Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: James Bond
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8514 / 7
Cập nhật: 2016-03-09 16:49:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
iếng cười nói gần một tiếng đồng hồ trong phòng làm việc của Anh Hào làm Thể Đồng bức rức. Cô đứng lên và bước ra ngoài. Một giọng nói đầy vẻ tự hào của cô gái từ phòng Anh Hào vẩn còn vọng ra làm thể đồng khó chịu
- Thư ký của anh trông sao mà quê một cục vậy?
Hào điềm đạm:
- Vậy sao?
Cô gái ẻo lả:
- Chứ còn gì nửa, không trang điểm ăn mặc lại sơ sài nửa. Có lẻ cô ấy xuất thân trong một gia đình không dư dả phải không anh?
- em nghỉ vậy sao?
- Ờ, chứ anh nhìn cô ấy xem, người gì đâu mà cứng đơ, không nử tính chút xíu nào hết
Anh Hào phì cười:
- Em đến thăm anh hay là bình phẩm người ta? Cô ấy thế nào mặc kệ, miển có năng lực làm việc tốt là được rồi.
- Anh không cảm thấy mất mặt sao?
Anh Hào so vai:
- Dĩ nhiên là không. Mà thôi đi, nói về chuyến đi du lịch của em đi. Kiều Mỹ em đi chơi có vui không?
Giọng Kiều Mỹ vui vẽ:
- Vui lắm anh ạ. Đất nước Nhật Bản quả nhiên là xinh đẹp tuyệt vời
- Anh chưa đi nhật bao giờ
Kiều Mỹ hồ hởI:
- Khi cưới nhau rồi, chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đó, anh hả?
Anh Hào lảng chuyện:
- Chiều nay em có rảnh không?
Kiều Mỹ không quan tâm gì đến thái độ lãng tránh của Anh Hào, cô vui vẽ:
- Có, em có rảnh
- Đến tối anh sẽ chở em đi chơi
- Vậy em ở nhà đợi anh nghe
- Khoảng tám giờ anh đến
Kiều Mỹ nhỏ nhẹ:
Vậy em về nghe anh.
Anh Hào mĩm cười:
- Vâng chào em.
Kiều Mỹ vẩy tay chào Anh Hào rồi quay bước mà không nhìn trước nhìn sau. Vừa lúc Thế Đỗng bước vào, đánh sầm vào nhau, cả hai đều giật mình. Kiều Mỹ quát:
- Mắt mũi cô có không?
Thể Đồng trợn mắt so vai:
- Thế còn cô?
Kiều Mỹ đỏng đảnh:
- Cô bị thong manh sao mà hỏi tôi như vậy?
Anh Hào không thể giấu được nụ cười với cách trả treo của Thể Đồng. Thấy mình bị cô thư ký ăn hiếp mà không nghe Anh Hào lên tiếng. Kiều Mỹ vùng vằng nói:
- Anh Hào! Anh có nghe cô ta nói gì không?
Ra chiều nghiêm túc. Anh Hào nói:
- Thôi đi Thể Đồng!
Tính khí thể ĐỒng xưa nay đâu chịu nhún nhường một ai. Vả lại, người có lổi đâu phải là cô. Vì thế, khi nghe Anh Hào lên tiếng cô nói ngay:
- Sếp thì sao hả Tôi không có lổi tại sao phải thôi?
- Nhưng tôi là cấp trên của cô cô phải nể mặt tôi một chút chứ.
Thể ĐỒng chu môi:
- Miển bàn! phải thì thôi chứ sợ gì ai?
Kiều Mỹ tức giận:
- Cô là ai mà ăn nói xất xược vậy hả? Cô co tin là mình mất việc không?
Thể Đồng cười khẩy:
- Cô tưởng mình là ai thì đúng hơn. Còn tôi ăn nói thế nào không liên quan gì đến cô.
Kiều my hậm hực:
- Anh Hào công ty sao có hạng người vô phép vô tắc thế kia? Anh mau đuổi việc cô ta đi.
Thể Đồng mĩa mai:
- Cô là xếp của anh Hào hả?
Anh Hào gắt:
- Thôi đi là vừ! Thể Đồng cô thật là quá đáng.
- Tôi quá đáng gì đâu? Anh đừng bày đặt bênh vực
- Cô...
Kiều My nghiến răng:
- Thôi đi, anh đừng nói với cái thứ ngang như cua này.
Thể Đồng cười như đắc thắng:
- Biết vậy thì biến đi. Ở đây hoài chẳng ai làm việc được ca?
- Cô... thôi được, rồi đây cô sẽ biết tay tôi.
- Tôi sợ quá. Đừng có ở đó mà rung cây nhát khỉ.
Kiều My cười nửa miệng:
- Thì cô cứ chờ xem.
Thể Đồng co vai tỏ vẻ bất cần đến thái độ của Kiều My. Đi về chổ làm việc của mình. THể Đồng nói:
- Anh làm gì mà nhìn tôi chằm chằm vậy? xúc phạm người yêu anh sao?
Anh Hào có vẻ giận:
- Chẳng trách sao gia đình cô cũng phàn nàn về cô. Phải chi cô được nửa phần của Như Ngọc thì hay biết bao nhiêu.
Đối với Thể ĐỒng thì đây có lẻ là câu nói mà cô đau lòng nhất. Sự so sánh này bao giờ ba cô cũng đem ra nói mỗi khi trách móc cô. Hâm nay lại nghe Anh Hào so sánh mình và chị, cô rất giận nhưng lại cố làm già:
- Tôi là tôi, chị Ngọc là chị Ngọc, làm sao mà giống được chứ?
- Nhưng cô phải biết học hỏi ở người khác điều tốt chứ.
- Con người tôi cố chấp vậy đó. Anh có giỏi thì đuổi việc tôi đi.
- Cô... cô thật là bướng và...
- Chướng mắt chứ gì? Được thôi anh cứ lên tiếng đi, tôi sẽ nghĩ việc ngay thôi.
Anh Hào chặt lưởi ra chiều khó xử:
- Tôi chỉ góp ý kiến, tôi có nghĩ là đuổi việc cô đâu.
- Có hay không thì tự anh hiểu lấy. Tôi về đây.
Anh Hào giật mình:
- Cô chưa đánh máy xong bản văn mà.
Thể Đồng quẩy chiếc túi xách lên vai:
- Anh làm một mình đi.
- Cô... cô đùa hay sao?
- Thì tôi về đây, để xem tôi có đùa hay không thì anh biết liền.
Anh Hào buông tiếng thở dài, anh đành bất lực với cô gái ngang bướng và cứng đầu như thế ấy.
o O o
Thấy anh trai mệt mõi thả phịch người lên ghế salon Du Anh lo lắng:
- Anh sao vậy? Làm việc nhiều quá rồi phải không?
- Hôm nay công việc nhiều qua, làm luôn phần của thư ký nửa.
Du Anh ngạc nhiên:
- Lại chuyện gì nửa vậy?
Anh Hào bất mãn:
- Hỏi cô bạn ba lơn của em kìa. Tự dưng nổi dóa lên rồi bỏ về.
Du Anh ra chiều nghĩ ngợi:
- Tự dưng nổi đóa? Anh nói khó tin thật. Thể Đồng đâu phải điên.
Anh Hào thở dài:
- Thì cũng có tí xíu chuyện. Tại cô ấy chuyện bé xé ra to.
- Chuyện gì?
Anh Hào từ từ kể lại cho em nghe, nghe xong Du Anh nói:
- Chuyện vậy mà nó không cáu sao được. Này nhé, tính Thể Đồng nó ghét nhất ai ăn hiếp nó. Chuyện đó cả chị Kiều My cũng có lỗi chứ bộ.
Anh Hào gật gù:
- Cũng phải.
Du Anh lại tiếp:
- Hơn nữa, nó tự ái nhất là ai dem nó ra so sánh với chị Hai nó.
Anh Hào ngạc nhiên:
- Ai lại ghét kỳ khôi vậy? Chị mình giỏi mình phải tự hào chứ.
Du Anh lườm anh trai:
- Con người cũng biết tự ái chứ bộ. Ở nhà, Thể Đồng bị chê là quá đủ rồi, đi làm lại bị chê, nó không phải phát cáu sao được. Dù gì, người ta cũng là con gái.
Anh Hào thở dài:
- Con gái thì hay phát điên vậy sao? Cô ấy cứ hay nổi xung thiên bất thường, anh không biết đường mà tránh.
Đdó, anh cứ hay nói nó điên, bảo sao nó không quậy với anh.
Anh Hào so vai:
- Thôi, anh mệt quá. Anh đi tắm cho thoải mái đây.
Du Anh thừa biết chuyện gì đã xảy ra với bạn mình, thế nhưng, khi ngồi cùng bạn trong phòng của Thể Đồng, Du Anh vẫn làm bộ hỏi:
- Buồn chuyện gì vậy? Thể Đồng thở phào một cái:
- Không buồn chuyện gì hết.
Du Anh lắc đầu:
- Mình không tin.
Thể Đồng vỗ vai bạn:
- Lúc chiều thì có, bây giờ thì ổn cả rồi.
- Thật không?
- Thật.
- Vậy cậu gọi mình đến đây làm gì?
Thể Đồng ngã người ra nệm:
- Bạn thấy mình giống con trai hay con gái vậy, Du Anh?
Du Anh cười:
Đdiên sao mà hỏi kỳ vậy?
Dĩ nhiên cậu là con gái rồi.
- Không, ý mình là tính con gái kìa.
Du Anh lườm bạn.
- Thì cậu đầy tính con gái đấy thôi. Này nhé, hay làm lẫy, nói gàn và bướng bỉnh nữa.
Thể Đồng thở dài:
- Vậy là mình toàn tính xấu thôi.
Du Anh dịu dàng:
- Vậy chứ ai cũng thích tính xấu đó của bạn.
Đặc biệt là mẹ mình, bà cứ nhắc bạn luôn.
Thể Đồng cười:
- Có người thích là được rồi. Xuống nhà mau đi.
Du Anh ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- Bạn không nghe "biểu tình" dữ dội đó hay sao?
- Ở đâu?
Thể Đồng lấy tay chỉ vào bụng:
Đdây.
Du Anh phì cười:
- Hết sức! Thôi, đi nào.
Thể Đồng quàng vai bạn trong niềm vui thật sự. Giữa hai cô gíi này dường như chẳng có chuyện gì là sầu tư trắc trở.
Bà Hiển Vinh ngồi giữa hai cô gái đẹp. Cô nào cũng giàu có và quý phái, họ đều muốn lấy lòng bà và muốn được anh Hào để ý đến. Họ không ai khác hơn là Như Ngọc và Kiều My.
Giọng Kiều My cất lên xua tan bầu không khí im lặng của căn phòng khách sang trọng của bà Hiển Vinh:
- Như Ngọc là bác sĩ phải không?
Như Ngọc khẽ cười:
- Còn My, làm ở công ty du lịch phải không?
- Phải, Tôi và Du Anh làm chung đó.
- Những người làm ở công ty du lịch, ai cũng đẹp và dễ thương.
Kiều My nhếch môi:
Đdiều ấy là dĩ nhiên rồi. Như Ngọc là chị của Thể Đồng phải không?
Như Ngọc lộ chút ngạc nhiên:
- My cũng biết em tôi à?
Kiều My nhếch môi điểm một nụ cười khinh bỉ:
- Biết. Lần đầu tiên gặp cô ta, không ai có thể quên được.
Như Ngọc khẽ chau đôi mày:
- My nói vậy là sao?
- Tôi không biết là con người thật của cô là dịu dàng như thế này, hay là kỳ quặc như em gái của cô.
Như Ngọc thừa biết tính em mình như thế nào, nên khi nghe Kiều My phê phán thế, cô có vẻ không vui. Khẽ nhìn bà Hiển Vinh, thấy bà vẫn im lặng, Như Ngọc nói:
- Chuyện gia đình tôi không khiến người ngoài chen vào. Có kỳ quặc thế nào thì Thể Đồng cũng là em gái của tôi.
Kiều My bao giờ cũng giữ vẽ mặt miệt khinh:
- Thế gia đình cô thuộc hạng thượng lưu trí thức, hay cuốc mướn làm thuê. Trông cô thì quí phái dó, nhưng em gái của cô thì quê một cục.
Thể Đồng tình cờ bước vào. Cô vẫn như mọi khi, ngoài những giờ làm trên công sở thì vẫn chiếc quần Jean hoặc áo sơ mi, hoặc pull hoặc một vài mẫu áo dẹp thời trang mỗi khi ra dường.
Cô cười khẩy:
- Chứ mặc như cô vậy đó thì hợp thời trang, đúng không?
Bà Hiển Vinh lúc bấy giờ mới nói:
- Thể Đồng mới dến hả cháu?
Thể Đồng cúi dầu:
- Vâng, cháu chào bác.
- Cháu ngồi đi.
Đạ.
Cả Kiều My lẫn Như Ngọc đều có chút ngạc nhiên về thái độ của bà Hiển Vinh. Cả hai cùng quay lại về phía Thể Đồng. Thể Đồng làm như không thấy, cô nói:
- Anh Hào đâu thưa bác?
- Nó vừa uống thuốc và ngũ rồi.
- Anh ấy chỉ cảm nhẹ thôi phải không?
Kiều My chen lời:
- Có bác sĩ ở đây thì lo gì, sao mà chị em cô sốt sắng vậy? Hay là cả hai đều yêu anh ấy?
Trong lúc Như Ngọc đỏ mặt lúng túng thì Thể Đồng hất mặt nhếch môi nói:
Đdiều đó làm cô khó chịu sao?
- Phải. Tôi thấy chướng mắt khi thấy chị em cô xuất hiện ở đây.
- Vậy thì cô về đi. Về rồi, cô sẽ không thấy chướng mắt nữa.
Đdây không phải là nhà của cô.
- Thế nó là của cô à?
Kiều My nghẹn lời, cô ấp úng:
- Tôi...
Bà Hiển Vinh lắc đầu:
- Thôi nào các cháu. Anh Hào bệnh, các cháu, ai đến thăm gia dình bác cũng cảm ơn hết.
Cả Như Ngọc và Kiều My đồng thanh.
- Có chi đâu ạ?
Mọi người lại im lặng. Vừa khi từ trên lầu chị giúp việc đi xuống, bà Hiển Vinh hỏi ngay:
- Có chuyện gì vậy?
Đạ cậu Hai muốn uống nước ạ.
Thể Đồng nói ngay:
- Anh ấy thức rồi, cháu phải lên gặp ảnh đây.
Bà Hiển Vinh mỉm cười tỏ ý không phản đối.
Kiều My mỉa mai:
- Con gái gì mà vô duyên thế nhỉ?
Thể Đồng quay lại cười bằng cái gương mặt thách đố:
- Cô có muốn lên cùng không?
Như Ngọc lên tiếng khe khẽ:
- Thể Đồng! Anh Hào bệnh mà, sao em cứ thích mắc mỏ thế.
Bà Hiển Vinh dề nghị:
- Hay là cả ba cháu cùng lên phòng Anh Hào đi. Đông thì vui chứ sao?
Kiều My thì cứ cười đầy vẻ tự tin. Theo cô, dó là điều đương nhiên mà gia đình Anh Hào phải làm. Ai lại đi từ chối một cô gái vừa giàu vừa đẹp như cô? Còn Như Ngọc, cô chỉ thấy vui, rất vui khi được lên phòng người mà cô yêu mến. Vả lại, chỉ có xem như người thân, mình mới được gia dình cho phép di lại từ trong ra ngoài. Chỉ riêng Thể Đồng, điều ấy chẳng có gì là mới lạ. Vừa uống xong ly nước, Anh Hào dã thấy mấy người khách trong phòng mình. Anh ngạc nhiên:
- Ồ! Sao đông thế này?
Kiều My ngồi sà xuống nệm, nắm tay Anh Hào:
- Nghe anh bệnh nên em đến thăm. Tự dưng sao anh lại cảm vậy?
Anh Hào gượng cười:
- Bệnh mà ai biết trước được em?
Rồi anh quay sang Như Ngọc:
- Ngọc cũng ngồi đi.
- Dạ.
Đưa mắt nhìn Thể Đồng, thấy cô ngồi nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, Anh Hào nói:
- Anh chỉ cảm xoàng thôi. Cảm ơn My và Ngọc đã đến thăm.
Như Ngọc dịu dàng:
- Nếu anh khỏe rồi thì em xin phép ra về.
Anh Hào khẽ cười:
- Cảm ơn Ngọc. Sáng nay, em còn phải đi làm phải không?
- Vâng. Vậy em về đây. Chào anh.
- Cảm ơn Ngọc.
Như Ngọc khẽ cười để đáp lại lời cảm ơn của Anh Hào.
Giọng Kiều My lại thánh thót cất lên:
- Cô ta và em gái cô ta cứ như hai người ở hai thế giới vậy.
Thể Đồng gườm mắt nhìn Kiều My:
- Chị cũng về đi chứ.
- Cô có quyền gì mà nói như vậy?
- Tôi còn phải làm việc với Anh Hào.
- Cô điên sao? Anh Hào đang bệnh mà.
- Cảm thôi không chết đâu mà sợ. Số công việc này không thể để ngày mai dược đâu.
Anh Hào cũng lên tiếng phụ họa:
Đdúng đó My. Để anh làm việc trước. Khi nào khỏe rồi sẽ gọi điện thoại hẹn em.
Kiều My mãn nguyện:
- Anh hứa đó nha. Em về đây. Nhớ giữ gìn sức khỏe nghe.
- Anh biết, cám ơn em.
Một chút im lặng đi qua. Thể Đồng lại nói trước:
- Bắt đầu thôi.
Anh Hào khẽ trách:
- Cô có cần vô tình vậy không? Tôi bệnh là do cộ Cô không thèm hỏi thăm một tiếng nào hết, mà cứ lo làm việc.
Thể Đồng ngạc nhiên:
- Tôi làm anh bệnh?
- Không phải sao? Cách đây hai ngày có phải tôi đã cứu cô từ dưới sông lên không? Hôm qua cô còn chọc tưc tôi, hôm nay tôi mới bệnh đó.
- Vậy là tôi phải có trách nhiệm với anh rồi?
Đdúng thế.
- Anh cứu tôi thì tôi dã cảm ơn anh rồi. Còn chuyện hôm qua hả? Do bà điên Kiều My chứ bộ.
Anh Hào thở dài trầm tư:
- Thôi, ta làm việc đi.
Bỗng dưng Thể Đồng thấy lòng mình băn khoăn kỳ lạ. Vẻ mặt u buồn của Anh Hào làm cô bối rối. Thể Đồng dịu giọng:
- Anh giận tôi hả? Tôi... tôi xin lỗi. Tôi không nói Kiều My điên nữa đâu.
Anh Hào khè cười:
- Tôi đâu có giận gì cộ Mình làm việc đi!
Thể Đồng khẽ cười:
- Nếu anh tin tôi thì cứ để tôi soạn thảo hết tài liệu này cho. Khi làm xong, anh chỉ xem lại và ký tên thôi.
Thật sự anh Hào cũng muốn nghỉ ngơi cho thư giản đầu óc. Anh gật đầu:
- Cũng được.
- vậy anh cứ nghỉ ngơi đi. Tôi về công ty làm việc.
Đến chiều tôi lại đến.
Đdược.
- Chào anh.
- Chào cô.
Thể Đồng di rồi, anh Hào nhắm nghiền hai mắt lại.
Lòng anh đang bâng khuâng nhiều mối. Giọng bà Hiển Vinh dịu dàng cất lên.
- Con khỏe chưa?
Nghe tiếng mẹ anh Hào ngồi dậy:
Đạ, đỡ hơn rồi mẹ.
- Mẹ con mình nói chuyện với nhau có được không?
Đạ, được.
Ngồi xuống cạnh con, bà Hiển Vinh khẽ cười:
- Con trai mẹ bệnh đào hoa bao giờ mới hết dây?
Anh Hào biết mẹ đang muốn nói gì anh thở dài:
- Con chỉ xem các cô ấy như bạn.
- Tính Kiều My thì mẹ không thích cho lắm, nhưng Như Ngọc thì tốt dó con.
Anh Hào khẽ cười:
- Chuyện con, con biết phải làm gì.
Bà Hiển Vinh vuốt tay con.
- Mẹ hiểu con trai mẹ nhiều hơn ai hết. Con thích Thể Đồng dúng không?
Anh Hào lắc đầu:
- Tính cô ấy hay điên lắm. Con làm sao thích cô gái như thế?
- Con gạt ai chứ sao gạt được mẹ?
Anh Hào nhìn mẹ:
- Nếu con thích cô ấy thật thì mẹ nghĩ thế nào?
Bà Hiển Vinh cười:
- Thể Đồng cũng là một cô gái tốt. Nhưng tính khí cô ấ'y nóng nảy và bốc dồng quá. Nếu con ưng Như Ngọc thì hay hơn. Nhưng con mẹ thích ai thì mẹ cũng chiều thôi.
- Mẹ này.
Bà Hiển Vinh vuốt tóc con âu yếm. Tình thương của mẹ sao mà bao la vô tận thế? dẫu con mình dã trưởng thành, đã thành đạt thì trong mắt mẹ đứa con bao giờ cũng nhỏ bé, cần dược sự che chở đùm bọc.
Anh Hào bệnh làm cho Thể Đồng vất vả suốt cả ngày. Vừa xong công việc, về dến nhà, Thể Đồng dã nghe giọng cha quát tháo:
Đdi làm gì mà gần tám giờ tối rôi con mới về.
Thể Đồng mệt mỏi:
- Con phải làm luôn phần việc của giám đốc.
Ông Thành Đạt gằn giọng:
- Chứ không phải đi cãi nhau với người ta sao?
Thể Đồng dưa mắt nhìn Như Ngọc. Như Ngọc nói:
- Em có biết lúc sáng chị xấu hổ đến dường nào không?
Thể Dồng ngáp dài nói:
- Bây giờ thì em mệt mỏi lắm, có chuyện ngày mai hẵng nói.
Thể Đồng vừa dịnh bước đi thì đã nghe ông Thành Đạt quát:
- Con đứng lại đó. Con xem người trong nhà này chết hết rồi sao?
Thể Đồng nhăn nhó:
- Ba nói gì vậy? Bây giờ thì con thật sự rất mệt. Con muốn di ngủ.
- Con làm gì mà mệt?
Tiếng quát của ông Thành Đạt làm mọi người hốt hoảng.
Thể Đồng sững sờ một lát rồi nói:
- Con hết mệt rồi. Ba có chuyện gì cần dạy, con xin nghe.
- Ngồi xuống đó.
Ông Thành Đạt nói và chỉ tay về phía dối diện, Thể Đồng chán nản:
- Có chuyện gì ba nói đi.
- Con ghét nhìn mặt ba lắm sao?
- Con không dám.
Như Ngọc hừ lên:
- Em mà cũng biết sợ sao?
Bà Thành Đạt nhìn Như Ngọc:
- Con đừng lên tiếng thì hơn.
Ông Thành Đạt thở dài:
- Sao con không học hỏi ở chị con tính dịu dàng điềm đạm? Con lúc nào cũng gây gỗ cãi nhau. Ba mệt mõi vì con lắm rồi.
Thể Đồng cười:
- Con là con, chị Ngọc là chị Ngọc. Ba dừng muốn con là chị Ngọc thì chi bằng ba đừng sinh con ra.
- Ba đang dạy con, con có thể trả treo với ba vậy đó sao?
- Nhưng con đã làm gì cho chị Ngọc xấu hô?
Như Ngọc tức tối:
- Thì việc em cãi nhau tại nhà Anh Hào đó.
- Chuyện như vậy mà có gì xấu hổ chị sao hay nghĩ ngợi lung tung quá.
- Em có biêt mẹ anh Hào ở đấy không? Em cãi nhau như vậy, người ta sẽ nghĩ gì về nhà ta?
Thể Đồng thở dài:
- Em đến nhà anh Hào đến nay là gần năm năm rồi. Tính mẹ anh Hào thế nào em rõ hơn chị. Bác ấy rất công bằng và thoải mái.
- Nhưng khi đó thì anh Hào đi du học. Vả lại, chị chưa quen gia đình. Còn bây giờ...
Thể Đồng cười khẩy:
- Chị đừng có mà hy vọng như thế có được không? Anh Hào có hàng chục tình nhân, chị tưởng anh ấy sẽ cưới chị sao?
- Chị tin chị sẽ chiến thắng những cô gái đó.
- Thì chị cứ xây lâu đài trên cát đi. Một ngày nào đó rồi chị sẽ hôi hận.
- Em dám...
- Sự thật mất lòng. Em chỉ nói thật thôi, tin hay không là tùy chị.
Như Ngọc dưa tay vuốt mái tóc dài của mình, cô nói:
- Em chống đỡ sai lầm của mình bằng cách nói khích chị sao?
Thể Đồng ngạc nhiên:
- Chị sao vậy? Thôi đi em không thèm nói đến chị nữa đâu.
Thể Đồng định đứng lên thì lại nghe cha nói:
- Con đi đâu vậy?
Thể Đồng chậc lưỡi:
- Tắm rồi ngũ.
- Ba chưa nói chuyện với con mà.
Thể Đồng lại ngồi xuống ghế:
- Con xin nghe đây.
Ông Thành Đạt điềm đạm:
- Ba biết tính con nóng nãy và thẳng thắn. Nhưng con phải nghĩ đến cảm giác của người thân chứ.
-...
- Con bao giờ cũng mang lại phiền phức cho gia đình thôi. Con lớn rồi, ba nói ít thì con phải hiểu nhiều.
Thể Đồng cúi đầu không nói, ông Thành Đạt có vẻ tức giận:
- Tại sao con không trả lời? Ba cần nghe con trả lời.
Thể Đồng ngước mắt nhìn cha, cô thở một cái thật mạnh:
- Con nói, ba mẹ và chị Hai cứ suy nghĩ lại lời nói của con. Thật ra, con có phải là con trong nhà này không vậy?
Như Ngọc lại nhếch mép:
- Lại trẻ con.
Thể Đồng dứt khoát:
- Em không trẻ con đâu. Tại sao, tại sao cả nhà lại bó buộc con? Ba nói đi, ba có công bằng với con không?
- Thể Đồng?
- Ba đừng tức giận. Con nói một lần này thôi, sau này con sẽ không bao giờ nói nữa.
Thể Dồng im lặng một lúc, cô nói:
- Con ăn mặc thế này thì có gì gọi là làm mất mặt chị Hai? Hàng ngàn người ăn mặc thế thì sao? Con không thích luộm thuộm, con thích gọn gàng thế, tại sao gia đình lại làm khó con? Còn ba hỏi con có nghĩ đến cảm giác của mọi người không, thế mọi người có nghĩ đến cảm giác của con hay không?
Thể Đồng nói một hơi thật dài rồi im lặng. Không nghe ai nói gì, Thể Đồng lại nói:
- Con và chị Ngọc cùng đi làm, Ba thì vồ vập hỏi chị ấy làm việc có quen không, công việc có phức tạp không? Mọi người đối xử với chỉ thế nào? Tại sao ba không hỏi lấy con một tiếng? Trong khi ba là giám đốc bệnh viện, con gái ông giám đốc thì ai dám làm gì hả ba. Ba chưa bao giờ quan tâm dến con, chưa bao giờ hết.
Bà Thành Đạt dịu dàng:
- Thể Đồng! Thôi đi con.
Ông Thành Đạt nói:
- Hãy để cho nó nói.
Thể Đồng lấy tay vuốt mặt như trấn tĩnh lại mình, cô nói:
- Gia đình ta giàu có, con biết thế. Nhưng nếu ba hỏi con đi làm được bao nhiêu lương một tháng thì có lẽ con sẽ hạnh phúc lắm. Không, không bao giờ ba hỏi con như thế. Con và chị Ngọc cãi nhau, người có lỗi bao giờ cũng là con hết.
Ông Thành Đạt nhìn con:
- Thì ra con có nhiều bất mãn với ba như vậy sao?
Thể Đồng nhỏ giọng:
- Con chỉ nói sự thật thôi.
- Bây giờ thì ba hiểu tại sao con gàn bướng. Con muốn chống đối lại ba ư?
Ông Thành Đạt hỏi gặn. Thể Đồng ôn tồn:
- Con đâu dám thế.
- Con về phòng đi.
Thể Đồng đứng lên:
- Con xin phép.
Căn phòng lại trở nên im lặng, Như Ngọc nói:
- Ba! Tại sao ba lại để Thể Đồng nói như vậy?
Ông Thành Đạt thở dài:
- Có lẽ em con nói đúng. Ba cần xem xét lại thái độ của mình.
- Ba...
- Còn con nữa, hãy bớt câu máu với em đi.
Thương Nhớ Người Dưng Thương Nhớ Người Dưng - Dạ Miên Thương Nhớ Người Dưng