Nguyên tác: The Gold Hunter
Số lần đọc/download: 1368 / 28
Cập nhật: 2016-11-21 01:11:22 +0700
Chương 2: Minnetaki Trong Tay Bọn Cướp
T
rong khoảnh khắc, Roderick tin rằng cuộc sống đã thật sự rời khỏi thân thể người bạn trẻ của mình. Wabi nằm bất động, và vẻ xanh xao trên gương mặt anh khủng khiếp đến nỗi chàng trai da trắng nhận ra mình đang cất tiếng gọi bạn bằng một giọng nức nở. Người đánh xe thư quỳ xuống bên cạnh hai chàng thợ săn trẻ tuổi. Ông luồn tay vào dưới lớp vải sơ mi dày của Wabi, để yên giây lát và nói:
- Cậu ấy còn sống!
Ông nhanh chóng rút ra từ một trong những cái túi một chai kim loại nhỏ đựng rượu, mở nút chai, đặt miệng chai lên môi chàng trai da đỏ, rót một ít vào miệng anh ta. Chất rượu có hiệu quả ngay lập tức. Wabigoon mở mắt ra, nhìn vào gương mặt thô ráp của người bưu tá, rồi nhắm lại. Gương mặt của người bưu tá giãn ra khi ông chỉ tay về phía bầy chó đến từ Bưu cục Wabinosh.
Những con thú kiệt sức đang nằm rải rác trên mặt tuyết, đầu thu vào giữa hai chân trước. Ngay cả sự hiện diện của một đội tình địch cũng không đánh thức chúng khỏi trạng thái hôn mê. Người ta có thể nghĩ rằng chúng đã chết nếu không có tiếng thở mệt nhọc và những chiếc lưỡi thè ra đang run rẩy nhẹ.
- Cậu ấy không bị thương! – Người đánh xe giải thích – Hãy nhìn bầy chó xem! Cậu ấy đã chạy, chạy mãi cho đến khi ngã qụy trên đường.
Sự bảo đảm chỉ mang đến cho Rod chút ít niềm an ủi. Anh có thể cảm thấy sự rung động của cuộc sống đang quay trở về trong thân thể của Wabi, nhưng cảnh tượng những con chó đẫm máu và kiệt sức cùng ký ức về những lời nói cuối cùng của Wabi làm lòng anh tràn ngập một nỗi sợ hãi mới mẻ và kinh khủng. Điều gì đã xảy đến với Minnetaki? Vì sao con trai của người quản lý lại vượt cả quảng đường xa như vậy để tìm anh? Vì sao anh ta đuổi theo đoàn xe thư cho tới khi bầy chó gần sắp chết, còn anh ta thì bất tỉnh trên đường? Minnetaki đã chết hay chưa? Bọn Woonga có giết chết người em gái nhỏ xinh đẹp của Wabi chưa?
Anh lặp đi lặp lại lời van nài người bạn hãy cất tiếng, cho tới khi người bưu tá đẩy anh ra phía sau và bế Wabi tới chiếc xe trượt đưa thư.
- Hãy mau tới chỗ cụm vân sam đằng kia và nhóm lửa lên – Ông ra lệnh – Chúng ta phải làm cái gì đó nóng cho cậu ấy ăn, sau đó chà xát thân thể rồi ủ cậu ấy trong lớp da ấm. Tình trạng này tệ lắm, rất tệ!
Rod không chờ thêm lời nào nữa. Anh chạy tới cụm cây vân sam mà người bưu tá đã chỉ. Anh tìm thấy một số cây bạch dương, tước một số vỏ cây đủ để nhóm một đống lửa trên mặt tuyết vừa khi bầy chó vừa thoát khỏi tình trạng hôn mê. Trong lúc đó, người bưu tá nới lỏng quần áo của Wabi và cuốn một tấm da gấu dày quanh thân hình anh. Rod bỏ thêm một số nhánh cây vào đống lửa cho tới khi nó tỏa ra một vầng sáng rộng ấm áp. Trong vòng vài phút, một nồi tuyết đã tan chảy trên ngọn lửa. Người bưu tá mở một chiếc hộp sắt đựng xúp cô đặc.
Vẻ xanh nhợt chết chóc đã biến khỏi gương mặt Wabi. Rod quỳ gối kế bên anh, vui mừng nhận ra hơi thở đang ngày càng đều đặn thoát ra từ đôi môi Wabi. Nhưng ngay cả khi đang vui mừng, một nỗi sợ khác cũng đè nặng trĩu lòng anh. Đã có chuyện gì xảy ra với Minnetaki? Anh nhận ra mình đang lặp đi lặp lại câu hỏi đó trong lúc nhìn Wabi dần hồi tỉnh, và thật nhanh trong thoáng giây, tất cả những cảnh tượng của mấy tháng vừa qua loé lên trong tâm trí anh. Tâm trí anh quay về quá khứ, anh ở Detroit với người mẹ goá phụ của mình; anh nhớ lại ngày đầu tiên anh gặp Wabigoon, con trai của một người Anh quản lý bưu cục và một công chúa da đỏ xinh đẹp, người đã đi rất xa xuống thế giới văn minh để học hành; nhớ về tình bạn sau đó, những tuần và những tháng họ học cùng nhau ở trường trung học, và rồi những ngày đêm vui vẻ mà cả hai cùng hoạch định về một chuyến phiêu lưu kỳ thú từ nhà của Wabi trên miền Viễn Bắc vào một mùa đông nào đó.
Và đã có những cuộc phiêu lưu như thế. Với tư cách những người thợ săn sói, anh, Wabi và Mukoki đã đương đầu với những hiểm nguy của miền đất quạnh hiu băng giá! Khi tiếng thở của Wabi đều đặn hơn, anh nghĩ về chuyến chèo thuyền tuyệt diệu từ chặng cuối của thế giới văn minh lên vùng hoang dã; về lần đầu tiên anh nhìn thấy những con nai sừng tấm, về con gấu đầu tiên anh hạ được, và cuộc gặp mặt với Minnetaki.
Đôi mắt anh nhòa đi và tim anh trở nên cóng lạnh khi anh nghĩ tới điều có thể xảy ra với nàng. Hình ảnh một người con gái thoáng hiện lên giữa anh và gương mặt của Wabi, trên đó ánh sáng của sự sống đang dần trở lại. Đó là hình ảnh của người con gái trẻ lai da đỏ khi anh gặp cô lần đầu, khi nàng ra đón bọn anh bằng chiếc thuyền chèo từ Bưu cục Wabinosh. Ánh mặt trời lấp lánh trên mái tóc đen của nàng, đôi má nàng ửng hồng vì xúc động. Đôi mắt và hàm răng của nàng lóng lánh niềm vui chào đón người anh trai yêu mến và chàng trai trẻ người da trắng mà nàng đã từng nghe nhắc đến nhiều lần – chàng trai đến từ thế giới văn minh – Roderick Drew. Anh nhớ cảnh chiếc mũ của mình bị gió thổi bay xuống nước và nàng đã xuống vớt nó cho anh. Trong thoáng giây, tất cả những gì diễn ra sau đó hiện lên trước mắt anh như một bức tranh; những ngày anh và Minnetaki cùng dạo chơi trong rừng, cuộc chiến đấu cuồng nộ mà bằng tay không, anh đã cứu cô thoát khỏi những tên đạo tặc da đỏ ở miền Bắc, bọn Woonga; rồi nhớ tới những tuần lễ phiêu lưu thú vị mà ba người – anh, Wabigoon và Mukoki – đã trải qua trong miền đất hoang vu cách xa Bưu cục Vịnh Hudson, những ngày tháng đi đặt bẫy thú, cuộc chiến đấu liều lĩnh chống bọn Woonga, việc khám phá ra căn lều gỗ xưa hàng thế kỷ và những bộ xương khô, việc phát hiện ra tấm bản đồ bằng vỏ cây bạch dương giữa những ngón tay của một bộ xương, trên đó, đã lu mờ vì thời gian, vẽ một con đường đi đến mỏ vàng.
Tự nhiên, trong thoáng chốc, khi tấm bản đồ đó hiện lên trong tâm trí anh, anh đưa tay vào một trong những chiếc túi để cảm nhận rằng bản sao tấm bản đồ vẫn còn ở đó, tấm bản đồ sẽ đưa anh trở lại vùng hoang dã này vài tuần sau đó. Cả ba người đã vạch ra kế hoạch cho cuộc săn tìm vàng lãng mạn.
Những cảnh tượng đó rời khỏi anh khi anh nhận thấy một cơn rùng mình nhẹ chạy qua thân thể Wabigoon. Rồi chàng trai da đỏ mở mắt ra, và khi nhìn lên gương mặt nôn nao của Rod, anh cười yếu ớt. Anh cố gắng nói, nhưng những lời nói không thành hình, và mắt anh khép trở lại. Nét mặt của Rod đầy vẻ kinh hãi khi anh quay sang người bưu tá, lúc đó đang tiến tới gần anh. Không đầy 24 giờ trước, ở Bưu cục Wabinosh, anh đã chia tay một Wabigoon tràn trề sinh lực, một chàng trai linh hoạt, được trui rèn qua nhiều năm tháng đầy mạo hiểm, thích thú với cuộc sống sôi nổi, nôn nóng muốn mùa xuân nhanh tới để họ gặp lại nhau, cùng thực hiện một chuyến viễn du lên miền Bắc chưa được khám phá.
Còn giờ đây đã khác rồi! Anh đã thoáng nhận ra tia nhìn vằn đỏ máu của Wabi, sự mong manh khủng khiếp trên gương mặt của chàng trai da đỏ, sự giá lạnh không sinh khí của đôi bàn tay anh làm anh rùng mình sợ hãi. Có lẽ nào chỉ vài giờ ngắn ngủi thôi đã mang đến sự biến chuyển ghê gớm thế này? Và còn Mukoki, người chiến binh già trung hậu mà dưới sự giám sát của ông Wabigoon và Minnetaki khó lòng thoát khỏi, giờ đang ở nơi đâu?
Dường như có đến một giờ trôi qua Wabi mới mở mắt ra lần nữa, thế nhưng cũng chỉ được vài phút. Lần này Rod nhẹ nhàng ôm lấy anh trong vòng tay và người bưu tá đưa một chén xúp nóng lên môi anh. Hơi nóng của chén xúp truyền sức sống mới cho chàng trai da đỏ suy kiệt. Lúc đầu anh uống chậm rãi, sau đó vội vã hơn, và khi uống hết chén xúp, anh cố gắng ngồi lên.
- Tôi muốn ăn thêm – Anh nói thì thào – Nó khá ngon đấy!
Anh uống chén xúp thứ hai với vẻ ngon lành hơn nữa. Rồi anh ngồi thẳng lên, duỗi đôi tay ra, và với sự giúp đỡ của người bạn, anh lảo đảo đứng lên. Đôi mắt đỏ ngầu của anh rực lên một nỗi kích động lạ lùng khi anh nhìn Rod.
- Tôi đã e rằng tôi không đuổi kịp cậu.
- Chuyện gì thế, Wabi? Chuyện gì đã xảy ra? Cậu bảo Minnetaki....
- Đã bị bọn Woonga bắt. Chính tên thủ lãnh Woonga đã bắt em tôi, và chúng mang nó lên miền Bắc. Rod, chỉ có cậu mới cứu được nó!
- Chỉ có tôi mới có thể cứu cô ấy? – Rod thở hổn hển – Ý của cậu là sao?
- Nghe này – Chàng trai Da đỏ kêu lên, ôm chặt lấy anh – Cậu có nhớ rằng sau trận chiến với bọn Woonga và cuộc tẩu thoát khỏi hẻm núi chúng ta đã chuồn xuống phía nam, và rằng ngày hôm sau, trong khi cậu đang rời trại để đi săn thú lấy mỡ chữa vết thương cho Mukoki, cậu đã phát hiện ra một con đường. Cậu đã bảo chúng tôi rằng cậu đi theo vết xe trượt ấy, và sau đó chiếc xe đã gặp một nhóm khác đi giày trượt, và trong những dấu chân đó có một dấu chân mà cậu cho là của Minnetaki. Và khi chúng ta về tới bưu cục, chúng ta biết rằng Minnetaki và hai chiếc xe trượt tuyết đã đi tới Bưu cục Kenegami và ngay lập tức kết luận rằng những dấu giày trượt đó là của những người ở Kenegami được cử ra để đón nó. Nhưng không phải họ! Đó là dấu chân của bọn Woonga!
Một trong số những người dẫn đường chạy thoát với một vết thương nặng, vừa báo tin cho chúng tôi tối hôm qua, và bác sĩ của bưu cục bảo rằng vết thương của anh ta là vết thương chí tử, anh ta sẽ không sống tới ngày hôm sau. Mọi sự tùy thuộc vào cậu đó. Cậu và người dẫn đường sắp chết là hai người duy nhất biết được nơi để tìm ra cuộc tấn công bắt đầu từ đâu. Tuyết đã tan trong hai ngày qua và dấu vết có thể bị xoá đi. Nhưng cậu đã nhìn thấy dấu chân của Minnetaki. Cậu đã nhìn thấy những vết xe trượt. Cậu, và chỉ có mình cậu, biết được họ đã đi theo lối nào!
Wabi nói nhanh, đầy kích động, rồi ngồi thụp xuống xe, mệt nhoài bởi đã gắng sức.
- Chúng tôi đã rượt theo cậu với hai đội xe từ sáng sớm – Anh nói thêm – Và gần như đã giết chết đàn chó. Chúng tôi gom hai đội lại để tìm một cơ may cuối và tôi lên đường một mình. Tôi bỏ Mukoki ở lại sau cách đây chừng mười dặm.
Dòng máu của Rod lạnh đi vì khủng khiếp khi biết rằng Minnetaki đang nằm trong móng vuốt của chính gã Woonga. Sự thay đổi kinh hoàng của Wabi không còn là điều bí ẩn nữa. Cả Minnetaki và anh trai nàng đã nhiều lần kể về mối hận thù ghế gớm đối với Bưu cục Wabinosh của tên cướp xấu xa đó, và trong suốt mùa đông vừa qua anh đã tự mình tiếp xúc với nó. Anh đã chiến đấu, đã nhìn thấy mọi người bị giết, và suýt trở thành một nạn nhân trong cuộc phục thù của Woonga.
Nhưng lúc này anh không nghĩ về những điều đó. Anh nghĩ về nguyên nhân của mối hận thù, và một cái gì đó dâng lên cổ họng anh làm anh nghẹn lại. Nhiều năm trước, George Newsome, một chàng trai trẻ người Anh, đã đến làm việc ở Bưu cục Wabinosh, rồi yêu một công chúa da đỏ xinh đẹp, người cũng yêu anh ta không kém, và đã trở thành vợ của anh. Woonga, thủ lãnh của một bộ lạc thích chiến tranh, đã trở thành tình địch của anh, và khi người đàn ông da trắng thắng trong trận đấu vì tình yêu, trái tim tàn bạo của hắn tràn ngập ngọn lửa của ganh ghét và thù hận. Từ đó trở đi, cuộc xung đột không ngớt chống lại những người ở Bưu cục Wabinosh bắt đầu. Bọn thủ hạ của Woonga từ những người thợ săn và thợ đặt bẫy thú hiền lành bỗng biến thành những kẻ sát nhân và trộm cướp, khét tiếng trên khắp vùng lãnh thổ hoang vu đó với cái tên băng cướp Woonga. Mối hận thù đã kéo dài nhiều năm. Như một con diều hâu, Woonga tìm kiếm những cơ hội, khi giết người, khi cướp bóc, và luôn chờ có dịp để cướp khỏi tay viên quản lý bưu cục vợ hoặc con cái của ông. Mới chỉ cách đây vài tuần, Rod đã cứu Minnetaki trong cuộc chiến đấu hãi hùng trong khu rừng rậm. Và giờ đây, tuyệt vọng hơn cả lúc trước, nàng đã rơi vào nanh vuốt của kẻ thù, và bị Woonga mang lên vùng đất xa xôi miền Bắc, vào những miền chưa được khám phá mà từ đó có thể nàng không bao giờ quay về được nữa!
Rod quay sang Wabi, bàn tay nắm chặt, ánh mắt rực lên.
- Tôi có thể tìm ra con đường. Wabi! Tôi có thể tìm ra con đường, và chúng ta sẽ đi theo nó đến tận Bắc Cực nếu cần! Chúng ta đã đánh nhau với bọn Woonga trong vực núi, giờ chúng ta cũng sẽ đánh nhau với chúng! Chúng ta sẽ đi tìm Minnetaki dù có phải đi cho tới ngày tận thế!
Từ trong cánh rừng phía xa sau lưng có tiếng rít xé gió của một ngọn roi, và một giọng hú vang vang.
Trong khoảnh khắc, cả ba yên lặng lắng nghe.
Giọng hú lại vang đến.
- Đó là Mukoki – Wabigoon nói – Mukoki và những con chó còn lại!