Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Chương 3
Đ
êm hôm đó, Daphne lẻn vào hang lửng của Benny với một cái mặt nạ Halloween đáng sợ buộc chặt quanh đầu…
Daphne Trồng Vườn Bí Ngô
Một góc ánh sáng lờ mờ từ hành lang đổ trên tấm thảm. Molly có thể nhận ra một hình thù rất lớn đang nằm dưới tấm vải trải giường. Trái tim cô nện thình thình với cảm giác kích thích vì bị cấm đoán. Cô ngập ngừng bước vào trong.
Một nguồn năng lượng nguy hiểm lóe lên trong cô, y hệt những gì cô cảm thấy khi mười bảy tuổi, ngay trước thời điểm kéo chuông báo cháy. Cô bước lại gần hơn. Chỉ nhìn một cái thôi, và cô sẽ đi.
Anh ta đang nằm nghiêng, quay lưng lại phía cô. Tiếng thở của anh ta sâu và chậm. Cô nhớ tới những ngày xưa cũ ở miền Tây nơi những tay súng luôn bừng tỉnh từ những âm thanh khẽ khàng nhất, và mường tượng cảnh Kevin với mái tóc rối bù nã một khẩu Colt 45 li vào giữa bụng cô.
Cô sẽ giả vờ là mình đang mộng du.
Anh ta để giày của mình trên sàn, và cô lấy chân gạt một chiếc sang bên cạnh. Nó tạo ra thứ âm thanh sột soạt khi quét trên mặt thảm, nhưng anh ta vẫn không xê dịch. Cô gạt chiếc còn lại, anh ta cũng không phản ứng gì. Quá nhiều cho một khẩu Colt 45 li.
Lòng bàn tay cô càng trở nên ẩm ướt. Cô chùi tay vào bộ áo ngủ. Rồi cô va nhẹ vào cuối giường.
Anh ta vẫn ngủ say như chết.
Giờ thì cô đã biết khi ngủ anh ta trông ra sao rồi, cô nên đi thôi.
Cô đã cố, nhưng đôi chân lại đưa cô đến phía bên kia cái giường, nơi cô có thể nhìn thấy mặt anh ta.
Andrew ngủ cũng như thế này. Pháo hoa có nổ ngay bên cạnh, cậu bé cũng chẳng thèm nhúc nhích. Nhưng Kevin Tucker trông không giống Andrew chút nào. Cô ghi nhận khuôn mặt đáng sửng sốt của anh ta – vầng trán mạnh mẽ, xương gò má góc cạnh, cái mũi thẳng và cân đối một cách hoàn hảo. Là một cầu thủ bóng bầu dục, anh ta hẳn phải làm vỡ mũi mình ít nhất vài lần, nhưng không có vụ nào nghiêm trọng.
Đây là một sự xâm phạm kinh khủng đối với quyền riêng tư của anh ta. Không thể tha thứ được. Nhưng khi cúi nhìn chằm chằm vào mái tóc vàng sẫm rối bù đó, cô gần như không thể kháng cự lại việc gạt nó ra sau trán anh ta.
Một bên vai hoàn hảo như tạc đang nhô lên dưới tấm chăn. Cô muốn liếm nó.
Thế đấy! Cô mất trí rồi. Và cô chẳng thèm quan tâm.
Cái bao cao su vẫn ở trong tay cô, còn Kevin Tucker đang trùm mình dưới tấm chăn – hoàn toàn khỏa thân, nếu như đôi vai trần đó là một dấu hiệu. Nếu cô trườn vào với anh ta thì sao nhỉ?
Thật không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng liệu ai sẽ biết được? Có thể anh ta còn chẳng bị đánh thức. Và nếu có thì sao? Anh ta sẽ là người cuối cùng dám tuyên bố với thế giới rằng anh ta đã ngủ với cô em gái có khát khao tình dục vô độ của bà chủ mình.
Trái tim cô đập nhanh đến nỗi cô cảm thấy váng vất. Cô thực sự đang nghĩ về việc sẽ hành động như thế này sao?
Sẽ không có hậu quả nào về mặt cảm xúc. Làm sao có được khi cô thậm chí không thèm che giấu ảo tưởng về một tình yêu xuất phát từ sâu trong tâm hồn? Còn về những gì anh ta sẽ nghĩ về cô… Anh ta đã quen với việc phụ nữ lao vào mình như những con thiêu thân, nên anh ta hầu như sẽ chẳng ngạc nhiên.
Lúc này cô có thể nhìn thấy cái chuông báo cháy treo trên tường ngay trước mặt, và cô tự nhủ không được chạm vào. Nhưng tay cô ngứa ran, hơi thở của cô nhanh và nông hơn. Cô đã mất hết sức mạnh lý trí. Cô quá mệt mỏi với cảm giác bồn chồn này, và cả đôi chân giậm giật. Mệt mỏi với việc cắt xén mái tóc của mình chỉ vì không thể tìm ra cách nào xoa dịu bản thân. Da cô nhơm nhớp cảm giác ham muốn và sợ hãi ngày càng tăng khi cô thấy mình trượt đôi dép con thỏ ra.
Xỏ chân lại vào ngay!
Nhưng cô đã không làm vậy. Tiếng chuông báo cháy lanh lảnh vang lên trong óc cô.
Cô lần tay xuống viền váy ngủ… kéo qua đầu… khỏa thân đứng đó và run rẩy. Với một cảm giác kinh hoảng, cô thấy ngón tay mình cuộn quanh tấm chăn và kéo mạnh. Kể cả khi tấm chăn đã rơi ra, cô vẫn tự nhủ rằng không phải mình đang làm điều đó. Nhưng ngực cô ngứa ran, cơ thể cô khóc than thèm muốn.
Cô ngồi lên tấm nệm, rồi chậm chạp trượt đôi chân vào dưới tấm chăn. Chúa ơi, cô đang thực sự làm điều này. Cô đang khỏa thân, và trèo vào giường với Kevin Tucker. Sinh vật vừa thở ra một tiếng ngáy khe khẽ và lăn người, quấn theo gần hết cái chăn.
Cô nhìn chằm chằm vào lưng anh ta và biết mình vừa được trao một dấu hiệu thần thánh, nhắc nhở cô hãy rời đi. Cô phải ra khỏi giường anh ta ngay giây phút này!
Thay vào đó, cô uốn người quanh anh ta, ép ngực vào lưng anh ta, hít ngửi mùi anh ta. Đây rồi… cái mùi xạ của thứ nước dùng sau khi cạo râu đó. Lâu lắm rồi cô mới chạm vào một người đàn ông như thế này.
Anh ta động đậy, chuyển động một chút, lẩm bẩm gì đó như thể đang mơ.
Tiếng rít của chuông báo cháy càng ngày càng lớn. Cô trượt tay ôm lấy anh ta và vuốt ve ngực anh ta.
Chỉ một phút thôi, cô tự nhủ. Rồi cô sẽ đi.
Kevin cảm thấy tay của cô bạn gái cũ Katya đang nằm trên ngực anh. Anh đang đứng trong ga-ra nhà mình với chiếc ô tô đầu tiên anh từng sở hữu, bên cạnh là Eric Clapton. Eric đã dạy anh chơi guitar, nhưng thay vì chiếc guitar, anh thấy mình đang cố gắng chơi đàn bằng một cái cào lá.
Rồi anh ngẩng lên, và Eric biến mất. Anh đang ở trong căn phòng gỗ kỳ quái này với Katya.
Cô ấy không ngừng vuốt ve ngực anh, và anh nhận ra cô đang khỏa thân. Máu dồn về háng anh, và anh quên luôn bài học guitar với Eric.
Anh đã cắt đứt với Katya hàng tháng trước, nhưng giờ anh phải có cô. Trước đây cô luôn sử dụng những loại nước hoa tệ hại. Quá nồng. Đó là một lý do ngu ngốc để chia tay một người phụ nữ, vì bây giờ cô có mùi như một thanh bánh quế.
Một thứ mùi rất tuyệt. Rất gợi cảm. Làm anh chảy mồ hôi. Anh không thể nhớ có khi nào lại bị cô kích thích đến mức này khi họ còn ở bên nhau. Không có chút hài hước nào. Quá nhiều thời gian cho chuyện trang điểm. Nhưng giờ anh phải có cô ngay lập tức. Ngay khoảnh khắc này.
Anh lăn người về phía cô. Vòng tay ôm lấy mông cô. Anh cảm thấy nó hơi khác. Nhiều thịt hơn. Nhiều hơn để nắn bóp.
Anh đang căng tức, và cô có mùi thật hấp dẫn. Giờ thì như những trái cam. Và ngực cô đang tựa hẳn vào ngực anh – những trái cam ấm nóng, mềm mại và mọng nước – và miệng cô đang ở gần miệng anh, tay cô lướt khắp cơ thể anh. Chơi đùa. Vuốt ve. Tìm đường đến chỗ đó của anh.
Anh rên rỉ khi cô bắt đầu mơn trớn. Anh ngửi thấy hương thơm đàn bà của cô và biết mình sẽ không trụ được lâu. Tay anh không muốn chuyển động, nhưng anh phải cảm nhận được cô.
Cô trơn mượt, ẩm ướt một cách ngọt ngào.
Anh rên lên, và lăn người lại. Lên trên cô. Đẩy vào trong cô. Dường như không dễ. Lạ thật.
Giấc mơ nhạt dần, nhưng nỗi thèm khát của anh thì không. Anh sốt lên với cảm giác đó. Mùi hương của xà phòng, dầu gội, và của đàn bà, tất cả làm anh cháy rực. Anh đẩy vào liên tục, kéo đôi mắt mở ra, và… không thể tin được những gì đang nhìn thấy.
Anh đang vùi mình trong Daphne Somerville.
Anh cố nói gì đó, nhưng thời điểm nói được đã trôi quá xa. Máu anh chảy rần rật trong huyết quản, tim anh như đang chạy đua. Một tiếng gầm vang lên trong óc anh. Anh nổ tung.
Chính khoảnh khắc đó, mọi thứ bên trong Molly trở nên lạnh cóng. Không! Chưa được!
Cô cảm thấy anh rùng mình. Trọng lượng của anh đè bẹp cô, làm cô lún xuống tấm nệm. Sự minh mẫn của cô trở lại, nhưng đã quá muộn.
Anh trở nên uể oải. Cả cơ thể tê liệt trên người cô. Tê liệt một cách vô dụng.
Kết thúc rồi. Chưa gì đã kết thúc! Và cô thậm chí không thể đổ lỗi cho anh về việc anh là một người tình tệ hại nhất trong lịch sử, bởi cô đã có chính xác những gì cô xứng đáng được nhận. Không gì cả.
Anh giật mạnh đầu để xác định rõ mọi chuyện, lôi mình khỏi người cô và bùng nổ từ trong tấm chăn. “Cô đang làm cái quái gì thế?”
Cô muốn hét vào mặt anh vì nỗi thất vọng lớn lao mà anh đã mang lại, nhưng cô còn muốn hét vào mặt mình nhiều hơn. Lại một lần nữa cô bị bắt gặp đang kéo chuông báo cháy, nhưng cô không còn mười bảy tuổi nữa. Cô cảm thấy già cỗi và thảm bại.
Nỗi bẽ bàng bùng lên trong cô. “M-m-mộng du?”
"Mộng du cái mông tôi ấy!" Anh nhảy tót ra khỏi giường và hiên ngang đi vào nhà tắm. "Cô dám nhúc nhích thử xem!"
Cô chợt nhớ ra một cách muộn màng rằng Kevin nổi tiếng thâm thù dai dẳng. Năm ngoái trận đấu lượt về với đội Steelers đã trở thành trận tắm máu, và năm trước đó anh đã săn đuổi một gã hậu vệ cản[27] ba trăm năm mươi pound của đội Viking. Cô trườn khỏi giường và điên cuồng tìm kiếm bộ đồ ngủ.
Một dòng thác những từ tục tĩu bùng lên từ trong nhà tắm.
Váy ngủ của cô đâu rồi?
Anh quay vọt ra ngoài, khỏa thân và điên tiết. “Cô đã lấy cái bao cao su đó ở chỗ quái nào?"
"Từ cái – cái túi đồ nghề cạo râu của anh.” Cô đã tìm ra cái váy ngủ bằng lanh, vồ lấy nó và giữ chặt trên ngực.
"Túi đồ nghề cạo râu của tôi?” Anh lao vào nhà tắm lần nữa. “Cô lấy nó từ – cứt thật!”
"Đó là… một cơn bốc đồng thôi. Một – một tai nạn đáng tiếc trong lúc mộng du.” Cô dịch dần về phía cánh cửa ngoài hành lang, nhưng anh lại hiện ra trước khi cô tới được đó, xông qua tấm thảm và túm lấy tay cô mà lay mạnh.
"Cô có biết nó đã ở trong đó bao lâu rồi không?"
Gần như không đủ lâu! Sau đó cô nhận ra anh đang nói về cái bao cao su. “Anh đang nói gì vậy?”
Anh bỏ tay cô ra và chỉ về phía nhà tắm. “Tôi nói là nó đã ở trong đó từ hàng thế kỷ rồi, và cái thứ chết dẫm đó đã bị thủng!”
Đúng ba giây trôi qua. Rồi đầu gối cô quỵ xuống. Cô ngồi thõng xuống cái ghế cạnh giường.
"Thế nào?” Anh hét ra.
Bộ não mơ hồ của cô bắt đầu làm việc trở lại. “Đừng lo về chuyện đó.” Một cách muộn màng, cô dần ý thức về tình trạng ẩm ướt giữa hai bắp đùi. “Giờ không phải đúng thời điểm trong tháng.”
"Chẳng có cái gì được gọi là đúng thời điểm trong tháng hết.” Anh bật công tắc đèn, phơi bày ra nhiều hơn những gì cô muốn anh thấy về hình dáng cơ thể tầm thường và hoàn toàn khỏa thân của mình.
"Với tôi thì có. Chu kỳ của tôi đều đặn như một cái đồng hồ.” Cô không muốn nói với anh về chu kỳ kinh nguyệt của mình. Cô áp chặt chiếc áo ngủ vào người và cố gắng nghĩ cách mặc lại nó mà không phải phô ra cơ thể nhiều hơn những gì cô đang để lộ.
Anh dường như không hề quan tâm chút xíu gì về tình trạng khỏa thân của cô, hay của chính anh. “Cô mò mẫm cái quái gì trong túi đồ nghề cạo râu của tôi?"
"Nó, uhm, đang mở, và tôi chỉ tình cờ ngó vào, và…” Cô hắng giọng. “Nếu nó cũ quá rồi, tại sao anh vẫn đem theo người như vậy?”
"Tôi quên mất! "
"Lý do đó thật ngớ ngẩn."
Đôi mắt xanh màu lá lung linh đó ánh lên vẻ giết người. “Cô đang đổ lỗi cho tôi đấy à?"
Cô gắng gượng hít sâu. “Không. Tôi không định thế.” Giờ là lúc phải chấm dứt kiểu cư xử như một kẻ hèn nhát và dũng cảm chống chọi với mọi khó khăn. Cô đứng lên và kéo áo ngủ qua đầu. “Tôi xin lỗi, Kevin. Thực sự xin lỗi. Suốt khoảng thời gian vừa rồi tôi đã hành động điên khùng."
"Cô vẫn chưa nói gì với tôi hết."
"Tôi xin lỗi. Tôi thấy rất xấu hổ.” Giọng cô run run, “Nói đúng hơn, nó còn kinh khủng hơn cả xấu hổ. Tôi hoàn toàn cảm thấy bẽ bàng. Tôi–tôi mong là anh có thể quên chuyện này đi.”
"Có vẻ như không được,” Anh nhặt cái quần đùi trên sàn nhà và nhét chân vào.
"Tôi rất tiếc.” Cô đáng phải quỳ phục xuống đất, nhưng vì việc đó có vẻ như không hiệu quả, nên cô quay trở lại làm một nữ thừa kế hư hỏng chán đời. “Sự thực là, tôi thấy cô đơn mà anh thì đang sẵn ở đó. Anh – nổi danh là một kẻ ăn chơi. Tôi đã không nghĩ là anh thấy phiền.”
"Tôi thì đang sẵn ở đó?” Bầu không khí nứt toác ra. “Hãy xem xét vấn đề này. Thử nghĩ xem nó sẽ được gọi là gì nếu hoàn cảnh bị đổi ngược?"
"Tôi không hiểu anh đang nói gì."
"Tình huống này sẽ được gọi tên là gì, chẳng hạn như, nếu tôi quyết định mò vào giường cô – một phụ nữ trong trạng thái không hề hợp tác!"
"Nó –” Ngón tay cô cựa quậy liên hồi trên vạt áo của bộ đồ ngủ. “Phải, tôi hiểu ý anh rồi.”
Mắt anh nheo lại, giọng anh trở lên trầm và nguy hiểm. “Người ta gọi đó là cưỡng hiếp.”
"Anh không có ý nói rằng tôi – tôi đã cưỡng hiếp anh đấy chứ?"
Anh lạnh lùng nhìn cô. “Đúng vậy. Tôi cho rằng mình đã bị cưỡng hiếp.”
Điều này còn tệ hơn nhiều so với những gì cô đã tưởng. “Thật lố bịch. Anh – anh lúc đó đâu có ở trong trạng thái không hợp tác!”
"Chỉ vì tôi đang ngủ và tôi tưởng cô là một người khác.”
Câu nói đó làm cô nhói đau. “Tôi hiểu.”
Anh vẫn chưa chịu thôi. Nếu không nói là quai hàm anh càng rắn lại. “Ngược lại với những gì cô nghĩ, tôi muốn có một mối quan hệ tình cảm trước khi tiến đến quan hệ tình dục. Và tôi không cho phép ai lợi dụng mình.”
Chính xác là điều mà cô vừa làm. Cô muốn khóc. “Tôi xin lỗi, Kevin. Cả hai chúng ta đều biết cách cư xử của tôi thật kỳ quặc. Chúng ta có thể quên chuyện này đi không?"
"Tôi không có nhiều lựa chọn.” Từ ngữ của anh rời rạc. “Đó là điều tôi không muốn đọc trên mấy tờ báo.”
Cô bước về phía cánh cửa. “Tôi hy vọng anh cũng nhận ra là tôi sẽ không bao giờ nói một lời nào.”
Anh nhìn cô với vẻ ghê tởm.
Khuôn mặt cô suy sụp. “Tôi rất tiếc. Thực sự rất tiếc."