Nguyên tác: More Than A Mistress
Số lần đọc/download: 1826 / 21
Cập nhật: 2018-05-19 20:08:22 +0700
Chương 3
J
ane nhìn Công tước Tresham đưa chiếc kính lên mắt, điệu bộ khoa trương một cách kệch cỡm, còn tay kia đặt lên xấp thư từ trong lòng. Tất nhiên anh ta đang tỏ vẻ hết sức khinh khỉnh, nhằm dọa dẫm cô. Và phần nào thành công. Nhưng cô thà chết còn hơn để lộ ra. Những gia nhân cô đã gặp trong bữa sáng hết thảy đều sợ anh ta, nhất là khi anh ta ở trong tâm trạng u ám, ví như sáng nay, theo lời người hầu riêng. Và bất chấp trang phục áo choàng phủ ngoài sơ mi trắng thẳng thớm và cà vạt được thắt thành thạo như hiện giờ, trông anh ta vẫn khá dữ tợn.
Với vóc người cường tráng và mái tóc sẫm màu, mắt đen, mũi cao, môi mỏng, gương mặt xương xương của anh ta trông lúc nào cũng vừa khắc nghiệt vừa châm biếm. Và ngạo mạn. Tất nhiên, Jane thừa nhận, hôm nay chắc chắn không phải là một ngày dễ chịu của anh ta.
Cô đã đến thư viện cùng Quincy, anh thư ký lịch thiệp, dễ chịu của Công tước, và đã quyết định có thái độ đúng như bổn phận - một y tá lặng lẽ, ngoan ngoãn may mắn có được vị trí này dù chỉ trong ba tuần.> Vờ sống khác với chính mình thật khó - gần một tháng trước cô đã khám phá ra điều đó với một cái giá khá đắt. Dạ dày Jane cuộn lên và cô kiên quyết xua những hồi ức đó đi.
“Vui lòng nhắc lại xem?” anh ta hỏi, lại hạ chiếc kính một mắt xuống ngực. Một câu hỏi tu từ. Cô đoán là thính giác anh ta chẳng hề bị sao.
“Ngài đã được dặn phải ở yên trên giường ít nhất ba tuần và giữ cao chân,” cô nhắc anh ta. “Thế mà ngài lại ngồi đây, chân đặt xuống đất và hiển nhiên đang đau đớn. Tôi nói vậy từ vẻ mặt căng thẳng của ngài.” “Vẻ mặt căng thẳng của ta,” anh ta nheo nheo mắt, “là hiệu quả của cơn đau đầu và hành vi quá hỗn láo của cô.”
Jane lờ câu đó. “Chấp nhận mạo hiểm chỉ vì buồn chán khi phải nằm trên giường, chẳng phải là ngốc nghếch sao?” Đàn ông quả là ngốc nghếch. Suốt hai mươi năm cuộc đời cô đã biết vô số những người đàn ông như anh ta - quyết tâm tỏ rõ chí khí nam nhi đến nỗi đánh liều cả sức khỏe và sự an toàn của mình.
Anh ta ngả người ra ghế và im lặng quan sát cô, còn cô cảm thấy một nỗi e sợ như gai châm lan dọc sống lưng ngoài ý muốn. Có khi mình sẽ bị tống ra vỉa hè với bọc hành lý nhỏ trong vòng mười phút, cô nghĩ. Có lẽ còn không có hành lý. “Cô Ingleby.” Anh ta khiến tên cô nghe như lời nguyền rủa thô lỗ nhất. “Ta đã hai mươi sáu tuổi. Ta đã mang tước hiệu cùng mọi bổn phận và trách nhiệm đi kèm được chín năm, từ sau cái chết của cha ta. Lâu lắm rồi mới có người nói năng với ta như thể ta là thằng bé nghịch ngợm cần bị la rầy. Còn lâu ta mới dung thứ cho kiểu nói năng như thế.”
Không có câu trả lời, Jane không có gan. Cô khoanh hai tay trước ngực và điềm tĩnh nhìn anh ta. Anh ta không đẹp trai, cô kết luận. Không đẹp chút nào. Nhưng nét nam tính thô ráp khiến anh ta cuốn hút không thể cưỡng lại trước người phụ nữ nào muốn bị ức hiếp, thống trị, hay hành hạ bằng lời nói. Và cô tin có rất nhiều phụ nữ như thế. Cô đã gặp đủ những gã đàn ông như thế rồi. Dạ dày cô lại quặn lên khó chịu.>
“Nhưng cô sẽ hài lòng khi biết cô đã đúng ở một điểm,” anh ta thừa nhận. “Là ta đang đau, và không phải chỉ do cơn nhức đầu trời đánh này. Đặt chân xuống sàn rõ ràng không phải điều tốt nhất ta nên làm. Nhưng ta thà chết còn hơn nằm sấp trên giường ba tuần chỉ vì mất tập trung cho một cuộc đấu súng khiến cho đối thủ khoét một lỗ vào chân. Và ta thà chết đi lần nữa còn hơn lại bị đánh thuốc mê đễn mụ mẫm chỉ để làm tê liệt cơn đau. Ở phòng nhạc kế bên cô sẽ tìm thấy một cái ghế để chân bên cạnh lò sưởi. Đem nó qua đây.”
Khi quay lưng rời khỏi phòng, Jane tự hỏi nhiệm vụ của mình trong ba tuần tới là gì. Anh ta không có triệu chứng sốt, và rõ ràng không có ý định đóng vai bệnh nhân uể oải. Chăm sóc và chạy việc vặt cho anh ta không thể nào là công việc toàn thời gian. Có lẽ bà quản gia sẽ được chỉ thị tìm những công việc khác cho cô. Cô sẽ chấp nhận làm hết miễn là không phải lọt vào tầm mắt bất cứ vị khách nào đến nhà. Cô đã khinh suất một lần khi trở lại khu Mayfair, gõ cửa tòa dinh thự lớn trên quảng trường Grosvenor, để yêu cầu một công việc. Rồi khiến mình bị lộ diện. Nhưng quả là dễ chịu, cô phải thừa nhận với mình lúc mở cánh cửa văn phòng nhạc kế bên, khi được trở lại với môi trường sạch sẽ, thanh lịch, rộng rãi, và văn minh.
Chẳng có cái ghế để chân nào gần lò sưởi. Jocelyn nhìn theo cô ta và nhận ra cô ta giữ dáng người rất thẳng và bước đi rất thanh thoát. Hẳn là hôm qua đầu óc anh đã hoàn toàn mụ mẫm mới cho rằng cô ta là một đứa hầu, dù hóa ra cô ta cũng chỉ là phụ việc ở hiệu may. Tất nhiên cô ta ăn mặc phù hợp với công việc. Trang phục của cô ta rẻ tiền và làm bằng thứ vải tồi. Kích cỡ của nó ít nhất cũng lớn hơn khổ người cô ta một số.
Tuy nhiên cô ta không phải người hầu. Cũng không được dạy dỗ để làm việc ở một hiệu may, theo nhận định của anh. Cách nói năng của cô ta mang đúng trọng âm của một quý cô. Một quý cô sa cơ lỡ vận chăng?
Mãi sau cô ta mới trở lại, một tay cầm cái ghế để chân, tay kia xách một tấm đệm lớn. “Lẽ nào cô phải sang tận bên kia London để lấy cái ghế để chân,” anh gay gắt, “rồi đợi cho đến khi nó được làm xong?”
“Không,” cô ta trả lời khá bình tĩnh. “Nhưng nó không nằm ở nơi ngài nói. Thật ra nó cũng chẳng nằm ở chỗ nào dễ thấy. Tôi mang theo một chiếc đệm vì cái ghế có vẻ khá thấp.” Cô ta hạ ghế xuống, đặt tấm đệm lên trên, rồi quỳ xuống để nhấc chân lên. Jocelyn rất sợ chạm vào chân. Nhưng đôi tay cô ta vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ. Anh gần như chẳng thấy đau tí nào. Có lẽ, anh nghĩ, mình nên để cô ta xoa bóp đầu bằng đôi tay ấy. Anh phải cắn môi để nén nụ cười.
Chiếc áo choàng của anh đã tách ra để lộ dải băng buộc quanh chỗ da thịt đỏ tấy ở bắp chân. Anh cau mày. “Ngài thấy chưa? Chân ngài đã sưng tấy và hẳn là đau gấp hai lần. Ngài phải giữ nó cao lên, dù làm thế có thể bực bội và bất tiện. Tôi cho rằng ngài xem việc ấy là hành động hèn yếu nên khó chịu. Đàn ông rất hay ngốc nghếch kiểu như thế.”
“Vậy sao?” Anh lãnh đạm nói, nhìn chẳng ưa tí nào chiếc mũ mới gớm guốc của cô ta. Anh không biết tại sao mình không sa thải cô ta bằng một câu đuổi khéo từ mười phút trước. Anh không hiểu tại sao ngay từ đầu mình lại thuê cô ta trong khi đã đổ hết tất cả những tai họa này là do cô ta. Người phụ nữ đang đá này sẽ làm anh khó chịu tới chết như mèo vờn chuột trước khi ba tuần lễ kết thúc. Nhưng lựa chọn còn lại là để Barnard nhặng xị quanh anh và trắng bệch đi như tờ giấy mỗi lần gã trông thấy vết băng của ông chủ.
Hơn nữa, anh sẽ cần thứ gì đó để khuấy động trí óc trong lúc bị giam hãm trong nhà, Jocelyn nghĩ. Anh không thể trông mong bạn bè và người thân cắm trại trong phòng khách hay lúc nào cũng kè kè bên cạnh được. “Vâng, đúng thế.” Cô ta đứng lên và nhìn xuống anh. Anh nhận ra đôi mắt cô ta không những xanh biếc, mà còn được viền quanh bởi hàng mi dài sẫm màu hơn hẳn mái tóc đang bị giấu kín. Đàn ông có thể chết chìm trong đôi mắt ấy nếu có cơ thể và tính cách cô ta bổ trợ thêm. Nhưng dưới đó không xa còn có cái miệng, và nó vẫn đang thao thao bất tuyệt.
“Miếng băng này cần được thay. Bác sỹ Raikes đã quấn nó từ sáng hôm qua rồi. Ngày mai ông ấy mới quay lại. Để miếng băng hai ngày là quá lâu ngay cả khi không sưng tấy. Tôi sẽ băng lại.” Anh không muốn kẻ nào lảng vảng gần dải băng hay vết thương trong vòng một thước. Nhưng anh biết đó là thái độ hèn nhát. Với lại, dải băng này đúng là quá chặt. Mà, anh đã thuê cô ta làm y tá cơ mà. Vậy thì cứ để cô ta làm việc của mình.
“Cô còn đợi gì nữa?” Anh cấm cảu hỏi. “Sự cho phép sao? Cô có cần sự cho phép của ta để thế chỗ một trong những bác sỹ giỏi nhất London và hành hạ ta không, cô Ingleby?” Anh bực mình vì đã không kiên quyết gọi cô ta là Jane. Một cái tên rất nhu mì. Trái ngược hoàn toàn với con rồng mắt xanh đang điềm tĩnh nhìn lại anh. “Tôi không có ý định hành hạ ngài, thưa ngài, mà chỉ muốn làm ngài dễ chịu hơn. Tôi hứa sẽ không làm ngài đau.”
Jocelyn ngả đầu lên chỗ tựa trên lưng ghế và nhắm mắt. Rồi anh vội mở mắt ra. Những cơn đau đầu chẳng dịu đi chút nào khi anh khép hờ mắt. Cô ta khẽ đóng cửa lại, giống như lúc đi tìm chiếc ghế để chân. Tạ ơn Chúa vì những ý tốt nhỏ bé đó. Giờ thì chỉ cần cô ta ngậm miệng lại...
Lần đầu tiên sau một thời gian dài Jane cảm thấy như được trở về miền đất quen thuộc. Cô cẩn trọng tháo băng ra và nhẹ nhàng gỡ nó khỏi vết thương đã rỉ ra một chút máu khiến băng bị dính vào. Cô ngẩng nhìn lên khi dứt nó ra. Anh ta không hề nhăn mặt dù chắc hẳn là rất đau. Anh ta chỉ ngả người ra ghế, một khuỷu tay gác lên thành, đầu tựa lên bàn tay trong lúc quan sát cô bằng cặp mắt khép hờ.
“Tôi xin lỗi,” cô nói. “Vết máu đã khô lại.” Anh ta khẽ gật và cô bắt đầu rửa sạch vết thương bằng nước ấm trước khi bôi thuốc trị thương cô tìm được trong số thuốc bà quản gia đưa.
Cô đã chăm sóc cha trong suốt thời kỳ bệnh tật kéo dài, cho đến khi ông qua đời một năm rưỡi trước. Papa tội nghiệp. Ông chưa bao giờ khỏe mạnh và đã mất hết nghị lực sống sau khi mẹ cô qua đời, để mặc cho bệnh tật tàn phá. Cô đã làm tất cả cho ông đến giây phút cuối cùng. “Cô đến London à?” đột nhiên anh ta hỏi.
Jane ngước lên. Cô hy vọng anh ta không bắt đầu tự giải trí bằng cách tọc mạch vào quá khứ của cô. Hy vọng đó lập tức tiêu tan. “Cô từ đâu đến?” anh ta hỏi tiếp.
Cô nên nói gì đây? Cô ghét phải nói dối, nhưng nói thật thì không thể. “Từ một nơi rất xa.” Anh ta nhăn mặt khi cô bôi thuốc. Nhưng cần làm thế để ngăn nhiễm trùng cướp mất cái chân. Tình trạng sưng tấy của nó làm cô lo ngại.
“Cô là một quý cô,” anh ta nói - một lời khẳng định, không phải câu hỏi. Cô đã cố giả giọng khu Đông, và kết quả rất buồn cười. Cô đã cố tỏ ra hơi ngây ngô, vẻ gì đó khiến cô giống phụ nữ tầng lớp dưới. Nhưng có thể nghe được tiếng khu Đông khá rõ, cô vẫn không thể nào bắt chước nổi. Nên cô đành bỏ cuộc.
“Không hẳn vậy. Chỉ là tôi được nuôi dạy tốt thôi.” “Ở đâu?”
“Trong trại mồ côi,” cô đáp. “Một nơi tốt đẹp. Tôi nghĩ hẳn là các đấng sinh thành tuy không thể thừa nhận tôi nhưng đã cố gắng để tôi được nuôi nấng chu đáo.” Cô từng nói dối như vậy. Cô luôn trả lời thế vì nó dập tắt ngay phần lớn những câu hỏi khác. Ôi, Papa, cô nghĩ. Và Mama nữa. Cha mẹ đã dồn tất cả tình yêu và sự quan tâm cho đứa con duy nhất, cho cô cuộc sống gia đình vô cùng hạnh phúc trong mười sáu năm, và ắt sẽ làm hết khả năng để lo cho cô một cuộc đời êm ấm nếu thần chết không đưa họ đi trước.
“Hmm” là tất cả những gì Công tước Tresham thốt ra. Cô hy vọng nó là tất cả những gì anh ta định nói về chủ đề này. Cô quấn chắc dải băng sạch nhưng vẫn đủ lỏng để phòng khi vết thương sưng lên.
“Cái ghế để chân này dù có đệm cũng vẫn chưa đủ cao.” Cô cau mày nhìn quanh, rồi phát hiện ra chiếc ghế dài ở góc thư viện. “Tôi nghĩ ngài sẽ trút mưa khói lửa xuống đầu tôi nếu tôi định gợi ý rằng ngài nên ng xuống đó,” cô chỉ tay vào cái ghế dài. “Ngài vẫn giữ nguyên được lòng kiêu hành nam nhi bằng cách ở lì trong thư viện, nhưng ngài có thể duỗi dài chân trên đó và lót tấm đệm ở dưới cho cao.” “Cô định tống ta vào trong góc sao, cô Ingleby?” anh hỏi.
“Tôi cho là cái ghế dài không bị gắn xuống nền. Có thể chuyển nó đến một chỗ vừa ý ngài hơn. Gần lò sưởi được không?” “Quên lò sưởi đi. Chuyển nó đến cạnh cửa sổ. Bảo ai đó khỏe gấp bội cô ấy. Ta sẽ không chịu trách nhiệm nếu cô bị vẹo cột sống đâu, dù đó là hình phạt đích đáng. Có một dây chuông gần bệ lò sưởi. Kéo nó đi.”
Một gia nhân tới chuyển cái ghế dài vào vùng sáng cửa sổ. Nhưng Công tước lại dùng vai Jane làm điểm tựa khi anh ta muốn đi từ ghế của mình đến vị trí mới. Tất nhiên anh ta đã thẳng thừng từ chối, không cho người khác khiêng mình đi. “Chết tiệt nhà cô,” anh ta bảo khi cô đề xuất chuyện đó. “Ta chỉ để mình bị khiêng đi lúc xuống mồ thôi, cô Ingleby. Còn từ giờ đến lúc đó, ta sẽ tự di chuyển từ nơi này đến nơi khác dù có phải nhờ đến vài sự giúp đỡ.”
“Lúc nào ngài cũng ương ngạnh như thế à?” Jane hỏi trong khi gã gia nhân trố mắt há hốc miệng nhìn cô như thể gã nghĩ cô sẽ bị sét đánh ngay sau đấy. “Ta là người nhà Dudley,” Công tước Tresham nói như một cách giải thích. “Chúng ta ương ngạnh ngay từ lúc hoài thai. Tương truyền những em bé Dudley luôn đạp vào tử cung mẹ với một sự dữ tợn khác thường và khiến cho các bà mẹ đau đớn khủng khiếp trong lúc chuyển dạ. Và đấy mới chỉ là sự khởi đầu.”
Jane nhận ra anh ta đang cố làm cô bị sốc. Đôi mắt đen của anh ta nhìn cô chăm chú, mà thực ra khi nhìn gần nó chỉ là màu nâu sẫm. Đàn ông thật ngốc. Cô đã phụ đỡ đẻ cho rất nhiều ca từ năm mười bốn tuổi. Mẹ đã dạy cô tin rằng giúp đỡ người khác là một phần không thể thiếu được khi làm người. Anh ta có vẻ thoải mái hơn khi lại được ngồi xuống và gác bàn chân lên tấm đệm. Jane đứng lùi lại, chờ bị đuổi ra ngoài hoặc ít nhất được lệnh đến gặp bà quản gia để nhận những nhiệm vụ khác. Gã gia nhân đã được cho lui. Nhưng Công tước lại nhìn cô trầm ngâm.
à, cô Ingleby,” anh ta hỏi, “cô định giải khuây cho ta như thế nào trong ba tuần tới?” Cô cảnh giác. Người đàn ông này không thể làm gì được cô, và hơn nữa, giọng anh ta chẳng có hàm ý gì. Nhưng cô có lý do chính đáng để không tin tưởng các quý ông đương lúc buồn chán.
Cô thoát được câu trả lời vì cánh cửa thư viện chợt mở ra. Nó không mở một cách nhẹ nhàng, như người ta mong đợi, mỗi khi ông quản gia hay ngài Quincy xuất hiện. Thậm chí nó mở ra mà không có tiếng gõ báo trước theo phép tắc. Cánh cửa bật ra mạnh đến nỗi va sầm vào tủ sách phía sau. Một quý cô sải chân bước vào. Lần này thì Jane cảnh giác cao độ. Đó là một quý cô trẻ và ăn vận rất đúng mốt dẫu cô chưa bao giờ đạt điểm cao trong môn đánh giá trang phục. Jane không biết cô ta, nhưng dù thế cô cũng lập tức nhận ra mình chường mặt ở đây là dại dột. Nếu vị khách đã được thông báo, thì cô có thể lánh đi mà không bị nhìn thấy. Còn như hiện tại, cô chỉ biết đứng yên tại chỗ hoặc tốt nhất là lùi vào mé trong vài bước, hy vọng hòa lẫn vào bóng tối của những tấm rèm.
Quý cô trẻ ào vào phòng như một đợt sóng thủy triều. “Anh nghĩ mình đã ra chỉ thị là không muốn bị quấy rầy sáng nay,” Công tước lầm bầm.
Nhưng người khách của anh vẫn kiên gan lao tới. “Tresham!” Quý cô đó kêu lên. “Anh còn sống! Em phải thấy tận mắt mới tin. Giá mà anh biết hôm qua em đã phải chịu đựng những gì nhỉ! Sáng nay Heyward đã đến nghị viện, anh ấy làm thế thật quá đáng khi mà tinh thần của em đang tan nát. Em xin nói là đêm qua em không hề chợp mắt. Ngài Oliver thật không đàng hoàng khi bắn vào anh như vậy. Nếu phu nhân Oliver hớ hênh để chồng phát hiện ra cô ta là tình nhân gần đây nhất của anh, và nếu ông ta dù ngu ngốc để trưng cặp sừng của mình với thế gian bằng lời thách đấu công khai - và thế nào mà lại ở Hyde Park chứ - thì ông ta mới là người đáng bị bắn bỏ. Nhưng người ta kể anh đã hào hiệp bắn lên trời, đúng theo phong cách một quý ông lịch thiệp. Nếu anh có giết chết ông ta thì cũng hoàn toàn xứng đáng. Nhưng tất nhiên người ta sẽ treo cổ anh, nếu như anh không phải là công tước. Anh sẽ phải bỏ trốn sang Pháp, và Heyward sẽ chọc tức em bằng tuyên bố sẽ không đưa em đến Pháp thăm anh. Dù cả thế giới đều biết đó là kinh đô thời trang. Đôi lúc em tự hỏi vì sao mình lại cưới anh ấy.”
Công tước Tresham đang đưa một ta đầu. Anh ta giơ nốt bàn tay kia lên trong lúc quý cô trẻ dừng lại lấy hơi. “Em đã cưới cậu ta, Angeline, vì em mê cậu ta và vì cậu ta là một bá tước giàu có ngang ngửa anh. Nhưng chủ yếu là vì em mê cậu ta.”
“Vâng.” Cô ta mỉm cười và để lộ sắc đẹp tuyệt trần bất chấp những nét tương đồng với Công tước. “Đúng thế phải không? Anh thế nào rồi, Tresham?” “Ngoài cái chân đang đau nhức, cái đầu to gấp mười lần và quá lớn so với cổ anh,” anh ta đáp, “thì anh hoàn toàn khỏe mạnh, cảm ơn em, Angeline. Mời em ngồi.”
Những từ cuối cùng được nói ra đầy mỉa mai. Vì cô ta đã ngồi sẵn xuống một chiếc ghế gần cái ghế dài. “Lúc về em sẽ căn dặn gia nhân là không cho một ai ngoài người nhà vào gặp anh. Chắc chắn anh không cần bất cứ vị khách nào có xu hướng nói liên tục vào tai anh, Tresham nhỉ?”
“Hmm,” anh ta đưa chiếc kính một mắt lên và Jane thấy anh ta chợt có vẻ đau đớn hơn lúc trước. “Cái mũ thật kinh tởm,” anh ta nhận xét. “Màu vàng mù tạt à? Còn pha sắc hồng thẫm? Nếu em định đội nó đến bữa tiệc sáng kiểu Venice của phu nhân Lovatt tuần sau, thì anh hết sức nhẹ nhõm được thông báo với em rằng anh sẽ không thể đưa em đi.” “Heyward bảo rằng,” quý cô trẻ tiếp tục, chồm người tới trước và phớt lờ quan điểm của Công tước về gu chọn mũ của cô ta, “ngài Oliver đang rêu rao khắp nơi rằng ông ta không hài lòng vì anh đã không cố giết chết ông ta. Anh có hình dung được điều gì ngu xuẩn thế không? Các anh trai của phu nhân Oliver cũng không hài lòng, và anh biết bọn họ là người thế nào rồi đấy. Bọn họ huênh hoang, dù chẳng kẻ nào có mặt ở đấy, em biết chắc như vậy, là anh chạy trốn như thỏ và chỉ sợ ngài Oliver giết mình. Nhưng nếu bọn họ thách đấu anh, nhất định anh không được nhận lời đâu nhé. Hãy nghĩ đến thần kinh của em.”
“Vào thời điểm này, Angeline,” anh ta cam đoan, “anh lo cho anh cũng đủ mệt rồi.” “Ồ, có thể anh sẽ vui mừng khi biết rằng anh đang là chủ đề được bàn tán sôi nổi trong thành phố. Cảnh anh cưỡi ngựa về nhà mới oai phong làm sao, Tresham, với cái chân đã bị bắn như thế. Ước gì em được ở đó để chứng kiến. Ít nhất anh đã khiến người ta chuyển đề tài khỏi vụ Hailsham nhạt nhẽo và sự kiện ở Cornwall. Có thực là có một ả ăn mày đã thét lên và khiến anh bị phân tâm không?”
“Đúng ra thì không phải ăn mày,” anh ta đáp. “Cô ta đang đứng cạnh rèm cửa kia kìa. Em hãy gặp cô Jane Ingleby đi.” Phu nhân Heyward xoay người lại trên ghế và hết sức ngạc nhiên nhìn Jane. Rõ ràng cô ta không hề biết còn có một người nữa trong phòng ngoài mình và anh trai. Không phải vì bức rèm tạo ra một nơi trú ẩn kín đáo, mà bởi Jane ăn mặc như một người hầu. Điều đó phần nào biến cô gần như thành người vô hình.
“Cô, là đứa con gái đó?” Phu nhân Heyward kiêu ngạo nói khiến cô ta trông càng giống Công tước. Có lẽ cô ta chỉ lớn hơn mình tầm hai tuổi, Jane ước đoán. “Tại sao cô lại đứng đó? Anh đã cho cô ta một trận đòn chưa, Tresham?” “Cô ấy là y tá của anh. Và cô ấy muốn được gọi là cô Ingleby hơn là đứa con gái.” Giọng anh ta pha một nốt hiền hòa giả trá.
“Thật sao?” Vẻ kinh ngạc trên gương mặt quý cô trẻ càng tăng cao. “Kỳ lạ quá. Nhưng em phải đi rồi. Em đã hẹn gặp Martha Griddles ở thư viện hai mươi phút trước. Nhưng em phải chạy đến đây trước để an ủi anh.” “Thế mới là em gái chứ!” Công tước lầm bầm.
“Chính xác.” Cô ta cúi xuống và hôn gió lên má trái của anh trai. “Chắc là anh Fredie sắp đến thăm anh đấy. Anh ấy vô cùng tức giận trước những lời lăng mạ mà đám anh em phu nhân Oliver ném vào anh ngày hôm qua. Anh ấy định đi gặp từng tên một, nhưng Heyward bảo rằng làm thế chỉ khiến anh ấy trở thành trò cười thôi - nguyên văn đấy, em thề. Heyward chẳng hiểu gì về tính khí người nhà Dudley cả.” Cô ta thở dài và rời khỏi phòng cũng đột ngột như lúc đến, để lại cánh cửa mở toang sau lưng. Jane đứng đờ tại chỗ, cảm thấy lạnh toát, cô độc và sợ hãi.
Chủ đề bàn tán mà em gái Công tước Tresham thoáng nhắc đến là gì vậy? Ít nhất anh đã khiến người ta chuyển đề tài khỏi... sự kiện ở Cornwall. Sự kiện gì ở Cornwall?
“Ta nghĩ,” Công tước lên tiếng, “đến lúc cần đến bình rượu brandy rồi, cô Ingleby. Và đừng có cả gan bảo ta rằng uống cồn vào chỉ khiến ta đau đầu hơn. Đi lấy nó> “Vâng, thưa ngài,” Jane không còn lòng dạ nào cãi lại nữa.