Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 13540 / 33
Cập nhật: 2015-07-23 22:51:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ở đầu chương trình là Lý Lệ biểu diễn. Cô ta ăn mặc thật chẳng giống ai. Cô ta nhảy nhót hết mình với những động tác lai rặt phong cách nước ngoài, và gào 1 bản nhạc thời thượng hết sức sôi nổi. Đám khán giả nhí nhố vỗ tay như điên.
Mai Ly cũng vỗ tay 1 cách nhiệt tình:
- Cô ta mặc đồ mô đen thật, nhảy cũng hay nữa.
Diễm Khanh khẽ hỉnh mũi:
- Nhảy như vậy mà hay gì. Dân phương Tây có lối sống phóng khoáng, nên phong cách của họ cũng thoáng, họ diễn coi tự nhiên. Còn người Châu Á như cô ta mà bắt chước điệu bộ của phương Tây, nhìn gượng thấy mồ.
- Mình thấy hay chứ, mình thích xem ca sĩ nhảy nhót cho vui nhộn, chứ không khí trầm thì chán chết.
- Ly thử xem ca nhạc nước ngoài đi, họ nhảy điêu luyện mà hồn nhiên lắm, nhảy 1 cách tự nhiên, chứ không như bắt chước, nhìn kỹ sẽ thấy rất gượng, nét mặt không hài hòa với cách diễn chút nào.
Mai Ly khẽ nhăn mặt, phán cho 1 câu:
- Bà già khó tính.
- Hứ!
Cả 2 lại im lặng nhìn lên sân khấu. Đến giữa chương trình là phần giao lưu với nhạc sĩ Hiểu Khang. Nghe giới thiệu đến đó, khán giả vỗ tay rần rộ, cách chào đón thật nhiệt tình.
Nhạc sĩ cầm cây ghi-ta bước ra. Anh nghiêng đầu chào khán giả, kèm theo 1 nụ cười dễ mến.
Diễm Khanh mở lớn mắt, nghiêng người tới trước nhìn, như không tin vào mắt mình.
Bên cạnh cô, Mai Ly cũng kêu lên:
- Vua sư tử? Anh ấy là nhạc sĩ sao?
Diễm Khanh lẩm bẩm:
- Không lẽ mình đã gặp anh ấy, thật là khó tin.
Trên sân khấu, Hiểu Khang biểu diễn bài "Lễ hội mùa xuân" của Flamenco. Cả khán phòng lặng ngắt. Chỉ có tiếng đàn ghi-ta vang lên trầm trầm trên nền nhạc đệm.
Diễm Khanh chăm chú nhìn Hiểu Khang. Trong cô có những ý nghĩ rất lạ. Lúc cô nhìn anh dưới góc độ của 1 Fan say mê thần tượng. Lúc thì gần gũi khi nhớ điệu bộ của vua sư tử trong đêm Valentine. Nhưng gần nhất là điệu bộ kiêu ngạo khi anh ta chê cô thêu dở.
Cùng 1 người mà có đến 3 loại tình cảm, khiến cô thấy tự lúng túng với mình.
Khi phần biễu diễn ghi-ta chấm dứt, khán giả lại yêu cầu Hiểu Khang hát 1 ca khúc do anh sáng tác. Anh cũng không từ chối và vừa đàn vừa hát 1 bài nói về tình yêu.
Thường thì các nhạc sĩ hát không hay lắm. Nhưng Hiểu Khang thì chẳng những hát hay mà còn có phong cách biểu diễn phóng khoáng và đẹp mắt. Nhìn anh đúng là 1 nghệ sĩ từ tâm hồn đến hình thức.
Diễm Khanh quay qua nhìn Mai Ly. Thấy cô nàng ngẩn ngơ ngó lên sân khâu, cô phì cười:
- Thần tượng rồi hả?
Mai Ly không nói gì, chỉ gật đầu qua quít. Diễm Khanh hiểu cô nàng không có tâm trí nói chuyện, nên cũng ngồi im.
Hiểu Khang biểu diễn xong, người ta ùa lên tặng hoa. Tặng nhiều vô kể. Diễm Khanh nhận ra rằng so với sự mến mộ của họ, thì tình cảm của cô chẳng thấm vào đâu. Thiên hạ thể hiện vô tư thật, chứ không phân vân như cô.
Sau phần giao lưu của Hiểu Khang, không khí trở nên trầm hẳn đi. Đến nỗi sự xuất hiện của ngôi sao Lý Lệ cũng không làm người ta nhiệt tình lên được.
Diễm Khanh chợt bấm tay Mai Ly:
- Về không?
Thật lạ là Mai Ly đồng ý về dễ dàng. Có lẽ cô nàng cũng hết hứng thú như cô.
Trên đường về, Mai Ly bắt đầu gợi chuyện:
- Mình đã quen với nhạc sĩ nổi tiếng mà không hề biết, nếu biết thì đã xin chữ ký rồi, tiếc ghê.
- Cái gì, xin chữ ký hả? Sến không chịu được.
- Có gì mà sến, cái đó làm kỷ niệm là không sợ mất.
- Thì mai mốt gặp anh ta rồi xin.
- Biết có gặp nữa không? Mình nghĩ anh ấy không ra đó nữa đâu. Biết vậy hôm qua xin số điện thoại.
- Chi vậy?
- Thì lâu lâu gọi điện cho ảnh, hoặc rủ ảnh đi chơi.
- Rủi anh ta từ chối thì sao?
- Chắc không đâu.
Diễm Khanh nhún vai:
- Mấy người nổi tiếng kiêu kỳ lắm, họ không có thời giờ đi chơi vớ vẩn đâu.
- Chắc chắn là anh Khang không kiêu kỳ.
- Sao Ly biết?
- Bằng chứng là ảnh đã đến chơi với tụi mình, và nói chuyện rất dễ thương.
"Hứ, tại khen Ly quá mà, không thấy dễ thương sao được" - Diễm Khanh muốn nói kháy như thế, nhưng thấy có vẻ nhỏ mọn quá nên thôi.
Nhớ lại cách chê thậm tệ của anh ta, cô lại tự ái lên, cảm giác khó chịu kỳ cục, tức mà không thể hở môi, sợ bị nói là con nít nhỏ mọn.
Mai Ly không hiểu tâm lý Diễm Khanh, cô vô tư nói huyên thuyên:
- Mình thấy ảnh rất dễ mến, phóng khoáng, tế nhị.
- Mới tiếp xúc mà thấy được nhiều vậy sao?
- Đâu cần gì tiếp xúc nhiều, chỉ cần nhìn người, nghe cách nói chuyện là có thể biết được là người tốt liền.
- Giỏi quá há?
Mai Ly không nhận ra cách nói kháy đó, cô trả lời thơ ngây:
- Mẹ mình nói như vậy đó, người lớn tất nhiên là phải có kinh nghiệm hơn rồi.
Diễm Khanh dấm dẳng:
- Không biết anh ta có vợ chưa? Không biết bà vợ đó tuyệt vời đến đâu mà anh ta hay chê người khác kiểu đó.
- Chê kiểu gì?
- Mới tiếp xúc mà chê người ta, lịch sự hơi bị thiếu đó.
Mai Ly nhớ ra, cô cười phá lên:
- Vậy là Khanh vẫn tức vì ảnh bảo Khanh thêu dở hả?
Diễm Khanh nói thẳng:
- Thì mình tức đó. Nói thật nghe, bạn trai mình ai cũng ga lăng tế nhị, bởi vậy gặp mấy người bất lịch sự mình dị ứng lắm.
- Lạy chúa, sao mà thù dai thế.
- Kệ mình.
Mai Ly nói như nhận xét:
- Khanh đúng là tiểu thư. Tại Khanh quen được chiều, nên dễ bị tổn thương, chứ như mình thì bị nói nặng rồi cũng bỏ qua, mình không tự ái quá cao vậy đâu.
Diễm Khanh hết giữ nỗi nữa, cô nói thẳng thừng:
- Mình cầu trời cho ông ta gặp bà vợ vừa xấu vừa vô duyên, vừa thiếu tế nhị vừa đểnh đoảnh, làm nội trợ không được mà làm việc ngoài cũng không xong. Tối ngày chỉ có qua hàng xóm là "bà Tám".
- Trên đời này có người xấu dữ vậy sao? Nếu có thì anh Khang không kết nổi đâu.
- Biết đâu ông ta bị trời trả báo.
- Anh Khang đâu có ác đến mức trời báo mấy chuyện đó, mà có trả thì anh ấy cũng không nhận đâu.
Nói xong, cô cười khúc khích, Diễm Khanh cũng phì cười theo, rồi nói như ra điều kiện:
- Thôi nghe, mai mốt không nhắc đến anh ta nữa. Nếu không, chắc mình sẽ cãi nhau mất.
Mai Ly gật đầu:
- Ừ, thì không nhắc.
Im lặng 1 lát, cô nói thêm, giọng bâng khuâng:
- Không biết ảnh có nghĩ về mình như mình nghĩ tới ảnh không nhỉ?
- Anh ta là người của công chúng, có khối người để nghĩ, không có thời giờ nghĩ tới mình đâu.
- Ừ, mình cũng nghĩ như vậy.
- Cho nên đừng bỏ thời giờ ra mà nghĩ tới anh ta. Còn nếu Ly không biết sử dụng thời giờ để làm gì, thì cứ nghĩ tới mình đi.
Mai Ly hứ 1 tiếng chứ không trả lời lại. Diễm Khanh cười 1 mình với phản ứng trẻ con của cô nàng. Cô biết Mai Ly nói vậy, chứ chắc còn lâu lắm cô nàng mới thôi nghĩ về anh chàng nhạc sĩ bất lịch sự kia. Cô thì chắc cũng vậy.
Tối đó về nhà, Diễm Khanh thấy khó ngủ. Nhắm mắt là cô lại nghĩ đến vua sư tử, tên con trai bất lịch sự, chàng nhạc sĩ từng là thần tượng. Không biết phát hiện anh ta là thần tượng làm chi cho rối thế? Cứ để anh ta trong trí tưởng tượng thì hay hơn.
Ở đây không có chuyện gì làm, không có bạn để chơi, không có gì để nghĩ, nên cô phải nghĩ về anh chàng đặc biệt ấy. Chứ nếu là ở thành phố, cô chẳng dư thời giờ mà nhớ đến anh ta.
Có lẽ Diễm Khanh sẽ còn nghĩ về anh ta thêm, nếu đầu óc cô không bị bực mình vì dượng Bách...
Buổi trưa, Diễm Khanh định đến chỗ Mai Ly thì dượng Bách ra, không phải đi một mình, mà cùng với một phụ nữ ăn mặc lộng lẫy.
Vừa thấy bà ta, Diễm Khanh nghĩ ngay đến chuyện không vui. Không lẽ mẹ cô chết chưa đầy một năm, mà ông đã có người phụ nữ khác. Cứ như đã thủ sẵn vậy.
Diễm Khanh mời hai người vào phòng khách. Cô xuống bếp phụ vú làm nước, rồi tự mình mang lên. Cô ngồi xuống đối diện với hai người, chưa kịp hỏi thì dượng Bách đã giới thiệu trước:
- Dì An là bạn làm ăn của dượng đó.
Diễm Khanh gật đầu chào bà ta. Không hiểu sao ấn tượng đầu tiên là cô không thích bà ta. Không phải vì bà là bạn của dượng Bách mà là ngoại hình cùng cung cách của bà, nó sắc sảo sao ấy.
Cô im lặng, kín đáo quan sát những thứ nữ trang bà mang. Không hiểu mang chi nhiều lắm thế, bô, không thấy nặng sao? Hình như bà tận dụng tất cả những gì có thể mang được thì cứ mang. Mà từ nhẫn đến dây chuyền, đến đôi hoa tay và lắc, đều dày cộm, đầy những vàng. "Cứ như tiếp thị cho công ty vàng bạc đá quý ấy" - Diễm Khanh nghĩ thầm, bất giác cô cười một mình.
Hình như nụ cười của cô làm bà An nhột nhạt. Bà khẽ nhếch môi, không hiểu là cười hay khó chịu. Giọng bà có vẻ kể cả, khoe khoang không cần kín đáo:
- Con gái dì đi diễn ngoài này, dì đi theo nó chơi, sẵn theo anh Bách ghé thăm con. Lúc này con khỏe hả?
- Dạ khỏe, cám ơn dì.
- Con gái dì là Lý Lệ đó, chắc con biết mà hả?
- Dạ biết. Hôm qua con có đi xem ca nhạc ở Nhà Văn Hóa, thấy có Lý Lệ biểu diễn nữa.
Bà An ngồi im, như chờ Diễm Khanh khen Lý Lệ như nhiều người vẫn hay khen khi nói về cô. Nhưng chờ hoài không thấy cô khen, bà bèn gợi:
- Con thấy nó diễn thế nào?
Diễm Khanh biết tỏng ý của bà. Nhưng cô làm ra vẻ không hiểu:
- Thế nào là sao hả dì?
- Nó diễn hay không? Con thích nó không?
Diễm Khanh bèn nói liến thoắng:
- Tối qua Lý Lệ hát hai bài, cũng vui lắm. Nhưng vui nhất là phần giao lưu với nhạc sĩ Hiểu Khang. Anh ấy đàn hay, mà hát cũng rất tuyệt, người ta tặng hoa quá trời.
Cô định làm bà An cụt hứng, cho bỏ tật khoe khoang. Nhưng bà làm cô cụt hứng ngay:
- Vậy hả? Con cũng thích Hiểu Khang nữa hả? Thằng đó nhiều tài lắm, nó nổi tiếng lắm, nhạc của nó bài nào cũng hay hết.
Diễm Khanh hơi ngạc nhiên, cách bà khen Hiểu Khang làm cô hơi hối hận vì đã không ưa bà. Thật ra thì bà khen tất cả, chứ không phải cố ý khoe con gái. Bà có vẻ vô tư đó chứ.
Thế là cô cười cởi mở hẳn lên:
- Con thích mấy bài hát của Hiểu Khang lắm, thần tượng của con đó dì. Tiếc là đêm qua đông quá nên con không xin chữ ký được.
Bà An cười tít mắt:
- Vậy hả! Con thần tượng nó lắm hả? Để hôm nào dì biểu nó tặng ảnh cho con, ghi hẳn tên con luôn, cho con đi khoe với bạn bè.
Diễm Khanh đâu có con nít đến vậy. Cũng không khoái mấy trò tặng ảnh kiểu đó, nhưng vì thích Hiểu Khang nên cô gật đầu luôn:
- Vậy dì nhớ nói nghen.
- Ừ.
Rồi bà khoe thêm:
- Nó là bồ của con Lệ đó, hai đứa đều nổi tiếng như nhau, nó nâng đỡ con Lệ nhà dì lắm.
Thì ra là vậy, cho nên bà ta cứ khen Hiểu Khang nhiệt tình quá mức. Diễm Khanh chợt thấy tức lên. Và lại đầy ác cảm với cái bà vừa mập ú vừa đỏm dáng, vừa khoe khoang. Thế là mặt cô xụ xuống, không muốn nói chuyện nữa.
Cả ông Bách và bà An đều ngạc nhiên vì cử chỉ thay đổi đột ngột của cô. Ban đầu bà An không hiểu, nhưng sau đó lại bật hiểu ra. Bà biết tỏng Diễm Khanh ghen với Lý Lệ. Kiểu ghen tức giữa con gái với nhau, vì thần tượng của mình đi chăm sóc cô gái khác.
Con nhỏ thật không biết nhìn lại mình, dám ghen tị với người nổi tiếng như con gái bà, dở hơi thật.
Nhưng bà lại khoan khoái trước sự ganh tị đó, và cố ý khoe thêm:
- Lúc con Lệ nhà dì còn chân ướt chân ráo thì thằng Khang đã nổi tiếng rồi. Trong đám ca sĩ mới, nhiều đứa cũng đẹp lắm, tụi nó đeo thằng Khang, nhưng nó chỉ chọn con Lệ thôi, nó hướng dẫn con nhỏ kỹ lắm.
"Thấy ớn" - Diễm Khanh muốn cười phá lên với cái cách tiếp thị lộ liễu ấy. Nhưng cô chỉ ngồi im, chờ xem bà ta nói gi nữa.
Bà An hiểu sự im lặng của cô theo nghĩa khác. Có nghĩa là con be đang buồn vì thất vọng, vì thua kém con gái bà. Thế nên, bà hãnh diện không bờ bến. Vẻ hãnh diện lồ lộ trên khuôn mặt bự phấn, làm Diễm Khanh càng thấy ghét dữ.
Cô bèn nói thẳng thừng:
- Mấy ca sĩ mới nổi, nhiều người tài năng thật sự, nhiều người nhờ lăng xê nên nổi, hát thì dở mà nhảy thì loi choi như con rối, nhìn mà chóng cả mặt.
- Phải nhảy như vậy người ta mới thích, con không hiểu gì cả.
- Mấy đứa con nít loi choi thích cái gì ồn ào, chạy theo mô đen, ca sĩ nào làm được vậy thì được ủng hộ thôi.
Bà An cười với vẻ hạ cố:
- Phải là người trong nghề mới hiểu được nghề ca hát. Chứ nhìn ở ngoài thôi thì không hiểu được đâu.
Diễm Khanh định phản ứng nhưng dượng Bách đã lên tiếng:
- Thôi thôi, tranh cãi làm gì mấy chuyện đó. Nè, thuốc kỳ trước ba gởi lên, con uống hết chưa?
Diễm Khanh nói dối trơn tru:
- Dạ rồi.
- Con còn mất ngủ không?
- Dạ còn.
Dượng Bách nhìn cô rất lâu, có vẻ như quan sát, rồi gật đầu:
- Bác sĩ nói con không được vận động nhiều, phải nằm nghĩ, tránh tiếp xúc với nhiều người, con nhớ chưa?
"Nếu làm theo lời bác sĩ, thì chắc con điên mất. Mấy bác sĩ quên mất con là cô gái, chứ không phải bà già, mà bà già thì cũng phải có nhu cầu giao tiếp chứ, nếu không thì đã lên núi ở rồi "
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt cô vẫn vâng dạ rất ngoan. Từ đó giờ cô quen phản ứng bằng ý nghĩ rồi. Cho nên dượng Bách đố mà biết cô cứng đầu.
Dượng Bách dặn Diễm Khanh một lô thứ "phải" nữa rồi đứng dậy về. Đáng lẽ phải tiễn ra cổng, thì Diễm Khanh chỉ đứng ở cửa nhìn hai người. Cô biết mình cư xử hơi mất dạy, nhưng cô không hề có ý định làm cô gái ngoan ngoãn trong mắt hai người lớn xa lạ này.
Nghe tiếng con nít ngoài sân, Diễm Khanh chạy ra. Cô thấy anh Đông đang bồng bé Hải trao cho vú Hòa. Thấy thằng bé, Diễm Khanh chạy ra:
- Anh Đông gởi bé nữa hả?
Đông mỉm cười khi thấy cô:
- Chị Như đi chợ chưa về, mà anh thì đi gấp, gởi bé ở đây chơi một lát nghe Khanh.
Diễm Khanh sốt sắng:
- Vú đưa con ẵm cho.
Cô quay qua Đông:
- Anh Đông đi đi, để em giữ cho, em thích trẻ con lắm.
Vừa nói cô vừa bồng thằng bé trên tay vú Hòa. Nó ngoan ngoãn qua cô, không hề khóc đòi ba.
Đợi Đông đi rồi, Diễm Khanh bồng thằng bé vào nhà. Trong khi vú Hòa xuống bếp thì cô đặt nó dưới sàn nhà, lấy bánh cho nó ăn. Chưa thấy đứa bé nào dễ như thế, cho gì cũng ăn,đưa gì cũng lấy và không hề khóc nhè.
Diễm Khanh thích thằng bé lắm. Từ ngày quen với vợ chồng anh Đông, cô hay bồng nó qua nhà chơi. Mà chị Như thì hay gởi nó, nên riết rồi thằng bé cũng quen với cô không thua gì mẹ nó.
Nhà anh Đông cách nhà cô khoảng vườn nhỏ. Lúc mới lên, Diễm Khanh rất ít tiếp xúc với láng giềng, chỉ có vú Hòa giao tiếp với họ. Dần dần, Diễm Khanh cũng thân với vợ chồng Đông lúc nào không hay.
Cô chơi với bé Hải một lát thì chị Như đi chợ về. Thấy hai cô cháu ngồi chơi, chị đi vào, giọng hồ hởi:
- Nãy giờ nó có khóc không em?
- Dạ không.
Chị Như định bồng thằng bé về thì Diễm Khanh cản lại:
- Chị để nó chơi với em đi. Lát nữa em bồng qua cho chị.
- Giữ con nít cực lắm, chơi lâu là nó đòi đủ thứ, để chị cho nó về.
- Về làm gì, chị phải nấu cơm thì làm sao giữ nó, để lát nữa em đem qua cho.
Chị Như cười tủm tỉm:
- Cô Khanh có vẻ thích con nít quá, mai mốt chắc trông con khéo lắm.
Diễm Khanh bật cười:
- Em không biết có khéo không, nhưng em mà nuôi con nít thì bảo đảm nó sẽ tròn không kém bé Hải. Có gì em cũng cho nó ăn hết.
- Thôi đi cô, cho ăn lung tung là nó bịnh đó.
Diễm Khanh không biết nói sao. Chỉ cười trừ.
Chị Như để thằng bé lại nhà cô rồi về. Diễm Khanh canh đến gần lúc nó ăn rồi bồng qua trả.
Cô loay hoay mở cổng nên không thấy anh Đông đang ngồi với một người bạn trong sân. Đến khi vào đến giữa đường, cô mới phát hiện ra họ. Và càng kinh ngạc hơn, khi bạn của anh Đông là nhạc sĩ Hiểu Khang.
Hai người ngồi bên khóm tường vi, trước mặt là hai tách cà phê. Hình như họ ngưng câu chuyện khi thấy cô đi vào.
Có lẽ Hiểu Khang thấy Diễm Khanh từ ngoài cổng, nên không có cử chỉ ngạc nhiên, chỉ cười mỉm như chào.
Qua phút bất ngờ, Diễm Khanh cũng gật đầu chào lại, rồi quay qua anh Đông:
- Em mang nó qua trả nè. Hình như nó đói rồi đó anh.
Đông chưa kịp nói thì Hiểu Khang đã lên tiếng:
- Không ngờ cô Khanh cũng biết chăm sóc con nít, giỏi thiệt ha.
Diễm Khanh hếch mặt lên, định bảo "Tất nhiên". Nhưng nhớ mình đang tị hiềm với ông nhạc sĩ nổi tiếng này, nên cô trả lời nhát gừng:
- Cũng không giỏi lắm, nhưng không khi nào chê ai, dù là bất cứ cái gì.
Không hiểu Hiểu Khang có hiểu không, mà cười lớn:
- Cô Tùng Khanh có trí nhớ tốt thiệt, ai chê cái gì cũng nhớ kỹ hết.
Đông nhìn nhìn hai người:
- Bộ có quen hả?
- Tao thì thấy quen, nhưng không biết cô Tùng Khanh có thấy vậy không?
- Diễm Khanh chứ không phải Tùng Khanh mày, nhớ lộn với ai rồi hả?
Hiểu Khang nhìn Diễm Khanh, cười tinh quái rồi thản nhiên trả lời Đông:
- Chính cô Khanh giới thiệu tên như vậy mà, không lầm được đâu. Có điều lúc đó, cô ta không thục nữ như bây giờ.
Đông gật gù:
- Vậy là hai người biết nhau rồi, trái đất tròn thật, vậy tôi khỏi giới thiệu phải không.
- Khỏi.
Đông đón bé Hải trên tay Diễm Khanh:
- Em ngồi chơi đi.
Nhưng Diễm Khanh lắc đầu:
- Anh Đông tiếp khách đi, để em vô chơi với chị Như.
Nói xong, cô lại tự nhiên đổi ý:
- Mà thôi, để em về. Hôm nào em qua.
Cô trao thằng bé cho Đông, nhưng anh không bồng, mà chỉ cười cười:
- Thấy anh có khách nên không muốn ở lại hả? Ở chơi đi, lát nữa ăn trưa với mấy anh.
Diễm Khanh nói kháy:
- Em muốn ở lại, nhưng sợ bị thiên hạ chê thêm cái gì đó, để em về vậy.
Nói xong câu đó, Diễm Khanh thấy mình con nít quá, cô hối hận định tìm câu gì đó khỏa lấp đi, nhưng chưa nghĩ ra.
Cô thấy Hiểu Khang cũng đang nhướng mắt nhìn mình. Nhìn ánh mắt anh ta, Diễm Khanh hiểu ngay ý nghĩ trong đầu anh ta. Cô biết tỏng anh ta đang nghĩ mình vô cùng con nít và chấp nhất.
Thật ra thì anh ta nghĩ đâu có sai. Chính cô cũng thấy mình hết sức nhỏ mọn. Mà cũng không hiểu tại sao mình kỳ cục như vậy.
Và cô bèn làm một cử chỉ chững chạc, là ngồi xuống, đặt bé Hải trên chân, nhìn Hiểu Khang một cách hồ hởi:
- Hôm ấy em có xem ca nhạc ở Nhà Văn Hóa, phần giao lưu của anh là vui nhất, em vỗ tay đến mỏi nhừ, thật đó.
Hiểu Khang nhướng mắt ngạc nhiên. Không phải ngạc nhiên vì cô biết anh là nhạc sĩ, mà là cách cư xử thay đổi chóng vánh của cô, giống như tắc kè đổi màu vậy.
Không phải chỉ mình Khang ngạc nhiên, mà cả Đông cũng vậy. Rồi nhớ ra tính Diễm Khanh vốn thất thường, nên anh chỉ mỉm cười như hiểu.
Diễm Khanh vẫn huyên thuyên:
- Trước lúc biết anh, nghe nhạc của anh, em cứ nghĩ anh lớn tuổi như Trịnh Công Sơn đó.
- Vậy hả?
- Vậy lần đó gặp ngoài suối, là anh đi với đoàn làm phim đó hả?
Hiểu Khang gật đầu chứ không trả lời.
Diễm Khanh nói tiếp:
- Anh quay ngoại cảnh cùng với Lý Lệ phải không?
- Không, chỉ mình cô ấy thôi.
- Vậy anh chỉ theo chơi thôi hả?
- Ừ.
Diễm Khanh cười tinh quái:
- Chơi hay giữ?
- Giữ gì?
- Em biết hết rồi, có người nói với em. Nè, hôm ấy anh đến chỗ tụi em lâu như vậy, không sợ chị ấy giận sao?
- Ai giận?
- Thì chị Lệ.
Hiểu Khang không hiểu cô muốn nói gì, chỉ im lặng nhìn cô. Nãy giờ anh ít nói chuyện vì muốn thăm dò tính cách của cô. Nhưng quả thật đến giờ anh vẫn không hiểu được gì.
Lúc đó bé Hải khóc nên Đông phải đưa nó vào nhà. Còn lại hai người, tự nhiên Diễm Khanh cũng trở nên lặng thinh.
Không phải tính khi cô thất thường, mà vì tự ái. Từ nãy giờ cô bắt chuyện vui vẻ như thế, mà Hiểu Khang thì cứ lặng thinh, khi bắt buộc trả lời thì cũng nói nhát gừng.
Có nghĩa là anh ta nghĩ cô muốn làm quen, vì phát hiện anh ta nổi tiếng.
Sao anh ta không nghĩ là cô không muốn bất lịch sự. Mấy người nổi tiếng này tức cười thật. Cứ tưởng ai cũng muốn làm quen với mình, vì hào quang của mình. Vớ vẩn không thể tưởng.
Diễm Khanh liếc qua nhìn Khang. Thấy anh ta cũng đang nhìn mình thăm dò, cô bèn lạnh nhạt:
- Tôi về đây, anh nói với anh Đông dùm, là tôi không ở lại được.
- Sao vậy?
- Không thích.
- Anh Đông muốn cô ở lại ăn trưa lắm, về làm gì?
"Lịch sự cái kiểu hạ cố thấy ghét " - Diễm Khanh không thèm trả lời, mà đứng dậy, giọng vẫn lạnh lạnh:
- Tôi về nghe.
Rồi cô đi thẳng ra cửa.
Khi Đông đi ra thì Diễm Khanh đã qua đến sân nhà mình. Anh nhìn theo, rồi nói với Hiểu Khang:
- Sao cổ bỏ về vậy? Có nói gì không?
Hiểu Khang nhún vai:
- Nói là không thể ở lại.
- Bộ mày với cổ có chuyện gì hả?
- Không quen nhiều, làm sao có chuyện được.
- Vậy thì tại sao bỏ về ngang vậy?
- Trời hiểu.
- Mày nói vậy là sao?
- Nghĩa là tao không hiểu nổi, mới nói chuyện vui vẻ như vậy, rồi tự nhiên khuôn mặt lạnh như tiền, hình như cô ta không bình thường.
Đông cười cười:
- Tính khí cổ thất thường lắm, vui buồn bất chợt và dễ tự ái.
- Dễ tự ái à?
- Cũng đúng thôi, con cưng mà. Tiểu thư của bà Huỳnh Thị Mỹ đó, ở thành phố chắc mày nghe tiếng bà phải không?
- Bà ấy làm gì?
- Bà chủ của công ty gỗ. Công ty của bả lớn lắm.
Hiểu Khang gật gù:
- Tao không rành về bên kinh doanh, không biết bà ta, nhưng có thể hiểu được ít nhiều về tính khí cô nàng này.
- Hiểu thế nào?
- Cái gì không vừa ý là giận rất lâu, mấy cô tiểu thư như vậy chắc khó chiều lắm.
Đông cười cười:
- Sau này còn đỡ, chứ lúc mới lên, cổ không bình thường đâu, dạng tâm thần đó.
Hiểu Khang nhướng mắt:
- Tâm thần à? Nhìn cô ta chẳng có vẻ gì của người bị thần kinh, có phóng đại không đó bác sĩ?
Đông nói ung dung:
- Cô ta bị tâm thần nên gia đình mới đưa lên dây nghĩ dưỡng sức đó, ở với bà vú. Mới ban đầu nói chuyện thấy cô ta dở hơi nên tao cũng lạ, sau bà vú kể mới biết, tội nghiệp thật.
- Tại sao phải bị tâm thần lận?
- Bà mẹ đi du lịch bị mất tích, cô ta sụp luôn, còn ông dượng thì cứ cho uống thuốc ngủ, may là bà vú hỏi tao, chứ không thì chắc tiêu luôn rồi. Ngày nào cũng thuốc ngủ, thần kinh nào chịu cho nổi.
- Ông dượng nào mà điên vậy?
- Ổng biểu uống theo chỉ định của bác sĩ, không biết cha bác sĩ nào khùng như vậy.
Anh ngừng lại một lát, rồi nói thêm:
- Thật ra, tính cô ta cũng dễ thương, cổ thích chơi với con nít lắm.
Không biết Hiểu Khang nghĩ gì, mà chợt cười một mình. Đông nhìn nhìn anh:
- Cười gì vậy?
- Con nít chơi với con nít chắc hợp. Tính cô ta thất thường, chắc chỉ có con mày là không gây với cô ta, có bạn như vậy mới hợp.
Đông gật gù:
- Chắc chỉ có bé Hải là không gây với cô ta thôi.
Hiểu Khang bồi thêm:
- Tại vì nó không biết nói.
Hai người cười phá lên. Làm Như trong nhà cũng phải ló ra xem. Thấy không có Diễm Khanh, cô kêu lên:
- Ủa! Diễm Khanh đâu rồi?
Đông trả lời:
- Về rồi.
- Sao lúc nãy nói ở lại ăn trưa, em chuẩn bị rồi nè.
Đông hất mặt về phía Hiểu Khang:
- Gây với thằng Khang nên bỏ về rồi.
Như tròn xoe mắt:
- Cái gì! Mới biết nhau mà đã gây rồi à? Kỳ vậy.
Đông nháy mắt:
- Có gì đâu mà kỳ.
- Không lẽ anh Khang như vậy mà gây với con gái.
Hiểu Khang khẽ hắng giọng:
- Đã gây rồi thì con trai hay con gái cũng vậy thôi.
- Khó tin thật đó. Nhưng gây chuyện gì mới được chứ, mới gặp nhau lần đầu thì có chuyện gì mà gây?
Hiểu Khang nhún vai:
- Làm sao tôi biết được, tôi có phải là người khơi chuyện đâu.
Như nghĩ nghĩ một chút, rồi nói như giải thích:
- Tại tính Diễm Khanh hay vui buồn bất chợt thôi, chứ không phải là người khó chịu, có thể anh hiểu lầm nên có thái độ gì đó làm nó tự ái.
Hiểu Khang khẽ vuốt sống mũi:
- Tôi hiểu lầm gì đây? Sao ai cũng nói tính cô ta thất thường, nhưng lỗi thì ai cũng đổ cho tôi. Khó hiểu thật!
- Không phải đổ lỗi, nhạc sĩ Hiểu Khang nổi tiếng là người lịch lãm mà, ai lại đi gây với con gái bao giờ, em biết chứ bộ.
Hiểu Khang cười cười:
- Hai vị có môt cô láng giềng đặc biệt thật đó.
Như nói thêm:
- Hơi đặc biệt, nhưng rất dễ thương.
Cô chợt nảy ra ý kiến:
- Sao mình không làm mai Diễm Khanh cho anh Khang, hả anh? Em thấy hai người thật xứng đôi, cãi nhau rồi thích nhau mấy hồi.
Đông khoát tay:
- Thôi đi cô nương, coi chừng không ăn được đầu heo, mà bị mất bạn nữa đó.
Hiểu Khang ngước lên tò mò:
- Sao lại mất bạn?
- Thì lần trước làm mai một lần rồi. Ban đầu, hai người đó cũng mến nhau, bả mai mối làm sao riết họ dang ra luôn, rồi còn quay lại ghét bà mai nữa chứ.
- Ai mà phủ nhận lòng tốt của người ta thế?
Như không để ý cách phản đối của Đông, ý nghĩ mai mối làm cô thấy thú vị, cô cười tủm tỉm:
- Anh thấy Diễm Khanh thế nào, anh Khang?
Hiểu Khang cười cười:
- Quý vị thấy sao tôi thấy vậy.
Như phản đối:
- Làm sao mà thấy giống nhau được! Tụi này thích Diễm Khanh nên mới làm mai cho anh, nhưng anh có thấy thích không đã.
- Còn quá sớm để khẳng định.
- Anh đừng có thận trọng quá, ít nhất cũng phải có ấn tượng ban đầu chứ.
- Ấn tượng ban đầu của tôi cũng giống như mọi người, nghĩa là thấy cô ta thất thường.
- Tại anh mới tiếp xúc đó, chứ quen thân là thấy cô bé rất dễ thương.
Hiểu Khang vẫn lấp lửng:
- Từ chỗ thấy dễ thương đến thương thật sự là một khoảng đường dài lắm đấy, coi chừng có tác dụng ngược đó nghe bà mai.
Như vẫn hăng hái:
- Chỉ cần anh có thiện ý thôi, hỏi điều này anh trả lời thật nha, làm mai như vầy, Lý Lệ có ghét em không vậy?
Hiểu Khang cười cười:
- Tình cảm của người khác làm sao tôi biết được.
- Cái anh này, hông chịu nghiêm chỉnh gì hết.
Đông xen vào:
- Đừng có vô lý quá cô nương, tự nhiên bắt người ta thích nhau, ép buộc quá coi chừng nó đâm ra sợ gặp con nhỏ đó.
Hiểu Khang cười thành tiếng:
- Không đến nổi đâu.
Như nói tới:
- Không đến nổi sợ, có nghĩa là có cảm tình được chứ gì.
Thấy Khang chỉ cười, cô nói thêm:
- Giữa Diễm Khanh với Lý Lệ em sẽ chọn Diễm Khanh đó.
- Vậy hả?
Đông khoát tay:
- Đừng có chia uyên rẽ thúy chứ, tình cảm người ta đang phát triển mà đòi mai mối cho người khác, người ta kiện thì không biết nói sao à.
Như vẫn ngoan cố một cách nhiệt tình:
- Em nói thật nghe, cô Lý Lệ đó có vẻ hào nhoáng quá, không hợp với anh đâu.
Đông hỏi lại:
- Sao em biết không hợp với nó?
- Phụ nữ có cách nhìn tinh tế hơn đàn ông. Nghe lời em đi, tính anh Khang trầm, còn cô ca sĩ đó thì hời hợt, lần trước tới nhà là em hơi dị ứng.
Đông lừ mắt nhìn bà vợ, nhưng cô vẫn nói thao thao:
- Tới nhà là chỉ làm khách thôi, biết có một mình em dưới bếp cũng không phụ, thấy bé Hải khóc cũng làm ngơ, ăn xong là tót lên phòng khách, hông thèm phụ dọn bàn, anh Khang mà cưới vợ kiểu đó thì phải mướn một quản gia và một đầu bếp.
Đông hắng giọng:
- Thôi đi, cô nương.
Vừa nói, anh vừa nháy mắt với cô, nhưng Như mãi mê nói quá nên không để ý. Tính cô là vậy, đã phê bình thì nói tới bến, không quan tâm người nghe có buồn hay không.
Thấy Hiểu Khang cứ cười cười chứ không nói, cô càng noí hăng hơn:
- Phụ nữ có nổi tiếng mấy đi nữa cũng đừng quên mình là phụ nữ, em thấy cô Lệ ngỗ ngáo quá, hông coi ai ra gì cả, đám choai choai chưa định hình cách thì thích cô ta, chứ những người đứng đắn chưa chắc thích.
Đông lại lên tiếng:
- Như à...
- Bộ em nói không đúng sao? Anh Khang đừng khi dể nha, em nhìn người là chính xác lắm. Có người yêu như Lý Lệ thì cũng vui, đẹp, nổi tiếng, có tài. Nhưng khi cưới làm vợ rồi, coi chừng anh vui không nổi đâu.
Hiểu Khang vẫn cười cười:
- Vậy sao? Anh cũng không biết nữa.
Như định nói thêm, nhưng Đông đã nhanh miệng chặn ngang:
- Thôi chứ, sao lại tố cáo người yêu của người ta trước mặt người ta vậy, không sợ nó buồn sao, hôm nay cô Như nhiệt tình quá mức rồi.
- Chứ không phải...
Đông nói hớt:
- Đói bụng lắm rồi, cho chúng tôi ăn đi chứ.
Vừa nói, anh vừa đứng dậy. Bây giờ như mới hiểu Đông muốn cắt ngang câu chuyện. Cô nhận ra mình hơi bị vô duyên, bèn cười xòa:
- Em chỉ nhận xét theo em thôi, anh Khang đừng để ý nghe. Xin lỗi nhiều.
Hiểu Khang nheo mắt:
- Tại sao phải xin lỗi tôi, cứ nhận xét thoải mái, tôi không phản ứng đâu.
Đông vội cản:
- Thôi đi ông, ông nói kiểu đó không khác nào vẽ đường cho hươu chạy, bả nói nữa bây giờ.
Rồi anh kéo Hiểu Khang đi vào nhà. Như còn muốn nói nữa, nhưng thấy mình vô duyên quá nên cô bị mất hứng.
iểu Khang cùng đoàn ca nhạc rời Nhà Văn Hóa, đi ra xe. Anh vừa mở cửa thì nghe một tiếng gọi vừa mừng rỡ vừa rụt rè:
- Anh Khang, nhạc sĩ Hiểu Khang.
Hiểu Khang quay lại. Nhận ra Mai Ly, anh chợt cười vui vẻ. Và đi về phía cô:
- Chào Ly, em đi đâu ở đây vậy?
- Em đi giao hàng, thấy anh nên em chạy qua, em giao hàng bên kia kìa.
Vừa nói cô vừa chỉ tay qua phía bên kia đường. Hiểu Khang chỉ nhìn thoáng qua, anh định hỏi thì Mai Ly đã hỏi tiếp:
- Anh Khang ra đây diễn phải không?
- Ừ.
- Bây giờ anh về đâu?
- Về khách sạn.
Mai Ly cười chúm chím:
- Anh... có ra suối chơi không?
Hiểu Khang biết cô muốn nhắc lại lần gặp hôm trước, anh mỉm cười:
- Anh bận quá nên không có thời giờ đi dạo. Nhưng ra đây anh cũng muốn gặp lại hai cô.
- Vậy hả? Thật không anh Khang?
Hỏi đến đó, chợt Mai Ly thấy Lý Lệ từ cổng đi ra. Cô nàng vẫn ăn mặc lộng lẫy mà hơi lập dị như lúc xuất hiện trên sân khấu. Vừa đi về phía xe, cô vừa đưa mắt nhìn về phía Hiểu Khang, nụ cười vừa khó chịu vừa coi thường. Một Fan hâm mộ Hiểu Khang đây mà.
Mai Ly đưa mắt nhìn mấy người khác trong đoàn. Thấy vài người nhìn mình, cô hơi lúng túng, xấu hổ. Bất chợt tay chân trở nên lóng ngóng thừa thãi.
Hiểu Khang nhìn cử chỉ đó một cách thông cảm, rồi đề nghị:
- Mình qua quán nước bên kia nói chuyện đi Ly.
Mai Ly dè dặt:
- Anh đi như vậy, mọi người có nói gì không?
Hiểu Khang quay nhìn lại phía sau. Thấy ánh mắt của mọi người, anh bật cười:
- Bạn anh cả mà, không có gì đâu, đừng ngại. Mình đi đi.
Cả hai vừa đi một đoạn ngắn thì có tiếng Lý Lệ gọi phía sau:
- Anh Khang.
Hiểu Khang quay lại, nhưng chỉ đứng chờ cô. Lý Lệ bước tới:
- Anh đi đâu vậy?
- Anh đi qua quán với cô bạn.
- Chừng nào anh về, em đói lắm rồi đó.
Giọng cô nhão nhoẹt, kéo dài như kẹo kéo khiến Mai Ly muốn le lưỡi. Những cô gái nổi tiếng thường tự cho phép mình nhõng nhẽo và điệu rơi rụng thế sao? Nếu là cô thì không sao nhõng nhẽo thế được, cho dù là lúc chỉ có hai người.
Bất giác, cô che miệng cười. Rồi thấy Hiểu Khang nhìn mình, cô vội bặm môi, bẻ miệng như không hề có nụ cười đó.
Hiểu Khang không có vẻ gì là tức cười, hình như anh quen như vậy rồi. Anh trả lời Lý Lệ với vẻ thản nhiên:
- Em ăn trước đi, đừng chờ anh.
Mai Ly nhìn nhìn Lý Lệ. Lạy Chúa! Cô nàng giậm giậm chân như trẻ con, môi bĩu ra dài như bãi biễn Đồ Sơn. Như thế cũng đã nổi rồi,đàng này cô nàng lại nguẩy vai một cái, phụng phịu y như cô bé:
- Bộ anh định đi chơi nữa hả? Em không chịu đâu.
Hiểu Khang chỉ nói gọn:
- Anh bận có khách, đừng chờ anh.
Rồi anh đi nhanh, Mai Ly cũng vội đi theo. Khi quay lại, cô thấy Lý Lệ đang nói một mình:
- Thấy ghét!
Bất giác, Mai Ly nổi gai khắp người. Tưởng tượng mình sẽ nhõng nhẽo giống vậy, cô không tài nào bắt chước được. Điệu bộ của Lý Lệ giống cô bé ba tuổi quá. Hình như cô ca sĩ này quên mất tuổi thật của mình rồi.
Mai Ly theo Khang vào quán cà phê. Anh nhìn cô một cách ân cần:
- Ly uống gì?
- Dạ, cà phê.
Khang xoay người gọi nước. Khi quay lại, thấy Mai Ly cứ cười chúm chím, anh nhướng mắt:
- Em cười gì?
- Dạ đâu có.
Nhưng một lát sau, cô lại ngập ngừng:
- Bộ... Lý Lệ nhõng nhẽo lắm hả anh?
Khang bật cười, rồi gật đầu:
- Tính cổ là vậy.
Mai Ly chép miệng:
- Chắc Lý Lệ được nuông chiều lắm, những cô gái được nuông chiều thường hay có chút nhõng nhẽo, Diễm Khanh cũng vậy đấy, nhưng nó chỉ khó tính chứ không nhão như Lý Lệ.
- Vậy hả?
- Nhỏ đó tiểu thư lắm, nhưng nó cứng rắn hơn Lý Lệ. Nó ghét con gái điệu đàng lắm.
- Vậy à? Nhưng nhìn cô ta cũng nhu mì đó chứ.
- Nhu mì, nhưng đôi lúc trái tính trái nết lắm anh ạ. Em không chiều là giận nhau hoài cho coi.
Hiểu Khang nhận xét:
- Mai Ly có vẻ hiền và nhường bạn lắm.
Mai Ly nói hồn nhiên:
- Tính em từ nhỏ tới giờ là vậy đó, chơi với ai em cũng nhịn hết. Với lại em thích tính hồ hởi của Diễm Khanh, chơi với nó vui lắm.
Hiểu Khang gật gù:
- Anh cũng thấy vậy.
Mai Ly chợt nhìn anh, hỏi dò:
- Chắc anh với ca sĩ Lý Lệ thân nhau lắm, hoặc là người yêu gì đó?
- Sao em nghĩ vậy?
- Tại em thấy thái độ của cổ lúc nãy, em nghĩ, nếu không có mối quan hệ trên mức bình thường, thì cổ sẽ không nhõng nhẽo với anh như vậy.
Hiểu Khang chợt cười lớn:
- Mai Ly cũng có khiếu nhận xét quá hả?
- Nhưng có đúng không anh?
Hiểu Khang chỉ cười chứ không trả lời. Nụ cười của anh làm Mai Ly nhạy cảm hiểu rằng anh không muốn người khác đi sâu vào đời tư của mình. Cô bèn nói dè dặt:
- Xin lỗi anh nghe.
- Xin lỗi chuyện gì?
- Vì em đã tò mò chuyện của anh.
Hiểu Khang cười phóng khoáng:
- Không có gì đâu.
Cử chỉ của anh làm Mai Ly bớt ngại đi. Cô hỏi thăm:
- Anh Khang ra đây lúc nào vậy?
- Vài ngày, hôm qua anh có gặp Diễm Khanh.
Mai Ly ngạc nhiên:
- Anh gặp ở đâu?
- Ở nhà một người bạn, nhà Diễm Khanh ở cạnh đó.
- Vậy hả?
Chợt cô cười khúc khích:
- Nó có nói chuyện với anh không?
- Tại sao hỏi như vậy?
- Anh biết không, lần đó anh chê nó thêu dở, vậy mà tới giờ còn tức đó.
- Vậy sao?
- Tính nó dễ tự ái lắm
Khang gật đầu:
- Anh cũng đoán vậy
- Anh biết không, nó vẽ anh nữa đó
- Diễm Khanh là hoạ sĩ à?
- Không hẳn, nó chỉ học vẽ cho vui thôi, nhưng vẽ cũng đẹp lắm
Cô ngừng lại rồi che miệng cười khúc khích:
- Có điều, nó vẽ anh không giống chút nào, ngược lại, kinh khủng lắm
Hiểu Khang tò mò:
- Thế nào là kinh khủng?
- Em không biết tả làm sao. Hôm ấy hai đứa ở nhà nó, nó lấy giấy ra vẽ một khuôn mặt tròn vo, to đùng, mắt xếch và miệng rộng muốn hết khuôn mặt, em hỏi nó thì nó biểu là vẽ vua sư tử
Hiểu Khang bật cười, rồi cười rung cả người. Mai Ly cũng cười theo:
- Đó là buổi chiều gặp anh ở suối, lúc anh chê nó thêu xấu
- Con nít thật
- Nó còn nói là sau này anh sẽ gặp một bà vợ vừa xấu vừa dữ. Vừa vụng về vừa đần độn... gì nữa quên rồi... À! ăn hiếp chồng nữa
Hiểu Khang nhúng vai:
- Ác vậy! Nhưng gặp một người như vậy thì anh đâu có dám cưới
Mai ly gật đầu:
- Em cũng nói với nó như vậy đó
- Em có cô bạn dữ thật
Mai Ly vội đính chính:
- Nhưng nó dễ thương lắm anh
- Thì anh có nói gì đâu. Này, Mai Ly đói chưa, mình đi ăn nha
Và không đợi cô trả lời, anh quay qua gọi tính tiền. Mai Ly hơi ngần ngừ.
- Nhưng Lý Lệ đang chờ anh mà
Hiểu Khang khoát tay:
- Không sao, giờ này cổ đã ăn với bạn bè rồi
Mai Lý đứng dậy, đi theo Khang ra ngoài. Cô nói như đoán:
- Chắc anh Khang có nhiều bạn lắm phải không?
- Ừ, nhưng sao em hỏi chuyện đó?
- Em thấy
- Thấy gì?
- Gặp em với Diễm Khanh lúc đi chơi, anh cũng coi là bạn, thì anh sẽ còn vô số kiểu bạn như vậy nữa
- Hình như vậy
- Vậy Lý Lệ có nói gì không?
Hiểu Khang nói gọn:
- Cổ tôn trọng tự do của anh
Và anh nói qua chuyện khác:
- Mai Ly muốn ăn gì?
- Ăn gì cũng được
Hiểu Khang đưa cô vào một quán ăn. Khi đi lên tần trên, còn đang dáo dác tìm bàn thì Mai Ly thấy nhóm người lúc nãy, trong đó có Lý Lệ
Mai Ly chú ý tới Lý Lệ trước tiên, vì bộ đồ quá nổi của cô nàng. Ở đây, khi hậu mát mẻ, nên bộ đồ màu cam đính kim tuyến của cô không bị chói. Chứ nếu trời nóng nực, thì có mà bốc cháy
Lý Lệ không thấy hai người, cô nàng nói chuyện huyên thuyên. Nhưng khi người ngồi bên cạnh thì cô lập tức đưa mắt nhìn ra. Khuôn mặt xinh đẹp lập tức sầm xuống, khó chịu không dấu diếm
Mai Ly ngồi bên bàn này mà không ngớt nhìn qua phía bên kia, cô cứ ngọ nguậy người vì ái ngại. Thỉnh thoảng lại quan sát Hiểu Khang. Thấy anh tỉnh bơ, cô không kìm nổi thắc mắc
- Anh Khang! Anh có thấy Lý Lệ không?
Hiểu Khang không nhìn qua bên kia, nhưng vẫn gật đầu:
- Có gì không Ly?
- Đi với em như vày, cổ có giận anh không?
- Không có gì đâu! Cách hay nhất là em đừng có quan trọng quá, bạn bè cả mà
Mai Ly dạ nhỏ. Nhưng bây giờ cô không đầu óc đâu mà vui vẻ khi được ngồi chung với nhạc sĩ nổi tiếng nữa. Thái độ của Lý Lệ làm cô hơi khớp. Thứ nhất là vì cô ta quá nổi tiếng, thứ hai là vì sự độc quyền. Nếu không có gì đó với Hiểu Khang, thì làm sao cô ta tự cho mình ghen tức như vậy.
Tình Như Tia Nắng Tình Như Tia Nắng - Hoàng Thu Dung Tình Như Tia Nắng