Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hùng Nguyễn
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3695 / 6
Cập nhật: 2016-04-11 17:31:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ó lẽ đó là một đêm khủng khiếp và oan nghiệt nhất trong cuộc đời mà Trọng Khôi đã từng trải qua. Nhưng sao đôi mắt ấy, con người xa lạ ấy cứ đeo đẳng mãi trong tâm trí anh. Có đôi khi anh tự hỏi sao lạ thế? Rồi lại tự trả lời: Có lẽ anh bị cô gái ấy ám ảnh chăng?
Chiều nay, một buổi chiều cuối tuần. Tan sở, bạn bè anh ai cũng rủ nhau đến quán uống vai chai bia, nhưng lòng anh thấy không hứng thú và từ chối.
một mình lang thang, lang thang mãi mà không biết đi đâu. Anh cảm nhận rằng những bước chân anh có hình ảnh cô gái đêm nào. Buồn quá, Trọng Khôi dừng chân lại bên thành cầu, ngắm nhìn những cụm lục bình thong thả trôi theo dòng nước. Anh đang mường tượng đến một điều gì đó nhưng không thành hình.
Bỗng... Mặt nước bị khuấy động bởi một vật gì đó. Nhìn kỹ, thì ra đó là một cái vỏ lon bia.
Có vẻ hơi phật ý vì ai đó vừa đánh mất cảm hứng của mình. Anh hướng đôi mắt về nơi xuất phát vỏ lon bia. Trời ơi! Trọng Khôi dường như không thể tin vào mắt mình nữa. Là cô ta sao? Lúc này anh cảm giác như mình vừa tìm lại được một cái gì đó đã từng đánh mất. Đôi mắt ấy... vẫn đôi mắt đen buồn và gương mặt đẹp lạnh lùng. Không hiểu sao lúc này anh chỉ muốn chạy đến bên cô dù không biết phải nói những gì. Nhưng Trọng Khôi đã chựng lại vì bắt trên tay cô đang cầm một lon bia. Thế là những hình ảnh của một buổi tối cuối tuần cách đây không lâu đang cuồn cuộn quay về. Không được. Không khéo anh sẽ bị một đêm vất vưởng lạnh lẽo ngoài đường nữa.
Đang tiến thoái lưỡng nan thì bất chợt cô gái quay lại. Trời ạ! Không còn kịp nữa rồi. Lúc này anh chỉ cầu mong sao cho cô ấy không còn nhớ anh. Anh cố làm ra vẻ thật bình thường và quay đi để bỏ chạy nhưng...
- Anh ơi!
một giọng nói trong trẻo vang lên đã làm anh chựng lại. Lúc này anh thấy toàn thân như đang đóng băng, còn chưa biết phải làm thế nào thì cô gái đã ào đến. Giọng cô mừng rỡ:
- Đúng là anh rồi!
Lại là lần đầu tiên trong cuộc đời anh bị rơi vào tình huống như thế này.
- Tôi... tôi...
- Gặp lại anh, em mừng quá.
- Tôi...
- Thôi, đừng có tôi nữa. Anh là một Fan của đội Ý đây mà. Em không quên buổi tối hôm đó đâu. Thôi, lại đây ngồi với em nào. Em có nhiều chuyện muốn nói với anh đây.
Và cứ thế, Trọng Khôi để cô gái nắm tay mình lôi đi. Ấn Trọng Khôi ngồi xuống bên thềm đá, cô gái đưa cho anh một lon bia:
- Nào! Chúng ta cùng cạn mừng lần thứ 2 mình gặp nhau.
Có lẽ nỗi ám ảnh đêm nào đang hiện về làm gương mặt Trọng Khôi tái mét. Giọng anh thảng thốt:
- Hả! Cô lại... uống nữa sao?
Cô gái mỉm cười. Đôi gò má ửng hồng. Hình như cô đọc được suy nghĩ trong anh, nên nói:
- Anh sợ em say nữa chứ gì. Yên tâm đi! Lần này em không say nữa đâu.
Trời ơi! Vâng, không hiểu sao mỗi lần gặp cô, anh lại kêu trời. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh mới thấy cô cười. một nụ cười với 2 má lúm đồng tiền và hàm răng sáng ngời đã làm cho con tim anh bỏ quên một nhịp.
Lại giọng trong trẻo của cô gái:
- Em tên là Hải Du. Thế còn anh, em có thể biết tên anh không?
- Ờ... anh... Tôi tên là Trọng Khôi.
- Trọng Khôi? Cái tên có ấn tượng lắm. Trọng Khôi này! Cám ơn anh nhé.
Trọng Khôi ngơ ngác:
- Cám ơn tôi?
- Vâng. Là cái đêm hôm đó. Dù không còn nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra, nhưng em chắc chắn rằng đêm đó, anh đã thức suốt để canh cho em. Lẽ ra em phải nói cám ơn ngay hôm đó, nhưng không ngờ anh đi vội quá, cho nên lúc nào em cũng cầu mong được gặp lại anh.
- Hả! Thế em cũng rất muốn gặp lại tôi sao?
Vẻ mừng rỡ của Trọng Khôi làm Hải Du càng thích thú:
- Vậy anh cũng muốn gặp lại em, phải không?
Bị hớ nên Trọng Khôi phân minh một cách lúng túng:
- Ồ... không. Tôi... ý tôi là cô gặp tôi để làm gì?
- Để nói lời cám ơn và để nói chuyện với anh đấy mà. Không ngờ chiều nay em đang nghĩ về anh thì lại gặp được anh. Phải rồi, sao anh đi đâu mà có một mình thế?
Trọng Khôi chỉ muốn nói "thì tôi cũng giống như cô" nhưng lại thôi. Anh trả lời:
- Tôi vừa mới tan sở. Trời oi bức quá, nên định đi dạo một vòng, không ngờ lại gặp cô.
Cô lại mỉm cười:
- Anh thấy chúng ta có duyên không?
Trọng Khôi thấy hưng phấn hẳn lên khi nói chuyện với cô:
- Hải Du à! Hôm nay trông cô có vẻ vui lắm phải không?
- Sao anh lại hỏi thế?
- Vì hôm trước gặp cô, tôi thấy cô rất buồn và lạnh lùng.
Bất chợt gương mặt cô gái tối sầm và hỏi lại:
- Trọng Khôi này! Nếu em nói với anh điều này, anh có tin không?
Trọng Khôi nhún vai cười:
- Không có lý do nào khiến tôi không tin cô cả.
- Vậy thì anh có biết không, ngày hôm đó là ngày em đang thất tình đó.
- Thất tình?
Trọng Khôi thảng thốt kêu lên. Và tự dưng anh thấy lồng ngực mình đau nhói.
- Vâng, hôm đó là ngày người em yêu đi lấy vợ.
- Thế 2 người đã yêu nhau lâu chưa?
- Chưa một ngày nào.
- Nghĩa là sao?
- Vì người đó chưa hề yêu em và cũng không biết em yêu anh ta.
- Có nghĩa là em yêu... đơn phương?
- Đành thế thôi, vì người đó là thầy giáo của em mà. Anh thấy em thật tức cười không?
Vâng. Hình như ở cô gái này, anh thấy cô hoàn toàn khác với nhiều cô gái mà anh đã từng gặp. Ở cô có một cái gì đó hơi bất bình thường một chút, nhưng anh rất thích. Nói chuyện với cô, anh thấy rất thu hút.
Hớp một ngụm bia, Trọng Khôi tiếp:
- Đó cũng là một kỷ niệm đẹp nhất trong hồi ức của chúng ta, có đúng thế không Hải Du.
Hải Du nghiêng đầu nhìn anh:
- Thế anh đã từng trải qua tình cảnh như em chưa?
- Tôi?
- Đúng rồi. Chẳng hạn như yêu cô giáo của mình.
Đúng là một cô gái bộc trực thẳng tính. Trọng Khôi cảm thấy thật thoải mái và gần gũi khi nói chuyện với Hải Du. Ở cô, anh càng khám phá ra nhiều điều thú vị. Anh lắc đầu làm ra vẻ buồn bã trả lời câu hỏi của Hải Du:
- Thế thì không rồi, anh không có cơ hội và không có diễm phúc như em đâu.
Đôi mắt cô gái tỏ ra ngạc nhiên và ánh lên niềm thương hại:
- Trọng Khôi! Chẳng lẽ anh không được...
- Vâng. Hình như cuộc đời anh không được may mắn, vì từ khi bước chân vào trường học cho đến lúc tốt nghiệp thì...
- Thì sao hả anh? - Hải Du nôn nóng.
- Thì những cô giáo dạy cho anh, ai cũng già hết.
Nói xong, Trọng Khôi ôm mặt cười làm cho Hải Du đám anh thùm thụp và hét lên:
- Anh dám trêu người ta.
Và cô cũng nắc nẻ, làm cho đám lục bình dưới dòng sông cũng lay động.
Chợt nhớ, Trọng Khôi hỏi:
- Hải Du này! Anh có một thắc mắc... Thường thì con gái người ta hay thích những vấn đề nhẹ nhàng, chẳng hạn thời trang, phim ảnh... Còn em, sao em lại thích bóng đá vậy? Lý do nào em lại thích đội Ý?
Không trả lời câu hỏi của anh mà Hải Du nghiêm mặt hỏi lại:
- Thế còn anh, tại sao anh lại thích đội Ý?
- À! Thì họ đá hay, kỹ thuật tốt, và còn nhiều thứ nữa.
- Còn em thì đơn giản thôi.
- Là sao?
- Vì đội bóng đó, ai cũng đẹp trai cả.
- Hả!
Câu kết luânt của Hải Du khiến Trọng Khôi suýt bật ngửa. Rồi anh tiếp:
- Đó là lý do khiến em thích đội Ý sao?
Đôi mắt Hải Du thoáng buồn:
- Thì đã sao chứ? Em không hiểu sao cuộc đời em thiếu may mắn quá, những gì em thích lại không được như ý. Bước chân vào giảng đường đại học, hình ảnh của thầy giáo trẻ đã làm trái tim em choáng ngợp. Đã bao lần em đau đớn nhưng thầy nào có hay biết. Cuối cùng thầy cũng bỏ lại em phía sau và cưới vợ. Rồi đến đội bóng đá Ý, những chàng trai dũng mãnh chói lọi mà em yêu mến, nhưng họ đã thất bại. một lần nữa, trái tim em vỡ nát. Tại sao như vậy hở Trọng Khôi? Em rất đau khổ nhưng không có người để chia sẻ. Có lúc buồn quá, em tâm sự với đám bạn thì chúng bảo em là cuồng, bảo em là bất bình thường. Trọng Khôi! Anh thấy em có giống như bọn bạn em nói không?
Lời nói của Hải Du rất chân tình, rất thật thà làm cho Trọng Khôi thấy thương xót. Anh nhẹ nhàng đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt vừa rơi xuống trên má nàng.
Giọng anh trầm ấm:
- Không như thế đâu Hải Du, anh thấy em rất đáng yêu. Em rất kiên cường. Đâu phải ai cũng dễ dàng dám nói lên những tâm tư tình cảm của mình. Em dũng cảm lắm!
- Trọng Khôi! Có phải anh đang an ủi em không?
- Đó là những lời nói thật lòng của anh. Em hơn người ta ở chỗ là dám nói lên nỗi lòng của mình, còn một số người thì không, họ luôn dối người dối bản thân. Ngay cả anh cũng vậy, anh không dũng cảm như em.
Nhưng Hải Du vẫn buồn:
- Như thế được gì chứ. Cuối cùng chẳng có kết quả gì.
- Rồi em sẽ được. Nhất định em sẽ hạnh phúc.
Hải Du đổi ngay sắc mặt. Nàng rạng rỡ hẳn ra:
- Có thật thế không? Anh không gạt em chứ?
- Nhất định là không.
- OK. Em tin anh. Em sẽ chờ ngày đó!
Chợt Trọng Khôi thấy lòng mình rộn ràng, con tim xao xuyến. Anh không thể biết được ai sẽ mang đến hạnh phúc cho cô Rồi anh tự hỏi: Không biết trái tim nhiều ngăn của Hải Du có một ngăn nào dành cho anh, dù là một ngăn nhỏ nhất?
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn