Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2587 / 51
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
áng thứ Bảy, Georgie đỗ xe vào lề đường Temescal Canyon, lướt vào sau một chiếc Bentley xanh bụi bặm và một chiếc Benz Roadster đỏ. Vì đám thợ săn ảnh vẫn còn ngủ vùi sau những hoạt động đêm qua, cô không có người tháp tùng không mời nào. “Cậu đến muộn!” Sasha nói khi Georgie bước ra khỏi xe. “Quá bận âu yếm Bramwell Shepard hả?”
“Ừ, đúng thế, đó là những gì tớ vừa làm đấy.” Georgie sập mạnh cửa xe.
Sasha bật cười. Trông cô vẫn đẹp lộng lẫy như mọi khi, cao ráo và thướt tha trong chiếc áo sơ mi trắng và quần dài màu xám. Cô buộc cao vổng mái tóc nâu vốn thẳng ro và che mặt bằng một chiếc mũ lưỡi trai hồng.
“Kệ Sasha đi.” April, người lớn tuổi nhất và cũng là thành viên sáng suốt duy nhất trong nhóm bạn thân của cô, mặc một chiếc áo phông đen vốn là sản phẩm của chuyến lưu diễn gần đây nhất của chồng cô. “Cô ấy vừa mới đến được ba mươi giây thôi.”
“Em ngủ quá giấc,” Sasha nói. “Những người trẻ thường thế.”
April vừa bước sang tuổi năm mươi, đường nét đậm đà xinh đẹp, gương mặt ấn tượng với khuôn cằm vuông và vầng sáng rạng ngời hạnh phúc mãn nguyện. Cô là stylist của Georgie trong nhiều năm, nhưng quan trọng hơn, cô là một người bạn thân. April hẩy mái tóc vàng pha nâu và trao cho Sasha một nụ cười ngọt ngào. “Đúng là tối qua chị ngủ say như chết. Nhưng sau đó chị đã có cuộc làm tình nóng bỏng.”
Sasha cau mày. “Vâng, chậc, em hẳn cũng có một cuộc làm tình nóng bỏng, nếu em cưới được Jack Patriot.”
“Nhưng em lại không được thế, phải không nào?” April nói một cách tự mãn.
Ba thập kỷ trước, April từng là một fan hâm mộ nhạc rock and roll rất nổi tiếng, nhưng những ngày vang dội ấy đã qua lâu rồi. Giờ cô là vợ của tay rock huyền thoại Jack Patriot, đồng thời là mẹ một tiền vệ bóng bầu dục nổi tiếng và gần đây đã lên chức bà. Cô không còn làm stylist nữa, ngoại trừ để giúp Georgie.
Georgie vén tóc ra sau tai và đội mũ bóng chày. Cô kéo chiếc ba lô nặng đầy nhóc bình nước ra khỏi xe. Cô là người duy nhất trong đám bạn không ngại đeo ba lô, nên cô chuyên mang nước cho cả nhóm, một việc tiêu thụ năng lượng mà họ đã cố bảo cô đừng làm từ khi cô trở nên quá gầy gò, nhưng cô quyết không nhượng bộ.
Thi thoảng cô băn khoăn không biết những phụ nữ không có bạn gái sẽ xoay xở làm sao với cuộc sống. Riêng với cô, đây là những người bạn không bao giờ khiến cô thất vọng, dù cho họ thường bị khoảng cách không gian chia cắt, khiến những buổi sáng thứ Bảy đi leo núi như thế này cũng trở nên hiếm hoi. Sasha sống ở Chicago. April sống ở L.A nhưng dành hết thời gian thu xếp được để sống ở nông trại gia đình tại Tennessee. Meg Koranda, trẻ nhất nhóm, lại đang chu du đâu đó. Không ai trong số họ biết chính xác ở đâu.
Sasha dẫn họ về hướng con đường mòn. Cô kìm hãm tốc độ chết người quen thuộc để Georgie, vốn từng là người chuyên đi đầu, có thể theo kịp. “Nói cho chúng tớ nghe chính xác những gì đã xảy ra với Bram mau,” cô nói.
“Thật tình, Georgie, em đã nghĩ gì thế?” April cau mày.
“Tai nạn ấy mà.” Georgie kéo mạnh cái ba lô. “Về phần tớ thì thế đấy. Còn về phần anh ta thì toàn là sắp đặt.” Cô kể cho họ về kế hoạch bắt đầu hẹn hò liên miên, rồi giải thích chuyện xảy ra ở quán Ivy. Cô tránh nhắc đến lời cầu hôn Trevor, không phải vì cô không tin họ - không như Lance, những người phụ nữ này sẽ không bao giờ phản bội cô - mà vì cô không muốn những người bạn thân nhất của mình biết rằng cô còn thảm hại hơn mức họ nhận ra. Đến lúc họ tới được cái chỏm nhô ra trên khe núi, cô đã thở hổn hển.
Cơn giá lạnh cuối cùng buổi sáng sớm đã biến mất, họ có thể nhìn thấy đường bờ biển từ vịnh Santa Monica kéo tới Malibu. Họ dừng lại một lát để cởi áo khoác buộc ống tay áo lại quanh eo. Sasha rút ra hai thanh kẹo và đưa cho Georgie một thanh, cố ra vẻ bình thường, nhưng Georgie từ chối. “Sáng nay tớ ăn rồi. Thật đấy.”
“Một thìa sữa chua hả,” April nói.
“Cả một hộp. Em đang khá lên. Thật mà.”
Họ không tin cô.
“Chậc, tớ đói ngấu,” Sasha nói.
Khi cô cắn thanh kẹo, cả Georgie và April đều không nói thẳng ra rằng Sasha Holiday, người sáng lập công ty Holiday Ăn Uống Khỏe Mạnh, lại muốn ăn một miếng hoa quả hoặc một thanh Holiday Tăng Cường Sức Khỏe thì hợp lý hơn một thanh Milky Way. Sasha là một kẻ nghiện ăn vặt thầm kín, một điều chỉ họ mới biết. Dù rằng điều đó chẳng thể hiện trên cơ thể của cô.
Sasha nhét vỏ kẹo vào thân chiếc áo trắng làm lớp vải bó căng phồng lên một ụ. “Nghĩ kỹ mà xem nhé. Có khi gặp Bram cũng không phải ý tệ lắm. Chắc chắn nó sẽ làm người ta thôi bàn tán về Lance và thánh Jade.” Cô cắn một miếng kẹo. “Vả lại dù sao Bram Shepard vẫn là gã hư hỏng quyến rũ nhất thành phố.”
Georgie ghét phải nghe dù chỉ một từ ca ngợi Bram. “Anh ta đâu có quyến rũ ở phòng vé,” cô nói. “Và tớ gặp may khi tay buôn thuốc phiện cho anh ta không xuất hiện khi bọn tớ đang ăn.”
Sasha giữ thanh kẹo giữa hai hàm răng, lần tay ra sau lưng Georgie để mở ba lô và lấy ra một chai nước. “Trev bảo tớ là nhiều năm rồi Bram không hít nữa.”
“Trev rất cả tin.” Georgie vặn nắp chai nước của mình. “Không nói thêm về Bram nữa, được chứ? Tớ sẽ không để anh ta phá hoại buổi sáng của tớ đâu.” Anh ta đã phá hoại đủ rồi, cô nghĩ thầm.
Hai dặm kế tiếp họ sải bộ trên một con đường mòn uốn khúc qua những cây thích, sồi cổ thụ và nguyệt quế. Georgie tận hưởng cảm giác riêng tư. Họ tới một con lạch nông hẹp. Sasha vươn vai duỗi chân. “Tớ có ý hay lắm đây. Cuối tuần tới cùng đi Vegas nhé.”
April quỳ cạnh dòng nước. “Chỗ đó không tốt cho chị. Vả lại Jack với chị có kế hoạch rồi.”
Sasha khịt mũi. “Kế hoạch khỏa thân.”
April toe toét, và Georgie mỉm cười cùng cô, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy nỗi đau bị phản bội quen thuộc. Từng có thời cô cũng chắc chắn về tình yêu của Lance như April chắc chắn về Jack Patriot. Rồi Lance gặp Jade Gentry, và mọi thứ thay đổi.
Lance và Jade cùng quay một bộ phim ở Ecuador. Lance đóng vai một tay chuyên được thuê đi tìm báu vật còn Jade là một nhà khảo cổ lập dị, rõ ràng là một vai phi lý nếu xét đến vẻ đẹp kỳ lạ của cô ta. Dạo đầu gọi điện về, Lance hay kể với Georgie là Jade mê mải trong công việc làm người tốt chuyên nghiệp đến nỗi hiếm khi trò chuyện với mọi người trong đoàn làm phim và cô ta dành nhiều thời gian trên điện thoại để ủng hộ các dự án từ thiện đến mức nhiều khi cô ta không nhớ nổi lời thoại.
Nhưng dần dần Lance không kể gì nữa. Thế mà Georgie không hề để ý thấy.
Cô quay sang Sasha. “Một chuyến tới Vegas nghe hay đấy. Tính tớ vào nhé.” Cô tưởng tượng ra những bức ảnh Georgie York và người bạn lộng lẫy của cô ta vui chơi ở thành phố Tội lỗi. Nếu cô nối tiếp chuyến du lịch này bằng vài tháng hẹn hò liên tục như cô đã lên kế hoạch ban đầu, có lẽ câu chuyện về “Trái tim tan vỡ vĩnh viễn của Georgie” cuối cùng cũng sẽ nhường đường cho “Những đêm hoang dã của Georgie”.
Sasha bắt đầu hát bài “Girls Just Want To Have Fun”. Georgie khẽ nhún nhảy theo. Đó là một ý hay. Một ý tuyệt diệu. Chính xác là thứ cô cần.
“Cậu bảo cậu phải quay về Chicago là có ý gì?” Georgie rít vào điện thoại sáu ngày sau. Cô đang ngồi ở một bàn trong nhà hàng Bellagios Le Cirque nơi lẽ ra Sasha đang gặp cô để khởi động kỳ nghỉ cuối tuần tại Vegas của họ.
Giọng Sasha có vẻ cáu bẳn thay vì vẻ tự giễu hằng ngày. “Tớ đã để lại ba tin nhắn. Sao cậu không gọi lại cho tớ?”
Bởi vì Georgie đã vô tình bỏ điện thoại vào va li và tận khi trên đường tới nhà hàng mới lấy ra.
“Nhà kho nhà tớ bị cháy,” Sasha tiếp tục. “Tớ phải về nhà ngay.”
“Mọi người đều ổn chứ?”
“Ừ, nhưng hư hại nặng lắm. Georgie, tớ biết chuyến du lịch Vegas là ý của tớ. Tớ chắc chắn không bao giờ cho cậu leo cây thế này nếu...”
“Đừng ngốc thế. Tớ sẽ ổn thôi.” Khi gặp khủng hoảng Sasha rất bình tĩnh, nhưng cô cũng không phải kẻ cứng rắn như cô vẫn thường giả bộ. “Chăm sóc bản thân nhé, và gọi tớ khi cậu có thông tin gì thêm. Hứa đấy.”
“Đồng ý.”
Sau khi gác máy, Georgie nhìn quanh căn phòng ăn như nạm đá quý của khu khách sạn này với trần bọc lụa và khuôn viên hướng ra hồ Bellagio. Vài người khách đang mặc nhiên nhìn cô chằm chằm, và cô nhận ra mình lại một lần nữa lẻ loi ở bàn đôi. Cô để lại một tờ một trăm đô dưới chân cốc nước và lẻn ra casino qua cửa dành cho ngôi sao của nhà hàng. Cô cúi thấp đầu khi đi qua máy đánh bạc đơn.
“Tôi thề, cô đang theo đuôi tôi.”
Cô quay ngoắt lại và thấy Bram Shepard đang đứng bên ngoài Circo, nhà hàng anh em với nhà hàng cô vừa rời đi. Anh ta vẫn rạng rỡ như thường lệ với quần jean và áo sơ mi sọc nhỏ có gấu tay xắn kiểu Pháp, một sự kết hợp giữa thoải mái và sang trọng lẽ ra phải trông thật khủng khiếp, nhưng lại không hề. Ánh đèn casino biến đôi mắt màu tím oải hương của anh ta thành thủy ngân. Anh ta như một trong bảy kỳ quan của thế giới - chỉ có điều anh ta đã bị quá nhiều mưa axit làm xói mòn.
“Chuyện này không thể nào là ngẫu nhiên được,” cô nói.
“Thế mà lại có đấy.”
“À ừ, phải rồi.” Cô di chuyển thật nhanh, cố thoát đi trước khi có ai đó phát hiện ra họ, nhưng anh ta đã sải chân bước sát cô.
“Tôi vừa có một món béo bở,” anh nói.
“Tôi không quan tâm. Biến đi.”
“Đó là một buổi liên hoan công ty. Tôi nhận được hai lăm ngàn đô để dành ra hai giờ tham dự một bữa tiệc cocktail liên hoan công ty cùng với khách khứa.”
“Có béo bở gì cho cam.”
“Béo bở với tôi.”
“Rõ rồi.” Cô biết cả tá sao hạng C kiếm sống thế này, nhưng chẳng ai trong bọn họ thú nhận cả.
Cô đi nhanh hơn, nhưng quá muộn. Họ đã thu hút sự chú ý rồi, cũng chẳng quá đáng ngạc nhiên, khi mà buổi hẹn ăn trưa tuần trước đã được quăng lên khắp các tờ báo trong tuần này. Cô muốn những câu chuyện tích cực mà cô có thể kiểm soát được, nhưng chẳng có gì kiểm soát được mà cũng chẳng có gì tích cực ở Bram Shepard cả.
Họ đi qua quầy bar hình tròn nơi một ban nhạc rock đang gào một bài hát của Nickelback. Giờ thì cô không thoát đi đâu được nữa, nên cô trưng lên mặt một nụ cười. Đã đến lúc cô cho anh ta biết những ngày gục ngã của cô đã ở phía sau rồi. “Để tôi đoán nào,” cô nói khi họ luồn lách đi qua các máy đánh bạc. “Anh đang hướng đến phòng ngủ của cô vợ ba một đại gia già khú đế. Cô ta sẽ trả cho anh những dịch vụ thêm.”
“Muốn đi cùng không? Tưởng tượng xem cô ta sẽ dâng ra bao nhiêu để được lên giường với cả hai chúng ta.”
“Cảm ơn vì nghĩ đến tôi, nhưng không giống anh, tôi vẫn giàu sụ, nên tôi không phải hạ mình bán thân.”
“Cô đang đùa với ai thế? Tôi đã thấy cô trong phim Gái đẹp. Cô đã bán mình khi tham gia bom tấn đó.”
Cô đã cố thuyết phục bố cô rằng tham gia bộ phim đó là sai lầm, nhưng ông không chịu nghe. Mùi thất bại đang bắt đầu bám dính lấy cô như thứ nước hoa rẻ tiền.
“Cô nên kiện kẻ làm trang phục cho cô trong bộ phim đó dù hắn là ai đi nữa.” Anh nháy mắt với một cô nàng chia bài người châu Á dễ thương. “Lẽ ra họ nên chú trọng vào chân chứ không phải ngực cô.”
“Nếu anh chỉ ra khiếm khuyết của tôi, đừng quên đôi mắt thô lố và cái miệng cá ngão của tôi rồi còn...”
“Mắt cô không thô lố. Và một cái miệng cá ngão đâu làm hại gì Julia Roberts.”
Nhưng Georgie không phải Julia Roberts.
Mắt anh ta lướt lên người cô. Cô cao, nhưng anh ta vẫn cao hơn nửa cái đầu. “Mà này tối nay trông cô cũng đẹp đấy. Cái váy gần như giấu được chuyện cô gầy gò đến thế nào. April hẳn vẫn lựa đồ cho cô.”
“Ừ.” Tuy nhiên chính Georgie đã chọn chiếc váy bó cổ chữ V với hoa văn đen trắng kiểu Jackson Pollock này. Thân váy rủ thẳng từ vai xuống, và chiếc thắt lưng da đen quàng thấp trên hông tạo nên vẻ hiện đại vui vẻ. Cô làm tóc thành những khóm dài nhọn ôm lấy mặt và phối cùng một cặp vòng dày dặn.
Anh ta săm soi một cô nàng tóc vàng chân dài đang công khai nhìn mình. “Vậy nói cho tôi đi... cuộc săn vẫn tiếp diễn, hay cô tìm ra một anh chàng đủ ngu để cưới cô rồi?”
“Hàng tá. May thay, tôi đã kịp tỉnh trí. Trị liệu sốc điện một chút có thể làm được nhiều chuyện đáng ngạc nhiên lắm đấy. Anh nên thử xem.”
Anh gõ vào giữa hai bả vai cô. “Để tôi bảo cô chuyện này, Scoot. Cô vẫn biết cách lôi mình vào những rắc rối vụn vặt nhục mặt. Chen vào cảnh tế nhị của cô với Trev là quãng thời gian tuyệt nhất của tôi suốt mấy tháng lại đây.”
“Điều đó chỉ cho thấy rằng cuộc sống bé nhỏ hạn hẹp của anh thực sự đáng buồn biết bao nhiêu.”
Họ tới hành lang đông đúc. Trần nhà lộng lẫy cầu kỳ đính những bông hoa thủy tinh Dale Chihuly không khớp lắm với các đường nét trang trí còn lại nhưng vẫn tuyệt đẹp. Tiếng xì xào lập tức rộn lên và ai nấy đều dừng ngay mọi việc để hau háu nhìn họ. Georgie trưng lên mặt nụ cười tươi nhất. Một bà đưa điện thoại lên chộp lấy một bức ảnh. Tuyệt. Chuyện này quá tuyệt.
“Ra khỏi đây nào.” Bram tóm tay cô đẩy qua đám đông. Điều kế tiếp cô biết là họ đang ở trong một thang máy có mùi nước hoa Jo Malone Tuberose. Anh ta trượt một tấm thẻ khóa vào cái khe trên bảng chỉ dẫn rồi ấn số tầng. Hình ảnh phản chiếu của họ nhìn thẳng lại cô từ các vách gương - Skip và Scooter đều đã lớn. Trong một phần nghìn giây ngắn ngủi, cô tự hỏi ai đang chăm sóc hai đứa sinh đôi trong lúc bố mẹ chúng nghỉ đêm trong thị trấn.
Thang máy bắt đầu di chuyển. Cô với tay qua anh và ấn nút tầng mười ba.
“Còn chưa đến mười một giờ,” anh ta nói. “Vui chơi một chút trước đã nào.”
“Ý hay đấy. Tôi sẽ đi lấy khẩu súng điện.”
“Vẫn đầy gai như thường. Cô là một hộp quà rực rỡ, Georgie ạ, nhưng không có món quà nào bên trong. Tôi cá cô còn chưa bao giờ để Lance Thảm Hại nhìn cô trần truồng.”
Cô ép hai tay lên má. “Đáng lẽ tôi phải cởi quần áo ra à? Sao không có ai bảo tôi nhỉ?”
Anh ta dựa vai vào vách thang máy, vắt chéo cổ chân, và nhìn cô với ánh mắt có thể làm tan chảy đá đầy chuyên nghiệp. “Cô biết tôi ước gì không. Tôi ước mình sẽ được đè Jade Gentry khi có cơ hội. Người phụ nữ đó đúng là đầy gợi dục.”
Lời bình luận của anh ta lẽ ra phải đánh gục cô, nhưng đây là Bram, nên bản năng tranh đấu của cô nổi lên. “Anh chẳng bao giờ có cơ hội với thánh Jade đâu. Cô ta chọn tất cả đàn ông của mình từ danh sách hạng A, và bộ phim mới nhất của Lance đã thu về tám mươi bảy triệu đô la.”
“Thằng khốn may mắn. Gã công tử bột đó diễn chả ra quái gì.”
“Ngược hẳn lại với thành tích phòng vé phi thường của anh nhỉ. Dù vậy tôi phải thú nhận... trông anh ngon lành lắm.” Cô vỗ vỗ vào ví. “Đừng để tôi đi mất mà chưa kịp lấy tên vị bác sĩ thẩm mỹ xuất chúng của anh nhé.”
Anh ta đứng thẳng lại. “Mấy năm trước Jade có gọi cho tôi, nhưng khi đó tôi còn đang mải phê nên không bao giờ gọi lại cho cô ấy. Đó là cách thực sự mà thuốc lắc làm hỏng não người, nhưng chả ai cảnh báo với lũ trẻ về những thứ phải gió đó cả.” Cửa mở ra ở tầng hai tám. Anh ta túm lấy khuỷu tay cô. “Đến giờ tiệc tùng rồi. Đi nào.”
“Thôi đi.”
Anh ta kéo cô ra. “Thôi nào. Tôi đang chán lắm đây.”
“Không phải chuyện của tôi.” Cô cố bấm gót giày vào tấm thảm dày chạy dọc giữa hành lang sang trọng.
Nắm tay anh ta siết chặt. “Cô hẳn đã quên những gì tôi nghe lỏm được ở nhà Trev, không thì cô đã nhận ra về cơ bản cô là nô lệ của tôi.”
Cô từng là mục tiêu của quá nhiều trò mèo vờn chuột của Bram để nhận thấy chuyện này chẳng dẫn tới đâu, và cô không thích nó.
Anh ta lôi cô rẽ vào một góc hành lang. “Cô có biết tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền khi bán câu chuyện của Georgie York buồn bã tuyệt vọng đang van vỉ một người đàn ông cưới cô ta không?”
“Ngay cả người như anh cũng không thể làm thế đâu.” Chỉ có điều anh ta có thể.
“Tôi đoán điều đó còn tùy xem cô là một nô lệ tốt đến thế nào. Tôi hy vọng cô đang mặc đồ lót gì đó quyến rũ vào bởi vì tôi đang có tâm trạng thích xem nhảy khêu gợi lắm đấy.”
“Tôi sẽ gọi một cuộc cho anh. Có rất nhiều cô gái tuyệt vọng ở Vegas.”
Anh ta dùng mu bàn tay đập cửa. “Tôi chỉ thú nhận điều này với cô thôi đấy, Scoot, thật tình tôi vẫn đang khá chuếnh choáng vì cả đống martini mà người ta vừa rót xuống họng tôi. Vì tôi muốn tỉnh táo tuyệt đối cho màn nhảy khêu gợi của cô, tôi sẽ dính chặt lấy nước ngọt có ga nốt đêm.”
Trông anh ta không có vẻ chuếnh choáng, nhưng từ kinh nghiệm quá khứ cô biết rằng anh ta có thể nốc một lượng cồn cực lớn rồi mới nói lắp một âm tiết. Anh ta chắc chỉ đang làm cô loạn đầu với màn nhảy khêu gợi, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta chưa từng nghĩ tới chuyện sử dụng một việc xấu xa tương đương kiểu như tống tiền. Cô có thể sẽ gặp rắc rối lớn ngay trước mắt và cô cần phải nhanh chóng tìm ra cách đối phó với nó.
Cửa mở ra, anh ta lôi cô vào một phòng riêng hạng sang rộng rãi lát đá cẩm thạch tràn ngập hoa tươi, có mấy cô gái rất trẻ trung, rất xinh đẹp, còn lại toàn là đàn ông. Xét về chiều cao thì phần lớn bọn họ có vẻ đều là cầu thủ bóng rổ, trừ vài tay đại diện trông dáng bộ giả tạo trong những bộ vest đắt tiền, đeo đồng hồ đắt giá và đang trưng ra vẻ mặt lo lắng ở góc phòng.
“Scooter kìa!” Một cầu thủ bóng rổ nhỏm dậy, nhe ra vài chiếc răng vàng. “Khỉ gió, cô em à, trông em tuyệt thật. Lại đây uống một ly nào.”
“Đám công chúng ngưỡng mộ của cô đấy.” Bram khuơ tay một vòng, rồi hướng đến quầy bar nơi phụ nữ tụ tập.
Vì chỉ một căn phòng khách sạn trống đang đợi cô và ở đây lại có hàng tá phụ nữ choán lấy sự chú ý của Bram, cô quyết định mình có thể an toàn ở lại chơi một lúc. Vả lại, cô sẽ không để Bram thấy cô bỏ chạy. Cô sớm khám phá ra rằng phần lớn các anh chàng ở đây chơi cho đội Knick. Người vừa gọi cô tới hóa ra là một anh dở hơi, nhưng đồng đội của anh ta thì thật quyến rũ. Kerry Cleveland có mái tóc xoăn quyến rũ, lông mi đen dài, và có một vẻ nhiệt tình dễ lây. Hết nửa cốc sô cô la martini đầu tiên, cô bắt đầu thả phanh. Cô không cần phải lo bị máy ảnh chụp được, còn Bram thì quá bận rộn với những cô nàng trẻ trung xinh xắn đang vây kín anh ta để có thể làm phiền cô.
Tới khoảng hai giờ sáng, bữa tiệc chuyển đến một phòng bạc kín, ở đó Kerry dạy cô chơi xúc xắc. Lần đầu tiên trong nhiều tháng trời, cô được vui vẻ. Cô vừa đưa ra cú cá cược đầu tiên thì Bram xuất hiện bên cạnh cô. “Cô nhận ra đó là các thẻ bài năm nghìn đô đấy chứ.”
“Dĩ nhiên, và tôi không quan tâm. Anh quá cứng nhắc đấy.”
“Em không nghĩ anh cứng nhắc đâu, Bram ạ.” Một cô nàng tóc đỏ đẹp chết người với giọng khàn đặc khói thuốc cố quấn chặt lấy anh ta, nhưng anh ta giũ cô ta ra và thông báo rằng anh ta cũng sẽ chơi.
Khi đến lượt Georgie đổ, Bram đặt thẻ bài của anh ta vào khu Không Qua. Cô ném xúc xắc. Một tiếng hò reo vang lên khi cô đổ được một con sáu và năm thắng cuộc. Chỉ có Bram đặt cược chống cô.
“Tệ quá,” cô thì thầm. “Tôi biết tiền nong rất hạn hẹp với anh, nhưng tôi nghe nói trai bao có thể làm ra cả một gia tài nếu tìm được đúng khách hàng đấy.”
“Nhớ luôn tìm hộ tôi đấy.”
“Đó là việc bạn bè làm mà.”
Cô nàng tóc đỏ cứ cố gắng thu hút sự chú ý của Bram, còn anh ta thì cứ lờ tịt cô ta đi. Cuối cùng cô ta cũng biến mất, chỉ để quay lại với hai ly martini mới. Cô ta ấn một ly vào tay Bram, nhưng khi cô ta nhấc ly kia lên môi, anh ta lấy cái ly khỏi tay cô ta đưa cho Georgie. “Có lẽ cái này sẽ làm cô lỏng ra.”
Cô nàng tóc đỏ có vẻ thất vọng trước sự từ chối của Bram đến mức Georgie hẳn đã thấy thương cô ta nếu cô ta không quá tự tin đến thế. Bram đổ xúc xắc và ra được bảy. Đến giờ, anh đã hòa vốn, trong khi Georgie lỗ vài nghìn. Cô không quan tâm. Trò này vui thật. Cô hớp ly martini và cổ vũ Kerry khi đến lượt anh ta.
Thời gian trôi qua, và thế giới bắt đầu xoay tít trong hàng ngàn màu sắc lẫn lộn. Xúc xắc đập vào mép bàn. Cây gậy quét qua mặt dạ xanh. Thẻ bạc kêu lạch cạch. Đột nhiên, mọi thứ thật tươi đẹp, kể cả Bram Shepard. Họ đã từng tạo ra phép mầu nhỏ trên màn ảnh. Chắc chắn điều đó phải có nghĩa gì đó. Cô tựa má vào anh ta. “Tôi không còn thấy ghét anh nữa.”
Anh ta quấn một cánh tay quanh vai cô, giọng cũng vui vẻ như cô. “Tôi cũng không ghét cô.”
Một phút tươi đẹp nữa trôi qua, và rồi, không vì lý do gì cả, anh ta xịch ra. Cô muốn phản đối khi anh ta bỏ đi, nhưng cô đang cảm thấy quá tuyệt.
Qua khóe mắt, cô thấy anh ta đến gần nàng tóc đỏ. Trông anh ta tức giận. Sao anh ta lại nổi giận trong một đêm đẹp đẽ thế này?
Xúc xắc lạch cạch và lạch cạch không ngừng. Bram xuất hiện lại bên cạnh cô. “Chúng ta phải ra khỏi đây.”
Đó là điều cuối cùng cô nhớ cho tới chiều hôm sau, khi cô phạm phải sai lầm là tỉnh dậy.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối