xuống giường.
– Anh nằm xuống đi!
Bà Thanh Thuỷ:
– Con lấy nước cho Hải Bằng uống, mẹ xuống bếp nấu một miếng cháo cá cho cậu ấy dùng!
Thuỷ Trúc nhúng chiếc khăn ấm đưa cho Hải Bằng:
– Anh lau mặt đi!
Hải Bằng nói nhỏ:
– Em lau giúp anh em nhé!
Thuỷ Trúc lườm Hải Bằng. Cô hạ giọng:
– Anh lừa được mẹ, chớ lừa được em à! Hải Bằng nheo nheo đôi mắt:
– Thế mà lúc nãy có người cuống lên đấy chứ!
Thuỷ Trúc bỏ mặc Hải Bằng. Cô lại ghế ngồi.
Hải Bằng định ngồi dậy, nhưng mặt anh tối sầm, anh ngã trở xuống Thuỷ Trúc cười nhẹ:
– Định gạt tôi nữa à!
Hải Bằng nằm yên. Một phút, hai phút, vẫn nằm im... Thuỷ Trúc lo lắng. Cô bước đến bên anh gọi:
– Hải Bằng!
Hải Bằng mở mắt:
– Anh mệt thật!
– Hay em gọi xe đlà anh vào bệnh viện.
– Không, anh nằm nghỉ một lúc là sẽ khoẻ ngay ấy mà!
ThủyTrúc đưa tay sờ trán:
Cô đưa tay sờ trán mình so sánh:
– Không nóng lắm! Hay, anh đói! Sáng giờ anh ăn những thứ gì?
– Chỉ ăn lặt vặt và uống nước.
Thuỷ Trúc đưa tay đặt lên môi:
– Thế em biết nguyên nhân rồi!
Thuỷ Trúc loay hoay pha ly sữa nóng. Cô đưa cho Hải Bằng:
– Anh dùng hết ly sữa này!
Hải Bằng anh ngồi dậy nhưng vẫn còn khó chịu. Cô bảo:
– Nằm im! Em sẽ giúp anh uống.
Thuỷ Trúc bón cho anh từng thìa sữa. Uống vào Hải Bằng thấy mắt đỡ hoa lên. Thuỷ Trúc nói:
– Anh ở đây, em xuống xem cháo chín chưa, anh ăn tô cháo nữa là khoẻ ngay mà!
Hải Bằng nằm im và anh thiếp đi. Thuỷ Trúc nhìn đồng hồ cũng gần 7 giờ.
Cô nhìn mẹ:
– Mẹ vào nghỉ đi! Bao giờ anh tỉnh giấc con sẽ đưa anh Hải Bằng về nhà!
– Ừ! Mẹ vào đây, nhưng nhớ cho cậu ta ăn tô cháo rồi mới đưa về con nhé!
– Dạ!
Thuỷ Trúc ngồi cạnh Hải Bằng. Cô ngắm nghía khuôn mặt anh. Khá đẹp trai, anh có cái sống mũi thật đẹp với hàng mi thật rậm làm tôn thêm sức cuốn hút mọi người. Bỗng, anh mở bừng mắt, bắt gặp ánh mắt của Thuỷ Trúc. Hài Bằng mỉm cười, Thuỷ Trúc cúi đầu, mặt đỏ bừng:
– Anh tỉnh rồi!
Hải Bằng nắm lấy tay cô. Thuỷ Trúc cười:
– Anh ăn tô cháo này đã!
Thuỷ Trúc xuống bếp núc một bát cháo, khói bốc lên nghi ngút. Cô đặt trên bàn:
– Anh đến dùng đi cho nóng.
Hải Bằng đã đỡ rồi. Anh dùng tô cháo xong, người khoẻ hẳn. Anh cười:
– Chắc có lẽ tại anh đói nên mắt mũi chân tay đều bủn rủng. Thuỷ Trúc:
– Thế bây giờ, anh về được chưa. Em sẽ đưa anh về.
Hải Bằng:
– Chưa gì, đã đuổi anh rồi à!
Điện thoại reo vang. Hải Bằng nheo mắt:
– Alô!
– Mẹ đây, con ở đâu?
Anh cười thành tiếng:
– Mẹ đừng lo, con đang ở nhà bạn. Một tí nữa con sẽ về! Bạn cho con ăn uống đầy đủ lắm.
– Nhớ về sớm nghen. Mẹ chờ!
– Dạ!
Thuỷ Trúc nghiêng đầu:
– Về đi kẻo nhà anh trông.
– Ừ! Anh về.
– Chờ em tí!
Thuỷ Trúc trở ra. Hải Bằng tròn mắt:
– Em đi đầu giờ này, mà lại diện thế.
– Đưa anh đi về!
– Không cần đâu em ạ! Anh về được!
– Nhưng em chẳng yên tâm!
Hải Bằng cười, chẳng cãi cọ với Thuỷ Trúc:
– Nói với mẹ giúp anh. Anh về!
Thuỷ Trúc nháy lại:
– Mẹ ai?
– Thì mẹ của em cũng là mẹ anh ấy!
– Ai cho phép thế!
Hải Bằng dí tay lên trán cô:
– Chẳng cần ai cho phép cả! Anh về.
Thuỷ Trúc đi theo bén gót. Hiải Bằng xoay người lại. Anh kéo cô vào lòng:
– Anh cám ơn em!
– Về điều gì!
– Tất cả!
– Thuỷ Trúc đứng im Hải Bằng thì thầm anh không muốn về!
Thuỷ Trúc nép vào ngực Hải Bằng:
– Về đi! Kẻo mẹ trông anh đấy!
– Thế! Em không nhớ anh à!
Thuỷ Trúc yên lặng Hải Bằng giục:
– Có nhớ anh không?
Cô ngẩng đầu lên và gật nhẹ đầu. Hải Bằng từ từ cúi xuống, mặt họ kề vào nhau. Thuỷ Trúc người rung lên cô phản đối:
– Đừng anh!
Vòng tay ấm áp của Hải Bằng càng xiết chặt.
Giọng anh thật ấm áp:
– Anh yêu em! Anh yêu em!
– Biết rồi anh nói một lúc mẹ sẽ ra đấy!
Tiếng bà Thanh Thuỷ gọi:
– Thuỷ Trúc ơi!
– Dạ!
– Hải Bằng tỉnh chưa?
– Dạ rồi! Anh ấy sắp về!
Bà Thanh Thuỷ đứng dậy và đi ra bảo:
– Con đưa cậu ấy về!
Hải Bằng cười, xua tay:
– Cháu khoẻ thật rồi! Cháu về!
– Ý đâu có được!
– Dạ được mà! Thưa bác cháu về. Anh về nghe Thuỷ Trúc!
Tiễn Hải Bằng, Thuỷ Trúc quay vào:
– Mẹ nghỉ đi con chuẩn bị ngày mai con đi làm rồi!
– Ừ! Con chuẩn bị xong rồi, cũng nên đi ngủ sớm đi!
– Dạ vâng!
Lòng Thuỷ Trúc tràn đầy hạnh phúc, nghĩ về Hải Bằng. Chắc Hải Bằng cũng đang nhớ đến cô. Cô áp mặt lên gối với nụ cười và thiếp đi.
Thuỷ Trúc đã đi làm một tuần. Hôm nay là ngày chủ nhật. Thuỷ Trúc được nghỉ. Cô đang cầm chổi dọn dẹp nhà cửa. Bà Thanh Thuỷ đang nấu những món thật ngon. Mùi thức ăn bay lên khiến cho Thuỷ Trủc phải trầm trồ:
– Thơm quá!
Bà Thanh Thuỷ mỉm cười:
– Con rửa tay đi! Chuẩn bị dùng cơm.
Thuỷ Trúc dẹp cây chổi vào góc nhà. Cô nói:
– Con tắm rửa xong mới dùng cơm được mình mẩy con bám đầy bụi.
Bà Thanh Thuỷ làm xong món thức ăn cuối cùng. Bà bày nó lên dĩa. Bà đang ngắm nghía thì tiếng chuông cửa reo vang. Bà chạy ra cổng. Giọng Kim Anh đã oang oang:
– Bác Thuỷ, Trúc có nhà không bác!
Bà mở cửa:
– Có!
Hàn Dương chào bà Thanh Thuỷ:
– Cháu chào Bác!
– Hai đứa vào đi!
Hàn Dương khép cửa. Thì đã thấy Hải Bằng, Hàn Dương mỉm cười:
– Bạch Lan đâu?
Hải Bằng nhún vai:
– Ta đi một mình!
Hàn Dương nghiêng đầu sát Hải Bằng:
– Cậu tính gì đây!
Hải Bằng tròn mắt:
– Tính gì là tính như thế nào?
Hàn Dương cười:
– Thuỷ Trúc đó!
Hải Bằng choàng vai Hàn Dương:
– Cậu giúp tớ được chứ!
Hàn Dương gật đầu:
– Được thôi! Tớ sẽ hỗ trợ cậu!
Hải Bằng nhìn Hàn Dương:
– Cậu và Kim Anh tốt chứ!
– Tốt rồi!
Kim Anh gọi to:
– Hàn Dương! Anh làm gì ngoài đó mà chẳng chịu vào chờ em ra rước sao?
Hải Bằng cười:
– Người đẹp gọi kìa!
Hàn Dương:
– Cô ấy rất chanh chua nhưng mà tớ vẫn thích.
Kim Anh réo gọi:
– Hàn Dương! Hàn Dương!
Hải Bằng.
– Cô gọi gì mà gọi to thế. Bộ sợ Hàn Dương đi mất sao?
Kim Anh nhìn Hải Bằng:
– Anh cũng khéo chọn lắm. Tới giờ ăn là đến ngay!
Hải Bằng cười hì hì:
– Thì anh cũng giống Kim Anh thôi!
ThủyTrúc mát mẻ trong bộ đồ mát màu xanh lơ. Cô gọi bà Thanh Thuỷ:
– Mẹ ơi! Dùng cơm con đói lắm rồi!
Bà Thanh Thuỷ cười:
– Các cháu xuống dùng cơm. Trúc nó đói rồi!
Cả đám ùa xuống Kim Anh cười to:
– Cho tớ ăn với!
Thuỷ Trúc cười cởi mở:
– Sẵn sàng!
Hàn Dương:
– Tớ thèm cơm nhà Thuỷ Trúc nên chủ nhật nào cũng phải tìm đến nhà em!
Thuỷ Trúc lấy thêm chén. Kim Anh chỉ Hải Bằng:
– Anh Bằng sao không gọi Bạch Lan. Người yêu nhỏ bé của anh.
Hàn Dương vỗ nhẹ vào tay Kim Anh:
– Cậu ấy cũng thích cơm bác Thuỷ nấu mất rồi.
– Các cháu cứ tự nhiên. Bác nghĩ các cháu sẽ đến. Bác làm thức ăn rất nhiều!
Hàn Dương gắp thức ăn vào chén cho Kim Anh:
– Em dùng đi, không thì anh và Hải Bằng dùng hết bây giờ!
Thuỷ Trức đặt dĩa sào thập cẩm xuống bàn.
– Mùi thơm bốc lên. Cô mỉm cười:
– Xin mời quí khách!
Hàn Dương tiếp lời:
– Đúng là một bà nội trợ gương mẫu!
Kim Anh liếc xéo:
– Chê em à! Chỉ lo khen Thuỷ Trúc!
– Không đâu em của anh cũng giỏi lắm!
Hải Bằng cắc cớ:
– Giỏi mặt nào?
Hàn Dương gãi đầu:
– Tớ chưa tìm ra!
Mọi người được một trận cười. Kim Anh đưa tay dứ dứ.
– Rồi! Anh sẽ biết tay em! Dùng bữa xong Hàn Dương đề nghị:
Để chúc mừng cho ThủyTrúc chúng ta cùng đi chơi!
– Đi đâu! Anh bao phải không?
Kim Anh gằn giọng:
– Sẵn sàng!
Hải Bằng đề nghị:
– Hay ta đi Thủ Đức chơi. Tới nhà chú của tớ. Cây trái xum xuê lắm!
– Nghe hấp dẫn đấy!
Hải Bằng nhìn Thuỷ Trúc:
– Em thấy thế nào? Được chứ!
Kim Anh thúc tay vào hông bạn. Đi nhé!
– Con đi đi! Mẹ cũng muốn sang nhà bác Tám chơi!
Thuỷ Trúc nhìn mẹ, rồi nhìn sang mọi người.
Cô gật đầu.
– Thế là mọi người xuất phát. Gió đồng quê,mọi người thấy thật thích thú.
Thuỷ Trúc hỏi:
– Gần đến nhà chú chưa anh?
– Sắp đến rồi! Chú thím út của anh vui tính lắm! Đến là em sẽ thích ngay.
Kim Anh thì lúc nào cũng í ới. Hàn Dương phải luôn miệng trả lời. Hải Bằng nhìn họ:
– Kim Anh và Hàn Dương hai người thật đẹp đôi.
Thuỷ Trúc tiếp lời:
– Bên họ lúc nào cũng có niềm vui.
Hải Bằng hỏi một câu thật ý nhị:
– Thế gần anh không có niềm vui sao?
– Thuỷ Trúc im lặng. Hàn Dương dừng xe.
– Đến nơi rôfi sao.
Kim Anh xuống xe. Cô vẫy tay:
– Hay quá! Tới rồi!
Hải Bằng nhấn chuông. Bác làm vườn mở cửa:
– Chào cậu Bằng!
– Chú thím cháu có nhà không?
– Dạ! Thưa cậu ông bà đi dự tiệc rồi. Chắc chiều mới về!
– Cháu dắt bạn về chơi mà không có chú thím ở nhà. Có Giao Chi ở nhà không Bác?
– Cô ấy đi theo ông bà.
Kím Anh xụ mặt. Hải Bằng cười:
– Vào đi!
Kim Anh tươi hẳn. Bác làm vườn cười:
– Cô cậu tự nhiên tôi đi làm đây.
– Dạ!
Thuỷ Trúc và Kim Anh thích thú. Hai cô đưa tay sờ vào những quả xoài đang đong đưa.
– Thích thật!
Hải Bằng vào nhà. Anh quay sang bão mọi người:
– Các bạn đi đi! Tớ muốn vào nhà một tí!
Thuỷ Trúc chạy theo:
– Anh Bằng! Em muốn rửa mặt.
– Vậy, Kim Anh và Hàn Dương đi trước! Bọn tớ sẽ ra sau.
Hải Bằng bước vào chị Hiền gật đầu. Cậu Bằng cậu đến không đúng dịp rồi!
– Vâng tôi nghe bác Tư nói chú thím đi dự tiệc.
– Dạ! Ông bà luôn nhắc đến cậu, nhất là cô Giao Chi. Cô đây là...
– Thuỷ Trúc bạn của tôi:
– Dạ! Chào Cô!
– Chào chị!
– Cô ấy xinh quá!
– Chị nấu bữa trưa giúp tôi, chị Hiền nhé. Tôi còn hai người bạn nữa!
– Dạ! Tôi sẽ chuẩn bị ngay!
– Cô ấy muốn rửa tay!
– Vâng! Cô đi theo tôi!
Thuỷ Trúc rửa tay. Chị Hiền nhìn mãi không chớp mắt. Thuỷ Trúc mỉm cười.
– Cô xinh lắm!
Thuỷ Trúc nắm tay chị Hiền:
– Chị Hiền! Chị cũng xinh vậy!
– Sao! Tôi xinh à!
– Mỗi người đều có nét đẹp riêng mà!
– Vậy sao!
Giọng Hải Bằng gọi:
– Em rửa tay xong chưa sao lâu quá!
– Cô lên đi cậu Bằng đang gọi!
– Em đi đây!
Thuỷ Trúc đi nhanh Hải Bằng cười:
– Em làm gì lâu vậy!
– Em nói chuyện với chị Hiền!
– Đi chúng ta la vườn chơi.
Vườn cây trĩu quả Thuỷ Trúc hết sờ quả này, rồi đến sờ. quả khác:
– Ở đây mát thật! Lại nhiều trái cây.
Hải Bằng hái một quả quít thật to, vàng trao cho Thuỷ Trúc:
– Em ăn đi!
Thuỷ Trúc bóc vỏ quýt. Cô tách từng múi. Cô bảo Hải Bằng:
– Anh mở miệng đi!
ThủyTrúc đặt múi quýt vào miệng Hải Bằng.
Kim Anh đằng hắng:
– Tình tứ quá hén!
Thuỷ Trúc đỏ mặt. Hải Bằng choàng tay qua vai Thuỷ Trúc:
– Kim Anh thấy chúng tôi có xứng đôi không.
Thuỷ Trúc cúi đầu. Kim Anh cười cười:
– Giấu kĩ lắm! Thuỷ Trúc nhé!
– Tớ! Cũng định nói với cậu đấy chứ!
Kim Anh nhìn Hải Bằng:
– Anh mà làm nó khóc là anh không sống yên với em đâu! Thật ra em đã đoán biết trong lần chúng ta đi chơi đầu tiên.
Hàn Dương cười to:
– Thế chúng mình thân nhau từ lúc nào?
Hàn Dương vừa nói vừa choàng tay qua vai Kim Anh. Kim Anh hất tay Hàn Dương:
– Thật là xấu hổ. Ai mà thêm yêu anh.
Kim Anh bỏ chạy. Hàn Dương đuổi theo.
Tiếng cười của họ thật hạnh phúc. Hải Bằng xoay mặt Thuỷ Trúc đối diện với anh. Anh nhìn sâu vào đôi mắt đẹp:
– Kim Anh còn biết anh yêu em cơ mà!
Thuỷ Trúc cúi đầu e lệ, dúi mặt vào ngực anh:
– Thì em có nói gì đâu!
Hải Bằng khép chặt cánh tay. Lòng hai người rộn rã, tràn đầy mềm yêu thương. Giọng Hải Bằng ngọt ngào:
– Anh yêu em! Anh sẽ mang lại niềm vui và hạnh phúc cho em.
Thuỷ Trúc ngẩng mặt lên. Cô bá lấy cổ anh.
Hải Bằng cúi xuống, làn môi anh lướt nhẹ nhàng trên khuôn mặt kiều diễm của Thuỷ Trúc. Ngập ngừng anh đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên môi xinh mọng đủa Thuỷ Trúc. Thuỷ Trúc đón nhận bằng tất cả sự yêu thương.
Tiếng gọi của Kim Anh. Thuỷ Trúc và Hải Bằng vội rời nhau. Thuỷ Trúc nói nhỏ:
– Em đến với Kim Anh đây!
Hải Bằng nhìn theo bóng dáng của Thuỷ Trúc. Hải Bằng bước vội theo:
– Chờ anh với, Thuỷ Trúc.
Thuỷ Trúc quay lại cô cười dòn:
– Đố! Anh bắt được em?
Hải Bằng rảo nhanh hơn và nói to:
– Anh sẽ bắt được em đấy!
Tiếng cười hạnh phúc lan toả khắp khu vườn.
Vừa về đến nhà, bà Kiều Thanh đã hỏi:
– Hải Bằng! Con đi đâu giờ này mới về!
Hải Bằng ngồi xuống cạnh bà:
– Con đi cùng bạn bè mà!
– Bạch Lan gọi điện tìm con mãi đó!
– Vâng! Một lúc nữa con sẽ điện cho Bạch Lan!
Bà Kiều Thanh nhìn con tìm hiểu:
– Con thấy Bạch Lan thế nào?
Hải Bằng ngạc nhiên:
– Bạch Lan thế nào?
Bà Kiều Thanh cười:
– Mẹ muốn hỏi con có thích Bạch Lan không?
– Ối! Con chỉ xem Bạch Lan như em gái thôi!
– Thế sao! Mẹ thấy Bạch Lan được đấy.
– Mẹ! Con không yêu Bạch Lan đâu?
Bà Kiều Thanh nở nụ cười bí hiểm:
– Mẹ chẳng biết chứ mẹ thấy Bạch Lan lo cho con nhiều lắm!
– Mẹ! Cô ấy lo cho con, thì mẹ bảo là yêu sao!
– Bạn lo cho nhau cũng được vậy?
– Ừ, thì mẹ nói thế, không phải thì thôi!
– Con vào phòng đây!
– Vào tắm rửa rồi ra ăn cơm đi!
– Con chẳng ăn đâu, con no rồi mẹ ơi!
Hải Bằng đi vào phòng miệng huýt sáo một bài hát. Bà Kiều Thanh nhìn theo con và lắc đầu:
– Đến ngần tuổi này rồi mà chẳng yêu ai!
Nghe mẹ nói, Hải Bằng cười thầm ''Mẹ ơi con đã biết yêu rồi! Con dâu mẹ rất xinh". Hải Bằng đặt chiếc giỏ lên bàn. Anh bước vào phòng tắm.
Những giọt nước mát bắn lên mắt, nhìn mình vào gương. Anh mỉm cười mãn nguyện, nhớ lại nụ hôn với Thuỷ Trúc, nó ngọt ngào làm sao. Thật ra, đây không phải là nụ hôn đầu tiên của anh.
Nhưng với nụ hôn này, anh cảm thấy thật lưu luyến chẳng muốn rời. Nụ hôn thật nồng nàn, say đắm.
Bỗng có tiếng điện thoại. Anh vội vàng lau mình và rời khỏi phòng. Anh cầm ống nghe.
– Alô! Alô! Hải Bằng đây!
Giọng đầy trách móc:
– Dữ hôn! Gọi mấy lần rồi, mới gặp được anh.
Hải Bằng cười thành tiếng:
– Bạch Lan có việc gì mà tìm anh!
Bạch Lan vẫn đanh đá:
– Có việc mới tìm anh à!
– Thôi cho anh xin lỗi!
Bạch Lan dịu giọng:
– Anh Bằng, anh làm gì đó?
– Anh đang tắm!
– Đi chơi với em nhen!
– Đi đâu!
– Ra đi rồi anh sẽ biết!
– Anh hơi mệt!
Bach Lan nũng nịu:
– Em đang đứng trước cửa nhà anh đây! Em sẽ chờ anh.
Không kịp nói tiếng gì thì Bạch Lan đã cúp máy. Anh chỉ còn biết thay đồ và đi ra cổng. Anh nhìn quanh tìm Bạch Lan. Bạch Lan bịt mắt Hải Bằng. Hải Bằng nắm lấy hai tay cô:
– Bạch Lan, buông anh ra đi!
Cô cười khúc khích. Bạch Lan kéo tay anh lên xe:
– Chở em đi!
– Hải Bằng nhăn nhó!
– Đi đâu?
Bạch Lan ra vé bí hiểm:
– Đi rồi anh sẽ biết!
Hải Bằng lên xe. Anh nổ máy, Bạch Lan ôm cứng lấy eo Hải Bằng. Hải Bằng rên rỉ:
– Bộ em định giết anh chết sao?
Bạch Lan cười khanh khách!
– Vâng! Sẽ giết anh chết!
Hải Bằng lắc đầu:
– Anh chịu thua tính trẻ con của em!
Thế thì anh phải ngoan ngoãn nghe lời của em.
Hải Bằng và Bạch Lan đứng trước nhà hàng ''Thiên Thaí'. Bạch Lan kéo anh vào quày rượu:
– Cho hai ly sâm banh!
Bạch Lan đẩy ly rượu đến trước mặt Hải Bằng:
– Anh uống đi!
Bạch Lan và Hải Bằng chạm ly Hải Bằng.
– Em cũng biết uống rượu nữa sao?
Bạch Lan mím môi:
– Anh xem thường em quá đó!
Hải Bằng nhìn Bạch Lan:
– Ngàyxưa, em uống một ngụm là ho sặc sụa.
– Ngày xưa là ngày xưa, còn bây giờ là bây. Tiếng nhạc trỗi lên. Bạch Lan cười mời mọc:
– Ta ra nhảy đi anh!
Nhìn vẻ hớn hở của Bạch Lan. Anh không nở từ chối!
Tay trong tay. Họ bước theo điệu nhạc du dương. Bạch Lan ngả đầu vào vai Hải Bằng. Hải Bằng cảm thấy khó chịu trước sự thân mật của Bạch Lan đang lúng túng chưa biết giải quyết sao thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hải Bằng cười:
– Xin lỗl, anh nghe điện thoại!
Bạch Lan buông Hải Bằng. Anh đi nhanh về phía góc phòng vắng. Bạch Lan đang loay hoay thì có một chàng bạch mã rất điển trai:
– Anh mời em!
Bạch Lan mỉm cười nhìn về phía Hải Bằng.
– Ta phải làm cho ''anh ta thấy" mình đã lớn, và rất hấp dẫn. Suy nghĩ thế, Bạch Lan nhìn người đàn ông xa lạ, gật đầu. Hai người nhảy liên tục, hết bài này sang bài khác.
Hải Bằng lơ đãng ngồi xuống bàn, uống từng ngụm nhỏ. Anh mơ màng nhớ về Thuỷ Trúc.
Bạch Lan đến trước mặt anh chẳng hay biết. Cô tằng hắng:
– Anh Hải Bằng! Anh giận em phải không? Hải Bằng giật mình:
– Không! Em cứ nhảy với bạn đi:
Anh chờ!
Bạch Lan nũng nịu:
– Anh không giận sao?
Hải Bằng vô tình:
– Không!
Tiếng “không” thốt ra từ miệng Hải Bằng làm cho Bạch Lan biến sắc. Cô đùng đùng nổi giận và xách giỏ đi thẳng ra xe. Hải Bằng vội vã gọi anh bồi tính tiền và đi nhanh theo Bạch Lan, nhưng vừa ra đến cửa thì Bạch Lan đã cho xe phóng đi mất. Hải Bằng lắc đầu:
– Thật là mệt với các cô này, nắng mưa thất thường.
Hải Bằng chỉ còn biết đón taxi về nhà.