Số lần đọc/download: 4733 / 58
Cập nhật: 2017-09-14 22:16:16 +0700
Chương 3 Tháng Năm Ấy Em Dành Cho Anh Đủ Rồi
M
ột ngày, người hỏi tôi: Em có thể vứt bỏ mọi thứ để theo anh không?
Nếu ngày trước, tôi sẽ không ngần ngại gật đầu.
"Em xin lỗi, em không thể vì anh mà từ bỏ tất cả..."
Sau những năm tháng thanh xuân dành trọn vẹn cho anh, giờ bảo tôi hi sinh thêm nữa, là điều không thể.
Bạn đã phải chịu đựng thế nào, thực ra, chẳng có ai biết đâu
Bạn đã hi sinh những gì cho người ta, họ cũng chẳng bao giờ hiểu thấu.
Bạn đã từ bỏ những gì, kể cả là tự trọng, họ cũng quên mất rồi.
Ngần ấy năm bên một người, không một chút danh phận. Tôi không bao giờ đòi hỏi ở anh nhiều hơn, bởi cứ nghĩ rằng, nhiều năm, nhiều năm sau, tôi cũng không cần cả thế giới này phải công nhận tình yêu này, tôi chỉ cần, có ai đó, bên cạnh mình.
Trước kia, tôi muốn thông báo cho cả thế giới biết mình yêu anh. Nhưng hiện tại, tôi đã quên mất cái khao khát ấy, và tôi cũng nghĩ, mình không cần nữa.
Sợ nhất, vẫn là mình không cần nữa, không cần những điều trước kia mình nghĩ là phải có.
Chúng tôi yêu nhau và đến với nhau bất chấp mọi rào cản, yêu trong lặng thinh, khóc trong thầm lặng. Nếu bâu giờ, bảo tôi, bỏ hết mọi thứ theo anh, tôi chẳng thể có đủ can đảm ấy.
Vì tôi đã cạn kiệt nước mắt rồi.
Vì đã chẳng còn sức lực để mà cố gắng.
Vì chờ đợi qua tháng năm năm, người ta chẳng muốn phải chờ đợi thêm nữa.
Cứ mỗi lần, anh đến khi chiều muộn và ra về khi sáng sớm, vượt một chặng đường xa xôi để đến ôm tôi vào lòng. Tôi yếu đuối tự hỏi: Hay là mình sẽ từ bỏ mọi thứ bấy lâu nay: mọi thứ mà mình đang có, một công việc mà mình yêu thích, từ bỏ thành phố này để đến với nhau.
Sau những phút giây đó, tôi biết mình chẳng thể
Thật ra, ngay từ phút đầu, chúng tôi biết mình không nên đến với nhau. Nhưng thanh xuân đó, năm tháng đó, chúng tôi vẫn bên nhau, mặc kệ người đời có nói thế nào, có cười ra sao, có mỉa mai nhường nào.
Những năm tháng ấy, em hi sinh đủ rồi, bao giờ thì tới lượt anh?