One’s first love is always perfect until one meets one’s second love.

Elizabeth Aston

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3568 / 4
Cập nhật: 2015-11-23 17:58:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ừa bước vào nhà mình, Thanh Bình giật, bắn người, vì ông Thiên An ngồi lù lù một đống ở phòng khách. Cô sừng sộ:
Làm sao cậu vào nhà được vậy hả?
- Cậu có cách của cậu. Thanh Bình đi đâu về vậy?
Thanh Bình lạnh lùng:
- Tôi đi đâu không liên quan đến cậu.
Cậu đã nói để yên cho tôi lấy chồng và sau khi kết hôn số tiền trơng ngần hàng phân nửa là của cậu.
- Cậu không cần tiễn nữa.
Thanh Bình cười lạt:
- Con mèo đã chê mỡ, cậu có biết nếu tôi nói ra sự thật, mẹ của tôi sẽ tống cổ cậu ra khỏi nhà?
- Bình cứ nói đi!
Ông Thiên An tiến lại vươn tay kéo mạnh Thanh Bình vào người ông ta:
- Tôi không muốn mất Thanh Bình.
- Cậu buông tôi ra, đồ dơ bẩn! Tôi nhất định không để cậu lợi dụng tôi nữa.
Vẫn ôm chặt lấy Thanh Bình, ông Thiên An de đọa:
Thanh Bình nghĩ Tri Thức sẽ chịu cưới Thanh Bình? Cậu không cần tiền nữa.
Đẩy mạnh Thanh Bình té ngã ngồi xuống ghế, ông Thiên An chồm lên người cô:
- Bình đã là của tôi, thì không thể thuộc về ai khác.
Thanh Bình cố vùng vẫy, con đã thú trong người của kê vô lương tầm này, ông ta không còn biết lý lẽ gì nữa hết.
Thanh Bình nghiến răng. Cô yêu Tri Thức và không muốn hổ thẹn khi gặp anh, nhưng làm sao đây?
Trên bàn có con dao gọt trái cây, Thanh Bình cố nhoài tay ra... Thân thể cô đang bị bốc trần, cô sẽ lại bị giày vò ghê tởm, những đêm nằm ngủ lại thấy ác mững hét lên thất thanh một mình.
- Không thể được! Chút xíu nữa là tay Thanh Bình chộp được con đao, cô nắm được cán dao, nghiến răng vung lên:
- Ông mà còn ép buộc tôi tôi sẽ tự tử. Con dao Thái mũi nhọn hoắc, ông Thiên An sầm mặt buông Thanh Bình ra:
- Cái thằng oắt con đó, cậu sẽ đập nó gãy giờ?
- Ông dám? Đừng tưởng tôi dễ ăn hiếp như hồi đó đâu nghen.
Ông Thiên An Châm biếm:
Cậu biết bây giờ con ngon lành rồi, con luôn chống lại cậu. Đừng cô tưởng trứng khôn hơn vịt đâu nghen.
Hậm hực mặc áo vào, ông Thiên An đi nhanh ra cửa. Chỉ chờ có như vậy, Thanh Bình đóng ập cửa lại, gài chặt chết rồi ngồi luôn trên nền gạch khóc như mưa.
Cơn đau lại về, đau ám ỉ rồi nhiều hơn như muốn xé nát cả người ông Trương Dũng, ông ôm lấy ngực, người gập xuống chịu cho cơn đau hành hạ mình.
''Mình sẽ chết'' - Ba chữ đó cứ vang lên trong đầu ộng Dũng một cách đau đớn. ''Nếu như ông không mau điều trị, bệnh của ông sẽ nặng thêm và ông sẽ sống không quá một năm nữa".
Sống không quá một năm nữa, tôi sẽ chỉ sống một năm nữa. Cuộc đời có ai qua khỏi cái chết, sống trường sinh bất tữ?
Mười tám năm nay không phải ông sống mà như đã chết rồi bao? Từ ngày bà Thiên Ngân phản bội ông. Không có đau lòng nào hơn tận mắt chứng kiến vợ mình phản bội mình, sự đau khổ ấy còn kinh khủng hơn cãn bệnh bây giờ ông đang vướng phải. Mưới tám năm, nỗi đau vẫn như hôm nào.
Lại một cơn đau đến thở không nổi, ông Dũng cố đi, từng bước chân liêu xiêu như muốn ngã đổ, và lời khuyến cáo nghiêm khắc của vị bác sĩ chuyên khoa cứu vang lên trong đầu ông Dũng, Tiền. Như Ý đang tuổi ăn học, đủ sống là may rồi, tiền ở đâu trị bệnh, có lẽ phó mặc cho số trời mà thôi.
Đau quá, ông Dũng đứng tựa,người vào thành nhà chờ xe buýt. Lần tay, ông run rẩy đi lại ghế ngồi chờ ngồi xuống.
Tri Thức chạy xe qua. Cái dáng quen thuộc khiến anh tấp xe lại, vòng xe lùi ra sau, kêu lên thảng thốt:
- Thầy! Thầy làm sao vậy?
- À thầy đau bụng... gió. Con.. đi đâu vậy?
Lo lắng, Tri Thức xuống xe:
- Thầy có ngồi sau xe được không, con đưa thầy về nhà.
- Ừ, con giúp thầy nhé.
Cố gượng đau, ông Dũng leo lên xe Tri Thức, ông gần như là người trên lưng Tri Thức.
Tri Thức phải vừa chạy xe vừa hỏi:
Nếu chịu không được, con đưa thầy đi bệnh viện.
- Không sao đâu, con cứ chạy xe về nhà.
Nhà đóng cửa, Như Ý đi học chưa về.
Tri Thức mở cữa rồi dìu ông Dũng vào. Thầy có thuốc không, chỉ chỗ con lấy.
- Con mở cái túi, lấy lọ thuốc nhỏ cho thầy.
Tri Thức mở cái túi xách, anh ngẩn người ra. Loại thuốc lạ và xem như có vẻ thầy của anh đang rất đau, mờ hôi vã ra đầy người. Đưa thuốc xong, Tri Thức vội vàng đi rót nước uống cung kính đưa cho ông Dũng.
- Cám ơn con.
Đưa trả cái ly không, ông Dũng nằm xuống mắt nhắm nghiền lại. Tri Thức lấy khăn lau mồ hôi cho ông, chốc chốc anh lại hỏi:
- Có đỡ chút nào không thầy?
- Tri Thức! Con có gặp Thanh Bình không?
- Dạ có.
- Nó vẫn hận thầy theo lời người đàn ông đó, đúng không?
- Thầy ơi! Thầy nghĩ đến chuyện đó làm gì. Như Ý lúc nào cũng hiếu thảo với thầy.
- Thầy biết, nhưng đứa con máu thịt của mình không nhìn mình, lông thầy đau lắm, nó vẫn muốn cho thầy là người xấu.
- Thầy ơi! Thấy nghi đi.
Tri Thức vặn quạt máy quay nhè nhẹ.
Anh thấy mình thát vô dụng khi không thuyết phục được Thanh Bình, cứ nhắc chuyện này là cớ và anh cãi nhau. Làm hòa nhau yêu thương nhau và cãi nhau cũng kịch liệt. Một cảm giác cho Tri Thức hiểu tình yêu của anh và Thanh Bình sẽ tan vớ đó là điều không tránh khỏi. Cố chấp và kiêu ngạo, hai cá tính đó thừa hưởng từ ông Thiên An, anh có sai khi yêu cô gái nhà giàu?
Ông Dũng thiu thiu ngủ. Tri Thức bước ra ngoài, không quên khép cữa phòng lại.
Đồng hổ điểm sáu giờ ba mươi. Như Ý vẫn chưa về nhà. Tri Thức đi xuống bếp bỏ gạo vào nồi vo xong cắm điện nấu.
- Hù!
Như Ý vỗ mạnh vai Tri Thức từ phía sau:
- Thấy xe anh là em biết anh đến, nấu cơm giùm em hả?
Tri Thức nghiêm mặt:
- Đi học tại sao bây giờ mới về, mấy giờ rồi?
- Anh làm gì như là ba của em vậy.
- Em... đi ghi tên dự thi... hoa hậu học đường.
Tri Thức quát khẽ:
- Ai biểu vậy? Học không lo học thi rớt là ăn roi mây nghe chưa?
Như Ý phụng phịu:
- Em học giỏi, còn lâu mới thi rớt.
- Đừng có chủ quan dữ vậy, em mà rớt thầy cạo đầu em. Thầy đang bệnh đó.
- Em biết rồi, có phải là đau bụng không?
- Vậy ra thầy thường xuyên bị đau bụng à?
- Em hỏi, ba cứ nói là bác sĩ đã cho thuốc, song hình như chẳng thấy bớt, em biết làm sao? Nhà hổng có tiền, em muốn nghỉ học đi làm.
- Em mới mười bảy, ai nhận em? Lại chữ nghĩa không đầy lá mít.
- Cho nên... - Như Ý hạ thấp giọng. Em mới muốn đi thi hoa hậu, đậu em cũng có mười mấy triệu.
Tri Thức bĩu môi:
- Em mà đậu, anh đi bằng đầu gối.
- Em nói chuyện này thầy biết đánh cho một trận, anh không có bênh đâu:
- Thấy ghét! Anh không thể nói khá hơn những lời làm cho em nản chí quá chừng được sao?
Mím môi một cái, Như Ý thọc tay vào thau nước xà bông và quệt lên mặt Tri Thức:
- Mai mốt nhớ đi bằng đầu gối. Anh mà đi bằng chân, biết tay em.
Làm xong hành động quậy phá, Như Ý bỏ chạy lên nhà, cô dừng lại nơi cửa bếp:
- Nước xà bông thơm hay cay vậy?
Tri Thức giậm chân làm như sẽ đuổi theo, nhưng anh không đuổi theo mà cười. Con nít không chịu nổi.
Ừ mà cô bé cũng lớn rồi chứ. Thành thiếu nữ, không như ngày nào đòi anh cõng.
- Như Ý, nói này nghe nè!
- Gì?
- Mặt bư! Hồi em ba tuổi, thầy bảo đi mua nước đá, chờ gần nửa giờ mới chịu vác cái mặt về, cục nước đá còn nhỏ xíu, thầy hỏi tại sao, em nói:
hu hu....Cục nước đá nặng quá, con xách hổng nổi, nên bỏ nó xuống vũng nước cho nhỏ lại mới xách về nổi.
Như Ý cười ngặt nghẽo. Kỷ niệm tuổi thơ ấy, cô hay bị anh nhắc lại để chọc, có không giận chút nào và càng ngày càng thấy yêu anh mất rồi. Không hiểu anh có nhận thấy tình yêu của cô. Cô mơ một ngày căn nhà này luôn có anh và một đàn con nhỏ.
Con bé đến là ngon lành, nhưng mới mười bảy, mười bảy bẽ gãy sừng trâu.
Ông Thiên An ngây người ngắm ảnh Như Ý, nó giống một người từng bị ông phụ bạc.
- Cô ta bây giờ ở đâu nhỉ? Có quá nhiều bóng hồng đi qua đời ông, cho nên ông chẳng có thời gian để nhớ.
Nhìn theo mắt ông tổng hào hoa của mình, gã trợ lý biết ông ta thích cô bé Như Ý này đứt đuôi, anh ta xun xoe:
- Nếu ông muốn, tôi đưa nó đến cho ông.
Chưa được đâu, nó chưa đủ mười tám. Thư thả!
Cộc cộc. Tiếng gõ cửa. Thanh Bình đẩy nhẹ cánh cửa bước vào.
- Cậu!
Ông Thiên An vui vẻ:
Con vào đây, Thanh Bình! Tuần sau là chung kết cuộc thi tuyển hoa hậu học đường phải không?
- Dạ!
- Con chấm ai chưa?
- Có năm người xuất sắc.
Nhìn xuống xấp ảnh trên bàn, Thanh Bình chi vào ảnh Như Ý:
- Cậu cũng đồng ý cô này trội hơn hết, phải không cậu:
- Ừ. Dù cô ta đậu hay rớt, cậu vẫn muốn chọn vào vai chính bộ phim đang chờ bám máy.
- Nhưng cô ta đang đi học phổ thông chưa qua trường lớp diễn xuất đâu cậu, làm sao đảm nhiệm vai chính cho được.
- Nếu có ta có năng khiếu, cô ta cô thể hơn diễn viên chuyên nghiệp. Hôm nào con bảo cô ta đến, cậu xem thử năng khiếu. Cô bé này xem ra rất ăn ảnh.
- Dạ.
Thanh Bình nhìn ông Thiên An. Đâu phải cô không biết chuyện ông lăng nhăng bên ngoài, còn mẹ của cô sống lặng lẽ. Ông có khả năng làm ra nhiều tiền, một tiếng nói của ông có vạn người răm rắp tuân theo:
Nếu cô có người cha như ông Trương Dũng, có cũng chỉ là một người tầm thường, sóng trong bóng tối, không phải là con người nổi danh, ái nữ của nhà tỉ phú kiêm giám đốc của hãng phim Thiên Ngân và chính cô cũng không muốn từ bỏ cái mình đang có.
Rời phòng ông Thiên An, Thanh Bình đi ra ngoài. Cô khựng lại khi nhìn thấy Tri Thức.
- Anh Thức, tìm em à?
Tri Thức chưa kịp lên tiếng, từ phía sau Như Ý ào đến:
- Anh Thức! Sao biết em ở đây?
Cô thân mật ôm cánh tay Tri Thức:
- Anh đi ủng hộ - cho em có đúng không?
Thanh Bình cau mày trước một Như Ý quá rực rở, một nét đẹp dễ rung động lòng người. Đây là Như Ý, liệu cô ta có phải là em cùng cha với cô, mẹ của cô ta đã rù quến ba cô, bỏ vợ bỏ con? Một mối ác cảm hình thành trong lòng Thanh Bình.
Cô ta cũng đâu phải là em gái ruột, sao có thể thân mật với Tri Thức như thế cho được.
Thanh Bình đi ngay lại chen vào giữa Như Ý và Tri Thức.
- Anh đến tìm em sao không vào phòng của em?
Như Ý tròn mắt:
- Anh Thức! Anh quen với giám đốc Thanh Bình à?
Thanh Bình cười mỉm:
- Chị và anh Tri Thức yêu nhau lâu rồi, bộ anh Thức không nói với em sao?
Đưa tay nựng cằm Như Ý như kẻ bề trên, Thanh Bình vờ thân mật:
- Em có hy vọng lắm đó Như Ý.
Như Ý định hất tay Thanh Bình ra, sơng cô ghìm lại kịp, Thanh Bình là giám đốc công ty Thiên Ngân, cũng là thành viên trong ban giám khảo, cô mà làm mất lòng Thanh Bình, nguy hiểm. Nhưng đồng thời cái câu giới thiệu hai người yêu nhau lâu lắm khiến Như Ý tím cả ruột. Cô vờ thản nhiên:
Vậy mà anh Thức có nói với em đâu. Con người xấu xa này giáu bạn gái như là mèo giấu cứt vậy.
Như Ý bám móng tay vào hông Tri Thức một cái thật mạnh. Tri Thức bặm môi trừng mắt, nhưng cũng chỉ dám gầm gừ trong cổ họng.
- Anh sao vậy anh Thức?
Thanh Bình nhìn Tri Thức vì cái vẻ gồng mình như chịu đựng của anh.
Tri Thức cười như mếu:
- Đâu có gì!
Như Ý chọc:
- Chị không biết à? Anh Thức bị....lác nên ở chỗ nào đổ mồ hôi là ảnh ngứa như điên.
- Vậy à! Hay là vào phòng em đi cho mát.
Thanh Bình lôi Tri Thức đi, Như Ý đuổi theo:
- Cho em đi với.
Như Ý đuổi theo sát, không cần để ý đến thái độ không vừa lòng của Thanh Bình.
Tri Thức thoái thác:
- Anh đi với Như Ý và còn phải phỏng vấn mấy cô thí sinh, anh ở ngoài này được rồi.
Thanh Bình giận dỗi:
- Vậy đâu phải anh đi tìm em.
- Ngày mai chúng mình gặp.
- Không cần!
Thanh Bình kéo tay Như Ý:
- Như Ý! Em đi theo chị.
Đến phiên Như Ý khó xử. Mục đích của cô đâu phải đi theo Thanh Bình, cái kẻ mà cô chưa từng nghĩ đó là bạn gái của Tri Thức, cô ta hiện diện một đống lù lù ra đó, hơn cô tất cả, tiền bạc, thân thế và địa vị trong xã hội.
Đứng trong văn phòng làm việc của Thanh Bình, Như Ý càng thấy mặc cảm hơn cho cái nghèo của mình. Sao có kẻ ãn không hết, ngưới lần không ra thế?
Thanh Bình mở tủ lạnh lấy hai lon nước ngọt, bật nắp một lon đưa cho Như Ý, ngọt ngào:
- Uống đi em. Nhà em và nhà anh Tri Thức gần nhau?
- Cách nhau người đầu hẻm, người cuối hẻm.
- Thú vị nhị! À, còn...ba em chắc là thương em lắm hả?
Nhắc đến cha, Như Ý cười:
- Ba em chắc chắn là thương em rồi. Ông ở như vậy từ khi em vừa lọt lông mẹ và mẹ em mất đi mà.
Thanh Bình mai mỉa:
- Ba em cố lòng chung thủy như vậy sao? Vậy mà có người nói với chị, ba em từng ruồng rầy vợ con để láý mẹ của em. Như Ý ngẩn người ra:
- Ai mà ác miệng dữ vậy? Ba em tính tình rất nghiêm khắc, đến anh Thức còn phải sợ ba em.
- Coi chừng... đạo đức giả đó em ạ.
Đoan hớp ngụm nước, suýt chút nữa Như Ý bị sặc. Cô nhổ toẹt ra, tức giận:
- Chị không có quyền nói ba em như vậy. Ba em là người đàng hoàng.
- Chỉ đàng hoàng với em thôi. Còn chị.... chị xem thường ông ấy.
- Nè chị! Nếu chị còn nói kiểu ấy, em và chị khó nói chuyện với nhau được nữa:
- Chị cũng đâu cần nói chuyện với em. Chị sẽ... cấm anh Thức qua lại nhà em.
Như Ý giận rung:
- Còn lâu anh Thức mới nghe lời chị.
- Em mà nói những lời này, ảnh sẽ sẵn sàng bỏ chị.
- Cô nói ai sẽ bỏ ai?
- Tôi nói anh Thức sẽ bỏ chị.
- Bốp! Một cái tát vào mặt Như Ý, cô lùi lại nhưng vẫn chanh chua:
- Chị sợ anh Thức bỏ chị, nên đánh tôi ả? Để xem anh Thức vì chị hay vì ba tôi và tôi Như Ý xô mạnh cái ghế cho ngã chỏng gọng bước ra ngoài. Cô đâm sầm vào ông trợ lý của ông Thiên An. Không thèm xin lỗi, cô bỏ chạy đi. Gã trợ lý nhìn theo rồi bước vào phòng:
- Chuyện gì vậy cô Bình?
- Đồ khốn kiếp! Thanh Bình hằn học.
- Tôi sẽ đánh rớt con bé đó, đừng có hòng đóng phim!
- Không được đâu cô Bình! Cậu của cô đã chầm cô Như Ý.
- Chấm Như Ý?
- Phải...ổng chấm Như Ý.
Đôi mày Thanh Bình cau lại. Một ý nghĩ thoáng qua đầu cô... nham hiểm và kinh khủng. Bao nhiêu năm qua, cậu của có bay bướm, nhưng ông ta có bao giờ mê ai đâu, chưa bao giờ dám bô mẹ của cô.
Nhưng cũng cùng một lúc tiếng nói lương tám vang lên. Liệu Như Ý có phải cùng máu thịt với cô? Không được! Cần tách Như Ý và Tri Thức, nếu cô ta tham tiền sẽ sa vào bẫy, đó là do cô ta tự chọn.
Màn trình diễn áo tấm của thí sinh dự cuộc thi hoa hậu học đường, Như Ý đẹp rực rỡ, một vẻ đẹp thanh khiết thơ ngây. Ông Thiên An ngồi gần như há hốc mồm ra, hình như giống một người.
- Cậu à!
Thanh Bình lay tay:
- Cậu có đồng ý với con, Như Ý rất đẹp không?
Ông Thiên An giật mình:
- Có rất đẹp nổi bật nhất trong các thí sinh.
- Tuần tới mới thi chung két, hy vọng có ta thắng. Con có nói chuyện với cô ta rồi, xem về nhà nghèo và mê...danh vọng lắm cáu à.
- Vậy hả!
Ông Thiên An mừng thầm trong bụng, hai yếu tố dó đủ để ông chiếm được cô gái mình thích.
Phía trên đang trình diễn đi qua đi lại, Như Ý chợt lảo đảo muốn ngã chúi, hình như rất đau nên Như Ý quỵ xuống:
- Như Ý!
Tri Thức là người phóng lên sán khấu đầu tiên, anh đỡ Như Ý.
- Như Ý mếu máo.
- Em đau quá, đôi giày của em.
Gót giầy cao gót gãy lìa làm cho chán Như Ý trật khớp, có không đứng được nữa.
Dưới hàng ghế chủ khảo, ông Thiên An cũng đi lên. Ông gườm gườm nhìn Tri Thức đang đỡ Như Ý.
- Sự cố khiến ông phải ra lệnh hạ màn cáo lỗi mười lăm phút giải lao.
Tri Thức đã đỡ Như Ý vào bên trong, anh đặt cô ngổi lên ghế, lo lắng nhìn Như Ý.
- Cô đở đau chưa?
- Hình như chán em bị sái khớp.
- Sái khớp hả?
Ông Thiên An đấy Tri Thức ra, tự động ngồi thụp xuống náng bàn chán Như Ý lên lùi mình.
Tôi biết chữa sái khớp, tói chữa cho. Ráng chịu đau một chút nghen!
- Mím môi, ông ta bất thình lình giật mình bàn chăn Như Ý một cái. Như ý rú lên:
- Đau quá!
Nước mất cô trào ra. Ông Thiên An nói như ra lệnh:
- Đâu, cô đứng lên thử xem nào!
Miệng nói tay ông kéo Như Ý đứng lên. Như Ý miễn cưỡng đứng lên, không còn cảm giác đau nhói như lúc nãy.
- Cô vui mừng.
- Đở đau rồi! Ông tổng... cám ơn ông.
- Đi thi mà cô mua giày đỏm, cố ngày té dập mặt đấy.
- Đứng phía sau, Thanh Bình cười thầm. Cô vừa chơi Như Ý một vố, hả lòng hả dạ thật. Cũng đáng kiếp cho Tri Thức, bảo xem Như Ý như em gái, vậy mà anh lo đến độ phóng lên sân khấu đầu tiên.
- Chẳng hiểu khi bị kéo ra, có thấy mấc cỡ chút nào không?
Cô bước lại gần Tri Thức, mai mỉa:
- Em không ngờ anh mau mắn đến như vậy. Bây giờ thì không phải lo, cậu của em chữa trặc khớp rất tài tình.
Tri Thức cười gượng:
- Đôi giày đô anh và Như Ý đi chọn mua, anh không nghĩ nó dỏm như vậy.
- Anh nghĩ là cải gì anh cũng biết hết?
- Không phải như vậy!
- Chỗ này không phải của anh, mau theo em đi xuống.
Cuộc thi tiếp tục, nãm thí sinh vào vòng trong có tên Như Ý.
Như Ý vừa thay quần áo và đang rửa mặt, người trợ lý đã bước vào:
Ông tổng nói biếu cô một chai dầu xoa chán và muốn gặp cô.
Như Ý lưỡng lự. Giờ này chắc Tri Thức đợi cô, và thê nào mà không có Thanh Bình. Anh và Thanh Bình.
- Cứ nghĩ như vậy mà tim cô đau nhói lên. Như Ý gật đầu:
- Anh đưa tôi đi!
Gã trợ lý dẫn Như Ý đi vòng ra phía sau, tránh ống kính ký giả. Một chiếc xe màu đen bóng lộn đậu sẵn, ông Thiên An mở cửa sau:
- Như Ý, lên đây!
- Có nên lên không, dù gì cô cũng ra đến đây, Như Ý leo lên xe ngồi bên cạnh ông Thiên An, cô tự nhủ mình, ông ấy lớn tuổi hơn ba cô. Có lẽ ông ưu đãi cô vì tín cô sẽ đâu, và đậu là được chọn đóng vai chính ngay cho bộ phim sắp bấm máy.
Gã trợ lý đóng cửa xe lại leo lên ngồi băng trước cạnh tài xế, ra hiệu cho xe đi. Như Ý lo lắng:
- Ông tổng, ông muốn đưn tôi đi đâu?
Chắc chắn cô sẽ đậu giải nhất. Tôi đưa cô đến nhà thiết kế họ sẽ may quần áo và đặt cho cô đôi giày, không nên để xảy ra sự cố như tối nay.
Như Ý cảm động:
- Cám ơn ông.
Xe đến văn phòng thiết kế, dù đã mười một giờ rưỡi, những người thiết kế vẫn niềm nở tiếp ông Thiên An, họ quá quen với những điều bất thường của ông, chuyện đặt nhũng mẫu quắn áo dù là nửa đêm không phải chuyện lạ.
Như Ý băn khoăn:
- Ông tổng! Liệu những bộ đồ này có quá đắt tiền không?
Đắt tiền cũng không sao, như vậy mới tôn vinh vẻ đẹp của em chứ.
Bàn tay ông ta đặt lên vai Như Ý bóp nhẹ vai cô và kéo cô vào sắt ông ta.
Như Ý đỏ mặt lách người qua:
- Ông tổng...
Ông Thiên An vui vẻ:
- Xong, rồi, chúng ta đi Như Ý, cô còn một tuần để chuẩn bị, hy vọng không phụ lòng tôi.
- Vâng, cám ơn ông tổng, tói sẽ cố gắng.
- Bây giờ chúng ta đi ăn khuya rồi hãy về.
- Dạ....đã quá khuya. Tôi xin phép về, ba tôi đang mong tôi ở nhà.
- Tôi sẽ vào nhà nói là cô đi với tôi, không sao đâu.
Như Ý hốt hoảng:
- Dạ, không được đâu. Ông có thể cho tôi mượn điện thoại không?
- Em không có điện thoại hả? Ngày mai tôi sẽ mua cho em.
- Dạ thôi, ông cho mượn là được.
Như Ý cầm điện thoại, cô liếc ông Thiên An, ông ta đang nhìn cô âu yếm.
Như Ý hoảng sợ sụp mắt xuống, bối rối bấm số.
Anh Tri Thức.
- Cái tên Tri Thức làm ông Thiên An khó chịu:
- Sao lại gọi cho thằng đó?
- Ba tôi chỉ tin anh ấy.
Như Ý nói nhỏ vào máy:
- Anh đứng ngoài đầu hẻm chờ em, em về liền.
Ông Thiên An cắn nhẹ môi. Được!
Trước sau con mồi này cũng lọt vào tay ông, nếu chơi trò mèo vờn chuột có lẽ sẽ thú vị lắm đây.
Ông Thiên An phẩy tay:
- Đưa cô ấy về nhà đi!
Xe vừa về đến đầu hẻm, Như Ý vội mở cửa bước xuống.
- Anh Thức!
Tri Thức nhìn vào xe:
- Em đi với ông tổng à?
- Đi đặt quần áo cho bữa chung kết. Khóm người, Như Ý chào ông Thiên An.
- Chào ông.
- Không đáp lại cái chào của Như Ý, mà ông Thiên An nói lớn:
- Tri Thức!
Tri Thức dạ khẽ. Ông Thiên An vờ dễ dãi:
- Cậu muốn tôi gả Thanh Bình cho cậu, nên chứng tỏ thành ý của cậu cho tôi thấy.
Tri Thức khựng lại. Ông ta không đòi đập anh gãy giò nữa sao?
Quay kính xe lên, ông Thiên An ra lệnh cho tài xế.
- Đi!
Như Ý đi xăm xăm vào con hẻm.
Những lời ông Thiên An bảo Tri Thức khiến cô buồn. Thì la anh còn có ý định cưới Thanh Bình nữa, vậy mà cô vẫn hy vọng.
- Như Ý. Sau này em đừng đi với ông Tổng như vậy nữa.
Như Ý đứng lại cười lạt, mai mỉa:
- Tại sao không nên đi? Anh sắp là phò mã của ông ấy mà.
- Anh yêu Thanh Bình, chưa bao giờ ông ấy đồng ý cả.
- Bữa nay xem như ông ấy chấp nhận anh rồi còn gì nữa. Đời này...con trai thích lấy vợ giàu. Còn em, em cũng đang muốn lấy chồng giàu lắm đấy.
- Nè, đừng có nói với anh là em chịu làm bé ông ấy.
- Làm má nhỏ Thanh Bình cũng thú vị lắm chứ thôi sao?
Tri Thức trừng mắt:
- Em mà có ý nghĩ này, anh sẽ nói với thầy việc em đi dự thi hoa hậu đó.
- Anh Thức!
Như Y phụng phịu đánh vào vai Tri Thức.
- Đừng có ở ác với em? Em nói là em chán học, em muốn có nhiều tiền.
Tri Thức nghiêm mặt:
- Rồi em nghĩ đi thi hoa hậu em sẽ đậu?
- Nếu không đậu, em cũng có thể đi đông phim và có tiền.
- Em có ý nghĩ đó... anh ân hận đã chiều em mà không nói với thầy. Bây giờ anh vào nhà và nói thật hết với thầy đây.
- Anh dám đi, em cũng...không về nhà đêm nay.
- Em dọa anh à?
- Không phải. Nhưng em biết rồi em phải hơn chị Thanh Bình.
- Hừ! Tại sao phải hơn, mà hơn cái gì?
- Em hỏi anh, anh với chị Bình từ khi nào?
- Mới đây thôi. Sao?
- Em quen anh từ khi nào?
Tri Thức đùa:
Từ khi em...còn mũi dãi thò lò.
Như Ý nhăn mặt:
- Ăn nói mất vệ sinh quá. Hồi đó em ba tuổi.
- Ba tuổi, em nghĩ tự em biết chùi mũi?
Bỏ chuyện đó. Em hỏi anh, anh và em quen như vậy là mười lăm năm.
- Ừ, rồi sao?
- Em đẹp hơn chị Bình, đúng không?
- Bây giở đứng ngoài đường nói dần lân hay sao? Mười hai giờ đêm rồi cô Hai. Ngày mai tôi còn đi làm nữa.
Trả lời em cái đã, đừng có ở đó đánh trống lảng.
- Rồi! Đẹp hơn Thanh Bình, chịu chưa?
- Vậy sao anh không thích em?
- Ơ hay, con nhỏ này! Tình yêu mà phải trả lời là tại sao yêu người này mà không thích người kia hay sao?
Như Ý giậm chân:
- Em chỉ muốn hỏi anh và anh trả lời em, tại sao anh không thích em?
- Vì anh từng xem em như em gái của anh.
Không bằng lòng với cách nói của Tri Thức, Như Ý vùng vằng:
- Được! Em và anh chẳng anh em gì cả, từ nay em làm cái gì kệ em.
- Vậy đừng có bảo anh giúp giùm em cái gì nghen.
Tri Thức níu cánh tay Như Ý kéo đi vào con hẻm:
- Liệu cái mông của em, có mo cau bó chưa, hình như thầy đang nhịp chỗi lông gà ở nhà.
Bị nhát, Như Ý hoảng hồn lè lưỡi.
- Đáng ghét! Anh dọa em đó hả?
Đèn trong nhà còn sáng, Như Ý nép vào vai Tri Thức:
- Anh Thức! Nhớ nói giùm em, em và anh đi xem phim.
- Ủa? Mới lúc nãy nói là từ nay em làm cái gì kệ em mà.
- Anh này, đàn ông gì nhỏ mọn quá vậy.
Cửa nhà mở ra, ông Dũng nghiêm khắc:
- Về nhà sao còn chưa chịu vào?
- Dạ.
Như Ý còn núp sau lưng Tri Thức:
- Ba...phim ''Xác ướp Ai Cập'' hay dễ sợ. Tại chiếu khuya, con và anh Thức còn đi ăn cháo khuya, nên về muộn:
- Được rồi, vào nhà đi.- Còn Tri Thức cũng đi về ngủ, sáng mai còn đi làm.
- Dạ.
Thoát nạn, Như Ý chạy ù vào nhà. Nếu không có Tri Thức chắc chắn ba sẽ quật cây chổi lông gà vào chân chứ chẳng phải chơi.
Ông Dũng đóng cửa lại, vẻ không vui:
- Năm nay con thi tốt nghiệp phổ thông mà đi hoài như vậy sao?
- Nhưng con học đâu có sút hả ba?
- Ừ. Như vậy ba mới cho con đi với Tri Thức. Như Ý à! Con có cảm tình với Tri Thức không?
Như Ý sầm mặt:
- Anh ấy đâu có thích con. Ảnh thích cái cô Thanh Bình, cô ta giàu có tốt nghiệp đại học. Còn con nghèo, ai thèm con hả ba?
- Tri Thức đâu phải loại người tham giàu. Ba từng có ý gả con cho Tri Thức, nhưng xem ra chắc không được.
Như Ý kêu lên:
- Ba từng có ý gả con cho anh Thức?
- Ừ, nhưng quyền lựa chọn là của nó. Với cô Thanh Bình đó cũng tốt.
Như Ý vùng vằng:
- Sao ba biết cô Thanh Bình tốt?
Ông Dũng bỏ đi vào phòng đóng cửa lại Như Ý tuy không phải giọt máu của ông, nhưng ông yêu thương như con đẻ của mình. Thật ra Như Ý cũng có quyền hưởng sự giàu có, nhưng ông nói ra làm gì.
Một cơn đau lại nhoi nhói giày vò ông, ông gục xuống gối, tiếng nói của vị bác sĩ chuyên khoa lại vang lên:
''Nếu không chữa trị, ông sống không quá một năm nữá'. Tiền ở đâu? Ông không muốn Như Ý lo lắng. Một đứa con xem thường kẻ tạo ra nó, nó xe thường và khinh bỉ ông. Còn ông cũng không muốn bởi mốc cái quá khứ đau lòng đó lên làm gì. Nhưng nếu ông không nói, nếu một mai ông chết đi, Như Ý bơ vơ và sống như thế nào đây?
Thủy Chung Trọn Đời Thủy Chung Trọn Đời - Thảo Nhi Thủy Chung Trọn Đời