Số lần đọc/download: 2547 / 45
Cập nhật: 2015-07-07 23:17:44 +0700
Chương 3
Đ
êm đó Shinji đến dự buổi họp thường lệ của Thanh niên hội. Ngày nay người ta dùng danh hiệu này thay thế cho cái mà thời xưa gọi là “Tẩm ốc” hay “Nhà ngủ” dành cho thanh niên trên đảo theo chế độ hợp túc. Cho đến ngày nay, nhiều thanh niên vẫn còn thích ngủ đêm trong căn nhà lá lụp sụp của hội dựng bên bờ biển hơn là ở trong nhà mình. Tại đây, họ bàn cãi sôi nổi những vấn đề giáo dục, vệ sinh, phương pháp cứu vớt các tàu bè gặp nạn, các điệu múa sư tử, điệu múa trong ngày hội rước đèn thường gọi là Bon-Odori hay Bồn-dũng cùng những cách hành sự của thanh niên từ trước đến giờ. Làm như vậy họ cảm thấy chính mình là thành phần trong sinh hoạt công cộng và cảm thấy khoái ý khi được gánh vác những công việc của đàn ông con trai.
Một luồng gió từ ngoài biển thổi vào khua những tấm liếp cửa kêu lách cách, làm ngọn đèn lắc lư đưa đẩy lúc tỏ lúc mờ. Ngoài cửa, biển cả về đêm ào ào xô tới, dồn dập ngay sát bên họ, tiếng thủy triều gầm thét nói lên nỗi bất an và nguồn mãnh lực của thiên nhiên trong lúc ánh đèn chiếu rọi trên những khuôn mặt lanh lợi vui cười của đám người trẻ tuổi.
Khi Shinji bước vào thì một thanh niên đang nằm co bốn vó dưới ngọn đèn để cho một thằng bạn dùng đôi kéo hơi rỉ mà cắt tóc cho mình. Shinji mỉm cười ngồi xuống nền nhà, ôm gối, dựa lưng vào tường. Như thường lệ, anh ngồi yên lắng nghe ý kiến người khác.
Các thanh niên đang oang oang tự mãn khoe khoang với nhau các mẻ cá đánh được trong ngày. Họ cười đùa ầm ĩ tha hồ mà nói nhảm nhí lăng nhăng. Một anh chàng vốn là mọt sách đang vùi đầu đọc tờ tạp chí cũ vẫn thường được cung cấp cho nơi này. Một anh chàng khác cũng mê mải không kém, đang dán mắt vào một cuốn sách hình trào lộng, banh rộng trang sách bằng những ngón tay đốt quá sù sì so với tuổi anh ta. Ngẫm nghĩ hai ba phút rồi mới thấy tường tận ý vị, anh ta phá ra cười ha hả.
Ở đây, một lần nữa, Shinji lại nghe thấy xì xào to nhỏ về cô gái mới mặt ấy. Anh thoáng nghe thấy một thiếu niên răng móm há hốc miệng cười rồi nói.
“Cái con Hatsue ấy, nó...”
Đoạn cuối câu nói, Shinji nghe không rõ vì tiếng cười nói ồn ào bất chợt dâng lên từ phía cuối phòng hòa lẫn tiếng cười đáp lại của nhóm người xúm xít quanh chàng thiếu niên móm răng.
Shinji chẳng phải là người hay nghĩ ngợi nhưng chỉ nội một cái tên này giống như một câu đố khó hiểu phi thường, cứ ỡm ờ chọc tức, ám ảnh đầu óc anh mãi. Chỉ nghe thấy một cái tên thôi mà anh đã thấy đôi má đỏ ran, tim đập thình thịch như trống làng. Ngồi ngay đơ ở đó mà cảm thấy những biến đổi trong người cho đến lúc này vẫn chỉ thấy trong những khi làm việc khó nhọc, kể cũng thú vị lạ lùng.
Anh úp bàn tay vào má xem sao. Đôi má nóng ran ấy thấy như là má một người nào khác. Lòng kiêu căng bị thương tổn nặng nề khi anh nhận ra ngay trong lòng mình lại có những cái mình chưa bao giờ ngờ được; thế rồi cơn giận dâng cao bừng bừng khiến đôi má anh lại càng thêm đỏ gay đỏ gắt.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi Chi bộ trưởng Kawamoto Yasuo. Ra đời trong gia đình danh giá nhất thôn, mặc dù mới mười chín tuổi, Yasuo đã có nhiều sức lôi cuốn kẻ khác. Hãy còn ít tuổi song anh ta đã biết làm ra vẻ oai phong và vì thế, có thói quen hay đi họp muộn.
Mở cửa đánh sầm một cái Yasuo bước vào phòng. Anh ta béo múp míp, có nước da đỏ hồng thừa hưởng của ông bố rượu chè be bét. Nét mặt anh ta trông không đến nỗi đáng ghét nhưng đôi mắt lại có vẻ ranh vặt dưới cặp lông mày lưa thưa. Anh ta nói thứ tiếng tiêu chuẩn thực là trôi chảy.
“Đến muộn như thế này thực là thất lễ. Thôi chúng ta mau bàn luận với nhau ngay về những công việc phải làm trong tháng tới đi”.
Nói rồi anh ta ngồi vào bàn giấy giở cuốn sổ ra. Tại sao anh chàng lại có vẻ vội vã quá vậy?
“Như đã dự định trong phiên họp trước, à à, việc tổ chức phiên họp của Kính lão hội, việc khuân đá để sửa sang các nông đạo, rồi lại còn việc vét cống rãnh để xua đuổi lũ chuột theo sự nhờ cậy của Hội đồng thôn xã nữa. À à, chúng ta sẽ làm công việc này, như thường lệ, vào hôm nào mưa bão thuyền không thể ra khơi đánh cá được.
Con việc bắt chuột thì may mắn thay, chúng ta có thể làm trong bất kỳ thời tiết nào và tôi nghĩ là cảnh sát sẽ không bắt chúng ta bỏ bót dẫu rằng chúng ta có giết một vài con chuột bên ngoài các đường mương”.
Tất cả đều cười ầm và hét to:
“Cậu bảo tụi nó đi! Cậu bảo tụi nó đi!”
Tiếp theo là những lời đề nghị nhờ ông y sĩ trường làng đến nói chuyện cho mọi người nghe về vệ sinh và tổ chức một cuộc thi hùng biện. Tuy nhiên, tháng giêng âm lịch vừa mới qua xong, ai nấy đều chán ngấy những chuyện họp hành, tổ chức nọ kia nên các thanh niên đều có vẻ thờ ơ với cả hai đề nghị.
Do đó họ xoay ra lập một Họp bình hội phê phán nghiêm khắc tờ báo in trên giấy sáp mang tên là “Cô Đảo”. Bốn câu thơ của Verlaine, nhà thi sĩ nổi danh người Pháp, đã được anh chàng ham đọc sách trích dẫn ở cuối bài tùy bút đăng trên số báo vừa qua và bây giờ mấy câu thơ này đang trở thành đối tượng cho những lời giễu cợt:
“Tôi chẳng hiểu vì sao, tôi chẳng biết
Tâm hồn mình đau xót bi thương
Cuống quít, cuống quít vượt đại dương
Trên đôi cánh cuồng điên bứt rứt...”
“Thế cậu định nói cái quái gì với những tiếng ‘cuống quít, cuống quít’ vậy?”
“‘Cuống quít, cuống quít’ nghĩa là cuống quít, cuống quít chứ còn là cái quái gì nữa!”
“Có lẽ là chữ ‘là đa, la đà’ thì đúng hơn”.
“Đúng rồi! Nếu cậu nói ‘bay la đà’ có lẽ còn dễ nghe hơn”.
“Mà này, Verlaine là thằng cha nào vậy?”
“Chính là một trong những nhà thơ nổi tiếng nhất của Pháp đó”.
“Nhưng cậu thì biết cóc gì về các nhà thơ Pháp hử? Chắc cậu lại vớ được mấy câu đó trong một bài dân ca nào đó chứ gì”.
Cứ thế, phiên họp lại chấm dứt bằng những câu bốp chát trao đổi lẫn nhau như thường lệ.
Không hiểu lý do vì sao Yasuo thằng Chi bộ trưởng lại vội vã ra về như thế, Shinji nắm tay một anh bạn mà hỏi.
“Cậu không biết ư!” anh bạn trả lời. “Hắn được mời đến dự tiệc ở nhà lão Miyata Teru để mừng ngày con gái lão ta trở về nhà”.
Thường thường Shinji hay cười cười nói nói với các bạn trên đường về nhưng hôm nay, nghe nói đến bữa tiệc mà chắc chắn mình chẳng bao giờ được mời nên anh vội vàng tách ngang rồi một mình đi dọc theo hải cảng về phía những bậc thềm đá dẫn lên thần xã Yashiro.
Ngước nhìn các nhà của trong làng trên sườn dốc, căn nọ xây phía trên căn kia anh thấy trong nhà ông Miyata có nhiều ánh đèn hắt ra sáng rực. Trong làng nhà nào nhà nấy cũng đều thắp đèn dầu như nhau nhưng những ngọn đèn nhà này trông khác hẳn, sáng sủa hơn nhiều. Dù cho chẳng thể nhìn tận mắt bữa tiệc, anh vẫn có thể hình dung rõ ràng ánh đèn chập chờn đang rọi sáng lung linh từ cặp lông mày duyên dáng và đôi mi dài xuống đôi má nàng thiếu nữ ra làm sao.
Khi đi tới bậc thềm đá cuối cùng, Shinji ngước nhìn lên hai trăm bậc thềm đá trắng lốm đốm in bóng các hàng thông. Anh bắt đầu trèo lên, đôi guốc gỗ kêu lóc cóc, khô khan. Quanh ngôi thần xã chẳng có lấy một bóng người, ánh đèn trong nhà người giữ đền cũng đã tắt ngúm.
Mặc dù đã leo một mạch hai trăm bậc thềm song lồng ngực đày đặn nở nang của Shinji chẳng hề thấy khó chịu chút nào khi anh lên tới trước ngôi thần xã. Anh dừng bước trước đền cung kính cúi đầu.
Bỏ một đồng tiền 10 yen vào thùng đựng tiền cúng, suy nghĩ một lát, anh lại bỏ thêm 10 yen nữa. Tiếng hai bàn tay chắp lại, chập mạnh vào nhau kêu gọi thần linh chứng giám vang dội qua sân và Shinji thầm cầu nguyện trong lòng:
“Trăm lạy linh thần, xin Ngài phù hộ cho bể lặng gió yên, cho con đánh được nhiều cá, cho thôn làng con ngày thêm phát đạt! Con hãy còn ít tuổi nhưng đã đến lúc xin Ngài phù hộ cho con trở thành một tay ngư phủ tài ba, cho con hiểu biết tường tận những việc liên quan tới bể, tới cá, tới thuyền bè, thời tiết... và tất cả mọi thứ khác. Xin Ngài phù hộ cho con nên người có tài vượt mức trong bất cứ việc gì... Xin Ngài che chở cho người mẹ dịu hiền của con, cho thằng em hãy còn thơ ấu của con... Vào mùa lặn, khi mẹ con đi biển, xin Ngài che chở cho thân mình mẹ con khỏi lâm nguy hiểm. Và con còn muốn cầu xin một điều khác nữa... Rồi đây, xin Ngài phù hộ cho một người như con lấy được một người vợ xinh đẹp ngoan ngoãn... Vâng, một người giống như cô con gái ông Miyata Terukichi mới trở về nhà...”
Gió thổi lùa tới, những cành thông xào xạc. Luồng gió gây nên những tiếng dội thâm nghiêm vào tới tận bên trong nội điện u ám, mịt mờ. Có lẽ đó là vị hải thần đang chấp thuận lời khẩn nguyện của anh chàng tuổi trẻ.
Shinji ngước nhìn lên bầu trời đầy sao rồi hít một hơi dài thực dài. Đoạn anh nghĩ:
“Liệu thần linh có trừng phạt mình vì những lời cầu nguyện vị kỷ như thế này hay không?”