Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Khôi Khiếu Mai
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1036 / 5
Cập nhật: 2015-07-15 04:08:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ất cả đã chuẩn bị sẵn sàng. Năm bàn ăn với năm bình hoa tươi sặc sỡ, những chiếc khăn trải bàn kẻ ca-rô xanh, ly úp trên dĩa sứ trắng, em và những người khách lớn tuổi ngồi ba bàn, hai bàn còn lại thì một của chị Hương Trinh cùng các bạn, bàn kia do anh Trung và em làm chủ.
Khách đến đã gần đủ. Chị Mộng Vi, chị bạn sắp du học của chị Hương Trinh là người đến trước tiên, đang ngồi trò chuyện với bạn bè. Các bạn em, trong năm nhỏ được mời, có ba nhỏ đã đến: Thúy Hiền, Quỳnh Phương và Ngọc Mai. Còn thiếu Lan Vi và Hạnh Trang.
Chị Hương Trinh hỏi:
- Bạn bè tụi mình đã đủ chưa nhỉ?
Một chị bạn của chị đáp thay:
- Gì chớ đi ăn tiệc thì tụi tao luôn luôn có mặt sớm, không sót đứa nào đâu….
Chị Hương Trinh cười theo mọi người rồi hỏi anh Trung:
- Bạn của em đâu Trung, sao chẳng thấy “tướng” nào?
Anh Trung nhăn nhó:
- Chắc tụi nó trúng gió lăn đùng ở ngoài đường rồi…
- Thằng quỷ chỉ giỏi nói nhảm thôi.
- Nói thế chứ báo cáo chị, em có mời đứa nào đâu.
- Sao thế?
- Chứ chị nghĩ xem, chị sắp xếp cho em và Vành Khuyên chung bàn, chỉ cần có vài ông “tướng” bạn em xuất hiện, thì cô Út và bạn bè còn gì để ăn nữa…
- Vành Khuyên xem đấy, anh Trung có tử tế không?
Anh Trung hếch mặt lên:
- Tử tế là cái chắc rồi!
- Chứ không phải anh không mời bạn để “độc quyền” lấn lướt tụi em hả? – Em lên tiếng
Chẳng đính chính mà anh Trung còn cười hì hì gật gù:
- Chí lý! Chí lý!
Chị Hương Trinh kết luận:
- Đúng là tử tế… tệ!
Chợt có tiếng Quỳnh Phương:
- Lan Vi kìa!
Lan Vi chào mọi người đến với nhóm bạn:
- Xin lỗi, Lan Vi bận việc bất ngờ… Chắc Lan Vi là người đến cuối cùng?
- Gần cuối thôi. Còn Hạnh Trang nữa…
Lan Vi nhíu mày. Ôi! Nhỏ ấy vẫn còn “tức” Hạnh Trang. Sao mà “dai thế”?
Bữa tiệc sắp bắt đầu thì mới thấy Hạnh Trang. Nhỏ mặc đồng phục đến trường, giản dị và lạc lõng giữa mọi người, ai cũng mặc quần áo đẹp, màu sắc vui mắt. Nhỏ lí nhí:
- Trang xin lỗi…
Anh Trung rất tế nhị trong những trường hợp thế này. Anh đứng lên nhường chỗ cho Hạnh Trang rồi bắt đầu nói, để mọi người không chú ý đến người khách vừa mới đến nữa:
- Đề nghị bên chị Hương Trinh làm một màn giới thiệu, bên này bàn sẽ xin đáp lễ sau…
Ai đó đưa ra ý kiến nên nhập hai bàn làm một. Mọi người đều đồng ý và cùng đứng dậy để thực hiện việc sát nhập. Một loáng công việc ấy đã xong, và chị Hương Trinh nhanh nhẩu làm nhiệm vụ giới thiệu của mình. Anh Trung “đáp lễ”, cử em làm “giới thiệu viên” (Cứ như đấy là một cái chức oai lắm không bằng!). Em “trả đũa” ngay cái lòng “tốt” của anh Trung khi giới thiệu về anh:
- Đây là anh Trung mỹ danh “Trung Vô Diệm”…
Mọi người cười rất vui. Anh Trung chỉ còn cách phản ứng là cứ ngồi “tỉnh bơ” như một người anh chính cống!
- Còn đây là nhỏ Thúy Hiền, người dữ nhất lớp. Đây là Lan Vi, cây gạo bài. Đây là Hạnh Trang, tiếng hát tuyệt vời…
Phía bên kia, chị Mộng Vi bỗng kêu lên:
- Ồ! Em gái chị Quỳnh đấy phải không?
Chị Hương Trinh hỏi bạn:
- Quỳnh nào hả Mộng Vi?
- Quỳnh học lớp 6 ngày xưa với bọn mình rồi chuyển trường ấy. Quỳnh ca sỹ…
- Trinh nhớ ra rồi. Hồi đó Quỳnh ca sỹ ngồi cạnh Mộng Vi… Chị Hương Trinh nói rồi nắm tay Hạnh Trang – Có phải em là em gái của chị Quỳnh không Trang?
Hạnh Trang hơi đổi sắc mặt, nhỏ lắc đầu:
- Thưa chị… không… em không có chị…
Chị Mộng Vi:
- Thế thì chị xin lỗi em nhé. Em rất giống chị bạn tên Quỳnh của chị…
Anh Trung đợi em giới thiệu hết, liền đứng lên, giọng trịnh trọng như sắp đọc diễn văn ở hội nghị:
- Cuối cùng, xin hân hạnh giới thiệu với quý dzị “giới thiệu viên” của chúng ta chính là người mang danh “Tiếng Hát Vành… Tai”!
Mọi người cười ồ. Anh Trung cứ tỉnh bơ mà tiếp tục chương trình của mình:
- Sau đây, ca sỹ của chúng ta sẽ hát một bài tặng hai bàn tiệc trẻ trung, vui nhộn này. Xin mời…
Ghét anh Trung ghê! Nhưng cái tội của anh ấy, cứ để lại. Em đứng lên, giới thiệu bài hát “Màu Xanh” học trò của tác giả người nhà: Chị Hương Trinh, và thêm:
-… để thay mặt chị Hương Trinh tặng chị Mộng Vi, người sắp đi xa với mong ước rằng dù xa nhau, mọi người vẫn nhớ thương những kỷ niệm đẹp thưở học trò…
Một phần lời bài hát:
Đẹp sao tuổi học trò
Mới thân nhau đã giận
Ghét rồi lại thật thương
Bạn ơi! Xa nhau có vấn vương
Những kỷ niệm
Là màu xanh mãi mãi của tuổi học trò…
Chị Mộng Vi bước đến bên em khi bài hát dứt, chị ôm lấy em và nói, nhưng chỉ được mấy tiếng “cảm ơn em…”. giọng chị trở nên nghẹn ngào, không nói thêm được nữa. Em ngước nhìn chị Mộng Vi ôm em trong tay mình mà nhìn chị Hương Trinh, nước mắt cả hai ứa ra, long lanh. Em hiểu đây là giây phút xúc cảm của cả hai người bạn thân. Phải rồi, hai chị đã thân nhau từ khi em còn nhỏ xíu. Đẹp biết bao tình bạn ấy. Và, em mơ ước mình cũng có một tình bạn đẹp như thế biết bao! Em nghĩ đến Hạnh Trang…
° ° °
Lúc ngồi uống trà, ăn bánh sau bữa tiệc, em thấy chị Mộng Vi và Hạnh Trang đang chuyện trò gì đó. Khi em chuyển qua ngồi cạnh, em chỉ còn nghe câu nói cuối cùng của chị Mộng Vi:
- Được rồi, chị hứa với em…
Em hỏi ngay:
- Em bắt quả tang rồi nhé! Chị Mộng Vi hứa gì với Hạnh Trang nào?
- À… chị hứa… hứa khi ra nước ngoài, sẽ có quà về cho Hạnh Trang…
Em phụng phịu:
- Chỉ Hạnh Trang thôi à?
- Cả Vành Khuyên nữa chớ! Nhưng quà của ai là gì thì phải… bí mật! Cấm hỏi tiếp nghe “cô nương”!
Anh Trung tình nguyện làm “tài xế” đưa Ngọc Mai và Hạnh Trang về. “Cho lịch sự”. Anh Trung nói thế. “Chở ba phạm luật giao thông đấy”. “Nhưng tiết kiệm được ít xăng”. “Tiết kiệm xăng để chở bồ đi chơi phải không?”- Em trêu chọc. “Chớ chẳng lẽ anh cứ phải cô đơn mãi sao?”- Anh Trung cứ tỉnh bơ như thế.
Hơn nửa giờ sau, anh Trung trở về. Em hỏi ngay:
- Nhà Hạnh Trang ở đâu hở anh? Lớn nhỏ thế nào?
Anh Trung le lưỡi:
- Ở đường X. Sang trọng lắm. Loại biệt thự xây dựng từ thời Pháp. Tậu lại ngôi nhà này, chắc cũng phải bộn tiền. Nghĩ cũng lạ, gia đình là thế mà con bé ăn mặc giản dị quá chừng. Có lẽ ba má con bé khó lắm…
Em lại nghĩ đến Hạnh Trang. Tội nhỏ quá. Ba má khó khăn như vậy, hèn chi nhỏ chẳng mang mặc cảm cô đơn, rất sợ làm mất lòng người khác. Nhỏ tìm đến em, nhỏ mong tạo được tình bạn với em cũng vì lẽ đó chăng?.
Một người bạn thân! Mơ ước lại đến với em. Một tình bạn như của hai chị Hương Trinh và Mộng Vi. Sao lại không thể có? Phải không Hạnh Trang?
Tiếng Hát Vành Khuyên Tiếng Hát Vành Khuyên - Nguyễn Thái Hải Tiếng Hát Vành Khuyên